Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Chương 35: KẺ ĐI SĂN CAO MINH NHẤT

Tân Di Ổ

15/03/2013

Sau đó Khúc Tiểu Uyển cũng điện thoại trao đổi ngắn gọn với cô. Đó là một đêm hay nói đúng hơn là một đêm về sáng, sau khi cuộc “thương lượng” kết thúc bằng một màn vô cùng kịch tính. Tư Đồ Quyết không ngờ mình vẫn có thể thiếp đi trong tâm trạng lo lắng, bất an và thấp thỏm như vậy. Có lẽ khi đó cô vẫn chưa định thần lại hoàn toàn sau biến cố kia, lúc nào cũng ngỡ rằng mọi chuyện không phải thật.

Số điện thoại lạ gọi tới chẳng hề giới thiệu, có điều cô vẫn nhận ra được giọng Khúc Tiểu Uyển.

Khúc Tiểu Uyển nói nếu thái độ của mình bị Lưu Chi Túc và Đàm Thiếu Thành lúc ban ngày khiến Tư Đồ Quyết bị liên lụy thì đó là lỗi của cô ta, cô ta cũng thấy áy náy. Có điều cô ta chỉ áy náy chuyện này, đồng thời cũng chẳng xin Tư Đồ Quyết lượng thứ, chẳng cần bất cứ ai tha thứ. Những tấm hình đó là Trâu Tấn chụp dưới sự đồng ý của cô ta, người tình kẻ nguyện, khi đó cô ta yêu ông ta nên chuyện gì cũng dám làm, giờ đây cũng chẳng thể nói có hối hận hay không.

Tư Đồ Quyết cũng chẳng còn lòng dạ nào nói đến chuyện tha thứ. Cô không hiểu được hành động của Khúc Tiểu Uyển, cũng chẳng biết những kẻ bị liên lụy đến vụ này sẽ phải gánh hậu quả như thế nào, nhưng cô không sao căm ghét nổi cô ta, chứ đừng nói tới chuyện khoan dung. Thật ra, dù trước nay vẫn rạch ròi đen trằng nhưng giờ cô không thể phân biệt nổi là ai có lỗi với ai, trong chuyện này, lần đầu tiên cô có cảm thấy hoang mang ngỡ ngàng trước ranh giới giữa cái thiện và cái ác.

Lưu Chi Túc khúm núm trước mặt thầy giáo suốt bốn năm đã dùng cách khốn nạn nhất để quật lại có phải là kẻ cực kì xấu xa chẳng?

Đàm Thiếu Thành mà cô luôn căm ghét lẽ nào không phải vì bảo vệ bản thân nên mới làm những chuyện đó sao?

Trâu Tấn….cô không muốn dùng những từ cay độc nhất để chửi rủa sự vô sỉ và bỉ ổi của ông ta, ông ta kéo cô vào một tai và mà cô vốn chẳng liên quan, nhưng ban đầu lại xuất phát từ bảo vệ và che chở cho cô, thật dở khóc dở cười.

Nếu chỉ trích sự phóng túng tùy tiện của Khúc Tiểu Uyển, vậy sự thỏa hiệp của cô có phải là sự lựa chọn đúng không?

“Tôi chỉ hỏi chị một câu, chị định thế nào với Ngô Giang?”

Cô chỉ nghĩ phải nói với Khúc Tiểu Uyển câu này.



- Tôi sẽ không bỏ anh ấy đâu.

Khúc Tiểu Uyển đáp:

-Hôm qua anh ấy vừa nói quyết định đưa tôi về nhà gặp cha mẹ, bất luận bọn họ thấy sao,bất luận xảy ra chuyện gì, anh ấy đều muốn ở bên tôi. Tôi nói anh ấy thật ngốc, nhưng dù có là những lời ngốc nghếch đối với tôi cũng đủ rồi. Anh ấy có thể không cần tôi, nhưng tôi sẽ không rời bỏ anh ấy trước đâu.

Cô ta còn kể lể rất nhiều những chuyện vụn vặt khi ở bên Ngô Giang. Cùng đi xem bộ phim cô thích, Ngô Giang ngủ gật vì chán, popcorn trong tay đổ hết ra đất, còn khăng khăng nói mình tỉnh, khen phim hay, lần sau đi xem nữa. Cô về nhà mấy ngày, khi gặp lại, Ngô Giang hỏi có nhớ anh không, cô nói có lại khiến Ngô Giang giật thót mình, mà lúc đó cô mới nhận ra hóa ra cô cũng nhớ anh, thoạt đầu cô còn ngỡ ngàng mình sẽ yêu người đàn ông mãi mãi không có được kia đến chết.

Tư Đồ Quyết vẫn không hiểu sao ba giờ sáng Tư Đồ Quyết lại điện thoại cho một người chẳng hề thân thiết để tâm sự những chuyện này, lẽ nào cô ta không còn đối tượng nào khá hơn để tâm sự sao? Về sau Tư Đồ Quyết cũng nhiều lần ngờ rằng có lẽ cú điện thoại này không có thực mà chỉ là cô tưởng tượng ra, hay chỉ là một giấc mơ hỗn loạn của cô, giống như sau này cô còn mơ thấy Khúc Tiểu Uyển khe khẽ hát bài “Trở về”: “Tà dương phía cuối chân trời, mấy đám mây trắng nhởn nhơ trôi đi….Mục đồng thổi sáo giục về…” Giấc mơ đó y như thật, thậm chí sau khi tỉnh lại cô còn ngân nga hát mấy câu trong bài, nhưng cô biết đó nhất định không thể là mơ.

Cô nghi ngờ kí ức của mình không chỉ vì lúc nghe điện cô đang nửa tỉnh nửa mê mà còn vì nội dung cuộc điện thoại cũng rất bất thường, khiến cô có lý do tin rằng số lạ trong nhật kí điện thoại của mình chẳng qua là gọi tới quấy rối, nháy một cái mà thôi, kể cả những chuyện vụn vặt mà Tư Đồ Quyết tự thuật thực ra cũng lag Ngô Giang bật mí cho cô, để rồi cô lại gán cho Khúc Tiểu Uyển trong vô thức. Có lẽ đêm hôm đó cô chưa hề tỉnh dậy nghe điện chăng? Quan trọng hơn, giai đoạn sau đó là thời kì vô cùng đặc biệt trong đời cô, đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, đáng lẽ phải khắc sâu vào kí ức cô đến già đến chết cũng không phai nhòa như văn bia vậy, nhưng trái lại, rất nhiều năm về sau cô vẫn không sao khái quát hoàn chỉnh được đoạn kí ức đó, lần nào cố hình dung lại cũng uổng công.

Những người từng nằm mơ đều hiểu cảm giác này, giống như phong cảnh trông thấy trong mộng vậy, lúc nào cũng là hoàng hôn mờ mịt, dù biết bên đó có gì nhưng không sao nhìn rõ. Đây chính là bản năng tự vệ của con người, bảy năm sau cô đã nhiều lần nhớ lại, mơ thấy biết bao chuyện liên quan đến khoảng thời gian đó. Những kí ức và giấc mơ quá mãnh liệt, cứ lặp đi lặp lại đan xen nhau, có thực có hư. Chúng lấp đầy cô, gắn kết khăng khít với cô, còn những tình tiết chân thực ấy lại chôn sâu trong quá vãng ngày xa xôi, chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Chẳng những cú điện thoại của Khúc Tiểu Uyển mà ngay cả chuyện bao lâu sau cái ngày đoạn tuyệt đó sự việc mới thực sự vở lở cô cũng không còn nhớ rõ. Chỉ mang máng là đêm trước khi tốt nghiệp, cô vừa đọc được luận văn do Trâu Tấn và Lưu Chi Túc cùng đứng trên tạp chí Dược học số tháng Sáu và một tập san Y dược học có uy tín trong nước. Rồi sau đó, cả khoa dược, không, cả trường hay cả ngành Y dược trong thành phố đều ngập tràn thông tin về vụ scandal đó chỉ trong một đêm. Scandal này bao gồm cả những chuyện gian dối trong học thuật, bức màn đen về việc tuyển thẳng thạc sĩ, những quy tắc ngầm giữa giáo sư và học sinh….đủ các yếu tố hấp dẫn người đọc, đến nỗi rất lâu sau đó, người ta vẫn bàn tán xôn xao về nó.

Nực cười là một trong những vai chính của vở kịch đó là cô mãi về sau mới biết chuyện. Sau khi nghe điện thoại của Ngô Giang, cô mới cuống quit mở trang BBS của trường rồi mới sực hiểu vì sao lúc gọi tới anh nói rất vắn tắt. Đổi lại là cô cũng chẳng biết nói gì.

Trên BBS đã nhốn nháo đến long trời lở đất, các bài post bàn tán phê phán đầy ắp trang web nổi tiếng vắng vẻ đìu hiu này, những bài post đó dĩ nhiên xoay quanh hai topic được đẩy lên đầu với vô số reply.

Bài đầu tiên có tên là: “ Phẫn nộ và lương tri bản thân khiến tôi không thể im lặng được nữa”



Lại một bài nữa khiến người ta thấy mà hoảng “Tôi không được đối xử công bằng chỉ vì không lên giường với thầy giáo sao?”

Theo thời gian post thì kẻ đăng tải sau chậm hơn người trước có mấy tiếng, giống như reply post trước đây vậy, bắt đầu kể lể đại khái về câu chuyện sởn tóc gáy đó. Trong câu chuyện đó có một vị bác sĩ trẻ chưa mất hết lương tri, vẫn còn sót lại chút nhiệt huyết đã im lặng nhẫn nhịn bên cạnh lão giáo sư lộng quyền quá đáng suốt bốn năm trời. Anh ta thuật lại những trải nghiệm chân thật của mình bằng giọng điệu lý trí mà nặng nề. Là một sinh viên từng ôm ấp khát vọng không gì sánh được là đỗ vào làm nghiên cứu sinh dưới sự dẫn dắt của vị giáo sư mà mình ngưỡng mộ từ lâu, sau khi theo ông ta được mấy năm, anh bị hiện thực tàn nhẫn thức tỉnh ra sao, cả những ngộ nhận ngây thơ của anh ta nữa, cứ ngỡ rằng giới học thuật là miền đất hứa, hóa ra lại đầy rẫy đen tối và thối nát như vậy. Ông thầy đó là một giáo sư, một học giả trứ danh, có hàng loạt công trình nghiên cứu và tác phẩm chuyên ngành, nhưng vẫn bóc lột sức lao động của học trò với giá rẻ mạt, thậm chí còn chiếm đoạt thành quả tâm huyết của đệ tử. Rất nhiều thành quả của hắn ta thật ra đều là ngồi mát ăn bát vàng, không chỉ có vậy, dục vọng cùng sự hà khắc đối với sinh viên của hắn lại càng khiến người ta phẫn nộ.

Cùng với việc tiết lộ chân tướng sự thật, bài post này cũng cố gắng phơi bày sự thật khách quan và bộc lộ niềm hối hận, người post cũng thừa nhận giáo sư của mình vô cùng xuất sắc về chuyên môn. Phân tích nguyên nhân tại sao mình đối mặt với bao chuyện bất công như vậy mà vẫn im hơi lặng tiếng, người post ho rằng vì tâm thế “một ngày làm thầy cả đời làm cha” và “trên đời không có cha mẹ nào sai” nên bản thân đành nhẫn nại, sự chịu đựng này thật ra là biểu hiện của nhu nhược và cổ hủ. Tới khi một cô gái vô tội bị cuốn vào, vì đồng tình với cô ta và phẫn nộ với sự thật, anh ta đã không thể im lặng nữa. Cô gái này chỉ vì không chịu theo những luật lệ ngầm của ông ta nên liên tiếp gặp thất bại, chẳng những bị cản trở trong việc xin học bổng mà còn suýt rớt danh sách tuyển thẳng thạc sĩ. Vì chút nghĩa khí ít ỏi, anh ta đã nói cho cô ấy biết chân tướng, nhưng lại vấp phải sự báo thù khủng khiếp của giáo sư, ngay cả việc tốt nghiệp cũng tan thành mây khói. Cuối cùng bị ép đến mức không nhịn nổi, anh ta đã công bố chuyện này ra, đồng thời bóng gió chỉ trích cả đời tư thối nát cùng quan hệ bất chính với không ít nữ sinh của lão giáo sư kia. Trong bài post không nói rõ thân phận và tên họ của vị giáo sư đó, nhưng lại tiết lộ rất nhiều chi tiết khiến người ta suy đoán lung tung, đương sự dĩ nhiên cũng được miêu tả sinh động.

Nhưng những thủ đoạn khơi dậy phong ba bão táp vẫn còn ở đằng sau, ở bài post sau có một người giấu tên đăng lên hàng loạt những bức hình chỉ có dùng từ “chướng mắt” để hình dung. Nhìn những bức hình nét căng đó, bất cứ kẻ mắt sáng nào đều nhận ra người đàn ông rất giống với thầy phó khoa Dược, chỉ khác là ông ta hàng ngày rất phong độ, giờ lại phơi tấm thân bắt đầu xập xệ ra trước mặt mọi người. Nhân vật nữ chính có gương mặt đẹp đẽ, dáng vóc trẻ trung, không phải Khúc Tiểu Uyển, học trò cưng của phó khoa Trâu thì còn ai vào đây? ở trường, rất nhiều người đã thất dáng vẻ thanh cao thoát tục của cô ta trong những buổi dạ hôi, còn trong ảnh chỉ thấy vẻ õng ẹo, lẳng lơ.

Dường như để chứng minh tính chân thật của những bức ảnh, trừ những tấm lấy bối cảnh phòng ngủ ra còn có nhiều tấm chụp bên ngoài nhà riêng của Trâu Tấn. Những bức ảnh này có cái nhòe cái rõ, nhân vật đều không nhìn vào ống kính, tựa hồ chẳng biết bị chụp trộm. Khúc Tiểu Uyển ở nhà thầy giáo của mình mà như giữa chốn không người, lời chú thích còn nhấn mạnh rằng cô ta chẳng phải người duy nhất được hưởng đặc quyền này. Vì vài tấm ảnh trong số đó lại xuất hiện một gương mặt xinh đẹp khác. Chủ nhân của gương mặt này ngôi bên Trâu Tấn giữa một mảnh sân vào ban đêm, tay ông ta đặt lên tay cô ta, vẻ mặt ôn tồn. Rồi trong bức ảnh kế tiếp, Khúc Tiểu Uyển lại đầm đìa nước mắt, cùng hai người nữa tạo nên một khung cảnh đầy tính tiểu thuyết. Tấm tiếp theo là hình một cô gái khác đang trên đường rời khỏi nhà họ Trâu, đèn đường chiếu lên gương mặt cô ta lấp loáng. Bức ảnh này cũng có chú thích là: giữa khuya mới ra về.

Bụi cỏ xào xạc vang lên khe khẽ, sự nghi hoặc lâu nay cuối cùng đã có đáp án. Thì ra là vậy. Bọ ngựa rình ve, nào ngờ nhện đã giăng sẵn lưới bất ngờ tóm gọn cả đôi, một mũi tên trúng hai đích!

Tư Đồ Quyết chăm chú nhìn mình trong ảnh, cảm thấy kỳ dị vô cùng. Sao cô có thể hy vọng người khác mắt kém chứ? Liếc qua đã thấy chứng cứ rành rành rồi. Kẻ thông minh rất nhiều, nhưng có là gì, phía sau còn có người thông minh hơn, liên hệ đến mấy tấm thiếu mặt người nữ khi trước, ai dám nói chỉ có thể là Khúc Tiểu Uyển chứ?

Trông thấy vậy Tư Đồ Quyết lại thấy bình thản. Đã đến nước này, chẳng còn gì có thể khiến cô sợ hơn được nữa. Khi xem qua những bài post sau cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tay cầm chuột cũng không run lên bần bật nữa. Khác với những bài trước, người post ngày bắt đầu giới thiệu sơ về hoàn cảnh của mình. Qua những lời qua loa đại khái đó, Tư Đồ Quyết lại một lần nữa thấy được sự nghèo khổ cùng con đường cầu học gian nan của Đàm Thiếu Thành. Cô xem rất kỹ, không hề bỏ sót một từ một câu tố cáo nào, kể cả những bức ảnh làm chứng liên quan đến vụ học bổng và chuyển tiếp thạc sĩ. Sau cùng còn có một đoạn ghi âm, bên trong có lời hứa bồi thường cho đối phương của Trâu Tấn và lời xin lỗi của cô. Lúc nghe đến đó cô chợt phá lên cười.

Những kẻ đã xem qua post này hẳn đền hiểu được nhiệt huyết và xúc động của người post bài trước, ai cũng đều sục sôi căm phẫn. Một cô gái yếu đuối mà kiên cường như thế, trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất vẫn giữ bản thân, hy vọng có thể dựa vào nỗ lực của mình để thay đổi số phận, cô ta không hiểu được rằng những kẻ trong sạch mà tay trắng sẽ mãi mãi ở thế yếu nên mới chống lại uy quyền của giáo sư, kết quả lại càng bị ngấm ngầm chèn ép. Nếu không gặp được một vị sư huynh có tâm và một vị giáo sư nhân hậu khác, e rằng giờ đây cô ta vẫn bị bưng tay bịt mắt, ngỡ rằng mình nỗ lực như thế mà lại thất bại là vì kém may mắn, chứ chẳng ngờ phía sau lại có một đôi tay đen tối vô sỉ như thế thao túng. Hiếm thấy nhất là cô ta đã từ chối sự bồi thường về mặt vật chất và tiền đồ của vị giáo sư kia sau khi chuyện xảy ra, bài post đó nói, người cha vừa qua đời khi còn sống thường nói với cô rằng dù có nghèo hơn nữa cũng không được để mất lòng tự trọng. Cô ta chẳng cần gì cả, chỉ muốn công bằng dù có bị báo thù lần nữa cũng chẳng ngại.

Tư Đồ Quyết đọc hết bài post mới hơi hiểu ra. Chẳng những cô khờ khạo, mà cả Khúc Tiểu Uyển cũng quá ngây ngô, còn tưởng rằng đến nước này là do liên lụy bởi sự quyết liệt của mình. Thật ra chỉ là một cái bẫy chặt chẽ đã giăng sẵn từ lâu để chờ bọn họ từng người từng người lần lượt rơi vào trong mà chẳng hề hay biết đó thôi. Phường thợ săn cao minh chẳng đợi ra tay, cũng sẽ không thương xót, chúng biết bật chốt vào thời điểm thích hợp nhất để không con mồi nào thoát được. Dẫu có xin lỗi cả ngàn vạn lần, dù đền bù ra sao, thậm chí dù chén đã vỡ hay chưa thì kết quả cũng vậy, mọi đấu tranh vật lộn chỉ càng khiến dấn sâu vào bẫy hơn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook