Ánh Sao Không Lộng Lẫy Bằng Anh
Chương 7: Cố ý ngược cẩu
Lạc Hoa Thiển Tiếu
06/01/2023
Hàn Hành Ngạn rùng mình, nhớ đến vừa rồi Lâm Mạn Tuyết – bạn thân của Đổng Vi Vi báo tin, nên anh cũng bắt đầu nghi ngờ Đổng Vi Vi, liền lập tức gọi cho Đổng Vi Vi hỏi cô ấy đang ở đâu.
Đổng Vi Vi cùng Lâm Mạn Tuyết đang ăn kem ở quán nước ngoài trường học, bỗng nhận được cuộc gọi của Hàn Hành Ngạn, lại nghe anh hoài nghi là cô trộm quần áo của Thẩm Điềm Hinh, nhất thời tức giận khóc to, ầm ĩ một trận với Hàn Hành Ngạn.
Nhờ Lâm Mạn Tuyết thông báo mà Hàn Hành Ngạn tới đưa quần áo cho Thẩm Điềm Hinh, nên Thẩm Điềm Hinh thật lòng cảm kích, muốn mời Lâm Mạn Tuyết đi ăn.
Bên ngoài trường học có một quán vịt nướng Bắc Kinh mới mở, cô suy nghĩ một chút, mời Lâm Mạn Tuyết, Hàn Hành Ngạn cùng ba người bạn cùng phòng của anh, tất cả cùng đến tiệm vịt nướng ăn cơm trưa.
Trong quán được trang hoàng đẹp đẽ, thanh lịch, Thẩm Điềm Hinh chọn một bàn hướng ra cửa sổ, đưa thực đơn cho Lâm Mạn Tuyết để gọi món. Lâm Mạn Tuyết nhận lấy thực đơn, trong lòng hơi phức tạp, nhẹ mân mê đôi môi đỏ mọng rồi chọn ba món trông có vẻ sẽ được hời. Sau đó, mỗi người chọn một món nữa, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Không lâu sau, một mâm vịt nướng thơm phức được phục vụ mang lên. Da vịt màu đỏ thẫm, sáng bóng xốp giòn, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm mại, tỏa ra mùi hương thơm phức. Nhân viên phục vụ vui vẻ giảng giải cho mọi người cách ăn vịt nướng, sau đó đi xuống.
Thẩm Điềm Hinh là người sành ăn, đã ăn vịt nướng Bắc Kinh rất nhiều lần, nên cô thuần thục cầm lấy chiếc bánh lá sen mỏng, sau đó dùng đũa gắp một miếng vịt nướng.
Lâm Mạn Tuyết chưa từng ăn vịt nướng Bắc Kinh lần nào, hơi tò mò, cô nhìn thoáng qua Thẩm Điềm Hinh rồi bắt chước cách làm, cũng bắt chước xé một miếng bánh lá sen trong mâm.
Lâm Mạn Tuyết không có kinh nghiệm xé bánh, mỗi miếng bánh đều nóng hừng hực, từng cái đều dính vào nhau.
Hàn Hành Ngạn cười khúc khích, trêu chọc nói: “Mạn Tuyết, lá sen của cậu không kẹp đồ ăn được nữa rồi.”
Lâm Mạn Tuyết đỏ mặt, xấu hổ mà dùng đũa gắp tấm lá sen đã bị nát vụn, đặt trong bát của mình, nhất thời không biết làm gì tiếp theo.
“Lúc cậu xé bánh, không nên dùng lực.” Hàn Hành Ngạn vừa cười nói, vừa lấy một tấm bánh lá sen trong mâm, kẹp một miếng thịt vịt nướng lên, chấm tương ngọt, đặt bên trong lá sen.
Sau đó, Hàn Hành Ngạn gắp thêm dưa leo và vài cọng hành bỏ vào bên trong lá sen đã kẹp thịt vịt, rồi cuốn lá sen lại.
“Cho cậu này.” Hàn Hành Ngạn mỉm cười, đưa bánh lá sen đã cuốn xong cho Lâm Mạn Tuyết.
Lâm Mạn Tuyết được yêu quý mà vừa mừng vừa lo, đỏ mặt nói: “Cám ơn.”
Thấy Hàn Hành Ngạn tự mình đưa bánh lá sen cho Lâm Mạn Tuyết, trong lòng Thẩm Điềm Hinh không hiểu sao dâng lên một chút ghen tuông.
Hàn Hành Ngạn vẻ ngoài đẹp trai, thành tích học tập tốt, chơi bóng rổ cũng giỏi, từ nhỏ đến lớn đều rất được con gái hoan nghênh.
Thế nhưng, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh đối xử với cô gái nào ôn nhu như vậy, người khác viết thư tình cho anh, xem xong đều bị ném đi, còn đồ ăn vặt đám con gái tặng cho, đều đưa lại cho Thẩm Điềm Hinh ăn.
Nhờ phúc Hàn Hành Ngạn, Thẩm Điềm Hinh từ trước đến nay ăn rất nhiều đồ ăn vặt ngon, đều là của những cô gái ái mộ Hàn Hành Ngạn, nào là bánh bích quy thủ công, sô-cô-la, bánh mousse ô mai, bánh kem, trà sữa trân châu,…
Hàn Hành Ngạn còn từng nhận được một con gấu Teddy cao 1,8 mét và một cái giường lười sofa Totoro, nhưng đều đưa lại cho Thẩm Điềm Hinh.
Bây giờ, con gấu Teddy kia còn để ở trên giường trong phòng của Thẩm Điềm Hinh.
Thẩm Điềm Hinh thích nhất là nằm trên giường, sofa chơi game, đọc tiểu thuyết, vừa chơi điện thoại, vừa uống trà sữa, ăn xâu nướng, cuộc sống đơn giản mà vui vẻ.
Thẩm Điềm Hinh vốn luôn cho là cuộc sống của cô cùng Hàn Hành Ngạn cứ thế trôi qua như vậy, không buồn không lo, ngọt ngào như kẹo đường bồng bềnh mềm mại, ngọt đến mức tan chảy lòng người.
Nhưng lúc Thẩm Điềm Hinh thấy Hàn Hành Ngạn cuốn bánh lá sen cho Lâm Mạn Tuyết, cô mới bất giác nhận ra Hàn Hành Ngạn cũng sẽ trưởng thành, không phải luôn luôn là cậu bé cùng mình vui đùa, cũng không vĩnh viễn ở bên cạnh mình nữa, sau này anh sẽ có bạn gái, sẽ rời xa ngôi nhà của cô, kết hôn rồi sinh con.
Mà cô chỉ có thể lấy thân phận là chị gái, lặng lẽ quan sát, chúc phúc cho anh.
Suy nghĩ đến đây, mũi Thẩm Điềm Hinh hơi cay cay, cô nhận ra mình có chút ghen ghét Lâm Mạn Tuyết vì Hàn Hành Ngạn không cuốn bánh lá sen cho mình.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Ghen ghét là không đúng, Hành Ngạn phải kết giao với nhiều cô gái khác, giống như con trai của mình chắc chắn phải cưới vợ, mình ghen ghét cô vợ trẻ cũng vô dụng...
Thẩm Điềm Hinh vừa tự an ủi bản thân, vừa dùng đũa kẹp một miếng thịt bò năm màu, yên lặng bắt đầu ăn.
Đúng lúc này, Hàn Hành Ngạn đưa một cái bánh lá sen đã cuốn chắc đưa tới trước mặt Thẩm Điềm Hinh, cười nói: “Này.”
Thẩm Điềm Hinh hơi sững sờ một chút, nhìn Hàn Hành Ngạn như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên muốn hỏi anh: “Nếu như về sau chị và vợ em cùng rơi xuống nước, chỉ có thể cứu một người, em sẽ cứu ai?”
Nhưng mà, Thẩm Điềm Hinh liền cảm thấy ý nghĩ của mình rất buồn cười, cho nên cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói với Hàn Hành Ngạn: “Cám ơn.”
Nói xong, Thẩm Điềm Hinh đưa tay nhận lấy bánh lá sen.
Nào ngờ được, Hàn Hành Ngạn bỗng nhiên đưa bánh lá sen tới bên môi Thẩm Điềm Hinh, không đúng đắn mà cười lưu manh, nói: “Cục cưng bảo bối, đến đây, tôi cho chị ăn bánh!”
Thẩm Điềm Hinh: “...”
“Phốc ha ha ha ha...” Trương Thông cười ngặt nghẽo, trêu ghẹo nói, “Hàn ca, cậu thật là quá quyến rũ rồi, tôi xin chịu thua!”
“Con mẹ nó cậu cố ý tìm cách ngược cẩu chúng tôi à, Hàn ca, cậu quá ác rồi!” Trần Tổ Nghĩa cũng cười ha ha.
Trương Thông cùng Trần Tổ Nghĩa đều là bạn cùng phòng của Hàn Hành Ngạn, Trương Thông dáng dấp thanh tú cũng gọi là đẹl trai, biệt danh là “Hành Thái”, Trần Tổ Nghĩa đeo kính mắt, biệt danh là “Bốn mắt”.
Lúc này, bị Hành Thái và Bốn Mắt cùng nhau trêu ghẹo, Hàn Hành Ngạn nhéch môi cười như có như không, nói: “Ở đây còn có hai mỹ nữ đấy, một là Vũ Hàm, một là Mạn Tuyết, các cậu đừng nói tôi ngược cẩu, mau nắm bắt lấy cơ hội thoát khỏi thoát ế đi!”
Nghe Hàn Hành Ngạn nói, Hành Thái và Bốn Mắt lập tức hiểu ý, vui vẻ ra mặt, mỗi người cùng Cát Vũ Hàm và Lâm Mạn Tuyết trò chuyện giết thì giờ.
Nhìn tình cảnh này, Thẩm Điềm Hinh cảm thấy hơi buồn cười, lúc này, cảm giác chua chua dười đáy lòng đột nhiên không biết vì sao tan thành mây khói...
“Điềm Hinh, em nhanh ăn đi, tay của tôi giữ mỏi lắm rồi!” Hàn Hành Ngạn vừa cười vừa nói.
Thẩm Điềm Hinh hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Hành Ngạn, làm bộ muốn lấy bánh lá sen rồi tự mình ăn.
Nào biết được, Hàn Hành Ngạn khăng khăng muốn đút cho Thẩm Điềm Hinh ăn, làm cô dở khóc dở cười.
Thẩm Điềm Hinh hết cách, đành phải cắn một miếng chiếc bánh trên tay Hàn Hành Ngạn.
Thế là, đám người nhao nhao ồn ào, tiếng cười đùa không ngừng vang lên.
Trong những âm thanh ồn ào đó, Lâm Mạn Tuyết vừa nói chuyện với Bốn Mắt, vừa chán nản nhìn lướt qua Hàn Hành Ngạn..
Hành Ngạn giao cô cho Bốn Mắt và Hành Thái, có thể hiểu được là anh ấy căn bản không để ý đến mình, không một chút tình cảm nam nữ nào với mình!
Vừa rồi anh sở dĩ cuốn bánh lá sen giúp mình, chỉ vì lần trước mình thông báo, vội vàng giúp Thẩm Điềm Hinh mà thôi...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Mạn Tuyết không khỏi khó chịu, kìm lòng không được mà nắm chặt đôi đũa trong tay.
Chỉ cần Hành Ngạn cao hứng là được, có lẽ chuyện mình có thể trở thành bạn gái của anh ấy hay không cũng không quá quan trọng…
Một tuần sau, cảnh sát Dư thông qua màn hình giám sát, phát hiện nữ nhân viên họ Tôn của công ty đã mở khóa đi vào nhà tắm, tìm tới chị Tôn và Thư Ca-người cùng chị Tôn tìm cách mở cửa nhà tắm.
Lúc Thư Ca trộm quần áo của Thẩm Điềm Hinh, liền ném quần áo của cô vào thùng rác của trường. Thư Ca vốn cho rằng chỉ là trộm mấy bộ đồ mà thôi, cũng không phải vật gì quý giá, cảnh sát sẽ không quản lý chuyện này.
Không ngờ, bởi vì việc lén trộm quần áo trong nhà tắm quá xấu xa, cho nên cảnh sát Dư liền bắt cô ta.
Trộm cắp quần áo từ 10 vạn trở lên đã là tội trộm cướp, mà chiếc váy liền áo của Thẩm Điềm Hinh, lại là trang phục mùa hè đắt tiền nhất —
Chiếc váy đó giá 20 vạn, cùng với giày và quần lót, trị giá tổng cộng khoảng 30 vạn.
Bởi vậy, cảnh sát Dư thi hành tạm giữ và phạt tiền, khi hỏi vì sao Thư Ca muốn trộm quần áo của Thẩm Điềm Hinh, cô ta nói mình ghen ghét Thẩm Điềm Hinh vì được Mai Lan Hi hôn tay.
Nghe lý do như vậy, cảnh sát Dư dở khóc dở cười, tạm giam Thư Ca trong sở 14 ngày, phạt tiền tại chỗ 9 vạn.
Mặc dù Thư Ca bị phạt tiền không nhiều lắm, nhưng chuyện này thật sự rất tồi tệ, cho nên liền đồn khắp trường đại học S, đứng đầu hot search trên mạng, bị trường học ghi vào học bạ một lỗi lớn.
Hai tuần sau, Thư Ca rời khỏi sở tạm giam, trở về trường để lên lớp.
Nhưng mà, tất cả bạn học đều dùng ánh mắt chán ghét như nhìn kẻ trộm, hung tợn nhìn Thư Ca, đồng thời châm chọc, chê cười cô, mắng cô ta mặt dày vô sỉ, tâm địa như bò cạp.
Đổng Vi Vi cùng Lâm Mạn Tuyết đang ăn kem ở quán nước ngoài trường học, bỗng nhận được cuộc gọi của Hàn Hành Ngạn, lại nghe anh hoài nghi là cô trộm quần áo của Thẩm Điềm Hinh, nhất thời tức giận khóc to, ầm ĩ một trận với Hàn Hành Ngạn.
Nhờ Lâm Mạn Tuyết thông báo mà Hàn Hành Ngạn tới đưa quần áo cho Thẩm Điềm Hinh, nên Thẩm Điềm Hinh thật lòng cảm kích, muốn mời Lâm Mạn Tuyết đi ăn.
Bên ngoài trường học có một quán vịt nướng Bắc Kinh mới mở, cô suy nghĩ một chút, mời Lâm Mạn Tuyết, Hàn Hành Ngạn cùng ba người bạn cùng phòng của anh, tất cả cùng đến tiệm vịt nướng ăn cơm trưa.
Trong quán được trang hoàng đẹp đẽ, thanh lịch, Thẩm Điềm Hinh chọn một bàn hướng ra cửa sổ, đưa thực đơn cho Lâm Mạn Tuyết để gọi món. Lâm Mạn Tuyết nhận lấy thực đơn, trong lòng hơi phức tạp, nhẹ mân mê đôi môi đỏ mọng rồi chọn ba món trông có vẻ sẽ được hời. Sau đó, mỗi người chọn một món nữa, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Không lâu sau, một mâm vịt nướng thơm phức được phục vụ mang lên. Da vịt màu đỏ thẫm, sáng bóng xốp giòn, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm mại, tỏa ra mùi hương thơm phức. Nhân viên phục vụ vui vẻ giảng giải cho mọi người cách ăn vịt nướng, sau đó đi xuống.
Thẩm Điềm Hinh là người sành ăn, đã ăn vịt nướng Bắc Kinh rất nhiều lần, nên cô thuần thục cầm lấy chiếc bánh lá sen mỏng, sau đó dùng đũa gắp một miếng vịt nướng.
Lâm Mạn Tuyết chưa từng ăn vịt nướng Bắc Kinh lần nào, hơi tò mò, cô nhìn thoáng qua Thẩm Điềm Hinh rồi bắt chước cách làm, cũng bắt chước xé một miếng bánh lá sen trong mâm.
Lâm Mạn Tuyết không có kinh nghiệm xé bánh, mỗi miếng bánh đều nóng hừng hực, từng cái đều dính vào nhau.
Hàn Hành Ngạn cười khúc khích, trêu chọc nói: “Mạn Tuyết, lá sen của cậu không kẹp đồ ăn được nữa rồi.”
Lâm Mạn Tuyết đỏ mặt, xấu hổ mà dùng đũa gắp tấm lá sen đã bị nát vụn, đặt trong bát của mình, nhất thời không biết làm gì tiếp theo.
“Lúc cậu xé bánh, không nên dùng lực.” Hàn Hành Ngạn vừa cười nói, vừa lấy một tấm bánh lá sen trong mâm, kẹp một miếng thịt vịt nướng lên, chấm tương ngọt, đặt bên trong lá sen.
Sau đó, Hàn Hành Ngạn gắp thêm dưa leo và vài cọng hành bỏ vào bên trong lá sen đã kẹp thịt vịt, rồi cuốn lá sen lại.
“Cho cậu này.” Hàn Hành Ngạn mỉm cười, đưa bánh lá sen đã cuốn xong cho Lâm Mạn Tuyết.
Lâm Mạn Tuyết được yêu quý mà vừa mừng vừa lo, đỏ mặt nói: “Cám ơn.”
Thấy Hàn Hành Ngạn tự mình đưa bánh lá sen cho Lâm Mạn Tuyết, trong lòng Thẩm Điềm Hinh không hiểu sao dâng lên một chút ghen tuông.
Hàn Hành Ngạn vẻ ngoài đẹp trai, thành tích học tập tốt, chơi bóng rổ cũng giỏi, từ nhỏ đến lớn đều rất được con gái hoan nghênh.
Thế nhưng, từ trước đến giờ cô chưa từng thấy anh đối xử với cô gái nào ôn nhu như vậy, người khác viết thư tình cho anh, xem xong đều bị ném đi, còn đồ ăn vặt đám con gái tặng cho, đều đưa lại cho Thẩm Điềm Hinh ăn.
Nhờ phúc Hàn Hành Ngạn, Thẩm Điềm Hinh từ trước đến nay ăn rất nhiều đồ ăn vặt ngon, đều là của những cô gái ái mộ Hàn Hành Ngạn, nào là bánh bích quy thủ công, sô-cô-la, bánh mousse ô mai, bánh kem, trà sữa trân châu,…
Hàn Hành Ngạn còn từng nhận được một con gấu Teddy cao 1,8 mét và một cái giường lười sofa Totoro, nhưng đều đưa lại cho Thẩm Điềm Hinh.
Bây giờ, con gấu Teddy kia còn để ở trên giường trong phòng của Thẩm Điềm Hinh.
Thẩm Điềm Hinh thích nhất là nằm trên giường, sofa chơi game, đọc tiểu thuyết, vừa chơi điện thoại, vừa uống trà sữa, ăn xâu nướng, cuộc sống đơn giản mà vui vẻ.
Thẩm Điềm Hinh vốn luôn cho là cuộc sống của cô cùng Hàn Hành Ngạn cứ thế trôi qua như vậy, không buồn không lo, ngọt ngào như kẹo đường bồng bềnh mềm mại, ngọt đến mức tan chảy lòng người.
Nhưng lúc Thẩm Điềm Hinh thấy Hàn Hành Ngạn cuốn bánh lá sen cho Lâm Mạn Tuyết, cô mới bất giác nhận ra Hàn Hành Ngạn cũng sẽ trưởng thành, không phải luôn luôn là cậu bé cùng mình vui đùa, cũng không vĩnh viễn ở bên cạnh mình nữa, sau này anh sẽ có bạn gái, sẽ rời xa ngôi nhà của cô, kết hôn rồi sinh con.
Mà cô chỉ có thể lấy thân phận là chị gái, lặng lẽ quan sát, chúc phúc cho anh.
Suy nghĩ đến đây, mũi Thẩm Điềm Hinh hơi cay cay, cô nhận ra mình có chút ghen ghét Lâm Mạn Tuyết vì Hàn Hành Ngạn không cuốn bánh lá sen cho mình.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Ghen ghét là không đúng, Hành Ngạn phải kết giao với nhiều cô gái khác, giống như con trai của mình chắc chắn phải cưới vợ, mình ghen ghét cô vợ trẻ cũng vô dụng...
Thẩm Điềm Hinh vừa tự an ủi bản thân, vừa dùng đũa kẹp một miếng thịt bò năm màu, yên lặng bắt đầu ăn.
Đúng lúc này, Hàn Hành Ngạn đưa một cái bánh lá sen đã cuốn chắc đưa tới trước mặt Thẩm Điềm Hinh, cười nói: “Này.”
Thẩm Điềm Hinh hơi sững sờ một chút, nhìn Hàn Hành Ngạn như đang suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên muốn hỏi anh: “Nếu như về sau chị và vợ em cùng rơi xuống nước, chỉ có thể cứu một người, em sẽ cứu ai?”
Nhưng mà, Thẩm Điềm Hinh liền cảm thấy ý nghĩ của mình rất buồn cười, cho nên cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói với Hàn Hành Ngạn: “Cám ơn.”
Nói xong, Thẩm Điềm Hinh đưa tay nhận lấy bánh lá sen.
Nào ngờ được, Hàn Hành Ngạn bỗng nhiên đưa bánh lá sen tới bên môi Thẩm Điềm Hinh, không đúng đắn mà cười lưu manh, nói: “Cục cưng bảo bối, đến đây, tôi cho chị ăn bánh!”
Thẩm Điềm Hinh: “...”
“Phốc ha ha ha ha...” Trương Thông cười ngặt nghẽo, trêu ghẹo nói, “Hàn ca, cậu thật là quá quyến rũ rồi, tôi xin chịu thua!”
“Con mẹ nó cậu cố ý tìm cách ngược cẩu chúng tôi à, Hàn ca, cậu quá ác rồi!” Trần Tổ Nghĩa cũng cười ha ha.
Trương Thông cùng Trần Tổ Nghĩa đều là bạn cùng phòng của Hàn Hành Ngạn, Trương Thông dáng dấp thanh tú cũng gọi là đẹl trai, biệt danh là “Hành Thái”, Trần Tổ Nghĩa đeo kính mắt, biệt danh là “Bốn mắt”.
Lúc này, bị Hành Thái và Bốn Mắt cùng nhau trêu ghẹo, Hàn Hành Ngạn nhéch môi cười như có như không, nói: “Ở đây còn có hai mỹ nữ đấy, một là Vũ Hàm, một là Mạn Tuyết, các cậu đừng nói tôi ngược cẩu, mau nắm bắt lấy cơ hội thoát khỏi thoát ế đi!”
Nghe Hàn Hành Ngạn nói, Hành Thái và Bốn Mắt lập tức hiểu ý, vui vẻ ra mặt, mỗi người cùng Cát Vũ Hàm và Lâm Mạn Tuyết trò chuyện giết thì giờ.
Nhìn tình cảnh này, Thẩm Điềm Hinh cảm thấy hơi buồn cười, lúc này, cảm giác chua chua dười đáy lòng đột nhiên không biết vì sao tan thành mây khói...
“Điềm Hinh, em nhanh ăn đi, tay của tôi giữ mỏi lắm rồi!” Hàn Hành Ngạn vừa cười vừa nói.
Thẩm Điềm Hinh hờn dỗi trừng mắt nhìn Hàn Hành Ngạn, làm bộ muốn lấy bánh lá sen rồi tự mình ăn.
Nào biết được, Hàn Hành Ngạn khăng khăng muốn đút cho Thẩm Điềm Hinh ăn, làm cô dở khóc dở cười.
Thẩm Điềm Hinh hết cách, đành phải cắn một miếng chiếc bánh trên tay Hàn Hành Ngạn.
Thế là, đám người nhao nhao ồn ào, tiếng cười đùa không ngừng vang lên.
Trong những âm thanh ồn ào đó, Lâm Mạn Tuyết vừa nói chuyện với Bốn Mắt, vừa chán nản nhìn lướt qua Hàn Hành Ngạn..
Hành Ngạn giao cô cho Bốn Mắt và Hành Thái, có thể hiểu được là anh ấy căn bản không để ý đến mình, không một chút tình cảm nam nữ nào với mình!
Vừa rồi anh sở dĩ cuốn bánh lá sen giúp mình, chỉ vì lần trước mình thông báo, vội vàng giúp Thẩm Điềm Hinh mà thôi...
Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Mạn Tuyết không khỏi khó chịu, kìm lòng không được mà nắm chặt đôi đũa trong tay.
Chỉ cần Hành Ngạn cao hứng là được, có lẽ chuyện mình có thể trở thành bạn gái của anh ấy hay không cũng không quá quan trọng…
Một tuần sau, cảnh sát Dư thông qua màn hình giám sát, phát hiện nữ nhân viên họ Tôn của công ty đã mở khóa đi vào nhà tắm, tìm tới chị Tôn và Thư Ca-người cùng chị Tôn tìm cách mở cửa nhà tắm.
Lúc Thư Ca trộm quần áo của Thẩm Điềm Hinh, liền ném quần áo của cô vào thùng rác của trường. Thư Ca vốn cho rằng chỉ là trộm mấy bộ đồ mà thôi, cũng không phải vật gì quý giá, cảnh sát sẽ không quản lý chuyện này.
Không ngờ, bởi vì việc lén trộm quần áo trong nhà tắm quá xấu xa, cho nên cảnh sát Dư liền bắt cô ta.
Trộm cắp quần áo từ 10 vạn trở lên đã là tội trộm cướp, mà chiếc váy liền áo của Thẩm Điềm Hinh, lại là trang phục mùa hè đắt tiền nhất —
Chiếc váy đó giá 20 vạn, cùng với giày và quần lót, trị giá tổng cộng khoảng 30 vạn.
Bởi vậy, cảnh sát Dư thi hành tạm giữ và phạt tiền, khi hỏi vì sao Thư Ca muốn trộm quần áo của Thẩm Điềm Hinh, cô ta nói mình ghen ghét Thẩm Điềm Hinh vì được Mai Lan Hi hôn tay.
Nghe lý do như vậy, cảnh sát Dư dở khóc dở cười, tạm giam Thư Ca trong sở 14 ngày, phạt tiền tại chỗ 9 vạn.
Mặc dù Thư Ca bị phạt tiền không nhiều lắm, nhưng chuyện này thật sự rất tồi tệ, cho nên liền đồn khắp trường đại học S, đứng đầu hot search trên mạng, bị trường học ghi vào học bạ một lỗi lớn.
Hai tuần sau, Thư Ca rời khỏi sở tạm giam, trở về trường để lên lớp.
Nhưng mà, tất cả bạn học đều dùng ánh mắt chán ghét như nhìn kẻ trộm, hung tợn nhìn Thư Ca, đồng thời châm chọc, chê cười cô, mắng cô ta mặt dày vô sỉ, tâm địa như bò cạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.