Anh Sẽ Yêu Em Những Ngày Trời Trở Gió
Chương 11: Năm 2005: Khi quả nho chín
Lục Diệc Ca
07/06/2021
1.
Qua tháng mười hai, Lâm Hướng Tự và Hứa Nhiên Nhiên đều lọt vào vòng chung kết của giải Olympic quốc gia diễn ra ở Bắc Kinh.
Lâm Hướng Tự gọi điện thoại cho Hồ Đào, nói: “Tôi viết cho cậu một bức thư, gửi dịch vụ chuyển phát hỏa tốc.”
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Một bức thư thôi mà.”
“Đây là lần đầu tiên tôi viết và gửi thư, cậu không được vứt đi đâu đấy!”
Hồ Đào mỗi ngày chạy ba lần đến phòng nhận bưu phẩm của trường, cuối cùng cũng nhận được bức thư được “chuyển phát hỏa tốc” trong gió lạnh. Trên tấm bưu thiếp in hình tường thành cố cung, hoa đào rực rỡ, là bức tranh vẽ cảnh mùa xuân đong đầy tình ý. Trong thư, Lâm Hướng Tự viết rằng: “Nguyện chỉ thấy nét cười trong mắt em, nguyện rằng mỗi giọt lệ của em đều khiến cho người người cảm động, nguyện rằng sau này mỗi giấc mộng em mang đều không uổng phí.”*
*Chú thích: Trích lời bài hát “Nhân gian” của Vương Phi.
Chữ viết của anh tựa rồng bay phượng múa, thật giống với con người của anh, luôn nhiệt thành và tràn đầy sức sống.
“Cậu bắt đầu nghe nhạc Vương Phi từ bao giờ thế?” Khi Lâm Hướng Tự trở lại trường, Hồ Đào vui vẻ hỏi anh, trong lòng thầm suy đoán rằng liệu có phải anh đã vì cô mà có chung niềm yêu thích.
Lâm Hướng Tự cúi đầu nhìn xuống dòng chữ do chính tay mình viết, nhún vai nói: “Thật ra ban đầu tôi định viết là ‘Chúc cậu mỗi ngày đều thật vui vẻ’, nhưng lại bị Nhiên Nhiên ngăn lại, cậu ấy nói rằng con gái thường thích văn vẻ hoa mỹ, thế nên tôi đành phải đi chép lời bài hát.”
Hồ Đào bỗng cảm thấy nụ cười của anh vô cùng chói mắt, cô cúi đầu nhìn tấm bưu thiếp trên tay, ngẩn ngơ không nói nên lời.Cách anh nhắc tới Hứa Nhiên Nhiên, cũng đã từ “bạn học Hứa” trở thành “Nhiên Nhiên” rồi.
Cùng với những bức thư được gửi từ Bắc Kinh, còn có cả kết quả cuối cùng của kỳ thi Olympic.
Lâm Hướng Tự giành giải nhất, ngay lập tức được các trường đại học trọng điểm nhìn trúng, hứa hẹn sẽ tuyển thẳng anh vào trường. Thành tích của Hứa Nhiên Nhiên cũng không tệ, được giải nhì toàn quốc, sẽ được cộng điểm thi đại học.
“Chuyện tốt như thế thì phải khao chứ nhỉ!” Hứa Thành rung đùi đắc ý: “Bọn tôi muốn ăn ở Sheraton!”
“Mùi vị ở đấy không ngon lắm đâu,” Lâm Hướng Tự chân thành nói, “Bếp trưởng ở đó là học trò của đầu bếp nhà tôi, thế chẳng thà cậu đến nhà tôi ăn một bữa.”
Hứa Thành nghe vậy thì tức đến nghiến răng: “Ghét mấy người có tiền các cậu quá đi mất! Tôi nói cho cậu biết nhé Lâm Hướng Tự, tôi là một người đàn ông vô cùng quả cảm! Cậu đấy, dám lấy tiền đập chết tôi không?”
“Không dám đâu,” ngữ điệu của Lâm Hướng Tự vẫn chân thành như cũ, “Tôi sợ đau tay lắm.”
“Nếu không ngại thì,” Hứa Nhiên Nhiên bỗng lên tiếng: “Để tôi bảo mẹ tôi làm lẩu xiên cay cho các cậu ăn.”
Nghe vậy, không chỉ Hồ Đào, mà ngay cả Bạch Đông Viễn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Nhiên Nhiên ngại ngùng xoa xoa mũi: “Các cậu không phải lo, đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.”
Bây giờ Hồ Đào mới biết, hóa ra gia đình của Hứa Nhiên Nhiên có hoàn cảnh rất khó khăn. Mẹ của cô ấy mở một quán lẩu cay trước cổng trường tiểu học, cha làm công việc dọn gạch ở ven đường, hàng ngày Hứa Nhiên Nhiên thường hay phụ mẹ bán đồ ăn vặt ven đường.
Cô ấy học hành rất chăm chỉ, mỗi ngày đều dậy từ 5 giờ sáng giúp mẹ chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn, giúp ba làm cơm mang đi làm, sau đó ngồi trong căn nhà cũ kỹ học bài mới.
Hứa Nhiên Nhiên kể rằng mỗi khi đến mùa đông, trong nhà cô ấy không có nước ấm, phải dùng nước lạnh để rửa mặt, tay bị đông cứng đến nứt toác ra.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là đền bù cho những lần mọi người rủ tôi đi chơi mà tôi không thể đi cùng được, xin lỗi nhé.” Hứa Nhiên Nhiên mỉm cười nói.
Thảo nào Lâm Hướng Tự lại thích cô ấy, xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, thông minh, mọi thứ cô ấy đều có đủ.
Tiệm đồ ăn vặt nhỏ của mẹ Hứa Nhiên Nhiên nằm trước cổng trường tiểu học Thực Nghiệm. Vì là trường công nên hầu hết học sinh đều tự đi về nhà, tốp năm tốp ba học sinh ngồi trong quán nhỏ ăn lẩu xiên cay, nước lẩu vung vãi đầy ra bàn. Hứa Nhiên Nhiên nói rằng đó đều là những gương mặt quen thuộc, ai thích ăn củ sen ai thích ăn đậu phụ, bà Hứa đều nhớ rõ ràng.
Xem ra hôm nay không phải lần đầu Lâm Hướng Tự đến đây, anh cười chào bà Hứa, kéo tay áo đi đến cạnh nồi nấu đồ ăn: “Dì ơi, dì đi nghỉ một lát đi, con đến đây rồi mà.” Bà Hứa không đồng ý: “Con cùng Nhiên Nhiên giành được thành tích tốt, dì cũng chỉ mời các con ăn cái này được thôi.”
Hứa Nhiên Nhiên đặt đũa xuống, đi sang quầy bán quà vặt bên cạnh mua năm chai sữa đậu nành, Lâm Hướng Tự bất chợt nhớ ra: “Hồ Đào, hình như công chúa nhỏ nhà cậu tốt nghiệp trường tiểu học Thực Nghiệm đúng không?”
“Phải,” Hồ Đào gật đầu, nhàn nhạt nói: “Bây giờ đang học ở Cửu Trung rồi.”
Hứa Thành và Hứa Nhiên Nhiên chưa từng nghe nói Hồ Đào có em gái, cậu ta tò mò hỏi cô: “Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến vậy, Cửu Trung ngược hướng với cậu mà nhỉ? Sao không vào Nhất Trung mà lại đi học xa như vậy?”
“Không biết nữa, chắc không muốn nghe tôi tụng kinh.” Hồ Đào nhún nhún vai, cô bỗng nhận ra rằng tuy cô và Hồ Lâm cùng ở chung một mái nhà nhưng rất lâu rồi cô không nhìn thấy cô ta.
Lẩu xiên cay được bà Hứa bê lên rất nhanh, hai màu xanh đỏ rõ ràng, khiến vài người không nhịn được mà động đậy ngón tay.
Hồ Đào thân thiết với Lâm Hướng Tự đã lâu, khẩu vị cũng dần trở nên tương tự với nhau, cô cũng thích ăn cay như anh vậy. Hứa Nhiên Nhiên ăn rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không cần chấm muối, khuôn miệng nhỏ nhắn từ tốn ăn, thấy Lâm Hướng Tự đã uống hết sữa đậu nành liền đẩy chai còn nguyên của mình sang cho anh: “Vẫn còn ấm đấy.”
Lâm Hướng Tự cười đẩy lại cho cô ấy.
Hồ Đào ngồi đối diện bọn họ, cô bỗng cảm thấy bản thân quả thực rất giống người thừa. Quan hệ của Hứa Nhiên Nhiên và Hồ Đào không hẳn là tốt, có lẽ là bởi không có sự kết nối nên trước sau gì cũng không thể trở thành bạn bè. Hồ Đào để tay lên ngực tự hỏi rằng, nếu không có Lâm Hướng Tự, liệu cô và Hứa Nhiên Nhiên có thể trở thành bạn bè hay không. Đáp án là không. Cô không dám đến gần với những điều quá tốt đẹp như vậy, bởi nếu làm thế cô sẽ càng chật vật và tự ti hơn nữa.
Hứa Thành ngồi cạnh cười to: “Ha ha ha, cậu đang ngại ngùng đấy à Lâm Hướng Tự?”
“Muốn ăn đòn hả?” Lâm Hướng Tự giơ tay lên ra vẻ muốn đánh cậu ta.
“Tôi sai rồi sai rồi! Nào nào ăn thôi! Đến đây đến đây, chúng ta cạn ly này!”
Mọi người đều giơ bình sữa đậu nành lên, chạm bình vào nhau phát ra tiếng “lạch cạch.”
“Chúc chúc chúc—— chúc chúng ta đều thi đỗ đại học! Lâm Hướng Tự thì miễn, đi chỗ khác chơi một mình đi.”
Lâm Hướng Tự nhướng mày, cười nhìn Hứa Thành: “Sao tôi lại bị miễn chứ? Tôi chúc mọi người cầu được ước thấy.”
Tiếp theo đến lượt Hồ Đào, cô cụp mắt suy nghĩ: “Vậy chúc mọi người… cầu được ước thấy?”
“Hai cậu giống nhau à, không thích, đổi cái khác đi.”
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Vậy… hạnh phúc yêu đời?”
Đến lượt Hứa Thành nói, Bạch Đông Viễn liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu đừng nói ‘Luôn luôn tươi cười’ nhé, câu này sẽ khiến mọi người cười đến rụng răng mất.”
Ăn xong lẩu xiên cay, cửa hàng của bà Hứa bỗng trở nên đông khách, mọi người thấy vậy liền tiện tay giúp bà phục vụ khách hàng. Một đứa bé vừa trò chuyện vừa ngó nhìn Hồ Đào, nói: “Chị ơi chị xinh quá đi mất.”
Hồ Đào cười: “Cảm ơn em.”
Đứa bé gái vẫn chân thành nói: “Nếu em xinh như chị thì thật tốt, người em thích cũng sẽ thích em.”
Hồ Đào bật cười, lau khô mặt bàn: “Không phải cứ xinh đẹp thì sẽ được ưu ái,” nói đến đây, cô ngừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, liền thấy Lâm Hướng Tự đang cùng Hứa Nhiên Nhiên tính tiền, khi nói chuyện với cô ấy anh hơi khom lưng xuống. Hồ Đào vội vàng quay đầu lại, lầm bầm nói: “Người chị thích cũng có thích chị đâu.”
Đứa bé gái dường như không tin, mở to hai mắt: “Chị lừa em.”
“Chị không lừa em mà,” Hồ Đào khẽ cười, làm động tác im lặng với bé gái: “Em phải giúp chị giữ bí mật đấy nhé.”
Lúc này, Bạch Đông Viễn bỗng bước đến:”Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hồ Đào chớp chớp mắt: “Bí mật.”
Bạch Đông Viễn ngập ngừng một lát, liếc mắt nhìn Hồ Đào rồi sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Có những bí mật được chôn giấu sâu tận đáy lòng, lên men thành rượu, hóa thành gió, rồi tan biến vào mưa, trở thành giấc mơ thời niên thiếu.
Bận rộn mãi đến lúc học sinh đều đã đi về hết, cả nhóm Hồ Đào lại giúp bà Hứa thu dọn sạp hàng, sắp xếp bàn ghế. Trên ghế toàn những vết bẩn đen sì, dầu mỡ bám đầy tay, Hứa Nhiên Nhiên đi đến cạnh Hồ Đào, bối rối nói với cô: “Mình dọn thế này thôi là được rồi.”
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Hứa Thành rủ cả nhóm đến KTV hát karaoke, Hứa Nhiên Nhiên do dự một lát, hơi chán nản nói: “Lần sau được không? Gần đây ba tôi không được khỏe, tôi muốn về nhà sớm một chút.”
Lâm Hướng Tự quay sang hỏi: “Bác trai có sao không?”
“Vẫn ổn, chỉ là vì mệt mỏi quá thôi.” Hứa Nhiên Nhiên lắc đầu.
Hồ Đào vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hướng Tự dừng lại trên người Hứa Nhiên Nhiên, mở miệng nói: “Hay là thế này đi, đợi đến khi thi đại học xong chúng ta lại cùng nhau đi hát, bây giờ mấy cậu đều là học sinh ngoan, về nhà sớm làm bài tập đi.”
Hứa Nhiên Nhiên cùng mẹ về nhà, Lâm Hướng Tự thản nhiên như thường đạp xe đến cạnh Hồ Đào, ném cặp sách của mình cho cô: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”
Hồ Đào hơi ngẩn người, cuối cùng kiên quyết nói: “Không cần đâu, tôi đang muốn đi dạo phố một lát, sắp đến mùa xuân rồi, tôi phải mua mấy cái váy.”
Miệng thì nói như vậy nhưng đến khi thật sự tạm biệt Lâm Hướng Tự ở ngã tư đường, Hồ Đào lại bắt đầu cảm thấy hối hận, cho rằng bản thân mình thật vô lý, sao phải phân chia ranh giới rõ ràng như vậy cơ chứ?
Cho dù không thể trở thành người yêu, cô vẫn luôn là bạn thân nhất của anh cơ mà, đây là vị trí chẳng ai có thể thay thế được, không phải sao?
Huống chi Lâm Hướng Tự cũng chưa từng nói cho cô biết cảm xúc của anh với Hứa Nhiên Nhiên là gì.
2.
Qua mùa đông, cũng là lúc diễn ra kỳ thi thử đầu tiên của thành phố. Năm nay hai chị em nhà họ Hồ một người thi đại học một người thi cấp ba, không chỉ vậy mà bà Hồ cũng đã có ngày dự sinh, người trong nhà ai cũng thấp thỏm không yên, mỗi lúc muốn nói gì đều phải uốn lưỡi bảy lần. Sáng nay Hồ Đào lười biếng ngủ dậy muộn, hơn 10 giờ liền vừa hay gặp được Hồ Lâm và ba của cô ta là Hồ Cận đang cãi nhau, bà Hồ bất lực đứng một bên, không cách nào khuyên giải.
“Chuyện gì thế ạ?” Hồ Đào nhỏ giọng hỏi.
“Chú Hồ của con có việc gấp, phải đi công tác ở Bắc Kinh một chuyến.
Bên kia mắt Hồ Lâm đỏ hoe: “Con thi thử ba cũng không đi cùng con! Đã thế con không thi nữa! Con không học nữa! Suốt ngày công việc, chỉ biết tiền tiền tiền thôi!”
Hồ Đào đứng một bên nghẹn giọng nhìn trân trối, trong lòng thầm hỏi sao bệnh công chúa của nàng công chúa nhỏ này lại nghiêm trọng đến như vậy?
Hồ Cận không ngừng hứa với Hồ Lâm rằng ông chỉ đi một tuần, đảm bảo sẽ trở về kịp ngày cô ta và Hồ Đào thi thử. Hồ Lâm không chấp nhận, tiện tay cầm bình hoa bên cạnh lên ném vỡ, Hồ Cận cuối cùng liền phát hỏa, ngay lập tức xách hành lý đi.
Thấy ba mình thật sự nổi giận, Hồ Lâm cũng không dám làm loạn nữa, “bịch bịch bịch” chạy về phòng, đập cửa tạo thành tiếng động cực kỳ lớn. Hồ Đào lè lưỡi, chậm rãi đến sô pha ngồi xuống, gọt táo cho mẹ ăn: “Nhỏ như vậy mà đã học cách bắt nạt người khác, sợ thật.”
Bà Hồ trừng mắt nhìn Hồ Đào: “Con đừng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đứa nhỏ Hồ Lâm này rất đáng thương. Mẹ con bé khi sinh nó vì khó sinh mà qua đời, lúc mới sinh con bé chỉ nặng hơn hai cân, luôn phải nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện, chú Hồ của con có thể nuôi con bé lớn như bây giờ quả thực là kỳ tích. Từ nhỏ con bé đã không có mẹ, sức khỏe lại kém, năm nào cũng phải nằm viện một thời gian. Chú Hồ của con lại bận bịu công việc, không có thời gian quan tâm đến nó.”
“Con cũng không có ba từ bé mà.” Hồ Đào nói.
“Khi con bé còn nhỏ, mọi người xung quanh đều ghét bỏ, khinh thường nó, mắng nó là ngôi sao chổi hại chết mẹ của chính mình. Ngày đó không ai muốn chơi cùng con bé cả, con nhường nhịn nó một chút đi, ít nhất con cũng có mẹ còn gì.”
Hồ Đào nhìn quả táo trong tay, hơi do dự một lát, rồi cắt quả táo thành nhiều miếng nhỏ đặt trên đĩa. Sau đó cô bê lên tầng hai, gõ cửa phòng Hồ Lâm, đáp lại cô là tiếng của thứ gì đó bị ném vào tường. Hồ Đào không nói gì, đem đĩa trái cây đặt trước cửa rồi đi.
Đến giờ cơm tối mặt Hồ Lâm vẫn bí xị, Hồ Đào lười không muốn gây sự cùng cô ta, quay đầu sang nói chuyện với mẹ: “Mai con đi chợ mua tôm bóc sẵn vỏ và thịt tươi, chúng ta làm mỳ vằn thắn đi, dù sao hai ngày này con cũng học không vào.”
“Được, Hồ Lâm, con muốn ăn gì không? Để ngày mai chị con đi mua một thể luôn.”
Hồ Lâm lạnh lùng hỏi lại: “Ai là chị tôi chứ?”
Thái độ của Hồ Đào khác với bình thường, không nói lại một câu “Tưởng tôi thích làm chị của cô lắm à”, cô chỉ lo gắp cho mẹ một miếng móng giò: “Mẹ ăn đi, hôm nay chân được hầm vừa tới, vừa thơm vừa mềm.”
Bà Hồ cũng cười chuyển chủ đề: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày này cả nước đều mưa, mấy đứa đi đâu thì nhớ mang theo ô nhé.”
Sau đó bà nhìn sang chiếc ô dựng cạnh tủ giày: “Trời ạ, Hồ Lâm, ba con lại quên mang ô theo rồi, lát nữa con gọi điện thoại nhắc ông ấy một tiếng đi.”
“Liên quan quái gì đến bà!” Hồ Lâm không buồn ngẩng đầu nói.
Hồ Đào không thể để Hồ Lâm làm mẹ mình khó xử nữa, ném đũa xuống: “Hồ Lâm, cô một vừa hai phải thôi.”
Qua tháng mười hai, Lâm Hướng Tự và Hứa Nhiên Nhiên đều lọt vào vòng chung kết của giải Olympic quốc gia diễn ra ở Bắc Kinh.
Lâm Hướng Tự gọi điện thoại cho Hồ Đào, nói: “Tôi viết cho cậu một bức thư, gửi dịch vụ chuyển phát hỏa tốc.”
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Một bức thư thôi mà.”
“Đây là lần đầu tiên tôi viết và gửi thư, cậu không được vứt đi đâu đấy!”
Hồ Đào mỗi ngày chạy ba lần đến phòng nhận bưu phẩm của trường, cuối cùng cũng nhận được bức thư được “chuyển phát hỏa tốc” trong gió lạnh. Trên tấm bưu thiếp in hình tường thành cố cung, hoa đào rực rỡ, là bức tranh vẽ cảnh mùa xuân đong đầy tình ý. Trong thư, Lâm Hướng Tự viết rằng: “Nguyện chỉ thấy nét cười trong mắt em, nguyện rằng mỗi giọt lệ của em đều khiến cho người người cảm động, nguyện rằng sau này mỗi giấc mộng em mang đều không uổng phí.”*
*Chú thích: Trích lời bài hát “Nhân gian” của Vương Phi.
Chữ viết của anh tựa rồng bay phượng múa, thật giống với con người của anh, luôn nhiệt thành và tràn đầy sức sống.
“Cậu bắt đầu nghe nhạc Vương Phi từ bao giờ thế?” Khi Lâm Hướng Tự trở lại trường, Hồ Đào vui vẻ hỏi anh, trong lòng thầm suy đoán rằng liệu có phải anh đã vì cô mà có chung niềm yêu thích.
Lâm Hướng Tự cúi đầu nhìn xuống dòng chữ do chính tay mình viết, nhún vai nói: “Thật ra ban đầu tôi định viết là ‘Chúc cậu mỗi ngày đều thật vui vẻ’, nhưng lại bị Nhiên Nhiên ngăn lại, cậu ấy nói rằng con gái thường thích văn vẻ hoa mỹ, thế nên tôi đành phải đi chép lời bài hát.”
Hồ Đào bỗng cảm thấy nụ cười của anh vô cùng chói mắt, cô cúi đầu nhìn tấm bưu thiếp trên tay, ngẩn ngơ không nói nên lời.Cách anh nhắc tới Hứa Nhiên Nhiên, cũng đã từ “bạn học Hứa” trở thành “Nhiên Nhiên” rồi.
Cùng với những bức thư được gửi từ Bắc Kinh, còn có cả kết quả cuối cùng của kỳ thi Olympic.
Lâm Hướng Tự giành giải nhất, ngay lập tức được các trường đại học trọng điểm nhìn trúng, hứa hẹn sẽ tuyển thẳng anh vào trường. Thành tích của Hứa Nhiên Nhiên cũng không tệ, được giải nhì toàn quốc, sẽ được cộng điểm thi đại học.
“Chuyện tốt như thế thì phải khao chứ nhỉ!” Hứa Thành rung đùi đắc ý: “Bọn tôi muốn ăn ở Sheraton!”
“Mùi vị ở đấy không ngon lắm đâu,” Lâm Hướng Tự chân thành nói, “Bếp trưởng ở đó là học trò của đầu bếp nhà tôi, thế chẳng thà cậu đến nhà tôi ăn một bữa.”
Hứa Thành nghe vậy thì tức đến nghiến răng: “Ghét mấy người có tiền các cậu quá đi mất! Tôi nói cho cậu biết nhé Lâm Hướng Tự, tôi là một người đàn ông vô cùng quả cảm! Cậu đấy, dám lấy tiền đập chết tôi không?”
“Không dám đâu,” ngữ điệu của Lâm Hướng Tự vẫn chân thành như cũ, “Tôi sợ đau tay lắm.”
“Nếu không ngại thì,” Hứa Nhiên Nhiên bỗng lên tiếng: “Để tôi bảo mẹ tôi làm lẩu xiên cay cho các cậu ăn.”
Nghe vậy, không chỉ Hồ Đào, mà ngay cả Bạch Đông Viễn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hứa Nhiên Nhiên ngại ngùng xoa xoa mũi: “Các cậu không phải lo, đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.”
Bây giờ Hồ Đào mới biết, hóa ra gia đình của Hứa Nhiên Nhiên có hoàn cảnh rất khó khăn. Mẹ của cô ấy mở một quán lẩu cay trước cổng trường tiểu học, cha làm công việc dọn gạch ở ven đường, hàng ngày Hứa Nhiên Nhiên thường hay phụ mẹ bán đồ ăn vặt ven đường.
Cô ấy học hành rất chăm chỉ, mỗi ngày đều dậy từ 5 giờ sáng giúp mẹ chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn, giúp ba làm cơm mang đi làm, sau đó ngồi trong căn nhà cũ kỹ học bài mới.
Hứa Nhiên Nhiên kể rằng mỗi khi đến mùa đông, trong nhà cô ấy không có nước ấm, phải dùng nước lạnh để rửa mặt, tay bị đông cứng đến nứt toác ra.
“Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát đâu, chỉ là đền bù cho những lần mọi người rủ tôi đi chơi mà tôi không thể đi cùng được, xin lỗi nhé.” Hứa Nhiên Nhiên mỉm cười nói.
Thảo nào Lâm Hướng Tự lại thích cô ấy, xinh đẹp, dịu dàng, hiểu chuyện, thông minh, mọi thứ cô ấy đều có đủ.
Tiệm đồ ăn vặt nhỏ của mẹ Hứa Nhiên Nhiên nằm trước cổng trường tiểu học Thực Nghiệm. Vì là trường công nên hầu hết học sinh đều tự đi về nhà, tốp năm tốp ba học sinh ngồi trong quán nhỏ ăn lẩu xiên cay, nước lẩu vung vãi đầy ra bàn. Hứa Nhiên Nhiên nói rằng đó đều là những gương mặt quen thuộc, ai thích ăn củ sen ai thích ăn đậu phụ, bà Hứa đều nhớ rõ ràng.
Xem ra hôm nay không phải lần đầu Lâm Hướng Tự đến đây, anh cười chào bà Hứa, kéo tay áo đi đến cạnh nồi nấu đồ ăn: “Dì ơi, dì đi nghỉ một lát đi, con đến đây rồi mà.” Bà Hứa không đồng ý: “Con cùng Nhiên Nhiên giành được thành tích tốt, dì cũng chỉ mời các con ăn cái này được thôi.”
Hứa Nhiên Nhiên đặt đũa xuống, đi sang quầy bán quà vặt bên cạnh mua năm chai sữa đậu nành, Lâm Hướng Tự bất chợt nhớ ra: “Hồ Đào, hình như công chúa nhỏ nhà cậu tốt nghiệp trường tiểu học Thực Nghiệm đúng không?”
“Phải,” Hồ Đào gật đầu, nhàn nhạt nói: “Bây giờ đang học ở Cửu Trung rồi.”
Hứa Thành và Hứa Nhiên Nhiên chưa từng nghe nói Hồ Đào có em gái, cậu ta tò mò hỏi cô: “Sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến vậy, Cửu Trung ngược hướng với cậu mà nhỉ? Sao không vào Nhất Trung mà lại đi học xa như vậy?”
“Không biết nữa, chắc không muốn nghe tôi tụng kinh.” Hồ Đào nhún nhún vai, cô bỗng nhận ra rằng tuy cô và Hồ Lâm cùng ở chung một mái nhà nhưng rất lâu rồi cô không nhìn thấy cô ta.
Lẩu xiên cay được bà Hứa bê lên rất nhanh, hai màu xanh đỏ rõ ràng, khiến vài người không nhịn được mà động đậy ngón tay.
Hồ Đào thân thiết với Lâm Hướng Tự đã lâu, khẩu vị cũng dần trở nên tương tự với nhau, cô cũng thích ăn cay như anh vậy. Hứa Nhiên Nhiên ăn rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không cần chấm muối, khuôn miệng nhỏ nhắn từ tốn ăn, thấy Lâm Hướng Tự đã uống hết sữa đậu nành liền đẩy chai còn nguyên của mình sang cho anh: “Vẫn còn ấm đấy.”
Lâm Hướng Tự cười đẩy lại cho cô ấy.
Hồ Đào ngồi đối diện bọn họ, cô bỗng cảm thấy bản thân quả thực rất giống người thừa. Quan hệ của Hứa Nhiên Nhiên và Hồ Đào không hẳn là tốt, có lẽ là bởi không có sự kết nối nên trước sau gì cũng không thể trở thành bạn bè. Hồ Đào để tay lên ngực tự hỏi rằng, nếu không có Lâm Hướng Tự, liệu cô và Hứa Nhiên Nhiên có thể trở thành bạn bè hay không. Đáp án là không. Cô không dám đến gần với những điều quá tốt đẹp như vậy, bởi nếu làm thế cô sẽ càng chật vật và tự ti hơn nữa.
Hứa Thành ngồi cạnh cười to: “Ha ha ha, cậu đang ngại ngùng đấy à Lâm Hướng Tự?”
“Muốn ăn đòn hả?” Lâm Hướng Tự giơ tay lên ra vẻ muốn đánh cậu ta.
“Tôi sai rồi sai rồi! Nào nào ăn thôi! Đến đây đến đây, chúng ta cạn ly này!”
Mọi người đều giơ bình sữa đậu nành lên, chạm bình vào nhau phát ra tiếng “lạch cạch.”
“Chúc chúc chúc—— chúc chúng ta đều thi đỗ đại học! Lâm Hướng Tự thì miễn, đi chỗ khác chơi một mình đi.”
Lâm Hướng Tự nhướng mày, cười nhìn Hứa Thành: “Sao tôi lại bị miễn chứ? Tôi chúc mọi người cầu được ước thấy.”
Tiếp theo đến lượt Hồ Đào, cô cụp mắt suy nghĩ: “Vậy chúc mọi người… cầu được ước thấy?”
“Hai cậu giống nhau à, không thích, đổi cái khác đi.”
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Vậy… hạnh phúc yêu đời?”
Đến lượt Hứa Thành nói, Bạch Đông Viễn liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu đừng nói ‘Luôn luôn tươi cười’ nhé, câu này sẽ khiến mọi người cười đến rụng răng mất.”
Ăn xong lẩu xiên cay, cửa hàng của bà Hứa bỗng trở nên đông khách, mọi người thấy vậy liền tiện tay giúp bà phục vụ khách hàng. Một đứa bé vừa trò chuyện vừa ngó nhìn Hồ Đào, nói: “Chị ơi chị xinh quá đi mất.”
Hồ Đào cười: “Cảm ơn em.”
Đứa bé gái vẫn chân thành nói: “Nếu em xinh như chị thì thật tốt, người em thích cũng sẽ thích em.”
Hồ Đào bật cười, lau khô mặt bàn: “Không phải cứ xinh đẹp thì sẽ được ưu ái,” nói đến đây, cô ngừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, liền thấy Lâm Hướng Tự đang cùng Hứa Nhiên Nhiên tính tiền, khi nói chuyện với cô ấy anh hơi khom lưng xuống. Hồ Đào vội vàng quay đầu lại, lầm bầm nói: “Người chị thích cũng có thích chị đâu.”
Đứa bé gái dường như không tin, mở to hai mắt: “Chị lừa em.”
“Chị không lừa em mà,” Hồ Đào khẽ cười, làm động tác im lặng với bé gái: “Em phải giúp chị giữ bí mật đấy nhé.”
Lúc này, Bạch Đông Viễn bỗng bước đến:”Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hồ Đào chớp chớp mắt: “Bí mật.”
Bạch Đông Viễn ngập ngừng một lát, liếc mắt nhìn Hồ Đào rồi sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Có những bí mật được chôn giấu sâu tận đáy lòng, lên men thành rượu, hóa thành gió, rồi tan biến vào mưa, trở thành giấc mơ thời niên thiếu.
Bận rộn mãi đến lúc học sinh đều đã đi về hết, cả nhóm Hồ Đào lại giúp bà Hứa thu dọn sạp hàng, sắp xếp bàn ghế. Trên ghế toàn những vết bẩn đen sì, dầu mỡ bám đầy tay, Hứa Nhiên Nhiên đi đến cạnh Hồ Đào, bối rối nói với cô: “Mình dọn thế này thôi là được rồi.”
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Hứa Thành rủ cả nhóm đến KTV hát karaoke, Hứa Nhiên Nhiên do dự một lát, hơi chán nản nói: “Lần sau được không? Gần đây ba tôi không được khỏe, tôi muốn về nhà sớm một chút.”
Lâm Hướng Tự quay sang hỏi: “Bác trai có sao không?”
“Vẫn ổn, chỉ là vì mệt mỏi quá thôi.” Hứa Nhiên Nhiên lắc đầu.
Hồ Đào vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hướng Tự dừng lại trên người Hứa Nhiên Nhiên, mở miệng nói: “Hay là thế này đi, đợi đến khi thi đại học xong chúng ta lại cùng nhau đi hát, bây giờ mấy cậu đều là học sinh ngoan, về nhà sớm làm bài tập đi.”
Hứa Nhiên Nhiên cùng mẹ về nhà, Lâm Hướng Tự thản nhiên như thường đạp xe đến cạnh Hồ Đào, ném cặp sách của mình cho cô: “Lên xe, tôi đưa cậu về.”
Hồ Đào hơi ngẩn người, cuối cùng kiên quyết nói: “Không cần đâu, tôi đang muốn đi dạo phố một lát, sắp đến mùa xuân rồi, tôi phải mua mấy cái váy.”
Miệng thì nói như vậy nhưng đến khi thật sự tạm biệt Lâm Hướng Tự ở ngã tư đường, Hồ Đào lại bắt đầu cảm thấy hối hận, cho rằng bản thân mình thật vô lý, sao phải phân chia ranh giới rõ ràng như vậy cơ chứ?
Cho dù không thể trở thành người yêu, cô vẫn luôn là bạn thân nhất của anh cơ mà, đây là vị trí chẳng ai có thể thay thế được, không phải sao?
Huống chi Lâm Hướng Tự cũng chưa từng nói cho cô biết cảm xúc của anh với Hứa Nhiên Nhiên là gì.
2.
Qua mùa đông, cũng là lúc diễn ra kỳ thi thử đầu tiên của thành phố. Năm nay hai chị em nhà họ Hồ một người thi đại học một người thi cấp ba, không chỉ vậy mà bà Hồ cũng đã có ngày dự sinh, người trong nhà ai cũng thấp thỏm không yên, mỗi lúc muốn nói gì đều phải uốn lưỡi bảy lần. Sáng nay Hồ Đào lười biếng ngủ dậy muộn, hơn 10 giờ liền vừa hay gặp được Hồ Lâm và ba của cô ta là Hồ Cận đang cãi nhau, bà Hồ bất lực đứng một bên, không cách nào khuyên giải.
“Chuyện gì thế ạ?” Hồ Đào nhỏ giọng hỏi.
“Chú Hồ của con có việc gấp, phải đi công tác ở Bắc Kinh một chuyến.
Bên kia mắt Hồ Lâm đỏ hoe: “Con thi thử ba cũng không đi cùng con! Đã thế con không thi nữa! Con không học nữa! Suốt ngày công việc, chỉ biết tiền tiền tiền thôi!”
Hồ Đào đứng một bên nghẹn giọng nhìn trân trối, trong lòng thầm hỏi sao bệnh công chúa của nàng công chúa nhỏ này lại nghiêm trọng đến như vậy?
Hồ Cận không ngừng hứa với Hồ Lâm rằng ông chỉ đi một tuần, đảm bảo sẽ trở về kịp ngày cô ta và Hồ Đào thi thử. Hồ Lâm không chấp nhận, tiện tay cầm bình hoa bên cạnh lên ném vỡ, Hồ Cận cuối cùng liền phát hỏa, ngay lập tức xách hành lý đi.
Thấy ba mình thật sự nổi giận, Hồ Lâm cũng không dám làm loạn nữa, “bịch bịch bịch” chạy về phòng, đập cửa tạo thành tiếng động cực kỳ lớn. Hồ Đào lè lưỡi, chậm rãi đến sô pha ngồi xuống, gọt táo cho mẹ ăn: “Nhỏ như vậy mà đã học cách bắt nạt người khác, sợ thật.”
Bà Hồ trừng mắt nhìn Hồ Đào: “Con đừng vui sướng khi thấy người khác gặp họa, đứa nhỏ Hồ Lâm này rất đáng thương. Mẹ con bé khi sinh nó vì khó sinh mà qua đời, lúc mới sinh con bé chỉ nặng hơn hai cân, luôn phải nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện, chú Hồ của con có thể nuôi con bé lớn như bây giờ quả thực là kỳ tích. Từ nhỏ con bé đã không có mẹ, sức khỏe lại kém, năm nào cũng phải nằm viện một thời gian. Chú Hồ của con lại bận bịu công việc, không có thời gian quan tâm đến nó.”
“Con cũng không có ba từ bé mà.” Hồ Đào nói.
“Khi con bé còn nhỏ, mọi người xung quanh đều ghét bỏ, khinh thường nó, mắng nó là ngôi sao chổi hại chết mẹ của chính mình. Ngày đó không ai muốn chơi cùng con bé cả, con nhường nhịn nó một chút đi, ít nhất con cũng có mẹ còn gì.”
Hồ Đào nhìn quả táo trong tay, hơi do dự một lát, rồi cắt quả táo thành nhiều miếng nhỏ đặt trên đĩa. Sau đó cô bê lên tầng hai, gõ cửa phòng Hồ Lâm, đáp lại cô là tiếng của thứ gì đó bị ném vào tường. Hồ Đào không nói gì, đem đĩa trái cây đặt trước cửa rồi đi.
Đến giờ cơm tối mặt Hồ Lâm vẫn bí xị, Hồ Đào lười không muốn gây sự cùng cô ta, quay đầu sang nói chuyện với mẹ: “Mai con đi chợ mua tôm bóc sẵn vỏ và thịt tươi, chúng ta làm mỳ vằn thắn đi, dù sao hai ngày này con cũng học không vào.”
“Được, Hồ Lâm, con muốn ăn gì không? Để ngày mai chị con đi mua một thể luôn.”
Hồ Lâm lạnh lùng hỏi lại: “Ai là chị tôi chứ?”
Thái độ của Hồ Đào khác với bình thường, không nói lại một câu “Tưởng tôi thích làm chị của cô lắm à”, cô chỉ lo gắp cho mẹ một miếng móng giò: “Mẹ ăn đi, hôm nay chân được hầm vừa tới, vừa thơm vừa mềm.”
Bà Hồ cũng cười chuyển chủ đề: “Dự báo thời tiết nói mấy ngày này cả nước đều mưa, mấy đứa đi đâu thì nhớ mang theo ô nhé.”
Sau đó bà nhìn sang chiếc ô dựng cạnh tủ giày: “Trời ạ, Hồ Lâm, ba con lại quên mang ô theo rồi, lát nữa con gọi điện thoại nhắc ông ấy một tiếng đi.”
“Liên quan quái gì đến bà!” Hồ Lâm không buồn ngẩng đầu nói.
Hồ Đào không thể để Hồ Lâm làm mẹ mình khó xử nữa, ném đũa xuống: “Hồ Lâm, cô một vừa hai phải thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.