Chương 1
Quân Ly
04/07/2017
"Rầm'' Hai chiếc xe
tông sầm vào nhau tạo nên tiếng vang đinh tai nhức óc . Trong chiếc xe
màu đen , thân thể cô gái được người đàn ông ôm chặt vào lòng . Cả người hắn đập mạnh vào thành xe , những mảnh vỡ từ kính thủy tinh đâm sâu vào cơ thể . Hắn mặc kệ máu tươi đang chảy ra ồ ạt , bất chấp cơ thể đang
dần mất đi cảm giác , hai tay vẫn ôm lấy người trong lòng thật chặt .
Một tay anh đưa lên xoa mái tóc cô , miệng vẫn nhẹ nhàng trấn an :
"Thiên Vy , đừng sợ , em nhất định phải sống . Sau này nếu anh không thể ở bên em nữa thì em cũng hãy sống thật tốt . Có lẽ , bây giờ nói lời này thì hơi muộn , nhưng mà anh vẫn muốn nói với em , nghe cho thật kĩ nhé . Âu Dương Thần Hi cả đời chỉ yêu một người , người đó chính là em . Cho dù người em yêu chưa từng là anh thì anh vẫn rất vui vẻ vì bao năm qua em vẫn luôn ở bên anh . Thực sự rất cảm ơn em , vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh "
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy , vẫn quyến rũ như vậy . Chỉ là , từng câu từng chữ sao mà đau đớn quá , giống như từng lưỡi dao khắc sâu vào tim cô vậy .
Chỉ một câu thôi giống như đã lấy đi hết sức lực của anh vậy , hơi thở dần dần yếu đi . Cô muốn ngẩng đầu lên lại bị anh đưa tay giữ lại . Anh hơi cúi đầu hôn lên trán cô , khe khẽ thì thầm :
" Thiên Vy , nhắm mắt lại đi , ngủ một giấc rồi tỉnh dậy sẽ không sao nữa . Chỉ là , sau này anh không thể ở bên em nữa rồi . Tạm biệt "
Âm cuối cứ quanh quẩn bên tai cô không dứt , chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ mái tóc cô , xuống mặt rồi xuống cằm . Anh khóc , lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng . Cô muốn ôm chặt lấy anh , muốn nói rằng : "Anh đừng khóc , anh vẫn sẽ ở bên em mà , đúng không ?'' Nhưng mà , mí mắt cô nặng quá , cả người vô lực mà ngất đi .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Mở mắt ra lần nữa , đối diện là trần nhà trắng xóa , mùi thuốc khử trùng gay mũi . Đây là , bệnh viện sao ?
Giống như chợt nhớ ra điều gì , hai mắt cô bỗng nhiên trừng lớn , đồng tử co rụt lại . Cảnh tượng ấy như hiện ra ngay trước mắt , rất chân thực . Cô ngay lập tức nhảy xuống giường , giật phăng ống truyền trên tay ra , cả người lảo đảo chạy ra ngoài .
Bỗng nhiên va phải một ai đó , từng cơn đau nhức lại truyền tới , nhưng cô không quan tâm . Hai tay nắm chặt cổ áo người đó lắc mạnh , giọng nói khàn khàn khô khốc :
"Thần hi , anh ấy đâu rồi , tôi muốn gặp anh ấy , nhanh lên "
Âu Dương Triệt nhìn cô gái điên cuồng trước mắt bỗng nhiên ngẩn người . Anh là cô nhi được Âu Dương Thần Hi thu nhận từ nhỏ , là cánh tay đắc lực của thiếu gia bao năm qua . Vì vậy mà anh đã chứng kiến rất nhiều lần bộ dáng điêu ngoa của Lạc Thiên Vy . Lúc nào cô ta cũng chỉ biết hất hàm sai khiến , chẳng coi ai ra gì , chà đạp lên tình cảm mà thiếu gia dành cho cô ta . Anh thực sự rất ghét cô ta . Nhưng mà cô ta là người mà thiếu gia yêu mến nên anh mới không thể hiện ra . Lúc biết tin thiếu gia xảy ra chuyện , anh hận không thể bóp chết cô ta . Chỉ là bây giờ , bỗng nhiên cảm thấy , cô ta như vậy có lẽ mới là trừng phạt thích đáng nhất . Những gì thiếu gia bỏ ra đã được hồi báo , chỉ là quá muộn rồi . Ngài không đợi được ngày này .
Trong mắt hiện lên tưởng nhớ cùng thương tiếc , hắn nhất định sẽ trung thành với cô gái này , thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ngài . Nghĩ vậy , hắn sải bước , dẫn cô tới trước một căn phòng được canh giữ cẩn thận . Mở cửa , làm một tư thế mời . Cô chẳng còn thời gian mà quan tâm mấy thứ lễ nghi vô nghĩa này , ngay lập tức xông tới bên cạnh bóng dáng đang nằm trên giường kia . Nước mắt ngay tại lúc này rớt xuống như mưa . Cô nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc , ngón tay run rẩy đặt trước mũi hắn . Không còn thở nữa .
Gương mặt cô càng thêm tái nhợt , đôi mắt vô hồn . Một tay vuốt ve khuôn mặt hắn , thật lạnh lẽo . Cô bỗng nhiên nở nụ cười , nước mắt lại vẫn chảy :
"Thần Hi , anh chỉ là đang ngủ thôi đúng không , nhất định là vậy rồi . Anh đã nói sẽ luôn ở bên cạnh em mà đúng không? đúng không? "
Không có , mãi mãi sẽ không bao giờ có người đáp lại nữa . Anh sẽ không mỉm cười dịu dàng với cô nữa , cũng sẽ không nhẹ nhàng xoa đầu cô nữa . Cô cũng không thể lại nghe giọng nói trầm thấp của anh , không thể lại được anh ôm vào lòng mà dỗ dành nữa . Đúng vậy , không thể nữa . Ánh mắt cô hiện lên một tia điên cuồng , gục đầu xuống ngực anh , bàn tay cứng lại giữa không trung . Cô thực sự không nỡ làm anh tổn thương :
"Ô...Ô...Ô...anh là đồ dối trá , anh lừa em , em không tin anh nữa , không tin nữa "
"Thần Hi , là em sai , là em ngu xuẩn không nhận ra được tình cảm của mình . Anh tỉnh dậy đi , được không ? Anh muốn mắng em cũng được , chán ghét em cũng được , muốn thu hồi lại tình cảm dành cho em cũng được . Chỉ là , xin anh đừng im lặng như thế "
Bên ngoài cửa , Âu Dương Triệt vẫn lẳng lặng đứng đó . Đợi cho tới khi âm thanh trong phòng im bặt mới mở cửa bước vào . Lạc Thiên Vy đang nằm trên ngực Âu Dương Thần Hi mà ngất lịm đi , hai tay vẫn cố chấp ôm chặt quanh hông hắn không buông . Khe khẽ thở dài , số phận thực trêu ngươi , luôn luôn đùa nghịch với con người như vậy . Hai người họ cuối cùng cũng không đến được với nhau. Một người yêu tới không tiếc hi sinh tính mạng , một người nhận ra tình cảm của mình thì cũng đã muộn . Mọi thứ đã không thể cứu vãn nữa rồi
Một tay anh đưa lên xoa mái tóc cô , miệng vẫn nhẹ nhàng trấn an :
"Thiên Vy , đừng sợ , em nhất định phải sống . Sau này nếu anh không thể ở bên em nữa thì em cũng hãy sống thật tốt . Có lẽ , bây giờ nói lời này thì hơi muộn , nhưng mà anh vẫn muốn nói với em , nghe cho thật kĩ nhé . Âu Dương Thần Hi cả đời chỉ yêu một người , người đó chính là em . Cho dù người em yêu chưa từng là anh thì anh vẫn rất vui vẻ vì bao năm qua em vẫn luôn ở bên anh . Thực sự rất cảm ơn em , vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh "
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy , vẫn quyến rũ như vậy . Chỉ là , từng câu từng chữ sao mà đau đớn quá , giống như từng lưỡi dao khắc sâu vào tim cô vậy .
Chỉ một câu thôi giống như đã lấy đi hết sức lực của anh vậy , hơi thở dần dần yếu đi . Cô muốn ngẩng đầu lên lại bị anh đưa tay giữ lại . Anh hơi cúi đầu hôn lên trán cô , khe khẽ thì thầm :
" Thiên Vy , nhắm mắt lại đi , ngủ một giấc rồi tỉnh dậy sẽ không sao nữa . Chỉ là , sau này anh không thể ở bên em nữa rồi . Tạm biệt "
Âm cuối cứ quanh quẩn bên tai cô không dứt , chất lỏng ấm nóng chảy xuống từ mái tóc cô , xuống mặt rồi xuống cằm . Anh khóc , lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng . Cô muốn ôm chặt lấy anh , muốn nói rằng : "Anh đừng khóc , anh vẫn sẽ ở bên em mà , đúng không ?'' Nhưng mà , mí mắt cô nặng quá , cả người vô lực mà ngất đi .
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Mở mắt ra lần nữa , đối diện là trần nhà trắng xóa , mùi thuốc khử trùng gay mũi . Đây là , bệnh viện sao ?
Giống như chợt nhớ ra điều gì , hai mắt cô bỗng nhiên trừng lớn , đồng tử co rụt lại . Cảnh tượng ấy như hiện ra ngay trước mắt , rất chân thực . Cô ngay lập tức nhảy xuống giường , giật phăng ống truyền trên tay ra , cả người lảo đảo chạy ra ngoài .
Bỗng nhiên va phải một ai đó , từng cơn đau nhức lại truyền tới , nhưng cô không quan tâm . Hai tay nắm chặt cổ áo người đó lắc mạnh , giọng nói khàn khàn khô khốc :
"Thần hi , anh ấy đâu rồi , tôi muốn gặp anh ấy , nhanh lên "
Âu Dương Triệt nhìn cô gái điên cuồng trước mắt bỗng nhiên ngẩn người . Anh là cô nhi được Âu Dương Thần Hi thu nhận từ nhỏ , là cánh tay đắc lực của thiếu gia bao năm qua . Vì vậy mà anh đã chứng kiến rất nhiều lần bộ dáng điêu ngoa của Lạc Thiên Vy . Lúc nào cô ta cũng chỉ biết hất hàm sai khiến , chẳng coi ai ra gì , chà đạp lên tình cảm mà thiếu gia dành cho cô ta . Anh thực sự rất ghét cô ta . Nhưng mà cô ta là người mà thiếu gia yêu mến nên anh mới không thể hiện ra . Lúc biết tin thiếu gia xảy ra chuyện , anh hận không thể bóp chết cô ta . Chỉ là bây giờ , bỗng nhiên cảm thấy , cô ta như vậy có lẽ mới là trừng phạt thích đáng nhất . Những gì thiếu gia bỏ ra đã được hồi báo , chỉ là quá muộn rồi . Ngài không đợi được ngày này .
Trong mắt hiện lên tưởng nhớ cùng thương tiếc , hắn nhất định sẽ trung thành với cô gái này , thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ngài . Nghĩ vậy , hắn sải bước , dẫn cô tới trước một căn phòng được canh giữ cẩn thận . Mở cửa , làm một tư thế mời . Cô chẳng còn thời gian mà quan tâm mấy thứ lễ nghi vô nghĩa này , ngay lập tức xông tới bên cạnh bóng dáng đang nằm trên giường kia . Nước mắt ngay tại lúc này rớt xuống như mưa . Cô nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc , ngón tay run rẩy đặt trước mũi hắn . Không còn thở nữa .
Gương mặt cô càng thêm tái nhợt , đôi mắt vô hồn . Một tay vuốt ve khuôn mặt hắn , thật lạnh lẽo . Cô bỗng nhiên nở nụ cười , nước mắt lại vẫn chảy :
"Thần Hi , anh chỉ là đang ngủ thôi đúng không , nhất định là vậy rồi . Anh đã nói sẽ luôn ở bên cạnh em mà đúng không? đúng không? "
Không có , mãi mãi sẽ không bao giờ có người đáp lại nữa . Anh sẽ không mỉm cười dịu dàng với cô nữa , cũng sẽ không nhẹ nhàng xoa đầu cô nữa . Cô cũng không thể lại nghe giọng nói trầm thấp của anh , không thể lại được anh ôm vào lòng mà dỗ dành nữa . Đúng vậy , không thể nữa . Ánh mắt cô hiện lên một tia điên cuồng , gục đầu xuống ngực anh , bàn tay cứng lại giữa không trung . Cô thực sự không nỡ làm anh tổn thương :
"Ô...Ô...Ô...anh là đồ dối trá , anh lừa em , em không tin anh nữa , không tin nữa "
"Thần Hi , là em sai , là em ngu xuẩn không nhận ra được tình cảm của mình . Anh tỉnh dậy đi , được không ? Anh muốn mắng em cũng được , chán ghét em cũng được , muốn thu hồi lại tình cảm dành cho em cũng được . Chỉ là , xin anh đừng im lặng như thế "
Bên ngoài cửa , Âu Dương Triệt vẫn lẳng lặng đứng đó . Đợi cho tới khi âm thanh trong phòng im bặt mới mở cửa bước vào . Lạc Thiên Vy đang nằm trên ngực Âu Dương Thần Hi mà ngất lịm đi , hai tay vẫn cố chấp ôm chặt quanh hông hắn không buông . Khe khẽ thở dài , số phận thực trêu ngươi , luôn luôn đùa nghịch với con người như vậy . Hai người họ cuối cùng cũng không đến được với nhau. Một người yêu tới không tiếc hi sinh tính mạng , một người nhận ra tình cảm của mình thì cũng đã muộn . Mọi thứ đã không thể cứu vãn nữa rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.