Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 32

Hân Hân Hướng Vinh

30/06/2013

Trần Hiểu Kỳ là chị cả ở nhà, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, cũng bị Manh Manh dọa không nhẹ, từ trên lầu xuống đất, xuống gara, Trần Hiểu Kỳ trơ mắt nhìn Manh Manh đi đến phía trước chiếc xe Miura danh tiếng, bóng lộn tới cực điểm, hướng cô ngoắc.

Trần Hiểu Kỳ chính là chưa từng tận mắt nhìn thấy, hình ảnh thì từng nhìn qua, trên laptop, vách tường phòng cô chính là hình chiếc xe danh tiếng này, tuy rằng không biết cụ thể là bao nhiêu tiền, nhưng hơn trăm vạn cũng không sai, hơn nữa, bị Manh Manh túm lên xe, chạy ra, dọc theo đường đi, trăm phần trăm mọi người có mặt bên đường quay đầu nhìn theo.

Trần Hiểu Kỳ rốt cục cũng lĩnh giáo cá tính của Manh Manh, ai nói nha đầu kia khiêm tốn, vừa kiêu ngạo là có thể hù chết người, bộ quần áo này sẽ khiến kẻ kiêu ngạo nhất cũng phải chịu thua, thật sự là nam tính đến không có thiên lý, trách không được hiện nay đang có xu thế quần áo trung tính, ngay cả Trần Hiểu Kỳ cũng cảm thấy, động tác ‘anh chàng’ Manh Manh đang xoay tay lái rất mê người.

Ra nội thành, nóc xe thể thao từ từ mở ra, gió đêm tiến vào, thổi bay đuôi ngựa cột sau đầu cô, cùng âm thanh chuyển động không dứt, gào thét tuôn qua trên đường núi, Trần Hiểu Kỳ bỗng nhiên còn có loại cảm giác, may mà Manh Manh là nữ, nếu là nam, phụ nữ trong thiên hạ còn có đường sống sao, nhưng mà, tốc độ này có phải hơi nhanh không: "Manh Manh, Phương Manh Manh, bạn chậm một chút cho mình, chậm một chút... A..."

Trần Hiểu Kỳ rốt cuộc không thể nghĩ gì khác, nha đầu kia quả thực chính là liều mạng, xe theo đường núi chạy lên, Trần Hiểu Kỳ thậm chí có cảm giác, mình lúc nào cũng có khả năng rơi xuống sườn núi nguy hiểm, Manh Manh lại cười rất lớn.

Đã lâu không thống khoái như vậy, giống như ra ngoài đổi gió, chuyện đua xe này, Manh Manh học từ anh Hiểu Phong, đừng nhìn hiện tại anh Hiểu Phong rất nghiêm trang, có một đoạn thời gian cũng rất phản nghịch, không chuyện xấu gì chưa từng làm, anh muốn làm liền làm, mà lúc nào cũng kéo theo cô, lúc anh Hiểu Phong mê đua xe, vừa đến buổi tối, Manh Manh liền đi theo anh ra bên ngoài mà chạy, từ xe thể thao đến mô tô, Vệ Hiểu Phong đua bằng phương tiện gì, Manh Manh cũng nhất định an vị phía sau anh, nếu không thì là bên cạnh, tiểu nha đầu không lớn, lá gan lại lớn, lúc hưng phấn, cũng giống như người điên.

Về sau lại bị người lớn trong nhà phát hiện, dượng luôn luôn tao nhã, cầm lấy roi, đem anh Hiểu Phong quất một cái. Từ sau khi bị đánh, anh Hiểu Phong dù chết cũng không mang cô theo, nhưng mà cô thường xuyên lấy xe anh Hiểu Phong mua cho mà giải nghiện. Chính là chiếc xe ngày đó cô lừa Ki ca ca nói là xe của anh Hiểu Phong, kỳ thật cũng đúng vậy, là anh Hiểu Phong tiêu tiền từ nước ngoài trực tiếp mua cho cô, làm quà sinh nhật khi cô mười chín tuổi, chẳng qua Ki ca ca đầu gỗ ngốc nghếch, cô lại giả bộ hiền lành, cho nên nói dối cũng là vì có ý tốt suy nghĩ cho Ki ca ca.

Nhưng hôm nay không cần làm vậy, vì ngăn chặn phiền toái về sau, hôm nay cô phải làm như vậy, đối với tình yêu Lâm Thanh truy đuổi cùng chấp nhất không có gì đáng trách, nhưng mọi chuyện cô đều nhằm vào mình, dùng thái độ khinh bỉ nhục mạ đối đãi với cô, Manh Manh quyết không cho phép, cô là con gái của ba mẹ, cô là công chúa của Phương gia, có thể khiêm tốn, nhưng không chịu được người khác hạ nhục, đây không phải kiêu ngạo, đây là tự tôn.

"Nha đầu này điên rồi!" Vệ Hiểu Phong vừa quẹo vào đường núi, liền nhìn thấy Manh Manh đua xe phía trước, chiếc xe Miura màu sâm banh (?là màu gì?) sao anh có thể nhận sai, biểu tình anh hơi nhíu mày rơi vào trong mắt Sài Tử Hinh đang ở bên cạnh.

Sài Tử Hinh chỉ chỉ phía trước: "Anh biết chiếc xe phía trước sao, đua xe trên đường núi, lá gan ghê gớm thật, nhưng kỹ thuật thật ra khá tốt." Vệ Hiểu Phong buồn cười nói: "Đó là Manh Manh nhà anh, tiểu nha đầu đang tận hứng."

"Manh Manh? Anh nói ai? Phương Manh Manh, em họ anh? Đàn em trong trái tim Tử Hiên?"

"Trong trái tim..." Vệ Hiểu Phong không khỏi buồn cười, nha đầu kia thật sự hại người rất nặng, rõ ràng đã sớm là hoa có chủ, còn nở hoa đào khắp nơi, Phùng đầu gỗ thật sự yên tâm để cô phát tán.

Nhưng mà ngẫm lại, tiểu nha đầu luôn luôn có chủ ý, ngoại trừ Phùng Ki, đàn ông trong thiên hạ, còn ai có thể lọt vào mắt cô, càng đừng nói đi vào lòng cô, Sài Tử Hiên không tệ, đáng tiếc lại chậm không chỉ một hai ngày.



Nhắc tới Tử Hiên, Sài Tử Hinh không khỏi âm thầm nhíu mày, mẹ chết sớm, cha lại lo sự nghiệp, trên cơ bản từ nhỏ chính là hai chị em sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên, tình cảm so với các chị em khác cũng thân thiết hơn nhiều, cơ hồ không có gì giấu nhau, Sài Tử Hinh thực hiểu biết đứa em trai này, thực ưu tú, không có khuyết điểm gì, tính tình có chút kiêu ngạo, những cái khác Sài Tử Hinh cũng không lo lắng, chỉ là trong tình yêu, cô sợ em trai chịu không nổi đả kích, hơn nữa, Hiểu Phong cùng cô từng như có như không đề cập qua vài lần, ý tứ là Manh Manh cùng Tử Hiên không có khả năng, đến tột cùng vì sao không có khả năng, Hiểu Phong chưa nói rõ ràng, hai người còn chưa tới mức không có chuyện gì giấu nhau.

Nhưng Sài Tử Hinh rất rõ, Vệ Hiểu Phong là chàng trai có sao nói vậy, nhưng với em họ của anh, càng vô cùng bảo vệ, nếu là cô gái hoàn hảo khác thì thôi, nhưng lại là cháu gái Phương gia, nói trắng ra là Sài gia bọn họ ngoại trừ có chút tiền, so với Phương gia, cũng không cao hơn người ta, huống chi tiểu nha đầu căn bản là không có ý tứ này.

Tử Hiên chính là đơn phương tương tư, nhưng Sài Tử Hinh ở một bên xem xét, tương tư có chút mê muội, nếu đàn ông đã mê muội trong tình yêu có dùng mười con trâu kéo cũng không đi, yêu mà không thể, cảm tình càng dễ dàng trở thành cố chấp, cô không hy vọng em trai đi đến bước đường cùng, đương nhiên, đây là điều tệ nhất mà Sài Tử Hinh nghĩ tới, sự tình cũng chưa nghiêm trọng đến như vậy.

Sau tiệc sinh nhật của Lâm Thanh, cô cũng nên giục em trai nghĩ lại, Lâm Thanh có chút tật xấu, nhưng cảm tình với Tử Hiên là thực, nếu về sau việc với Manh Manh không như ý, Tử Hiên không chừng có thể nghĩ lại, chẳng qua, thật không nghĩ tới Phương Manh Manh nhìn qua mảnh mai xinh đẹp, thế nhưng lại khiến người ta không biết nên nói thế nào, là kinh sợ thì thích hợp hơn.

Nhưng không thể không nói, thật sự rất tuấn tú, rất nam tính, con gái như vậy không phải người bình thường nào cũng có thể khống chế, ít nhất, Sài Tử Hinh cảm thấy em trai cô không thể, nhưng mà, cũng coi như rốt cục hiểu được vì sao lần này Tử Hiên lại hãm sâu như vậy, nhắc tới xinh đẹp con gái có hàng trăm hàng ngàn, tròn trịa mảnh mai, có thể khiến người hoa cả mắt, chỉ là Phương Manh Manh lại xinh đẹp, tìm người đẹp hơn cô, cũng không phải chuyện khó, nhưng tính tình thoải mái ngang tàng không kềm chế được trên người cô thực không tìm ra được cô gái thứ hai.

Mà tính cách như vậy, sẽ không có được trong một sớm một chiều, cần bao nhiêu người nuông chiều, mới có thể sống bừa bãi như vậy, Phương Manh Manh thật chính là ‘thiên chi kiêu nữ’ (cô gái kiêu ngạo trời sinh).

Manh Manh vòng xe thật sát thành độ cong xinh đẹp, Trần Hiểu Kỳ ôm ngực nửa ngày mới bình tĩnh lại, việc đầu tiên sau khi bình tĩnh lại, chính là trực tiếp nhào qua, bắt lấy cánh tay Manh Manh bắt đầu lắc mạnh: "Bạn muốn giết người, bạn muốn chết, mình còn chưa sống đủ, Manh Manh, nha đầu chết tiệt kia, nha đầu chết tiệt kia..."

Manh Manh cười ha ha rất là vui vẻ, nâng tay vịn mặt của cô: "Bình tĩnh, bình tĩnh, Trần Hiểu Kỳ, bạn sao vậy? Chưa đua thật, đã khiến bạn bị dọa thành như vậy, bạn còn khoa trương hơn khi chơi trò tàu cao tốc."

Trần Hiểu Kỳ trừng mắt nhìn cô: "So với chơi trò tàu cao tốc còn mạo hiểm hơn, kia đều là giả, vừa rồi bên cạnh chúng ta chính là vách núi, rơi xuống là tiêu ngay, bạn có biết không?"

"Được, được, mình biết, mình biết, lần sau đi chậm một chút, được rồi chứ?" Manh Manh sờ sờ đỉnh đầu Trần Hiểu Kỳ giống như dỗ đứa trẻ.

Vệ Hiểu Phong thật sự chống đỡ không được, phì một tiếng cười vui vẻ, đi tới co tay búng vào cái trán Manh Manh: "Phùng đầu gỗ không ở bên người, em liền đùa quá trớn ."

"Manh Manh, Manh Manh..." Trần Hiểu Kỳ liều mạng kéo góc áo Manh Manh, ánh mắt chớp chớp, nhìn Vệ Hiểu Phong ngưỡng mộ.



Manh Manh bị bộ dáng sắc nữ này của Hiểu Kỳ làm tức cười, rất hào phóng giới thiệu: "Đây là anh họ mình, Vệ Hiểu Phong, đây là bạn học kiêm bạn tốt của em, Trần Hiểu Kỳ."

Vệ Hiểu Phong rất có phong độ vươn tay: "Chào người đẹp, anh là Vệ Hiểu Phong." Bàn tay Trần Hiểu Kỳ vươn ra, vừa đụng đến tay Vệ Hiểu Phong liền vội vàng rụt trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ một chút...

Cho đến khi Vệ Hiểu Phong cùng Sài Tử Hinh đi vào, mặt Trần Hiểu Kỳ vẫn hồng, Manh Manh nghiêng đầu, khuỷu tay khoát lên vai cô, thấp giọng nói: "Thế nào, coi trọng anh họ mình, mình nói cho bạn biết, anh họ mình là anh trai tốt, nhưng lại không phải là chàng trai tốt, đừng xem mặt mà bắt hình dong, anh ấy rất đào hoa, nữ nhân không biết bao nhiêu, xuất phát từ phương diện bạn thân mà lo lắng, mình khuyên bạn, Hiểu Kỳ, bạn vẫn nên tìm một ‘xử nam’ đi!" (ai không biết xử nam là gì thì tra google nhé ^^)

"Phụt..." Hiểu Kỳ không uống nước cũng phun ra, tức giận trắng mắt liếc cô một cái: "Bạn đang ở cổ đại à, đi chỗ nào tìm xử nam, mình chỉ thưởng thức, chỉ thường thức thôi, biết chưa, đối với cái đầu đen tối của bạn, mình cũng không tin bạn trai của bạn là xử nam."

"Là thật, không lừa bạn đâu." Manh Manh vô cùng chắc chắc, rất tự hào gật gật đầu.

Lúc Trần Hiểu Kỳ cứng lưỡi đứng trong sân, Trương Hạo ở phía sau lớn giọng nói: "Phương Manh Manh, Trần Hiểu Kỳ, thật là hai em, anh còn tưởng rằng nhìn nhầm..." Trương Hạo đến trước mặt hai người, đi quanh hai người hai vòng, lại đi quanh xe của Manh Manh hai vòng, bộ dáng yêu thích không buông tay, chảy nước miếng đến hận không thể cúi sâu ba thước: "Đàn em à, đây là xe của em sao! Rất ngầu nha."

Manh Manh nở nụ cười, đàn ông không ai không thích xe , lúc ba người cười nói đi vào, bữa tiệc đã bắt đầu, biệt thự Lâm gia rất lớn, bữa tiệc tổ chức trong vườn hoa, kiểu dáng Âu Tây, phục vụ mặc đồng phục khách sạn, bưng khay qua lại xen kẽ, ngọn đèn có ánh sáng ngọc, y hương tấn ảnh*, thực quý tộc xa hoa.

*‘Y hương tấn cảnh’ y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, ảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa

Bên trong đầy nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, có thể nể mặt tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái Lâm gia, cũng là vì mặt mũi của ba Lâm Thanh, sau khi Manh Manh tiến vào, kéo Trần Hiểu Kỳ trực tiếp chạy vội đến chỗ để đồ ăn, hai người, mỗi người cầm trong tay một cái đĩa, ăn no trước thì hơn, dù sao người đến rất nhiều, cũng không ai để ý đến hai người các cô.

Manh Manh đem cái càng trong món “Càng cua nấu tuyết” (ta chém, không biết món ăn ‘bắc mai nói tuyết tràng cua’ là món gì) lột ra, vừa bỏ vào trong đĩa của Hiểu Kỳ, quay người lại liền thấy Lâm Thanh, hôm nay Lâm Thanh thực thục nữ, váy trắng như tuyết ôm sát ngực, kiểu dáng đơn giản lại tương đối tạo ra khí chất, đương nhiên, nếu xem nhẹ vẻ khinh bỉ cùng xem thường rõ ràng trên mặt cô: "Đàn em đã đến rồi sao, chị còn định bảo lái xe đi đón em, sợ em tìm không được chỗ này!"

"Nếu nhà của chị không ở chỗ ám muội, người khó nhìn thấy thì bọn em sẽ tìm thấy."

Miệng của Trần Hiểu Kỳ thật độc, có thể độc chết người, Lâm Thanh bị một câu của cô làm nghẹn, nửa ngày không bình tĩnh nổi, Manh Manh không khỏi cười thầm, bỗng nhiên nhìn ra phía sau Lâm Thanh, nhanh chóng nghiêng người, cúi đầu, nhưng cũng không tránh thoát.

"Đây không phải là Manh Manh sao, tiểu nha đầu thấy dì cũng không đến chào hỏi, tối hôm qua còn cùng cô của con nhắc tới con..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Sẽ Phải Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook