Chương 6
Trương Nhược Dư
03/05/2023
Người đó di chuyển rất nhanh.
Qua khe cửa nhỏ xíu, đối phương liếc nhìn tôi một cái rồi chạy vụt đi.
Tôi ném những mảnh thủy tinh vỡ đi rồi định đứng dậy đuổi theo, nhưng lòng bàn chân vừa chạm xuống đất thì một cảm giác đau nhói truyền đến.
Lảo đảo tựa vào tường, tôi cố gắng bước về hướng cửa.
Cửa mở ra...
Bên ngoài hành lang không một bóng người.
Khi tôi nghiêng người để nhìn, người kia đã chạy đến ngã rẽ, tôi chỉ có thể nhìn thấy một góc áo của đồng phục học sinh.
Là nữ sinh.
Không đủ thời gian để xoay sở, thấy sắp đến giờ diễn ra văn nghệ, tôi chỉ có thể lấy khăn giấy để lau vết máu xung quanh miệng vết thương.
Tuy nhiên, khi tôi chuẩn bị thay sang trang phục trình diễn thì lại phát hiện ra...
Chiếc đầm của tôi không biết đã bị ai đó cắt thành từng mảnh nham nhở.
Trang phục mà tôi đã chuẩn bị cho buổi diễn lần này, ở phần ngực áo bị khoét một mảnh rất lớn.
Mà tôi lại không có đủ thời gian để chuẩn bị một bộ trang phục mới.
...
Trong buổi văn nghệ, tôi ở phía sau cánh gà đợi cho đến khi MC gọi đến tên tôi.
Tôi cố gắng chống chọi với cơn đau ở lòng bàn chân để bước lên sân khấu, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không tránh khỏi đi tập tễnh.
Tôi lặng lẽ quan sát khán giả ngồi dưới sân khấu.
Thật ra tôi vốn không thể nghe rõ những âm thanh bên dưới, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được vẻ mặt giỡn cợt của những người ngồi bên dưới.
Bởi vì những người tham gia biểu diễn trước tôi, dù là nam hay nữ thì cũng đều ăn mặc xinh đẹp.
Chỉ có tôi.
Ngoại hình không quá nổi bật, lên sân khấu trình diễn piano solo nhưng lại chỉ mặc một bộ đồ học sinh rộng thùng thình.
Hơn nữa, trước khi thay quần áo thì tôi đã tạo kiểu tóc cho mình, tóc búi cao tinh tế, kết hợp với bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm này, trông không có gì đặc biệt.
Mà tôi lại khập khiễng bước lên sân khấu, một cách xuất hiện kỳ lạ.
Tôi hít một hơi thật sâu, đè nén áp lực, kìm nén sự căng thẳng, tôi cúi đầu chào khán giả.
Sau đó tiến lại ngồi vào chỗ đàn piano.
Tôi cố gắng buộc bản thân không được xao nhãng và bắt đầu phần trình diễn của mình.
Buổi trình diễn này là dành cho mẹ tôi.
Và cũng là cho bản thân tôi.
(17)
Tôi chìm đắm trong tiếng nhạc, quên đi những lời chê cười, giễu cợt.
Chặn hết những âm thanh khó chịu đó.
Phần trình diễn đã kết thúc.
Tôi nhận ra bên dưới sân khấu chìm trong im lặng.
Khi định thần lại, tôi rút tay về rồi đứng lên.
Đột nhiên, phía bên dưới vang lên tiếng vỗ tay từ hàng ghế khán giả.
Có hai người đứng hẳn lên vỗ tay cho tôi.
Tôi nhìn xuống sân khấu, bắt gặp ánh mắt của mẹ tôi, và thấy Hạ Trì.
Hai giây sau, tiếng vỗ tay càng vang dội hơn, dường như có rất nhiều người vỗ tay cho tôi.
Những tràn pháo tay như vây xung quanh tôi.
Tôi cúi chào mọi người rồi lần nữa khập khiễng bước xuống sân khấu.
Mẹ đang đợi tôi ở phía sau cánh gà.
Bà không chú ý đến điệu bộ ngượng ngùng bối rối của tôi lúc bước lên sân khấu, trước khi tôi nhỏ giọng nói: "Chúc mừng sinh nhật mẹ", khoảnh khắc đó, mẹ đã ôm lấy tôi và nói:
"Con là niềm tự hào của mẹ".
"Luôn luôn là vậy".
Phải rồi, trong mắt của mẹ tôi không phải là một đứa con gái xấu xí, tôi là đứa con gái quý giá của bà.
...
Mẹ tôi còn nhiều việc ở công ty nên không thể tham gia nửa sau của bữa tiệc được.
Vì để bà không lo lắng mà tôi đã nói dối lag vì chân bị tê nên bước khi khập khiễng.
Nhưng, khi tôi chầm chậm đi về lớp, Hạ Trì liếc nhìn qua tôi đã phát hiện có điều không ổn.
"Chân cậu bị sao vậy?".
Cậu ấy chau mày nhìn xuống bên dưới, "Trên giày còn có vết máu".
Tôi đành phải nói sự thật.
Hạ Trì không nói gì, để tôi ngồi vào ghế sau rồi xoay người rời đi.
Sau khi quay lại, trên tay cậu ấy cầm thuốc và bông băng vừa mới mua.
"Cởi giày ra".
Hạ Trì lấy thuốc rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
"Đừng...".
Tôi đưa tay muốn lấy lọ thuốc từ tay cậu ấy nhưng bị cự tuyệt, Hạ Trì không nói gì mà trực tiếp cởi giày tôi ra.
Tôi không thoải mái mà thu chân lại.
Nhưng mắt cá chân đã bị cậu ấy giữ lấy.
Hạ Trì nhanh chóng cởi giày tôi ra.
Cậu ấy lấy bông gòn đã được tẩm thuốc lau vết thương ở lòng bàn chân của tôi.
Tôi nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ có ai đó chú ý đến hai người chúng tôi: "Tớ tự làm được", tôi hạ thấp giọng, "Nếu để có người nhìn thấy thì lại có tin đồn không hay".
Hạ Trì vẫn không ngẩng đầu lên, "Dù không có người nhìn thấy thì tin đồn vẫn lan rộng đó thôi".
Thật may là sự chú ý của mọi người đều tập trung về phần trình diễn trên sân khấu, vậy nên hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi và Hạ Trì ở hàng ghế sau.
Hạ Trì ngồi xổm trước mặt tôi, ánh đèn phủ xuống đỉnh đầu cậu ấy, tạo nên một vòng sáng mờ.
Tôi đang ngơ ngẩn nhìn thì chợt nghe thấy giọng nói của cậu, rất nhẹ.
Hạ Trì nói...
"Vừa rồi ở trên sân khấu, trông cậu rất đẹp".
"Cảm ơn".
Tôi vô thức nói cảm ơn, nhưng lại có cảm giác có gì đó không đúng lắm. Lời cậu ấy nói rất đẹp, chứ không phải là hay...
Lúc định hỏi lại, Hạ Trì đã cất lọ thuốc đi, đứng lên rồi ném vào thùng rác.
Tôi mang giày vào rồi đứng dậy, nhưng lại vô tình nghe được những lời một số bạn cùng lớp nói về tôi...
"Cmn gì vậy, sao vừa nãy khi tao thấy con Châu Vũ chơi piano trên sân khấu thì cảm thấy nó cũng ổn nhỉ".
"Đúng, đúng, tao cũng thấy vậy, cái quái gì đã xảy ra vậy nè".
"...".
(18)
Con người đôi khi thật kỳ lạ.
Trước đây, tôi bị bạn học cùng lớp chế giễu và cười nhạo vì ngoại hình của mình. Nhưng tôi cũng không phải là nữ sinh có ngoại hình bình thường duy nhất trong lớp, và cũng không phải là người duy nhất thích Bùi Xuyến.
Rõ ràng tôi là một học sinh chăm chỉ học tập và sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Nhưng mọi người vẫn nhìn tôi không vừa mắt, có lẽ bọn họ chạy theo trào lưu và giễu cợt tôi chính là quy luật hòa nhập của lớp này.
Tuy nhiên, sau khi buổi diễn văn nghệ kết thúc, một số bạn học đã lén lút bàn luận, nói rằng khi nhìn thấy tôi chơi piano trên sân khấu trong bộ đồng phục rộng thùng thình, kèm theo ánh đèn sân khấu chiếu vào một góc nghiêng mặt mà trông tôi cũng khá xinh.
Sau khi chuyện này được lan truyền, dường như cũng có không ít bạn học không còn căm ghét tôi như trước nữa.
Nhưng tôi vẫn không có một người bạn nào.
Ngoại trừ Hạ Trì.
Cậu ấy tính tình lãnh đạm, thẳng thắn, không thích có tiếp xúc với mấy nam sinh trong lớp chúng tôi, sau tiết học nếu không ngủ gục trên bàn thì cũng là đi chơi bóng rổ với mấy bạn nam lớp bên.
Hai chúng tôi là hàng xóm gần nhà, lại không có bạn bè nên mỗi ngày đều đến trường cùng nhau. Cũng vì vậy mà tin đồn ngày một lan truyền rộng hơn chứ không dứt.
Lại sau nữa, hai chúng tôi trở thành bạn của nhau.
Sau khi thân thuộc với Hạ Trì thì tôi thấy cậu ấy không thờ ơ giống như vẻ bề ngoài của cậu.
Ngược lại Hạ Trì là người coi trọng nghĩa khí và thực tế.
Nguyên nhân cậu ấy chuyển đến trường chúng tôi rất đơn giản, khi còn ở trường Trung học số 9, vì không nhìn thuận mắt một đám người bắt nạt một nam sinh hiền lành, Hạ Trì không chút do dự mà cho đám người kia một bài học.
Sau đó thì gia đình của cậu ấy nhờ những mối quan hệ mà chuyển cậu sang một ngôi trường khác.
Và còn...
Sau khi quen thân với Hạ Trì thì tôi cũng biết được một số bí mật nhỏ của cậu ấy do chính cậu nói ra.
Ví dụ như, Hạ Trì thích một bạn nữ ở lớp bên cạnh. Tuy cô ấy không xinh đẹp nhưng là một người lạc quan, tốt bụng và chăm chỉ cố gắng.
Bởi vì đối phương học rất giỏi nên gần đây Hạ Trì cũng bắt đầu chăm chỉ học tập. Cậu ấy nói cho dù không thể thi đậu vào cùng một trường với cô bạn kia nhưng ít nhiều cũng có thể đến cùng một thành phố với cô ấy.
Ngày hôm đó, tôi đã bắt gặp một bạn nữ lớp bên cạnh ở tầng dưới của khu giảng dạy.
Trong ánh nắng, tôi lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy.
Cô ấy có dáng người mũm mĩm khá giống tôi, qua ánh nắng, những nốt tàn nhang trên khuôn mặt khá giống tôi kia trông thật đáng yêu.
Hóa ra chỉ cần là người mình yêu thương thì không nhất thiết phải thật xinh đẹp.
Tôi thầm nghĩ, bản thân có chút ghen tỵ với cô bạn kia.
Là vì Hạ Trì.
Nhưng tôi chỉ yên lặng đứng nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi sau đó lên lầu tiếp tục giải đề.
Cũng không biết từ khi nào mà trong quyển nhật ký mà tôi vẫn thường viết trước khi đi ngủ, tên của người con trai trong đó đã dần thay đổi, và rồi cái tên Hạ Trì mỗi lúc lại càng xuất hiện nhiều hơn.
Đối với tôi, cái tên Bùi Xuyến, người từng được tôi viết tên nhiều lần trong quyển nhật ký, đã chết vào mùa hè khi mà quyển nhật ký bị lộ ra trước nhiều người.
Dường như tôi hơi thích Hạ Trì.
Nhưng cũng chỉ là thích thôi. Đối với tôi, cậu ấy xứng đáng với một người con gái tốt hơn, mà tôi cũng sẽ chôn chặt những giây phút rung động này thật sâu trong trái tim, và làm những việc quan trọng hơn ở hiện tại.
Tôi không phải là cô gái quá tài giỏi và xinh đẹp.
Mà cũng không phải là người có xuất thân ưu tú.
Những gì tôi có thể làm được là cố gắng chăm chỉ hơn nữa, sau đó sử dụng kỳ thi sau mười hai năm học tập để viết lại số phận của mình.
Qua khe cửa nhỏ xíu, đối phương liếc nhìn tôi một cái rồi chạy vụt đi.
Tôi ném những mảnh thủy tinh vỡ đi rồi định đứng dậy đuổi theo, nhưng lòng bàn chân vừa chạm xuống đất thì một cảm giác đau nhói truyền đến.
Lảo đảo tựa vào tường, tôi cố gắng bước về hướng cửa.
Cửa mở ra...
Bên ngoài hành lang không một bóng người.
Khi tôi nghiêng người để nhìn, người kia đã chạy đến ngã rẽ, tôi chỉ có thể nhìn thấy một góc áo của đồng phục học sinh.
Là nữ sinh.
Không đủ thời gian để xoay sở, thấy sắp đến giờ diễn ra văn nghệ, tôi chỉ có thể lấy khăn giấy để lau vết máu xung quanh miệng vết thương.
Tuy nhiên, khi tôi chuẩn bị thay sang trang phục trình diễn thì lại phát hiện ra...
Chiếc đầm của tôi không biết đã bị ai đó cắt thành từng mảnh nham nhở.
Trang phục mà tôi đã chuẩn bị cho buổi diễn lần này, ở phần ngực áo bị khoét một mảnh rất lớn.
Mà tôi lại không có đủ thời gian để chuẩn bị một bộ trang phục mới.
...
Trong buổi văn nghệ, tôi ở phía sau cánh gà đợi cho đến khi MC gọi đến tên tôi.
Tôi cố gắng chống chọi với cơn đau ở lòng bàn chân để bước lên sân khấu, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không tránh khỏi đi tập tễnh.
Tôi lặng lẽ quan sát khán giả ngồi dưới sân khấu.
Thật ra tôi vốn không thể nghe rõ những âm thanh bên dưới, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy được vẻ mặt giỡn cợt của những người ngồi bên dưới.
Bởi vì những người tham gia biểu diễn trước tôi, dù là nam hay nữ thì cũng đều ăn mặc xinh đẹp.
Chỉ có tôi.
Ngoại hình không quá nổi bật, lên sân khấu trình diễn piano solo nhưng lại chỉ mặc một bộ đồ học sinh rộng thùng thình.
Hơn nữa, trước khi thay quần áo thì tôi đã tạo kiểu tóc cho mình, tóc búi cao tinh tế, kết hợp với bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm này, trông không có gì đặc biệt.
Mà tôi lại khập khiễng bước lên sân khấu, một cách xuất hiện kỳ lạ.
Tôi hít một hơi thật sâu, đè nén áp lực, kìm nén sự căng thẳng, tôi cúi đầu chào khán giả.
Sau đó tiến lại ngồi vào chỗ đàn piano.
Tôi cố gắng buộc bản thân không được xao nhãng và bắt đầu phần trình diễn của mình.
Buổi trình diễn này là dành cho mẹ tôi.
Và cũng là cho bản thân tôi.
(17)
Tôi chìm đắm trong tiếng nhạc, quên đi những lời chê cười, giễu cợt.
Chặn hết những âm thanh khó chịu đó.
Phần trình diễn đã kết thúc.
Tôi nhận ra bên dưới sân khấu chìm trong im lặng.
Khi định thần lại, tôi rút tay về rồi đứng lên.
Đột nhiên, phía bên dưới vang lên tiếng vỗ tay từ hàng ghế khán giả.
Có hai người đứng hẳn lên vỗ tay cho tôi.
Tôi nhìn xuống sân khấu, bắt gặp ánh mắt của mẹ tôi, và thấy Hạ Trì.
Hai giây sau, tiếng vỗ tay càng vang dội hơn, dường như có rất nhiều người vỗ tay cho tôi.
Những tràn pháo tay như vây xung quanh tôi.
Tôi cúi chào mọi người rồi lần nữa khập khiễng bước xuống sân khấu.
Mẹ đang đợi tôi ở phía sau cánh gà.
Bà không chú ý đến điệu bộ ngượng ngùng bối rối của tôi lúc bước lên sân khấu, trước khi tôi nhỏ giọng nói: "Chúc mừng sinh nhật mẹ", khoảnh khắc đó, mẹ đã ôm lấy tôi và nói:
"Con là niềm tự hào của mẹ".
"Luôn luôn là vậy".
Phải rồi, trong mắt của mẹ tôi không phải là một đứa con gái xấu xí, tôi là đứa con gái quý giá của bà.
...
Mẹ tôi còn nhiều việc ở công ty nên không thể tham gia nửa sau của bữa tiệc được.
Vì để bà không lo lắng mà tôi đã nói dối lag vì chân bị tê nên bước khi khập khiễng.
Nhưng, khi tôi chầm chậm đi về lớp, Hạ Trì liếc nhìn qua tôi đã phát hiện có điều không ổn.
"Chân cậu bị sao vậy?".
Cậu ấy chau mày nhìn xuống bên dưới, "Trên giày còn có vết máu".
Tôi đành phải nói sự thật.
Hạ Trì không nói gì, để tôi ngồi vào ghế sau rồi xoay người rời đi.
Sau khi quay lại, trên tay cậu ấy cầm thuốc và bông băng vừa mới mua.
"Cởi giày ra".
Hạ Trì lấy thuốc rồi quỳ xuống trước mặt tôi.
"Đừng...".
Tôi đưa tay muốn lấy lọ thuốc từ tay cậu ấy nhưng bị cự tuyệt, Hạ Trì không nói gì mà trực tiếp cởi giày tôi ra.
Tôi không thoải mái mà thu chân lại.
Nhưng mắt cá chân đã bị cậu ấy giữ lấy.
Hạ Trì nhanh chóng cởi giày tôi ra.
Cậu ấy lấy bông gòn đã được tẩm thuốc lau vết thương ở lòng bàn chân của tôi.
Tôi nhìn xung quanh, sợ rằng sẽ có ai đó chú ý đến hai người chúng tôi: "Tớ tự làm được", tôi hạ thấp giọng, "Nếu để có người nhìn thấy thì lại có tin đồn không hay".
Hạ Trì vẫn không ngẩng đầu lên, "Dù không có người nhìn thấy thì tin đồn vẫn lan rộng đó thôi".
Thật may là sự chú ý của mọi người đều tập trung về phần trình diễn trên sân khấu, vậy nên hoàn toàn không có ai chú ý đến tôi và Hạ Trì ở hàng ghế sau.
Hạ Trì ngồi xổm trước mặt tôi, ánh đèn phủ xuống đỉnh đầu cậu ấy, tạo nên một vòng sáng mờ.
Tôi đang ngơ ngẩn nhìn thì chợt nghe thấy giọng nói của cậu, rất nhẹ.
Hạ Trì nói...
"Vừa rồi ở trên sân khấu, trông cậu rất đẹp".
"Cảm ơn".
Tôi vô thức nói cảm ơn, nhưng lại có cảm giác có gì đó không đúng lắm. Lời cậu ấy nói rất đẹp, chứ không phải là hay...
Lúc định hỏi lại, Hạ Trì đã cất lọ thuốc đi, đứng lên rồi ném vào thùng rác.
Tôi mang giày vào rồi đứng dậy, nhưng lại vô tình nghe được những lời một số bạn cùng lớp nói về tôi...
"Cmn gì vậy, sao vừa nãy khi tao thấy con Châu Vũ chơi piano trên sân khấu thì cảm thấy nó cũng ổn nhỉ".
"Đúng, đúng, tao cũng thấy vậy, cái quái gì đã xảy ra vậy nè".
"...".
(18)
Con người đôi khi thật kỳ lạ.
Trước đây, tôi bị bạn học cùng lớp chế giễu và cười nhạo vì ngoại hình của mình. Nhưng tôi cũng không phải là nữ sinh có ngoại hình bình thường duy nhất trong lớp, và cũng không phải là người duy nhất thích Bùi Xuyến.
Rõ ràng tôi là một học sinh chăm chỉ học tập và sẵn sàng giúp đỡ mọi người.
Nhưng mọi người vẫn nhìn tôi không vừa mắt, có lẽ bọn họ chạy theo trào lưu và giễu cợt tôi chính là quy luật hòa nhập của lớp này.
Tuy nhiên, sau khi buổi diễn văn nghệ kết thúc, một số bạn học đã lén lút bàn luận, nói rằng khi nhìn thấy tôi chơi piano trên sân khấu trong bộ đồng phục rộng thùng thình, kèm theo ánh đèn sân khấu chiếu vào một góc nghiêng mặt mà trông tôi cũng khá xinh.
Sau khi chuyện này được lan truyền, dường như cũng có không ít bạn học không còn căm ghét tôi như trước nữa.
Nhưng tôi vẫn không có một người bạn nào.
Ngoại trừ Hạ Trì.
Cậu ấy tính tình lãnh đạm, thẳng thắn, không thích có tiếp xúc với mấy nam sinh trong lớp chúng tôi, sau tiết học nếu không ngủ gục trên bàn thì cũng là đi chơi bóng rổ với mấy bạn nam lớp bên.
Hai chúng tôi là hàng xóm gần nhà, lại không có bạn bè nên mỗi ngày đều đến trường cùng nhau. Cũng vì vậy mà tin đồn ngày một lan truyền rộng hơn chứ không dứt.
Lại sau nữa, hai chúng tôi trở thành bạn của nhau.
Sau khi thân thuộc với Hạ Trì thì tôi thấy cậu ấy không thờ ơ giống như vẻ bề ngoài của cậu.
Ngược lại Hạ Trì là người coi trọng nghĩa khí và thực tế.
Nguyên nhân cậu ấy chuyển đến trường chúng tôi rất đơn giản, khi còn ở trường Trung học số 9, vì không nhìn thuận mắt một đám người bắt nạt một nam sinh hiền lành, Hạ Trì không chút do dự mà cho đám người kia một bài học.
Sau đó thì gia đình của cậu ấy nhờ những mối quan hệ mà chuyển cậu sang một ngôi trường khác.
Và còn...
Sau khi quen thân với Hạ Trì thì tôi cũng biết được một số bí mật nhỏ của cậu ấy do chính cậu nói ra.
Ví dụ như, Hạ Trì thích một bạn nữ ở lớp bên cạnh. Tuy cô ấy không xinh đẹp nhưng là một người lạc quan, tốt bụng và chăm chỉ cố gắng.
Bởi vì đối phương học rất giỏi nên gần đây Hạ Trì cũng bắt đầu chăm chỉ học tập. Cậu ấy nói cho dù không thể thi đậu vào cùng một trường với cô bạn kia nhưng ít nhiều cũng có thể đến cùng một thành phố với cô ấy.
Ngày hôm đó, tôi đã bắt gặp một bạn nữ lớp bên cạnh ở tầng dưới của khu giảng dạy.
Trong ánh nắng, tôi lặng lẽ ngắm nhìn cô ấy.
Cô ấy có dáng người mũm mĩm khá giống tôi, qua ánh nắng, những nốt tàn nhang trên khuôn mặt khá giống tôi kia trông thật đáng yêu.
Hóa ra chỉ cần là người mình yêu thương thì không nhất thiết phải thật xinh đẹp.
Tôi thầm nghĩ, bản thân có chút ghen tỵ với cô bạn kia.
Là vì Hạ Trì.
Nhưng tôi chỉ yên lặng đứng nhìn cô ấy một lúc lâu, rồi sau đó lên lầu tiếp tục giải đề.
Cũng không biết từ khi nào mà trong quyển nhật ký mà tôi vẫn thường viết trước khi đi ngủ, tên của người con trai trong đó đã dần thay đổi, và rồi cái tên Hạ Trì mỗi lúc lại càng xuất hiện nhiều hơn.
Đối với tôi, cái tên Bùi Xuyến, người từng được tôi viết tên nhiều lần trong quyển nhật ký, đã chết vào mùa hè khi mà quyển nhật ký bị lộ ra trước nhiều người.
Dường như tôi hơi thích Hạ Trì.
Nhưng cũng chỉ là thích thôi. Đối với tôi, cậu ấy xứng đáng với một người con gái tốt hơn, mà tôi cũng sẽ chôn chặt những giây phút rung động này thật sâu trong trái tim, và làm những việc quan trọng hơn ở hiện tại.
Tôi không phải là cô gái quá tài giỏi và xinh đẹp.
Mà cũng không phải là người có xuất thân ưu tú.
Những gì tôi có thể làm được là cố gắng chăm chỉ hơn nữa, sau đó sử dụng kỳ thi sau mười hai năm học tập để viết lại số phận của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.