Anh Ta Là Vai Ác, Nam Chính Yêu Thầm Ta
Chương 32:
Thụ Thượng Đích Hàm Ngư Bính Càn
23/09/2024
Tống Lạc Quỳ đỡ Trì Dữ đi đến căn phòng bên cạnh, đây là phòng của bạn cô ở đây là Cana Sa, còn chìa khóa thì Cana Sa luôn để dưới tấm thảm ở cửa, đặt người sang một bên, Tống Lạc Quỳ quay lại phòng mình bắt đầu xóa dấu vết, cô còn tạo ra dấu vết người chạy từ cửa ra cầu thang.
Rất nhanh, Tống Lạc Quỳ lại quay lại phòng bên cạnh, đèn vẫn chưa bật, vì sợ hãi, cô còn lăn xuống gầm giường trốn cùng Trì Dữ.
Rất nhanh, tiếng bước chân truyền tới từ căn phòng bên cạnh, còn có thể nghe thấy tiếng tủ, tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, tiếp đó tiếng bước chân cũng vang lên ở hành lang bên ngoài, không biết ai trong số bọn chúng vừa nói câu gì đó rồi sau đó tiếng bước chân rời đi.
Tống Lạc Quỳ thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám bật đèn phòng, cô chui ra khỏi gầm giường, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy hộp cứu thương, mượn ánh sáng từ điện thoại để băng bó vết thương cho Trì Dữ.
May mắn là không trúng đạn nhưng cũng không lệch xa lắm, eo bụng bị đạn sượt qua, lại thêm việc quần áo của anh màu trắng, nhìn thấy quần áo bị nhuộm đỏ trông khá đáng sợ, không chỉ vậy, Tống Lạc Quỳ còn phát hiện trên người anh có một số vết thương khác.
Tống Lạc Quỳ không dám lên tiếng hỏi Trì Dữ tại sao lại ở đây, tại sao lại bị thương, cô chỉ băng bó vết thương cho anh, sợ những người đuổi theo quay lại, Tống Lạc Quỳ băng bó xong cho người ta thì lại trốn xuống gầm giường cùng anh.
Trì Dữ nhìn sắc mặt cũng khá tái nhợt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi, Tống Lạc Quỳ vẫn mở mắt đến tận sáng sớm mới ngủ một lát.
Đợi đến khi cô mở mắt ra, Trì Dữ bên cạnh cũng đã tỉnh, hai người chui ra khỏi gầm giường, lúc này, Cana Sa cũng vừa từ bên ngoài về, vừa mở cửa đã thấy Tống Lạc Quỳ và Trì Dữ ngồi trên sàn, Tống Lạc Quỳ đang vén áo Trì Dữ lên để xem vết thương.
Cana Sa chớp chớp mắt: "Này, baby, cậu chơi cũng dữ nhỉ?"
Tống Lạc Quỳ lập tức đứng dậy, xua tay: "Tớ rất xin lỗi, Cana Sa, tối qua xảy ra chút chuyện nên..."
Tiếp đó, Tống Lạc Quỳ giải thích chuyện tối qua Trì Dữ gặp phải cướp muốn giết người, vì vậy cô mới đưa anh đến đây trốn.
Còn về Trì Dữ, Tống Lạc Quỳ nói anh là bạn của cô.
Cana Sa lúc này mới biết mình hiểu lầm.
Quay về phòng mình, Tống Lạc Quỳ nhìn Trì Dữ bên cạnh, anh cũng đang nhìn cô: "Chuyện tối qua tôi không hỏi nữa nhưng anh phải đi rồi."
Trì Dữ cụp mắt xuống, biểu cảm không rõ ràng: "Cô cứu tôi, cô muốn gì?"
Rất nhanh, Tống Lạc Quỳ lại quay lại phòng bên cạnh, đèn vẫn chưa bật, vì sợ hãi, cô còn lăn xuống gầm giường trốn cùng Trì Dữ.
Rất nhanh, tiếng bước chân truyền tới từ căn phòng bên cạnh, còn có thể nghe thấy tiếng tủ, tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, tiếp đó tiếng bước chân cũng vang lên ở hành lang bên ngoài, không biết ai trong số bọn chúng vừa nói câu gì đó rồi sau đó tiếng bước chân rời đi.
Tống Lạc Quỳ thở phào nhẹ nhõm nhưng không dám bật đèn phòng, cô chui ra khỏi gầm giường, lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy hộp cứu thương, mượn ánh sáng từ điện thoại để băng bó vết thương cho Trì Dữ.
May mắn là không trúng đạn nhưng cũng không lệch xa lắm, eo bụng bị đạn sượt qua, lại thêm việc quần áo của anh màu trắng, nhìn thấy quần áo bị nhuộm đỏ trông khá đáng sợ, không chỉ vậy, Tống Lạc Quỳ còn phát hiện trên người anh có một số vết thương khác.
Tống Lạc Quỳ không dám lên tiếng hỏi Trì Dữ tại sao lại ở đây, tại sao lại bị thương, cô chỉ băng bó vết thương cho anh, sợ những người đuổi theo quay lại, Tống Lạc Quỳ băng bó xong cho người ta thì lại trốn xuống gầm giường cùng anh.
Trì Dữ nhìn sắc mặt cũng khá tái nhợt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi, Tống Lạc Quỳ vẫn mở mắt đến tận sáng sớm mới ngủ một lát.
Đợi đến khi cô mở mắt ra, Trì Dữ bên cạnh cũng đã tỉnh, hai người chui ra khỏi gầm giường, lúc này, Cana Sa cũng vừa từ bên ngoài về, vừa mở cửa đã thấy Tống Lạc Quỳ và Trì Dữ ngồi trên sàn, Tống Lạc Quỳ đang vén áo Trì Dữ lên để xem vết thương.
Cana Sa chớp chớp mắt: "Này, baby, cậu chơi cũng dữ nhỉ?"
Tống Lạc Quỳ lập tức đứng dậy, xua tay: "Tớ rất xin lỗi, Cana Sa, tối qua xảy ra chút chuyện nên..."
Tiếp đó, Tống Lạc Quỳ giải thích chuyện tối qua Trì Dữ gặp phải cướp muốn giết người, vì vậy cô mới đưa anh đến đây trốn.
Còn về Trì Dữ, Tống Lạc Quỳ nói anh là bạn của cô.
Cana Sa lúc này mới biết mình hiểu lầm.
Quay về phòng mình, Tống Lạc Quỳ nhìn Trì Dữ bên cạnh, anh cũng đang nhìn cô: "Chuyện tối qua tôi không hỏi nữa nhưng anh phải đi rồi."
Trì Dữ cụp mắt xuống, biểu cảm không rõ ràng: "Cô cứu tôi, cô muốn gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.