Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em
Chương 102: Tâm tư Thiên Minh 1
Hy Hi
07/05/2023
" Thiên Minh à!, sống với nhau bao nhiêu năm sao anh không tin em?, sao lúc nào anh cũng điên dại mất kiểm soát như thế chứ?".
" Anh xin lỗi, nhưng anh sợ"
Giai Mẫn tức giấn vùng vẫy khỏi người anh nhưng vẫn Thiên Minh cô giữ lại, cô quát " A sợ cái quái gì chứ, em giải thích khô cả cổ mà anh vẫn cứ điên dại lên như vậy, anh muốn em chết để chứng minh sao".
Thiên Minh càng xiết lấy Giai Mẫn vùi trong ngực anh giọng rung nghẹn mà nói:
" Anh xin lỗi, nhưng khi anh biết Thiên Lượng với em từng có kí ức kia anh ghen, anh khó chịu, tim anh đau không chịu được, anh biết em yêu anh, anh tin em, nhưng anh vẫn sợ một ngày nào đó kí ức tươi đẹp kia sẽ kéo em về với nó rồi bỏ rơi anh".
"Thiên Minh em nói anh này: Anh đi bác sĩ tâm lý với em đi, nếu không em sẽ không nhìn anh nữa".
" Được anh đi, em đừng tránh mặt anh, khó lắm chúng ta mới được như trước em cạch anh nữa là anh lại khổ tâm thêm nữa".
Cả hai người nhanh chóng mặt quần áo vào sau đó đi đến bệnh viện khám cho Thiên Minh.
" Anh bị rối loạn thần kinh lo âu cấp nặng"
Một bác sĩ trung niên kết luận.
Thiên Minh nghe kết quả kéo Giai Mẫn bỏ về thẳng nhà.
" Oánh" " Anh điên rồi sao anh không ở lại để điều trị mà chạy về?".
Thiên Minh ôm Giai Mẫn ngã xuống giường.
" Nghe anh nói đi mà, cho anh một chút thời gian thôi, hãy nghe anh nói"
Giai Mẫn vùng vẫy cô muốn đưa anh đến bệnh viện để điều trị nhưng sức ép của cô không đủ với anh.
Thiên Minh ôm cô vào lòng bắt đầu kể về tâm tư tình cảm của mình trước và sau khi gặp cô.
" Trước lúc anh gặp em, cuộc đời anh vốn rất tẻ nhạt, anh không biết cái gì là tình yêu hay ân ái nam nữ.
Ông nội có hối thúc anh bắt ép anh đi xem mắt nhưng lần nào anh cũng nhờ Trương Thành đứng ra gặp và từ chối, anh cảm thấy thời gian gặp họ rất lãng phí.
Đầu năm 26 tuổi anh và Hạ Thúc có hẹn thề vui với nhau là cả hai sẽ độc thân đến già rồi sẽ mua một căn nhà làm đôi huynh đệ bạn già tâm sự uống trà.
Nhưng em biết không sau đó không lâu thì anh gặp được em, lần đầu khi ánh mắt hai ta chạm vào nhau thì trái tim và linh hồn anh lúc đó đã hoàn toàn thuộc về em cho dù chưa biết sau đó em có về được bên anh hay không.
Lần đầu khi được ôm em, hôn em cr giác của anh thật vui sướng không thể tả được.
Sau khi biết em thích và đồng ý làm người yêu của Dương Quãng lúc đó anh đã rất đau, đau tim, đau tâm hồn, tê liệt thể xác nhưng anh đành phải ngậm ngùi chúc phúc cho em.
Lúc em bị hắn ta bỏ rơi, anh đã cố hết tâm sức để lôi em về. Cái lần đầu tiên của chúng ta đêm đó anh đã vô cùng hạnh phúc, từ đây em là của anh rồi, cho dù biết hiện tại lòng em chưa quên nổi đau người bội bạc kia đem lại, chưa có tình cảm với anh, nhưng anh vẫn muốn ở bên em vẫn muốn khiến em yêu anh, anh đã tự hứa với lòng sẽ làm mọi cách khiến em yêu anh một chút trong thời gian là cả đời, anh dự phòng trước khả năng trái tim em khép lại anh vẫn chấp nhận, vẫn chấp nhận đơn phương và giữ em cả quãng đời còn lại.
Trong khoảng thời gian em chưa 18 tuổi vì lý do pháp luật anh tự nhận mình sai khi ép em phải ở chung phòng, chung giường và ép em ân ái thường xuyên với anh, nhưng anh vẫn không kiềm chế được bản thân mình khi ở cùng em anh thật sự không kiềm chế nổi.
Anh đã bất chấp pháp luật để cùng em hạnh phúc trong từng cơ khoái lạc.
Cái ngày em đồng ý kết hôn với anh, cái ngày em bước lên lễ đường cùng anh giây phút đó anh muốn gào thét với cả thế giới rằng ' Anh rất hạnh phúc, Giai Mẫn là của tôi, mãi mãi sẽ là của Thiên Minh'.
Nhưng rồi biến cố ập tới, em bị Dương Quãng bắt cóc. Anh biết được như muốn nổ tung, anh rất sợ, em biết không thời điểm đó anh nhận ra tinh thần anh không được bình thường vì chúng ta gặp biến cố, anh đã phải tiêm thuốc an thần vì lý do anh muốn tỉnh táo để tìm em, mang em về với anh, chính tại biến cố đó đã khiến thần kinh anh sinh bệnh rối loạn lo âu, vì anh sợ, rất sợ mất em, rất sợ mỗi sáng mỗi đêm không có em nằm bên cạnh. Rất may trời thương cho em về với anh.
Anh biết em thích trẻ em, trước đây anh không thích trẻ con nhưng vì em thích nên ạn cũng thích theo. Em mất con em đau, nhưng anh đau hơn vì anh vừa đau vì mất con vừa đau vì chứng kiến em khổ tâm.
Trong suốt tám năm khoảng thời gian khá là yên bình ít biến cố, anh đã lén cho em uống thuốc tránh thai loạn tốt nhất an toàn nhất vừa tránh thai vừa an dưỡng tinh thần và sức khỏe mặc dù bác sĩ kết luật em rất khó mang thai nhưng anh vẫn sợ.
" Anh xin lỗi, nhưng anh sợ"
Giai Mẫn tức giấn vùng vẫy khỏi người anh nhưng vẫn Thiên Minh cô giữ lại, cô quát " A sợ cái quái gì chứ, em giải thích khô cả cổ mà anh vẫn cứ điên dại lên như vậy, anh muốn em chết để chứng minh sao".
Thiên Minh càng xiết lấy Giai Mẫn vùi trong ngực anh giọng rung nghẹn mà nói:
" Anh xin lỗi, nhưng khi anh biết Thiên Lượng với em từng có kí ức kia anh ghen, anh khó chịu, tim anh đau không chịu được, anh biết em yêu anh, anh tin em, nhưng anh vẫn sợ một ngày nào đó kí ức tươi đẹp kia sẽ kéo em về với nó rồi bỏ rơi anh".
"Thiên Minh em nói anh này: Anh đi bác sĩ tâm lý với em đi, nếu không em sẽ không nhìn anh nữa".
" Được anh đi, em đừng tránh mặt anh, khó lắm chúng ta mới được như trước em cạch anh nữa là anh lại khổ tâm thêm nữa".
Cả hai người nhanh chóng mặt quần áo vào sau đó đi đến bệnh viện khám cho Thiên Minh.
" Anh bị rối loạn thần kinh lo âu cấp nặng"
Một bác sĩ trung niên kết luận.
Thiên Minh nghe kết quả kéo Giai Mẫn bỏ về thẳng nhà.
" Oánh" " Anh điên rồi sao anh không ở lại để điều trị mà chạy về?".
Thiên Minh ôm Giai Mẫn ngã xuống giường.
" Nghe anh nói đi mà, cho anh một chút thời gian thôi, hãy nghe anh nói"
Giai Mẫn vùng vẫy cô muốn đưa anh đến bệnh viện để điều trị nhưng sức ép của cô không đủ với anh.
Thiên Minh ôm cô vào lòng bắt đầu kể về tâm tư tình cảm của mình trước và sau khi gặp cô.
" Trước lúc anh gặp em, cuộc đời anh vốn rất tẻ nhạt, anh không biết cái gì là tình yêu hay ân ái nam nữ.
Ông nội có hối thúc anh bắt ép anh đi xem mắt nhưng lần nào anh cũng nhờ Trương Thành đứng ra gặp và từ chối, anh cảm thấy thời gian gặp họ rất lãng phí.
Đầu năm 26 tuổi anh và Hạ Thúc có hẹn thề vui với nhau là cả hai sẽ độc thân đến già rồi sẽ mua một căn nhà làm đôi huynh đệ bạn già tâm sự uống trà.
Nhưng em biết không sau đó không lâu thì anh gặp được em, lần đầu khi ánh mắt hai ta chạm vào nhau thì trái tim và linh hồn anh lúc đó đã hoàn toàn thuộc về em cho dù chưa biết sau đó em có về được bên anh hay không.
Lần đầu khi được ôm em, hôn em cr giác của anh thật vui sướng không thể tả được.
Sau khi biết em thích và đồng ý làm người yêu của Dương Quãng lúc đó anh đã rất đau, đau tim, đau tâm hồn, tê liệt thể xác nhưng anh đành phải ngậm ngùi chúc phúc cho em.
Lúc em bị hắn ta bỏ rơi, anh đã cố hết tâm sức để lôi em về. Cái lần đầu tiên của chúng ta đêm đó anh đã vô cùng hạnh phúc, từ đây em là của anh rồi, cho dù biết hiện tại lòng em chưa quên nổi đau người bội bạc kia đem lại, chưa có tình cảm với anh, nhưng anh vẫn muốn ở bên em vẫn muốn khiến em yêu anh, anh đã tự hứa với lòng sẽ làm mọi cách khiến em yêu anh một chút trong thời gian là cả đời, anh dự phòng trước khả năng trái tim em khép lại anh vẫn chấp nhận, vẫn chấp nhận đơn phương và giữ em cả quãng đời còn lại.
Trong khoảng thời gian em chưa 18 tuổi vì lý do pháp luật anh tự nhận mình sai khi ép em phải ở chung phòng, chung giường và ép em ân ái thường xuyên với anh, nhưng anh vẫn không kiềm chế được bản thân mình khi ở cùng em anh thật sự không kiềm chế nổi.
Anh đã bất chấp pháp luật để cùng em hạnh phúc trong từng cơ khoái lạc.
Cái ngày em đồng ý kết hôn với anh, cái ngày em bước lên lễ đường cùng anh giây phút đó anh muốn gào thét với cả thế giới rằng ' Anh rất hạnh phúc, Giai Mẫn là của tôi, mãi mãi sẽ là của Thiên Minh'.
Nhưng rồi biến cố ập tới, em bị Dương Quãng bắt cóc. Anh biết được như muốn nổ tung, anh rất sợ, em biết không thời điểm đó anh nhận ra tinh thần anh không được bình thường vì chúng ta gặp biến cố, anh đã phải tiêm thuốc an thần vì lý do anh muốn tỉnh táo để tìm em, mang em về với anh, chính tại biến cố đó đã khiến thần kinh anh sinh bệnh rối loạn lo âu, vì anh sợ, rất sợ mất em, rất sợ mỗi sáng mỗi đêm không có em nằm bên cạnh. Rất may trời thương cho em về với anh.
Anh biết em thích trẻ em, trước đây anh không thích trẻ con nhưng vì em thích nên ạn cũng thích theo. Em mất con em đau, nhưng anh đau hơn vì anh vừa đau vì mất con vừa đau vì chứng kiến em khổ tâm.
Trong suốt tám năm khoảng thời gian khá là yên bình ít biến cố, anh đã lén cho em uống thuốc tránh thai loạn tốt nhất an toàn nhất vừa tránh thai vừa an dưỡng tinh thần và sức khỏe mặc dù bác sĩ kết luật em rất khó mang thai nhưng anh vẫn sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.