Chương 42: Tiệc sinh nhật
Quân Ly
04/01/2021
Rất nhanh đã đến sinh nhật của Âu Dương Thần Hi. Lần này hắn muốn tổ chức tiệc sinh nhật thật long trọng, cốt cũng là để ra mắt vị hôn thê trước bàn dân thiên hạ.
Sau khi cầu hôn thành công thì mối quan hệ của hai người càng sâu sắc hơn trước. Nếu không phải Lạc Thiên Vy còn chưa đủ tuổi kết hôn thì hắn không chỉ là tổ chức tiệc sinh nhật nữa đâu mà có khi là tổ chức hôn lễ luôn một thể rồi ấy.
Tuy vậy chiếc nhẫn trên tay Lạc Thiên Vy đã được lên tới mấy mặt báo rồi, từ nhà thiết kế tới giá trị của nó đều bị đào bới ra không thiếu thứ gì. Hai người đều mặc kệ mối quan tâm của cánh truyền thông, vẫn đủng đỉnh chuẩn bị tiệc sinh nhật như cũ.
Mà Lạc Thiên Vy thì đã bắt tay vào chuẩn bị quà sinh nhật của mình từ hai tuần trước. Cô cảm thấy mấy ý tưởng hiến thân gì đó đã quá lỗi thời rồi, cô muốn tặng anh một món quà độc nhất vô nhị.
Nhưng mà từ kiếp trước qua kiếp này cô đều chưa từng yêu đương, thời điểm biết cách lãng mạn cũng đã trôi qua quá lâu rồi, cô bây giờ tâm hồn không đến mức già cỗi nhưng cũng chẳng thể bay bổng như hồi còn trẻ nữa.
Có điều gì mà chỉ có cô có thể làm, mà người khác thì không thể?
\*\*\*
Bữa tiệc được tổ chức trong trang viên riêng của Âu Dương Thần Hi. Nằm giữa đô thị phồn hoa, nhưng cả tòa biệt thự rộng lớn như được tách biệt hẳn với bên ngoài, nội thất xa hoa nhưng cũng không kém phần đại khí, hoàn toàn xứng đáng là một tòa dinh thự sang chảnh có một không hai.
Khách mời tiến đến đông như trảy hội, từng loạt siêu xe tiến vào khuôn viên rộng lớn, chỉ cần nhìn hãng xe đã đủ biết người tới không phú cũng quý. Nhưng mỗi người đều đeo lên mặt một nụ cười lễ độ, thần thái khiêm tốn ung dung, không nhìn ra một chút kiêu ngạo ngày thường. Thế mới biết, đã tới địa bàn của Âu Dương Thần Hi, thì làm gì có ai có tư cách kiêu ngạo?
Đại sảnh rộng lớn được thiết kế theo phong cách tao nhã phóng khoáng, thể hiện rõ phẩm vị không tầm thường của chủ nhân. Ai nấy trang phục lộng lẫy, đặc biệt là các quý cô quý bà mặc váy dạ hội hoa lệ, trang điểm tỉ mỉ từ lọn tóc tới chân mày, ngay cả nụ cười cũng hoàn mĩ không chê vào đâu được.
Mọi người trò chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ Âu Dương Thần Hi và Lạc Thiên Vy mới khoan thai đến muộn. Hai người bước xuống từ trên tầng hai, hắn nắm lấy bàn tay của cô, tỉ mỉ chú ý từng bước chân một, chỉ sợ cô bị làn váy quá dài làm vấp ngã.
Hôm nay Lạc Thiên Vy ăn diện lung linh như một nàng công chúa. Mái tóc xoăn nhẹ uốn lượn như một dòng nước mềm mại, buông khẽ trên làn váy trắng tinh. Cô đội một chiếc vương miện đính đá quý lấp lánh, viên đá sapphire màu xanh thẫm rủ xuống trước vầng trán trắng nõn, tạo cảm giác thánh khiết kì lạ.
Làn váy xõa tung từ phần eo xuống đến đầu gối thì bắt đầu xẻ tà, để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn được bao lấy trong đôi giày cao gót màu trắng ngà.
Cô bước xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của vô số cô gái. Âu Dương Thần Hi giống như chàng bạch mã hoàng tử anh tuấn trong truyện cổ tích, hộ giá hộ tống nàng công chúa xinh đẹp.
Hai người cùng sóng vai bước lên khán đài rộng lớn, trở thành một giai thoại trong mắt rất nhiều người.
Âu Dương Thần Hi vẫn nắm tay cô gái của hắn, giọng nói trầm lạnh dường như chứa đựng niềm vui sướng mà bất kì ai cũng có thể cảm nhận được.
– Cảm ơn mọi người đã đến với bữa tiệc đêm nay. Tôi là Âu Dương Thần Hi, và người đang đứng bên cạnh tôi chính là vị hôn thê của tôi, cũng chính là vợ tương lai của tôi, Lạc Thiên Vy.
Đám đông vang lên tiếng hút khí không hề nhỏ. Cho dù biết đây là sự thật đã định, nhưng không ít phu nhân tiểu thư đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cánh đàn ông không chỉ cảm thấy đáng tiếc mà còn thầm cảm thán sự coi trọng của Âu Dương Thần Hi với vị hôn thê của mình.
Giới thượng lưu có một quy luật bất thành văn, đó là muốn phát triển thì không thể thiếu quan hệ thông gia, cho nên đa số những người đứng ở đây đều sẽ tiến vào hôn nhân với một đối tượng môn đăng hộ đối, hai gia tộc liên hôn thương nghiệp sẽ mang đến lợi ích khổng lồ. Mà Âu Dương Thần Hi thì khác, anh đã quá đủ giàu có để khiến cho không có bất kì gia tộc nào dám cùng anh xưng một tiếng môn đăng hộ đối.
– Tiện đây tôi cũng muốn thông báo với mọi người một tin vui, tôi đã cầu hôn thành công, cho nên tới sinh nhật 18 tuổi của vợ tôi, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, mong rằng mọi người có thể tới chung vui cùng chúng tôi.
Nét cười ôn hòa trên gương mặt mỗi người suýt nữa đã không giữ được. Bọn họ coi như là có kinh nghiệm tham dự vô số tiệc tùng, nhưng chưa bao giờ thấy ai mang việc cầu hôn ra rêu rao toàn thiên hạ, sau đó tiện thể thông báo hôn kỳ cả! Âu tổng anh minh thần võ à, chẳng lẽ chúng tôi tới đây là để xem anh tú ân ái sao?
Nhưng tất cả mọi người vẫn nâng ly chúc mừng Âu Dương Thần Hi, không khí náo nhiệt đến kỳ lạ.
Giữa vô số nụ cười giả tạo nhưng chí ít không hề mang theo ác ý kia, có một ánh mắt mang đến cảm giác rất không tốt.
Lạc Thiên Vy nhìn về phía một góc khuất tầm nhìn, kịp thời bắt lấy một tia phẫn hận chợt lướt qua rồi biến mất.
Cho dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng dáng người kia khiến cho cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cô ta, rốt cuộc là ai?
Sau khi cầu hôn thành công thì mối quan hệ của hai người càng sâu sắc hơn trước. Nếu không phải Lạc Thiên Vy còn chưa đủ tuổi kết hôn thì hắn không chỉ là tổ chức tiệc sinh nhật nữa đâu mà có khi là tổ chức hôn lễ luôn một thể rồi ấy.
Tuy vậy chiếc nhẫn trên tay Lạc Thiên Vy đã được lên tới mấy mặt báo rồi, từ nhà thiết kế tới giá trị của nó đều bị đào bới ra không thiếu thứ gì. Hai người đều mặc kệ mối quan tâm của cánh truyền thông, vẫn đủng đỉnh chuẩn bị tiệc sinh nhật như cũ.
Mà Lạc Thiên Vy thì đã bắt tay vào chuẩn bị quà sinh nhật của mình từ hai tuần trước. Cô cảm thấy mấy ý tưởng hiến thân gì đó đã quá lỗi thời rồi, cô muốn tặng anh một món quà độc nhất vô nhị.
Nhưng mà từ kiếp trước qua kiếp này cô đều chưa từng yêu đương, thời điểm biết cách lãng mạn cũng đã trôi qua quá lâu rồi, cô bây giờ tâm hồn không đến mức già cỗi nhưng cũng chẳng thể bay bổng như hồi còn trẻ nữa.
Có điều gì mà chỉ có cô có thể làm, mà người khác thì không thể?
\*\*\*
Bữa tiệc được tổ chức trong trang viên riêng của Âu Dương Thần Hi. Nằm giữa đô thị phồn hoa, nhưng cả tòa biệt thự rộng lớn như được tách biệt hẳn với bên ngoài, nội thất xa hoa nhưng cũng không kém phần đại khí, hoàn toàn xứng đáng là một tòa dinh thự sang chảnh có một không hai.
Khách mời tiến đến đông như trảy hội, từng loạt siêu xe tiến vào khuôn viên rộng lớn, chỉ cần nhìn hãng xe đã đủ biết người tới không phú cũng quý. Nhưng mỗi người đều đeo lên mặt một nụ cười lễ độ, thần thái khiêm tốn ung dung, không nhìn ra một chút kiêu ngạo ngày thường. Thế mới biết, đã tới địa bàn của Âu Dương Thần Hi, thì làm gì có ai có tư cách kiêu ngạo?
Đại sảnh rộng lớn được thiết kế theo phong cách tao nhã phóng khoáng, thể hiện rõ phẩm vị không tầm thường của chủ nhân. Ai nấy trang phục lộng lẫy, đặc biệt là các quý cô quý bà mặc váy dạ hội hoa lệ, trang điểm tỉ mỉ từ lọn tóc tới chân mày, ngay cả nụ cười cũng hoàn mĩ không chê vào đâu được.
Mọi người trò chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ Âu Dương Thần Hi và Lạc Thiên Vy mới khoan thai đến muộn. Hai người bước xuống từ trên tầng hai, hắn nắm lấy bàn tay của cô, tỉ mỉ chú ý từng bước chân một, chỉ sợ cô bị làn váy quá dài làm vấp ngã.
Hôm nay Lạc Thiên Vy ăn diện lung linh như một nàng công chúa. Mái tóc xoăn nhẹ uốn lượn như một dòng nước mềm mại, buông khẽ trên làn váy trắng tinh. Cô đội một chiếc vương miện đính đá quý lấp lánh, viên đá sapphire màu xanh thẫm rủ xuống trước vầng trán trắng nõn, tạo cảm giác thánh khiết kì lạ.
Làn váy xõa tung từ phần eo xuống đến đầu gối thì bắt đầu xẻ tà, để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn được bao lấy trong đôi giày cao gót màu trắng ngà.
Cô bước xuống trong ánh mắt ngưỡng mộ của vô số cô gái. Âu Dương Thần Hi giống như chàng bạch mã hoàng tử anh tuấn trong truyện cổ tích, hộ giá hộ tống nàng công chúa xinh đẹp.
Hai người cùng sóng vai bước lên khán đài rộng lớn, trở thành một giai thoại trong mắt rất nhiều người.
Âu Dương Thần Hi vẫn nắm tay cô gái của hắn, giọng nói trầm lạnh dường như chứa đựng niềm vui sướng mà bất kì ai cũng có thể cảm nhận được.
– Cảm ơn mọi người đã đến với bữa tiệc đêm nay. Tôi là Âu Dương Thần Hi, và người đang đứng bên cạnh tôi chính là vị hôn thê của tôi, cũng chính là vợ tương lai của tôi, Lạc Thiên Vy.
Đám đông vang lên tiếng hút khí không hề nhỏ. Cho dù biết đây là sự thật đã định, nhưng không ít phu nhân tiểu thư đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Cánh đàn ông không chỉ cảm thấy đáng tiếc mà còn thầm cảm thán sự coi trọng của Âu Dương Thần Hi với vị hôn thê của mình.
Giới thượng lưu có một quy luật bất thành văn, đó là muốn phát triển thì không thể thiếu quan hệ thông gia, cho nên đa số những người đứng ở đây đều sẽ tiến vào hôn nhân với một đối tượng môn đăng hộ đối, hai gia tộc liên hôn thương nghiệp sẽ mang đến lợi ích khổng lồ. Mà Âu Dương Thần Hi thì khác, anh đã quá đủ giàu có để khiến cho không có bất kì gia tộc nào dám cùng anh xưng một tiếng môn đăng hộ đối.
– Tiện đây tôi cũng muốn thông báo với mọi người một tin vui, tôi đã cầu hôn thành công, cho nên tới sinh nhật 18 tuổi của vợ tôi, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, mong rằng mọi người có thể tới chung vui cùng chúng tôi.
Nét cười ôn hòa trên gương mặt mỗi người suýt nữa đã không giữ được. Bọn họ coi như là có kinh nghiệm tham dự vô số tiệc tùng, nhưng chưa bao giờ thấy ai mang việc cầu hôn ra rêu rao toàn thiên hạ, sau đó tiện thể thông báo hôn kỳ cả! Âu tổng anh minh thần võ à, chẳng lẽ chúng tôi tới đây là để xem anh tú ân ái sao?
Nhưng tất cả mọi người vẫn nâng ly chúc mừng Âu Dương Thần Hi, không khí náo nhiệt đến kỳ lạ.
Giữa vô số nụ cười giả tạo nhưng chí ít không hề mang theo ác ý kia, có một ánh mắt mang đến cảm giác rất không tốt.
Lạc Thiên Vy nhìn về phía một góc khuất tầm nhìn, kịp thời bắt lấy một tia phẫn hận chợt lướt qua rồi biến mất.
Cho dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng dáng người kia khiến cho cô có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Cô ta, rốt cuộc là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.