Anh Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay
Chương 4
Tuyết Băng123
07/04/2017
Khi vừa tới nơi cô được một nhân viên khách sạn dẫn đến phòng mà anh
nằm. Cảm ơn anh nhân viên xong cô liền bước vào phòng. Trong phòng một
mảng tối đen khiến cho cô lạnh sống lưng bước đến gần giường lớn anh nằm cô nghe được tiếng thở khó khăn của anh thì cô vội vàng lay anh nhưng
anh không những không tỉnh mà còn mạnh mẽ kéo cô xuống đè cô dưới thân
hung hăng hôn chiếm lấy môi cô
"Ưm...."
Cô theo bản năng giãy dụa nhưng không được càng khiến anh thêm hưng phấn liền xé rách bộ đồ của cô ra đôi tay ra sức xoa nắn trên người cô."Ưm...Vương Vũ Phong anh làm gì vậy? Buông tôi ra..."
Anh căn bản không nghe được cô nói được gì vẫn cứ tiếp tục, sau đó dùng một lực động thân tiến vào bên trong của cô."Á...đau.....anh.....mau.....mau dừng lại ngay...a"
Anh không nghe cứ tiếp tục ra vào khiến cho cô phải ngất đi. Cứ như vậy suốt đem không nghỉ.Đến sáng ngày hôm sau cô cố gắng nết thân mình đau đớn xuống giường mặc lại trang phục bị anh xé vào
"Ưm vẫn còn có thể mặc được không sao."
Cô vội vàng chạy ra ngoài mua cho anh thuốc giải rượu cùng một ít đò ăn nhưng đến khi quay lại thì cô lại thấy một màn đó. Anh cùng với một cô gài khác đang làm chuyện đó. Bất chợt có tiếng cửa phòng mở ra đã khiến cho hai người trên giường phải dừng lại Vương Vũ Phong quay người thấy cô đứng ở cửa rồi đụng đến đôi mắt ửng hồng của cô thì hơi sững người nhưng rất nhanh được che dấu đi thờ ơ nói"Cô đến đây làm gì?"
"Xin lỗi tôi đi nhầm phòng hai người cứ tiếp tục."
Nói xong cô quay người bỏ đi. Anh nhìn bóng lưng cô cô đơn lẻ loi mà rời đi thì cảm thấy mình giống như có cái gì hung hăng đánh vào
"Phong...Tiếp tục đi anh.."
"Cút"
Cứ như vậy lại vày tuần hai người lại không có gặp mặt nhau cho đến một ngày cô bất chợ về nhà lấy một số thứ để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nhưng lại thấy cảnh anh đang ôm một cô gái làm chuyện đó ngay tại đó miệng thì không ngừng gọi tên nười con gái đó"Băng Liên...Liên nhi..."
"Ưm....Phong...em muốn....a..."
Cô cứ như vậy mà đứng nhìn hai người bọn họ cho đến khi người con gái tên là Băng Liên nhìn thấy cô thì xấu hổ đánh lên người anh
"Phong có người a"
Lúc này anh mới nhìn lại thì ra là cô
"Cô nhìn đủ chưa?"
"Xin lỗi tôi đã làm phiền hai người cứ tiếp tục đi."
Cô đi thẳng lên phòng dọn một số thứ rồi đi ra thẳng khỏi nhà
"Phong đó là vợ của anh?"
"Ừ"
Anh chỉ ừ như vậy thôi nhưng măt vẫn hướng thoe bóng dáng nhỏ nhoi kia
"Ưm...."
Cô theo bản năng giãy dụa nhưng không được càng khiến anh thêm hưng phấn liền xé rách bộ đồ của cô ra đôi tay ra sức xoa nắn trên người cô."Ưm...Vương Vũ Phong anh làm gì vậy? Buông tôi ra..."
Anh căn bản không nghe được cô nói được gì vẫn cứ tiếp tục, sau đó dùng một lực động thân tiến vào bên trong của cô."Á...đau.....anh.....mau.....mau dừng lại ngay...a"
Anh không nghe cứ tiếp tục ra vào khiến cho cô phải ngất đi. Cứ như vậy suốt đem không nghỉ.Đến sáng ngày hôm sau cô cố gắng nết thân mình đau đớn xuống giường mặc lại trang phục bị anh xé vào
"Ưm vẫn còn có thể mặc được không sao."
Cô vội vàng chạy ra ngoài mua cho anh thuốc giải rượu cùng một ít đò ăn nhưng đến khi quay lại thì cô lại thấy một màn đó. Anh cùng với một cô gài khác đang làm chuyện đó. Bất chợt có tiếng cửa phòng mở ra đã khiến cho hai người trên giường phải dừng lại Vương Vũ Phong quay người thấy cô đứng ở cửa rồi đụng đến đôi mắt ửng hồng của cô thì hơi sững người nhưng rất nhanh được che dấu đi thờ ơ nói"Cô đến đây làm gì?"
"Xin lỗi tôi đi nhầm phòng hai người cứ tiếp tục."
Nói xong cô quay người bỏ đi. Anh nhìn bóng lưng cô cô đơn lẻ loi mà rời đi thì cảm thấy mình giống như có cái gì hung hăng đánh vào
"Phong...Tiếp tục đi anh.."
"Cút"
Cứ như vậy lại vày tuần hai người lại không có gặp mặt nhau cho đến một ngày cô bất chợ về nhà lấy một số thứ để chuẩn bị cho kì thi sắp tới nhưng lại thấy cảnh anh đang ôm một cô gái làm chuyện đó ngay tại đó miệng thì không ngừng gọi tên nười con gái đó"Băng Liên...Liên nhi..."
"Ưm....Phong...em muốn....a..."
Cô cứ như vậy mà đứng nhìn hai người bọn họ cho đến khi người con gái tên là Băng Liên nhìn thấy cô thì xấu hổ đánh lên người anh
"Phong có người a"
Lúc này anh mới nhìn lại thì ra là cô
"Cô nhìn đủ chưa?"
"Xin lỗi tôi đã làm phiền hai người cứ tiếp tục đi."
Cô đi thẳng lên phòng dọn một số thứ rồi đi ra thẳng khỏi nhà
"Phong đó là vợ của anh?"
"Ừ"
Anh chỉ ừ như vậy thôi nhưng măt vẫn hướng thoe bóng dáng nhỏ nhoi kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.