Chương 17
Briana
19/08/2016
Cạch_cửa phòng nó mở, anh nó nhẹ nhàng bước vào bật đèn phòng
- Hương Thảo, dậy đi với anh có việc nè_anh nó
- Cái gì vậy_nó không mở mắt, miệng mấp máy
- Dậy đi anh dẫn vào nhà cũ chơi một chuyến_anh nó
- Anh ra ngoài đợi lát đi, em dậy liền_nó trùm chăn bông lên đầu ngủ nướng
Dây dưa lằng nhằng tận ba mươi phút sau nó mới xuống lầu ăn sáng
- Ba mẹ đâu rồi hai_nó
- Sáng sớm nay ba mẹ lại bay sang bên đó có việc rồi_anh nó
- Chưa về được bao lâu mà đã đi rồi_nó bĩu môi
- Ừ ngồi xuống ăn sáng đi_anh nó
Rất nhiều món ăn được dọn ra bàn nhưng nó chỉ chạm đũa qua loa đại khái vài miếng vào bụng cho có rồi theo anh hai ra thăm nhà cũ
Trên xe nó hỏi
- Sao hôm nay anh lại dẫn em về nhà cũ_nó
- Chiều nay anh cũng phải sang bên đó rồi, tranh thủ thời gian dẫn em đi luôn kẻo không có cơ hội_anh nó
- Hả…cái gì…em đã nói là em sợ bóng tối và ở nhà một mình rồi mà_nó
- Anh cũng biết vậy nhưng công việc bận quá, em thông cảm đi_anh nó dỗ
- Em không biết, mặc kệ đấy..vậy thì anh cho em theo với_nó
- Sao vậy được?? em còn đi học!_anh nó từ chối
- Vậy giờ sao….??_nó đã rưng rưng muốn khóc
- Em có thể rủ đứa nào đấy đến ở cùng_anh nó
- À em biết rồi, có vậy mà nghĩ không ra_nó nhanh chóng vui vẻ trở lại
Anh nó dừng xe bên ngoài cổng chiếc biệt thự trắng cổ kính quen thuộc.Mở mở ấn ấn một hồi hai an hem nó đã vào được nhà
Chiếc cửa kính vừa mở thì đập vào mắt nó là một đống phong thư.Nó khom người nhặt một cái lên xem thử
From: Phạm Hải Hoàng Đức
To: Trần Hương Thảo
- Cái này…là gửi cho em sao? Thời đại nào còn viết thư tay nữa hả trời_nó nhìn vào bên ngoài bao thư
Nó cẩn thận nhặt hết số thư trên sàn nhà bỏ vào cặp xách.Lượn quanh một vòng căn nhà, nó không giăng đầy mạng nhện nay bụi bám tứ tung như các căn nhà cũ kĩ hay thấy trong các tác phẩm kinh dị mà gọn gàng sẽ, hiện rõ vết tích có người hay đến dọn dẹp thường xuyên mặc dù không có ai ở trong suốt một thời gian dài
- Đây là phòng hồi trước của em_anh nó mở cánh cửa phòng ở khu vực trung tâm
- Đẹp hơn em nhớ_nó
Trong căn phòng đó, có một bức ảnh nhí nhố của nó với hắn.Bỏ tháo khung ảnh, lấy bức ảnh đó kẹp cẩn thận vào sổ tay.Anh đưa nó thăm hết ngóc ngách của căn nhà, thấy nó vẫn còn luyến tiếc chưa muốn về
- Về thôi_anh nó
- D..dạ…_nó
Khi tiễn xong xuôi máy bay anh nó sang Pháp, nó gọi điện thoại
- Mĩ Vân, mày xuống nhà tao ở vài ngày đi_nó
- Chi vậy, tự nhiên gọi tao lên ở chung_nó
- Người nhà tao đi có chuyện hết rồi, mà tao không muốn ở nhà một mình_nó
- Gửi địa chỉ đi tao xuống_nó
Nó gửi địa chỉ nhà cho Mĩ Vân, chưa đầy hai mươi phút sau Mĩ Vân hiện hồn ngay trước cổng nhà nó
- Mày tính đi du lịch à_nó
- Ừ, tao đi du lịch biệt thự nhà Hải Phương_Mĩ Vân trả lời lém lỉnh
- Mệt mày luôn, cứ như mày mang cả cái nhà mày đến đây vậy_nó
Nó giúp Mĩ Vân mang đồ vào nhà, hai đứa nó quyết định ở chung một phòng.Nó dọn cơm cho Mĩ Vân ăn
- Mày không thấy tò mò à_nó
- Chuyện gì_Mĩ Vân
- Thì cái biệt thự này_nó
- À…mày tưởng tao là con ngu hả, chơi với mày bao nhiêu lây nay mà không biết_Mĩ Vân
- Xin lỗi, đáng ra tao nên nói với mày từ sớm_nó
- Không sao, chắc mày có lý do gì đấy mới làm như vậy, chứ không thể nào tự nhiên được_Tú Vân
- Ờ, cảm ơn mày_Mĩ Vân
- Thay vì cảm ơn tao thì mày rửa chén đi_Mĩ Vân vừa dứt câu thì đặt chén xuống bàn, phóng lẹ lên phòng
- Hương Thảo, dậy đi với anh có việc nè_anh nó
- Cái gì vậy_nó không mở mắt, miệng mấp máy
- Dậy đi anh dẫn vào nhà cũ chơi một chuyến_anh nó
- Anh ra ngoài đợi lát đi, em dậy liền_nó trùm chăn bông lên đầu ngủ nướng
Dây dưa lằng nhằng tận ba mươi phút sau nó mới xuống lầu ăn sáng
- Ba mẹ đâu rồi hai_nó
- Sáng sớm nay ba mẹ lại bay sang bên đó có việc rồi_anh nó
- Chưa về được bao lâu mà đã đi rồi_nó bĩu môi
- Ừ ngồi xuống ăn sáng đi_anh nó
Rất nhiều món ăn được dọn ra bàn nhưng nó chỉ chạm đũa qua loa đại khái vài miếng vào bụng cho có rồi theo anh hai ra thăm nhà cũ
Trên xe nó hỏi
- Sao hôm nay anh lại dẫn em về nhà cũ_nó
- Chiều nay anh cũng phải sang bên đó rồi, tranh thủ thời gian dẫn em đi luôn kẻo không có cơ hội_anh nó
- Hả…cái gì…em đã nói là em sợ bóng tối và ở nhà một mình rồi mà_nó
- Anh cũng biết vậy nhưng công việc bận quá, em thông cảm đi_anh nó dỗ
- Em không biết, mặc kệ đấy..vậy thì anh cho em theo với_nó
- Sao vậy được?? em còn đi học!_anh nó từ chối
- Vậy giờ sao….??_nó đã rưng rưng muốn khóc
- Em có thể rủ đứa nào đấy đến ở cùng_anh nó
- À em biết rồi, có vậy mà nghĩ không ra_nó nhanh chóng vui vẻ trở lại
Anh nó dừng xe bên ngoài cổng chiếc biệt thự trắng cổ kính quen thuộc.Mở mở ấn ấn một hồi hai an hem nó đã vào được nhà
Chiếc cửa kính vừa mở thì đập vào mắt nó là một đống phong thư.Nó khom người nhặt một cái lên xem thử
From: Phạm Hải Hoàng Đức
To: Trần Hương Thảo
- Cái này…là gửi cho em sao? Thời đại nào còn viết thư tay nữa hả trời_nó nhìn vào bên ngoài bao thư
Nó cẩn thận nhặt hết số thư trên sàn nhà bỏ vào cặp xách.Lượn quanh một vòng căn nhà, nó không giăng đầy mạng nhện nay bụi bám tứ tung như các căn nhà cũ kĩ hay thấy trong các tác phẩm kinh dị mà gọn gàng sẽ, hiện rõ vết tích có người hay đến dọn dẹp thường xuyên mặc dù không có ai ở trong suốt một thời gian dài
- Đây là phòng hồi trước của em_anh nó mở cánh cửa phòng ở khu vực trung tâm
- Đẹp hơn em nhớ_nó
Trong căn phòng đó, có một bức ảnh nhí nhố của nó với hắn.Bỏ tháo khung ảnh, lấy bức ảnh đó kẹp cẩn thận vào sổ tay.Anh đưa nó thăm hết ngóc ngách của căn nhà, thấy nó vẫn còn luyến tiếc chưa muốn về
- Về thôi_anh nó
- D..dạ…_nó
Khi tiễn xong xuôi máy bay anh nó sang Pháp, nó gọi điện thoại
- Mĩ Vân, mày xuống nhà tao ở vài ngày đi_nó
- Chi vậy, tự nhiên gọi tao lên ở chung_nó
- Người nhà tao đi có chuyện hết rồi, mà tao không muốn ở nhà một mình_nó
- Gửi địa chỉ đi tao xuống_nó
Nó gửi địa chỉ nhà cho Mĩ Vân, chưa đầy hai mươi phút sau Mĩ Vân hiện hồn ngay trước cổng nhà nó
- Mày tính đi du lịch à_nó
- Ừ, tao đi du lịch biệt thự nhà Hải Phương_Mĩ Vân trả lời lém lỉnh
- Mệt mày luôn, cứ như mày mang cả cái nhà mày đến đây vậy_nó
Nó giúp Mĩ Vân mang đồ vào nhà, hai đứa nó quyết định ở chung một phòng.Nó dọn cơm cho Mĩ Vân ăn
- Mày không thấy tò mò à_nó
- Chuyện gì_Mĩ Vân
- Thì cái biệt thự này_nó
- À…mày tưởng tao là con ngu hả, chơi với mày bao nhiêu lây nay mà không biết_Mĩ Vân
- Xin lỗi, đáng ra tao nên nói với mày từ sớm_nó
- Không sao, chắc mày có lý do gì đấy mới làm như vậy, chứ không thể nào tự nhiên được_Tú Vân
- Ờ, cảm ơn mày_Mĩ Vân
- Thay vì cảm ơn tao thì mày rửa chén đi_Mĩ Vân vừa dứt câu thì đặt chén xuống bàn, phóng lẹ lên phòng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.