Chương 38: Anh trai nhỏ, ngủ không?
Khúc Tiểu Khúc
05/11/2021
Đàm Lê bình tĩnh hòa nhã xem xong, đặt điện thoại về lại giường.
Ván giường được điện thoại trấn an dịu dàng, phát ra tiếng ‘rầm’ hơi trầm, ly nước dưới giường theo tiếng động cũng lung lay hai đợt.
Cố Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng động, bất an quay đầu lại: “Đàm Lê à, cậu sao vậy?”
“….Không có gì.” Cúi đầu xuống, Đàm Lê nhếch mặt lên, nở một nụ cười xán lạn. “Vậy nên, anh ấy cứ vậy đem tôi lên đây sao?”
“Đúng thế, khi đó tớ vẫn chưa ngủ, nên đi xuống lầu đón các cậu.”
“…..”
Đàm Lê xoa xoa huyệt thái dương.
Tuy rằng cô không nhớ rõ tối hôm qua trong KTV rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra thì lúc đưa cô từ dưới cổng trường đến phòng ký túc xá, hiển nhiên là chỉ một mình Tần Ẩn xử lý rồi. Thậm chí còn có một khả năng rất lớn, đó là từ KTV đến trường học đã như thế.
Ơn cũ vẫn còn, lại chịu ơn mới.
Cứ thế này, Đàm Lê nghi ngờ bản thân mình có khi nào phải chịu ràng buộc làm công cả đời mới trả đủ không.
Đàm Lê nghĩ ngợi, lất điện thoại ra, trên màn hình tin nhắn hiện ra một tin đến từ một avatar thuần đen【Y】, cô mở vào màn trò chuyện, gửi hai tin nhắn đi—-
“Anh trai nhỏ, đêm qua là anh đưa tôi về phòng sao? Vất vả cho anh quá. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.”
“[Em bé cúi đầu.jpg]”
Gửi xong tin nhắn, Đàm Lê nghiêm mặt đi xuống giường. Tấm áo khoác nam bị cô tùy tay vứt lên đầu giường, chuẩn bị để lát sau mang đi giặt.
Chân vừa chạm đất, Đàm Lê liền cảm nhận một loại cảm giác kháng nghị từ cẳng chân truyền đến ‘này không phải là chân mày mà là kẹo bông gòn’.
Cô đỡ cạnh giường, thở dài tự giễu: “Tôi hôm qua thứ tôi uống không phải rượu, mà là thuốc ngủ trộn thuốc mềm cơ bắp à.”
Đàm Lê nói xong thì xoay người, đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Cố Hiểu Hiểu.
Đàm Lê: “?”
“Hình như cậu có chuyện muốn nói?” Đàm Lê vừa hỏi vừa đi về phía phòng vệ sinh.
Cố Hiểu Hiểu do dự mãi: “Đàm Lê, cậu có còn nhớ tối hôm qua dưới lầu ký túc xá đã xảy ra chuyện gì không?”
“——”
Thân ảnh Đàm Lê dừng lại.
Cương cứng chừng hai giây, Đàm Lê chậm rãi quay lại: “Tối hôm qua, dưới lầu ký túc xá?”
“Đúng.”
“Không phải tôi vẫn trong trạng thái mê mang bất tỉnh à?”
Cố Hiểu Hiểu: “Òm, thật ra có một khoảng thời gian cậu tỉnh, à không, thời gian nửa thanh tỉnh, nhưng rất lâu.”
Đàm Lê: “?”
Cố Hiểu Hiểu quan sát vẻ mặt của cô, thật cẩn trọng mở miệng: “Khi tớ đi xuống dưới lầu, cậu đã tỉnh rồi, hơn nữa….” Âm thanh của Cố Hiểu Hiểu ngày càng nhỏ lại.
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nưa, lúc đó cậu còn ôm Tần Ẩn, khóc đến là nhói lòng.”
Đàm Lê: “…………”
Đàm Lê: “Tôi, ôm, Tần, Ẩn, khóc?”
———Nói đùa cái gì vậy??
Có lẽ đọc hiểu ánh mắt chết lặng cùng biểu cảm không muốn tin tưởng của Đàm Lê, Cố Hiểu Hiểu còn thật tình bổ sung rất chi tiết: “Ngay dưới cầu thang của ký túc xá ấy, không biết tại sao mà cậu lại ngồi bên cạnh lan can, không chịu lên lầu. Lúc tớ đi xuống, một tay cậu ôm lan can, tay kia thì ôm…..”
Lời còn chưa dứt, mặt Cố Hiểu Hiểu đã đỏ trước.
Đàm Lê: “………”
Đàm Lê: “??”
Kể chuyện thì tập trung kể chuyện đi, ai lại chơi đỏ mặt nữa?
Sau đó Cố Hiểu Hiểu đáp lại vẻ hoài nghi của cô bằng một âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Tay kia thì, ôm, chân của Tần Ẩn, hơn nữa dù tớ có khuyên cậu thế nào đi nữa, cậu cũng không chịu buông ra.”
Đàm Lê: “…………………”
Từ hít thở không thông đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng phi sang chết lặng, cuối cùng chết lặng về với thư thái, trên mặt Đàm Lê liên hoàn cảm xúc biến hóa, sau đó cuối cùng cô rơi vào một loại phật tính mà nhìn về nơi xa.
Đôi chân không thể chống cự nổi nữa nhũn ra, cô mặc kệ đi đến mép giường: “Tôi còn khóc?”
“Ừm.”
“Khóc rất thảm sao?”
“Ừm, thảm lắm luôn.”
“Tôi có nói gì không.”
“Hả?” Cố Hiểu Hiểu sửng sốt, sau đó cố gắng hồi tưởng lại vài giây, “Hình như là nói từ gì ấy, tớ nghe qua thì có vẻ là tiếng anh….”
“Liar?”
“À, đúng rồi, là nó đó!”
Sau khi hưng phấn vì tìm ra được đáp ánh, Cố Hiểu Hiểu mới chợt nhớ ra, tò mò quay đầu lại: “Đàm Lê, Liar là gì vậy, tên người sao?”
“Ừm.”
“Ơ, sao lại có người lấy tên này chứ? Này không phải là có ý tứ lừa gạt sao?”
“Đúng, Liar, nên là tên khốn đấy.” Đàm Lê chậm rãi giương mắt, đáy mắt hiện lên ý cười mỹ lệ, “Tên khốn bậc nhất của giới Esport—biệt danh tôi dành cho anh ấy đó.”
Cố Hiểu Hiểu lâm vào mờ mịt.
Đàm Lê không nói gì nữa mà đi đến phòng vệ sinh, nhân tiện dùng nước lạnh để làm bản thân bình tĩnh một chút, bình phục lại cảm xúc.
Chờ cho đại não được thanh tỉnh rồi, Đàm Lê lấy khăn lau mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa tự hỏi bản thân vừa nghĩ đến chuyện mà mình tò mò nhất.
“Nếu tôi vẫn luôn ôm lan can không chịu lên lầu, vậy các cậu làm thế nào mà để tôi đi lên đây?”
“Không phải tớ, là một mình Tần Ẩn.”
“?”
Cố Hiểu Hiểu lại đỏ mặt kể: “Tớ đừng ở trên mấy bậc thang, thấy cậu ấy cong lưng xuống gần cậu, hỏi một câu, ‘chọn anh hay chọn lan can.”
Đàm Lê tâm sinh điềm xấu: “Rồi sau đó?”
Cố Hiểu Hiểu: “Sau đó, cậu liền nắm chặt lấy góc áo khoác của anh ấy, theo anh ấy đi lên.”
“….”
“Tấm áo khoác kia cũng là…vì nói thế nào cậu cũng không chịu buông tay, Tần Ẩn chỉ có thể cởi nó ra che lên người cậu, rồi mới rời đi.”
Đàm Lê: “………”
Thôi.
Không cần phải nói thêm mà làm chi.
Thả trẫm xuống mồ vi an đi.
Tâm Đàm Lê chết lặng đi đến bên bàn, vô cùng độc ác nguyền rủa ân nhân cứu mạng của chính mình—–
Hy vọng sáng nay anh rửa mặt không cẩn thận trượt chân ngã sấp mặt, rồi bị đập đầu, quên hết ráo tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Đừng để bị thương chỗ khác, chỉ cần quên hết chuyện tối qua là được rồi.
Mang theo nguyện vọng ‘thành kính mà tốt đẹp này’, Đàm Lê chậm rì nắm chặt điện thoại của mình lên, sau đó cẩn thận nhấc cạnh nó lên, cô híp mắt nhìn màn hình đang sáng lên.
Một khung trò chuyện hiện lên đến từ 【Y】—–
【Đàm Lê】: Anh trai nhỏ, đêm qua là anh đưa tôi về phòng sao? Vất vả cho anh quá. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.
【Đàm Lê】: [Em bé cúi đầu.jpg]
【Y】:.
【Y】: Tỉnh rồi?
【Y】: Không cần mời cơm tôi, tiết kiệm tiền mua hạt óc chó đi.
【Y】: Giúp bổ não.
Cảm thụ được cơn trào phúng đến từ người lãnh cảm đập vào mặt.
Đàm Lê: “…………..”
Cho….cho cô thêm một cơ hội nữa.
Đánh chết cô cũng sẽ không chạm một ngón tay đến ly rượu kia đâu.
*
Ngày 11 đầu tiên trong tháng là thứ sáu, tiết học cuối cùng kết thúc lúc 3 giờ chiều.
Không lấy thành tích giờ học trong lớp làm chỉ tiêu như thời trung học, nên đại đa số giảng viên đều giữ một thói quen tốt đẹp: Tuyệt đối không dạy quá giờ.
3 giờ tiếng chuông tan học vang lên, giảng viên lập tức tuyên bố tan lớp.
Tuy nói cuối tuần sẽ bắt đầu chọn một môn học chung, nhưng xét cho cùng, đây cũng không phải là môn học bắt buộc trong kỳ thi giữa và cuối kỳ so với các môn khác vào các ngày trong tuần.
Tiếng chuông vang lên, sinh viên đã sung sướng muốn lao ra ngoài.
Đàm Lê ở trong lớp thiên về điển hình thiên tài ngủ, mỗi tiết học đều chiếm vị trí đầu hàng, hơn nữa thịnh tình của Cố Hiểu Hiểu cũng không thể từ chối, Đàm Lê cũng chỉ có thể đi đến ngồi dưới ánh mắt ‘tấm tức’ của giảng viên.
Lúc này Cố Hiểu Hiểu đang ngồi bên cạnh thu dọn sách vở, vừa hỏi Đàm Lê: “Đêm nay cậu có dự định gì không?”
“Chắc là lát nữa sẽ livestream.” Tầm mắt của Đàm Lê vẫn dừng ở màn hình di động, không nâng lên hỏi, “Sao thế?”
Cố Hiểu Hiểu: “Ngoài trường mới mở một nhà hàng, bọn tớ muốn đi ăn thử, cậu có muốn đi cùng không?”
“Tôi không đi được rồi, các cậu đi đi.” Đàm Lê nói xong thì cũng đứng dậy, cô quơ quơ điện thoại với Cố Hiểu Hiểu, “Tôi đi trước nhận điện thoại đã, hẹn gặp lại.”
“À, được….”
Đàm Lê mang theo ba lô, nhẹ nhàng đeo lên vai, xoay người rời khỏi chỗ.
Bóng hình kia tinh tế, lại phóng khoáng và hoạt bát, mái tóc đuôi ngựa trắng lay động thành từng đường cong xinh đẹp sau lưng cô, thu hút biết bao ánh nhìn.
Bên cạnh Cố Hiểu Hiểu là hai nữ sinh khác cùng hừ nhẹ một tiếng, “Hiểu Hiểu, nói cậu bao lần rồi, tính cách như cậu ta sẽ không quan tâm, không xem chúng ta ra gì đâu. Cậu đó, cứ hấp tấp muốn đi lấy lòng cậu ta, đáng giá không?”
Cố Hiểu Hiểu dời mắt: “Vu Duyệt, cậu đừng nói bậy chứ.”
“Cậu cứ giả điên đi.”
“………”
Sau khu dạy học lầu B có một khu toàn cây xanh rậm rạp, Đàm Lê đi vào con đường nhỏ lấp đầy đá cuội, ở nơi bị bóng cây che lấp đi, cô mới nhận điện thoại.
Vài giây trôi qua, ý cười trên mặt cô tựa như một mảnh vải bị tẩm thuốc màu, mờ nhạt dần tản ra—-
“Ngài có việc gì sao, ngài Đàm?”
“Đàm Lê,” Bên kia điện thoại là âm thanh kiềm nén cảm xúc của Đàm Văn Khiêm, “Tại sao con lại không nhận điện thoại của Hướng Ngạn Minh?”
“Hướng Ngạn Minh?”
Đàm Lê dựa vào gốc cây cổ thụ, mũi chân di trên mặt đất nửa vòng, mới nhớ ra ‘Hướng Ngạn Minh’ này là người phương nào.
Khóe môi cô cong lên, không giấu nổi tiếng cười trào phúng.
“Ồ, là con trai của bạn ngài đấy à? Không phải là con không nhận điện thoại của anh ta, có nhận một lần, rồi kéo vào danh sách đen rồi.”
Đàm Văn Khiêm khựng lại hai giây, dường như là muốn nổi lửa, nhưng vẫn nhịn lại: “Đàm Lê, con đừng có hành động theo cảm tính nữa. Đại học là một giai đoạn vô cùng quan trọng trong cuộc đời con, con chỉ có thể kết bạn với những người bạn thật sự ưu tú, con phải tiếp xúc thật nhiều với những người như thế—-chứ không phải là mấy tên côn đồ không đứng đắn.”
“Tên côn đồ?” Đàm Lê cắn môi nở một nụ cười trong trẻo, cô ngẩng đầu nhìn xuyên qua những kẽ hở của tán cây, tựa như một mảng trời xanh bị vỡ vụn, “Sao thế, chơi game, nhuộm tóc thì là côn đồ không đứng đắn ư? Vậy con chơi cùng bọn họ, thì con cũng giống như họ thôi.”
Đàm Văn Khiêm tiếp tục nhịn: “…..Được, ba mặc kệ con và những người đó chơi với nhau, nhưng Ngạn Minh là một đứa bé tốt, con nên tiếp xúc với nó nhiều——-”
Đàm Lê bị tiêu mòn đã không còn được bao nhiêu sự nhẫn nại, bèn nói thẳng: “Nếu ngài cảm thấy anh ta tốt thì ngài nhận anh ta làm con nuôi đi, con thấy anh ta cũng muốn có một người ba như vậy lắm—-hai người tương thân tương ái, cũng đừng làm phiền đến con nữa, được chứ?”
“Đàm Lê!” Rốt cuộc Đàm Văn Khiêm như bị chọc trúng ngòi nổ, “Con đắm mình trong trụy lạc như vậy, mẹ con nhìn thấy sẽ vui vẻ được sao?”
“——”
Đàm Lê cứng đờ.
Như viên đá rơi vào trong hồ nước, thần sắc trên mặt xuất hiện vết nức, hoa trong gương, trăng trong nước cùng nhau tan biến hết thảy. Tay còn lại của cô đang cầm túi từ từ siết chặt lại, điện thoại lâm vào bầu không khí tĩnh mịch.
Sau đó Đàm Lê nghe thấy giọng nói lạnh băng của mình cất lên tiếng cười.
“Dù cho bà có còn sống, bà cũng không trách con. Dẫu gì bà cũng không coi trọng ai cả, đến cuối cùng cũng chỉ chọn mình ba—chỉ bằng chuyện này, thì bà nào có tư cách gì mà phê phán mắt nhìn người của con?”
Đối phương yên tĩnh.
Một hồi sau Đàm Văn Khiêm buồn bực vô cùng hỏi: “Con quyết tâm ở bên cái thằng biết chơi game kia, đúng không?!”
Đàm Lê cứng đờ, cô theo bản năng muốn phủ nhận.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, khí thế tuyệt không thể thua, vậy nên Đàm Lê đáp đến là kiên nghị và quyết đoán: “Không sai, con nhận định anh ấy, dù cho anh ấy chỉ mới tốt nghiệp tiểu học con cũng thích.”
“Được lắm, Đàm Lê, con đừng hối hận.”
“……..”
Vẫn là hình thức tan ra không vui như ngày thường.
Có điều Đàm Lê cũng quá quen thuộc rồi.
Ngoại trừ việc Đàm Văn Khiêm nhắc đến người mà ông không xứng đáng nhắc tới nhất, thì những cái nhạc đệm nhỏ nhặt cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của Đàm Lê. Cô lấy trong túi ra một viên kẹo cho vào trong miệng, lại dẫm lên những viên đá cuội trên đường cùng những lá cây vàng rơi dưới đất, đi về lại hướng đường cũ.
Đàm Lê cười hừ một tiếng nhỏ, đi xuyên qua hành lang dài của khu dạy học B, cũng đi ngang qua cổng phòng học vừa nãy.
Chỉ là đi ra ngoài vài bước, cô lại túm ba lô lùi về sau.
Đàm Lê ngừng bên cạnh cửa, tầm mắt với vào trong phòng học.
Lúc cô rời đi, trong phòng học đã không còn sinh viên, chỉ có ở hàng ghế phía sau một đôi tình nhân âu âu yếm yếm, cùng với….
“Hế lô, anh trai nhỏ?”
“……..”
Khi nghe thấy âm thanh hoạt bát quen thuộc này, Tần Ẩn ngồi ở hàng ghế đầu nhếch mắt. Điện thoại anh đang đặt bên tai trái theo cánh tay xoay qua, để lộ một gương mặt hoàn chỉnh.
Đôi diện với đôi con người đen nhánh, cô gái nhỏ đang dựa vào cửa trước phòng học phát ra tiếng nói, nhìn anh cười xán lạn như ánh mặt trời.
Tựa như một con nhóc điên vậy.
……..Ai lại chọc cô không vui vậy.
Hiếm khi Tần Ẩn lại thất thần.
“Vậy nên đêm nay con…..” Giọng nữ bên trong điện thoại nhạy bén phát hiện, “Tần Ẩn? Con có nghe không?”
Tần Ẩn hạ mắt: “Vâng.”
Giọng nữ dừng chừng một hai giây, hỏi: “Đêm nay con có thể qua đây không?”
“Có thể.”
“Được, vậy để gửi địa chỉ qua cho con…..”
Đàm Lê đứng bên cạnh bất ngờ chớp chớp mắt.
Cô vừa bị làm lơ?
Người lãnh cảm kia hình như nhìn cô một cái một, sau đó rất không lễ phép dời mắt đi, ngay cả tiếp đón cũng không thèm ngẩng đầu chào lấy một cái?
Đổi lại là mấy cô gái bình thường chắc là sẽ vừa giận vừa ấm ức, quay đầu bỏ đi.
Đàm Lê hiển nhiên không có vẻ gì là giống với ‘mấy cô gái bình thường’ nào cả, vậy nên cô ngẩn ra được vài giây, càng cười rạng rỡ hơn.
Cô kéo ba lô lên, lắc lư uốn éo đi vào trong phòng học.
Người lãnh cảm ngồi ở hàng đầu, đôi chân dài ưu thế lười biếng đặt ở chỗ trống hàng trên.
Đàm Lê đi chưa đến mấy bước đa đến bên chân anh.
Tần Ẩn phát hiện ra, ngước mắt lên.
Anh đang ngồi dựa lưng, cô gái nhỏ trước mặt thì đứng, xóa đi khoảng chênh 20cm này, ‘chiều cao’ hai người cơ bản cùng một đường trục hoành.
Nhìn thẳng ở góc độ này, Tần Ẩn có thể thấy rất rõ biểu cảm trên gương mặt Đàm Lê—-cơ hồ là muốn đem mấy chữ ‘tôi muốn chơi xấu’ ‘anh mau chạy đi’ khắc lên mặt.
Đàm Lê tuy là một cô nhóc xấu xa, nhưng cũng ở góc độ khác, thì là một cô nàng xấu xa có tính ‘tốt’.
Vậy nên cô để cho Tần Ẩn một khoảng thời gian phản ứng hoặc là thời gian cảnh cáo—–chỉ cần anh để lại cho cô một ánh mắt hoặc là một khẩu hình miệng ý bảo, cô không được gây chuyện.
Nhưng không hề có.
Tần Ẩn cứ ngồi ở đấy, lười nhác vén nửa mí mắt lên, anh nhìn cô bằng ánh mắt lãnh cảm thật lâu, không biết tại sao lại làm Đàm Lê nhớ đến lưỡi dao mỏng sắc bén nhưng rất quyến rũ.
Chỉ là lúc này dao đã đóng vỏ.
Nếu có chạm vào rồi thì phải chạy trốn thật nhanh thôi, không là sẽ bị thương.
Cái âm thanh mê hoặc khẽ khàng kia tựa như nhấc cái nắp hộp tự sâu trong lòng lên, chui ra ngoài. Rồi nó chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, không thể che dấu đi cũng chẳng thể nắm bắt được.
Đàm Lê nghẹn cổ.
Cô chầm chậm, chầm chậm cúi người, dựa vào.
Cô chống lên bàn Tần Ẩn đang ngồi, nghịch ngợm mấy nhúm tóc tài sượt qua vai cô rơi xuống, phất qua tay áo sơ mi được cuộn lên của anh, đường cong cánh tay sắc bén. Đến sát gần chỗ anh, cô dường như muốn hôn lên những đốt ngón tay anh, ngón tay xinh đẹp sắc sảo.
Tần Ẩn không động.
Đàm Lê cười.
Cách những ngón tay thon dài thanh lãnh, cách một cái điện thoại di động mỏng, cô gái cười diễm lệ và phóng túng.
“Anh trai nhỏ, ngủ không?”
“—–”
Trong điện thoại, giọng nữ đang líu lo im bặt.
“……”
Tần Ẩn vén mi mắt lên nhìn.
Anh cứ thế mà nhìn Đàm Lê, sau đó miệng nói với vào điện thoại.
“Con còn có việc, cúp trước nhé….mẹ ạ.”
Đàm Lê cứng đờ cả người.
“———-?”
Ai??
Tác giả nói lên suy nghĩ của chính mình:
Ngủ, òm từ đó, ngủ.
Hơn nữa, ‘ngủ’ có ý rộng mà, nó cũng có ý (đứng đắn) nữa.
Ván giường được điện thoại trấn an dịu dàng, phát ra tiếng ‘rầm’ hơi trầm, ly nước dưới giường theo tiếng động cũng lung lay hai đợt.
Cố Hiểu Hiểu nghe thấy tiếng động, bất an quay đầu lại: “Đàm Lê à, cậu sao vậy?”
“….Không có gì.” Cúi đầu xuống, Đàm Lê nhếch mặt lên, nở một nụ cười xán lạn. “Vậy nên, anh ấy cứ vậy đem tôi lên đây sao?”
“Đúng thế, khi đó tớ vẫn chưa ngủ, nên đi xuống lầu đón các cậu.”
“…..”
Đàm Lê xoa xoa huyệt thái dương.
Tuy rằng cô không nhớ rõ tối hôm qua trong KTV rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít ra thì lúc đưa cô từ dưới cổng trường đến phòng ký túc xá, hiển nhiên là chỉ một mình Tần Ẩn xử lý rồi. Thậm chí còn có một khả năng rất lớn, đó là từ KTV đến trường học đã như thế.
Ơn cũ vẫn còn, lại chịu ơn mới.
Cứ thế này, Đàm Lê nghi ngờ bản thân mình có khi nào phải chịu ràng buộc làm công cả đời mới trả đủ không.
Đàm Lê nghĩ ngợi, lất điện thoại ra, trên màn hình tin nhắn hiện ra một tin đến từ một avatar thuần đen【Y】, cô mở vào màn trò chuyện, gửi hai tin nhắn đi—-
“Anh trai nhỏ, đêm qua là anh đưa tôi về phòng sao? Vất vả cho anh quá. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.”
“[Em bé cúi đầu.jpg]”
Gửi xong tin nhắn, Đàm Lê nghiêm mặt đi xuống giường. Tấm áo khoác nam bị cô tùy tay vứt lên đầu giường, chuẩn bị để lát sau mang đi giặt.
Chân vừa chạm đất, Đàm Lê liền cảm nhận một loại cảm giác kháng nghị từ cẳng chân truyền đến ‘này không phải là chân mày mà là kẹo bông gòn’.
Cô đỡ cạnh giường, thở dài tự giễu: “Tôi hôm qua thứ tôi uống không phải rượu, mà là thuốc ngủ trộn thuốc mềm cơ bắp à.”
Đàm Lê nói xong thì xoay người, đối diện với ánh mắt muốn nói lại thôi của Cố Hiểu Hiểu.
Đàm Lê: “?”
“Hình như cậu có chuyện muốn nói?” Đàm Lê vừa hỏi vừa đi về phía phòng vệ sinh.
Cố Hiểu Hiểu do dự mãi: “Đàm Lê, cậu có còn nhớ tối hôm qua dưới lầu ký túc xá đã xảy ra chuyện gì không?”
“——”
Thân ảnh Đàm Lê dừng lại.
Cương cứng chừng hai giây, Đàm Lê chậm rãi quay lại: “Tối hôm qua, dưới lầu ký túc xá?”
“Đúng.”
“Không phải tôi vẫn trong trạng thái mê mang bất tỉnh à?”
Cố Hiểu Hiểu: “Òm, thật ra có một khoảng thời gian cậu tỉnh, à không, thời gian nửa thanh tỉnh, nhưng rất lâu.”
Đàm Lê: “?”
Cố Hiểu Hiểu quan sát vẻ mặt của cô, thật cẩn trọng mở miệng: “Khi tớ đi xuống dưới lầu, cậu đã tỉnh rồi, hơn nữa….” Âm thanh của Cố Hiểu Hiểu ngày càng nhỏ lại.
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nưa, lúc đó cậu còn ôm Tần Ẩn, khóc đến là nhói lòng.”
Đàm Lê: “…………”
Đàm Lê: “Tôi, ôm, Tần, Ẩn, khóc?”
———Nói đùa cái gì vậy??
Có lẽ đọc hiểu ánh mắt chết lặng cùng biểu cảm không muốn tin tưởng của Đàm Lê, Cố Hiểu Hiểu còn thật tình bổ sung rất chi tiết: “Ngay dưới cầu thang của ký túc xá ấy, không biết tại sao mà cậu lại ngồi bên cạnh lan can, không chịu lên lầu. Lúc tớ đi xuống, một tay cậu ôm lan can, tay kia thì ôm…..”
Lời còn chưa dứt, mặt Cố Hiểu Hiểu đã đỏ trước.
Đàm Lê: “………”
Đàm Lê: “??”
Kể chuyện thì tập trung kể chuyện đi, ai lại chơi đỏ mặt nữa?
Sau đó Cố Hiểu Hiểu đáp lại vẻ hoài nghi của cô bằng một âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Tay kia thì, ôm, chân của Tần Ẩn, hơn nữa dù tớ có khuyên cậu thế nào đi nữa, cậu cũng không chịu buông ra.”
Đàm Lê: “…………………”
Từ hít thở không thông đến tuyệt vọng, lại từ tuyệt vọng phi sang chết lặng, cuối cùng chết lặng về với thư thái, trên mặt Đàm Lê liên hoàn cảm xúc biến hóa, sau đó cuối cùng cô rơi vào một loại phật tính mà nhìn về nơi xa.
Đôi chân không thể chống cự nổi nữa nhũn ra, cô mặc kệ đi đến mép giường: “Tôi còn khóc?”
“Ừm.”
“Khóc rất thảm sao?”
“Ừm, thảm lắm luôn.”
“Tôi có nói gì không.”
“Hả?” Cố Hiểu Hiểu sửng sốt, sau đó cố gắng hồi tưởng lại vài giây, “Hình như là nói từ gì ấy, tớ nghe qua thì có vẻ là tiếng anh….”
“Liar?”
“À, đúng rồi, là nó đó!”
Sau khi hưng phấn vì tìm ra được đáp ánh, Cố Hiểu Hiểu mới chợt nhớ ra, tò mò quay đầu lại: “Đàm Lê, Liar là gì vậy, tên người sao?”
“Ừm.”
“Ơ, sao lại có người lấy tên này chứ? Này không phải là có ý tứ lừa gạt sao?”
“Đúng, Liar, nên là tên khốn đấy.” Đàm Lê chậm rãi giương mắt, đáy mắt hiện lên ý cười mỹ lệ, “Tên khốn bậc nhất của giới Esport—biệt danh tôi dành cho anh ấy đó.”
Cố Hiểu Hiểu lâm vào mờ mịt.
Đàm Lê không nói gì nữa mà đi đến phòng vệ sinh, nhân tiện dùng nước lạnh để làm bản thân bình tĩnh một chút, bình phục lại cảm xúc.
Chờ cho đại não được thanh tỉnh rồi, Đàm Lê lấy khăn lau mặt đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa tự hỏi bản thân vừa nghĩ đến chuyện mà mình tò mò nhất.
“Nếu tôi vẫn luôn ôm lan can không chịu lên lầu, vậy các cậu làm thế nào mà để tôi đi lên đây?”
“Không phải tớ, là một mình Tần Ẩn.”
“?”
Cố Hiểu Hiểu lại đỏ mặt kể: “Tớ đừng ở trên mấy bậc thang, thấy cậu ấy cong lưng xuống gần cậu, hỏi một câu, ‘chọn anh hay chọn lan can.”
Đàm Lê tâm sinh điềm xấu: “Rồi sau đó?”
Cố Hiểu Hiểu: “Sau đó, cậu liền nắm chặt lấy góc áo khoác của anh ấy, theo anh ấy đi lên.”
“….”
“Tấm áo khoác kia cũng là…vì nói thế nào cậu cũng không chịu buông tay, Tần Ẩn chỉ có thể cởi nó ra che lên người cậu, rồi mới rời đi.”
Đàm Lê: “………”
Thôi.
Không cần phải nói thêm mà làm chi.
Thả trẫm xuống mồ vi an đi.
Tâm Đàm Lê chết lặng đi đến bên bàn, vô cùng độc ác nguyền rủa ân nhân cứu mạng của chính mình—–
Hy vọng sáng nay anh rửa mặt không cẩn thận trượt chân ngã sấp mặt, rồi bị đập đầu, quên hết ráo tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Đừng để bị thương chỗ khác, chỉ cần quên hết chuyện tối qua là được rồi.
Mang theo nguyện vọng ‘thành kính mà tốt đẹp này’, Đàm Lê chậm rì nắm chặt điện thoại của mình lên, sau đó cẩn thận nhấc cạnh nó lên, cô híp mắt nhìn màn hình đang sáng lên.
Một khung trò chuyện hiện lên đến từ 【Y】—–
【Đàm Lê】: Anh trai nhỏ, đêm qua là anh đưa tôi về phòng sao? Vất vả cho anh quá. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé.
【Đàm Lê】: [Em bé cúi đầu.jpg]
【Y】:.
【Y】: Tỉnh rồi?
【Y】: Không cần mời cơm tôi, tiết kiệm tiền mua hạt óc chó đi.
【Y】: Giúp bổ não.
Cảm thụ được cơn trào phúng đến từ người lãnh cảm đập vào mặt.
Đàm Lê: “…………..”
Cho….cho cô thêm một cơ hội nữa.
Đánh chết cô cũng sẽ không chạm một ngón tay đến ly rượu kia đâu.
*
Ngày 11 đầu tiên trong tháng là thứ sáu, tiết học cuối cùng kết thúc lúc 3 giờ chiều.
Không lấy thành tích giờ học trong lớp làm chỉ tiêu như thời trung học, nên đại đa số giảng viên đều giữ một thói quen tốt đẹp: Tuyệt đối không dạy quá giờ.
3 giờ tiếng chuông tan học vang lên, giảng viên lập tức tuyên bố tan lớp.
Tuy nói cuối tuần sẽ bắt đầu chọn một môn học chung, nhưng xét cho cùng, đây cũng không phải là môn học bắt buộc trong kỳ thi giữa và cuối kỳ so với các môn khác vào các ngày trong tuần.
Tiếng chuông vang lên, sinh viên đã sung sướng muốn lao ra ngoài.
Đàm Lê ở trong lớp thiên về điển hình thiên tài ngủ, mỗi tiết học đều chiếm vị trí đầu hàng, hơn nữa thịnh tình của Cố Hiểu Hiểu cũng không thể từ chối, Đàm Lê cũng chỉ có thể đi đến ngồi dưới ánh mắt ‘tấm tức’ của giảng viên.
Lúc này Cố Hiểu Hiểu đang ngồi bên cạnh thu dọn sách vở, vừa hỏi Đàm Lê: “Đêm nay cậu có dự định gì không?”
“Chắc là lát nữa sẽ livestream.” Tầm mắt của Đàm Lê vẫn dừng ở màn hình di động, không nâng lên hỏi, “Sao thế?”
Cố Hiểu Hiểu: “Ngoài trường mới mở một nhà hàng, bọn tớ muốn đi ăn thử, cậu có muốn đi cùng không?”
“Tôi không đi được rồi, các cậu đi đi.” Đàm Lê nói xong thì cũng đứng dậy, cô quơ quơ điện thoại với Cố Hiểu Hiểu, “Tôi đi trước nhận điện thoại đã, hẹn gặp lại.”
“À, được….”
Đàm Lê mang theo ba lô, nhẹ nhàng đeo lên vai, xoay người rời khỏi chỗ.
Bóng hình kia tinh tế, lại phóng khoáng và hoạt bát, mái tóc đuôi ngựa trắng lay động thành từng đường cong xinh đẹp sau lưng cô, thu hút biết bao ánh nhìn.
Bên cạnh Cố Hiểu Hiểu là hai nữ sinh khác cùng hừ nhẹ một tiếng, “Hiểu Hiểu, nói cậu bao lần rồi, tính cách như cậu ta sẽ không quan tâm, không xem chúng ta ra gì đâu. Cậu đó, cứ hấp tấp muốn đi lấy lòng cậu ta, đáng giá không?”
Cố Hiểu Hiểu dời mắt: “Vu Duyệt, cậu đừng nói bậy chứ.”
“Cậu cứ giả điên đi.”
“………”
Sau khu dạy học lầu B có một khu toàn cây xanh rậm rạp, Đàm Lê đi vào con đường nhỏ lấp đầy đá cuội, ở nơi bị bóng cây che lấp đi, cô mới nhận điện thoại.
Vài giây trôi qua, ý cười trên mặt cô tựa như một mảnh vải bị tẩm thuốc màu, mờ nhạt dần tản ra—-
“Ngài có việc gì sao, ngài Đàm?”
“Đàm Lê,” Bên kia điện thoại là âm thanh kiềm nén cảm xúc của Đàm Văn Khiêm, “Tại sao con lại không nhận điện thoại của Hướng Ngạn Minh?”
“Hướng Ngạn Minh?”
Đàm Lê dựa vào gốc cây cổ thụ, mũi chân di trên mặt đất nửa vòng, mới nhớ ra ‘Hướng Ngạn Minh’ này là người phương nào.
Khóe môi cô cong lên, không giấu nổi tiếng cười trào phúng.
“Ồ, là con trai của bạn ngài đấy à? Không phải là con không nhận điện thoại của anh ta, có nhận một lần, rồi kéo vào danh sách đen rồi.”
Đàm Văn Khiêm khựng lại hai giây, dường như là muốn nổi lửa, nhưng vẫn nhịn lại: “Đàm Lê, con đừng có hành động theo cảm tính nữa. Đại học là một giai đoạn vô cùng quan trọng trong cuộc đời con, con chỉ có thể kết bạn với những người bạn thật sự ưu tú, con phải tiếp xúc thật nhiều với những người như thế—-chứ không phải là mấy tên côn đồ không đứng đắn.”
“Tên côn đồ?” Đàm Lê cắn môi nở một nụ cười trong trẻo, cô ngẩng đầu nhìn xuyên qua những kẽ hở của tán cây, tựa như một mảng trời xanh bị vỡ vụn, “Sao thế, chơi game, nhuộm tóc thì là côn đồ không đứng đắn ư? Vậy con chơi cùng bọn họ, thì con cũng giống như họ thôi.”
Đàm Văn Khiêm tiếp tục nhịn: “…..Được, ba mặc kệ con và những người đó chơi với nhau, nhưng Ngạn Minh là một đứa bé tốt, con nên tiếp xúc với nó nhiều——-”
Đàm Lê bị tiêu mòn đã không còn được bao nhiêu sự nhẫn nại, bèn nói thẳng: “Nếu ngài cảm thấy anh ta tốt thì ngài nhận anh ta làm con nuôi đi, con thấy anh ta cũng muốn có một người ba như vậy lắm—-hai người tương thân tương ái, cũng đừng làm phiền đến con nữa, được chứ?”
“Đàm Lê!” Rốt cuộc Đàm Văn Khiêm như bị chọc trúng ngòi nổ, “Con đắm mình trong trụy lạc như vậy, mẹ con nhìn thấy sẽ vui vẻ được sao?”
“——”
Đàm Lê cứng đờ.
Như viên đá rơi vào trong hồ nước, thần sắc trên mặt xuất hiện vết nức, hoa trong gương, trăng trong nước cùng nhau tan biến hết thảy. Tay còn lại của cô đang cầm túi từ từ siết chặt lại, điện thoại lâm vào bầu không khí tĩnh mịch.
Sau đó Đàm Lê nghe thấy giọng nói lạnh băng của mình cất lên tiếng cười.
“Dù cho bà có còn sống, bà cũng không trách con. Dẫu gì bà cũng không coi trọng ai cả, đến cuối cùng cũng chỉ chọn mình ba—chỉ bằng chuyện này, thì bà nào có tư cách gì mà phê phán mắt nhìn người của con?”
Đối phương yên tĩnh.
Một hồi sau Đàm Văn Khiêm buồn bực vô cùng hỏi: “Con quyết tâm ở bên cái thằng biết chơi game kia, đúng không?!”
Đàm Lê cứng đờ, cô theo bản năng muốn phủ nhận.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, khí thế tuyệt không thể thua, vậy nên Đàm Lê đáp đến là kiên nghị và quyết đoán: “Không sai, con nhận định anh ấy, dù cho anh ấy chỉ mới tốt nghiệp tiểu học con cũng thích.”
“Được lắm, Đàm Lê, con đừng hối hận.”
“……..”
Vẫn là hình thức tan ra không vui như ngày thường.
Có điều Đàm Lê cũng quá quen thuộc rồi.
Ngoại trừ việc Đàm Văn Khiêm nhắc đến người mà ông không xứng đáng nhắc tới nhất, thì những cái nhạc đệm nhỏ nhặt cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của Đàm Lê. Cô lấy trong túi ra một viên kẹo cho vào trong miệng, lại dẫm lên những viên đá cuội trên đường cùng những lá cây vàng rơi dưới đất, đi về lại hướng đường cũ.
Đàm Lê cười hừ một tiếng nhỏ, đi xuyên qua hành lang dài của khu dạy học B, cũng đi ngang qua cổng phòng học vừa nãy.
Chỉ là đi ra ngoài vài bước, cô lại túm ba lô lùi về sau.
Đàm Lê ngừng bên cạnh cửa, tầm mắt với vào trong phòng học.
Lúc cô rời đi, trong phòng học đã không còn sinh viên, chỉ có ở hàng ghế phía sau một đôi tình nhân âu âu yếm yếm, cùng với….
“Hế lô, anh trai nhỏ?”
“……..”
Khi nghe thấy âm thanh hoạt bát quen thuộc này, Tần Ẩn ngồi ở hàng ghế đầu nhếch mắt. Điện thoại anh đang đặt bên tai trái theo cánh tay xoay qua, để lộ một gương mặt hoàn chỉnh.
Đôi diện với đôi con người đen nhánh, cô gái nhỏ đang dựa vào cửa trước phòng học phát ra tiếng nói, nhìn anh cười xán lạn như ánh mặt trời.
Tựa như một con nhóc điên vậy.
……..Ai lại chọc cô không vui vậy.
Hiếm khi Tần Ẩn lại thất thần.
“Vậy nên đêm nay con…..” Giọng nữ bên trong điện thoại nhạy bén phát hiện, “Tần Ẩn? Con có nghe không?”
Tần Ẩn hạ mắt: “Vâng.”
Giọng nữ dừng chừng một hai giây, hỏi: “Đêm nay con có thể qua đây không?”
“Có thể.”
“Được, vậy để gửi địa chỉ qua cho con…..”
Đàm Lê đứng bên cạnh bất ngờ chớp chớp mắt.
Cô vừa bị làm lơ?
Người lãnh cảm kia hình như nhìn cô một cái một, sau đó rất không lễ phép dời mắt đi, ngay cả tiếp đón cũng không thèm ngẩng đầu chào lấy một cái?
Đổi lại là mấy cô gái bình thường chắc là sẽ vừa giận vừa ấm ức, quay đầu bỏ đi.
Đàm Lê hiển nhiên không có vẻ gì là giống với ‘mấy cô gái bình thường’ nào cả, vậy nên cô ngẩn ra được vài giây, càng cười rạng rỡ hơn.
Cô kéo ba lô lên, lắc lư uốn éo đi vào trong phòng học.
Người lãnh cảm ngồi ở hàng đầu, đôi chân dài ưu thế lười biếng đặt ở chỗ trống hàng trên.
Đàm Lê đi chưa đến mấy bước đa đến bên chân anh.
Tần Ẩn phát hiện ra, ngước mắt lên.
Anh đang ngồi dựa lưng, cô gái nhỏ trước mặt thì đứng, xóa đi khoảng chênh 20cm này, ‘chiều cao’ hai người cơ bản cùng một đường trục hoành.
Nhìn thẳng ở góc độ này, Tần Ẩn có thể thấy rất rõ biểu cảm trên gương mặt Đàm Lê—-cơ hồ là muốn đem mấy chữ ‘tôi muốn chơi xấu’ ‘anh mau chạy đi’ khắc lên mặt.
Đàm Lê tuy là một cô nhóc xấu xa, nhưng cũng ở góc độ khác, thì là một cô nàng xấu xa có tính ‘tốt’.
Vậy nên cô để cho Tần Ẩn một khoảng thời gian phản ứng hoặc là thời gian cảnh cáo—–chỉ cần anh để lại cho cô một ánh mắt hoặc là một khẩu hình miệng ý bảo, cô không được gây chuyện.
Nhưng không hề có.
Tần Ẩn cứ ngồi ở đấy, lười nhác vén nửa mí mắt lên, anh nhìn cô bằng ánh mắt lãnh cảm thật lâu, không biết tại sao lại làm Đàm Lê nhớ đến lưỡi dao mỏng sắc bén nhưng rất quyến rũ.
Chỉ là lúc này dao đã đóng vỏ.
Nếu có chạm vào rồi thì phải chạy trốn thật nhanh thôi, không là sẽ bị thương.
Cái âm thanh mê hoặc khẽ khàng kia tựa như nhấc cái nắp hộp tự sâu trong lòng lên, chui ra ngoài. Rồi nó chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, không thể che dấu đi cũng chẳng thể nắm bắt được.
Đàm Lê nghẹn cổ.
Cô chầm chậm, chầm chậm cúi người, dựa vào.
Cô chống lên bàn Tần Ẩn đang ngồi, nghịch ngợm mấy nhúm tóc tài sượt qua vai cô rơi xuống, phất qua tay áo sơ mi được cuộn lên của anh, đường cong cánh tay sắc bén. Đến sát gần chỗ anh, cô dường như muốn hôn lên những đốt ngón tay anh, ngón tay xinh đẹp sắc sảo.
Tần Ẩn không động.
Đàm Lê cười.
Cách những ngón tay thon dài thanh lãnh, cách một cái điện thoại di động mỏng, cô gái cười diễm lệ và phóng túng.
“Anh trai nhỏ, ngủ không?”
“—–”
Trong điện thoại, giọng nữ đang líu lo im bặt.
“……”
Tần Ẩn vén mi mắt lên nhìn.
Anh cứ thế mà nhìn Đàm Lê, sau đó miệng nói với vào điện thoại.
“Con còn có việc, cúp trước nhé….mẹ ạ.”
Đàm Lê cứng đờ cả người.
“———-?”
Ai??
Tác giả nói lên suy nghĩ của chính mình:
Ngủ, òm từ đó, ngủ.
Hơn nữa, ‘ngủ’ có ý rộng mà, nó cũng có ý (đứng đắn) nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.