Anh Sẽ Bảo Vệ Em Như Cách Anh Bảo Vệ Tam Giới Này
Chương 4: Điềm báo
Đào Trư
09/01/2024
Vừa bước chân vào cửa nhà tiếng cha cô đã vang lên từ nhà bếp.
"Về thì tự xuống bếp ăn cơm đi, cha mẹ ăn trước rồi". Thiên lôi nhấp tách trà rồi từ tốn nói.
Ngọc Vũ gật đầu nhẹ sau đó đi lên phòng, phòng cô ở trên tầng hai, cô mệt mỏi đi lên cầu thang, cả người ủ rũ, một vịn tay vào lan can mà bước lên. Bỗng hai mắt cô trở nên tối sầm, không gian xung quanh dần biến mất chỉ còn lại mảng màu đen vô tận, cả người cô chao đảo do không đứng vững Trịnh Ngọc Vũ ngã từ trên cầu thang xuống. Ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, Ngọc Vũ thấy mình lơ lửng ở một chiều không gian nào đó, tám phương tứ phía là những hạt cát màu xanh, tím trông rất huyền diệu.
Đang ngơ ngác thì có một con vật hình thù rất dị hợm đi đến, thân hình nó rất cao, thân trần chỉ mặc một chiếc quần rách đã lấm lem bẩn, đầu hắn là Hươu có cặp sừng dài. Nó cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô:
" Ngày sen nở sắp đến, Thiên Giới ắt có thương vong".
"Ý ngươi là.." Ngọc Vũ nhíu mày, không hiểu.
nó xoay người, chậm rãi vừa đi vừa nói:
" Sen nở đến gần, đừng đi đến. Sen nở đến gần, đừng nên đi"
Trịnh Ngọc Vũ níu lấy tay nó, hỏi: " ý ngươi là sao, nói rõ ra đi"
Nó nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, đưa sát mặt vào mặt cô: " Ngày Hội Sen Nở, không nên đi"
Nói rồi hắn biến mất trong giây lát, cùng lúc đó trước mặt cô xuất hiện một đường cát trắng giữa bạt ngàn hạt cát xanh tím. Ngọc Vũ đứng hình rồi lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn xung quanh, khắp nơi không một bóng người, không gian chung quanh rộng lớn, bát ngát không có điểm dừng.
Cô đáp đất, từ từ đi theo đường cát đó, càng đi Ngọc Vũ càng lấy làm kì lạ. Cô đi chân trần như vậy không không bị vấy bẩn dù là chút ít. Đến một nơi có ngôi đền cao chót vót, trên đỉnh có một thứ gì đó lấp lánh, nó như được yểm bùa gì đó khiến cô không thể rời mắt được.
Trịnh Ngọc Vũ bước vào trong, Ngôi đền này nhìn vẻ ngoài rất rộng lớn nhưng khi bước trong chỉ nhỏ bằng một căn phòng. Bên trong cô lại gặp con thú đó. Nó tiến lại gần cô, cơ thể cao gần như là gấp đôi, hắn quỳ một chân xuống nhìn cô, nói:
"Viên Linh Châu nằm ở dây chuyền cô chính là chân thân của tôi, tộc tôi sinh ra để bảo vệ chủ nhân của mình. Nay ta cảm nhận được người sắp gặp đại nạn. Mong cô đừng đến Hội Sen Nở nơi đó không an toàn."
Ngọc Vũ đưa tay lên chạm nhẹ vào mũi Hươu của hắn, cơ thể cô và hắn như phát sáng lên. Cô cảm nhận được cơ thể của mình như được chuyền thêm Chân Khí.
PHỤT...
Cô giật mình mở mắt, đã nằm trên giường của bản thân rồi. Bên cạnh là Phương Lan Yên đang nắm tay cô, vẻ mặt đầy lo lắng:
" Chị! Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi"
"Ưmm" Ngọc Vũ toàn thân rã rời như không còn do cô điều khiển nữa.
" Chị có biết chị đã ngất rất lâu rồi không? đã hơn một tuần trôi qua mà chị vẫn không tỉnh, em lo cho chị lắm"
Ngọc Vũ không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cô chỉ nhớ mình đã bị ngã cầu thang và sau đó gặp được con Thú đó. trong thời gian đó chỉ mất có tầm ba mươi phút, tại sao lại là một tuần?
Cô định hỏi Phương Lan Yên nhưng đột nhiên đầu cô đau như búa bổ, cô nhíu mày, bảo Lan Yên ra ngoài cho cô có không gian riêng. Sau khi Lan Yên đi, tên đó lại từ bên trong Viên Linh Châu trên cổ cô bay ra.
"Ngươi....." Ngọc Vũ lên tiếng.
"Sau hơn 1000 năm tu luyện, thì giờ tôi đã có thể ra khỏi viên Linh Châu này rồi, Từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ cô."
"Tại sao ngươi phải bảo vệ ta chứ? Ta không cần, ngươi ở đâu thì hãy về đó đi"
" Tộc Linh Châu chúng tôi khi được sinh ra là để bảo vệ người chủ của mình, người Chủ không cần mình nữa, thì chúng tôi sinh ra như một trò đùa".
Nói rồi hắn gạt phát tay áo, biến mất trong làn khói. Ngọc Vũ lòng đầy nghi hoặc nhìn ra cửa sổ.
Rốt cuộc truyện gì đang sảy ra? Chẳng nhẽ mình đang mơ?
Ngọc Vũ nhìn viên Linh Châu trên cổ mình, giờ mới thấy nó lấp lánh làm sao, ngày Hội Sen Nở sắp đến gần rồi. Cô phải đi gặp Địch Phương Cực một chuyến, mặc dù cô rất ghét hắn. Không muốn nhìn mặt hắn dù chỉ một phút giây nào.
Trịnh Ngọc Vũ lết cơ thể giã rời từ từ bước xuống giường, trong khi chân cô đang bị thương cô vẫn không để ý mà đi tiếp. Cơn đau đồng loạt kéo đến khiến cô không đứng vững mà ngã nhào xuống đất.
Nhà Địch Phương Cực cách nhà cô một đoạn khá xa, chắc cô cần dùng đến phép thuật. Nhưng mà giờ cô đang rất mệt, nếu cô thi triển phép thuật rất dễ bị thổ huyết.
Nhưng lý do cô đến đó còn lớn hơn những thứ cô phải gánh chịu, **PHÌUUU... Cơn gió cuồn cuộn kéo đến tạo thành một lớp bao bọc lấy cô, cả cơ thể cô bắt đầu tan rã ra theo không khí, cô đã đến Địch Gia.
TRỊNH NGỌC VŨ ĐẾN ĐÂY VÌ PHƯƠNG LAN YÊN**.
"Về thì tự xuống bếp ăn cơm đi, cha mẹ ăn trước rồi". Thiên lôi nhấp tách trà rồi từ tốn nói.
Ngọc Vũ gật đầu nhẹ sau đó đi lên phòng, phòng cô ở trên tầng hai, cô mệt mỏi đi lên cầu thang, cả người ủ rũ, một vịn tay vào lan can mà bước lên. Bỗng hai mắt cô trở nên tối sầm, không gian xung quanh dần biến mất chỉ còn lại mảng màu đen vô tận, cả người cô chao đảo do không đứng vững Trịnh Ngọc Vũ ngã từ trên cầu thang xuống. Ngất đi.
Đến lúc tỉnh lại, Ngọc Vũ thấy mình lơ lửng ở một chiều không gian nào đó, tám phương tứ phía là những hạt cát màu xanh, tím trông rất huyền diệu.
Đang ngơ ngác thì có một con vật hình thù rất dị hợm đi đến, thân hình nó rất cao, thân trần chỉ mặc một chiếc quần rách đã lấm lem bẩn, đầu hắn là Hươu có cặp sừng dài. Nó cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô:
" Ngày sen nở sắp đến, Thiên Giới ắt có thương vong".
"Ý ngươi là.." Ngọc Vũ nhíu mày, không hiểu.
nó xoay người, chậm rãi vừa đi vừa nói:
" Sen nở đến gần, đừng đi đến. Sen nở đến gần, đừng nên đi"
Trịnh Ngọc Vũ níu lấy tay nó, hỏi: " ý ngươi là sao, nói rõ ra đi"
Nó nhìn ánh mắt cầu khẩn của cô, đưa sát mặt vào mặt cô: " Ngày Hội Sen Nở, không nên đi"
Nói rồi hắn biến mất trong giây lát, cùng lúc đó trước mặt cô xuất hiện một đường cát trắng giữa bạt ngàn hạt cát xanh tím. Ngọc Vũ đứng hình rồi lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn xung quanh, khắp nơi không một bóng người, không gian chung quanh rộng lớn, bát ngát không có điểm dừng.
Cô đáp đất, từ từ đi theo đường cát đó, càng đi Ngọc Vũ càng lấy làm kì lạ. Cô đi chân trần như vậy không không bị vấy bẩn dù là chút ít. Đến một nơi có ngôi đền cao chót vót, trên đỉnh có một thứ gì đó lấp lánh, nó như được yểm bùa gì đó khiến cô không thể rời mắt được.
Trịnh Ngọc Vũ bước vào trong, Ngôi đền này nhìn vẻ ngoài rất rộng lớn nhưng khi bước trong chỉ nhỏ bằng một căn phòng. Bên trong cô lại gặp con thú đó. Nó tiến lại gần cô, cơ thể cao gần như là gấp đôi, hắn quỳ một chân xuống nhìn cô, nói:
"Viên Linh Châu nằm ở dây chuyền cô chính là chân thân của tôi, tộc tôi sinh ra để bảo vệ chủ nhân của mình. Nay ta cảm nhận được người sắp gặp đại nạn. Mong cô đừng đến Hội Sen Nở nơi đó không an toàn."
Ngọc Vũ đưa tay lên chạm nhẹ vào mũi Hươu của hắn, cơ thể cô và hắn như phát sáng lên. Cô cảm nhận được cơ thể của mình như được chuyền thêm Chân Khí.
PHỤT...
Cô giật mình mở mắt, đã nằm trên giường của bản thân rồi. Bên cạnh là Phương Lan Yên đang nắm tay cô, vẻ mặt đầy lo lắng:
" Chị! Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi"
"Ưmm" Ngọc Vũ toàn thân rã rời như không còn do cô điều khiển nữa.
" Chị có biết chị đã ngất rất lâu rồi không? đã hơn một tuần trôi qua mà chị vẫn không tỉnh, em lo cho chị lắm"
Ngọc Vũ không hiểu chuyện gì đang sảy ra, cô chỉ nhớ mình đã bị ngã cầu thang và sau đó gặp được con Thú đó. trong thời gian đó chỉ mất có tầm ba mươi phút, tại sao lại là một tuần?
Cô định hỏi Phương Lan Yên nhưng đột nhiên đầu cô đau như búa bổ, cô nhíu mày, bảo Lan Yên ra ngoài cho cô có không gian riêng. Sau khi Lan Yên đi, tên đó lại từ bên trong Viên Linh Châu trên cổ cô bay ra.
"Ngươi....." Ngọc Vũ lên tiếng.
"Sau hơn 1000 năm tu luyện, thì giờ tôi đã có thể ra khỏi viên Linh Châu này rồi, Từ bây giờ tôi sẽ bảo vệ cô."
"Tại sao ngươi phải bảo vệ ta chứ? Ta không cần, ngươi ở đâu thì hãy về đó đi"
" Tộc Linh Châu chúng tôi khi được sinh ra là để bảo vệ người chủ của mình, người Chủ không cần mình nữa, thì chúng tôi sinh ra như một trò đùa".
Nói rồi hắn gạt phát tay áo, biến mất trong làn khói. Ngọc Vũ lòng đầy nghi hoặc nhìn ra cửa sổ.
Rốt cuộc truyện gì đang sảy ra? Chẳng nhẽ mình đang mơ?
Ngọc Vũ nhìn viên Linh Châu trên cổ mình, giờ mới thấy nó lấp lánh làm sao, ngày Hội Sen Nở sắp đến gần rồi. Cô phải đi gặp Địch Phương Cực một chuyến, mặc dù cô rất ghét hắn. Không muốn nhìn mặt hắn dù chỉ một phút giây nào.
Trịnh Ngọc Vũ lết cơ thể giã rời từ từ bước xuống giường, trong khi chân cô đang bị thương cô vẫn không để ý mà đi tiếp. Cơn đau đồng loạt kéo đến khiến cô không đứng vững mà ngã nhào xuống đất.
Nhà Địch Phương Cực cách nhà cô một đoạn khá xa, chắc cô cần dùng đến phép thuật. Nhưng mà giờ cô đang rất mệt, nếu cô thi triển phép thuật rất dễ bị thổ huyết.
Nhưng lý do cô đến đó còn lớn hơn những thứ cô phải gánh chịu, **PHÌUUU... Cơn gió cuồn cuộn kéo đến tạo thành một lớp bao bọc lấy cô, cả cơ thể cô bắt đầu tan rã ra theo không khí, cô đã đến Địch Gia.
TRỊNH NGỌC VŨ ĐẾN ĐÂY VÌ PHƯƠNG LAN YÊN**.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.