Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!
Chương 7
Rùa banaxiba
25/02/2016
Bỗng…
Hàng mi rung rung...
Đôi mắt từ từ mở ra nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn khẽ giật mình : “đôi mắt màu tro đặc biệt”
- Em là ai? – Sau một hồi đơ như cây bơ, cuối cùng hắn cũng mấp máy miếng nói được một câu.
- ... – Không trả lời.
- Em tên gì?
-.....
- Em đến đây làm gì?
- .... – Hắn hỏi liên tục mấy câu mà vẫn chỉ nhận được sự im lặng.
Chợt...
Tay nó vén tóc lên rồi lấy xuống cái ear phone bluetooth nhỏ, hóa ra là nó không nghe những gì hắn nói chứ không phải là không muốn trả lời.
- Em tên gì?
- ... – Nó vẫn nhìn hắn không trả lời, hắn khẽ thở dài nhưng lại thấy nó ngồi dậy lục lục cái gì đó ở trong túi xách đưa cho hắn.
Hắn cầm tấm thẻ nhân viên của nó trên tay, hóa ra nó là trợ lý mới của hắn, ba đúng là có mắt nhìn người, chọn cho con trai cưng người con gái đẹp như thế kia, chắc là muốn hắn không tập trung làm việc đây mà.
- Lê Hoàng Bảo Trâm – Hắn gọi tên nó, nó khẽ nhướng mày nhìn lên hắn, ánh mắt lạnh lùng trở lại không ấm áp như lúc ngủ - Đi ăn cơm nhé!
Hắn cười, nó khẽ gật đầu, sau đó hai người tiến ra khỏi phòng làm việc đi thẳng xuống căn – tin.
--------------- Căn Tin ---------------
Cũng đã gần hết giờ nghỉ trưa nên ở đây ít người hắn, cũng đỡ mắc công tranh nhau giành đồ ăn thì mệt nhưng mà ai dám giành đồ ăn với hắn chứ, có khi còn nhường cơ.
Nó kéo ghế ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ, lật lật cuốn menu rồi chỉ tay vào món cơm gà rồi đẩy cái menu về phía hắn.
Hắn cười nhẹ rồi đưa cái menu cho phục vụ.
- Cho tôi hai phần cơm gà.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Người phục vụ rời đi, nó ngồi nhin ra cửa sổ, buổi trưa nhưng người đi đường vẫn không có dấu hiệu giảm vẫn đông đúc như mọi khi.
Hắn ngồi nhìn vẻ mặt tựa thiên thần của nó, tay chống cầm, tự hỏi: “ Tại sao trên đời lại có người đẹp như thế này chứ?”
- Em thích nắng à? – Hắn hỏi nó không trả lời chỉ lắc đầu – Sao anh thấy em thích ngồi gần cửa sổ thể?
Lúc nãy thì thấy nó nằm trên sofa gần cửa sổ, bây giờ cũng chọn bàn ngồi gần cửa sổ đầy nắng, không phải thích nắng chứ thích gì nữa.
-...
Hắn thở dài, nó vẫn chưa nói gì với hắn.
- Thích ngắm cảnh – Giọng nói lạnh vang lên, tim hắn lệch một nhịp, đôi mắt trân trân nhìn người con gái trước mắt.
Nó cười nhẹ, không ngạc nhiên vì có nhiều người nghe nó nói xong thì có thái độ như hắn...chắc là cảm thấy ... lạnh.
Nhưng… nó đã sai.
Hắn thẫn thờ nhìn người con gái trước mặt, giọng nói của nó thật quyến rũ, sắc xảo, lời nói đó như con dao đâm thẳng vào trái tim nhuộm đầy máu đỏ tươi của hắn.
Người phục vụ bưng hai dĩa cơm gà ra và đặt xuống bàn nó và hắn.
Nó từ tốn cầm cái thìa xúc từng muỗng cơm cho vào miệng.
Hắn vẫn đơ ra đó...
Vài thế kỉ sau, cuối cùng hồn hắn đã nhập về với xác.
Hắn cầm cái muỗng lên chọc vào miếng thịt gà trên dĩa, khẽ nhếch mép.
“ Bảo Trâm, làm sao đây, em đem trái tim anh cất ở đâu rồi???”
Hàng mi rung rung...
Đôi mắt từ từ mở ra nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn khẽ giật mình : “đôi mắt màu tro đặc biệt”
- Em là ai? – Sau một hồi đơ như cây bơ, cuối cùng hắn cũng mấp máy miếng nói được một câu.
- ... – Không trả lời.
- Em tên gì?
-.....
- Em đến đây làm gì?
- .... – Hắn hỏi liên tục mấy câu mà vẫn chỉ nhận được sự im lặng.
Chợt...
Tay nó vén tóc lên rồi lấy xuống cái ear phone bluetooth nhỏ, hóa ra là nó không nghe những gì hắn nói chứ không phải là không muốn trả lời.
- Em tên gì?
- ... – Nó vẫn nhìn hắn không trả lời, hắn khẽ thở dài nhưng lại thấy nó ngồi dậy lục lục cái gì đó ở trong túi xách đưa cho hắn.
Hắn cầm tấm thẻ nhân viên của nó trên tay, hóa ra nó là trợ lý mới của hắn, ba đúng là có mắt nhìn người, chọn cho con trai cưng người con gái đẹp như thế kia, chắc là muốn hắn không tập trung làm việc đây mà.
- Lê Hoàng Bảo Trâm – Hắn gọi tên nó, nó khẽ nhướng mày nhìn lên hắn, ánh mắt lạnh lùng trở lại không ấm áp như lúc ngủ - Đi ăn cơm nhé!
Hắn cười, nó khẽ gật đầu, sau đó hai người tiến ra khỏi phòng làm việc đi thẳng xuống căn – tin.
--------------- Căn Tin ---------------
Cũng đã gần hết giờ nghỉ trưa nên ở đây ít người hắn, cũng đỡ mắc công tranh nhau giành đồ ăn thì mệt nhưng mà ai dám giành đồ ăn với hắn chứ, có khi còn nhường cơ.
Nó kéo ghế ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ, lật lật cuốn menu rồi chỉ tay vào món cơm gà rồi đẩy cái menu về phía hắn.
Hắn cười nhẹ rồi đưa cái menu cho phục vụ.
- Cho tôi hai phần cơm gà.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Người phục vụ rời đi, nó ngồi nhin ra cửa sổ, buổi trưa nhưng người đi đường vẫn không có dấu hiệu giảm vẫn đông đúc như mọi khi.
Hắn ngồi nhìn vẻ mặt tựa thiên thần của nó, tay chống cầm, tự hỏi: “ Tại sao trên đời lại có người đẹp như thế này chứ?”
- Em thích nắng à? – Hắn hỏi nó không trả lời chỉ lắc đầu – Sao anh thấy em thích ngồi gần cửa sổ thể?
Lúc nãy thì thấy nó nằm trên sofa gần cửa sổ, bây giờ cũng chọn bàn ngồi gần cửa sổ đầy nắng, không phải thích nắng chứ thích gì nữa.
-...
Hắn thở dài, nó vẫn chưa nói gì với hắn.
- Thích ngắm cảnh – Giọng nói lạnh vang lên, tim hắn lệch một nhịp, đôi mắt trân trân nhìn người con gái trước mắt.
Nó cười nhẹ, không ngạc nhiên vì có nhiều người nghe nó nói xong thì có thái độ như hắn...chắc là cảm thấy ... lạnh.
Nhưng… nó đã sai.
Hắn thẫn thờ nhìn người con gái trước mặt, giọng nói của nó thật quyến rũ, sắc xảo, lời nói đó như con dao đâm thẳng vào trái tim nhuộm đầy máu đỏ tươi của hắn.
Người phục vụ bưng hai dĩa cơm gà ra và đặt xuống bàn nó và hắn.
Nó từ tốn cầm cái thìa xúc từng muỗng cơm cho vào miệng.
Hắn vẫn đơ ra đó...
Vài thế kỉ sau, cuối cùng hồn hắn đã nhập về với xác.
Hắn cầm cái muỗng lên chọc vào miếng thịt gà trên dĩa, khẽ nhếch mép.
“ Bảo Trâm, làm sao đây, em đem trái tim anh cất ở đâu rồi???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.