Chương 13
Hồi Sênh
05/09/2020
Lâm Hạo dẫn hai người
họ đi đến phía chỗ ngồi, khăn trải bàn trắng trùm lên chiếc bàn tròn, ở
giữa bày một bó hoa tú cầu thanh nhã, trước mặt Giản Duy để bảng tên,
trên đó viết ba chữ “Chu Bội Bội”.
Cô nhìn chằm chằm vào cái biển một lát, đưa tay che mặt.
Làm một fan theo sát thần tượng lâu năm, Giản Duy đối với kiểu lễ trao giải này không hề xa lạ gì, đừng nói là xem trên TV hay qua mạng, hiện trường cô cũng chạy qua hai lần.
Chẳng qua những lần trao giải trước, Giản Duy cũng là xếp hàng ở khu vực fan phía sau, nghển cổ hết mức cũng chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của thần tượng, chưa từng nghĩ tới có một ngày, bản thân có thể ngồi vào chỗ ngồi của minh tinh…
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy trong đại sảnh tráng lệ, quần áo lụa là, ăn uống linh đình, từng người từng người một, tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc…
Trương Tư Kỳ “ba lần đoạt ảnh hậu”, nam minh tinh Tống Chấp xưa nay vẫn được gọi là “Đệ nhất mỹ nam”, Hàn Mộng – hoa đán đang lên, tài tử âm nhạc Đài Loan – Thái Kiệt Hồng…
Dường như từ sau thảm đỏ ảo mộng, Giản Duy tỉnh táo lại lần nữa, đúng vậy! Mình đang ở nơi toàn những tai to mặt lớn, minh tinh tụ tập!
Mấu chốt nhất chính là, hiện tại mình cũng đang là một trong số đó!
“Em thích ai? “Giang Ngật đột nhiên đặt câu hỏi.
Giản Duy: “Dạ?”
“Không phải em đang nhìn xung quanh sao, thích ai?”
Anh cười đến lười biếng, giống như chỉ là hiếu kỳ. Giản Duy chợt có chút không vui, kêu lên: “Em không thích ai cả, đang xem náo nhiệt…”
“Thật?”
“Thật.” Cô níu lấy khăn trải bàn khảm hoa văn, vẫn là không nhịn được nói thầm: “Em thích ai, anh còn không biết?” Người ta rất chung thủy!
Giọng điệu này rất giống bạn gái đang chất vấn, Giang Ngật ngạc nhiên hai giây, đành che giấu sờ sờ mũi, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Giản Duy thuận theo nhìn đến tay anh. Tay của Giang Ngật rất đẹp, khung xương phát triển tốt, ngón tay trắng nõn mà thon dài, đẹp như hàng mỹ nghệ vậy. Nhưng lúc này, trên mu bàn tay phải có vài vết đỏ, là vừa mới bị cô nhéo ra.
Anh cũng phát hiện ra, tùy ý hoạt động một chút: “Sức lực của em vẫn còn lớn lắm.”
Giản Duy có chút chột dạ. Hiện tại cô đã biết, vừa rồi Giang Ngật là cố ý trêu chọc cho mình cười, thật sự thả lỏng một chút, cho nên nhìn thấy bản thân ra tay độc ác như vậy, càng thêm băn khoăn.
Cô do dự có nên nói lời xin lỗi hay không, đã thấy anh nâng ly đế cao lên, uống một hớp.
Thủy tinh trong suốt, ngón tay như bạch ngọc. Giản Duy đột nhiên nhớ ra, trước kia ở trên wechat khi cả group ATSM về Giang Ngật, Bí Đỏ-chan thích nhất là đăng ảnh tay của anh, say mê nói: “Thật muốn để anh nhà dùng bàn tay ấy, làm vài chuyện xấu hổ với mình ~ “
Chuyện xấu hổ…
Giang Ngật: “Em sao thế ?”
Cô đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không có, không có gì…”
Anh còn muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy một giọng nói khác truyền đến: “A Ngật, cô Chu, hóa ra hai người ở đây.”
Hai người theo tiếng gọi quay đầu lại, trước mặt là cô gái tầm hai mươi tuổi, mặc váy đỏ, như một đóa hồng kiều diễm ướt át.
Giản Duy biết cô ta. Yên Như, là nữ diễn viên giống như Chu Bội Bội, chỉ có điều danh tiếng còn kém xa, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới chuyện Giản Duy quen thuộc với cô ta.
Đầu tháng sau, phim truyền hình “Đêm lạnh” mà Giang Ngật đóng chính sẽ lên sóng. Đây không chỉ là bộ phim đầu tiên được công chiếu trong năm nay của anh, cũng là phim truyền hình đầu tiên anh đảm nhận vai nam chính, có ý nghĩa quan trọng.
Mà Yên Như, chính là nữ chính của phim “Đêm lạnh”.
Cô ý thức được bản thân đang xem nhẹ điều gì. Chu Bội Bội nổi tiếng như thế, chỉ cần ngồi ở trong hội trường, chắc chắn sẽ có người tới chào hỏi. Cmn, không lộ tẩy chứ!
Giang Ngật đứng dậy, bắt tay chào hỏi với Yên Như, cô ta cười tươi như hoa, sau khi buông ra thì dời tầm mắt sang phía cô. Giản Duy dừng hai giây, mới chậm rì rì đứng lên, cầm lấy tay cô ta.
Yên Như cười nói: “Hôm nay cô Chu thật xinh đẹp, chiếc váy này rất tôn màu da của chị.”
Giản Duy nghe vậy, vô ý thức vuốt ve váy. Lấy sự nổi tiếng trước mắt của Chu Bội Bội, mặc dù còn chưa mượn được lễ phục cao cấp, nhưng quần áo tham gia hoạt động nhất định không thể quá tệ. Lại Hiểu Sương chọn lễ phục cho cô cũng chiếu theo tiêu chuẩn này, đây là của cửa hàng tự thiết kế nổi tiếng trong nước, áo cưới của chị họ Giản Duy chính là mua tại đây, cô có ấn tượng sâu sắc với nhãn hiệu này.
Lúc thay trang phục, Giản Duy còn yên lặng nghĩ, mặc dù không biết rõ giá tiền cụ thể, nhưng chắc cũng đến mười mấy vạn đi.
Nghèo khó như cô, còn chưa mặc chiếc váy nào quý giá như vậy… Σ (っ°Д°; )っ
Ý thức được Yên Như còn nhìn mình, Giản Duy miễn cưỡng cười một tiếng, “Cảm ơn.”
Cô ép thanh âm tới thấp, mơ hồ còn có chút khàn, Yên Như thoáng sửng sốt, “Giọng của cô Chu bị sao vậy, ốm?”
“… Ừm.”
“Biết rằng hiện tại chị rất nổi tiếng, công việc thì kín lịch, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe.” Yên Như nửa đùa nửa ân cần nói.
Giản Duy có chút không chịu được.
Muốn giả vờ ở trước mặt một người biết Chu Bội Bội, độ khó rõ ràng cao hơn so với lúc bước trên thảm đỏ, cũng may Yên Như không quá thân thiết với cô ta, nếu không Giản Duy quả thực hoài nghi bản thân liệu có thể sống sót quá ba câu hay không!
Giang Ngật cau mày. Anh cũng ý thức được vấn đề, Yên Như thì coi như xong, nhưng nếu người khác cũng liên tiếp tới đây chào hỏi, hệ số nguy hiểm đích xác quá cao.
Nghĩ tới điều này, anh nắm lấy cổ tay của Giản Duy, không lộ dấu vết chen vào giữa hai người: “Tiểu Như, anh đột nhiên nhớ ra, phải cùng Bội Bội đi gặp vài người. Đợi lát nữa chúng ta lại tán gẫu tiếp.”
Lời nói của Yên Như bị gián đoạn, quan sát hai người, dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nổi hứng trêu tức: “Được rồi, vậy em sẽ không quấy rầy. Hai người cứ tùy ý.”
Giang Ngật gật đầu với cô ta, cứ như vậy kéo Giản Duy, xuyên qua hơn phân nửa sảnh bữa tiệc. Ngẫu nhiên có minh tinh khác chen qua, Giản Duy cũng chẳng quan tâm nhìn lấy một cái, cho đến khi cả hai ra khỏi đại sảnh, dừng lại ở một góc yên tĩnh.
Giản Duy lo lắng trùng trùng: “Không sao chứ? Vừa nãy em hơi lạnh nhạt, cô ta có phát hiện ra gì không?”
“Tính tình của Chu Bội Bội, em nghĩ rằng trong giới giải trí này chưa có ai nghe qua? Yên Như là lại đây bấu víu quan hệ, cứ coi như bị lạnh nhạt, cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
Giản Duy thở phào nhẹ nhõm. Thật đúng là thế sự khó lường, lúc trước cô đi theo quá trình quay phim “Đêm lạnh”, vô cùng ghen tị Yên Như có thể cùng Giang Ngật đóng cặp, giờ đây, lại nhìn thấy cô ta chạy tới trước mặt mình xum xoe.
Mặc dù cô khoác da là Chu Bội Bội …
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, lại phát hiện ánh mắt Giang Ngật dừng trên váy mình, lại nhanh chóng dời đi, như nhìn thấy thứ gì không nên thấy. Cô cả kinh, lúc này mới phát hiện có lẽ là vừa rồi kéo xuống, váy có hơi trượt. Từ góc độ của anh, vừa hay chứng kiến một đường cảnh xuân trước ngực…
Cô nhanh chóng đưa tay lên, đặt tại chỗ đó. Như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, con mắt mở thật to, gần như luống cuống nhìn anh.
Giang Ngật vốn còn muốn tự nhiên bỏ qua chuyện này, không nghĩ tới phản ứng của Giản Duy lại kịch liệt như thế, nhất thời có phần xấu hổ.
Ho nhẹ một tiếng, cái gì anh cũng không nói, chỉ là quay lưng đi, cũng ga lăng ngăn trở bên kia đại sảnh có thể nhìn sang, thuận tiện để cô chỉnh trang lại.
Hai má Giản Duy nóng bừng, cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, luống cuống tay chân chỉnh lại váy, rốt cục cũng chậm rãi thở ra.
Ngẩng đầu nhìn đến bóng lưng Giang Ngật, bả vai cao ngất, thắt lưng hoàn mỹ, dáng vẻ lúc anh ăn mặc chỉnh tề luôn rất đẹp, các fan đều nói, bình thường anh là một chú mèo lười, loại thời điểm này liền biến thành tiểu bạch dương, mọi cử động đều là tác phong nhanh nhẹn như vậy.
Cô cắn môi, hình như bản thân phản ứng quá mức. Giang Ngật cũng là vô tình, mình như vậy, cứ làm như anh ấy đang cố ý chiếm tiện nghi…
“Xong chưa?” Giang Ngật hỏi.
“Dạ? Vâng, xong rồi…”
Anh xoay người, cô cúi đầu, ánh đèn chiếu sáng hành lang, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
Cô nhìn đến chiếc váy của mình, nhớ tới lời nói của Yên Như. Đây vẫn là lần đầu cô mặc trang phục lộng lẫy như thế, trước đó vẫn còn khẩn trương, cũng không dám hỏi một câu, mình mặc như vậy, rốt cuộc trông có đẹp không…
Lâm Hạo đẩy cửa ra, bên cạnh còn có Lại Hiểu Sương đi theo, nhìn thấy hai người họ lập tức vui mừng: “Quá tốt, tìm được hai người rồi! Anh Ngật, cái đó, thu phục được rồi.”
Lại Hiểu Sương: “Bên chị Tĩnh vào ngày bây giờ, em đến… dẫn người đi.”
Thu phục.
Nói cách khác, Chu Bội Bội đã trở về. Còn mình, phải đi…
Giản Duy có chút phản ứng không kịp, vô ý thức nhìn Giang Ngật. Anh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thả lỏng, dường như cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Lại Hiểu Sương giữ chặt tay cô: “Nhanh đi thôi.” Kéo được bên kia vào là được, nơi này cũng không thể xuất hiện đến hai Chu Bội Bội!
Giản Duy: “Vậy, em đi …”
Giang Ngật gật đầu: “Đi đi. Hôm nay… Cảm ơn em.”
Cô khẽ nói: “Không cần khách khí như vậy…”
Giản Duy vừa đi, vừa nhìn lại. Giang Ngật đứng ở cửa đại sảnh, giống như một đường ranh giới, chỉ cần anh ấy xoay người, mình sẽ nhớ tới thế giới hư ảo hào nhoáng kia. Mà cô bị Lại Hiểu Sương đưa đi, cách anh ấy càng ngày càng xa, cũng cách thế giới kia càng ngày càng xa.
“Hey.”
Giang Ngật bỗng nhiên mở miệng, Giản Duy kinh ngạc xoay người. Một tay anh nắm lấy tay cầm, thân hình cao lớn vững chãi đứng cạnh cửa, nhướn mày nhìn cô cười một tiếng: “Yên Như nói đúng. Hôm nay váy rất đẹp, rất tôn màu da của em.”
Hai tiếng sau, Giản Duy ngồi ở quán ven đường tiếng người huyên náo, trước mặt là hai nồi lẩu, tôm hùm chua cay nóng hổi. Cô đã cởi xuống bộ lễ phục đắt đỏ, tẩy lớp trang điểm, thay T-shirt và quần jean, mặt mộc, còn đeo kính đen, nhìn thế này, hoàn toàn không thể liên hệ với cô gái đứng trên thảm đỏ hào quang tỏa sáng kia.
Lại Hiểu Sương một ngụm uống hết cốc bia, lúng ba lúng búng lại cười rộ lên: “Ha ha ha quá điên rồ! Thật sự là quá điên rồ! Trong đời tao thế nhưng cũng có một ngày điên rồ như thế! Táo bạo, như phiên bản đời thực của ‘Thật giả công chúa’!”
Từ lúc rời khỏi hội trường đến giờ, Lại Hiểu Sương vẫn ở trong trạng thái phấn khích, ai không rõ còn tưởng rằng giả mạo đi thảm đỏ không phải là Giản Duy ấy chứ!
Giản Duy ngắm nhìn bốn phía, vẫn có chút không được tự nhiên. Cô vốn không nghĩ tới nơi này ăn, quá nhiều người, vẫn làm cho Giản Duy sợ hãi bị nhận ra.
“Aiza! Tao đã nói không có chuyện gì là không có chuyện gì!” Lại Hiểu Sương đeo bao tay vào, cầm một con tôm hùm lên, vừa bóc vỏ vừa nói: “Chắc giờ Chu Bội Bội đang ở lễ trao giải, hơn nữa dáng vẻ của mày hiện giờ, ha ha ha, không phải là tao chê mày đâu, lát nữa mà còn có người nhận nhầm mày, nhãn lực không phải là quá tốt, mà là nát tới cực điểm…”
Giản Duy im lặng chớp mắt một cái, cuối cùng cũng cười.
Bên tai là các thanh âm đố nhau của cánh đàn ông, xen lẫn tiếng cười ríu rít của chị em phụ nữ, con tôm hùm nghi ngút khói, mùi hương khiến người dùng nuốt nước miếng. Đây là khói lửa nhân gian mình quen thuộc, đại sảnh thịnh điển hoa lệ đến không chân thực kia, đã phai nhạt giống như một giấc mộng.
“Nói đến thì, mày với Giang Ngật đúng là có duyên phận, như vậy cũng được…”Lại Hiểu Sương nói.
Giản Duy đã nói cho cô bạn biết, chuyện mình ở sân bay bị Giang Ngật nhận sai đưa đi, hơn nữa tối nay, là bạn thân nhiều năm đứng ngoài quan sát Giản Duy theo đuổi thần tượng, Lại Hiểu Sương gần như thấy hâm mộ cô.
Cùng thần tượng tiếp xúc thân mật nhiều lần như vậy mà…
Cô chưa kịp trả lời, di động đã vang lên trước, trước Giản Duy vẫn tắt máy, vào tiệm mới mở ra. Là group bên wechat, bên trong có cô, Bí Đỏ-chan cùng với những fan khác của Giang Ngật.
Giản Duy vừa nhìn liền biết đại sự không ổn, mỗi lần Giang Ngật tham gia loại hoạt động công khai này, đều là tết đến với bọn họ, lúc này bên Tianya, cả đám đang cùng nhau xem trực tiếp. Trước đây mình chưa bao giờ vắng mặt, hôm nay không thấy người, chắc chắn cả bọn đang sục sôi nghi ngờ.
Quả nhiên, cô mới vừa mở âm thanh, Bí Đỏ-chan đã bi thương: “A a a cậu đang làm gì vậy ? Tối nay có trực tiếp anh nhà, thế nhưng cậu vẫn không hề xuất hiện? Cậu định ngoại tình à???”
Quần chúng ào ào phụ họa, Giản Duy chột dạ, vội vàng giải thích: “Có chuyện khác nên trì hoãn, không rút ra được thời gian.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn cả anh nhà?”
Cùng anh nhà đi thảm đỏ…
Giản Duy nghiêm mặt nói: “Chuyện vô cùng vô cùng quan trọng.”
Có lẽ Bí Đỏ-chan cho rằng liên quan đến việc riêng của cô, không tiếp tục hỏi nữa, một cô gái khác có tài khoản là “Bánh Trôi Ủ Rượu” nói: “Cmn, cậu không được thấy, ca ca trên thảm đỏ hôm nay, quả thực đẹp trai không chịu được!”
Giản Duy nghĩ đến hình ảnh âu phục giày da của Giang Ngật, mím môi cười một tiếng, “Đúng là đẹp trai.”
“Cậu thấy ảnh chụp rồi? Vậy cậu có thấy Chu Bội Bội không? Nói đến đây mình lại tức, cô ta cùng anh nhà đi thảm đỏ, lại đứng sát như vậy, giờ mình có chút mất phương hướng, những scandal kia không phải là thật chứ!”
Bí Đỏ-chan nói xong, gửi hai tấm hình tới.
Cái đầu tiên là ảnh trên thảm đỏ, cô gái mặc váy dài màu xanh ngọc bích, kéo tay người đàn ông cao lớn rắn rỏi bên cạnh, hai người mỉm cười thì thầm, quả thực có vẻ vô cùng thân mật. Con tim của Giản Duy đập nhanh nửa nhịp, một màn kia vẫn còn ở trong đầu, hóa ra chụp được là dáng vẻ này, cuộc đời mình lần đầu tiên bị nhiều phóng viên chụp hình như vậy, vẫn là lúc ở bên anh ấy…
Cô nhìn một lúc lâu, mới lưu luyến đưa ánh mắt dời về phía tấm hình còn lại, cõi lòng tràn đầy ngọt ngào nhu tình lập tức tỉnh táo.
Ánh sáng u ám trong đại sảnh buổi lễ long trọng, Chu Bội Bội mặc lễ phục màu đen trễ ngực, bờ môi nở một nụ cười nhạt, vỗ tay nhìn lên sân khấu. Giang Ngật thì ngồi ở bên cạnh, hai người vẫn ngồi rất gần, chỉ là lần này, không có trao đổi gì.
Bánh Trôi Ủ Rượu nói: “Tối nay Chu Bội Bội lại đổi tới hai bộ lễ phục, đối với lễ trao giải này còn rất để tâm.”
Giản Duy đổi chủ đề: “Cái thứ hai là chụp ở bên trong hả, các cậu có ai tới hiện trường sao?”
“Tiếc nuối phải nói cho cậu biết, một vé cũng không cướp được, lần này chúng ta chỉ có thể bấu víu vào đổ của nhà khác mà liếm.”
Ba người đều là thành viên trên mạng, đều ở trong giới fan của Giang Ngật có chút danh tiếng, lợi hại nhất là Bí Đỏ-chan, bởi vì thường xuyên chạy đi gặp người thật, có thể chụp ra rất nhiều ảnh chất lượng HQ, tài khoản “Bí Đỏ-chan muốn làm Giang phu nhân” mà cô ấy đặc biệt lập vì Giang Ngật đã đạt hơn ba vạn người follow. Đặt ở trong giới fan của các nam minh tinh đang nổi khác, con số này không là gì, nhưng đối với sức ảnh hưởng trước mắt của Giang Ngật mà nói, đã coi như hiếm có.
Chẳng qua mỗi lần Giản Duy khen cô ấy như vậy, Bí Đỏ-chan liền tỏ ra mặc cảm: “Chế lợi hại, chế lợi hại. Nổi tiếng trên mạng trăm vạn fan, chỉ kém fan của anh nhà có một chút.”
Trước mắt weibo của Giang Ngật có một trăm hai mươi mốt vạn fan, “Nhật ký của Tròn Ung Ủng” có một trăm linh một vạn, luận về mức độ nổi tiếng trên mạng, thì đúng là thế lực ngang nhau. Chỉ có điều tài khoản kia là mở vì mèo, sau ngoài ý muốn mà hot, Giản Duy đã từng xen lẫn tư tâm cho Giang Ngật, lại bị nói là thu tiền làm quảng cáo. Cô còn nhớ đêm hôm đó, mình vừa tức giận, vừa ảo tưởng, nếu quả thật có một ngày, đoàn phim của anh nhà tìm được bản thân, quay quảng cáo cho anh thì thật tốt.
Thù lao của cô chỉ cần cùng anh ấy ngủ một giấc! ヽ(o`皿′o)
Sau đó, cô vẫn sẽ có lúc đăng bài về Giang Ngật, nhưng vì không muốn quá mức khiến người ta phản cảm, đều rất cẩn thận khống chế đúng mực.
Bên trong nhóm chat lại líu ríu nháo lên, lễ trao giải kết thúc, không biết fan tới hiện trường có viết fanacc không. Nếu như có thì quá tốt, không thấy được người thật, thì qua lời kể của người khác theo dõi ca ca cũng không tệ. Trước có một cô bé ở bãi đậu xe đợi được Giang Ngật, hai người còn nói vài câu, chỉ thấy miêu tả, đã khiến cả đám gato đến đỏ mắt.
Giản Duy nâng má, vô hạn sầu bi nghĩ, đáng tiếc chuyện tốt nay mình trải qua nhất định không thể nói cho người khác biết, nếu không chắc chắn cô sẽ viết ba vạn chữ đăng lên weibo, hâm mộ những người sờ không tới nam thần kia chết đi được !
Cô nhìn chằm chằm vào cái biển một lát, đưa tay che mặt.
Làm một fan theo sát thần tượng lâu năm, Giản Duy đối với kiểu lễ trao giải này không hề xa lạ gì, đừng nói là xem trên TV hay qua mạng, hiện trường cô cũng chạy qua hai lần.
Chẳng qua những lần trao giải trước, Giản Duy cũng là xếp hàng ở khu vực fan phía sau, nghển cổ hết mức cũng chỉ có thể nhìn thấy cái gáy của thần tượng, chưa từng nghĩ tới có một ngày, bản thân có thể ngồi vào chỗ ngồi của minh tinh…
Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy trong đại sảnh tráng lệ, quần áo lụa là, ăn uống linh đình, từng người từng người một, tất cả đều là khuôn mặt quen thuộc…
Trương Tư Kỳ “ba lần đoạt ảnh hậu”, nam minh tinh Tống Chấp xưa nay vẫn được gọi là “Đệ nhất mỹ nam”, Hàn Mộng – hoa đán đang lên, tài tử âm nhạc Đài Loan – Thái Kiệt Hồng…
Dường như từ sau thảm đỏ ảo mộng, Giản Duy tỉnh táo lại lần nữa, đúng vậy! Mình đang ở nơi toàn những tai to mặt lớn, minh tinh tụ tập!
Mấu chốt nhất chính là, hiện tại mình cũng đang là một trong số đó!
“Em thích ai? “Giang Ngật đột nhiên đặt câu hỏi.
Giản Duy: “Dạ?”
“Không phải em đang nhìn xung quanh sao, thích ai?”
Anh cười đến lười biếng, giống như chỉ là hiếu kỳ. Giản Duy chợt có chút không vui, kêu lên: “Em không thích ai cả, đang xem náo nhiệt…”
“Thật?”
“Thật.” Cô níu lấy khăn trải bàn khảm hoa văn, vẫn là không nhịn được nói thầm: “Em thích ai, anh còn không biết?” Người ta rất chung thủy!
Giọng điệu này rất giống bạn gái đang chất vấn, Giang Ngật ngạc nhiên hai giây, đành che giấu sờ sờ mũi, dường như cái gì cũng không nghe thấy.
Giản Duy thuận theo nhìn đến tay anh. Tay của Giang Ngật rất đẹp, khung xương phát triển tốt, ngón tay trắng nõn mà thon dài, đẹp như hàng mỹ nghệ vậy. Nhưng lúc này, trên mu bàn tay phải có vài vết đỏ, là vừa mới bị cô nhéo ra.
Anh cũng phát hiện ra, tùy ý hoạt động một chút: “Sức lực của em vẫn còn lớn lắm.”
Giản Duy có chút chột dạ. Hiện tại cô đã biết, vừa rồi Giang Ngật là cố ý trêu chọc cho mình cười, thật sự thả lỏng một chút, cho nên nhìn thấy bản thân ra tay độc ác như vậy, càng thêm băn khoăn.
Cô do dự có nên nói lời xin lỗi hay không, đã thấy anh nâng ly đế cao lên, uống một hớp.
Thủy tinh trong suốt, ngón tay như bạch ngọc. Giản Duy đột nhiên nhớ ra, trước kia ở trên wechat khi cả group ATSM về Giang Ngật, Bí Đỏ-chan thích nhất là đăng ảnh tay của anh, say mê nói: “Thật muốn để anh nhà dùng bàn tay ấy, làm vài chuyện xấu hổ với mình ~ “
Chuyện xấu hổ…
Giang Ngật: “Em sao thế ?”
Cô đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không có, không có gì…”
Anh còn muốn hỏi tiếp, lại nghe thấy một giọng nói khác truyền đến: “A Ngật, cô Chu, hóa ra hai người ở đây.”
Hai người theo tiếng gọi quay đầu lại, trước mặt là cô gái tầm hai mươi tuổi, mặc váy đỏ, như một đóa hồng kiều diễm ướt át.
Giản Duy biết cô ta. Yên Như, là nữ diễn viên giống như Chu Bội Bội, chỉ có điều danh tiếng còn kém xa, nhưng điều này không hề ảnh hưởng tới chuyện Giản Duy quen thuộc với cô ta.
Đầu tháng sau, phim truyền hình “Đêm lạnh” mà Giang Ngật đóng chính sẽ lên sóng. Đây không chỉ là bộ phim đầu tiên được công chiếu trong năm nay của anh, cũng là phim truyền hình đầu tiên anh đảm nhận vai nam chính, có ý nghĩa quan trọng.
Mà Yên Như, chính là nữ chính của phim “Đêm lạnh”.
Cô ý thức được bản thân đang xem nhẹ điều gì. Chu Bội Bội nổi tiếng như thế, chỉ cần ngồi ở trong hội trường, chắc chắn sẽ có người tới chào hỏi. Cmn, không lộ tẩy chứ!
Giang Ngật đứng dậy, bắt tay chào hỏi với Yên Như, cô ta cười tươi như hoa, sau khi buông ra thì dời tầm mắt sang phía cô. Giản Duy dừng hai giây, mới chậm rì rì đứng lên, cầm lấy tay cô ta.
Yên Như cười nói: “Hôm nay cô Chu thật xinh đẹp, chiếc váy này rất tôn màu da của chị.”
Giản Duy nghe vậy, vô ý thức vuốt ve váy. Lấy sự nổi tiếng trước mắt của Chu Bội Bội, mặc dù còn chưa mượn được lễ phục cao cấp, nhưng quần áo tham gia hoạt động nhất định không thể quá tệ. Lại Hiểu Sương chọn lễ phục cho cô cũng chiếu theo tiêu chuẩn này, đây là của cửa hàng tự thiết kế nổi tiếng trong nước, áo cưới của chị họ Giản Duy chính là mua tại đây, cô có ấn tượng sâu sắc với nhãn hiệu này.
Lúc thay trang phục, Giản Duy còn yên lặng nghĩ, mặc dù không biết rõ giá tiền cụ thể, nhưng chắc cũng đến mười mấy vạn đi.
Nghèo khó như cô, còn chưa mặc chiếc váy nào quý giá như vậy… Σ (っ°Д°; )っ
Ý thức được Yên Như còn nhìn mình, Giản Duy miễn cưỡng cười một tiếng, “Cảm ơn.”
Cô ép thanh âm tới thấp, mơ hồ còn có chút khàn, Yên Như thoáng sửng sốt, “Giọng của cô Chu bị sao vậy, ốm?”
“… Ừm.”
“Biết rằng hiện tại chị rất nổi tiếng, công việc thì kín lịch, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe.” Yên Như nửa đùa nửa ân cần nói.
Giản Duy có chút không chịu được.
Muốn giả vờ ở trước mặt một người biết Chu Bội Bội, độ khó rõ ràng cao hơn so với lúc bước trên thảm đỏ, cũng may Yên Như không quá thân thiết với cô ta, nếu không Giản Duy quả thực hoài nghi bản thân liệu có thể sống sót quá ba câu hay không!
Giang Ngật cau mày. Anh cũng ý thức được vấn đề, Yên Như thì coi như xong, nhưng nếu người khác cũng liên tiếp tới đây chào hỏi, hệ số nguy hiểm đích xác quá cao.
Nghĩ tới điều này, anh nắm lấy cổ tay của Giản Duy, không lộ dấu vết chen vào giữa hai người: “Tiểu Như, anh đột nhiên nhớ ra, phải cùng Bội Bội đi gặp vài người. Đợi lát nữa chúng ta lại tán gẫu tiếp.”
Lời nói của Yên Như bị gián đoạn, quan sát hai người, dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nổi hứng trêu tức: “Được rồi, vậy em sẽ không quấy rầy. Hai người cứ tùy ý.”
Giang Ngật gật đầu với cô ta, cứ như vậy kéo Giản Duy, xuyên qua hơn phân nửa sảnh bữa tiệc. Ngẫu nhiên có minh tinh khác chen qua, Giản Duy cũng chẳng quan tâm nhìn lấy một cái, cho đến khi cả hai ra khỏi đại sảnh, dừng lại ở một góc yên tĩnh.
Giản Duy lo lắng trùng trùng: “Không sao chứ? Vừa nãy em hơi lạnh nhạt, cô ta có phát hiện ra gì không?”
“Tính tình của Chu Bội Bội, em nghĩ rằng trong giới giải trí này chưa có ai nghe qua? Yên Như là lại đây bấu víu quan hệ, cứ coi như bị lạnh nhạt, cũng đã chuẩn bị tâm lý.”
Giản Duy thở phào nhẹ nhõm. Thật đúng là thế sự khó lường, lúc trước cô đi theo quá trình quay phim “Đêm lạnh”, vô cùng ghen tị Yên Như có thể cùng Giang Ngật đóng cặp, giờ đây, lại nhìn thấy cô ta chạy tới trước mặt mình xum xoe.
Mặc dù cô khoác da là Chu Bội Bội …
Nghĩ ngợi lung tung một hồi, lại phát hiện ánh mắt Giang Ngật dừng trên váy mình, lại nhanh chóng dời đi, như nhìn thấy thứ gì không nên thấy. Cô cả kinh, lúc này mới phát hiện có lẽ là vừa rồi kéo xuống, váy có hơi trượt. Từ góc độ của anh, vừa hay chứng kiến một đường cảnh xuân trước ngực…
Cô nhanh chóng đưa tay lên, đặt tại chỗ đó. Như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, con mắt mở thật to, gần như luống cuống nhìn anh.
Giang Ngật vốn còn muốn tự nhiên bỏ qua chuyện này, không nghĩ tới phản ứng của Giản Duy lại kịch liệt như thế, nhất thời có phần xấu hổ.
Ho nhẹ một tiếng, cái gì anh cũng không nói, chỉ là quay lưng đi, cũng ga lăng ngăn trở bên kia đại sảnh có thể nhìn sang, thuận tiện để cô chỉnh trang lại.
Hai má Giản Duy nóng bừng, cái gì cũng không dám nghĩ nhiều, luống cuống tay chân chỉnh lại váy, rốt cục cũng chậm rãi thở ra.
Ngẩng đầu nhìn đến bóng lưng Giang Ngật, bả vai cao ngất, thắt lưng hoàn mỹ, dáng vẻ lúc anh ăn mặc chỉnh tề luôn rất đẹp, các fan đều nói, bình thường anh là một chú mèo lười, loại thời điểm này liền biến thành tiểu bạch dương, mọi cử động đều là tác phong nhanh nhẹn như vậy.
Cô cắn môi, hình như bản thân phản ứng quá mức. Giang Ngật cũng là vô tình, mình như vậy, cứ làm như anh ấy đang cố ý chiếm tiện nghi…
“Xong chưa?” Giang Ngật hỏi.
“Dạ? Vâng, xong rồi…”
Anh xoay người, cô cúi đầu, ánh đèn chiếu sáng hành lang, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
Cô nhìn đến chiếc váy của mình, nhớ tới lời nói của Yên Như. Đây vẫn là lần đầu cô mặc trang phục lộng lẫy như thế, trước đó vẫn còn khẩn trương, cũng không dám hỏi một câu, mình mặc như vậy, rốt cuộc trông có đẹp không…
Lâm Hạo đẩy cửa ra, bên cạnh còn có Lại Hiểu Sương đi theo, nhìn thấy hai người họ lập tức vui mừng: “Quá tốt, tìm được hai người rồi! Anh Ngật, cái đó, thu phục được rồi.”
Lại Hiểu Sương: “Bên chị Tĩnh vào ngày bây giờ, em đến… dẫn người đi.”
Thu phục.
Nói cách khác, Chu Bội Bội đã trở về. Còn mình, phải đi…
Giản Duy có chút phản ứng không kịp, vô ý thức nhìn Giang Ngật. Anh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thả lỏng, dường như cuối cùng cũng giải quyết được một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Lại Hiểu Sương giữ chặt tay cô: “Nhanh đi thôi.” Kéo được bên kia vào là được, nơi này cũng không thể xuất hiện đến hai Chu Bội Bội!
Giản Duy: “Vậy, em đi …”
Giang Ngật gật đầu: “Đi đi. Hôm nay… Cảm ơn em.”
Cô khẽ nói: “Không cần khách khí như vậy…”
Giản Duy vừa đi, vừa nhìn lại. Giang Ngật đứng ở cửa đại sảnh, giống như một đường ranh giới, chỉ cần anh ấy xoay người, mình sẽ nhớ tới thế giới hư ảo hào nhoáng kia. Mà cô bị Lại Hiểu Sương đưa đi, cách anh ấy càng ngày càng xa, cũng cách thế giới kia càng ngày càng xa.
“Hey.”
Giang Ngật bỗng nhiên mở miệng, Giản Duy kinh ngạc xoay người. Một tay anh nắm lấy tay cầm, thân hình cao lớn vững chãi đứng cạnh cửa, nhướn mày nhìn cô cười một tiếng: “Yên Như nói đúng. Hôm nay váy rất đẹp, rất tôn màu da của em.”
Hai tiếng sau, Giản Duy ngồi ở quán ven đường tiếng người huyên náo, trước mặt là hai nồi lẩu, tôm hùm chua cay nóng hổi. Cô đã cởi xuống bộ lễ phục đắt đỏ, tẩy lớp trang điểm, thay T-shirt và quần jean, mặt mộc, còn đeo kính đen, nhìn thế này, hoàn toàn không thể liên hệ với cô gái đứng trên thảm đỏ hào quang tỏa sáng kia.
Lại Hiểu Sương một ngụm uống hết cốc bia, lúng ba lúng búng lại cười rộ lên: “Ha ha ha quá điên rồ! Thật sự là quá điên rồ! Trong đời tao thế nhưng cũng có một ngày điên rồ như thế! Táo bạo, như phiên bản đời thực của ‘Thật giả công chúa’!”
Từ lúc rời khỏi hội trường đến giờ, Lại Hiểu Sương vẫn ở trong trạng thái phấn khích, ai không rõ còn tưởng rằng giả mạo đi thảm đỏ không phải là Giản Duy ấy chứ!
Giản Duy ngắm nhìn bốn phía, vẫn có chút không được tự nhiên. Cô vốn không nghĩ tới nơi này ăn, quá nhiều người, vẫn làm cho Giản Duy sợ hãi bị nhận ra.
“Aiza! Tao đã nói không có chuyện gì là không có chuyện gì!” Lại Hiểu Sương đeo bao tay vào, cầm một con tôm hùm lên, vừa bóc vỏ vừa nói: “Chắc giờ Chu Bội Bội đang ở lễ trao giải, hơn nữa dáng vẻ của mày hiện giờ, ha ha ha, không phải là tao chê mày đâu, lát nữa mà còn có người nhận nhầm mày, nhãn lực không phải là quá tốt, mà là nát tới cực điểm…”
Giản Duy im lặng chớp mắt một cái, cuối cùng cũng cười.
Bên tai là các thanh âm đố nhau của cánh đàn ông, xen lẫn tiếng cười ríu rít của chị em phụ nữ, con tôm hùm nghi ngút khói, mùi hương khiến người dùng nuốt nước miếng. Đây là khói lửa nhân gian mình quen thuộc, đại sảnh thịnh điển hoa lệ đến không chân thực kia, đã phai nhạt giống như một giấc mộng.
“Nói đến thì, mày với Giang Ngật đúng là có duyên phận, như vậy cũng được…”Lại Hiểu Sương nói.
Giản Duy đã nói cho cô bạn biết, chuyện mình ở sân bay bị Giang Ngật nhận sai đưa đi, hơn nữa tối nay, là bạn thân nhiều năm đứng ngoài quan sát Giản Duy theo đuổi thần tượng, Lại Hiểu Sương gần như thấy hâm mộ cô.
Cùng thần tượng tiếp xúc thân mật nhiều lần như vậy mà…
Cô chưa kịp trả lời, di động đã vang lên trước, trước Giản Duy vẫn tắt máy, vào tiệm mới mở ra. Là group bên wechat, bên trong có cô, Bí Đỏ-chan cùng với những fan khác của Giang Ngật.
Giản Duy vừa nhìn liền biết đại sự không ổn, mỗi lần Giang Ngật tham gia loại hoạt động công khai này, đều là tết đến với bọn họ, lúc này bên Tianya, cả đám đang cùng nhau xem trực tiếp. Trước đây mình chưa bao giờ vắng mặt, hôm nay không thấy người, chắc chắn cả bọn đang sục sôi nghi ngờ.
Quả nhiên, cô mới vừa mở âm thanh, Bí Đỏ-chan đã bi thương: “A a a cậu đang làm gì vậy ? Tối nay có trực tiếp anh nhà, thế nhưng cậu vẫn không hề xuất hiện? Cậu định ngoại tình à???”
Quần chúng ào ào phụ họa, Giản Duy chột dạ, vội vàng giải thích: “Có chuyện khác nên trì hoãn, không rút ra được thời gian.”
“Chuyện gì còn quan trọng hơn cả anh nhà?”
Cùng anh nhà đi thảm đỏ…
Giản Duy nghiêm mặt nói: “Chuyện vô cùng vô cùng quan trọng.”
Có lẽ Bí Đỏ-chan cho rằng liên quan đến việc riêng của cô, không tiếp tục hỏi nữa, một cô gái khác có tài khoản là “Bánh Trôi Ủ Rượu” nói: “Cmn, cậu không được thấy, ca ca trên thảm đỏ hôm nay, quả thực đẹp trai không chịu được!”
Giản Duy nghĩ đến hình ảnh âu phục giày da của Giang Ngật, mím môi cười một tiếng, “Đúng là đẹp trai.”
“Cậu thấy ảnh chụp rồi? Vậy cậu có thấy Chu Bội Bội không? Nói đến đây mình lại tức, cô ta cùng anh nhà đi thảm đỏ, lại đứng sát như vậy, giờ mình có chút mất phương hướng, những scandal kia không phải là thật chứ!”
Bí Đỏ-chan nói xong, gửi hai tấm hình tới.
Cái đầu tiên là ảnh trên thảm đỏ, cô gái mặc váy dài màu xanh ngọc bích, kéo tay người đàn ông cao lớn rắn rỏi bên cạnh, hai người mỉm cười thì thầm, quả thực có vẻ vô cùng thân mật. Con tim của Giản Duy đập nhanh nửa nhịp, một màn kia vẫn còn ở trong đầu, hóa ra chụp được là dáng vẻ này, cuộc đời mình lần đầu tiên bị nhiều phóng viên chụp hình như vậy, vẫn là lúc ở bên anh ấy…
Cô nhìn một lúc lâu, mới lưu luyến đưa ánh mắt dời về phía tấm hình còn lại, cõi lòng tràn đầy ngọt ngào nhu tình lập tức tỉnh táo.
Ánh sáng u ám trong đại sảnh buổi lễ long trọng, Chu Bội Bội mặc lễ phục màu đen trễ ngực, bờ môi nở một nụ cười nhạt, vỗ tay nhìn lên sân khấu. Giang Ngật thì ngồi ở bên cạnh, hai người vẫn ngồi rất gần, chỉ là lần này, không có trao đổi gì.
Bánh Trôi Ủ Rượu nói: “Tối nay Chu Bội Bội lại đổi tới hai bộ lễ phục, đối với lễ trao giải này còn rất để tâm.”
Giản Duy đổi chủ đề: “Cái thứ hai là chụp ở bên trong hả, các cậu có ai tới hiện trường sao?”
“Tiếc nuối phải nói cho cậu biết, một vé cũng không cướp được, lần này chúng ta chỉ có thể bấu víu vào đổ của nhà khác mà liếm.”
Ba người đều là thành viên trên mạng, đều ở trong giới fan của Giang Ngật có chút danh tiếng, lợi hại nhất là Bí Đỏ-chan, bởi vì thường xuyên chạy đi gặp người thật, có thể chụp ra rất nhiều ảnh chất lượng HQ, tài khoản “Bí Đỏ-chan muốn làm Giang phu nhân” mà cô ấy đặc biệt lập vì Giang Ngật đã đạt hơn ba vạn người follow. Đặt ở trong giới fan của các nam minh tinh đang nổi khác, con số này không là gì, nhưng đối với sức ảnh hưởng trước mắt của Giang Ngật mà nói, đã coi như hiếm có.
Chẳng qua mỗi lần Giản Duy khen cô ấy như vậy, Bí Đỏ-chan liền tỏ ra mặc cảm: “Chế lợi hại, chế lợi hại. Nổi tiếng trên mạng trăm vạn fan, chỉ kém fan của anh nhà có một chút.”
Trước mắt weibo của Giang Ngật có một trăm hai mươi mốt vạn fan, “Nhật ký của Tròn Ung Ủng” có một trăm linh một vạn, luận về mức độ nổi tiếng trên mạng, thì đúng là thế lực ngang nhau. Chỉ có điều tài khoản kia là mở vì mèo, sau ngoài ý muốn mà hot, Giản Duy đã từng xen lẫn tư tâm cho Giang Ngật, lại bị nói là thu tiền làm quảng cáo. Cô còn nhớ đêm hôm đó, mình vừa tức giận, vừa ảo tưởng, nếu quả thật có một ngày, đoàn phim của anh nhà tìm được bản thân, quay quảng cáo cho anh thì thật tốt.
Thù lao của cô chỉ cần cùng anh ấy ngủ một giấc! ヽ(o`皿′o)
Sau đó, cô vẫn sẽ có lúc đăng bài về Giang Ngật, nhưng vì không muốn quá mức khiến người ta phản cảm, đều rất cẩn thận khống chế đúng mực.
Bên trong nhóm chat lại líu ríu nháo lên, lễ trao giải kết thúc, không biết fan tới hiện trường có viết fanacc không. Nếu như có thì quá tốt, không thấy được người thật, thì qua lời kể của người khác theo dõi ca ca cũng không tệ. Trước có một cô bé ở bãi đậu xe đợi được Giang Ngật, hai người còn nói vài câu, chỉ thấy miêu tả, đã khiến cả đám gato đến đỏ mắt.
Giản Duy nâng má, vô hạn sầu bi nghĩ, đáng tiếc chuyện tốt nay mình trải qua nhất định không thể nói cho người khác biết, nếu không chắc chắn cô sẽ viết ba vạn chữ đăng lên weibo, hâm mộ những người sờ không tới nam thần kia chết đi được !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.