Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em
Chương 6: Giai Mẫn học lực tiến bộ
Hy Hi
07/05/2023
Về đến nhà, mọi người điều ngủ hết không ai quan tâm đến cô.
Cô nhanh tay lấy điện thoại ra sạc điện, rồi đi tắm rữa. Lúc cô ra điện thoại đã 20% pin không nhiều nhưng đủ để sữ dụng thêm 30 phút.
Cô mở điện thoại lên 20 cuộc gọi nhỡ của Dương Quãng kèm theo rất nhiều tin nhắn thoại.
Giai Mẫn lập tức gọi cho cậu.
" Alo! Dương Quãng em đây!, điện thoại e hết pin, em đi dạo rồi đi chơi giờ mới về đến nhà."
" A thấy cuộc gọi nhỡ nhưng gọi lại em không nhấc máy, lúc em gọi cho anh thì anh đang nói chuyện với Giai Ý, em ấy gọi anh hỏi bài tập"
Giai Mẫn: " Giai Ý...."
Nghe đến từ này 1 đứa trẻ 16t bị nhiều sự tổn thương từ sự phân biệt đối xử như Giai Mẫn có chút buồn cô sợ Dương Quãng sẽ như mẹ cô, yêu Giai Ý hơn cô.
Giai Mẫn cũng không muốn nói nhiều đành tạm biệt cậu:
" Thôi trễ rồi! Em ngủ đây chúc anh ngủ ngon"
Dương Quãng:" Tạm biệt em, nhớ mai phải đi ôn tập với anh nhé, ngủ ngon nhé".
Cô nằm xuống giường nước mắt lăn dài, cứ đêm xuống cô lại buồn lại khóc.
Từ từ Giai Mẫn thiếp đi..
Sáng sớm hôm sau Giai Mẫn dậy tắm rữa thay đồ đi học rồi phát hiện ra cặp của mình tối qua còn nằm trên xe của Thiên Minh.
" Ây chết tiệt " Tập sách thì mua lại được nhưng chứng minh thư của cô còn nằm trong đó và hôm nay Dương Quãng ôn bài nữa còn 30 phút nữa không biết đủ thời gian mua không?.
Giai Mẫn thay đồ không ăn sáng rồi chạy thẳng đến hiệu sách cô mua đầy đủ sách hôm qua và mua thêm 4 quyển vở.
Đến trường thầy giáo Mạnh bước vào lớp.
" Giai Mẫn, e đúng là học sinh xuôi xẻo, mang xuôi xẻo đến lớp, đến trường, ngài đối tác của chúng ta mời em lên phòng kìa, chắc chắn vì chuyện em bị phạt làm gây ảnh hưởng xấu đến tập thể"
Giai Mẫn thừa biết là ngài ấy đến trả cặp sách và tức giận đứng lên
" Thầy à! em còn nể thầy là thầy nên mới nói chuyện đàng hoàng với thầy, sao thầy biết ngài ấy mời em lên vì chuyện em bị phạt? thầy ơi! mang tiếng là thầy em hy vọng thầy biết chọn lọc lời nói của mình nhé!, Thưa thầy cho phép em đi lên phòng hiệu trưởng". nói xong Giai Mẫn đi lên phòng hiệu trưởng.
Lên đến phòng hiệu trưởng không thấy Thiên Minh đâu chỉ thấy thầy hiệu trưởng Dương.
" Giai Mẫn, em qua phòng khách vip gặp ngài ấy đi, ngài ấy chờ em ở trong đấy" thầy hiệu trưởng từ tốn nói với Giai Mẫn.
" Dạ"
Phòng khách vip của nhà trường là phòng dành cho những đối tác, những nhà đầu tư, những nhân vật quan trọng của trường.
" Cốc" tôi là Giai Mẫn đây thưa ngài.
" Vào đi em" Thiên Minh ra mở cửa cho Giai Mẫn.
Thiên Minh: " Đây balo của em hôm qua để trên xe của tôi, còn đồng phục của em bị ướt tôi sợ nó lem nên hôm qua về cho người giặc sạch và sấy rồi"
Giai Mẫn ngạc nhiên" ngài tự ý mở cặp tôi ư, sao ngài có thể tùy tiện như vậy? mong lần sau ngài đừng như vậy nữa, dù sao cũng cảm ơn ngài đã giặc quần áo cho tôi, không còn việc nữa tôi đi nhé, Chào ngài!"
Giai Mẫn vừa đi Thiên Minh từ phía sau ôm chầm lấy cô.
" Giai Mẫn xin lỗi em! nhìn em tôi lại nhớ đến người ấy rồi, em cho tôi xin ôm em 1 lát được không"
Giai Mẫn vùng vẫy " Tôi và ngài đã trả hết nợ nần mong ngài tự trọng đây là trường học"
Thiên Minh không buôn còn ôm chặt cô, anh vốn đã biết về chuyện của cô nên mượn nó thành để nói với Giai Mẫn.
" Từ nhỏ đến lớn tôi không nhận được tình thương của ba mẹ, lớn lên tôi quen được cô ấy cô ấy đem hạnh phúc cho tôi, nhưng ông trời lại lấy đi cô ấy của tôi, tôi rất nhớ cô ấy mong em giúp cho kẻ đáng thương này"
Giai Mẫn nghe Thiên Minh kể thấy gần đồng cảnh ngộ với mình nên mũi lòng: " Được, nhưng ngài nhanh lên đây là trường học".
Thiên Minh đóng hết cửa sổ và khóa cửa lại rồi quay sang ôm cô chặt cứng, anh cuối đầu hôn lên cổ cô xoa đầu cô.
Còn Giai Mẫn thì đứng im 1 chổ cô xem như đang giúp đỡ cho chính mình.
Ôm Giai Mẫn được 1 lúc lâu tiếng chuông ra chơi reo lên, Giai Mẫn đẩy Thiên Minh ra. "Được rồi ngài, đến giờ ra chơi rồi, tôi phải nhanh chóng về chuẩn bị cho tiết học sau".
Thiên Minh nhìn theo sau Giai Mẫn anh thầm nghĩ: "Vợ tương lai à! Tôi chờ em đủ 18 tuổi em sẽ chính thức trở thành vợ tôi, tôi sẽ cho em 1 gia đình mới".
Thoáng chốc đã đến giờ tan trường, Giai Mẫn nhanh chóng ra phía sau trường để gặp Dương Quãng.
" Dương Quãng! A đến sớm thế" Dương Quãng hôm nay trống tiết cuối nên đến sớm hơn Giai Mẫn còn mua cho Giai Mẫn rất nhiều đồ ăn vặt.
Cứ thế ngày qua ngày Dương Quãng điều ôn tập học lực Giai Mẫn ngày càng tiến bộ trong 1 tháng mà cô đã từ hạng 30/30 lên đến 15/30 của lớp.
Giai Mẫn mời Dương Quãng đi ăn để cảm ơn anh, 2 người lại đến quán cafe mộng mơ kia ăn uống, trên đường về Dương Quãng và Giai Mẫn còn đùa với nhau.
Hình ảnh nô đùa của Giai Mẫn vô tình lọt vào tầm mắt của Thiên Minh anh nắm thật chặt vô lăng tay của a cũng nổi hết gân xanh, mắt thì hiện lên đầy những tia lữa giận.
Thiên Minh cũng biết Dương Quãng vì gia thế cậu ta cũng có tiếng tăm.
Cô nhanh tay lấy điện thoại ra sạc điện, rồi đi tắm rữa. Lúc cô ra điện thoại đã 20% pin không nhiều nhưng đủ để sữ dụng thêm 30 phút.
Cô mở điện thoại lên 20 cuộc gọi nhỡ của Dương Quãng kèm theo rất nhiều tin nhắn thoại.
Giai Mẫn lập tức gọi cho cậu.
" Alo! Dương Quãng em đây!, điện thoại e hết pin, em đi dạo rồi đi chơi giờ mới về đến nhà."
" A thấy cuộc gọi nhỡ nhưng gọi lại em không nhấc máy, lúc em gọi cho anh thì anh đang nói chuyện với Giai Ý, em ấy gọi anh hỏi bài tập"
Giai Mẫn: " Giai Ý...."
Nghe đến từ này 1 đứa trẻ 16t bị nhiều sự tổn thương từ sự phân biệt đối xử như Giai Mẫn có chút buồn cô sợ Dương Quãng sẽ như mẹ cô, yêu Giai Ý hơn cô.
Giai Mẫn cũng không muốn nói nhiều đành tạm biệt cậu:
" Thôi trễ rồi! Em ngủ đây chúc anh ngủ ngon"
Dương Quãng:" Tạm biệt em, nhớ mai phải đi ôn tập với anh nhé, ngủ ngon nhé".
Cô nằm xuống giường nước mắt lăn dài, cứ đêm xuống cô lại buồn lại khóc.
Từ từ Giai Mẫn thiếp đi..
Sáng sớm hôm sau Giai Mẫn dậy tắm rữa thay đồ đi học rồi phát hiện ra cặp của mình tối qua còn nằm trên xe của Thiên Minh.
" Ây chết tiệt " Tập sách thì mua lại được nhưng chứng minh thư của cô còn nằm trong đó và hôm nay Dương Quãng ôn bài nữa còn 30 phút nữa không biết đủ thời gian mua không?.
Giai Mẫn thay đồ không ăn sáng rồi chạy thẳng đến hiệu sách cô mua đầy đủ sách hôm qua và mua thêm 4 quyển vở.
Đến trường thầy giáo Mạnh bước vào lớp.
" Giai Mẫn, e đúng là học sinh xuôi xẻo, mang xuôi xẻo đến lớp, đến trường, ngài đối tác của chúng ta mời em lên phòng kìa, chắc chắn vì chuyện em bị phạt làm gây ảnh hưởng xấu đến tập thể"
Giai Mẫn thừa biết là ngài ấy đến trả cặp sách và tức giận đứng lên
" Thầy à! em còn nể thầy là thầy nên mới nói chuyện đàng hoàng với thầy, sao thầy biết ngài ấy mời em lên vì chuyện em bị phạt? thầy ơi! mang tiếng là thầy em hy vọng thầy biết chọn lọc lời nói của mình nhé!, Thưa thầy cho phép em đi lên phòng hiệu trưởng". nói xong Giai Mẫn đi lên phòng hiệu trưởng.
Lên đến phòng hiệu trưởng không thấy Thiên Minh đâu chỉ thấy thầy hiệu trưởng Dương.
" Giai Mẫn, em qua phòng khách vip gặp ngài ấy đi, ngài ấy chờ em ở trong đấy" thầy hiệu trưởng từ tốn nói với Giai Mẫn.
" Dạ"
Phòng khách vip của nhà trường là phòng dành cho những đối tác, những nhà đầu tư, những nhân vật quan trọng của trường.
" Cốc" tôi là Giai Mẫn đây thưa ngài.
" Vào đi em" Thiên Minh ra mở cửa cho Giai Mẫn.
Thiên Minh: " Đây balo của em hôm qua để trên xe của tôi, còn đồng phục của em bị ướt tôi sợ nó lem nên hôm qua về cho người giặc sạch và sấy rồi"
Giai Mẫn ngạc nhiên" ngài tự ý mở cặp tôi ư, sao ngài có thể tùy tiện như vậy? mong lần sau ngài đừng như vậy nữa, dù sao cũng cảm ơn ngài đã giặc quần áo cho tôi, không còn việc nữa tôi đi nhé, Chào ngài!"
Giai Mẫn vừa đi Thiên Minh từ phía sau ôm chầm lấy cô.
" Giai Mẫn xin lỗi em! nhìn em tôi lại nhớ đến người ấy rồi, em cho tôi xin ôm em 1 lát được không"
Giai Mẫn vùng vẫy " Tôi và ngài đã trả hết nợ nần mong ngài tự trọng đây là trường học"
Thiên Minh không buôn còn ôm chặt cô, anh vốn đã biết về chuyện của cô nên mượn nó thành để nói với Giai Mẫn.
" Từ nhỏ đến lớn tôi không nhận được tình thương của ba mẹ, lớn lên tôi quen được cô ấy cô ấy đem hạnh phúc cho tôi, nhưng ông trời lại lấy đi cô ấy của tôi, tôi rất nhớ cô ấy mong em giúp cho kẻ đáng thương này"
Giai Mẫn nghe Thiên Minh kể thấy gần đồng cảnh ngộ với mình nên mũi lòng: " Được, nhưng ngài nhanh lên đây là trường học".
Thiên Minh đóng hết cửa sổ và khóa cửa lại rồi quay sang ôm cô chặt cứng, anh cuối đầu hôn lên cổ cô xoa đầu cô.
Còn Giai Mẫn thì đứng im 1 chổ cô xem như đang giúp đỡ cho chính mình.
Ôm Giai Mẫn được 1 lúc lâu tiếng chuông ra chơi reo lên, Giai Mẫn đẩy Thiên Minh ra. "Được rồi ngài, đến giờ ra chơi rồi, tôi phải nhanh chóng về chuẩn bị cho tiết học sau".
Thiên Minh nhìn theo sau Giai Mẫn anh thầm nghĩ: "Vợ tương lai à! Tôi chờ em đủ 18 tuổi em sẽ chính thức trở thành vợ tôi, tôi sẽ cho em 1 gia đình mới".
Thoáng chốc đã đến giờ tan trường, Giai Mẫn nhanh chóng ra phía sau trường để gặp Dương Quãng.
" Dương Quãng! A đến sớm thế" Dương Quãng hôm nay trống tiết cuối nên đến sớm hơn Giai Mẫn còn mua cho Giai Mẫn rất nhiều đồ ăn vặt.
Cứ thế ngày qua ngày Dương Quãng điều ôn tập học lực Giai Mẫn ngày càng tiến bộ trong 1 tháng mà cô đã từ hạng 30/30 lên đến 15/30 của lớp.
Giai Mẫn mời Dương Quãng đi ăn để cảm ơn anh, 2 người lại đến quán cafe mộng mơ kia ăn uống, trên đường về Dương Quãng và Giai Mẫn còn đùa với nhau.
Hình ảnh nô đùa của Giai Mẫn vô tình lọt vào tầm mắt của Thiên Minh anh nắm thật chặt vô lăng tay của a cũng nổi hết gân xanh, mắt thì hiện lên đầy những tia lữa giận.
Thiên Minh cũng biết Dương Quãng vì gia thế cậu ta cũng có tiếng tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.