Chương 40: Người yêu ta một kiếp, ta trả người cả đời
Quân Ly
04/01/2021
Âu Dương Thần Hi không biết đây có phải một giấc mơ không nhưng hắn làm cách nào cũng không thể tỉnh lại, giống như bị giam cầm trong một cuốn sách cũ đã phai màu.
Hắn chỉ có thể giống như u linh đi theo bên cạnh Lạc Thiên Vy, nhìn cô khắc khổ làm việc, lại nhìn cô một mình cô đơn. Cô gái luôn lạc quan vô tâm vô tư của hắn đột nhiên biến thành một bức họa trầm mặc, không nói cũng không cười, chỉ có bóng đêm vô tận vẫn làm bạn với cô.
Cô không còn thích đi dạo phố, cũng không còn thích ngồi xem phim lúc tám giờ tối, mơ mộng về một chàng hoàng tử thuộc về riêng mình. Cô chỉ thích ngồi ngẩn ngơ một mình, những giọt nước mắt lặng lẽ chìm vào bóng tối.
Chẳng có ai thấy được.
Cũng sẽ chẳng có ai thấu được.
Bởi vì người sẽ luôn yêu thương cô đã rời đi mãi mãi.
Âu Dương Thần Hi khẽ vươn tay chạm vào khóe mắt của cô, lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt xuyên thấu qua ngón tay mình nặng nề rơi xuống đất.
Rốt cuộc anh đã hiểu được, ở trong thế giới này, bản thân đã chết rồi, chết từ 5 năm trước, trong một vụ tai nạn. Mà bây giờ, anh cũng sắp phải trơ mắt nhìn cô gái của anh đi tìm chết.
Đau đớn lắm, nhưng lại có thể làm gì được đây?
Anh vẫn ở bên cạnh em, Thiên Vy à, em có biết không?
Cho nên, xin em đừng như thế.
Âu Dương Thần Hi lại lần nữa nhìn thấy người mặc áo choàng đen kia. Hắn nghe cô gọi tên kia là Lăng ca - cái kẻ mà hắn từng ăn dấm suốt một thời gian dài, thế mà lại là anh em tốt của hắn. Và hơn thế, Lăng Ngạo Quân, hắn không phải con người.
Hắn là một tên ác quỷ.
\- Thiên Vy\, em đã nghĩ kĩ rồi chứ?
Lạc Thiên Vy gật gật đầu.
\- Em đã nghĩ kĩ rồi\.
\- Cho dù đó chỉ là một giấc mộng cũng được sao?
Lạc Thiên Vy nghe hắn hỏi thế lại khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt lại ẩn chứa sự thỏa mãn khó hiểu.
\- Lăng ca\, cái gì là giả cái gì lại là thật?
Trên đời này chẳng có điều gì có thể phân biệt rõ thật giả. Anh cho là thật thì đó chính là thật mà cho dù đó là giả chỉ cần anh tin tưởng, đó cũng là thật, không phải sao? Chỉ cần em nguyện ý lừa mình cả đời, có thể một lần nữa nhìn thấy anh ấy, yêu thương anh ấy, thì lời nói dối nói nhiều cũng sẽ thành thật mà thôi. Cái gì cũng không quan trọng, chỉ có người mình yêu mới là quan trọng nhất. Anh nói có đúng không?
Anh nhìn Lạc Thiên Vy nhẹ nhàng nhấc tay một cái, một vết cắt sâu hoắm đã xuất hiện ở trên cổ tay cô. Động mạch chủ vừa bị cứa vào, máu tươi đã ồ ạt chảy ra. Trên mặt cô vẫn là thần sắc thong dong như cũ, chỉ là hai mắt lại nhìn chăm chú vào trên mặt đất.
Âu Dương Thần Hi vừa giật mình vừa lo lắng sợ hãi. Anh vội vã muốn chạy tới nắm lấy tay cô. Nhưng chỉ còn cách có vài bước thôi, cánh tay anh đã bị một người kéo chặt lại. Anh quay đầu nhìn, chẳng biết Lăng Ngạo Quân đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào. Anh đã thử rất nhiều lần mà không thể chạm vào bất cứ vật gì của thế giới này, vậy mà Lăng Ngạo Quân lại dễ dàng giữ chặt anh lại.
Lúc này mặt đất dưới chân Lạc Thiên Vy đã sáng lên chói mắt, ánh sáng đỏ rực chiếu thẳng tới tận chân trời, như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng cả bầu trời. Bây giờ Âu Dương Thần Hi mới nhận ra dưới chân cô là một vòng tròn kì lạ được vẽ bằng máu tươi, những kí tự cổ xưa không ngừng chuyển động giống như mạch máu trong cơ thể, toát ra sinh cơ mãnh liệt như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ. Chỉ cần ngước mắt nhìn lên là có thể trông thấy cả một khoảng trời đen kịt.
Nhưng vị trí mà luồng sáng đỏ rực xông thẳng lên trời lại dần dần tạo ra một lốc xoáy đen ngòm. Lạc Thiên Vy giơ một bàn tay lên, chăm chú ngắm nghía chiếc nhẫn khắc hình hoa mai tinh xảo.
Cô vừa không nỡ lại vừa do dự không thôi, cuối cùng vẫn cắn răng tháo nó ra, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn một cái thật nhẹ, rồi mới lưu luyến tung nó về phía luồng sáng đỏ.
Chiếc nhẫn lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, nhưng không hề yếu ớt. Anh giống như nhìn thấy vô số sợi dây đỏ tách ra từ trong luồng sáng đỏ kia, lưu luyến quấn quýt với ánh sáng trắng của nó.
Âu Dương Thần Hi giật mình nhìn một màn kì diệu này, trái tim đột nhiên nhảy lên nhanh vô cùng, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đang không ngừng triệu hoán anh. Âm thanh dịu dàng mà quen thuộc một lần lại một lần gọi tên anh, lúc xa lúc gần tựa như truyền tới từ bên kia thế giới.
Đúng lúc này, Lăng Ngạo Quân lại đột ngột đẩy anh về phía trước. Linh hồn anh cũng bay lên lơ lửng giống như muốn hòa vào đất trời.
\- Mau trở về đi\, dây tơ hồng đã hình thành\, lỗ đen đi thông qua thế giới khác cũng đã mở\, Thiên Vy đang đợi cậu trở về\. Sau khi tỉnh lại\, đừng hỏi con bé bất kì chuyện gì lúc này cậu đang nhìn thấy\, để nó quên đi hết thảy trả giá\, vui sướng ở bên cậu cả đời\.
Âu Dương Thần Hi còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của những lời này thì đầu óc đã dần dần trở nên mơ hồ, linh hồn giống như bị kéo về thế giới bên kia lỗ đen. Trước khi rời đi, anh vẫn cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy Lạc Thiên Vy ở thế giới này lần cuối.
Anh nhìn thấy cô ngã quỵ ở chính giữa vòng tròn kì lạ kia, vô số dây xích xuất hiện ở bốn phía, trói chặt cả người cô lại, giống như đang trói một kẻ phạm tội phải chịu trừng phạt.
Có lẽ, đó chính là "trả giá".
Lạc Thiên Vy ngẩng đầu nhìn về phía anh, khóe môi không ngừng tràn ra máu tươi, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt lại chợt nở rộ một nụ cười rạng rõ.
"Chờ em. Em sẽ tới tìm anh sớm thôi. Chúng ta sẽ lại ở bên nhau."
"Cả đời."
Hắn chỉ có thể giống như u linh đi theo bên cạnh Lạc Thiên Vy, nhìn cô khắc khổ làm việc, lại nhìn cô một mình cô đơn. Cô gái luôn lạc quan vô tâm vô tư của hắn đột nhiên biến thành một bức họa trầm mặc, không nói cũng không cười, chỉ có bóng đêm vô tận vẫn làm bạn với cô.
Cô không còn thích đi dạo phố, cũng không còn thích ngồi xem phim lúc tám giờ tối, mơ mộng về một chàng hoàng tử thuộc về riêng mình. Cô chỉ thích ngồi ngẩn ngơ một mình, những giọt nước mắt lặng lẽ chìm vào bóng tối.
Chẳng có ai thấy được.
Cũng sẽ chẳng có ai thấu được.
Bởi vì người sẽ luôn yêu thương cô đã rời đi mãi mãi.
Âu Dương Thần Hi khẽ vươn tay chạm vào khóe mắt của cô, lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt xuyên thấu qua ngón tay mình nặng nề rơi xuống đất.
Rốt cuộc anh đã hiểu được, ở trong thế giới này, bản thân đã chết rồi, chết từ 5 năm trước, trong một vụ tai nạn. Mà bây giờ, anh cũng sắp phải trơ mắt nhìn cô gái của anh đi tìm chết.
Đau đớn lắm, nhưng lại có thể làm gì được đây?
Anh vẫn ở bên cạnh em, Thiên Vy à, em có biết không?
Cho nên, xin em đừng như thế.
Âu Dương Thần Hi lại lần nữa nhìn thấy người mặc áo choàng đen kia. Hắn nghe cô gọi tên kia là Lăng ca - cái kẻ mà hắn từng ăn dấm suốt một thời gian dài, thế mà lại là anh em tốt của hắn. Và hơn thế, Lăng Ngạo Quân, hắn không phải con người.
Hắn là một tên ác quỷ.
\- Thiên Vy\, em đã nghĩ kĩ rồi chứ?
Lạc Thiên Vy gật gật đầu.
\- Em đã nghĩ kĩ rồi\.
\- Cho dù đó chỉ là một giấc mộng cũng được sao?
Lạc Thiên Vy nghe hắn hỏi thế lại khẽ cười, nụ cười nhàn nhạt lại ẩn chứa sự thỏa mãn khó hiểu.
\- Lăng ca\, cái gì là giả cái gì lại là thật?
Trên đời này chẳng có điều gì có thể phân biệt rõ thật giả. Anh cho là thật thì đó chính là thật mà cho dù đó là giả chỉ cần anh tin tưởng, đó cũng là thật, không phải sao? Chỉ cần em nguyện ý lừa mình cả đời, có thể một lần nữa nhìn thấy anh ấy, yêu thương anh ấy, thì lời nói dối nói nhiều cũng sẽ thành thật mà thôi. Cái gì cũng không quan trọng, chỉ có người mình yêu mới là quan trọng nhất. Anh nói có đúng không?
Anh nhìn Lạc Thiên Vy nhẹ nhàng nhấc tay một cái, một vết cắt sâu hoắm đã xuất hiện ở trên cổ tay cô. Động mạch chủ vừa bị cứa vào, máu tươi đã ồ ạt chảy ra. Trên mặt cô vẫn là thần sắc thong dong như cũ, chỉ là hai mắt lại nhìn chăm chú vào trên mặt đất.
Âu Dương Thần Hi vừa giật mình vừa lo lắng sợ hãi. Anh vội vã muốn chạy tới nắm lấy tay cô. Nhưng chỉ còn cách có vài bước thôi, cánh tay anh đã bị một người kéo chặt lại. Anh quay đầu nhìn, chẳng biết Lăng Ngạo Quân đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào. Anh đã thử rất nhiều lần mà không thể chạm vào bất cứ vật gì của thế giới này, vậy mà Lăng Ngạo Quân lại dễ dàng giữ chặt anh lại.
Lúc này mặt đất dưới chân Lạc Thiên Vy đã sáng lên chói mắt, ánh sáng đỏ rực chiếu thẳng tới tận chân trời, như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thủng cả bầu trời. Bây giờ Âu Dương Thần Hi mới nhận ra dưới chân cô là một vòng tròn kì lạ được vẽ bằng máu tươi, những kí tự cổ xưa không ngừng chuyển động giống như mạch máu trong cơ thể, toát ra sinh cơ mãnh liệt như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ. Chỉ cần ngước mắt nhìn lên là có thể trông thấy cả một khoảng trời đen kịt.
Nhưng vị trí mà luồng sáng đỏ rực xông thẳng lên trời lại dần dần tạo ra một lốc xoáy đen ngòm. Lạc Thiên Vy giơ một bàn tay lên, chăm chú ngắm nghía chiếc nhẫn khắc hình hoa mai tinh xảo.
Cô vừa không nỡ lại vừa do dự không thôi, cuối cùng vẫn cắn răng tháo nó ra, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn một cái thật nhẹ, rồi mới lưu luyến tung nó về phía luồng sáng đỏ.
Chiếc nhẫn lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, nhưng không hề yếu ớt. Anh giống như nhìn thấy vô số sợi dây đỏ tách ra từ trong luồng sáng đỏ kia, lưu luyến quấn quýt với ánh sáng trắng của nó.
Âu Dương Thần Hi giật mình nhìn một màn kì diệu này, trái tim đột nhiên nhảy lên nhanh vô cùng, giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đang không ngừng triệu hoán anh. Âm thanh dịu dàng mà quen thuộc một lần lại một lần gọi tên anh, lúc xa lúc gần tựa như truyền tới từ bên kia thế giới.
Đúng lúc này, Lăng Ngạo Quân lại đột ngột đẩy anh về phía trước. Linh hồn anh cũng bay lên lơ lửng giống như muốn hòa vào đất trời.
\- Mau trở về đi\, dây tơ hồng đã hình thành\, lỗ đen đi thông qua thế giới khác cũng đã mở\, Thiên Vy đang đợi cậu trở về\. Sau khi tỉnh lại\, đừng hỏi con bé bất kì chuyện gì lúc này cậu đang nhìn thấy\, để nó quên đi hết thảy trả giá\, vui sướng ở bên cậu cả đời\.
Âu Dương Thần Hi còn chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa của những lời này thì đầu óc đã dần dần trở nên mơ hồ, linh hồn giống như bị kéo về thế giới bên kia lỗ đen. Trước khi rời đi, anh vẫn cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn thấy Lạc Thiên Vy ở thế giới này lần cuối.
Anh nhìn thấy cô ngã quỵ ở chính giữa vòng tròn kì lạ kia, vô số dây xích xuất hiện ở bốn phía, trói chặt cả người cô lại, giống như đang trói một kẻ phạm tội phải chịu trừng phạt.
Có lẽ, đó chính là "trả giá".
Lạc Thiên Vy ngẩng đầu nhìn về phía anh, khóe môi không ngừng tràn ra máu tươi, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt lại chợt nở rộ một nụ cười rạng rõ.
"Chờ em. Em sẽ tới tìm anh sớm thôi. Chúng ta sẽ lại ở bên nhau."
"Cả đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.