Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!
Chương 4
Rùa banaxiba
25/02/2016
- Tiểu thư đã ra – Ông quản gia cúi đầu lễ phép, nó vẫn không nói gì leo thẳng lên xe.
Từng giọt mưa vẫn tí tách rơi.
Nó ngồi trong xe nhìn ra ngoài bầu trời mây đen kịt, ông mặt trời đã xách dép chạy đi mất, nó mới về mà ông trời chào đón thế này à, thật là buồn nha.
Điện thoại rung, nó giật mình , đang tâp trung thế này mà...
- ...
- Em đã gửi mail cho chị, một chút thông tin về công ty đối tác, chị nên xem ngay bây giờ để còn kịp vì ngày mai chị đi làm rồi.
- Okay.
Nó cúp máy rồi mở email kiểm tra.
Hình ảnh, thông tin tất tần tật từ chủ tịch tới nhân viên được nó nhanh chóng thu nạp vào đầu, công ty này...không phải dạng vừa đâu.
Toàn bộ nhân viên ở đây đều có bằng loại A hoặc B, rất khá.
Mắt nó bỗng dừng lại... ở phần nhân viên từ chức
Tổng giám đốc ( cũ ): Lâm Nhật Cường
Lý do: từ chức ngày 20/09/2015, không rõ lý do…
...
Cái tên này, nó đã nghe thấy ở đâu đó rồi, quen lắm.
- Thưa tiểu thư, tới rồi – Tiếng ông quản gia cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
Nó gật đầu rồi bước xuống xe, cánh cửa chính mở rộng những người giúp việc đứng hàng loạt chào đón cô tiểu thư chưa hề gặp mặt.
Nó nhìn vào căn nhà rộng lớn, sao nó ... màu mè vậy, nhìn thật ngứa mắt.
Nó bước vào trong nhà lập tức cả đám giúp việc cúi rập xuống, đồng thanh:
- Chào mừng tiểu thư đến với Việt Nam.
Nó dơ tay ra hiệu im lặng, rồi bước lên lầu theo sau là ông quản gia.
Tầng hai có sáu phòng, nó đi đến phòng nào là thuận tay đẩy cửa phòng đấy, nhưng không có phòng nào làm nó hài lòng cả...quá màu mè.
Đến phòng cuối cùng,...
Cửa bật mở, nó nhìn chăm chăm căn phòng.
Được thiết kế với màu đen trắng làm chủ đạo, vị trí xắp xếp giường khá ổn – gần cửa sổ, tủ đồ khá rộng, phòng tắm cũng được, bàn làm việc màu trắng nhiều ngăn, cửa sổ 4 ô, rèm màu xám nhạt, trên thềm cửa sổ còn đặt thêm mấy chậu cây tí hon.
Nó gật đầu hài lòng, đón nhận chiếc valise từ tay ông quản gia bước vào phòng.
- Tiểu thư tắm rửa rồi xuống ăn cơm luôn ạ!
Nó gật đầu rồi đóng cửa, bước vào phòng tắm.
----------------------------- 1 tiếng sau ---------------------------
Nó bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ diện vỏn vẹn một cái khăn tắm mỏng, mái tóc được búi cao, từng giọt nước trên người vẫn không ngừng lăn xuống ... trông thật quyến rũ.
Bỗng...
Cửa bật mở...
Nó giật mình nhảy tọt lên giường, lấy tấm chăn lớn che kín hết mình, đôi mắt hướng ra ngoài để xem người nào dám to gan mở phòng nó mà không mở cửa.
- Bảo Trâm cu cheo của tao đâu rồi, ra đây bấy bề ơi – Tiếng hót thanh thảnh của một con chim nào đó vang vọng khắp phòng.
Nó thở phào, vất tấm chăn khỏi mình, đứng dậy chỉnh sửa cái khăn trên người mình.
Nhỏ bạn bước vào từ phòng khách bên ngoài, trố mắt nhìn nó.
- Wow, sẹc xì lây đê – Nhỏ nhào tới ôm lấy nó...làm cho chiếc khăn quấn quanh người nó một chút nữa thì rớt xuống sàn.
- ... – Nó khó chịu đẩy nhỏ ra, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
Vài thế kỉ sau, nó bước ra tóc vẫn búi cao, nó diện một cái áo giấu quần đi chân trần.
Bỏ mặc nhỏ bạn nhí nha nhí nhô đang “lục soát” căn phòng của mình.
Nó bước đến bên cái valise, lôi đồ ra xếp gọn vào tủ, sau đó đi lấy cái máy hút bụi dựng ở góc phòng...dọn vệ sinh.
Chỉ một nhoáng, căn phòng đã sạch bóng, sạch đến nỗi một hạt bụi cũng không thể tìm ra được.
Từng giọt mưa vẫn tí tách rơi.
Nó ngồi trong xe nhìn ra ngoài bầu trời mây đen kịt, ông mặt trời đã xách dép chạy đi mất, nó mới về mà ông trời chào đón thế này à, thật là buồn nha.
Điện thoại rung, nó giật mình , đang tâp trung thế này mà...
- ...
- Em đã gửi mail cho chị, một chút thông tin về công ty đối tác, chị nên xem ngay bây giờ để còn kịp vì ngày mai chị đi làm rồi.
- Okay.
Nó cúp máy rồi mở email kiểm tra.
Hình ảnh, thông tin tất tần tật từ chủ tịch tới nhân viên được nó nhanh chóng thu nạp vào đầu, công ty này...không phải dạng vừa đâu.
Toàn bộ nhân viên ở đây đều có bằng loại A hoặc B, rất khá.
Mắt nó bỗng dừng lại... ở phần nhân viên từ chức
Tổng giám đốc ( cũ ): Lâm Nhật Cường
Lý do: từ chức ngày 20/09/2015, không rõ lý do…
...
Cái tên này, nó đã nghe thấy ở đâu đó rồi, quen lắm.
- Thưa tiểu thư, tới rồi – Tiếng ông quản gia cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
Nó gật đầu rồi bước xuống xe, cánh cửa chính mở rộng những người giúp việc đứng hàng loạt chào đón cô tiểu thư chưa hề gặp mặt.
Nó nhìn vào căn nhà rộng lớn, sao nó ... màu mè vậy, nhìn thật ngứa mắt.
Nó bước vào trong nhà lập tức cả đám giúp việc cúi rập xuống, đồng thanh:
- Chào mừng tiểu thư đến với Việt Nam.
Nó dơ tay ra hiệu im lặng, rồi bước lên lầu theo sau là ông quản gia.
Tầng hai có sáu phòng, nó đi đến phòng nào là thuận tay đẩy cửa phòng đấy, nhưng không có phòng nào làm nó hài lòng cả...quá màu mè.
Đến phòng cuối cùng,...
Cửa bật mở, nó nhìn chăm chăm căn phòng.
Được thiết kế với màu đen trắng làm chủ đạo, vị trí xắp xếp giường khá ổn – gần cửa sổ, tủ đồ khá rộng, phòng tắm cũng được, bàn làm việc màu trắng nhiều ngăn, cửa sổ 4 ô, rèm màu xám nhạt, trên thềm cửa sổ còn đặt thêm mấy chậu cây tí hon.
Nó gật đầu hài lòng, đón nhận chiếc valise từ tay ông quản gia bước vào phòng.
- Tiểu thư tắm rửa rồi xuống ăn cơm luôn ạ!
Nó gật đầu rồi đóng cửa, bước vào phòng tắm.
----------------------------- 1 tiếng sau ---------------------------
Nó bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ diện vỏn vẹn một cái khăn tắm mỏng, mái tóc được búi cao, từng giọt nước trên người vẫn không ngừng lăn xuống ... trông thật quyến rũ.
Bỗng...
Cửa bật mở...
Nó giật mình nhảy tọt lên giường, lấy tấm chăn lớn che kín hết mình, đôi mắt hướng ra ngoài để xem người nào dám to gan mở phòng nó mà không mở cửa.
- Bảo Trâm cu cheo của tao đâu rồi, ra đây bấy bề ơi – Tiếng hót thanh thảnh của một con chim nào đó vang vọng khắp phòng.
Nó thở phào, vất tấm chăn khỏi mình, đứng dậy chỉnh sửa cái khăn trên người mình.
Nhỏ bạn bước vào từ phòng khách bên ngoài, trố mắt nhìn nó.
- Wow, sẹc xì lây đê – Nhỏ nhào tới ôm lấy nó...làm cho chiếc khăn quấn quanh người nó một chút nữa thì rớt xuống sàn.
- ... – Nó khó chịu đẩy nhỏ ra, lấy đồ rồi bước vào phòng tắm.
Vài thế kỉ sau, nó bước ra tóc vẫn búi cao, nó diện một cái áo giấu quần đi chân trần.
Bỏ mặc nhỏ bạn nhí nha nhí nhô đang “lục soát” căn phòng của mình.
Nó bước đến bên cái valise, lôi đồ ra xếp gọn vào tủ, sau đó đi lấy cái máy hút bụi dựng ở góc phòng...dọn vệ sinh.
Chỉ một nhoáng, căn phòng đã sạch bóng, sạch đến nỗi một hạt bụi cũng không thể tìm ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.