Chương 59: Ảnh chụp
Khúc Tiểu Khúc
26/08/2023
Bàn 223, bốn người vây quanh.
Đàm Lê và Tần Ẩn sóng vai ngồi một bên, đối diện bên kia là Thịnh Sanh và Tiêu Nhất Dương.
Đàm Lê và Thịnh Sanh đã lâu lắm rồi không gặp lại nhau nên nói chuyện phiếm rất hăng say, nhưng nửa bên kia bàn còn lại bầu không khí lại có chút quỷ dị.
Biểu cảm của Tần Ẩn vẫn rất bình tĩnh, sau khi chào hỏi Thịnh Sanh và Tiêu Nhất Dương xong thì không có gì thay đổi, lúc này cũng chỉ đang ngắm cảnh đường phố ở bên ngoài cửa sổ sát đất.
Mà đối diện anh, Tần Ẩn thân thể cứng đờ, ánh mắt hung hăng, kiềm chế dời tầm mắt cứ cách một giây lại ghim lấy ghim để trên người Tần Ẩn.
Mới đầu Đàm Lê cũng không bắt bẻ, hàn huyên với Thịnh Sanh một hồi mới hình về bên cạnh, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra được bầu không khí chung quanh hai ‘kẻ xa lạ’ này có chút kỳ quái.
Nhân lúc nhân viên đem đồ uống đến, Đàm Lê ngửa người ra sau rồi nhanh như bay nghiêng người dựa vào bên cạnh Tần Ẩn, đè thấp âm thanh xuống: “Anh quen Tiêu Nhất Dương à?”
Mí mắt Tần Ẩn giật giật, chầm chậm nâng mắt lên. Vài giây trôi qua, anh rũ mắt xuống đáp: “Ừm.”
“?” Đàm Lê kinh ngạc quay đầu.
Tần Ẩn thản nhiên nói hết nửa câu sau: “Không phải cậu ta là Đường giữa của chiến đội WWW sao.”
“À, ồ, ý em không phải là quen kiểu này,” Đàm Lê do dự một lát, “Em tưởng rằng quen biết ngầm cơ, nếu không thì sao anh ấy lại nhìn anh bằng ánh mắt thâm thù thế kia?”
“……”
Đàm Lê vừa nói xong câu cuối thì cũng là lúc nhân viên phục vụ rời đi.
Ánh mắt Thịnh Sanh sau lớp kính khẽ cong lên cười tủm tỉm, hiền hậu quay đầu lại hỏi: “Nhất Dương này, cậu quen bạn trai của Lê Tử à?”
“Không, không quen, quen biết.” Tiêu Nhất Dương nghiến răng nói.
Tần Ẩn dời mắt đi, giữa hai cánh môi phát ra một âm thanh cười khinh khe khẽ.
Tiêu Nhất Dương: “……!”
Cái thằng khốn này còn dám cười cậu cơ á?
Thịnh Sanh nhìn Tần Ẩn với một ánh mắt sâu xa: “Không quen biết lại còn là lần đầu gặp mặt, tôi cứ có cảm giác đã gặp nhau lâu rồi đấy.”
Ngón tay Tần Ẩn khựng lại, anh nâng mắt lên nhìn đối diện bên kia bàn.
Thịnh Sanh nhìn anh cười ôn hòa, gật đầu như thăm hỏi, bỗng sực nhớ ra: “À, tôi nhớ rồi.”
Tiêu Nhất Dương: “—–?!”
Tiêu Nhất Dương kinh hoàng quay đầu qua: “Anh Sanh, anh biết gì rồi?”
Đàm Lê cũng mơ hồ ngửa mặt lên: “Anh Sanh?”
Thịnh Sanh cười hiền nhìn Tiêu Nhất Dương nói: “Cậu đang ghen tị với Tần Ẩn đúng không.”
Tiêu Nhất Dương há hốc mồm: “Hả?”
Thịnh Sanh nhìn Tiêu Nhất Dương: “Trước kia không phải cậu từng nói với tôi, là cậu nhất kiến chung tình với Lê Tử sao?”
Bầu không khí đóng băng.
Đàm Lê: “……….”
Tần Ẩn: “?”
Tiêu Nhất Dương: “???”
Đối diện với ánh mắt đầy hoảng sợ của Tiêu Nhất Dương, nụ cười của Thịnh Sanh vẫn không phai nhạt: “Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là tôi nhớ nhầm, còn muốn dẫn cậu đến gặp Lê Tử để tạo bất ngờ….có điều nếu không phải, vậy thì cậu đối xử với Tần Ẩn thế này, tôi còn cho rằng các cậu—-”
“Đúng!”
Tiêu Nhất Dương cắn răng cắt ngang.
Cậu rưng rưng quay nước mắt đầu lại, nghiêng mặt nhìn về hướng Đàm Lê: “Anh thích em lâu lắm rồi, hôm nay được gặp em thật sự rất vui—có điều em cứ yên tâm đi, nếu như em đã có bạn trai rồi, thì anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy các em đâu, chúc em hạnh phúc!”
Đọc xong lời tỏ tình, Tiêu Nhất Dương bi thương uất hận đứng dậy.
Thịnh Sanh hỏi: “Cậu đi trước?”
Tiêu Nhất Dương nhẫn nhịn, ủ rũ nói: “Không, tôi đi thanh toán hóa đơn cho đối tượng thầm mến của mình lần cuối cùng, rồi chờ anh dưới lầu luôn.”
Nói xong, Tiêu Nhất Dương mang theo phẫn hận đá cái ghế của Thịnh Sanh đang ngồi sang bên, nương theo khe hở đi ra ngoài.
Thịnh Sanh tiếc nuối quay người lại, cười hiền: “Ôi chao, tức giận rồi.”
Đàm Lê cả một quá trình đều mơ màng bấy giờ mới tỉnh táo lại: “Trong đội bọn anh chơi trò nói thật hay mạo hiểm, rồi anh Nhất thua à?”
Thịnh Sanh: “Xem là thế đi.”
Đàm Lê thở dài, đỡ bàn đứng dậy: “Khó trách hôm nay anh Nhất cứ kỳ quái….anh Sanh, chắc chắn là anh lại bắt nạt người ta rồi.”
Thịnh Sanh đỡ mắt kính: “Cũng thế. Em muốn đi đâu vậy?”
Đàm Lê cầm lấy tờ hóa đơn ở bên bàn lên, ý bảo: “Cũng không thể để cho người ta mới gặp một lần đã trả tiền được….Vả lại, trong giới lưu truyền anh Nhất có bệnh mù đường nghiêm trọng lắm, không nghĩ đến là thật, vừa nãy hướng ảnh chạy đi hình như là nhà bếp?”
Thịnh Sanh nhìn mãi cũng thành quen: “Không sao, chờ lát nữa cũng có người tốt chỉ đường đi xuống lầu thôi.”
Đàm Lê: “……..”
Biết là không thể trông cậy gì vào đồng đội không tình nghĩa này, Đàm Lê đành quay đầu qua nhìn Tần Ẩn: “Em đi thanh toán, anh xem hỗ trợ giúp anh Nhất quay lại nhé?”
“Được.”
Đàm Lê yên tâm đi xuống dưới lầu thanh toán.
Tần Ẩn đứng dậy ra khỏi bàn, nhìn về phía Thịnh Sanh đang ngồi uống trà, yên lặng một hồi qua đi.
Lát sau, tách trà đặt lên bàn cùng một tiếng khõ nhẹ.
“Liar.”
“——-”
Tần Ẩn đứng lại.
Chủ nhật, Đàm Lê yên tâm thoải mái bỏ qua lớp hội họa của Ứng Tuyết Dung, nằm lì trong phòng ngủ đến tám giờ hơn. Chín giờ là thời gian huấn luyện của câu lạc bộ, cô nằm trên giường suy nghĩ xem một tiếng tiếp theo nên làm gì.
Lúc này điện thoại của Đỗ Từ Từ vang lên.
Vừa nhìn thấy tiền tố ‘nền tảng XY’, Đàm Lê dã có chút bực bội. Cô chỉnh chỉnh tóc, nhẫn nại nhận điện thoại: “Chị gái Đỗ ơi, nửa tháng của em còn dư lại hai ngày mà, đâu cần phải giục em đi livestream sớm như vậy được?”
“Không phải không phải, Lê Tử em hiểu nhầm rồi, chị không tìm em vì chuyện livestream đâu.”
“?” Đàm Lê chầm chậm ngẩng mặt lên, “Vậy thì là gì?”
Đỗ Từ Từ hỏi: “Hai ngày nay em không lên nền tảng à?”
“Ừm, tin nhắn với bình luận quá nhiều, em lười xem.” Đàm Lê ngừng lại, lười nhác hỏi, “Sao vậy, có chuyện gì à?”
“Cũng có, đó.”
“Có liên quan đến em?”
“Theo lập luận thì không có quan hệ trực tiếp gì với em…….”
Đàm Lê bèn cắt ngang: “Vậy buổi sáng chị đi quấy nhiễu giấc ngủ của em, chỉ vì một chuyện không có liên quan đến em à?”
Đỗ Từ Từ chuyển: “But, có liên quan đến Liar.”
Đàm Lê ngẩn ra.
Trong điện thoại im lặng một lát.
Đàm Lê đứng dậy khỏi giường, giọng nói lười biếng tản mạn, còn mang theo một chút khàn đặc vì mới ngủ dậy: “Xem ra em phải đăng thông báo, công khai thanh minh rồi.”
Đỗ Từ Từ: “Hả? Thanh minh cái gì?”
Đàm Lê chậm chạp bò khỏi giường, mở loa ngoài đặt trên bàn: “Thanh minh là từ hôm nay trở đi, danh hiệu fan nữ số một của Liar em xin thoái vị nhường lại, trở thành một vị fan đứng ở phía sau—chỉ khi nào anh ấy tái hoạt động, thì mọi người hẵng báo cho em là đủ rồi.”
Điện thoại nghẹn vài giây, rồi cười gượng hỏi: “Cũng không nên tuyệt tình như vậy chứ, vấn đề riêng tư của cậu ấy em cũng không muốn biết tí nào sao?”
“Không muốn.”
Đàm Lê đáp chắc cú.
Nhưng mà vừa nói xong, trong đầu cô liền xẹt qua một bức ảnh: tấm hình chụp góc nghiêng mà ngày Liar giải nghệ được đăng trên trang chủ XT, cũng là bức ảnh duy nhất của Liar do những fan hèn mọn bọn họ lưu lại.
Mũ lưỡi trai kéo xuống thấp nhất có thể cùng chiếc khẩu trang và khuyên tai đính đá, đôi mắt đen nhánh đó như khắc thật sâu vào trong đầu cô rồi.
Đàm Lê rũ mắt bực bội chậc một tiếng: “….Lại bị chụp lén đăng lên.”
Đỗ Từ Từ: “Hả?”
“Lần cuối, chị nói đi.” Đàm Lê đặt điện thoại vào ghế gaming, “Nói xong lần này, sau này bất kể là chuyện gì về anh ấy chị cũng không cần phải liên hệ cho em đâu.”. ngôn tình hoàn
Đỗ Từ Từ xấu hổ: “Rốt cuộc cậu ấy đã đắc tội gì em rồi?”
Đàm Lê bĩu môi: “Không có, chỉ là cá nhân em đang trong giai đoạn cai nghiện anh ấy, nên cách xa ra là tốt nhất.”
Đỗ Từ Từ: “??”
Xem ra bị những lời này dọa cho rồi, tốc độ nói của Đỗ Từ Từ cũng nhanh hơn: “Thật ra cũng không phải là chuyện được xác định rồi….Thứ năm vừa rồi, có một bạn fan nào đó đến xem thi đấu của chiến đội WWW về đã đăng một bài đăng cá nhân, vốn chỉ là trong phạm vi bạn bè hẹp thôi, kết quả chỉ vì một tấm ảnh cuối cùng chụp người qua đường náo loạn lên.”
Đàm Lê: “Ảnh chụp người qua đường?”
“Ừm, chụp cũng khá mờ, ảnh một người đàn ông trong quán.”
Trong đầu Đàm Lê xẹt qua một số suy nghĩ, nhưng chưa kịp nghĩ lại: “Vậy thì có liên quan gì đến Liar?”
“Trùng hợp ở chỗ là, góc nghiêng của người qua đường này, lại hoàn toàn trùng khớp với góc nghiêng của bức ảnh duy nhất chụp Liar được công khai trên mạng.”
“——-”
Đàm Lê dự cảm được gì đấy, kìm nén lại hơi thở.
Đỗ Từ Từ nhẹ giọng nói: “Bức ảnh kia thật ra rất mờ, không biết là ai chú ý đến, lại P(*) cho bức ảnh người qua đường này một cái khẩu trang, rồi cho bức ảnh của Liar vào để đối chiếu—em đoán xem thế nào?”
(*)P=photoshop.
Đàm Lê nín thở đáp lại: “Là một người?”
“Bingo,” Đỗ Từ Từ hưng phấn lên, “Lúc đầu mọi người ai cũng nói chỉ là trùng hợp thôi, nhưng sau khi cho bức ảnh P này vào đối chiếu, đến tận hôm nay đã kéo lên đến hotsearch rồi, tất cả mọi người đều đang thảo luận vấn đề này—-nếu thật sự là Liar thì đúng là tin tức kinh thiên động địa, biết bao nhiêu fan và phóng viên giải trí ba bốn năm nay chưa hề có được một bức ảnh nào của Liar, thế mà trong một lần ai đó chụp trai đẹp lại bị đưa ra ngoài ánh sáng!”
Bên tai là giọng nói khi gần khi xa, sợi dây buộc chặt trong lòng Đàm Lê khẽ rung lên. Đáy lòng phát ra một tiếng nói nho nhỏ, mê hoặc cô hãy duỗi tay ra bắt lấy cái thứ hấp dẫn đấy thêm một lần nữa….
Đàm Lê cắn mạnh môi dưới của mình: “Không thể nào là anh ấy.”
“Hả?” Đỗ Từ Từ sửng sốt.
“Liar không thể nào phạm phải sai lầm này được.”
“Nhưng….”
Đàm Lê hít một hơi thật sâu, cười: “Liar tách biệt rất rõ ràng danh tính của mình trong giới Esport và thế giới thật, ngay cả khi giải nghệ cũng tuyệt tình đến thế—-sao anh ấy có thể để chọn cách nguy hiểm là đi xem thi đấu để bản thân bị phát hiện công khai chứ?”
Đỗ Từ Từ thử giải thích: “Có lẽ là vì Tiêu Nhất Dương chăng? Dù sao cậu ta cũng là người bạn thân nhất của Liar trong giới.”
Đàm Lê: “Hơn nữa bức ảnh công khai của anh ấy em có biết, nếu như là góc độ giống nhau, vậy thì trước khi bị chụp không thể nào có chuyện anh ấy không biết bị chụp lén—-một đám chụp lén chuyên nghiệp kia chặn đường ba bốn năm còn không chụp lẩy nổi một tấm nguyên vẹn, thì một người qua đường có thể chụp được sao?”
Đỗ Từ Từ nghẹn.
Vài giây sau, Đỗ Từ Từ nhận thua mà thở dài: “Được rồi, em nói đúng. Chị sẽ không vì chuyện này mà gọi cho em nữa.”
“Khoan đã.”
“?”
Đàm Lê trầm mặc mấy giây, bề ngoài thì cứng rắn nhưng lòng đã nhũn rồi, cô nói: “Gửi ảnh chụp cho em xem.”
Đỗ Từ Từ: “……”
Đỗ Từ Từ tức cười: “Không phải nói đang trong giai đoạn cai nghiện sao bà chị? Em không sợ sẽ bị tái nghiện à”
Đàm Lê cũng rất hào sảng: “Em phải đảm bảo là suy đoán cả em không có sai sót chứ.”
“Được được được, em nói gì là có lý hết, dù sao chị cũng không nói lại em.” Đỗ Từ Từ bấm bấm một hồi, “Rồi, share qua rồi đấy.”
“Ừm, 88.”
(*)88=bye bye.
Đàm Lê không chờ nổi mà tắt điện thoại.
Mở ra khung chat với Đỗ Từ Từ, Đàm Lê nhìn chằm chặp vào dấu đỏ [ảnh chụp.jpg] kia, chắp tay trước ngực niệm ba lần ‘chỉ xem một tí không được rung động’, mới chầm chậm mớ hé một con mắt.
Khung chat được mở ra.
Nhấn vào ảnh chụp, bức ảnh phóng lớn.
Dưới ánh sáng mơ hồ u tối, không có mũ lưỡi trai và mảnh khẩu trang, đôi mắt đen nhánh dưới mai tóc đen đang nhìn về hướng máy quay một cách lạnh lùng.
Giống y đúc—-
Tần Ẩn.
Đàm Lê và Tần Ẩn sóng vai ngồi một bên, đối diện bên kia là Thịnh Sanh và Tiêu Nhất Dương.
Đàm Lê và Thịnh Sanh đã lâu lắm rồi không gặp lại nhau nên nói chuyện phiếm rất hăng say, nhưng nửa bên kia bàn còn lại bầu không khí lại có chút quỷ dị.
Biểu cảm của Tần Ẩn vẫn rất bình tĩnh, sau khi chào hỏi Thịnh Sanh và Tiêu Nhất Dương xong thì không có gì thay đổi, lúc này cũng chỉ đang ngắm cảnh đường phố ở bên ngoài cửa sổ sát đất.
Mà đối diện anh, Tần Ẩn thân thể cứng đờ, ánh mắt hung hăng, kiềm chế dời tầm mắt cứ cách một giây lại ghim lấy ghim để trên người Tần Ẩn.
Mới đầu Đàm Lê cũng không bắt bẻ, hàn huyên với Thịnh Sanh một hồi mới hình về bên cạnh, rốt cuộc cô cũng phát hiện ra được bầu không khí chung quanh hai ‘kẻ xa lạ’ này có chút kỳ quái.
Nhân lúc nhân viên đem đồ uống đến, Đàm Lê ngửa người ra sau rồi nhanh như bay nghiêng người dựa vào bên cạnh Tần Ẩn, đè thấp âm thanh xuống: “Anh quen Tiêu Nhất Dương à?”
Mí mắt Tần Ẩn giật giật, chầm chậm nâng mắt lên. Vài giây trôi qua, anh rũ mắt xuống đáp: “Ừm.”
“?” Đàm Lê kinh ngạc quay đầu.
Tần Ẩn thản nhiên nói hết nửa câu sau: “Không phải cậu ta là Đường giữa của chiến đội WWW sao.”
“À, ồ, ý em không phải là quen kiểu này,” Đàm Lê do dự một lát, “Em tưởng rằng quen biết ngầm cơ, nếu không thì sao anh ấy lại nhìn anh bằng ánh mắt thâm thù thế kia?”
“……”
Đàm Lê vừa nói xong câu cuối thì cũng là lúc nhân viên phục vụ rời đi.
Ánh mắt Thịnh Sanh sau lớp kính khẽ cong lên cười tủm tỉm, hiền hậu quay đầu lại hỏi: “Nhất Dương này, cậu quen bạn trai của Lê Tử à?”
“Không, không quen, quen biết.” Tiêu Nhất Dương nghiến răng nói.
Tần Ẩn dời mắt đi, giữa hai cánh môi phát ra một âm thanh cười khinh khe khẽ.
Tiêu Nhất Dương: “……!”
Cái thằng khốn này còn dám cười cậu cơ á?
Thịnh Sanh nhìn Tần Ẩn với một ánh mắt sâu xa: “Không quen biết lại còn là lần đầu gặp mặt, tôi cứ có cảm giác đã gặp nhau lâu rồi đấy.”
Ngón tay Tần Ẩn khựng lại, anh nâng mắt lên nhìn đối diện bên kia bàn.
Thịnh Sanh nhìn anh cười ôn hòa, gật đầu như thăm hỏi, bỗng sực nhớ ra: “À, tôi nhớ rồi.”
Tiêu Nhất Dương: “—–?!”
Tiêu Nhất Dương kinh hoàng quay đầu qua: “Anh Sanh, anh biết gì rồi?”
Đàm Lê cũng mơ hồ ngửa mặt lên: “Anh Sanh?”
Thịnh Sanh cười hiền nhìn Tiêu Nhất Dương nói: “Cậu đang ghen tị với Tần Ẩn đúng không.”
Tiêu Nhất Dương há hốc mồm: “Hả?”
Thịnh Sanh nhìn Tiêu Nhất Dương: “Trước kia không phải cậu từng nói với tôi, là cậu nhất kiến chung tình với Lê Tử sao?”
Bầu không khí đóng băng.
Đàm Lê: “……….”
Tần Ẩn: “?”
Tiêu Nhất Dương: “???”
Đối diện với ánh mắt đầy hoảng sợ của Tiêu Nhất Dương, nụ cười của Thịnh Sanh vẫn không phai nhạt: “Chẳng lẽ không đúng sao? Hay là tôi nhớ nhầm, còn muốn dẫn cậu đến gặp Lê Tử để tạo bất ngờ….có điều nếu không phải, vậy thì cậu đối xử với Tần Ẩn thế này, tôi còn cho rằng các cậu—-”
“Đúng!”
Tiêu Nhất Dương cắn răng cắt ngang.
Cậu rưng rưng quay nước mắt đầu lại, nghiêng mặt nhìn về hướng Đàm Lê: “Anh thích em lâu lắm rồi, hôm nay được gặp em thật sự rất vui—có điều em cứ yên tâm đi, nếu như em đã có bạn trai rồi, thì anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy các em đâu, chúc em hạnh phúc!”
Đọc xong lời tỏ tình, Tiêu Nhất Dương bi thương uất hận đứng dậy.
Thịnh Sanh hỏi: “Cậu đi trước?”
Tiêu Nhất Dương nhẫn nhịn, ủ rũ nói: “Không, tôi đi thanh toán hóa đơn cho đối tượng thầm mến của mình lần cuối cùng, rồi chờ anh dưới lầu luôn.”
Nói xong, Tiêu Nhất Dương mang theo phẫn hận đá cái ghế của Thịnh Sanh đang ngồi sang bên, nương theo khe hở đi ra ngoài.
Thịnh Sanh tiếc nuối quay người lại, cười hiền: “Ôi chao, tức giận rồi.”
Đàm Lê cả một quá trình đều mơ màng bấy giờ mới tỉnh táo lại: “Trong đội bọn anh chơi trò nói thật hay mạo hiểm, rồi anh Nhất thua à?”
Thịnh Sanh: “Xem là thế đi.”
Đàm Lê thở dài, đỡ bàn đứng dậy: “Khó trách hôm nay anh Nhất cứ kỳ quái….anh Sanh, chắc chắn là anh lại bắt nạt người ta rồi.”
Thịnh Sanh đỡ mắt kính: “Cũng thế. Em muốn đi đâu vậy?”
Đàm Lê cầm lấy tờ hóa đơn ở bên bàn lên, ý bảo: “Cũng không thể để cho người ta mới gặp một lần đã trả tiền được….Vả lại, trong giới lưu truyền anh Nhất có bệnh mù đường nghiêm trọng lắm, không nghĩ đến là thật, vừa nãy hướng ảnh chạy đi hình như là nhà bếp?”
Thịnh Sanh nhìn mãi cũng thành quen: “Không sao, chờ lát nữa cũng có người tốt chỉ đường đi xuống lầu thôi.”
Đàm Lê: “……..”
Biết là không thể trông cậy gì vào đồng đội không tình nghĩa này, Đàm Lê đành quay đầu qua nhìn Tần Ẩn: “Em đi thanh toán, anh xem hỗ trợ giúp anh Nhất quay lại nhé?”
“Được.”
Đàm Lê yên tâm đi xuống dưới lầu thanh toán.
Tần Ẩn đứng dậy ra khỏi bàn, nhìn về phía Thịnh Sanh đang ngồi uống trà, yên lặng một hồi qua đi.
Lát sau, tách trà đặt lên bàn cùng một tiếng khõ nhẹ.
“Liar.”
“——-”
Tần Ẩn đứng lại.
Chủ nhật, Đàm Lê yên tâm thoải mái bỏ qua lớp hội họa của Ứng Tuyết Dung, nằm lì trong phòng ngủ đến tám giờ hơn. Chín giờ là thời gian huấn luyện của câu lạc bộ, cô nằm trên giường suy nghĩ xem một tiếng tiếp theo nên làm gì.
Lúc này điện thoại của Đỗ Từ Từ vang lên.
Vừa nhìn thấy tiền tố ‘nền tảng XY’, Đàm Lê dã có chút bực bội. Cô chỉnh chỉnh tóc, nhẫn nại nhận điện thoại: “Chị gái Đỗ ơi, nửa tháng của em còn dư lại hai ngày mà, đâu cần phải giục em đi livestream sớm như vậy được?”
“Không phải không phải, Lê Tử em hiểu nhầm rồi, chị không tìm em vì chuyện livestream đâu.”
“?” Đàm Lê chầm chậm ngẩng mặt lên, “Vậy thì là gì?”
Đỗ Từ Từ hỏi: “Hai ngày nay em không lên nền tảng à?”
“Ừm, tin nhắn với bình luận quá nhiều, em lười xem.” Đàm Lê ngừng lại, lười nhác hỏi, “Sao vậy, có chuyện gì à?”
“Cũng có, đó.”
“Có liên quan đến em?”
“Theo lập luận thì không có quan hệ trực tiếp gì với em…….”
Đàm Lê bèn cắt ngang: “Vậy buổi sáng chị đi quấy nhiễu giấc ngủ của em, chỉ vì một chuyện không có liên quan đến em à?”
Đỗ Từ Từ chuyển: “But, có liên quan đến Liar.”
Đàm Lê ngẩn ra.
Trong điện thoại im lặng một lát.
Đàm Lê đứng dậy khỏi giường, giọng nói lười biếng tản mạn, còn mang theo một chút khàn đặc vì mới ngủ dậy: “Xem ra em phải đăng thông báo, công khai thanh minh rồi.”
Đỗ Từ Từ: “Hả? Thanh minh cái gì?”
Đàm Lê chậm chạp bò khỏi giường, mở loa ngoài đặt trên bàn: “Thanh minh là từ hôm nay trở đi, danh hiệu fan nữ số một của Liar em xin thoái vị nhường lại, trở thành một vị fan đứng ở phía sau—chỉ khi nào anh ấy tái hoạt động, thì mọi người hẵng báo cho em là đủ rồi.”
Điện thoại nghẹn vài giây, rồi cười gượng hỏi: “Cũng không nên tuyệt tình như vậy chứ, vấn đề riêng tư của cậu ấy em cũng không muốn biết tí nào sao?”
“Không muốn.”
Đàm Lê đáp chắc cú.
Nhưng mà vừa nói xong, trong đầu cô liền xẹt qua một bức ảnh: tấm hình chụp góc nghiêng mà ngày Liar giải nghệ được đăng trên trang chủ XT, cũng là bức ảnh duy nhất của Liar do những fan hèn mọn bọn họ lưu lại.
Mũ lưỡi trai kéo xuống thấp nhất có thể cùng chiếc khẩu trang và khuyên tai đính đá, đôi mắt đen nhánh đó như khắc thật sâu vào trong đầu cô rồi.
Đàm Lê rũ mắt bực bội chậc một tiếng: “….Lại bị chụp lén đăng lên.”
Đỗ Từ Từ: “Hả?”
“Lần cuối, chị nói đi.” Đàm Lê đặt điện thoại vào ghế gaming, “Nói xong lần này, sau này bất kể là chuyện gì về anh ấy chị cũng không cần phải liên hệ cho em đâu.”. ngôn tình hoàn
Đỗ Từ Từ xấu hổ: “Rốt cuộc cậu ấy đã đắc tội gì em rồi?”
Đàm Lê bĩu môi: “Không có, chỉ là cá nhân em đang trong giai đoạn cai nghiện anh ấy, nên cách xa ra là tốt nhất.”
Đỗ Từ Từ: “??”
Xem ra bị những lời này dọa cho rồi, tốc độ nói của Đỗ Từ Từ cũng nhanh hơn: “Thật ra cũng không phải là chuyện được xác định rồi….Thứ năm vừa rồi, có một bạn fan nào đó đến xem thi đấu của chiến đội WWW về đã đăng một bài đăng cá nhân, vốn chỉ là trong phạm vi bạn bè hẹp thôi, kết quả chỉ vì một tấm ảnh cuối cùng chụp người qua đường náo loạn lên.”
Đàm Lê: “Ảnh chụp người qua đường?”
“Ừm, chụp cũng khá mờ, ảnh một người đàn ông trong quán.”
Trong đầu Đàm Lê xẹt qua một số suy nghĩ, nhưng chưa kịp nghĩ lại: “Vậy thì có liên quan gì đến Liar?”
“Trùng hợp ở chỗ là, góc nghiêng của người qua đường này, lại hoàn toàn trùng khớp với góc nghiêng của bức ảnh duy nhất chụp Liar được công khai trên mạng.”
“——-”
Đàm Lê dự cảm được gì đấy, kìm nén lại hơi thở.
Đỗ Từ Từ nhẹ giọng nói: “Bức ảnh kia thật ra rất mờ, không biết là ai chú ý đến, lại P(*) cho bức ảnh người qua đường này một cái khẩu trang, rồi cho bức ảnh của Liar vào để đối chiếu—em đoán xem thế nào?”
(*)P=photoshop.
Đàm Lê nín thở đáp lại: “Là một người?”
“Bingo,” Đỗ Từ Từ hưng phấn lên, “Lúc đầu mọi người ai cũng nói chỉ là trùng hợp thôi, nhưng sau khi cho bức ảnh P này vào đối chiếu, đến tận hôm nay đã kéo lên đến hotsearch rồi, tất cả mọi người đều đang thảo luận vấn đề này—-nếu thật sự là Liar thì đúng là tin tức kinh thiên động địa, biết bao nhiêu fan và phóng viên giải trí ba bốn năm nay chưa hề có được một bức ảnh nào của Liar, thế mà trong một lần ai đó chụp trai đẹp lại bị đưa ra ngoài ánh sáng!”
Bên tai là giọng nói khi gần khi xa, sợi dây buộc chặt trong lòng Đàm Lê khẽ rung lên. Đáy lòng phát ra một tiếng nói nho nhỏ, mê hoặc cô hãy duỗi tay ra bắt lấy cái thứ hấp dẫn đấy thêm một lần nữa….
Đàm Lê cắn mạnh môi dưới của mình: “Không thể nào là anh ấy.”
“Hả?” Đỗ Từ Từ sửng sốt.
“Liar không thể nào phạm phải sai lầm này được.”
“Nhưng….”
Đàm Lê hít một hơi thật sâu, cười: “Liar tách biệt rất rõ ràng danh tính của mình trong giới Esport và thế giới thật, ngay cả khi giải nghệ cũng tuyệt tình đến thế—-sao anh ấy có thể để chọn cách nguy hiểm là đi xem thi đấu để bản thân bị phát hiện công khai chứ?”
Đỗ Từ Từ thử giải thích: “Có lẽ là vì Tiêu Nhất Dương chăng? Dù sao cậu ta cũng là người bạn thân nhất của Liar trong giới.”
Đàm Lê: “Hơn nữa bức ảnh công khai của anh ấy em có biết, nếu như là góc độ giống nhau, vậy thì trước khi bị chụp không thể nào có chuyện anh ấy không biết bị chụp lén—-một đám chụp lén chuyên nghiệp kia chặn đường ba bốn năm còn không chụp lẩy nổi một tấm nguyên vẹn, thì một người qua đường có thể chụp được sao?”
Đỗ Từ Từ nghẹn.
Vài giây sau, Đỗ Từ Từ nhận thua mà thở dài: “Được rồi, em nói đúng. Chị sẽ không vì chuyện này mà gọi cho em nữa.”
“Khoan đã.”
“?”
Đàm Lê trầm mặc mấy giây, bề ngoài thì cứng rắn nhưng lòng đã nhũn rồi, cô nói: “Gửi ảnh chụp cho em xem.”
Đỗ Từ Từ: “……”
Đỗ Từ Từ tức cười: “Không phải nói đang trong giai đoạn cai nghiện sao bà chị? Em không sợ sẽ bị tái nghiện à”
Đàm Lê cũng rất hào sảng: “Em phải đảm bảo là suy đoán cả em không có sai sót chứ.”
“Được được được, em nói gì là có lý hết, dù sao chị cũng không nói lại em.” Đỗ Từ Từ bấm bấm một hồi, “Rồi, share qua rồi đấy.”
“Ừm, 88.”
(*)88=bye bye.
Đàm Lê không chờ nổi mà tắt điện thoại.
Mở ra khung chat với Đỗ Từ Từ, Đàm Lê nhìn chằm chặp vào dấu đỏ [ảnh chụp.jpg] kia, chắp tay trước ngực niệm ba lần ‘chỉ xem một tí không được rung động’, mới chầm chậm mớ hé một con mắt.
Khung chat được mở ra.
Nhấn vào ảnh chụp, bức ảnh phóng lớn.
Dưới ánh sáng mơ hồ u tối, không có mũ lưỡi trai và mảnh khẩu trang, đôi mắt đen nhánh dưới mai tóc đen đang nhìn về hướng máy quay một cách lạnh lùng.
Giống y đúc—-
Tần Ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.