Chương 35
Briana
19/08/2016
Đến sáng sớm hôm sau cửa vẫn đóng bặt.Mẹ nó quá mệt nên đã ngủ gật, anh nó đã đưa mẹ về nhà chăm nom cẩn thận nên nó cảm thấy yên tâm phần nào
- Hương Thảo, đi ăn đi, từ tối hôm qua không ăn gì rồi_hắn
- Không, không muốn_nó
- Em đang cãi lời chồng của mình đó hả_hắn
- Em??_nó quay lại nhìn hắn
- Chứ còn gì, không lẽ chị?? Cậu yên tâm, năm bằng nhau thì so tháng thì tôi vẫn lớn hơn.Cậu tháng mười một, còn tôi tháng chín!! quá rõ ràng_hắn
Hai bác sĩ cùng ba bốn y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật
- Ông ấy có sao không bác sĩ_hắn
- Phẫu thuật khá thành công nhưng bệnh nhân có tỉnh lại hay không thì phải phụ thuộc vào ý chí của người bệnh.Có thể một ngày, mười ngày, một tháng, một năm hoặc tệ hơn là không bao giờ tỉnh dậy_bác sĩ
- K…K…kh…ô….ng…b…ao…gi…ờ….._nó
- Chúng tôi rất tiếc, bây giờ chỉ còn biết trông chờ vào bệnh nhân.Nếu như bệnh nhân có thể tỉnh lại thì đó chính là kì tích, giờ chúng tôi xin phép trước, người nhà có thể vào thăm_bác sĩ
Nô không khóc…có lẽ mấy hôm nay nước mắt đã rơi quá nhiều nên bây giờ không còn để mà rơi nữa
- Không sao, tôi tin vào kì tích.Ba sẽ tỉnh dậy mà, phải không_nó hỏi hắn
- Ừ, ba sẽ tỉnh mà_hắn ôm nó vào lòng
Mẹ, anh nó, ba mẹ hắn cùng Tuyết Nhi nhanh chóng có mặt tại bệnh viện
- Nghe nói ba con làm phẫu thuật xong rồi_mẹ hắn
- Xong thì xong nhưng vẫn chưa xác định cụ thể thời gian tỉnh lại_hắn
- Không sao, nhất định bác thông gia sẽ tỉnh lại_Tuyết Nhi
Tất cả mọi người vào phòng bệnh thăm ba nó.Người ba gầy guộc nằm thoi thóp trên chiếc giường bệnh.Bên cạnh là máy móc và máy thở oxi được đặt trên miệng
hơn một tuần sau, ba nó vẫn ở trong tình trạng đó.Ngày nào nó cũng tranh thủ thời gian đến thăm ba.Sáng nó đến thì chiều mẹ nó đến, chiều nó đến thì sáng mẹ nó đến.Hai người cứ thay phiên qua lại chăm sóc ba nó
Anh nó khó có nhiều thời gian hơn vì từ khi ba nhập viện, anh phải làm công việc của một chủ tịch công ty nên rất mệt.Bao nhiều công việc khó khăn đều chồng chất lên vai anh nó
Mười một giờ đêm
Hôm nay nó được nghỉ sớm nên tranh thủ đến bệnh viện thăm ba, hắn chở nó đến cửa bệnh viện định vào thăm nhưng nó nhất quyết đuổi về vì nó để ý hôm nay hắn mang một đống giấy tờ về nhà giải quyết
- Ba…ba tỉnh lại đi_nó nói mớ trong lúc nằm ngủ gật tại giường của ba
Một phép màu kì diệu hiện ra, ngón tay út của ba nó giật nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền mở ra he hé, ông ốc gắng dùng tay vuốt mái tóc của nó
Nó giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng gọi lớn
- Bác sĩ…bác sĩ..ba tôi tỉnh lại rồi_nó
Nó đi gọi bác sĩ, nhân lúc đó gọi điện thoại cho mẹ nó biết
- Bệnh nhân đã tỉnh lại, ý thức đã phục hồi.Cần theo dõi một thời gian để đảm bảo không có di chứng sau phẫu thuật
Đúng là trên đời này quả thực có phép thuật, ba nó đã có thể đi lại ăn uống bình thường nhưng mẹ nó nhất quyết không cho ba đi làm, nhất quyết nhốt ông ấy ở nhà vì lý do bệnh tình này nọ
- Tôi khỏe rồi mà_ba nó
- Khỏe cũng phải ở nhà_mẹ nó
- Ở hết tuần này thôi nhé, còn một đống công việc trong thời gian tôi nghỉ bệnh chắc phải chất thành từng núi_ba nó
- Ừ, cứ nghỉ ngơi cho lại sức đã rồi tính_mẹ nó
Nó đã dọn qua nhà hắn ở, từ hôm ba nó bị bệnh nó túc trực ở bệnh viện suốt nên đống quà cưới nó chưa thèm động tay đến một món
- Giờ có thể ngủ ngon rồi_nó
- Chưa đâu bà xã, còn quà cưới nữa_hắn
- Không liên quan_nó trùm chăn kín người
Hắn gấp sách đặt trên bàn, leo lên giường ôm chặt người nó
- A…làm cái gì vậy, khó thở quá_nó
- Biết điều thì không mau bỏ chăn ra_hắn
- Cậu phải buông ra đã chứ_nó
- Em không được bỏ chạy đó_hắn
- Ừ, biết rồi mà_hắn
Hắn vừa buông hờ chăn, nó đã bay ra khỏi giường
- Ê, chơi kì nha_hắn
- Kì gì, còn không mau xuống đây giúp giải quyết đống quà cưới_nó nói chuyện cộc lốc
Hắn chạy đến ôm eo nó không buông
- Cậu làm vậy lỡ ai thấy thì sao_nó
- Không ai thấy đâu, mà cứ xưng “cậu” nghe kì quá_hắn
- Chứ kêu là gì? mợ hả_nó
Hắn siết chặt người nó hơn
- Ưm ông xã ông xã_nó
- Ừ xuống nhà thôi bà xã_hắn buông người nó ra, bế nó xuống lầu
- Hương Thảo, đi ăn đi, từ tối hôm qua không ăn gì rồi_hắn
- Không, không muốn_nó
- Em đang cãi lời chồng của mình đó hả_hắn
- Em??_nó quay lại nhìn hắn
- Chứ còn gì, không lẽ chị?? Cậu yên tâm, năm bằng nhau thì so tháng thì tôi vẫn lớn hơn.Cậu tháng mười một, còn tôi tháng chín!! quá rõ ràng_hắn
Hai bác sĩ cùng ba bốn y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật
- Ông ấy có sao không bác sĩ_hắn
- Phẫu thuật khá thành công nhưng bệnh nhân có tỉnh lại hay không thì phải phụ thuộc vào ý chí của người bệnh.Có thể một ngày, mười ngày, một tháng, một năm hoặc tệ hơn là không bao giờ tỉnh dậy_bác sĩ
- K…K…kh…ô….ng…b…ao…gi…ờ….._nó
- Chúng tôi rất tiếc, bây giờ chỉ còn biết trông chờ vào bệnh nhân.Nếu như bệnh nhân có thể tỉnh lại thì đó chính là kì tích, giờ chúng tôi xin phép trước, người nhà có thể vào thăm_bác sĩ
Nô không khóc…có lẽ mấy hôm nay nước mắt đã rơi quá nhiều nên bây giờ không còn để mà rơi nữa
- Không sao, tôi tin vào kì tích.Ba sẽ tỉnh dậy mà, phải không_nó hỏi hắn
- Ừ, ba sẽ tỉnh mà_hắn ôm nó vào lòng
Mẹ, anh nó, ba mẹ hắn cùng Tuyết Nhi nhanh chóng có mặt tại bệnh viện
- Nghe nói ba con làm phẫu thuật xong rồi_mẹ hắn
- Xong thì xong nhưng vẫn chưa xác định cụ thể thời gian tỉnh lại_hắn
- Không sao, nhất định bác thông gia sẽ tỉnh lại_Tuyết Nhi
Tất cả mọi người vào phòng bệnh thăm ba nó.Người ba gầy guộc nằm thoi thóp trên chiếc giường bệnh.Bên cạnh là máy móc và máy thở oxi được đặt trên miệng
hơn một tuần sau, ba nó vẫn ở trong tình trạng đó.Ngày nào nó cũng tranh thủ thời gian đến thăm ba.Sáng nó đến thì chiều mẹ nó đến, chiều nó đến thì sáng mẹ nó đến.Hai người cứ thay phiên qua lại chăm sóc ba nó
Anh nó khó có nhiều thời gian hơn vì từ khi ba nhập viện, anh phải làm công việc của một chủ tịch công ty nên rất mệt.Bao nhiều công việc khó khăn đều chồng chất lên vai anh nó
Mười một giờ đêm
Hôm nay nó được nghỉ sớm nên tranh thủ đến bệnh viện thăm ba, hắn chở nó đến cửa bệnh viện định vào thăm nhưng nó nhất quyết đuổi về vì nó để ý hôm nay hắn mang một đống giấy tờ về nhà giải quyết
- Ba…ba tỉnh lại đi_nó nói mớ trong lúc nằm ngủ gật tại giường của ba
Một phép màu kì diệu hiện ra, ngón tay út của ba nó giật nhẹ, đôi mắt nhắm nghiền mở ra he hé, ông ốc gắng dùng tay vuốt mái tóc của nó
Nó giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng gọi lớn
- Bác sĩ…bác sĩ..ba tôi tỉnh lại rồi_nó
Nó đi gọi bác sĩ, nhân lúc đó gọi điện thoại cho mẹ nó biết
- Bệnh nhân đã tỉnh lại, ý thức đã phục hồi.Cần theo dõi một thời gian để đảm bảo không có di chứng sau phẫu thuật
Đúng là trên đời này quả thực có phép thuật, ba nó đã có thể đi lại ăn uống bình thường nhưng mẹ nó nhất quyết không cho ba đi làm, nhất quyết nhốt ông ấy ở nhà vì lý do bệnh tình này nọ
- Tôi khỏe rồi mà_ba nó
- Khỏe cũng phải ở nhà_mẹ nó
- Ở hết tuần này thôi nhé, còn một đống công việc trong thời gian tôi nghỉ bệnh chắc phải chất thành từng núi_ba nó
- Ừ, cứ nghỉ ngơi cho lại sức đã rồi tính_mẹ nó
Nó đã dọn qua nhà hắn ở, từ hôm ba nó bị bệnh nó túc trực ở bệnh viện suốt nên đống quà cưới nó chưa thèm động tay đến một món
- Giờ có thể ngủ ngon rồi_nó
- Chưa đâu bà xã, còn quà cưới nữa_hắn
- Không liên quan_nó trùm chăn kín người
Hắn gấp sách đặt trên bàn, leo lên giường ôm chặt người nó
- A…làm cái gì vậy, khó thở quá_nó
- Biết điều thì không mau bỏ chăn ra_hắn
- Cậu phải buông ra đã chứ_nó
- Em không được bỏ chạy đó_hắn
- Ừ, biết rồi mà_hắn
Hắn vừa buông hờ chăn, nó đã bay ra khỏi giường
- Ê, chơi kì nha_hắn
- Kì gì, còn không mau xuống đây giúp giải quyết đống quà cưới_nó nói chuyện cộc lốc
Hắn chạy đến ôm eo nó không buông
- Cậu làm vậy lỡ ai thấy thì sao_nó
- Không ai thấy đâu, mà cứ xưng “cậu” nghe kì quá_hắn
- Chứ kêu là gì? mợ hả_nó
Hắn siết chặt người nó hơn
- Ưm ông xã ông xã_nó
- Ừ xuống nhà thôi bà xã_hắn buông người nó ra, bế nó xuống lầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.