Chương 2
Bồ Đào Ích Lực Đa Đa Đa
04/04/2024
Nhưng có một chuyện ngoài ý muốn, đó là tối hôm đó Tư Việt lại đột nhiên chạy tới chỗ tôi.
Đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm, định ngủ lại một đêm rồi mới đi, dù sao thì cái giường này thật sự rất thoải mái.
Tôi ở phòng khách ngắm nhìn khung cảnh sông trôi nước chảy mỹ miều bên ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi có chút không nỡ.
Lúc tôi định bật mấy bài của Tư Việt cho hợp với tình huống thì “cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra.
Hôm nay anh bận một cái áo khoác màu nâu nhạt, làm nổi bật lên dáng người cao gầy xuất chúng, mái tóc có chút lộn xộn, giống như vừa đi đâu đó rồi vội vàng quay về.
Cặp mặt đào hoa câu người kia, giờ đây ngập tràn những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
“Sơ Sơ”
Anh nói rồi tiến lên ôm chặt lấy tôi.
Đồng thời, tôi cũng ngửi thấy trên người anh một mùi nước hoa không phải của anh.
Rất ngọt, nhưng cũng rất chua.
(Giải thích: trong tiếng Trung, từ “chua” cũng có thể hiểu là “ghen”, nên ở đây có nghĩa là Sơ Sơ thấy mùi nước hoa ngọt, nhưng chua tức là ẻm đang ghen ở trong lòng.)
Một lát sau tôi mới chịu đáp lại cái ôm của anh.
Cũng tốt, coi như là cái ôm chia tay đi.
Nhưng anh vội vã tới tìm tôi như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân, mà đương nhiên chỉ có duy nhất một cái.
Con người tôi cũng không có nhiều ưu điểm lắm, nhưng được cái thức thời và hiểu chuyện, tôi liền kéo cổ áo mình ra.
Tư Việt cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rơi xuống cổ tôi, hình như có hơi bừa bộn thì phải.
“Anh muốn uống à?”
Tôi vừa nói lại vừa mở cổ áo ra một chút.
Ánh mắt anh dời đi, dường như còn có chút ý cười, ghì chặt lấy gáy tôi rồi hôn một cách cuồng nhiệt.
Nhưng trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ.
Tốt thật, cái hôn chia tay cũng đã hoàn tất.
Nhưng cái hôn lần này đặc biệt phá lệ nồng nhiệt, nếu không phải tôi không thở nổi nữa phải đẩy anh ra thì cũng không biết lúc nào sẽ ngừng lại.
Nhìn tôi sờ sờ môi, anh cười một tiếng trầm thấp, cuối cùng cũng không nói gì, lại tiến gần cắn tôi một cái.
Nhưng ngay lúc tôi cho rằng anh sẽ ngủ lại qua đêm thì anh lại bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Tôi vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, trùng hợp nghe thấy vài câu, đầu dây bên kia hình như là một giọng nữ.
Ngày hôm sau, tôi đã thu dọn xong tất cả, để lại chìa khoá nhà ở dưới thảm lót, sau đó liền rời đi.
Vừa mới ra khỏi chung cư, bầu trời vốn dĩ đang sáng sủa, lại đột nhiên đổ cơn mưa.
Khiến cho tâm trạng khó lắm mới tốt lên được một chút của tôi bị dập tắt hoàn toàn.
Mở điện thoại lên lại thấy được một tin tức chướng mắt.
【Tư Việt Ôn Thanh Như xác định hợp tác】
Cảm giác có chút khó thở, tôi thoát khỏi weibo, nhấn vào phần mềm ngân hàng, nhìn thấy số tiền tiết kiệm mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một ít.
Yêu đương có chỗ tốt của yêu đương, nhưng mà tôi không yêu đương thì còn tốt hơn.
Tôi quyết định hẹn bạn ra uống cafe, dù sao thì cũng đã hẹn hò với đỉnh lưu rồi, khẩu vị sẽ trở nên kén cá chọn canh hơn, rất khó có cơ hội yêu đương mù quáng lần nữa.
Đồ đạc của tôi cũng không nhiều lắm, định ngủ lại một đêm rồi mới đi, dù sao thì cái giường này thật sự rất thoải mái.
Tôi ở phòng khách ngắm nhìn khung cảnh sông trôi nước chảy mỹ miều bên ngoài cửa sổ, trong lòng không khỏi có chút không nỡ.
Lúc tôi định bật mấy bài của Tư Việt cho hợp với tình huống thì “cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra.
Hôm nay anh bận một cái áo khoác màu nâu nhạt, làm nổi bật lên dáng người cao gầy xuất chúng, mái tóc có chút lộn xộn, giống như vừa đi đâu đó rồi vội vàng quay về.
Cặp mặt đào hoa câu người kia, giờ đây ngập tràn những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
“Sơ Sơ”
Anh nói rồi tiến lên ôm chặt lấy tôi.
Đồng thời, tôi cũng ngửi thấy trên người anh một mùi nước hoa không phải của anh.
Rất ngọt, nhưng cũng rất chua.
(Giải thích: trong tiếng Trung, từ “chua” cũng có thể hiểu là “ghen”, nên ở đây có nghĩa là Sơ Sơ thấy mùi nước hoa ngọt, nhưng chua tức là ẻm đang ghen ở trong lòng.)
Một lát sau tôi mới chịu đáp lại cái ôm của anh.
Cũng tốt, coi như là cái ôm chia tay đi.
Nhưng anh vội vã tới tìm tôi như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân, mà đương nhiên chỉ có duy nhất một cái.
Con người tôi cũng không có nhiều ưu điểm lắm, nhưng được cái thức thời và hiểu chuyện, tôi liền kéo cổ áo mình ra.
Tư Việt cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh rơi xuống cổ tôi, hình như có hơi bừa bộn thì phải.
“Anh muốn uống à?”
Tôi vừa nói lại vừa mở cổ áo ra một chút.
Ánh mắt anh dời đi, dường như còn có chút ý cười, ghì chặt lấy gáy tôi rồi hôn một cách cuồng nhiệt.
Nhưng trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ.
Tốt thật, cái hôn chia tay cũng đã hoàn tất.
Nhưng cái hôn lần này đặc biệt phá lệ nồng nhiệt, nếu không phải tôi không thở nổi nữa phải đẩy anh ra thì cũng không biết lúc nào sẽ ngừng lại.
Nhìn tôi sờ sờ môi, anh cười một tiếng trầm thấp, cuối cùng cũng không nói gì, lại tiến gần cắn tôi một cái.
Nhưng ngay lúc tôi cho rằng anh sẽ ngủ lại qua đêm thì anh lại bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Tôi vừa tắm xong từ phòng tắm đi ra, trùng hợp nghe thấy vài câu, đầu dây bên kia hình như là một giọng nữ.
Ngày hôm sau, tôi đã thu dọn xong tất cả, để lại chìa khoá nhà ở dưới thảm lót, sau đó liền rời đi.
Vừa mới ra khỏi chung cư, bầu trời vốn dĩ đang sáng sủa, lại đột nhiên đổ cơn mưa.
Khiến cho tâm trạng khó lắm mới tốt lên được một chút của tôi bị dập tắt hoàn toàn.
Mở điện thoại lên lại thấy được một tin tức chướng mắt.
【Tư Việt Ôn Thanh Như xác định hợp tác】
Cảm giác có chút khó thở, tôi thoát khỏi weibo, nhấn vào phần mềm ngân hàng, nhìn thấy số tiền tiết kiệm mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một ít.
Yêu đương có chỗ tốt của yêu đương, nhưng mà tôi không yêu đương thì còn tốt hơn.
Tôi quyết định hẹn bạn ra uống cafe, dù sao thì cũng đã hẹn hò với đỉnh lưu rồi, khẩu vị sẽ trở nên kén cá chọn canh hơn, rất khó có cơ hội yêu đương mù quáng lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.