Chương 11
Briana
19/08/2016
Chủ nhật, anh nó dẫn nó ra công viên giải trí chơi, trong lúc đi nó nhìn thấy ngôi nhà cũ trước đây
- Kia là nhà cũ của mình phải không hai_nó
- Ừ, lâu rồi mới thấy nó_anh nó
- Em muốn vào đó xem thử_nó
- Sau này có dịp anh dẫn em vào_anh nó
Anh nó để nó trước cổng công viên để tìm nơi đỗ xe
- Vào thôi_anh nó mua vé
Trùng hợp thay, hôm nay hắn dẫn Tuyết Nhi đến đây chơi
- Anh Hải Phong_Tuyết Nhi gọi lớn
- Chào Nhi, hôm nay em cũng đến đây chơi à_anh nó
Hắn vốn ít nói, tai thì nghe hai người nói chuyện nhưng mắt thì cứ nhìn đâu đâu.
Tuyết Nhi chú ý đến nó, đặc biệt là sợi dây chuyền trên cổ nó.
- Thôi em vào sao, anh vào trước nha_Hải Phong dẫn nó vào công viên trước
Đợi đến khi hai an hem nó vào hẳn công viên, Tuyết Nhi mới kéo áo hắn
- Hai…kia là chị Hương Thảo phải không_Tuyết Nhi
- Em nói ai cơ_hắn
- Thì chị gái đi cùng anh Hải Phong đó, trên cổ chị ấy có sợi dây chuyền hình chìa khóa đó, chắc chắn là vậy mà_Tuyết Nhi
- Không phải, Hương Thảo đã chết rồi, và chị gái đó tên Hải Phương_hắn
- Sao anh biết_Tuyết Nhi
- Cô ấy là học sinh mới của lớp anh_hắn
- Em biết rồi, chúng ta vào thôi_Tuyết Nhi kéo tay hắn vào cổng công viên
Tàu lượn siêu tốc là trò nó thích nhất, đến Tuyết Nhi còn ngồi sẵn sang trên tàu chuẩn bị nhưng nó không hiểu sao hắn vẫn đứng xuống dưới nhìn lên
- Cậu không lên à_nó nói vọng xuống
Tuyết Nhi thấy nó hỏi vậy, chạm nhẹ vào vai nói nhỏ
- Anh ấy sợ độ cao đó chị_Tuyết Nhi
- Ờ chị biết rồi_nó
Một kí ức ùa về trong đầu nó
- Cậu mau trèo lên đây đi_nó ngồi chễm chệ trên khu leo trèo cao ngất ngưởng
- Ờ…tớ lên liền_người con trai đó đáp lại, run run leo lên.Vừa mới lên được vào bước, cậu đã nhanh chóng tụt xuống, gương mặt tái mét
- Cậu làm sao vậy_nó thuần thục leo nhanh xuống
- Tớ sợ độ cao_cậu con trai đó mếu máo
- Con trai mà sợ độ cao hả? Nếu cậu sợ thì mình chơi trò khác_nó nắm tay người con trai đó, kéo cậu đến ngồi trên chiếc bập bênh.Chiếc miệng méo xệch dần nở nụ cười ôn nhu nhìn nó
- Em có sao không_anh nó hỏi làm dập tắt khúc hồi tưởng
- Không sao_nó
- Em nhớ lại gì rồi phải không_anh nó
- Sơ sơ_anh nó
- Cuối cùng…em cũng nhớ được một chút rồi phải không…người ấy, không sớm thì muộn cũng nhận ra là em thôi_anh nó lẩm bẩm
Chơi tàu lượn siêu tốc xong, nó thấy hơi nhức đầu nên muốn về sớm
- Em muốn về nhà_nó
- Được thôi, anh đưa em về_anh nó
Tối ngủ, hình ảnh mờ nhạt về người con trai đó cứ hiện về khiến nó có cảm giác khó chịu vì không thể nhớ người con trai đó là ai
*Tại trường quý tộc Sensie
- Hải Phương à, cậu đi ăn sáng không_Mĩ Vân đến bàn nó hỏi
- Đi chứ_nó vui vẻ
Mĩ Vân là người bạn nó mới quen.Tuy quen không được bao lâu nhưng nó cùng Mĩ Vân rất thân nhau, chắc do cả hai đều có cùng sở thích.Theo như mọi người nói thì Mĩ Vân là vào được trường này do được nhận học bổng
Vừa gọi đồ ăn ở canteen, chưa kịp lau đũa muỗng thì có hai người áo đen đến trước mặt nó và Mĩ Vân
- Thưa tiểu thư, chủ tịch phái chúng tôi đến đưa tiểu thư về nhà_người áo đen nói lịch sự
- Mấy người đi mà nói với chủ tịch tôi không về đâu_Mĩ Vân cứng rắn
- Xin lỗi tiểu thư_hai người áo đen cúi đầu trước Mĩ Vân rồi dùng sức lực mạnh khỏe của mình kéo Mĩ Vân ra xe, cô cố vũng vẫy mà không thể làm gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào xe.Chiếc xe chạy mất hút mà nó không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đến tận hết tiết ba nó mới thấy Mĩ Vân xuất hiện
- Chắc cậu bất ngờ lắm_Mĩ Vân nhún nhường, như kiểu mình là tội phạm bị cảnh sát hỏi cung
- Mà có chuyện gì vậy_nó tò mò
- Thật ra đó là người do ba tớ phái tới.Ba tớ bắt đi du học nhưng tớ không đồng ý, tớ bỏ nhà ra đi rồi vào học trường này_Mĩ Vân
- Vậy cậu là ai vậy_nó
- Tớ là con gái của tập đoàn VierMart
- Thật sao?..._nó
- Phải, xin lỗi vì đã không nói sớm chuyện này với cậu_Mĩ Vân
- Không sao mà, cậu ngồi xuống đây uống nước nè
Nó vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của Mĩ Vân, hai đứa ngồi giải quyết đống đồ ăn vặt được tài trợ bởi nhà hảo tâm “Trần Hải Phong”
- Cậu bảo ba mẹ cậu làm buôn bán tạp hóa phải không Hải Phương_Mĩ Vân quay sang hỏi nó
- Ừ_nó
- Vậy làm sao cậu vào được trường này_Mĩ Vân
- Tớ có người quen trong này nên xin vào được_nó thấy khâm phục khả năng diễn xuất của mình quá, có thể bịa chuyện này như vậy mà!
- Lên lớp thôi_nó kéo tay Mĩ Vân lên lớp
- Kia là nhà cũ của mình phải không hai_nó
- Ừ, lâu rồi mới thấy nó_anh nó
- Em muốn vào đó xem thử_nó
- Sau này có dịp anh dẫn em vào_anh nó
Anh nó để nó trước cổng công viên để tìm nơi đỗ xe
- Vào thôi_anh nó mua vé
Trùng hợp thay, hôm nay hắn dẫn Tuyết Nhi đến đây chơi
- Anh Hải Phong_Tuyết Nhi gọi lớn
- Chào Nhi, hôm nay em cũng đến đây chơi à_anh nó
Hắn vốn ít nói, tai thì nghe hai người nói chuyện nhưng mắt thì cứ nhìn đâu đâu.
Tuyết Nhi chú ý đến nó, đặc biệt là sợi dây chuyền trên cổ nó.
- Thôi em vào sao, anh vào trước nha_Hải Phong dẫn nó vào công viên trước
Đợi đến khi hai an hem nó vào hẳn công viên, Tuyết Nhi mới kéo áo hắn
- Hai…kia là chị Hương Thảo phải không_Tuyết Nhi
- Em nói ai cơ_hắn
- Thì chị gái đi cùng anh Hải Phong đó, trên cổ chị ấy có sợi dây chuyền hình chìa khóa đó, chắc chắn là vậy mà_Tuyết Nhi
- Không phải, Hương Thảo đã chết rồi, và chị gái đó tên Hải Phương_hắn
- Sao anh biết_Tuyết Nhi
- Cô ấy là học sinh mới của lớp anh_hắn
- Em biết rồi, chúng ta vào thôi_Tuyết Nhi kéo tay hắn vào cổng công viên
Tàu lượn siêu tốc là trò nó thích nhất, đến Tuyết Nhi còn ngồi sẵn sang trên tàu chuẩn bị nhưng nó không hiểu sao hắn vẫn đứng xuống dưới nhìn lên
- Cậu không lên à_nó nói vọng xuống
Tuyết Nhi thấy nó hỏi vậy, chạm nhẹ vào vai nói nhỏ
- Anh ấy sợ độ cao đó chị_Tuyết Nhi
- Ờ chị biết rồi_nó
Một kí ức ùa về trong đầu nó
- Cậu mau trèo lên đây đi_nó ngồi chễm chệ trên khu leo trèo cao ngất ngưởng
- Ờ…tớ lên liền_người con trai đó đáp lại, run run leo lên.Vừa mới lên được vào bước, cậu đã nhanh chóng tụt xuống, gương mặt tái mét
- Cậu làm sao vậy_nó thuần thục leo nhanh xuống
- Tớ sợ độ cao_cậu con trai đó mếu máo
- Con trai mà sợ độ cao hả? Nếu cậu sợ thì mình chơi trò khác_nó nắm tay người con trai đó, kéo cậu đến ngồi trên chiếc bập bênh.Chiếc miệng méo xệch dần nở nụ cười ôn nhu nhìn nó
- Em có sao không_anh nó hỏi làm dập tắt khúc hồi tưởng
- Không sao_nó
- Em nhớ lại gì rồi phải không_anh nó
- Sơ sơ_anh nó
- Cuối cùng…em cũng nhớ được một chút rồi phải không…người ấy, không sớm thì muộn cũng nhận ra là em thôi_anh nó lẩm bẩm
Chơi tàu lượn siêu tốc xong, nó thấy hơi nhức đầu nên muốn về sớm
- Em muốn về nhà_nó
- Được thôi, anh đưa em về_anh nó
Tối ngủ, hình ảnh mờ nhạt về người con trai đó cứ hiện về khiến nó có cảm giác khó chịu vì không thể nhớ người con trai đó là ai
*Tại trường quý tộc Sensie
- Hải Phương à, cậu đi ăn sáng không_Mĩ Vân đến bàn nó hỏi
- Đi chứ_nó vui vẻ
Mĩ Vân là người bạn nó mới quen.Tuy quen không được bao lâu nhưng nó cùng Mĩ Vân rất thân nhau, chắc do cả hai đều có cùng sở thích.Theo như mọi người nói thì Mĩ Vân là vào được trường này do được nhận học bổng
Vừa gọi đồ ăn ở canteen, chưa kịp lau đũa muỗng thì có hai người áo đen đến trước mặt nó và Mĩ Vân
- Thưa tiểu thư, chủ tịch phái chúng tôi đến đưa tiểu thư về nhà_người áo đen nói lịch sự
- Mấy người đi mà nói với chủ tịch tôi không về đâu_Mĩ Vân cứng rắn
- Xin lỗi tiểu thư_hai người áo đen cúi đầu trước Mĩ Vân rồi dùng sức lực mạnh khỏe của mình kéo Mĩ Vân ra xe, cô cố vũng vẫy mà không thể làm gì, đành phải ngoan ngoãn ngồi vào xe.Chiếc xe chạy mất hút mà nó không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đến tận hết tiết ba nó mới thấy Mĩ Vân xuất hiện
- Chắc cậu bất ngờ lắm_Mĩ Vân nhún nhường, như kiểu mình là tội phạm bị cảnh sát hỏi cung
- Mà có chuyện gì vậy_nó tò mò
- Thật ra đó là người do ba tớ phái tới.Ba tớ bắt đi du học nhưng tớ không đồng ý, tớ bỏ nhà ra đi rồi vào học trường này_Mĩ Vân
- Vậy cậu là ai vậy_nó
- Tớ là con gái của tập đoàn VierMart
- Thật sao?..._nó
- Phải, xin lỗi vì đã không nói sớm chuyện này với cậu_Mĩ Vân
- Không sao mà, cậu ngồi xuống đây uống nước nè
Nó vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của Mĩ Vân, hai đứa ngồi giải quyết đống đồ ăn vặt được tài trợ bởi nhà hảo tâm “Trần Hải Phong”
- Cậu bảo ba mẹ cậu làm buôn bán tạp hóa phải không Hải Phương_Mĩ Vân quay sang hỏi nó
- Ừ_nó
- Vậy làm sao cậu vào được trường này_Mĩ Vân
- Tớ có người quen trong này nên xin vào được_nó thấy khâm phục khả năng diễn xuất của mình quá, có thể bịa chuyện này như vậy mà!
- Lên lớp thôi_nó kéo tay Mĩ Vân lên lớp
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.