Anh Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay
Chương 9
Tuyết Băng123
10/05/2017
Sáng ngày hôm sau
Chíp chíp
“Dao nhi Mặc nhi mẹ ra ngoài có tí việc có gì các con cứ nói vì mẹ Linh nha.”
“Dạ”
“Mặc nhi trông em con nhé.”
“Dạ”
Sau khi Nguyệt Trình rời đi thì hai anh em bắt đầu vào cuộc hành trình mà họ định sẵn ngày hôm qua là đi tìm cha của mình. Mặc dù Nguyệt Dao luôn hiền lành đáng yêu nghe lời nhưng thật chất bé rất thông minh cái gì cũng làm được cứ anh trai làm được gì là bé làm được cái đấy
“Anh hôm nay em nghe nói là cha mình khảo sát siêu thị gần đây chúng ta tới đó đi.”
“Ừ chúng ta đi.”
“Khoan còn mẹ Linh thì sao bây giờ?”
“Cái đó để anh lo.”
Hai anh em lén la lén lút đi ra ngoài
“Hai đứa đi đâu đấy?”
“A mẹ Linh con với em gái con muốn ra ngoài siêu thị một chút được không ạ?”
“Các con muốn mua gì nói ba Vũ đi cho?”
“Dạ không cần đâu ạ con tự đi được ạ.”
Dĩ Linh không nói được đành phải để hai đứa tự đi
“Haiz thật là hết hồn may mà mẹ Linh không nghi ngờ hai anh em mình.”“Ừ đi thôi, đi trước khi mẹ về nhanh a.”
“Dạ.”
Hai anh em chạy một mạch đến siêu thị gần đó. Hai anh em đi trong siêu thị một vòng giống như đi mua đồ vậy đi được một lúc thì Nguyệt Dao than đói
“Anh hai em đói.”
“Ừm để anh đi kiếm một chút đồ ăn để hai anh em mình ăn.”
Vũ Mặc lon ton chạy đi đến dang hàng đồ ăn nhanh nhưng có một điều chắc trở là cậu còn nhỏ không với tới nha
“Cháu bé có cần chú lấy giúp không?”
“Dạ có ạ chú lấy hộ cháu được không ạ?”
Cậu ngước mặt lên nhìn người phát ra giọng nói đó thì hơi đơ người
“Có chuyện gì sao cháu?”
“Dạ cháu nhìn chú giống một người ạ.”
“Vậy sao...”
Đang tính nói thêm thì có một giọng nói vang lên
“Tổng giám đốc có chuyện gì không ạ?A đây là con của tổng giám đốc sao nhìn hai người giống nhau quá.”
Nghe quản lí nói vậy anh liền nhìn cậu bé anh cũng phải công nhận là bé có phần giống anh nhưng trước đây mỗi lần anh làm chuyện đó với phụ nữ đều có dùng biện pháp sao lại...đang miên man trong suy nghĩ của mình thì đằng xa có một giọng nói non nớt vang lên anh mới hoàn hồn
“Anh hai Nguyệt Dao đói.”
Đó không ai khác là Nguyệt Dao. Vương Vũ Phong nhìn cô bé tiến lại gần thì mới giật mình cô bé này rất giống với Nguyệt Trinh chẳng lẽ....
Chíp chíp
“Dao nhi Mặc nhi mẹ ra ngoài có tí việc có gì các con cứ nói vì mẹ Linh nha.”
“Dạ”
“Mặc nhi trông em con nhé.”
“Dạ”
Sau khi Nguyệt Trình rời đi thì hai anh em bắt đầu vào cuộc hành trình mà họ định sẵn ngày hôm qua là đi tìm cha của mình. Mặc dù Nguyệt Dao luôn hiền lành đáng yêu nghe lời nhưng thật chất bé rất thông minh cái gì cũng làm được cứ anh trai làm được gì là bé làm được cái đấy
“Anh hôm nay em nghe nói là cha mình khảo sát siêu thị gần đây chúng ta tới đó đi.”
“Ừ chúng ta đi.”
“Khoan còn mẹ Linh thì sao bây giờ?”
“Cái đó để anh lo.”
Hai anh em lén la lén lút đi ra ngoài
“Hai đứa đi đâu đấy?”
“A mẹ Linh con với em gái con muốn ra ngoài siêu thị một chút được không ạ?”
“Các con muốn mua gì nói ba Vũ đi cho?”
“Dạ không cần đâu ạ con tự đi được ạ.”
Dĩ Linh không nói được đành phải để hai đứa tự đi
“Haiz thật là hết hồn may mà mẹ Linh không nghi ngờ hai anh em mình.”“Ừ đi thôi, đi trước khi mẹ về nhanh a.”
“Dạ.”
Hai anh em chạy một mạch đến siêu thị gần đó. Hai anh em đi trong siêu thị một vòng giống như đi mua đồ vậy đi được một lúc thì Nguyệt Dao than đói
“Anh hai em đói.”
“Ừm để anh đi kiếm một chút đồ ăn để hai anh em mình ăn.”
Vũ Mặc lon ton chạy đi đến dang hàng đồ ăn nhanh nhưng có một điều chắc trở là cậu còn nhỏ không với tới nha
“Cháu bé có cần chú lấy giúp không?”
“Dạ có ạ chú lấy hộ cháu được không ạ?”
Cậu ngước mặt lên nhìn người phát ra giọng nói đó thì hơi đơ người
“Có chuyện gì sao cháu?”
“Dạ cháu nhìn chú giống một người ạ.”
“Vậy sao...”
Đang tính nói thêm thì có một giọng nói vang lên
“Tổng giám đốc có chuyện gì không ạ?A đây là con của tổng giám đốc sao nhìn hai người giống nhau quá.”
Nghe quản lí nói vậy anh liền nhìn cậu bé anh cũng phải công nhận là bé có phần giống anh nhưng trước đây mỗi lần anh làm chuyện đó với phụ nữ đều có dùng biện pháp sao lại...đang miên man trong suy nghĩ của mình thì đằng xa có một giọng nói non nớt vang lên anh mới hoàn hồn
“Anh hai Nguyệt Dao đói.”
Đó không ai khác là Nguyệt Dao. Vương Vũ Phong nhìn cô bé tiến lại gần thì mới giật mình cô bé này rất giống với Nguyệt Trinh chẳng lẽ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.