Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em
Chương 42: Thạch Anh cứu Giai Mẫn
Hy Hi
07/05/2023
Tối hôm đó về nhà đáng lẽ Giai Mẫn sẽ được Thiên Minh hầu hạ đến nơi đến chốn nhưng vì bà dì của cô đến đột xuất nên hoãn lại, nằm trên giường Thiên Minh chườm lên bụng dưới cô 1 cái khăn ấm, vừa chườm anh vừa xoa xoa lên bụng cho cô, Giai Mẫn cảm thấy đỡ đau bụng hẳn.
Anh nằm xuống ôm cô vào lòng, hai tay anh không ngừng xoa bóp ng** cô, môi anh thì tối nào cũng vậy luôn trao cho cô nụ hôn ngọt ngào sâu lắng trước khi đi ngủ.
Hôm sau, Giai Mẫn ở nhà 1 ngày vì hôm nay cô hơi mệt trong người, Thiên Minh đi làm nhưng luôn luôn gọi video về xem Giai Mẫn, dì quản gia đi về quê mai mới lên nên cô tự đi chợ mua ít đồ về ăn, siêu thị gần nhà nên cô quyết đi bộ cho khỏe.
Trên đường đi về nhà, Giai Mẫn cảm nhận có người theo dõi mình, cô mở túi đồ ra thò tay vô cầm sẵn 1 bịch bột đã bị cô lấy ngón tay chọt thủng, khi 1 tên áo đen tiến gần vừa định dùng khăn che miệng thì cô ném bịch bột thẳng vào mặt tên đó, rồi đấm vào tên đó 3 phát sau đó bỏ chạy, phía sau có 4 tên khác đang đuổi theo, cô nhanh chân chạy nhanh, chạy được 1 đoạn thì có 1 chiếc moto đang chạy lại do 1 người phụ nữ lái:
" Mau lên xe!".
Giai Mẫn hốt hoảng lên xe moto đó, mấy tên phía sau cũng mất dấu:" Mẹ kiếp, kì này về sẽ bị đuổi việc cho xem".
" Người cứu cô ta hình như là tiểu thư Vu Gia, Vu Thạch Anh".
" Đúng vậy về báo với lão gia đi"_____ Bọn người đó bàn tán.
Còn chiếc moto đó chỡ Giai Mẫn đến 1 quán nước gần đó, lúc người kia xuống xe tháo mũ bảo hiểm ra thì Giai Mẫn mới nhận ra ngươig đó là Thạch Anh bạn của Thiên Minh.
" Là chị ư?, chị đã cứu tôi, cảm ơn chị nếu không nhờ có chị thì tôi đã bị bắt rồi".
" không sao, chổ bạn bè với nhau đừng khách khí, với chị sẽ nhờ người đi điều tra cho em".
"Không cần đâu chị, tôi tự báo cảnh sát".
"Chị đây là cảnh sát này, em không cần báo nữa nhé".
" Chị là cảnh sát? hèn chi nhìn chị không giống mấy cô tiểu thư yểu điệu khác, rất ngầu và cá tính"
" Em cũng là đại tiểu thư Dương thị mà, em cũng đâu có yểu điểu đâu, haha chúng ta hợp nhau đấy".
" Vâng tính cách hợp nhau" Giai Mẫn cười.
" À trước gặp em 1 lần vẫn chưa có cơ hội nố chuyện nhiều với em, nếu em.không bận chị em ta ngồi nói chuyện nhé".
Giai Mẫn cảm thấy Thạch Anh là người tốt, không có ý với Thiên Minh, cách nói chuyện rất hợp với cô nên Giai Mẫn vui vẻ đồng ý
" Vâng, em không bận, hôm nay đến ngày nên em nghỉ 1 hôm".
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau quên luôn giờ giấc, họ kể nhau nghe những thế võ khi gặp nguy, những địa điểm ăn chơi, hay những tệ nạn xã hội đang nóng gần đây.
Đang nói chuyện thì Thiên Minh gọi:
" Giai Mẫn anh xem camare thấy em đi đâu 3 tiếng đồng hồ vậy? Em lại đi xem mắt với Xuân Muội à?".
" Không em đi chơi với chị Thạch Anh".
Thiên Minh:" Thạch Anh!! em đang ở đâu anh đến đón em về".
" Tụi em ở quán cafe Gangi, mà vẫn chưa tan làm mà anh" Tút tút đầu giây bên kia tắt máy. Chưa đầy 15 phút sau, két! Xe Thiên Minh đậu trước cữa quán, anh xông thẳng vô bàn của Thạch Anh Giai Mẫn.
"Thạch Anh anh đã cảnh cáo em rồi mà, đừng quá thân thiết với Giai Mẫn của anh".
Giai Mẫn thấy Thiên Minh quát Thạc Anh nên ra nói đỡ cho cô ấy:" Anh à, chị ấy vừa cứu em đấy".
Thiên Minh nghe Giai Mẫn nói vậy phát hoảng:" Cứu ư, em gặp nguy hiểm gì à, có bi làm sao không? nói anh nghe nhanh".
" Có người muốn bắt em, nhưng em không sao cả, không bị mất đi cọng tóc nào đâu"
Thiên Minh xoay người Giai Mẫn kiểm tra sau đó quay sang Thạch Anh:" Cảm ơn em rất nhiều vì đã cứu Giai Mẫn của anh, không còn gì nữa anh đưa Giai Mẫn về đây, chào em"
Thạch Anh đứng đó nhếch môi cười:" Anh vẫn nghĩ tôi có ý muốn cướp phụ nữ của anh à".
Giai Mẫn bị bế ra xe chạy 1 mạch về nhà.
Giai Mẫn hỏi ngay Thiên Minh:" Tại sao anh luôn khó chịu khi em tiếp xúc với chị ấy?".
" Anh sợ mất em".
" Chị ấy là con gái".
" Cô ấy không phải là con gái giống em và Xuân Muội, cô ấy là Lesbian".
" Hả??".
" Người yêu trước kia của cô ấy là nữ, cô ấy nói là người đó có đôi mắt giống em, muốn gặp em để hoài niệm về tình cũ, Giai Mẫn nghe anh đi, đừng gặp Thạch Anh nữa, anh biết em chỉ yêu anh, nhưng anh vẫn sợ lắm Giai Mẫn à, anh rất sợ mất em".
Giai Mẫn sững người khi nghe Thiên Minh nói, cô không kì thị gì Thạch Anh cả, ngược lại rất tội cho Thạch Anh, nhưng vì Thiên Mịn nên cô đành hạn chế với người bạn mới này của cô. Giai Mẫn biết Thiên Minh trên thương trường luôn uy nghiêm bất khuất, là 1 người cái đầu lạnh, quyết đoán, nhưng với chuyện tình cảm với cô thì Thiên Minh rất nhạy cảm với những người tiếp xúc có ý thân cận cô, lúc nào cũng sợ mất cô vì anh rất yêu cô.
" Được rồi, em sẽ hạn chế lại, anh yên tâm, đi mà, em yêu anh".
Anh nằm xuống ôm cô vào lòng, hai tay anh không ngừng xoa bóp ng** cô, môi anh thì tối nào cũng vậy luôn trao cho cô nụ hôn ngọt ngào sâu lắng trước khi đi ngủ.
Hôm sau, Giai Mẫn ở nhà 1 ngày vì hôm nay cô hơi mệt trong người, Thiên Minh đi làm nhưng luôn luôn gọi video về xem Giai Mẫn, dì quản gia đi về quê mai mới lên nên cô tự đi chợ mua ít đồ về ăn, siêu thị gần nhà nên cô quyết đi bộ cho khỏe.
Trên đường đi về nhà, Giai Mẫn cảm nhận có người theo dõi mình, cô mở túi đồ ra thò tay vô cầm sẵn 1 bịch bột đã bị cô lấy ngón tay chọt thủng, khi 1 tên áo đen tiến gần vừa định dùng khăn che miệng thì cô ném bịch bột thẳng vào mặt tên đó, rồi đấm vào tên đó 3 phát sau đó bỏ chạy, phía sau có 4 tên khác đang đuổi theo, cô nhanh chân chạy nhanh, chạy được 1 đoạn thì có 1 chiếc moto đang chạy lại do 1 người phụ nữ lái:
" Mau lên xe!".
Giai Mẫn hốt hoảng lên xe moto đó, mấy tên phía sau cũng mất dấu:" Mẹ kiếp, kì này về sẽ bị đuổi việc cho xem".
" Người cứu cô ta hình như là tiểu thư Vu Gia, Vu Thạch Anh".
" Đúng vậy về báo với lão gia đi"_____ Bọn người đó bàn tán.
Còn chiếc moto đó chỡ Giai Mẫn đến 1 quán nước gần đó, lúc người kia xuống xe tháo mũ bảo hiểm ra thì Giai Mẫn mới nhận ra ngươig đó là Thạch Anh bạn của Thiên Minh.
" Là chị ư?, chị đã cứu tôi, cảm ơn chị nếu không nhờ có chị thì tôi đã bị bắt rồi".
" không sao, chổ bạn bè với nhau đừng khách khí, với chị sẽ nhờ người đi điều tra cho em".
"Không cần đâu chị, tôi tự báo cảnh sát".
"Chị đây là cảnh sát này, em không cần báo nữa nhé".
" Chị là cảnh sát? hèn chi nhìn chị không giống mấy cô tiểu thư yểu điệu khác, rất ngầu và cá tính"
" Em cũng là đại tiểu thư Dương thị mà, em cũng đâu có yểu điểu đâu, haha chúng ta hợp nhau đấy".
" Vâng tính cách hợp nhau" Giai Mẫn cười.
" À trước gặp em 1 lần vẫn chưa có cơ hội nố chuyện nhiều với em, nếu em.không bận chị em ta ngồi nói chuyện nhé".
Giai Mẫn cảm thấy Thạch Anh là người tốt, không có ý với Thiên Minh, cách nói chuyện rất hợp với cô nên Giai Mẫn vui vẻ đồng ý
" Vâng, em không bận, hôm nay đến ngày nên em nghỉ 1 hôm".
Cả hai ngồi nói chuyện với nhau quên luôn giờ giấc, họ kể nhau nghe những thế võ khi gặp nguy, những địa điểm ăn chơi, hay những tệ nạn xã hội đang nóng gần đây.
Đang nói chuyện thì Thiên Minh gọi:
" Giai Mẫn anh xem camare thấy em đi đâu 3 tiếng đồng hồ vậy? Em lại đi xem mắt với Xuân Muội à?".
" Không em đi chơi với chị Thạch Anh".
Thiên Minh:" Thạch Anh!! em đang ở đâu anh đến đón em về".
" Tụi em ở quán cafe Gangi, mà vẫn chưa tan làm mà anh" Tút tút đầu giây bên kia tắt máy. Chưa đầy 15 phút sau, két! Xe Thiên Minh đậu trước cữa quán, anh xông thẳng vô bàn của Thạch Anh Giai Mẫn.
"Thạch Anh anh đã cảnh cáo em rồi mà, đừng quá thân thiết với Giai Mẫn của anh".
Giai Mẫn thấy Thiên Minh quát Thạc Anh nên ra nói đỡ cho cô ấy:" Anh à, chị ấy vừa cứu em đấy".
Thiên Minh nghe Giai Mẫn nói vậy phát hoảng:" Cứu ư, em gặp nguy hiểm gì à, có bi làm sao không? nói anh nghe nhanh".
" Có người muốn bắt em, nhưng em không sao cả, không bị mất đi cọng tóc nào đâu"
Thiên Minh xoay người Giai Mẫn kiểm tra sau đó quay sang Thạch Anh:" Cảm ơn em rất nhiều vì đã cứu Giai Mẫn của anh, không còn gì nữa anh đưa Giai Mẫn về đây, chào em"
Thạch Anh đứng đó nhếch môi cười:" Anh vẫn nghĩ tôi có ý muốn cướp phụ nữ của anh à".
Giai Mẫn bị bế ra xe chạy 1 mạch về nhà.
Giai Mẫn hỏi ngay Thiên Minh:" Tại sao anh luôn khó chịu khi em tiếp xúc với chị ấy?".
" Anh sợ mất em".
" Chị ấy là con gái".
" Cô ấy không phải là con gái giống em và Xuân Muội, cô ấy là Lesbian".
" Hả??".
" Người yêu trước kia của cô ấy là nữ, cô ấy nói là người đó có đôi mắt giống em, muốn gặp em để hoài niệm về tình cũ, Giai Mẫn nghe anh đi, đừng gặp Thạch Anh nữa, anh biết em chỉ yêu anh, nhưng anh vẫn sợ lắm Giai Mẫn à, anh rất sợ mất em".
Giai Mẫn sững người khi nghe Thiên Minh nói, cô không kì thị gì Thạch Anh cả, ngược lại rất tội cho Thạch Anh, nhưng vì Thiên Mịn nên cô đành hạn chế với người bạn mới này của cô. Giai Mẫn biết Thiên Minh trên thương trường luôn uy nghiêm bất khuất, là 1 người cái đầu lạnh, quyết đoán, nhưng với chuyện tình cảm với cô thì Thiên Minh rất nhạy cảm với những người tiếp xúc có ý thân cận cô, lúc nào cũng sợ mất cô vì anh rất yêu cô.
" Được rồi, em sẽ hạn chế lại, anh yên tâm, đi mà, em yêu anh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.