Ánh Sao Rơi Vào Gió Cát

Chương 82: "Không có chuyện gì tôi không giải quyết được, em gấp cái gì?"

Bắc Khuynh

07/09/2019

Editor: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu

Ánh mắt Khúc Nhất Huyền hướng về phía sau, từ kính chiếu hậu nhìn ra ngoài.

Trong quần thể Hồng Nhai không có ánh sáng, dòng nước đang đuổi theo xe từ khắp nơi dâng lên trong lúc mưa to tối trời giống một hồ nước bị quấy đảo.

Dưới ánh đèn đỏ lựng sau xe việt dã, mảnh hồ nước kia tựa như một bát máu loãng màu đỏ, từng vòng từng vòng gợn sóng hiện ra.

Ba chiếc xe lấy cô cầm đầu, vẫn ở trong chỗ trũng của quần thể Hồng Nhai.

Nước có thể dâng lên, chứng tỏ địa thế thấp.

Biện pháp duy nhất lúc này là theo sát xe Phó Tầm, lên dốc rời đi.

Cô đặt bộ đàm xuống, phanh lại buông lỏng, tốc độ xe vẫn luôn bảo thủ chợt tăng tốc vọt lên. Tiếng vang của động cơ đột nhiên tăng lớn, thanh âm của cô tỉnh táo, trầm ổn, mang theo giọng điệu mệnh lệnh không được thể chống lại: "Đừng quan tâm đến nước dâng lên đằng sau, nới lỏng phanh ra, tận lực đi dọc theo vết bánh xe Cruiser."

Thượng Phong nghe vậy, nuốt nước miếng, cưỡng ép đè xuống cảm giác sợ hãi.

Nếu không phải giờ phút này không có cái tay nào còn rảnh, cậu ta kỳ thật rất muốn cầm bộ đàm hỏi tiểu Khúc gia một chút... Cô nói phải đi dọc theo vết bánh xe Cruiser, nhưng trời mưa xuống, trên mặt đường toàn là nước, ở đâu ra vết bánh xe?

Ngoại trừ xe đi qua đẩy ra gợn sóng cùng vằn nước, chỉ có thể dùng cách so sánh khoảng cách xe Cruiser cậu ta mới miễn cưỡng có thể nghiền qua vết xe đằng trước vừa đi qua.

Đèn xe Cruiser khiến cả vùng sơn cốc tỏa sáng, núi đá lởm chởm, mưa rơi dày đặc, trong lúc những chiếc xe vùn vụt lao qua tiến về phía trước tất cả dần dần bị ném về phía sau.

Chạy qua một đoạn dốc thoải cuối cùng, Khúc Nhất Huyền nhắc nhở: "Phía trước đường không thể dự đoán trước, tốc độ xe không thể vượt quá ba mươi."

Đường trong quần thể Hồng Nhai hiểm trở, là đường hẻm chật hẹp.

Lại thêm bình thường không có dấu chân người, trên đường núi đều là đụn đất chưa được ép chặt, có vết tích tự nhiên nhất. Thình lình sẽ có cái hố hoặc đống đất nhô ra, tốc độ cao dễ dẫn đến xe bị mất khống chế đột ngột, vô cùng khảo nghiệm kỹ thuật lái xe.

Mắt thấy nước ngầm vừa bị quăng đến sau lưng lại lần nữa dần dần xông tới, trong trạng thái cả xe xóc nảy chập trùng, Bản Thốn suýt nữa muốn chửi tục.

"Địa phương quỷ quái này, tốc độ nước dâng lên so với miệng ống nước bể bơi mở còn nhanh hơn..."

"Má phanh của tôi vẫn bị ngâm trong nước, hiện tại một đường dốc đứng đều đang phanh xe, má phanh sớm muộn sẽ bị thiêu hủy."

"Dưới đáy là nước bùn, hay là tay người? Giống như có cái gì quấn lấy bánh xe, đừng nói tốc độ tối đa là ba mươi, tôi muốn tăng tốc cũng khó khăn..."

"Tiểu Khúc gia, lối ra đâu? Lối ra ở đâu? Còn bao lâu?"

Âm thanh xuyên thấu bộ đàm giống như tiếng của thiết bị máy móc, vang động ong ong.

Trong khi mưa đang rơi nhỏ dần trong quần thể Hồng Nhai, thế nước lại dần dần tăng lên.

Khúc Nhất Huyền xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, nước ngầm dâng lên khắp nơi đã che mất một phần ba lốp xe Cruiser, cứ lên dốc thế này, qua nửa giờ nữa ba chiếc xe đều sẽ bị kéo vào nước bùn trong lòng đất.

Cô nhìn biển báo giao thông, dưới tình huống không cách nào lại tăng tốc, liền đổi số giảm tốc độ, tận lực tránh đi cạm bẫy trong đường hẻm núi. Lúc lốp xe ép qua mặt đất ẩm ướt, phát ra tiếng vang ào ào, một tiếng tiếp một tiếng.

Cô mím môi không lên tiếng, theo sát chỉ có một bóng dáng đèn đuôi xe Discovery tiếp tục hướng về phía trước.

Mười phút sau, bộ đàm vang lên một tiếng "Két" nhỏ, trong kênh của Phó Tầm lại một lần nữa truyền đến âm thanh: "Một tin tức tốt và một tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?"

Anh cách quá xa, tiếng dòng điện làm âm thanh của anh trở nên mơ hồ, trong tiếng nước do bánh xe tạt ra bên ngoài, câu nói này của anh đứt quãng, giống như lúc nào cũng có thể rời khỏi phạm vi truyền tin.

Khúc Nhất Huyền đoán anh đã tìm tới lối ra của quần thể Hồng Nhai, nhưng cách một tầng bộ đàm, ngữ khí cùng cảm xúc của anh bị san bằng quá nhiều, cô nhất thời không phân rõ hàm nghĩa câu nói này của anh.

"Tin tức tốt thế nào?" Cô hỏi.

Phó Tầm nói: "Tôi đã tìm thấy lối ra của quần thể Hồng Nhai giao với biên giới hoang mạc."

"Tin tức xấu?"

Chắc cũng không đến mức là đường này không thông chứ?

Vậy liền không thể gọi là tin tức xấu, mà phải gọi là tin dữ.

Cô đánh lái sang một bên, tốc độ xe chậm dần dịch qua một vũng nước lớn có đường kính một mét.

Bánh xe vừa rời khỏi miệng vũng nước, lập tức tăng tốc.

Trong tiếng động thiết bị giảm xóc kẽo kẹt vang lên, ngữ khí Phó Tầm trầm thấp, tốc độ nói cực chậm: "Lối ra là lòng sông."

"Tôi đã đo đạc qua lượng nước sâu cạn, với lượng nước trước mắt, mấy chiếc xe việt dã lội nước đi qua không có bất cứ vấn đề gì."

Trước mắt?

Khúc Nhất Huyền nghe xong từ này, liền biết còn có vấn đề ở đằng sau.

Cô trầm ngâm vài giây, nói: "Tình huống của tôi bên này không tốt lắm, dưới mặt đất nước dâng lên quá nhanh. Xe Bản Thốn vẫn luôn ngâm trong nước, má phanh chẳng mấy chốc sẽ báo hỏng. Cho nên anh trực tiếp nói cho tôi tình huống tệ nhất bên kia, để trong lòng tôi còn có cái chuẩn bị."

Mấy cây số bên ngoài, Phó Tầm đang đội mưa đứng trước xe.

Đèn xe trắng lóa chiếu rọi chiếc áo jacket huỳnh quang trên thân anh đến mức chướng mắt, anh nửa ngồi xổm bên bờ sông, dưới lòng bàn tay là một thanh sắt cắm thẳng vào giữa dòng nước.

Anh nhìn lượng nước dần dần dâng lên, nửa ngày mới nói: "Mười phút sau, cái lối ra này liền không có cách nào đi xe qua."

Khúc Nhất Huyền sững sờ.

Lập tức, trong xe chìm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Theo xu thế nước dưới mặt đất dâng lên, cô nên cảnh giác từ lâu mới dúng, dưới tình huống mưa rơi không ngừng, nước ngầm bao phủ cả quần thể Hồng Nhai cũng là vô cùng có khả năng.

Bên ngoài quần thể Hồng Nhai tựa như một cái thùng sắt chứa nước vững chắc.

Lúc này mới dẫn đến mỗi khi gặp trời mưa, nước dưới mặt đất dâng lên, thế nước điên cuồng cọ qua sườn núi. Trên vách núi trong khe sâu kia, tất cả đều là vết tích do nước mưa tạo ra, đất núi nứt vỡ, khe rãnh mọc thành cụm, giống như có một chiếc búa cứng rắn từ giữa bổ ra một ngọn núi hoàn chỉnh, nhỏ vụn tan rã thành từng sườn đất nhỏ.

"Mười phút?" sắc mặt Bùi Vu Lượng biến đổi, hắn cúi người, nhìn ra phía ngoài qua màn mưa bao trùm kính chắn gió: "Chúng ta cách lối ra còn bao lâu nữa?"

Khúc Nhất Huyền ghé mắt nhìn hắn một cái, không có cảm xúc chập trùng gì trả lời: "Ấn theo tốc độ xe hiện tại, năm phút là đủ rồi."

Hai chiếc xe việt dã đằng sau mặc dù chậm chạp, nhưng chỉ cần theo sát cô, trong vòng mười phút toàn bộ đi qua cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Chỉ là...

Trong mắt cô chớp lên ánh sáng, không để lại dấu vết mượn động tác nhìn kính chiếu hậu che lấp ý nghĩ đột nhiên bốc lên trong lòng kia — muốn đội xe Bùi Vu Lượng có tổn thất, hiện tại là cơ hội cuối cùng.

Xe Bản Thốn trước mắt mặc dù còn chưa xuất hiện bất kỳ trục trặc gì, nhưng má phanh ngâm trong nước lâu như vậy, đường dốc đứng lại nhất định phải giẫm phanh mới có thể bảo vệ chiếc xe không mất khống chế... Sớm muộn, má phanh sẽ bị thiêu hủy.

Nếu như hiện tại cô ngáng chân Bản Thốn, hoặc là có thể dẫn đội xe đi vòng thêm một con đường...

Nhưng ý nghĩ này, ngay lúc cô trông thấy hai chiếc việt dã theo sát phía sau chiếc Cruiser, bỗng nhiên tan thành mây khói.

Điểm xuất phát của cô chỉ là vì hủy đi một chiếc xe, sát nhập tài nguyên có hạn, bất kể là vật tư hay là sức người. Nhưng là nếu ra tay, quần thể Hồng Nhai thời khắc này nguy hiểm như thế, toàn bộ kế hoạch chưa chắc đã thuận lợi như cô an bài được, một khi có chỗ sai lầm, cái giá sai lầm sẽ không chỉ là một chiếc xe.

Trong xe Bản Thốn có hai người, dù là hai người này tội ác tày trời.

Việc này, cô làm không được, cũng khinh thường làm thế.

Cô vừa an tĩnh, Bùi Vu Lượng cũng đi theo bình tĩnh lại.

Nhưng mà, hắn lại không trở lại chỗ ngồi phía sau, thân thể nghiêng về phía trước, cơ hồ là gấp gáp tập trung vào nhất cử nhất động của Khúc Nhất Huyền.

Khúc Nhất Huyền giống như không phát giác, hết thảy như bình thường.

Phần sau đoạn đường mặc dù không dễ đi lắm, nhưng so với đoạn đường dốc đứng vừa rồi kia thì tốt hơn quá nhiều. Sau khi cô tăng tốc thích hợp, nhắc nhở hai chiếc việt dã sau lưng Cruiser tương ứng tăng tốc.

Đèn pha trần xe Cruiser lại một lần nữa bắt kịp Discovery là vào bốn phút sau.

Phó Tầm đã lái Discovery qua bờ, đứng ở bờ sông đối diện.

Xe cách quá xa, cách màn mưa, anh đứng ở ngoài xe, dùng đúng tần số bộ đàm đối thoại cùng Khúc Nhất Huyền: "Lòng sông có nước bùn, dễ hãm xe, tất cả mọi người xuống xe, thừa dịp hiện tại nước cạn, đi bộ sang."

"Đi bộ?" Khúc Nhất Huyền vô ý thức nhìn Giang Doãn, thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, nhíu mày: "Trời tối như vậy, tình huống dưới nước như thế nào cũng không biết..."



Phó Tầm bỗng nhiên gọi tên của cô: "Khúc Nhất Huyền."

Giọng nói kia, không cho kháng cự không được xen vào, cơ hồ không cho cả cơ hội cò kè mặc cả.

Khúc Nhất Huyền đột nhiên có chút hoài niệm thời gian chính mình lãnh đạo nói một không hai.

Cô cúi đầu, nhìn qua kính chiếu hậu trong xe về chỗ ngồi phía sau, thỏa hiệp nói: "Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh sắp xếp." Dứt lời, Cruiser dừng lại bên bờ sông ở quần thể Hồng Nhai.

Cô dựa vào tay lái, mắt lại nhìn chỗ ngồi phía sau, nhíu mày nói: "Đều nghe thấy được chứ? Nếu có gì không hiểu, tôi có thể giải thích cho các ngươi, nhưng phải mau chóng... Chậm chạp sẽ cưỡng chế chấp hành."

Cô đợi Bùi Vu Lượng suy nghĩ, trước hạ lệnh cho Thượng Phong: "Trong xe cậu không có ai, cậu qua sông trước."

Không đợi Thượng Phong kịp phản ứng, cô lại bổ sung một câu: "Đừng nói nhảm, nếu cậu không qua, liền để Bản Thốn qua trước, chờ đến đúng lúc không kịp qua sông, cậu liền vây chết ở bên kia bờ sông đi."

Thượng Phong bị câu nói này của cô làm cho run rẩy, phanh cũng không giẫm, đầu xe đâm xuống dưới một cái đã đi xuống sông.

Cruiser đang đối diện bờ sông, tia sáng đèn pha sung túc, có thể thấy rõ lúc Thượng Phong qua sông, xe việt dã bổ ra dòng nước, toàn bộ thân xe thoáng như chìm xuống, cả bánh xe cũng sắp rơi vào trong lòng sông.

"Sau khi Cruiser cải tiến, khối lượng thân xe vốn là quá nặng, một xe ngồi đầy, tương đương lại tăng thêm mấy trăm cân. Các người không nguyện ý xuống xe qua sông, vậy thì chờ Cruiser rơi vào trong lòng sông, trực tiếp báo hỏng đi." Cô nhẹ như mây bay nói xong lời này, ánh mắt liếc nhìn Bùi Vu Lượng, lại bổ sung một câu: "Cruiser là chiếc duy nhất trong bốn chiếc xe có năng lực cứu viện bảo hộ xe, nếu nó bị hỏng..."

Cô không nói đến tận cùng, lưu lại chút chỗ trống.

Nhưng ngụ ý, ai cũng có thể nghe được.

Hầu kết Bùi Vu Lượng lăn một vòng, nửa ngày, mới đẩy cửa xe ra, bình tĩnh nói với Giang Doãn: "Xuống xe."

Quyền Khiếu không có tự do hành động, cuối cùng cơ hồ là Bùi Vu Lượng nửa xách nửa đẩy kéo xuống xe.

Khúc Nhất Huyền không có nhàn tâm chú ý Bùi Vu Lượng dự định làm sao qua sông, cô chuẩn bị xong, sau khi dự đoán độ rộng đường sông, không nhiều do dự, trực tiếp lái xe xuống bờ sông.

Lúc Cruiser cải tiến đã nâng thân xe lên, dù cho giờ phút này dù lượng nước đang cuộn trào mãnh liệt dâng lên, cũng chỉ che mất phần bánh xe.

Đèn xe chiếu lên làm mặt nước tỏa sáng, cô phân tâm nhìn xe việt dã phía trước cách đó không xa.

Việt dã mang theo đầy mình nước bùn đang đi lên bờ sông, tiếng mưa rơi đan xen với tiếng động cơ, rung động ầm ầm.

Mà xe việt dã sau lưng, là bánh xe đào lên bùn đất dưới đáy sông nổi lên vẩn đục, bọn chúng đang vô thanh vô tức thuận hướng dòng nước dần dần đùn lại, lắng đọng, lại bị khoét ra.

Cruiser qua sông rất nhẹ nhàng, lúc leo lên trên bờ sông, Bùi Vu Lượng cùng lão tổng đã mỗi người mang theo một người, cũng từ bờ sông đi qua.

Chỉ để lại xe Bản Thốn, vừa mới xuống sông.

Khúc Nhất Huyền vừa nhẹ nhàng thở ra, bộ đàm vang lên một tiếng nhỏ, thanh âm cách sóng điện Bản Thốn có chút hoảng loạn, đứt quãng: "Tiểu Khúc gia, tôi cái này... Má phanh... Đốt... Trong xe toàn mùi khét."

"Không quan trọng." Người Khúc Nhất Huyền vừa thả lỏng, ngữ điệu cũng nhàn nhã không ít: "Má phanh nhiều lắm là phanh lại mất linh, tốc độ của anh bây giờ cũng không đến 5 km/h, muốn phanh lại cái gì?"

Cô trước đó lo lắng má phanh hư hao là lo đường xá không tốt, hiện tại cũng đã qua sông, má phanh hỏng... Cái kia đơn giản, lên bờ lại sửa thôi.

"Tôi lo lắng phanh lại xảy ra vấn đề..." Bản Thốn dừng lại, thanh âm run rẩy: "Nước đang dâng lên, xe căn bản không động đậy được."

Khúc Nhất Huyền nhịn không được trách mắng: "Anh giẫm chân ga đi chứ."

Giọng của Bản Thốn như sắp khóc: "Tôi giẫm rồi, xe bất động."

Cô tập trung nhìn vào, xe việt dã nguyên bản giống người già cả đang từng tấc từng tấc sờ lần qua sông quả nhiên đang bị vây ở trong sông, không tiến ngược lại thụt lùi.

Mắt thấy chiếc xe ẩn ẩn có xu thế bị dòng nước thuận hướng kéo lại, cô đẩy cửa xe ra nhảy xuống, hai ba bước đi đến bờ sông đưa mắt nhìn nơi cắm thanh sắt đo mực nước.

Ban đầu mực nước chưa qua một nửa thanh sắt giờ phút này đang từng chút từng chút lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đi lên.

Da đầu cô như nứt ra, cơ hồ là lập tức quát: "Bỏ xe, lập tức bỏ xe!"

Bản Thốn càng run, hắn bất lực nhìn về phía Bùi Vu Lượng và lão Tổng đứng sau lưng Khúc Nhất Huyền: "Tôi không được, xe là lão đại..."

Tính tình táo bạo của Khúc Nhất Huyền lập tức liền phát tác, cô cầm bộ đàm quay người, tiếp cận Bùi Vu Lượng cùng lão Tổng: "Làm sao, anh đến mạng cũng phải do bọn họ làm chủ?"

"Mực nước đã sắp quá một nửa thân xe, tốc độ xe chìm xuống sẽ càng lúc càng nhanh. Lấy trình độ chiếc xe này ngâm nước dù cho anh liều mạng lái xe về cũng vô ích, căn bản không cứu lại được." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của cô càng nhanh, sắc mặt càng trở nên ác liệt.

Phó Tầm đứng ngoài quan sát một lát, mắt thấy gặp kiên nhẫn của Khúc Nhất Huyền khô kiệt, sắp muốn ra tay. Anh giơ tay, nhẹ nắm cổ tay cô kéo người vào trong ngực.

Anh đã ngâm mưa thật lâu, áo jacket trên người sớm đã bị nước mưa ngâm lạnh buốt.

Khúc Nhất Huyền bị anh vừa dắt vừa nắm, trong lòng bàn tay ướt sũng tất cả đều là nước mưa lạnh lẽo.

"Sốt ruột cái gì?" Thanh âm anh lạnh lùng nặng nề, không chút để ý nói: "Cùng lắm thì bọn họ luyến tiếc chiếc xe này, tôi không cho máy bay trực thăng nữa là được."

Anh kéo ra áo jacket khoác ngoài, mi tâm cũng không nhíu một cái, cầm hai tay của cô bỏ vào áo lót giữ ấm dán trên người mình.

Tròng mắt anh, từ ánh mắt kinh ngạc của cô rơi xuống môi cô, hầu kết lăn một vòng, dùng thanh âm vẻn vẹn chỉ hai người có thể nghe được thấp giọng nói: "Không có chuyện gì tôi không giải quyết được, em gấp cái gì?"

Khúc Nhất Huyền yên tĩnh.

Cảm thấy... Là đạo lý này.

Trong cả đội xe, người đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn không phải là Phó Tầm sao?

Cô đã quen bất cứ chuyện gì cũng tự mình giải quyết, vừa đấm vừa xoa cũng tốt, thủ đoạn giang hồ cũng được, mới đầu là không ai giúp cô, về sau là người có thể giúp cô còn không bằng chính cô.

Cô dần dần cũng thành thói quen.

Đây là lần đầu tiên, có người nói với cô "Không có chuyện tôi không giải quyết được".

Cô cắn môi, có chút muốn cười, lại khắc chế, chỉ cong cong môi: "Được, tôi không vội."

Biểu tình này của cô rơi vào trong mắt Phó Tầm, khó được khiến hàn ý trong mắt anh tan ra.

Anh ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ, trong mắt hình như có tầng tầng đè nặng, hiện lên cảm giác áp bách che trời lấp đất.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí thay đổi.

Có một cái chớp mắt, Khúc Nhất Huyền giống như chạm đến giao giới giữa trắng và đen ngưng tụ trên người Phó Tầm. Trong đầu cô lướt qua dáng vẻ thân sĩ của anh đứng bên cạnh bục giảng tập trung lắng nghe, lại nhìn người trước mắt, ánh mắt Phó Tầm hắc trầm giống như là của Diêm vương, tiếng lòng khẽ run lên, hình như có cục đá rơi xuống, dẫn tới huyền âm rung động không ngừng.

Thật lâu sau, Bùi Vu Lượng thỏa hiệp.

Hai con ngươi hắn hơi hợp lại, ra hiệu lão Tổng gọi Bản Thốn lại.

Có lẽ là đau lòng vật tư theo xe việt dã cùng lưu lại trong sông, hắn chuyển mắt nhìn về phía một chiếc xe việt dã khác bên bờ sông hơn phân nửa là nước bùn, mới từ trong nước ướt đẫm bò ra, nhanh chân lên xe rời đi.

** ** **

Sau khi Bản Thốn lên bờ, bờ môi cóng đến phát xanh, toàn thân giống kẻ ngốc run rẩy không ngừng.

Hắn cảm kích nhìn về phía Khúc Nhất Huyền, khóe môi động động mấy cái, giống như muốn nói gì.

Khúc Nhất Huyền nhất không có kiên nhẫn nghe cái này, phất phất tay, ra hiệu hắn nhanh đi tìm Thượng Phong: "Anh bây giờ cũng đừng tới chỗ lão Tổng kia tìm rủi ro, nhanh đi thay quần áo khác."

Dứt lời, cô giống như nhớ tới cái gì, quay người nhìn về phía Giang Doãn đứng ở sau xe, dựa vào Cruiser xoa bắp chân đầy nước bùn.

Lúc qua sông cô ta hẳn đã ngã một phát, từ ngực trở xuống toàn bộ ướt đẫm, đầu gối cùng mắt cá chân tất cả đều là nước bùn dày đặc.

Bùi Vu Lượng này lại đang đau lòng vật tư ngâm nước, sợ là không có tâm tình quan tâm đến cô ta; lão Tổng là kẻ mặc kệ mọi sự, trông cậy vào hắn có thể chăm sóc đến con tin Giang Doãn này, quả thực là kẻ ngốc nằm mơ; Thượng Phong lại muốn giúp Bản Thốn, không dứt ra được... Trước mắt có thể có lòng từ bi chăm sóc Giang Doãn, cũng chỉ có cô.

Khúc Nhất Huyền thở dài: Cô kiếp trước nhất định là thiếu tên mắc dịch Giang Doãn này tám trăm vạn không trả đã đầu thai!

Cô vẫy tay, kéo ra cửa xe chỗ ngồi phía sau Cruiser ra hiệu Giang Doãn lên xe: "Lên xe thay quần áo."

Giang Doãn không lên tiếng, cô ta mím môi nhìn Khúc Nhất Huyền nửa ngày, không nói tiếng nào lên chỗ ngồi phía sau.

Vừa qua khỏi chỗ nguy hiểm, cả đoàn xe người ngã ngựa đổ vội vàng giải quyết tốt hậu quả.

Giang Doãn nắm chặt váy ẩm ướt, nhìn Khúc Nhất Huyền đang vặn mi tìm kiếm, thấp giọng nói: "Tôi cố ý ngã một cái ở trong sông."



Thanh âm này ôn hòa thanh thuận, nghe mềm mại lại vô hại.

Khúc Nhất Huyền phản ứng một hồi mới phát hiện người nói chuyện là Khương Doãn.

Động tác trên tay cô dừng lại, đánh giá cô ta nửa ngày, cười: "Tìm cho cô bộ quần áo thôi mà đã cảm động rồi?" Cô cúi đầu, tiếp tục tìm quần áo để Khương Doãn có thể thay nhanh.

Giang Doãn lắc đầu: "Đêm đó ở Đại Sài Đán, sau khi chị và Phó tiên sinh bị người của lão Tổng bức rời khỏi khách sạn. Viên Dã lập tức mang tôi đổi khách sạn, tôi lúc ấy trốn ở bên ngoài phòng Viên Dã muốn nghe trộm anh ấy gọi điện thoại, Bùi Vu Lượng là lúc ấy tới tìm tôi."

"Hắn nói với tôi, hắn biết tôi đang điều tra vụ án chị tôi mất tích, hắn từng làm việc cho Bành Thâm, cho nên biết chút ít nội tình." Giang Doãn thấy tốc độ tay Khúc Nhất Huyền chậm lại, biết cô đang nghiêm túc nghe, cực nhanh liếc mắt ngoài cửa sổ xe, tăng tốc độ nói: "Tôi lúc đầu đích thật là không có ý tốt, tôi muốn bắt chước Hồng tiền bối nằm vùng nhà máy đen đến nằm vùng trong đội xe, ý đồ tìm ra chứng cứ vi phạm quy định của đội xe các người. Cho nên bắt đầu từ nửa năm trước, tôi đã lên kế hoạch lần du lịch tây bắc này."

"Đội xe?" mi tâm Khúc Nhất Huyền nhăn lại, nhìn chằm chằm vào mắt của cô ta: "Cô không phải đến tìm đầu mối mất tích của Giang Nguyên?"

"Tôi không có ngây thơ như vậy." Cô ta che miệng ho nhẹ hai tiếng, có lẽ là có chút lạnh, hai tay cô ta vòng lấy vai, thanh âm run run nói: "Chị tôi đã mất tích bốn năm, một người Nam Giang không biết gì như tôi muốn tìm manh mối chị tôi mất tích ở tây bắc, khó như lên trời. Tôi chỉ là muốn gặp chị một lần, muốn đào chút tài liệu có thể phá đổ đội xe, về phần có thể tìm thấy manh mối hay không..."

Mắt cô ta nhìn Khúc Nhất Huyền, bị tức giận mấp máy môi: "Coi như những cái này đều không thể thực hiện, tôi cũng đã nghĩ tốt, đến cuối cùng trước khi đi, nói cho chị tôi là em gái Giang Nguyên. Nhưng mà... Những cái này đều chỉ là ý nghĩ ban đầu của tôi."

Ngoài cửa sổ xe đêm tối mênh mông, giống như vực sâu bên vách núi vô biên vô tận.

Cô ta quay đầu, nhìn dưới đèn xe Cruiser nước sông cuồn cuộn chảy xiết, có chút mệt mỏi gối lên cánh tay: "Trước khi đến, tôi đích xác hoài nghi việc chị tôi mất tích có ẩn tình khác. Nhưng sau khi thấy chị, những cái hận cắn răng cùng chán ghét kia cũng mất đi, trực giác nói cho tôi chị không phải người tiếp tay việc chị tôi mất tích."

Khúc Nhất Huyền đưa quần áo cho cô: "Vậy cô còn đi cùng Bùi Vu Lượng?" Cô lúc trước cùng Phó Tầm phỏng đoán, Giang Doãn sẽ nghe lời thuận theo phối hợp với Bùi Vu Lượng mất tích tại núi Minh Sa, mục đích lớn nhất hẳn là trao đổi tin tức.

Nếu như không phải tin tức về Giang Nguyên, Khúc Nhất Huyền không tin còn có tin tức gì khác có lực hấp dẫn lớn như thế để cho Giang Doãn cam nguyện đi làm con tin trong tay Bùi Vu Lượng.

"Hắn nói hắn theo dõi chị đã lâu, mấy năm này chị vẫn luôn điều tra manh mối mất tích của chị tôi, nhưng chậm chạp không có đầu mối." Giang Doãn tiếp nhận quần áo, mở ra, vuốt lên: "Bùi Vu Lượng nói, đó là bởi vì chị tìm nhầm phương hướng."

"Hắn hẹn tôi ngày đó gặp mặt ở núi Minh Sa, sẽ đi được xa hơn một chút, chỉ cần tôi có thể dẫn chị tiến vào sa mạc, hắn sẽ nói cho tôi nguyên nhân. Nếu như tôi không nguyện ý hoặc là báo cảnh sát, mật báo với chị, hắn nhất định sẽ tới Nam Giang thắp nén hương cho chị tôi, cũng nhất định sẽ tới tìm tôi tính sổ."

Cô ta cởi quần áo ướt, bởi vì lạnh, vai hơi co lại, cuộn tròn người, thanh âm nhỏ mà run rẩy: "Tôi cảm thấy cái này chưa hẳn không phải biện pháp, biết đâu trong tay hắn thật sự có manh mối mất tích của chị tôi, cho nên tôi liền đi cùng hắn."

Khúc Nhất Huyền nhịn xuống xúc động mà chửi thề, hít vào một hơi thật sâu: "Hắn uy hiếp cô?"

Cô dừng lại, lại hít sâu, lấy hơi, ngữ khí tận lực bình thản nói: "Vậy hắn về sau nói với cô cái gì?"

Giang Doãn lắc đầu: "Hắn nói cho tôi biết, cũng giống như chị nghe được ở trong lều lớn cùng ngày đó. Hắn nói Bành Thâm là u ác tính bên trong đội cứu viện, là tiểu nhân mang mặt nạ."

Cô ta hợp góc áo lại, đổi quần: "Tôi biết chị sẽ không ngồi chờ chết, thật sự đưa hắn ra ngoài biên giới. Cho nên mấy ngày nay, tôi toàn làm bộ ngủ, vụng trộm nghe bọn hắn nói chuyện. Bọn hắn đề phòng tôi, xưa nay không nói chuyện quan trọng, cho nên tôi cố ý biểu hiện địch ý với chị..."

Cô ta hít sâu một hơi, lúc lại mở miệng trong giọng nói rốt cục có chút ấm áp: "Tôi biết tọa độ hắn cất vật tư ở đâu."

Cô ta đưa tay, vượt qua mu bàn tay Khúc Nhất Huyền, dùng đầu ngón tay lạnh buốt viết một chuỗi số tọa độ trong lòng bàn tay của cô.

"Đây là lúc sau nửa đêm tỉnh lại hút thuốc hắn cùng lão Tổng nói, hẳn là có thể tin."

Biểu lộ của Khúc Nhất Huyền có chút vi diệu.

Giang Doãn lấy lòng, cô không phải không cảm giác được. Đêm đó ngày đầu tiên xuất phát, cô ta ở bên ngoài lều lớn đã từng vô tình hay cố ý nhắc nhở cô, cô ta tới nơi này là hướng về phía chuyện Giang Nguyên mất tích có kỳ quặc, đội xe Tinh Huy cũng càng có mờ ám.

Chỉ là lúc ấy cô không thể lý giải, cũng không cách nào hiểu thấu đáo dụng ý của Giang Doãn.

Có thể cho tới giờ khắc này, trong tay còn có xúc cảm đầu ngón tay lạnh buốt của cô ta xẹt qua, chuỗi tọa độ vị trí này càng giống như khắc ở đáy lòng, vô cùng rõ ràng.

Giang Doãn thay xong quần áo, cười với cô, nói: "Bùi Vu Lượng cùng Bành Thâm liên hệ rất sâu, tôi nghe hắn nói qua muốn rời khỏi tây bắc là bởi vì lo lắng Bành Thâm đối xử với hắn như lúc trước đối với Vương Khôn."

"Tôi rất cảm kích chị những năm này còn ghi nhớ chị của tôi, mặc dù có thể chị sẽ có phương thức tốt hơn đi điều tra manh mối mất tích của chị tôi. Nhưng tôi nhịn không được, cũng muốn vì chị ấy làm chút chuyện, muốn biết lúc ấy đến cùng chị ấy đã gặp cái gì."

Trước khi đẩy cửa xe ra, cô ta nhìn chằm chằm cô một chút, cho đến lúc xuống xe, cũng không nói thêm gì nữa.

** ** ** **

Giang Doãn vừa đi, Khúc Nhất Huyền ngồi một mình ở chỗ ngồi phía sau tiêu hóa suy nghĩ.

Lần gặp mặt cùng Giang Doãn đêm nay có chút nằm ngoài dự liệu của cô, nhưng là tinh tế tưởng tượng, lại cảm thấy... Hợp tình hợp lý.

Cô có gắng chỉnh lý những manh mối phân loạn kia, đang tâm loạn như nha, cửa sổ xe bị nhẹ nhàng gõ vang, Bản Thốn bung dù đứng ở ngoài xe, chờ nói chuyện với cô.

Khúc Nhất Huyền thu thập xong cảm xúc, nhấn cửa sổ xe xuống, dựa chỗ ngồi lười biếng nhìn về phía hắn: "Đến nói lời cảm ơn?"

Bản Thốn cúi đầu, có chút xấu hổ, càng đừng đề cập đến khí thế cáo mượn oai hùm lúc trước, anh ta hắng giọng một cái, vẫn không dám ngẩng đầu đối mặt với cô: "Bùi ca muốn tôi tới hỏi một chút, đêm nay sắp xếp thế nào?"

"Trời cũng sắp sáng, còn có thể sắp xếp thế nào." Khúc Nhất Huyền chỉ chỉ tại chỗ: "Cứ như vậy đợi, chờ sau khi trời sáng lại lên kế hoạch."

Nói xong, cũng không đợi Bản Thốn có lời nói sau, kéo cửa sổ xe lên, tư thái lười nhác phản ứng lại.

Bản Thốn trù trừ thật lâu, lời cám ơn đến bên miệng lại lần nữa nuốt trở về, xám xịt rời đi.

Anh ta chân trước vừa đi, chân sau Phó Tầm liền chỉnh lý xong vật tư trả xe.

Bùi Vu Lượng đau mất một chiếc việt dã, xe trước mặt tự nhiên muốn phân phối một lần nữa.

Discovery Phó Tầm lái vốn chính là xe của lão Tổng, trả lại cho Bùi Vu Lượng một lần nữa phân phối cơ hồ là chuyện rất được Khúc Nhất Huyền hoan nghênh, còn kém quang minh chính đại thả pháo lớn chúc mừng giai đoạn thứ nhất chiến thẳng trong gian nguy.

Phó Tầm vừa đến, cô lập tức có người có thể nói chuyện.

"Discovery để lại cho lão Tổng?"

"Trả rồi." Phó Tầm tìm ra chăn lông từ cốp sau Discovery đưa cho cô: "Đêm nay ở ghế sau chấp nhận một đêm."

Khúc Nhất Huyền thuận tay tiếp nhận, vừa muốn tâm sự thật tốt với anh, thình lình phát hiện anh căn bản không có ý tứ buông chăn lông ra. Cô kéo một cái không động, lúc lại dùng lực, bị anh dựa thế xoay người, đặt ở dưới thân.

Chỗ ngồi phía sau cũng không rộng rãi, hai người đều không thấp vừa chen, cơ hồ không dư thừa chút không gian hoạt động nào nữa.

Cô không nhúc nhích, giãy dụa cũng không có, nhu hòa bị nhốt tại giữa cánh tay và lồng ngực của anh.

Khoảng cách như vậy cô không xa lạ gì, thậm chí sát lại càng gần càng có xúc động.

Cô khẽ nâng cằm, bờ môi nhẹ nhàng đụng đụng cằm của anh.

Cô vừa chủ động, tự chủ của Phó Tầm lập tức toàn bộ sụp đổ. Anh cúi đầu, làm chuyện mà anh đã suy nghĩ thật lâu — hung hăng hôn môi của cô.

Môi của anh hơi lạnh, hô hấp rất nhẹ.

Một chút ý lạnh kia, sau vài giây đồng hồ hơi thở giao hòa liền vô thanh vô tức bị thiêu đốt thành một ngọn lửa vô hình, tia lửa tung tóe. Giống như cây gỗ khô bị dính lửa, đốt ra nồng đậm thấm hương.

"Giang Doãn nói với em cái gì?" Anh phân tâm hỏi.

Khúc Nhất Huyền ôm lấy gáy anh, khẽ cắn môi dưới của anh: "Nói rất nhiều, anh nói câu nào?"

Anh cười khẽ, lòng bàn tay vuốt ve eo cô, dần dần đi lên: "Tổng kết một chút?"

"Cô ta cho tôi một tọa độ, nói là nơi Bùi Vu Lượng giấu vật tư." Đầu ngón tay của cô vây quanh sau lưng anh, cách một tầng vải áo sơ mi thật mỏng, viết một chuỗi số.

Phó Tầm có chút ngoài ý muốn, đến đầu ngón tay cũng chỉ dừng lại ở cạnh nội y của cô, không tiếp tục tiến vào bên trong: "Cô ta nhớ rõ ràng như vậy?"

Khúc Nhất Huyền ngửa đầu, bờ môi rơi vào bên trên vành tai anh, nhẹ nhàng khẽ cắn.

Cô rõ ràng cảm giác được Phó Tầm run lên, giống như phát hiện đại lục mới, dùng răng nhọn khẽ trêu vành tai của anh: "Anh nói, cô ta là quy hàng, hay là nội ứng?"

Cô vô sự tự thông, năng lực học tập cực nhanh.

Phó Tầm bị cô cắn đến ngứa cả lỗ tai, tránh một chút, cúi đầu đi hôn cổ cùng xương quai xanh của cô: "Tôi đã từng nói, so với Bùi Vu Lượng cô ta tín nhiệm em hơn."

Đúng... Anh đã từng nói.

Nhưng lúc đó cô vào lỗ tai trái ra lỗ tai phải, căn bản không nghĩ nhiều.

Khúc Nhất Huyền nhắm mắt lại, chỉ bằng xúc cảm vuốt ve thân thể của anh. Từ phần gáy, cánh tay, đến phía sau.

Anh ép tới gấp, trọng lượng thuộc về đàn ông khiến cô an tâm lại có cảm giác vô cùng an toàn.

Cô nhấc eo, như yêu tinh ngẩng lên chân quấn lấy eo của anh, thấp giọng ở bên tai anh hỏi: "Anh muốn tôi thế này, đã nghĩ bao lâu rồi?"

Phó Tầm giả bộ như nghe không hiểu, thanh tuyến trầm thấp nặng nề, còn mang một tia gợi cảm khàn khàn: "Em thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ánh Sao Rơi Vào Gió Cát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook