Quyển 1 - Chương 3: Ta vốn vô tình 3
Lân Tiềm
23/06/2022
"A ――!" Ảnh Cửu Cửu khàn khàn gầm lên một tiếng, cái gì cũng không nghe thấy, hai tay dính đầy máu đỏ tươi, đôi mắt phượng phủ đầy tơ máu, hắn nghiêng ngã lảo đảo đi tới cửa, bưng chén thuốc cầm máu giảm đau lên, cường ngạnh bóp miệng Ảnh Thập Tam đổ thuốc vào.
Ảnh Thập Tam phun cả thuốc và máu ra, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, bị ép đến chết đi sống lại.
Ảnh Cửu Cửu quăng Ảnh Thập Tam đi, âm độc nói: "Huynh muốn khiến ta áy náy? Không có cơ hội đâu."
Ảnh Thập Tam vô lực nằm trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt khép hờ, nhìn thân ảnh mơ hồ đá cửa mà đi, trong phòng chợt tối đến làm người ta sợ hãi, còn sót lại một chút lạnh lẽo thấu xương, tan nát, bị tiếng vang cửa nghiền nát thành tro bụi.
So với năm đó, lúc này mới đúng là hắn sao.
Chờ mong trong mắt Ảnh Thập Tam chậm rãi tàn lụi, thay vào đó là sự tĩnh mịch như giếng cổ không gợn sóng.
Cánh cửa khắc hoa nhanh chóng bị đẩy ra, Ảnh Cửu Cửu vẻ mặt lo lắng tiều tụy đột nhiên đẩy cửa xông ra, bên cạnh dẫn theo một lão lang trung đeo hòm thuốc.
Trong hình phòng đã trống không, dụng cụ tra khảo nằm lăn lóc khắp nơi, xiềng xích nhẹ nhàng đung đưa, vết máu trên mặt đất lan ngày càng rộng, chảy ra bên ngoài cửa sổ vỡ nát.
Ảnh Cửu Cửu sửng sốt, khẽ nhếch miệng, trầm mặc tối tăm đứng đó một hồi, đột nhiên hắn nắm lấy cổ lão lang trung, không đợi người nọ la được một tiếng đã bẻ gãy cổ, hung hăng ném ra bên ngoài cửa sổ, lại lật đổ bàn trà trong phòng, chén thuốc đặt trên bàn cũng bị quăng đổ, chỉ cần Ảnh Cửu Cửu nhìn thấy thứ gì, toàn bộ sẽ bị đập vỡ.
Đến cuối cùng, cả hình phòng như sắp bị chẻ làm hai, Niên Văn nghe thấy động tĩnh vội chạy lên, thấy công tử yên lặng ngồi ở góc tường, gã cũng không khuyên nhiều, lặng lẽ khiêng đống thi thể nằm la liệt trên đất ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cửu công tử hỉ nộ vô thường, táo bạo âm độc nổi tiếng khắp Khổng Tước sơn trang, phòng ngủ của hắn không ai dám đến hầu hạ, có nha hoàn ngày hôm trước vào hầu hạ, buổi chiều liền biến thành thi thể bị khiêng ra ngoài.
Trong sơn trang nghị luận, Cửu công tử Niên Cửu Lung quay về, Khổng Tước sơn trang dường như đã thay đổi, thế cục an ổn nhất thời trở thành sóng to gió lớn.
Niên Văn có chút vui mừng, những công tử quần là áo lụa ăn chơi trác táng sao có thể so với công tử nhà ta chứ, cho dù thường xuyên có chút nóng nảy không giống với thiếu niên độ tuổi này.
Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu trống rỗng, không nhúc nhích ngồi ở góc tường, run rẩy lấy một chuỗi chuông lam ngân đeo thắt lưng ra, mỗi một viên đều được tạo hình tỉ mỉ, chuông bạc tinh xảo điêu khắc phức tạp, bên trong khe hở khảm kim thạch phát ra ánh sáng mờ, mặc dù làm thành chuông, lại chưa làm tâm chuông, nhẹ nhàng yên tĩnh, để lại gần ngửi thử, dường như giữa những đường hoa văn còn vương vấn mùi tuyết lan hương nhàn nhạt.
"Tam ca..." Ảnh Cửu Cửu dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên mặt, yên lặng ngồi đó, ngồi một mình từ đêm tối tĩnh mịch đến tận hừng đông.
Buổi sáng thành Tín Dương vẫn yên bình như cũ, không ai phát hiện ra gió tanh mưa máu trong quán trà.
Tuân Châu cách Tín Dương không xa, phủ đệ mái cong thanh bích nối dài sừng sững nơi thành đông, hành lang uốn lượn nằm cạnh dòng sông sau phủ, thuyền hoa gỗ lim neo ven bờ, giữa thuyền hoa có một cái bàn cờ bạch ngọc, Tề vương đang cùng người nào đó đánh cờ, hắn dựa vào cái đệm mềm, khí định thần nhàn, hoàn toàn không giống người mới bị chặn giết phải chạy trốn.
Tóc mai Tề vương chỉnh tề, trên mặt không có nếp nhăn, được chăm chút kỹ càng, thật ra đã vào hàng tứ tuần, biểu cảm thảnh thơi lại có hơi lười biếng ôn hòa, ngẫu nhiên cười nhắc nhở người đối diện: "Nè, Tiểu Thất, tới phiên ngươi."
Người đối diện bàn cờ mặc hắc y vân cẩm giống như Ảnh Thập Tam, Ảnh Thất run rẩy một chút, đầu ngón tay không cầm chắc viên cờ trắng trong tay, viên cờ lạch cạch rơi xuống bàn cờ.
Ảnh Thất cuốn quýt nói: "Vương gia thứ tội, thuộc hạ xuất thần."
"Ha ha ha không sao không sao, người già như chúng ta phát ngốc là chuyện bình thường." Giọng nói Tề vương mang theo ý trêu đùa, đơn giản đẩy tàn cục trên bàn cờ, "Coi như ngươi thắng nhé."
"Vương gia vẫn đang khỏe mạnh mà." Ảnh Thất có chút quẫn bách, "Thuộc hạ kỳ nghệ không tinh, cho dù thế nào cũng không thắng được Vương gia."
"Không thắng được? Hay là không dám thắng?" Tề vương vẫn còn muốn đùa vài câu, thấy hai tai Ảnh Thất đều đã đỏ lên, hắn cũng không tiếp tục trêu y, tùy ý nói, "Tiểu Thập Tam còn chưa trở về, có lẽ bị Cửu Cửu hại thảm rồi."
Ảnh Thất thở nhẹ mấy hơi, sắc mặt hòa hoãn, hỏi: "Thuộc hạ đi tìm Ảnh Cửu Cửu nhé?"
Ảnh Thất là ảnh vệ bên người Tề vương, một trong mười ba ảnh vệ, Vô Ảnh quỷ.
"Sao lớn lên lại tàn nhẫn như vậy chứ... Không có hai người bọn họ, bổn vương sẽ thiếu hai ảnh vệ giỏi giang." Tề vương vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón tay, một tay khác đảo hai viên ngọc lớn cỡ quả hạch đào, chậm rì rì nói: "Tiểu Thập Tam là bổn vương nuôi lớn, sẽ không xảy ra sự cố gì, Cửu Cửu thì... Là hạt giống tốt, nhưng cũng là con ngựa hoang dã, không dễ thuần."
Ảnh Thất bình tĩnh nói: "Tại sao vương gia lại coi trọng Ảnh Cửu Cửu, ngài sớm đã biết hắn là công tử của Khổng Tước sơn trang, lúc trước sao lại thả hổ về rừng."
"Cái gì là sớm biết chứ, nếu không phải hắn bổn vương sẽ không thu nhận đâu, mẫu thân hắn ra mặt ủy thác, nào có đạo lý bổn vương không đáp ứng," Tề vương cười, "Nếu có thể thu phục Cửu Cửu, liền tính là thu phục được nửa Khổng Tước sơn trang, bổn vương không lỗ."
Ảnh Thất lắc đầu, "Sau khi Ảnh Cửu Cửu tự mình quay về Khổng Tước sơn trang, đã trở nên hỉ nộ vô thường thích giết chóc lại hiếu chiến, tàn nhẫn vô tình, rất khó khống chế."
"Bổn vương mới không đi trêu chọc tiểu diêm vương kia, sẽ có người thuần được hắn." Tề vương nheo mắt, nhìn bóng đen nhảy trên mái cong ở xa xa, bóng đen càng ngày càng gần, cuối cùng dừng trước mặt Tề vương.
Ảnh Thập Tam mình đầy thương tích, quỳ một gối cũng quỳ không xong, giọng nói lại vững vàng không gợn sóng như trước, ôm quyền cúi đầu nói: "Ảnh Thập Tam trở về phục mệnh."
Tề vương rũ mắt, nhìn thấy hoa văn đẫm máu mơ hồ lộ ra dưới cổ áo bị xé rách của Ảnh Thập Tam, giọng nói mang theo chút kinh ngạc: "Cửu Cửu vậy mà hận ngươi đến thế, có tính là vong ân phụ nghĩa không?"
Ảnh Thập Tam mỉm cười lắc đầu.
"Ngươi vì hắn bị hủy một con mắt, hắn lại không biết gì, buồn cười thật." Tề vương nhướng mày nói.
"Thuộc hạ thất trách, để kẻ khác thừa dịp lẻn vào, quấy nhiễu tôn giá của Vương gia, thỉnh ngài trách phạt." Khi Ảnh Thập Tam nghiêm túc nói chuyện khóe miệng vẫn cong cong, nhìn rất ngoan.
Tề vương cũng không làm khó y, phất tay: "Đi đi, phạt ngươi nghỉ ngơi mấy ngày."
Tề vương luôn có bộ dạng tính tình tốt như thế, cho dù là bị người ta chặn đường, người chặn đường lại là ảnh vệ cũ trong phủ, rõ ràng bị phản bội như thế, nhưng hắn cũng có thể không màng đến.
Thứ Vương gia coi trọng là Khổng Tước sơn trang sau lưng Ảnh Cửu Cửu, muốn thu phục Cửu Cửu, muốn hắn trở về Tề vương phủ mặc ngài nắm trong lòng bàn tay. Ảnh Thập Tam nhìn ra hết, biết tâm tư của Vương gia, cũng không vạch trần, lẳng lặng đáp một câu "Vâng" rồi nhanh chóng lui xuống.
Ảnh Thất thấy chỗ Ảnh Thập Tam quỳ ban nãy để lại một vũng máu, y nhăn mặt nhíu mày.
"Ơ." Tề vương chú ý tới thần sắc nhỏ trên mặt Ảnh Thất, hắn nhìn lướt qua Ảnh Thất, "Có phải bổn vương sủng ngươi quá nên ngươi có thời gian đi đau lòng cho người khác không."
Sắc mặt Ảnh Thất đột nhiên biến đổi, nhanh chóng quỳ xuống: "Thuộc hạ vượt quá giới hạn, Vương gia thứ tội."
Tề vương nhìn dáng vẻ khẩn trương của Ảnh Thất, phút chốc nở nụ cười: "Ngươi có biết trước ngực Tiểu Thập Tam là hình gì không."
Ảnh Thất mờ mịt lắc đầu: "Thuộc hạ vẫn chưa chú ý..."
"Vẫn còn kém một chút." Tề vương hài lòng cười, "Đó là hình khổng tước."
Người đời đều nói Tề vương không ham thích thứ gì, không dính phong nguyệt, không thích thơ rượu, chỉ yêu ảnh vệ nuôi trong phủ, cho ảnh vệ bên người mặc vân cẩm đẹp đẽ quý giá nhất Thục Trung, mặc vừa thoải mái, xa xỉ nhưng không phô trương.
Tề vương phủ khá rộng rãi, chỗ ở của ảnh vệ cũng được coi là rất dụng tâm, thật ra Tề vương cũng độc sủng một người, chỉ là không làm rõ ràng mà thôi, trật tự một chút mới tốt.
Ảnh Thập Tam kéo thân thể mệt mỏi không chịu nổi về chỗ ở, lúc này mới là sáng sớm, trong viện truyền đến tiếng hô luyện võ của trẻ con non nớt, cũng ra hình ra dáng.
"Sư phụ! Ngài đã về rồi." Một đứa trẻ bốn tuổi ôm thanh kiếm nhỏ chạy đến, ôm lấy chân Ảnh Thập Tam cọ cọ, "Sư phụ, đồ nhi chờ ngài rất lâu rồi đó, a, sư phụ bị thương sao?"
Ảnh Thập Tam ngẩn ra, nắm chặt cổ áo, đè chặt miệng vết thương trên bụng, cười sờ chùm tóc nhỏ trên đầu đứa bé: "Không có việc gì, nghỉ một lát là ổn thôi."
Đứa bé này mi mục thanh tú, vô cùng thông minh, đáng thương cha mẹ đều bỏ mạng trong vụ cướp của sơn tặc, được Tề vương đi ngang qua thuận tiện mang về, làm đồ đệ của Ảnh Thập Tam, thành ảnh vệ nhỏ tuổi nhất Tề vương phủ, bổ sung chỗ trống của Ảnh Cửu Cửu.
Tề vương có lệnh, Ảnh Thập Tam không dám không nghe, đành phải miễn cưỡng nhận tiểu đệ tử này.
Cũng may Mộ Tước ngoan ngoãn nghe lời, khi Ảnh Thập Tam một mình đau buồn mất mát còn có thể xem như an ủi.
"Ôi sư phụ, ngài rơi..." Mộ Tước vươn bàn tay bé nhỏ muốn nhặt chuỗi ngọc phỉ thúy đỏ rơi ra từ áo của Ảnh Thập Tam, đầu ngón tay vừa đụng đến chuỗi ngọc còn mang theo hơi ấm cơ thể, đột nhiên trên đầu vang lên tiếng răn dạy mang theo tức giận.
Ảnh Thập Tam nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích."
Mộ Tước sợ đến mức rùng mình, cứng đờ đứng một bên không dám động đậy, suýt nữa đã quên, sư phụ không cho cậu chạm vào chuỗi ngọc này.
"Bỏ đi, không có việc gì." Ảnh Thập Tam cũng biết lúc nãy mình đã phản ứng quá mức, xoa đầu Mộ Tước như trấn an, trên mặt lại hiện lên ý cười ôn hòa, y nhặt chuỗi hạt kia lên, phủi phủi bụi, nhét vào trong cổ áo.
Ảnh Thập Tam mệt mỏi đến tay chân run rẩy, đỡ ngực đau đớn từng cơn trở về phòng ngủ.
Mộ Tước có chút ủy khuất nhìn sư phụ chậm rãi đi về phòng ngủ.
Sư phụ giống như, vô cùng đau lòng...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, sát ý nghiêm nghị.
Mộ Tước cảm thấy cổ chợt căng chặt, giống như bị kìm sắt kẹp lấy, cả người bị nhấc lên giữa không trung, cậu hít thở không thông, không thể động đậy, trong nháy mắt nước mắt của Mộ Tước trào ra, mặt đỏ lên, không kêu ra tiếng, hai cánh tay nhỏ bé phí công dùng sức nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình.
Ảnh Cửu Cửu liếc mắt nhìn đứa trẻ yếu ớt bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, mặt không biểu cảm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khinh miệt hừ một tiếng: "Tam ca... Huynh đúng là không thiếu một Cửu Cửu... Có phải hay không..."
Thì ra, Tam ca tuyệt tình đến như vậy là do trong nhà có tân sủng, đứa bé này thật ngoan nha, so với Ảnh Cửu Cửu hắn lúc còn bé, nghe lời hơn, đáng yêu hơn, có đúng hay không?
Chỉ cần dùng thêm một phần lực, cổ đứa bé này sẽ bị bẻ gãy, người chết trong tay Ảnh Cửu Cửu nhiều như nước, sao lại để ý một đứa bé chứ.
Mộ Tước bị thiếu khí, giãy dụa đạp lung tung, nghẹn đến mức giọng nói trở nên lanh lảnh: "Phải... sư... huynh.. không..."
Tay Ảnh Cửu Cửu run lên, Mộ Tước trực tiếp té trên mặt đất, ghé gương mặt đầy nước mắt bên chân Ảnh Cửu Cửu, hít sâu từng ngụm khí.
"Hừ." Ảnh Cửu Cửu ném đứa bé đi, xoay muốn rời khỏi, lại bị ôm cổ chân.
Mộ Tước lau nước mắt, ôm chân Ảnh Cửu Cửu, khóc nức nở cầu xin: "Là sư huynh đúng không, ta nhìn thấy huynh trong tranh sư phụ vẽ, mỗi ngày sư phụ đều rất nhớ huynh, sư huynh đừng đi mà... ô ô..."
"Ngươi nói hươu nói vượn gì chứ..." Ảnh Cửu Cửu đá Mộ Tước qua một bên, trong lòng giống như bị cái gì hung hăng cào cấu, hốc mắt đỏ ửng, bước chân vốn định đi lại không nhấc lên nổi.
"Y sớm đã không nhận ta, hiện tại ngươi gọi ta là sư huynh, có ý gì đây..." Ảnh Cửu Cửu thất thần lẩm bẩm, "Y sẽ đau lòng sao... Tiếu diện quỷ, y có tim sao..."
Nhưng thần sắc hoản loạn của Tam ca lúc nhặt chuỗi ngọc kia đã bị Ảnh Cửu Cửu nhìn thấy, cũng có lẽ, trong lòng Tam ca cũng có một góc nhỏ cho hắn thì sao.
Ảnh Cửu Cửu đã quên bản thân phải mang mấy tấm thẻ đi giết người, chỉ là khi đi ngang qua Tề vương phủ, liền không thể tự chủ mà dừng lại.
- --------------------------------------
Editor: Tiểu Thất và lão công của ẻm lên sàn rồi ~ Hai người họ cũng là lý do An nhanh chóng đào cái hố "Ảnh Thành Đôi" này, mọi người có thể đọc "Tuân Mệnh" để tìm hiểu về chuyện tình của hai người họ nha ~
Ảnh Thập Tam phun cả thuốc và máu ra, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, bị ép đến chết đi sống lại.
Ảnh Cửu Cửu quăng Ảnh Thập Tam đi, âm độc nói: "Huynh muốn khiến ta áy náy? Không có cơ hội đâu."
Ảnh Thập Tam vô lực nằm trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt khép hờ, nhìn thân ảnh mơ hồ đá cửa mà đi, trong phòng chợt tối đến làm người ta sợ hãi, còn sót lại một chút lạnh lẽo thấu xương, tan nát, bị tiếng vang cửa nghiền nát thành tro bụi.
So với năm đó, lúc này mới đúng là hắn sao.
Chờ mong trong mắt Ảnh Thập Tam chậm rãi tàn lụi, thay vào đó là sự tĩnh mịch như giếng cổ không gợn sóng.
Cánh cửa khắc hoa nhanh chóng bị đẩy ra, Ảnh Cửu Cửu vẻ mặt lo lắng tiều tụy đột nhiên đẩy cửa xông ra, bên cạnh dẫn theo một lão lang trung đeo hòm thuốc.
Trong hình phòng đã trống không, dụng cụ tra khảo nằm lăn lóc khắp nơi, xiềng xích nhẹ nhàng đung đưa, vết máu trên mặt đất lan ngày càng rộng, chảy ra bên ngoài cửa sổ vỡ nát.
Ảnh Cửu Cửu sửng sốt, khẽ nhếch miệng, trầm mặc tối tăm đứng đó một hồi, đột nhiên hắn nắm lấy cổ lão lang trung, không đợi người nọ la được một tiếng đã bẻ gãy cổ, hung hăng ném ra bên ngoài cửa sổ, lại lật đổ bàn trà trong phòng, chén thuốc đặt trên bàn cũng bị quăng đổ, chỉ cần Ảnh Cửu Cửu nhìn thấy thứ gì, toàn bộ sẽ bị đập vỡ.
Đến cuối cùng, cả hình phòng như sắp bị chẻ làm hai, Niên Văn nghe thấy động tĩnh vội chạy lên, thấy công tử yên lặng ngồi ở góc tường, gã cũng không khuyên nhiều, lặng lẽ khiêng đống thi thể nằm la liệt trên đất ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.
Cửu công tử hỉ nộ vô thường, táo bạo âm độc nổi tiếng khắp Khổng Tước sơn trang, phòng ngủ của hắn không ai dám đến hầu hạ, có nha hoàn ngày hôm trước vào hầu hạ, buổi chiều liền biến thành thi thể bị khiêng ra ngoài.
Trong sơn trang nghị luận, Cửu công tử Niên Cửu Lung quay về, Khổng Tước sơn trang dường như đã thay đổi, thế cục an ổn nhất thời trở thành sóng to gió lớn.
Niên Văn có chút vui mừng, những công tử quần là áo lụa ăn chơi trác táng sao có thể so với công tử nhà ta chứ, cho dù thường xuyên có chút nóng nảy không giống với thiếu niên độ tuổi này.
Ánh mắt Ảnh Cửu Cửu trống rỗng, không nhúc nhích ngồi ở góc tường, run rẩy lấy một chuỗi chuông lam ngân đeo thắt lưng ra, mỗi một viên đều được tạo hình tỉ mỉ, chuông bạc tinh xảo điêu khắc phức tạp, bên trong khe hở khảm kim thạch phát ra ánh sáng mờ, mặc dù làm thành chuông, lại chưa làm tâm chuông, nhẹ nhàng yên tĩnh, để lại gần ngửi thử, dường như giữa những đường hoa văn còn vương vấn mùi tuyết lan hương nhàn nhạt.
"Tam ca..." Ảnh Cửu Cửu dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên mặt, yên lặng ngồi đó, ngồi một mình từ đêm tối tĩnh mịch đến tận hừng đông.
Buổi sáng thành Tín Dương vẫn yên bình như cũ, không ai phát hiện ra gió tanh mưa máu trong quán trà.
Tuân Châu cách Tín Dương không xa, phủ đệ mái cong thanh bích nối dài sừng sững nơi thành đông, hành lang uốn lượn nằm cạnh dòng sông sau phủ, thuyền hoa gỗ lim neo ven bờ, giữa thuyền hoa có một cái bàn cờ bạch ngọc, Tề vương đang cùng người nào đó đánh cờ, hắn dựa vào cái đệm mềm, khí định thần nhàn, hoàn toàn không giống người mới bị chặn giết phải chạy trốn.
Tóc mai Tề vương chỉnh tề, trên mặt không có nếp nhăn, được chăm chút kỹ càng, thật ra đã vào hàng tứ tuần, biểu cảm thảnh thơi lại có hơi lười biếng ôn hòa, ngẫu nhiên cười nhắc nhở người đối diện: "Nè, Tiểu Thất, tới phiên ngươi."
Người đối diện bàn cờ mặc hắc y vân cẩm giống như Ảnh Thập Tam, Ảnh Thất run rẩy một chút, đầu ngón tay không cầm chắc viên cờ trắng trong tay, viên cờ lạch cạch rơi xuống bàn cờ.
Ảnh Thất cuốn quýt nói: "Vương gia thứ tội, thuộc hạ xuất thần."
"Ha ha ha không sao không sao, người già như chúng ta phát ngốc là chuyện bình thường." Giọng nói Tề vương mang theo ý trêu đùa, đơn giản đẩy tàn cục trên bàn cờ, "Coi như ngươi thắng nhé."
"Vương gia vẫn đang khỏe mạnh mà." Ảnh Thất có chút quẫn bách, "Thuộc hạ kỳ nghệ không tinh, cho dù thế nào cũng không thắng được Vương gia."
"Không thắng được? Hay là không dám thắng?" Tề vương vẫn còn muốn đùa vài câu, thấy hai tai Ảnh Thất đều đã đỏ lên, hắn cũng không tiếp tục trêu y, tùy ý nói, "Tiểu Thập Tam còn chưa trở về, có lẽ bị Cửu Cửu hại thảm rồi."
Ảnh Thất thở nhẹ mấy hơi, sắc mặt hòa hoãn, hỏi: "Thuộc hạ đi tìm Ảnh Cửu Cửu nhé?"
Ảnh Thất là ảnh vệ bên người Tề vương, một trong mười ba ảnh vệ, Vô Ảnh quỷ.
"Sao lớn lên lại tàn nhẫn như vậy chứ... Không có hai người bọn họ, bổn vương sẽ thiếu hai ảnh vệ giỏi giang." Tề vương vuốt ve ngọc ban chỉ trên ngón tay, một tay khác đảo hai viên ngọc lớn cỡ quả hạch đào, chậm rì rì nói: "Tiểu Thập Tam là bổn vương nuôi lớn, sẽ không xảy ra sự cố gì, Cửu Cửu thì... Là hạt giống tốt, nhưng cũng là con ngựa hoang dã, không dễ thuần."
Ảnh Thất bình tĩnh nói: "Tại sao vương gia lại coi trọng Ảnh Cửu Cửu, ngài sớm đã biết hắn là công tử của Khổng Tước sơn trang, lúc trước sao lại thả hổ về rừng."
"Cái gì là sớm biết chứ, nếu không phải hắn bổn vương sẽ không thu nhận đâu, mẫu thân hắn ra mặt ủy thác, nào có đạo lý bổn vương không đáp ứng," Tề vương cười, "Nếu có thể thu phục Cửu Cửu, liền tính là thu phục được nửa Khổng Tước sơn trang, bổn vương không lỗ."
Ảnh Thất lắc đầu, "Sau khi Ảnh Cửu Cửu tự mình quay về Khổng Tước sơn trang, đã trở nên hỉ nộ vô thường thích giết chóc lại hiếu chiến, tàn nhẫn vô tình, rất khó khống chế."
"Bổn vương mới không đi trêu chọc tiểu diêm vương kia, sẽ có người thuần được hắn." Tề vương nheo mắt, nhìn bóng đen nhảy trên mái cong ở xa xa, bóng đen càng ngày càng gần, cuối cùng dừng trước mặt Tề vương.
Ảnh Thập Tam mình đầy thương tích, quỳ một gối cũng quỳ không xong, giọng nói lại vững vàng không gợn sóng như trước, ôm quyền cúi đầu nói: "Ảnh Thập Tam trở về phục mệnh."
Tề vương rũ mắt, nhìn thấy hoa văn đẫm máu mơ hồ lộ ra dưới cổ áo bị xé rách của Ảnh Thập Tam, giọng nói mang theo chút kinh ngạc: "Cửu Cửu vậy mà hận ngươi đến thế, có tính là vong ân phụ nghĩa không?"
Ảnh Thập Tam mỉm cười lắc đầu.
"Ngươi vì hắn bị hủy một con mắt, hắn lại không biết gì, buồn cười thật." Tề vương nhướng mày nói.
"Thuộc hạ thất trách, để kẻ khác thừa dịp lẻn vào, quấy nhiễu tôn giá của Vương gia, thỉnh ngài trách phạt." Khi Ảnh Thập Tam nghiêm túc nói chuyện khóe miệng vẫn cong cong, nhìn rất ngoan.
Tề vương cũng không làm khó y, phất tay: "Đi đi, phạt ngươi nghỉ ngơi mấy ngày."
Tề vương luôn có bộ dạng tính tình tốt như thế, cho dù là bị người ta chặn đường, người chặn đường lại là ảnh vệ cũ trong phủ, rõ ràng bị phản bội như thế, nhưng hắn cũng có thể không màng đến.
Thứ Vương gia coi trọng là Khổng Tước sơn trang sau lưng Ảnh Cửu Cửu, muốn thu phục Cửu Cửu, muốn hắn trở về Tề vương phủ mặc ngài nắm trong lòng bàn tay. Ảnh Thập Tam nhìn ra hết, biết tâm tư của Vương gia, cũng không vạch trần, lẳng lặng đáp một câu "Vâng" rồi nhanh chóng lui xuống.
Ảnh Thất thấy chỗ Ảnh Thập Tam quỳ ban nãy để lại một vũng máu, y nhăn mặt nhíu mày.
"Ơ." Tề vương chú ý tới thần sắc nhỏ trên mặt Ảnh Thất, hắn nhìn lướt qua Ảnh Thất, "Có phải bổn vương sủng ngươi quá nên ngươi có thời gian đi đau lòng cho người khác không."
Sắc mặt Ảnh Thất đột nhiên biến đổi, nhanh chóng quỳ xuống: "Thuộc hạ vượt quá giới hạn, Vương gia thứ tội."
Tề vương nhìn dáng vẻ khẩn trương của Ảnh Thất, phút chốc nở nụ cười: "Ngươi có biết trước ngực Tiểu Thập Tam là hình gì không."
Ảnh Thất mờ mịt lắc đầu: "Thuộc hạ vẫn chưa chú ý..."
"Vẫn còn kém một chút." Tề vương hài lòng cười, "Đó là hình khổng tước."
Người đời đều nói Tề vương không ham thích thứ gì, không dính phong nguyệt, không thích thơ rượu, chỉ yêu ảnh vệ nuôi trong phủ, cho ảnh vệ bên người mặc vân cẩm đẹp đẽ quý giá nhất Thục Trung, mặc vừa thoải mái, xa xỉ nhưng không phô trương.
Tề vương phủ khá rộng rãi, chỗ ở của ảnh vệ cũng được coi là rất dụng tâm, thật ra Tề vương cũng độc sủng một người, chỉ là không làm rõ ràng mà thôi, trật tự một chút mới tốt.
Ảnh Thập Tam kéo thân thể mệt mỏi không chịu nổi về chỗ ở, lúc này mới là sáng sớm, trong viện truyền đến tiếng hô luyện võ của trẻ con non nớt, cũng ra hình ra dáng.
"Sư phụ! Ngài đã về rồi." Một đứa trẻ bốn tuổi ôm thanh kiếm nhỏ chạy đến, ôm lấy chân Ảnh Thập Tam cọ cọ, "Sư phụ, đồ nhi chờ ngài rất lâu rồi đó, a, sư phụ bị thương sao?"
Ảnh Thập Tam ngẩn ra, nắm chặt cổ áo, đè chặt miệng vết thương trên bụng, cười sờ chùm tóc nhỏ trên đầu đứa bé: "Không có việc gì, nghỉ một lát là ổn thôi."
Đứa bé này mi mục thanh tú, vô cùng thông minh, đáng thương cha mẹ đều bỏ mạng trong vụ cướp của sơn tặc, được Tề vương đi ngang qua thuận tiện mang về, làm đồ đệ của Ảnh Thập Tam, thành ảnh vệ nhỏ tuổi nhất Tề vương phủ, bổ sung chỗ trống của Ảnh Cửu Cửu.
Tề vương có lệnh, Ảnh Thập Tam không dám không nghe, đành phải miễn cưỡng nhận tiểu đệ tử này.
Cũng may Mộ Tước ngoan ngoãn nghe lời, khi Ảnh Thập Tam một mình đau buồn mất mát còn có thể xem như an ủi.
"Ôi sư phụ, ngài rơi..." Mộ Tước vươn bàn tay bé nhỏ muốn nhặt chuỗi ngọc phỉ thúy đỏ rơi ra từ áo của Ảnh Thập Tam, đầu ngón tay vừa đụng đến chuỗi ngọc còn mang theo hơi ấm cơ thể, đột nhiên trên đầu vang lên tiếng răn dạy mang theo tức giận.
Ảnh Thập Tam nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích."
Mộ Tước sợ đến mức rùng mình, cứng đờ đứng một bên không dám động đậy, suýt nữa đã quên, sư phụ không cho cậu chạm vào chuỗi ngọc này.
"Bỏ đi, không có việc gì." Ảnh Thập Tam cũng biết lúc nãy mình đã phản ứng quá mức, xoa đầu Mộ Tước như trấn an, trên mặt lại hiện lên ý cười ôn hòa, y nhặt chuỗi hạt kia lên, phủi phủi bụi, nhét vào trong cổ áo.
Ảnh Thập Tam mệt mỏi đến tay chân run rẩy, đỡ ngực đau đớn từng cơn trở về phòng ngủ.
Mộ Tước có chút ủy khuất nhìn sư phụ chậm rãi đi về phòng ngủ.
Sư phụ giống như, vô cùng đau lòng...
Một cơn gió nhẹ thổi qua, sát ý nghiêm nghị.
Mộ Tước cảm thấy cổ chợt căng chặt, giống như bị kìm sắt kẹp lấy, cả người bị nhấc lên giữa không trung, cậu hít thở không thông, không thể động đậy, trong nháy mắt nước mắt của Mộ Tước trào ra, mặt đỏ lên, không kêu ra tiếng, hai cánh tay nhỏ bé phí công dùng sức nắm lấy cánh tay đang bóp cổ mình.
Ảnh Cửu Cửu liếc mắt nhìn đứa trẻ yếu ớt bị mình nắm chặt trong lòng bàn tay, mặt không biểu cảm nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, khinh miệt hừ một tiếng: "Tam ca... Huynh đúng là không thiếu một Cửu Cửu... Có phải hay không..."
Thì ra, Tam ca tuyệt tình đến như vậy là do trong nhà có tân sủng, đứa bé này thật ngoan nha, so với Ảnh Cửu Cửu hắn lúc còn bé, nghe lời hơn, đáng yêu hơn, có đúng hay không?
Chỉ cần dùng thêm một phần lực, cổ đứa bé này sẽ bị bẻ gãy, người chết trong tay Ảnh Cửu Cửu nhiều như nước, sao lại để ý một đứa bé chứ.
Mộ Tước bị thiếu khí, giãy dụa đạp lung tung, nghẹn đến mức giọng nói trở nên lanh lảnh: "Phải... sư... huynh.. không..."
Tay Ảnh Cửu Cửu run lên, Mộ Tước trực tiếp té trên mặt đất, ghé gương mặt đầy nước mắt bên chân Ảnh Cửu Cửu, hít sâu từng ngụm khí.
"Hừ." Ảnh Cửu Cửu ném đứa bé đi, xoay muốn rời khỏi, lại bị ôm cổ chân.
Mộ Tước lau nước mắt, ôm chân Ảnh Cửu Cửu, khóc nức nở cầu xin: "Là sư huynh đúng không, ta nhìn thấy huynh trong tranh sư phụ vẽ, mỗi ngày sư phụ đều rất nhớ huynh, sư huynh đừng đi mà... ô ô..."
"Ngươi nói hươu nói vượn gì chứ..." Ảnh Cửu Cửu đá Mộ Tước qua một bên, trong lòng giống như bị cái gì hung hăng cào cấu, hốc mắt đỏ ửng, bước chân vốn định đi lại không nhấc lên nổi.
"Y sớm đã không nhận ta, hiện tại ngươi gọi ta là sư huynh, có ý gì đây..." Ảnh Cửu Cửu thất thần lẩm bẩm, "Y sẽ đau lòng sao... Tiếu diện quỷ, y có tim sao..."
Nhưng thần sắc hoản loạn của Tam ca lúc nhặt chuỗi ngọc kia đã bị Ảnh Cửu Cửu nhìn thấy, cũng có lẽ, trong lòng Tam ca cũng có một góc nhỏ cho hắn thì sao.
Ảnh Cửu Cửu đã quên bản thân phải mang mấy tấm thẻ đi giết người, chỉ là khi đi ngang qua Tề vương phủ, liền không thể tự chủ mà dừng lại.
- --------------------------------------
Editor: Tiểu Thất và lão công của ẻm lên sàn rồi ~ Hai người họ cũng là lý do An nhanh chóng đào cái hố "Ảnh Thành Đôi" này, mọi người có thể đọc "Tuân Mệnh" để tìm hiểu về chuyện tình của hai người họ nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.