Chương 6
Lâm Miên Miên
02/07/2017
CHƯƠNG 6
–
–
–
–
Lôi Hạo kết thúc những ngày nghỉ làm, vừa đến công ty đã bị đội trưởng gọi lại.
“Lôi Hạo, đến phòng họp.”
Vào phòng họp, Lôi Hạo phát hiện đã có bốn đồng nghiệp ngồi ở đó.
“Các anh có nhiệm vụ mới, sắp tới sẽ được điều đi bảo vệ một người khác.” Nói xong, đội trưởng mở ra ảnh chụp đặt trên bàn.
Lôi Hạo nhìn thấy ảnh chụp liền sửng sốt, cả nhóm đồng nghiệp cũng đều có biểu tình kinh ngạc.
“Là Lâm Tử Thông.”
“Oa, đại minh tinh a!” Có người khẽ nói.
Lâm Tử Thông là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Hương Đảo thậm chí còn có tiếng tăm ở Châu Á, hoạt động trong âm nhạc,đôi khi cũng sáng tác mấy ca khúc, những ca khúc phổ biến đều nổi tiếng ở Hương Đảo, giọng cũng tốt, vũ đạo cũng thuộc loại hạng nhất, trên sân khấu tỏa ra mị lực mê hoặc lòng người, thu hút nhiều người trong thành phố, fan vô số.
“Không phải nói chúng ta không bảo vệ người bên ngoài sao?” Có người hỏi.
Đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy, thế nhưng công ty âm nhạc của Lâm Tử Thông có cổ phần của Lý Thị, anh ta tháng mười này muốn mở một show diễn, hơn nữa trước đó còn có hoạt động tuyên truyền, sẽ thường xuyên ra ngoài, các anh nếu có xem qua tin tức sẽ biết, fan gần đây có hành vi thực điên cuồng đáng sợ, có người thậm chí còn hạ độc thần tượng của mình rồi nói đó là tự tử. Bởi vậy công ty âm nhạc hướng Lý Thị đưa ra yêu cầu, công ty Lôi Đình tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Nhìn năm người cấp dưới, đội trưởng nói thêm: “Các anh thuộc đội này, phụ trách việc bảo vệ an toàn trong lúc tuyên truyền, lúc biểu diễn ta sẽ điều một đội khác tiếp nhận. Sau khi công tác chấm dứt thì về tổ của mình, tiếp tục bảo vệ người mình chịu trách nhiệm. Đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị cho các anh lịch làm việc mới, có vấn đề gì hay không?”
“Không!”
Đội trưởng tươi cười, gật gật đầu còn nói thêm: “Còn nữa, ai có thế giúp tôi lấy chữ kí của Lâm Tử Thông, tôi mời người đó bữa cơm.”
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Đội trưởng lộ ra biểu tình ngượng ngùng: “Hai đứa con gái của tôi, đều mê anh ta đến điên rồi, căn bản không đem người cha già để trong mắt, ai, nuôi con gái. . .”
Lôi Hạo bắt đầu công tác bảo vệ ngôi sao thần tượng, so với việc bảo vệ Tam công tử, thật đúng là có chút không giống.
Đại minh tinh phải tới tuyên truyền ở chợ, sân ga, nhìn y bôn ba như vậy, thời gian để ngủ cũng không đủ, Lôi Hạo thật sự sâu sắc cảm thấy làm đại minh tinh cũng không dễ làm.
Lâm Tử Thông thực lạnh lùng, không cùng người ngoài nói chuyện, đối với những người vệ sĩ mới cũng duy trì khoảng cách nhất định.
Lôi Hạo hoàn toàn không để ý đến thái độ của Lâm Tử Thông, chỉ hoàn thành chú tâm vào nhiệm vụ bảo vệ an toàn hai mươi bốn giờ của anh ta.
Tiếp xúc vơi ngôi sao, Lâm Tử Thông so với hắn còn suất hơn, ánh mắt lạnh lùng thực mê người, vóc dáng tốt, lúc nhảy múa cực kì có mị lực. Vừa đứng trên sân khấu đã tỏa ra hào quang khắp bốn phía. Ứng phó của y với truyền thông thật nhanh nhạy, đối với nhân viên công tác đôi khi sẽ có hành động quan tâm.
Hôm nay, Lâm Tử Thông tại Mỗ Thương Trường tham gia xong hoạt động tuyên truyền liền phải đi. Y đi tới đâu, không hiểu sao nhiều người lại tập trung tới đó, làm đám người vệ sĩ bọn họ phải cực độ nâng cao tinh thần, mắt xem tứ phía, tai nghe bát phương, sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Phải hét lớn với đám người hâm mộ tới sớm, bảo vệ lẫn nhân viên ra sức mới có thể tạo ra một con đường nhỏ.
Bên tai là tiếng nữ sinh la hét chói tai, ầm ỹ đến cái gì cũng không nghe thấy.
Trước nửa tiếng bắt đầu chương trình, đám đông đã chật chội, một cô gái đừng hàng đầu ngã sấp xuống.
Lôi Hạo trong lòng cả kinh, lập tức hành động, xoay người một cái, dùng thân thể ngăn trở đám người ở đằng sau như thủy triều lấn tới, một bên cong lưng lên dùng sức giữ vững đám đông, một bên nhanh tay kéo cô gái đang ngã, giúp nàng đứng vững, sau đó lại quay người, một lần nữa trở lại vị trí, cùng những vệ sĩ khác bảo vệ an toàn cho Lâm Tử Thông.
Những việc này, bất quá chỉ phát sinh trong vài giây.
Lôi Hạo biết, người nhiều như vậy, hàng nào có người ngã xuống, sẽ như quân bài domino, lập tức có càng nhiều ngươi bị vấp té, chen chúc đổ ngã, hơn nữa còn có khả năng xảy ra một sự kiện giẫm đạp làm cho những người hâm một bị thương, bởi vậy hắn muốn nhanh chóng nâng người đang ngã lên.
Cô gái kia có điểm kinh hoàng, nán lại muốn nhìn Lôi Hạo.
Một màn này, được Lâm Tử Thông thấy được.
Thần tượng âm nhạc, điện ảnh do người hâm mộ tạo thành, mà hành vi người hâm mộ là do thần tượng tạo thành, nếu trong lúc tuyên truyền phát sinh sự kiện giẫm đạp của người hâm mộ, đối Lâm Tử Thông mà nói không hề là tin tức tốt.
Hoàn hảo hết thảy đều bình an.
Lôi Hạo cũng không có đem điều nhỏ nhặt này để trong lòng, thẳng đến lúc công ti âm nhạc đưa vé vào cửa xem chương trình ca nhạc thì hắn mới nghĩ tới đó là do phản ứng nhanh nhạy của mình ngày đó được khen ngợi.
Vé buổi biểu diễn của Lâm Tử Thông rất khó tìm, Lôi Hạo có mười vé , hắn chỉ giữ lại ba vé, còn tất cả đưa cho nhóm đồng nghiệp. Chính mình cũng không có giữ lại, Lôi Hạo đối với âm nhạc thịnh hành này cũng không hứng thú.
Tìm thời gian, Lôi Hạo lại đi làng chơi.
Kiều nhìn thấy Lôi Hạo trước tiên, hắn đang đưa lưng về phía cửa chính nói chuyện cùng người pha rượu, nói Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, anh Hạo của mày. . .”
Tiểu Mễ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lôi Hạo, cậu nhảy xuống ghế chạy tới: “Anh Hạo . . . “
Lôi Hạo mỉm cười nhìn Tiểu Mễ.
Ở trong này, Tiểu Mễ vẫn trang điểm rất đậm, phấn đánh một lớp dày. Thế nhưng Lôi Hạo cũng không để ý cậu như vậy.
Lôi Hạo đưa ra vé: “Tiểu Mễ, cái này cho em.”
Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn một chút, ngẩng đầu, nhìn Lôi Hạo.
“Ông chủ công ty của chúng ta cùng ông chủ công ty âm nhạc Lâm Tử Thông. . .Quen biết, đây là vé được tặng, anh nghĩ em có lẽ thích, cho nên đưa cho em.”
Thấy mắt Tiểu Mễ nhấp nhoáng lệ quang, Lôi Hạo cười với cậu: “Nhìn xem em lúc nào cũng vậy, đừng như vậy. . .”
Tiểu Mễ giữ Lôi Hạo uống một chén, Lôi Hạo không có từ chối, ngồi xuống quầy bar.
Phát hiện có ba vé, Tiểu Mễ hỏi: “Như thế nào có ba vé, anh. . .”
Lôi Hạo cười cười: “Anh phải đi làm, không thể đi, em cùng hai bạn của em cùng đi đi!”
Tiểu Mễ nhất thời lộ ra thần sắc thất vọng.
Lôi Hạo vỗ vỗ vai Tiểu Mễ, không nói gì nữa.
Kiều giựt dây muốn Tiểu Mễ cùng Lôi Hạo ra ngoài, lặng lẽ đối Tiểu Mễ nói: “Ngốc! Còn không cùng hắn đi đi, mày không thể thông minh được sao? Hắn nói không ăn mày, mày liền nghe sao? Món ăn đưa tới miệng làm thế nào không ăn, tao cũng không tin khi mày lột quần áo ra, hắn còn để mày mặc lại?”
Tiểu Mễ hiểu ý tứ của Kiều, chính là cậu có điểm sợ, sợ vạn nhất Lôi Hạo thật không đồng ý, ngay cả đến làm bạn bè cũng không làm được.
Lôi Hạo phải đi, Tiểu Mễ hé miệng, giống như muốn nói cái gì.
Lôi Hạo lộ ra nụ cười có lỗi: “Tiểu Mễ, thực xin lỗi, không thể mang em ra ngoài, ta phải quay về công ty.”
Tiểu Mễ rủ mi mắt xuống, gật gật đầu.
Thanh toán xong tiền Lôi Hạo liền rời khỏi.
Đem vé đưa cho Kiều cùng Khải xem, Tiểu Mễ nói đây là Lôi Hạo đặc biệt đưa đến.
Cầm vé vào cửa, Kiểu nhìn lại xem: “Oa! Thực sự rất giỏi nha, có tiền hiện giờ cũng không mua được, vé chợ đêm sớm đã hét giá gấp vài lần.”
Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Kiều, đoạt lại vé vào cửa: “Anh đừng có nghĩ bán vé đi!”
Kiều trừng mắt: “Ai, như vậy sẽ mất một ngày làm ăn đó!”
“Vậy anh có đi hay không?”
Kiều cười, đoạt lại vé vào cửa: “Anh Hạo cho, đương nhiên đi!”
Buổi biểu diễn của Lâm Tử Thông, vô cùng phấn khích, vô cùng thành công, Tiểu Mễ cùng Khải, Kiều trải qua một buổi tối khó quên.
“Anh ta hát thật hay, ca từ anh ta viết cũng thật dễ nghe, thật là có tài sáng tác nha.”
“Nhảy cũng tốt nữa.”
Về nhà ba người, vẫn nghị luận không ngớt.
Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, vô cùng thích thú : “Oa, nếu tao có thể tìm một người đẹp trai như vậy. . .”
“Nằm mơ đi!”
“Tiểu Mễ không phải đã tìm ra sao, tao vì sao. . .” Bị Khải trách mọc, Kiều lẩm bẩm.
“Nó là được vận chó!”
Tiểu Mễ lui ở trên sô pha, cảm xúc của buổi biểu diễn kích động kia vẫn còn lưu lại, bên tai vang vọng âm thanh của buổi biểu diễn, bởi vậy đối với lời trêu chọc của Kiều cùng Khải cũng không phản ứng gì.
Lúc này, Lôi Hạo tan tầm, trên đường lái xe về nhà, đột nhiên di động chuyên dụng vang lên. SponsoredCông an Hòa Bình phản hồi kiến nghị cho bác sĩ Lương tại ngoại24h.com.vnThe Man Behind the Music for Jay-Z’s Intimate ‘4:44’NY Times
Lôi Hạo trong lòng cả kinh, xem lại số điện thoại hiển thị, phát hiện đây là số điện thoại đưa cho Tiểu Mễ, trong lòng liền lo lắng, không biết Tiểu Mễ có hay không xảy ra chuyện gì.
“Anh Hạo. . .”
Trong điện thoài truyền ra âm thanh xa lạ, Lôi Hạo lúc ấy sửng sốt, số điện thoại này trừ bỏ công ty, cố chủ, còn có Tiểu Mễ, những người khác không biết, nhưng giọng nói này không phải của Tiểu Mễ. . . .
“Anh Hạo, anh mau tới đây, Tiểu Mễ xảy ra chuyện. . . .”
Lôi Hạo chau mày, lập tức quay đầu xe, một bên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh Hào lại tới nữa, Tiểu Mễ lại một lần nữa không chịu đi với hắn, người khác ăn rồi, đánh rồi cũng hết giận, chúng ta nghĩ sẽ không có việc gì, thế nhưng hôm nay hắn tới, nhìn thấy Tiểu Mễ, cái gì cũng không nói liền bắt vào bao sương, em sợ. . .”
Lôi Hạo nghe được tiếng trong điện thoại là giọng của Khải, hơn nữa xem ra có người tìm Tiểu Mễ gây phiền toái.
Đã sớm liệu đến, Tiểu Mễ cùng trai bao làm một chỗ, sớm hay muộn sẽ có chuyện như vậy. Hắn cũng có thể tránh được phiền toái, nếu không để ý tới Tiểu Mễ, nhưng là hắn biết hiện tại đã không thể làm được như vậy, hắn hiện tại đã không thể không quan tâm, hắn thậm chí còn đã thừa nhận một việc, hắn đã thích Tiểu Mễ.
Vì sao? Lúc nào bắt đầu? Chính Lôi Hạo cũng không biết.
“Khải, em đừng đi đâu, hãy nghe anh nói, anh lập tức tới, em chăm sóc tốt chính mình, anh lập tức tới.” Lôi Hạo dặn dò Khải.
Khải ngồi trên ghế, thỉnh thoảng thăm dò nhìn về phía bao sương trong quán bar, lòng nóng như lửa đốt.
Hôm nay chỉ có Khải cùng Tiểu Mễ ở trong quán bar, đột nhiên anh Hào đến đây, Tiểu Mễ vừa thấy hắn đã muốn trốn, bị anh Hào thấy được, một phen đè lại, bắt vào bao sương.
Khải biết Tiểu Mễ sẽ phải chịu khổ, anh Hào ca xuống tay luôn luôn ngoan độc, nhóm bé trai đều sợ hắn, chân tay luống cuống thế nào Khải đột nhiên nghĩ đến Lôi Hạo.
Lôi Hạo chạy vào quán bar, lập tức bị Khại giữ lại: “Anh Hạo. . .”
“Hắn ở đâu?”
Khải mang theo Lôi Hạo đi vào phía trong, một bên nhỏ giọng cùng Lôi Hạo nói: “Anh Hào cùng anh Thiên trông coi nơi này là bạn bè, y thường đến, y rất biến thái, thích SM, Tiểu Mễ bị chơi qua một lần, khóc đến chết đi sống lại, sau anh Hào lại muốn Tiểu Mễ đi hắn, Tiểu Mễ chạy thoát, kết quả bị y bắt được rồi bị chơi cũng như bị đánh. Chúng ta vốn tưởng anh Hào đã lấy lại mặt mũi, cũng nên hết giận, kết quả y hôm nay lại tới nữa. . .”
Lôi Hạo hít một hơi, dùng sức đẩy cửa bao sương.
Người bên trong nhìn thấy Lôi Hạo đều sửng sốt, sau đó liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Lôi Hạo liếc mắt nhìn thấy Tiểu Mễ đang nằm úp sấp trên sô pha, quần áo đã bị xé rách, chỉ còn lại một cái quần lót,, bị hai người đàn ông đặt trên sô pha, mặt đầy nước mắt, khuôn mặt trang điểm đều lấm lem, tựa như một con mèo bẩn, run lẩy bẩy.
Lúc tận mắt nhìn thấy cậu, hắn cũng ngây người.
Ba ngươi đàn ông khác đứng trong bao sương, còn có một người ngồi trên sô pha.
Lôi Hạo sau khi đánh giá, đã biết ai là anh Hào.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông anh tuấn, anh Hào cũng kinh ngạc.
“Làm gì vậy? Có phải đi nhầm hay không?” Có người trầm giọng hỏi, sắc mặt bắt đầu không tốt.
Lôi Hạo cười cười: “Không đi nhầm, tôi tìm Tiểu Mễ.”
Anh Hào ngồi trên sô pha nhướng mày: “Mày làm gì?”
Lôi Hạo nhã nhặn đứng đấy, hướng anh Hào mỉm cười: “Ra ngoài chơi, không phải là để tìm vui vẻ sao.” Hắn chỉ tay về phía Tiểu Mễ, “Nhìn cậu ta giống như thế này, người ta sẽ hài lòng sao?”
Anh Hào nhìn bộ dạng kia của Tiểu Mễ, trên mặt lấm lem, không khỏi suy nghĩ về lời nói của Lôi Hạo.
Lôi Hạo tiếp tục nói: “Cậu ta có mấy lượng thịt, nhìn là biết không thể ăn được, nếu đắc tội với anh, nợ tiền trả tiền, có tội bồi tội, không nên ép chết cậu ta !”
Nghe lời Lôi Hạo, anh Hào không hé răng, sắc mặt hòa hoãn, ý bảo tay chân mình buông Tiểu Mễ ra.
Anh Hào cũng không thật sự muốn Tiểu Mễ, chính là trên người Tiểu Mễ khiến cho người có nhục tính như y đặc biệt hứng thú, hơn nữa Tiểu Mễ vừa nhìn thấy y đã nghĩ muốn trốn, bởi vậy vừa nhìn thấy cậu muốn chạy, ý niệm chơi đùa trong đầu lập tức hiện ra.
Nghiêng đầu đánh giá Lôi Hạo, Hào ca hỏi: “Mày là người của ai?”
Lôi Hạo cười cười: “Tôi không là người của ai.”
“Mày cùng hắn, có quan hệ gì?”
Lôi Hạo nhún vai, là đàn ông ai cũng có thể hiểu động tác này.(Ta tìm trên bác Gồ, tư thế này hiểu theo nhiều nghĩa, nhưng ở đây theo ta là “Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”)
“Thay mặt nó sao?”
Lôi Hạo cười cười: “Nói như thế nào cũng coi như quen biết, đứng một bên nhìn cậu ấy chịu khổ, tôi không làm được, làm người không thể nào không có nghĩa khí như vậy.”
Nghĩa khí ở nơi người hỗn tạp như nơi này được coi trọng nhất, anh Hào nghe Lôi Hạo nói như vậy, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Tiểu Mễ lui ở trên sô pha, nức nở, một cử động nhỏ cũng không dám.
Anh Hào đột nhiên cười, nói: “Nó không chịu, mày thay thế nó cũng được.”
Tiểu Mễ vừa nghe, liền sợ hãi, mở to mắt nhìn hai người.
Lôi Hạo cúi đầu cười, liếc mắt ngắm anh Hào: “Tôi? Chỉ sợ anh ăn không tiêu.” Lôi Hạo tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt xuất ra điện lưu, xác thực hấp dẫn người.
“Nói như vậy là thế nào?” Anh Hào truy vấn.
“Nghe nói anh cũng đã dạy dỗ cậu ta rồi, coi như hết.” Lôi Hạo nghĩ, chính mình lần đó cứu Tiểu Mễ, có thể chính là lúc Tiểu Mễ bị người của anh Hào đánh.
“Mày chỉ cần ra khỏi cửa này, tao coi như chuyện gì cũng không có.”
Vừa nghe anh Hào nói như vậy, năm người đàn ông khác đều bày ra tư thế đề phòng, nhìn chằm chằm Lôi Hạo.
Lôi Hạo đi tới, trùm áo khoát bao lấy Tiểu Mễ, để cậu dựa vào cạnh cửa, sau đó hỏi: “Ai có thuốc không?”
Có người đưa tới một bao, Lôi Hạo lấy ra một điếu, bật lửa, sau đó đưa tới bên miệng người đàn ông kia.
Nhìn hành động của Lôi Hạo, những người khác có điểm khó hiểu, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì. Người đàn ông kia ngoan ngoãn ngậm thuốc lá.
Lôi Hạo lùi về phía sau một chút, tung một cú đá mạnh, động tác cực nhanh, không gian im lặng không một tiếng động, mọi ngươi nhìn bóng đen chợt lóe lên trước mắt, điếu thuốc lá kia đã không thấy.
Anh Hào lúc ấy liền sửng sốt.
“Được chưa?” Lôi Hạo hỏi.
Mọi người nhận ra, với thân thủ này, nếu thật muốn động thủ, sáu người kia lên cùng một lúc quyết không phải là đối thủ của hắn, có người kinh ngạc giật mình, bắt đầu lùi về phía sau, hôm nay gặp được người có công phu thực sự.
Anh Hào gật đầu: “Không tệ, ra tay rất tốt.”
Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ đi, bị gọi lại.
“Đợi chút, mày. . .Đá lại một lần tao xem xem.”
Lôi Hạo nhã nhặn xoay người, cười cười, nhìn người khác. Có người bước ra khỏi hàng, lấy ra một điếu thuốc khác.
Lôi Hạo lúc này xoay người đá một cái, thân hình cực tiêu sái chuyển động, chân đá lên với tốc độ cực nhanh, một đạo bóng đen mang theo tiếng gió rít, “ba” một tiếng, thuốc lá liền biến mất.
Anh Hào nhìn không chuyển mắt, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn nhìn Tiểu Mễ: “Mày ở chỗ nào biết còn mèo nhỏ này.”
Lôi Hạo sau khi nhìn thấy vẻ khiếp ý của Tiểu Mễ, nở nụ cười: “Con mèo nhỏ sao? Chỉ sợ còn hơn thế, là một kẻ cứng đầu, hung dữ, hơn nữa tính tình cũng rất nóng nảy nữa đi!”
Anh Hào ha ha cười rộ lên: “Còn có cái đó nữa sao, các ngươi đi đi.”
Lội Hạo mang theo Tiểu Mễ ra khỏi bao sương, sau khi ra khỏi cửa, Lôi Hạo thở nhẹ một hơi. Đối phó với bọn họ, muốn đánh nhau Lôi Hạo cũng không sợ, chỉ là không muốn phiền toái, nếu công ty biết sẽ không ổn.
Ở hành lang quán bar, Tiểu Mễ ôm Lôi Hạo khóc rống.
“Không có việc gì, không có việc gì. . .” Cảm ơn Khải xong, Lôi Hạo mang Tiểu Mễ ra khỏi quán bar.
“Tối hôm nay, tới chỗ anh ở đi!”
Tiểu Mễ nức nở gật đầu.
Vào cửa, Lôi Hạo lấy áo ngủ của mình đưa cho Tiểu Mễ, để cho cậu đi tắm rửa, rồi chính mình vào bếp nấu ăn.
Trên bàn ăn, Tiểu Mễ mặc áo ngủ của Lôi Hạo cúi đầu ăn mỳ, có thể nhìn thấy được xương quai hàm tinh tế của Tiểu Mễ lộ ra.
Nhìn mái tóc đen của Tiểu Mễ, làn da sau khi tắm rửa sạch sẽ trở nên trắng mềm, Lôi Hạo thầm nghĩ: may mắn là người gọi là anh Hào gì đó, chưa từng nhìn qua gương mặt bây giờ của Tiểu Mễ, bằng không sẽ ăn đến không mức thừa miếng nào.
Tiểu Mễ mắt mở to, cảm kích nhìn Lôi Hạo.
Lôi Hạo đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Tiểu Mễ rất đẹp, hắc bạch phân minh, lóe lên lệ quang, giống như sao trời trong đêm. Hắn vội vàng cúi đầu che lại cảm xúc, trong lòng âm thầm oán chính mình, loại thời điểm này sao lại suy nghĩ điều đó.
Sau khi ăn xong, Tiểu Mễ ôm chăn bông ngồi trên sô pha.
“Em nếu ngủ không được thì cứ xem TV. Anh ngày mai phải đi làm, anh ngủ trước.” Lôi Hạo nói xong, vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tiểu Mễ tắt đèn, nằm trong bóng đêm.
Hôm nay vốn tưởng rằng sẽ bị anh Hào cùng tay chân của y chà đạp một phen, nhìn thấy y cùng đàn em của y, Tiểu Mễ liền cảm thấy sợ hãi, lúc bị ấn ngã, nghe mấy người đàn ông kia *** đãng cười, bị sờ tới sờ lui, nghĩ đến mình khẳng định chết chắc rồi, may mà Lôi Hạo đến.
Tiểu Mễ nghĩ, có lẽ Kiều nói rất đúng, Lôi Hạo đối với chính mình thực sự có cảm tình.
Nếu không phải không có cảm tình? Hẳn là sẽ không. . .Suy nghĩ một lát, đối phương thấu hiểu lẫn nhau, cũng cùng nhau. . . Tóm lại thì, anh ấy đối chính mình tốt lắm, hết sức chăm sóc.
Tiểu Mễ cảm thấy, Lôi Hạo nhất định biết tâm ý của cậu đối với anh ấy, mình suy nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, anh ấy hẳn là biết.
Trải qua việc này, Tiểu Mễ cảm thấy mình càng yêu Lôi Hạo hơn.
Tiểu Mễ bỗng rất muốn khóc, bản thân như thế nào lại cuồng dại đến thế, nhưng. . .Lôi Hạo là người rất tốt, đã thấy cậu là dạng người này, anh ấy chỉ sợ sẽ chướng mắt, đối với chính mình như vậy, nhất định là bởi vì tâm địa của Lôi Hạo rất tốt.
Tiểu Mễ càng nghĩ càng cảm thấy mất mát, ôm lấy chăn bông mà không hề ngủ được.
Mặc kệ kết quả như thế nào, Tiểu Mễ cũng không nguyện ý rời khỏi Lôi Hạo, cho dù chỉ ở bên cạnh anh ấy cũng tốt, chỉ cần có thể lúc nào cũng nhìn thấy anh ấy, Tiểu Mễ cũng thỏa mãn.
Ở nhà Lôi Hạo hai ngày, Tiểu Mễ mới trở lại phố Bát Lan.
Vốn tưởng rằng sau đó liền sóng yên gió lặng, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.
Lôi Hạo cảm thấy anh Hào hẳn là sẽ không tìm phiền toái, nhưng là hắn lo lắng cho Tiểu Mễ, sợ cậu còn tâm lý ám ảnh, tan tầm liền tới làng chơi xem, vừa đi vào quán Mèo Ba Tư, đã bị Kiều một phen kéo lại.
“Anh Hạo, trời ạ! Anh tới đúng lúc lắm, nhanh đi xem Tiểu Mễ, nó lại bị đánh. . .”
Lôi Hạo cảm thấy thực kỳ quái, Tiểu Mễ là người thành thật, lại nhút nhát , như thế nào luôn bị người khác chỉnh, rốt cuộc cậu đã chọc tới ai?
Lúc này người ra tay chỉnh Tiểu Mễ là chủa quán bar—anh Thiên.
Từ lâu, anh Thiên vẫn không vừa mắt Tiểu Mễ.
Mỗi đứa trẻ làm nghề này đều dựa vào nơi mình làm kiếm ăn, Tiểu Mễ cũng phải dựa vào quán bar Mèo Ba Tư làm việc, vốn cũng không có gì, nhưng cậu lại không chịu chính thức đi theo anh Thiên, điểm này thực sự làm cho anh Thiên tức giận. Hơn nữa Tiểu Mễ làm ăn cũng không tốt lắm, tính tình Tiểu Mễ nhút nhát, không bao giờ lấy lòng khách, cậu kiếm ít sẽ ảnh hưởng tới doanh thu của quán, cũng sẽ liên quan đến phí bảo kê của anh Thiên.
Lúc này đây anh Thiên muốn tăng phí bảo kê, Tiểu Mễ không đồng ý. Càng bởi vì không chịu chính thức đi theo anh Thiên, trước kia lúc anh Thiên thu tiền, cũng không có chỉnh Tiểu Mễ, thế nên Tiểu Mễ càng không muốn nộp thêm tiền, bởi vậy cùng anh Thiên tranh chấp, anh Thiên vô cùng tức giận, kêu mấy tên tay chân đem Tiểu Mễ vào bao sương nghiêm túc chỉnh một phen.
Lúc Lôi Hạo chạy tới, Tiểu Mễ đã bị đánh.
Nhìn tới người đàn ông anh tuấn, anh Thiên cười: “Mày chính là anh trai Tiểu Mễ.”
Lôi Hạo nhìn chằm chằm Tiểu Mễ trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, cảm thấy cực kỳ đau lòng, đây là một con mèo nhỏ gầy, sao lại ra tay ngoan độc như vậy?
Lôi Hạo nhìn nhìn anh Thiên, ngữ khí tận lực giữ bình tĩnh, dù sao nơi này là địa bàn của y, Tiểu Mễ về sau còn phải ở nơi hỗn tạp nào: “Anh từ trên cậu ta có thể ép được bao nhiêu tiền lời? Đánh cậu ta như vậy cậu ta sẽ không làm ăn gì được, đối với anh có chỗ nào tốt?”
Anh Thiên sửng sốt, vốn tưởng rằng người đàn ông này đến đây, nhất định sẽ tranh cãi đánh đấm ầm ĩ, kết quả hắn thật bình bình tĩnh tĩnh hỏi, làm anh Thiên ngây người suy nghĩ.
“Cậu ta làm ăn nếu không hảo, vẫn là có người muốn, có người muốn cậu ta, vẫn sẽ có tiền. Đánh thành như vậy thì ai muốn? Cậu ta bị chặt đứt đường tài lộ, thì anh không bị ảnh hưởng sao? Nếu anh đối mọi người ở nơi này như vậy, quán bar làm ăn thế nào? Nếu cậu ta không hiểu làm ăn, anh có thể dạy cậu ta, đánh cậu ta, hai bên đều không có lợi, không phải sao?”
Anh Thiên kìm lòng không đặng gật gật đầu, sau đó lại giậm chân giận dữ: “Vật nhỏ này rất không nghe lời!”
“Quán bar tìm người quản lý cũng không phải để cho anh mắng chửi đánh đập người đi! Không nghe lời có thể dạy dỗ. . .” Trong lời nói Lôi Hạo cũng không hạ thấp, nhưng anh Thiên biết ý tứ của lời nói có ý chỉ chính mình không làm tròn việc quản lý.
Bị Lôi Hạo một phen trách móc chế nhạo, anh Thiên muốn nói, cũng không nói được lời nào.
“Mày là gì của nó?”
Nghe anh Thiên hỏi như vậy, Lôi Hạo nhún vai, không nói.
“Thằng nhóc này không giao phí bảo kê, còn tranh cãi vô nghĩa, tao chỉnh nó cũng là muốn những người khác đừng nên bắt chước. . .. “
Nghe được anh Thiên nói như vậy, Lôi Hạo biết tóm lại một từ—tiền, nhìn anh Thiên đánh giá mà nói, chỉ cần tiền là có thể dẹp yên mọi chuyện.
Lôi Hạ cười cười: “Tiểu mễ thành thật, về sau nhất định sẽ nghe lời, rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu tiền? Tôi thay nó trả đi!”
Anh Thiên đưa tay giơ ra số tiền, khóe miệng toát ra một chút ý cười.
Lôi Hạo lấy ra ví tiền, lấy tờ có giá trị lớn nhất, đưa qua.
“Di, có khách hàng hào phóng như vậy, mày gặp may đó. . .” Lưu lại một câu, anh Thiên dẫn người đi.
Lôi Hạo nâng Tiểu Mễ, cởi áo khoác bao lấy cậu: “Anh mang em đi bệnh viện.”
Lúc này, Lôi Hạo giải quyết xong chuyện của Tiểu Mễ, Tiểu Mễ vừa tựa vào trong lòng Lôi Hạo, vừa khóc.
–
–
–
–
Lôi Hạo kết thúc những ngày nghỉ làm, vừa đến công ty đã bị đội trưởng gọi lại.
“Lôi Hạo, đến phòng họp.”
Vào phòng họp, Lôi Hạo phát hiện đã có bốn đồng nghiệp ngồi ở đó.
“Các anh có nhiệm vụ mới, sắp tới sẽ được điều đi bảo vệ một người khác.” Nói xong, đội trưởng mở ra ảnh chụp đặt trên bàn.
Lôi Hạo nhìn thấy ảnh chụp liền sửng sốt, cả nhóm đồng nghiệp cũng đều có biểu tình kinh ngạc.
“Là Lâm Tử Thông.”
“Oa, đại minh tinh a!” Có người khẽ nói.
Lâm Tử Thông là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Hương Đảo thậm chí còn có tiếng tăm ở Châu Á, hoạt động trong âm nhạc,đôi khi cũng sáng tác mấy ca khúc, những ca khúc phổ biến đều nổi tiếng ở Hương Đảo, giọng cũng tốt, vũ đạo cũng thuộc loại hạng nhất, trên sân khấu tỏa ra mị lực mê hoặc lòng người, thu hút nhiều người trong thành phố, fan vô số.
“Không phải nói chúng ta không bảo vệ người bên ngoài sao?” Có người hỏi.
Đội trưởng gật đầu: “Đúng vậy, thế nhưng công ty âm nhạc của Lâm Tử Thông có cổ phần của Lý Thị, anh ta tháng mười này muốn mở một show diễn, hơn nữa trước đó còn có hoạt động tuyên truyền, sẽ thường xuyên ra ngoài, các anh nếu có xem qua tin tức sẽ biết, fan gần đây có hành vi thực điên cuồng đáng sợ, có người thậm chí còn hạ độc thần tượng của mình rồi nói đó là tự tử. Bởi vậy công ty âm nhạc hướng Lý Thị đưa ra yêu cầu, công ty Lôi Đình tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Nhìn năm người cấp dưới, đội trưởng nói thêm: “Các anh thuộc đội này, phụ trách việc bảo vệ an toàn trong lúc tuyên truyền, lúc biểu diễn ta sẽ điều một đội khác tiếp nhận. Sau khi công tác chấm dứt thì về tổ của mình, tiếp tục bảo vệ người mình chịu trách nhiệm. Đến lúc đó tôi sẽ chuẩn bị cho các anh lịch làm việc mới, có vấn đề gì hay không?”
“Không!”
Đội trưởng tươi cười, gật gật đầu còn nói thêm: “Còn nữa, ai có thế giúp tôi lấy chữ kí của Lâm Tử Thông, tôi mời người đó bữa cơm.”
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Đội trưởng lộ ra biểu tình ngượng ngùng: “Hai đứa con gái của tôi, đều mê anh ta đến điên rồi, căn bản không đem người cha già để trong mắt, ai, nuôi con gái. . .”
Lôi Hạo bắt đầu công tác bảo vệ ngôi sao thần tượng, so với việc bảo vệ Tam công tử, thật đúng là có chút không giống.
Đại minh tinh phải tới tuyên truyền ở chợ, sân ga, nhìn y bôn ba như vậy, thời gian để ngủ cũng không đủ, Lôi Hạo thật sự sâu sắc cảm thấy làm đại minh tinh cũng không dễ làm.
Lâm Tử Thông thực lạnh lùng, không cùng người ngoài nói chuyện, đối với những người vệ sĩ mới cũng duy trì khoảng cách nhất định.
Lôi Hạo hoàn toàn không để ý đến thái độ của Lâm Tử Thông, chỉ hoàn thành chú tâm vào nhiệm vụ bảo vệ an toàn hai mươi bốn giờ của anh ta.
Tiếp xúc vơi ngôi sao, Lâm Tử Thông so với hắn còn suất hơn, ánh mắt lạnh lùng thực mê người, vóc dáng tốt, lúc nhảy múa cực kì có mị lực. Vừa đứng trên sân khấu đã tỏa ra hào quang khắp bốn phía. Ứng phó của y với truyền thông thật nhanh nhạy, đối với nhân viên công tác đôi khi sẽ có hành động quan tâm.
Hôm nay, Lâm Tử Thông tại Mỗ Thương Trường tham gia xong hoạt động tuyên truyền liền phải đi. Y đi tới đâu, không hiểu sao nhiều người lại tập trung tới đó, làm đám người vệ sĩ bọn họ phải cực độ nâng cao tinh thần, mắt xem tứ phía, tai nghe bát phương, sợ xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Phải hét lớn với đám người hâm mộ tới sớm, bảo vệ lẫn nhân viên ra sức mới có thể tạo ra một con đường nhỏ.
Bên tai là tiếng nữ sinh la hét chói tai, ầm ỹ đến cái gì cũng không nghe thấy.
Trước nửa tiếng bắt đầu chương trình, đám đông đã chật chội, một cô gái đừng hàng đầu ngã sấp xuống.
Lôi Hạo trong lòng cả kinh, lập tức hành động, xoay người một cái, dùng thân thể ngăn trở đám người ở đằng sau như thủy triều lấn tới, một bên cong lưng lên dùng sức giữ vững đám đông, một bên nhanh tay kéo cô gái đang ngã, giúp nàng đứng vững, sau đó lại quay người, một lần nữa trở lại vị trí, cùng những vệ sĩ khác bảo vệ an toàn cho Lâm Tử Thông.
Những việc này, bất quá chỉ phát sinh trong vài giây.
Lôi Hạo biết, người nhiều như vậy, hàng nào có người ngã xuống, sẽ như quân bài domino, lập tức có càng nhiều ngươi bị vấp té, chen chúc đổ ngã, hơn nữa còn có khả năng xảy ra một sự kiện giẫm đạp làm cho những người hâm một bị thương, bởi vậy hắn muốn nhanh chóng nâng người đang ngã lên.
Cô gái kia có điểm kinh hoàng, nán lại muốn nhìn Lôi Hạo.
Một màn này, được Lâm Tử Thông thấy được.
Thần tượng âm nhạc, điện ảnh do người hâm mộ tạo thành, mà hành vi người hâm mộ là do thần tượng tạo thành, nếu trong lúc tuyên truyền phát sinh sự kiện giẫm đạp của người hâm mộ, đối Lâm Tử Thông mà nói không hề là tin tức tốt.
Hoàn hảo hết thảy đều bình an.
Lôi Hạo cũng không có đem điều nhỏ nhặt này để trong lòng, thẳng đến lúc công ti âm nhạc đưa vé vào cửa xem chương trình ca nhạc thì hắn mới nghĩ tới đó là do phản ứng nhanh nhạy của mình ngày đó được khen ngợi.
Vé buổi biểu diễn của Lâm Tử Thông rất khó tìm, Lôi Hạo có mười vé , hắn chỉ giữ lại ba vé, còn tất cả đưa cho nhóm đồng nghiệp. Chính mình cũng không có giữ lại, Lôi Hạo đối với âm nhạc thịnh hành này cũng không hứng thú.
Tìm thời gian, Lôi Hạo lại đi làng chơi.
Kiều nhìn thấy Lôi Hạo trước tiên, hắn đang đưa lưng về phía cửa chính nói chuyện cùng người pha rượu, nói Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, anh Hạo của mày. . .”
Tiểu Mễ quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lôi Hạo, cậu nhảy xuống ghế chạy tới: “Anh Hạo . . . “
Lôi Hạo mỉm cười nhìn Tiểu Mễ.
Ở trong này, Tiểu Mễ vẫn trang điểm rất đậm, phấn đánh một lớp dày. Thế nhưng Lôi Hạo cũng không để ý cậu như vậy.
Lôi Hạo đưa ra vé: “Tiểu Mễ, cái này cho em.”
Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn một chút, ngẩng đầu, nhìn Lôi Hạo.
“Ông chủ công ty của chúng ta cùng ông chủ công ty âm nhạc Lâm Tử Thông. . .Quen biết, đây là vé được tặng, anh nghĩ em có lẽ thích, cho nên đưa cho em.”
Thấy mắt Tiểu Mễ nhấp nhoáng lệ quang, Lôi Hạo cười với cậu: “Nhìn xem em lúc nào cũng vậy, đừng như vậy. . .”
Tiểu Mễ giữ Lôi Hạo uống một chén, Lôi Hạo không có từ chối, ngồi xuống quầy bar.
Phát hiện có ba vé, Tiểu Mễ hỏi: “Như thế nào có ba vé, anh. . .”
Lôi Hạo cười cười: “Anh phải đi làm, không thể đi, em cùng hai bạn của em cùng đi đi!”
Tiểu Mễ nhất thời lộ ra thần sắc thất vọng.
Lôi Hạo vỗ vỗ vai Tiểu Mễ, không nói gì nữa.
Kiều giựt dây muốn Tiểu Mễ cùng Lôi Hạo ra ngoài, lặng lẽ đối Tiểu Mễ nói: “Ngốc! Còn không cùng hắn đi đi, mày không thể thông minh được sao? Hắn nói không ăn mày, mày liền nghe sao? Món ăn đưa tới miệng làm thế nào không ăn, tao cũng không tin khi mày lột quần áo ra, hắn còn để mày mặc lại?”
Tiểu Mễ hiểu ý tứ của Kiều, chính là cậu có điểm sợ, sợ vạn nhất Lôi Hạo thật không đồng ý, ngay cả đến làm bạn bè cũng không làm được.
Lôi Hạo phải đi, Tiểu Mễ hé miệng, giống như muốn nói cái gì.
Lôi Hạo lộ ra nụ cười có lỗi: “Tiểu Mễ, thực xin lỗi, không thể mang em ra ngoài, ta phải quay về công ty.”
Tiểu Mễ rủ mi mắt xuống, gật gật đầu.
Thanh toán xong tiền Lôi Hạo liền rời khỏi.
Đem vé đưa cho Kiều cùng Khải xem, Tiểu Mễ nói đây là Lôi Hạo đặc biệt đưa đến.
Cầm vé vào cửa, Kiểu nhìn lại xem: “Oa! Thực sự rất giỏi nha, có tiền hiện giờ cũng không mua được, vé chợ đêm sớm đã hét giá gấp vài lần.”
Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Kiều, đoạt lại vé vào cửa: “Anh đừng có nghĩ bán vé đi!”
Kiều trừng mắt: “Ai, như vậy sẽ mất một ngày làm ăn đó!”
“Vậy anh có đi hay không?”
Kiều cười, đoạt lại vé vào cửa: “Anh Hạo cho, đương nhiên đi!”
Buổi biểu diễn của Lâm Tử Thông, vô cùng phấn khích, vô cùng thành công, Tiểu Mễ cùng Khải, Kiều trải qua một buổi tối khó quên.
“Anh ta hát thật hay, ca từ anh ta viết cũng thật dễ nghe, thật là có tài sáng tác nha.”
“Nhảy cũng tốt nữa.”
Về nhà ba người, vẫn nghị luận không ngớt.
Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, vô cùng thích thú : “Oa, nếu tao có thể tìm một người đẹp trai như vậy. . .”
“Nằm mơ đi!”
“Tiểu Mễ không phải đã tìm ra sao, tao vì sao. . .” Bị Khải trách mọc, Kiều lẩm bẩm.
“Nó là được vận chó!”
Tiểu Mễ lui ở trên sô pha, cảm xúc của buổi biểu diễn kích động kia vẫn còn lưu lại, bên tai vang vọng âm thanh của buổi biểu diễn, bởi vậy đối với lời trêu chọc của Kiều cùng Khải cũng không phản ứng gì.
Lúc này, Lôi Hạo tan tầm, trên đường lái xe về nhà, đột nhiên di động chuyên dụng vang lên. SponsoredCông an Hòa Bình phản hồi kiến nghị cho bác sĩ Lương tại ngoại24h.com.vnThe Man Behind the Music for Jay-Z’s Intimate ‘4:44’NY Times
Lôi Hạo trong lòng cả kinh, xem lại số điện thoại hiển thị, phát hiện đây là số điện thoại đưa cho Tiểu Mễ, trong lòng liền lo lắng, không biết Tiểu Mễ có hay không xảy ra chuyện gì.
“Anh Hạo. . .”
Trong điện thoài truyền ra âm thanh xa lạ, Lôi Hạo lúc ấy sửng sốt, số điện thoại này trừ bỏ công ty, cố chủ, còn có Tiểu Mễ, những người khác không biết, nhưng giọng nói này không phải của Tiểu Mễ. . . .
“Anh Hạo, anh mau tới đây, Tiểu Mễ xảy ra chuyện. . . .”
Lôi Hạo chau mày, lập tức quay đầu xe, một bên hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh Hào lại tới nữa, Tiểu Mễ lại một lần nữa không chịu đi với hắn, người khác ăn rồi, đánh rồi cũng hết giận, chúng ta nghĩ sẽ không có việc gì, thế nhưng hôm nay hắn tới, nhìn thấy Tiểu Mễ, cái gì cũng không nói liền bắt vào bao sương, em sợ. . .”
Lôi Hạo nghe được tiếng trong điện thoại là giọng của Khải, hơn nữa xem ra có người tìm Tiểu Mễ gây phiền toái.
Đã sớm liệu đến, Tiểu Mễ cùng trai bao làm một chỗ, sớm hay muộn sẽ có chuyện như vậy. Hắn cũng có thể tránh được phiền toái, nếu không để ý tới Tiểu Mễ, nhưng là hắn biết hiện tại đã không thể làm được như vậy, hắn hiện tại đã không thể không quan tâm, hắn thậm chí còn đã thừa nhận một việc, hắn đã thích Tiểu Mễ.
Vì sao? Lúc nào bắt đầu? Chính Lôi Hạo cũng không biết.
“Khải, em đừng đi đâu, hãy nghe anh nói, anh lập tức tới, em chăm sóc tốt chính mình, anh lập tức tới.” Lôi Hạo dặn dò Khải.
Khải ngồi trên ghế, thỉnh thoảng thăm dò nhìn về phía bao sương trong quán bar, lòng nóng như lửa đốt.
Hôm nay chỉ có Khải cùng Tiểu Mễ ở trong quán bar, đột nhiên anh Hào đến đây, Tiểu Mễ vừa thấy hắn đã muốn trốn, bị anh Hào thấy được, một phen đè lại, bắt vào bao sương.
Khải biết Tiểu Mễ sẽ phải chịu khổ, anh Hào ca xuống tay luôn luôn ngoan độc, nhóm bé trai đều sợ hắn, chân tay luống cuống thế nào Khải đột nhiên nghĩ đến Lôi Hạo.
Lôi Hạo chạy vào quán bar, lập tức bị Khại giữ lại: “Anh Hạo. . .”
“Hắn ở đâu?”
Khải mang theo Lôi Hạo đi vào phía trong, một bên nhỏ giọng cùng Lôi Hạo nói: “Anh Hào cùng anh Thiên trông coi nơi này là bạn bè, y thường đến, y rất biến thái, thích SM, Tiểu Mễ bị chơi qua một lần, khóc đến chết đi sống lại, sau anh Hào lại muốn Tiểu Mễ đi hắn, Tiểu Mễ chạy thoát, kết quả bị y bắt được rồi bị chơi cũng như bị đánh. Chúng ta vốn tưởng anh Hào đã lấy lại mặt mũi, cũng nên hết giận, kết quả y hôm nay lại tới nữa. . .”
Lôi Hạo hít một hơi, dùng sức đẩy cửa bao sương.
Người bên trong nhìn thấy Lôi Hạo đều sửng sốt, sau đó liền lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Lôi Hạo liếc mắt nhìn thấy Tiểu Mễ đang nằm úp sấp trên sô pha, quần áo đã bị xé rách, chỉ còn lại một cái quần lót,, bị hai người đàn ông đặt trên sô pha, mặt đầy nước mắt, khuôn mặt trang điểm đều lấm lem, tựa như một con mèo bẩn, run lẩy bẩy.
Lúc tận mắt nhìn thấy cậu, hắn cũng ngây người.
Ba ngươi đàn ông khác đứng trong bao sương, còn có một người ngồi trên sô pha.
Lôi Hạo sau khi đánh giá, đã biết ai là anh Hào.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông anh tuấn, anh Hào cũng kinh ngạc.
“Làm gì vậy? Có phải đi nhầm hay không?” Có người trầm giọng hỏi, sắc mặt bắt đầu không tốt.
Lôi Hạo cười cười: “Không đi nhầm, tôi tìm Tiểu Mễ.”
Anh Hào ngồi trên sô pha nhướng mày: “Mày làm gì?”
Lôi Hạo nhã nhặn đứng đấy, hướng anh Hào mỉm cười: “Ra ngoài chơi, không phải là để tìm vui vẻ sao.” Hắn chỉ tay về phía Tiểu Mễ, “Nhìn cậu ta giống như thế này, người ta sẽ hài lòng sao?”
Anh Hào nhìn bộ dạng kia của Tiểu Mễ, trên mặt lấm lem, không khỏi suy nghĩ về lời nói của Lôi Hạo.
Lôi Hạo tiếp tục nói: “Cậu ta có mấy lượng thịt, nhìn là biết không thể ăn được, nếu đắc tội với anh, nợ tiền trả tiền, có tội bồi tội, không nên ép chết cậu ta !”
Nghe lời Lôi Hạo, anh Hào không hé răng, sắc mặt hòa hoãn, ý bảo tay chân mình buông Tiểu Mễ ra.
Anh Hào cũng không thật sự muốn Tiểu Mễ, chính là trên người Tiểu Mễ khiến cho người có nhục tính như y đặc biệt hứng thú, hơn nữa Tiểu Mễ vừa nhìn thấy y đã nghĩ muốn trốn, bởi vậy vừa nhìn thấy cậu muốn chạy, ý niệm chơi đùa trong đầu lập tức hiện ra.
Nghiêng đầu đánh giá Lôi Hạo, Hào ca hỏi: “Mày là người của ai?”
Lôi Hạo cười cười: “Tôi không là người của ai.”
“Mày cùng hắn, có quan hệ gì?”
Lôi Hạo nhún vai, là đàn ông ai cũng có thể hiểu động tác này.(Ta tìm trên bác Gồ, tư thế này hiểu theo nhiều nghĩa, nhưng ở đây theo ta là “Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”)
“Thay mặt nó sao?”
Lôi Hạo cười cười: “Nói như thế nào cũng coi như quen biết, đứng một bên nhìn cậu ấy chịu khổ, tôi không làm được, làm người không thể nào không có nghĩa khí như vậy.”
Nghĩa khí ở nơi người hỗn tạp như nơi này được coi trọng nhất, anh Hào nghe Lôi Hạo nói như vậy, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.
Tiểu Mễ lui ở trên sô pha, nức nở, một cử động nhỏ cũng không dám.
Anh Hào đột nhiên cười, nói: “Nó không chịu, mày thay thế nó cũng được.”
Tiểu Mễ vừa nghe, liền sợ hãi, mở to mắt nhìn hai người.
Lôi Hạo cúi đầu cười, liếc mắt ngắm anh Hào: “Tôi? Chỉ sợ anh ăn không tiêu.” Lôi Hạo tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt xuất ra điện lưu, xác thực hấp dẫn người.
“Nói như vậy là thế nào?” Anh Hào truy vấn.
“Nghe nói anh cũng đã dạy dỗ cậu ta rồi, coi như hết.” Lôi Hạo nghĩ, chính mình lần đó cứu Tiểu Mễ, có thể chính là lúc Tiểu Mễ bị người của anh Hào đánh.
“Mày chỉ cần ra khỏi cửa này, tao coi như chuyện gì cũng không có.”
Vừa nghe anh Hào nói như vậy, năm người đàn ông khác đều bày ra tư thế đề phòng, nhìn chằm chằm Lôi Hạo.
Lôi Hạo đi tới, trùm áo khoát bao lấy Tiểu Mễ, để cậu dựa vào cạnh cửa, sau đó hỏi: “Ai có thuốc không?”
Có người đưa tới một bao, Lôi Hạo lấy ra một điếu, bật lửa, sau đó đưa tới bên miệng người đàn ông kia.
Nhìn hành động của Lôi Hạo, những người khác có điểm khó hiểu, không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì. Người đàn ông kia ngoan ngoãn ngậm thuốc lá.
Lôi Hạo lùi về phía sau một chút, tung một cú đá mạnh, động tác cực nhanh, không gian im lặng không một tiếng động, mọi ngươi nhìn bóng đen chợt lóe lên trước mắt, điếu thuốc lá kia đã không thấy.
Anh Hào lúc ấy liền sửng sốt.
“Được chưa?” Lôi Hạo hỏi.
Mọi người nhận ra, với thân thủ này, nếu thật muốn động thủ, sáu người kia lên cùng một lúc quyết không phải là đối thủ của hắn, có người kinh ngạc giật mình, bắt đầu lùi về phía sau, hôm nay gặp được người có công phu thực sự.
Anh Hào gật đầu: “Không tệ, ra tay rất tốt.”
Lôi Hạo ôm Tiểu Mễ đi, bị gọi lại.
“Đợi chút, mày. . .Đá lại một lần tao xem xem.”
Lôi Hạo nhã nhặn xoay người, cười cười, nhìn người khác. Có người bước ra khỏi hàng, lấy ra một điếu thuốc khác.
Lôi Hạo lúc này xoay người đá một cái, thân hình cực tiêu sái chuyển động, chân đá lên với tốc độ cực nhanh, một đạo bóng đen mang theo tiếng gió rít, “ba” một tiếng, thuốc lá liền biến mất.
Anh Hào nhìn không chuyển mắt, sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn nhìn Tiểu Mễ: “Mày ở chỗ nào biết còn mèo nhỏ này.”
Lôi Hạo sau khi nhìn thấy vẻ khiếp ý của Tiểu Mễ, nở nụ cười: “Con mèo nhỏ sao? Chỉ sợ còn hơn thế, là một kẻ cứng đầu, hung dữ, hơn nữa tính tình cũng rất nóng nảy nữa đi!”
Anh Hào ha ha cười rộ lên: “Còn có cái đó nữa sao, các ngươi đi đi.”
Lội Hạo mang theo Tiểu Mễ ra khỏi bao sương, sau khi ra khỏi cửa, Lôi Hạo thở nhẹ một hơi. Đối phó với bọn họ, muốn đánh nhau Lôi Hạo cũng không sợ, chỉ là không muốn phiền toái, nếu công ty biết sẽ không ổn.
Ở hành lang quán bar, Tiểu Mễ ôm Lôi Hạo khóc rống.
“Không có việc gì, không có việc gì. . .” Cảm ơn Khải xong, Lôi Hạo mang Tiểu Mễ ra khỏi quán bar.
“Tối hôm nay, tới chỗ anh ở đi!”
Tiểu Mễ nức nở gật đầu.
Vào cửa, Lôi Hạo lấy áo ngủ của mình đưa cho Tiểu Mễ, để cho cậu đi tắm rửa, rồi chính mình vào bếp nấu ăn.
Trên bàn ăn, Tiểu Mễ mặc áo ngủ của Lôi Hạo cúi đầu ăn mỳ, có thể nhìn thấy được xương quai hàm tinh tế của Tiểu Mễ lộ ra.
Nhìn mái tóc đen của Tiểu Mễ, làn da sau khi tắm rửa sạch sẽ trở nên trắng mềm, Lôi Hạo thầm nghĩ: may mắn là người gọi là anh Hào gì đó, chưa từng nhìn qua gương mặt bây giờ của Tiểu Mễ, bằng không sẽ ăn đến không mức thừa miếng nào.
Tiểu Mễ mắt mở to, cảm kích nhìn Lôi Hạo.
Lôi Hạo đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Tiểu Mễ rất đẹp, hắc bạch phân minh, lóe lên lệ quang, giống như sao trời trong đêm. Hắn vội vàng cúi đầu che lại cảm xúc, trong lòng âm thầm oán chính mình, loại thời điểm này sao lại suy nghĩ điều đó.
Sau khi ăn xong, Tiểu Mễ ôm chăn bông ngồi trên sô pha.
“Em nếu ngủ không được thì cứ xem TV. Anh ngày mai phải đi làm, anh ngủ trước.” Lôi Hạo nói xong, vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tiểu Mễ tắt đèn, nằm trong bóng đêm.
Hôm nay vốn tưởng rằng sẽ bị anh Hào cùng tay chân của y chà đạp một phen, nhìn thấy y cùng đàn em của y, Tiểu Mễ liền cảm thấy sợ hãi, lúc bị ấn ngã, nghe mấy người đàn ông kia *** đãng cười, bị sờ tới sờ lui, nghĩ đến mình khẳng định chết chắc rồi, may mà Lôi Hạo đến.
Tiểu Mễ nghĩ, có lẽ Kiều nói rất đúng, Lôi Hạo đối với chính mình thực sự có cảm tình.
Nếu không phải không có cảm tình? Hẳn là sẽ không. . .Suy nghĩ một lát, đối phương thấu hiểu lẫn nhau, cũng cùng nhau. . . Tóm lại thì, anh ấy đối chính mình tốt lắm, hết sức chăm sóc.
Tiểu Mễ cảm thấy, Lôi Hạo nhất định biết tâm ý của cậu đối với anh ấy, mình suy nghĩ cái gì đều viết ở trên mặt, anh ấy hẳn là biết.
Trải qua việc này, Tiểu Mễ cảm thấy mình càng yêu Lôi Hạo hơn.
Tiểu Mễ bỗng rất muốn khóc, bản thân như thế nào lại cuồng dại đến thế, nhưng. . .Lôi Hạo là người rất tốt, đã thấy cậu là dạng người này, anh ấy chỉ sợ sẽ chướng mắt, đối với chính mình như vậy, nhất định là bởi vì tâm địa của Lôi Hạo rất tốt.
Tiểu Mễ càng nghĩ càng cảm thấy mất mát, ôm lấy chăn bông mà không hề ngủ được.
Mặc kệ kết quả như thế nào, Tiểu Mễ cũng không nguyện ý rời khỏi Lôi Hạo, cho dù chỉ ở bên cạnh anh ấy cũng tốt, chỉ cần có thể lúc nào cũng nhìn thấy anh ấy, Tiểu Mễ cũng thỏa mãn.
Ở nhà Lôi Hạo hai ngày, Tiểu Mễ mới trở lại phố Bát Lan.
Vốn tưởng rằng sau đó liền sóng yên gió lặng, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện.
Lôi Hạo cảm thấy anh Hào hẳn là sẽ không tìm phiền toái, nhưng là hắn lo lắng cho Tiểu Mễ, sợ cậu còn tâm lý ám ảnh, tan tầm liền tới làng chơi xem, vừa đi vào quán Mèo Ba Tư, đã bị Kiều một phen kéo lại.
“Anh Hạo, trời ạ! Anh tới đúng lúc lắm, nhanh đi xem Tiểu Mễ, nó lại bị đánh. . .”
Lôi Hạo cảm thấy thực kỳ quái, Tiểu Mễ là người thành thật, lại nhút nhát , như thế nào luôn bị người khác chỉnh, rốt cuộc cậu đã chọc tới ai?
Lúc này người ra tay chỉnh Tiểu Mễ là chủa quán bar—anh Thiên.
Từ lâu, anh Thiên vẫn không vừa mắt Tiểu Mễ.
Mỗi đứa trẻ làm nghề này đều dựa vào nơi mình làm kiếm ăn, Tiểu Mễ cũng phải dựa vào quán bar Mèo Ba Tư làm việc, vốn cũng không có gì, nhưng cậu lại không chịu chính thức đi theo anh Thiên, điểm này thực sự làm cho anh Thiên tức giận. Hơn nữa Tiểu Mễ làm ăn cũng không tốt lắm, tính tình Tiểu Mễ nhút nhát, không bao giờ lấy lòng khách, cậu kiếm ít sẽ ảnh hưởng tới doanh thu của quán, cũng sẽ liên quan đến phí bảo kê của anh Thiên.
Lúc này đây anh Thiên muốn tăng phí bảo kê, Tiểu Mễ không đồng ý. Càng bởi vì không chịu chính thức đi theo anh Thiên, trước kia lúc anh Thiên thu tiền, cũng không có chỉnh Tiểu Mễ, thế nên Tiểu Mễ càng không muốn nộp thêm tiền, bởi vậy cùng anh Thiên tranh chấp, anh Thiên vô cùng tức giận, kêu mấy tên tay chân đem Tiểu Mễ vào bao sương nghiêm túc chỉnh một phen.
Lúc Lôi Hạo chạy tới, Tiểu Mễ đã bị đánh.
Nhìn tới người đàn ông anh tuấn, anh Thiên cười: “Mày chính là anh trai Tiểu Mễ.”
Lôi Hạo nhìn chằm chằm Tiểu Mễ trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, cảm thấy cực kỳ đau lòng, đây là một con mèo nhỏ gầy, sao lại ra tay ngoan độc như vậy?
Lôi Hạo nhìn nhìn anh Thiên, ngữ khí tận lực giữ bình tĩnh, dù sao nơi này là địa bàn của y, Tiểu Mễ về sau còn phải ở nơi hỗn tạp nào: “Anh từ trên cậu ta có thể ép được bao nhiêu tiền lời? Đánh cậu ta như vậy cậu ta sẽ không làm ăn gì được, đối với anh có chỗ nào tốt?”
Anh Thiên sửng sốt, vốn tưởng rằng người đàn ông này đến đây, nhất định sẽ tranh cãi đánh đấm ầm ĩ, kết quả hắn thật bình bình tĩnh tĩnh hỏi, làm anh Thiên ngây người suy nghĩ.
“Cậu ta làm ăn nếu không hảo, vẫn là có người muốn, có người muốn cậu ta, vẫn sẽ có tiền. Đánh thành như vậy thì ai muốn? Cậu ta bị chặt đứt đường tài lộ, thì anh không bị ảnh hưởng sao? Nếu anh đối mọi người ở nơi này như vậy, quán bar làm ăn thế nào? Nếu cậu ta không hiểu làm ăn, anh có thể dạy cậu ta, đánh cậu ta, hai bên đều không có lợi, không phải sao?”
Anh Thiên kìm lòng không đặng gật gật đầu, sau đó lại giậm chân giận dữ: “Vật nhỏ này rất không nghe lời!”
“Quán bar tìm người quản lý cũng không phải để cho anh mắng chửi đánh đập người đi! Không nghe lời có thể dạy dỗ. . .” Trong lời nói Lôi Hạo cũng không hạ thấp, nhưng anh Thiên biết ý tứ của lời nói có ý chỉ chính mình không làm tròn việc quản lý.
Bị Lôi Hạo một phen trách móc chế nhạo, anh Thiên muốn nói, cũng không nói được lời nào.
“Mày là gì của nó?”
Nghe anh Thiên hỏi như vậy, Lôi Hạo nhún vai, không nói.
“Thằng nhóc này không giao phí bảo kê, còn tranh cãi vô nghĩa, tao chỉnh nó cũng là muốn những người khác đừng nên bắt chước. . .. “
Nghe được anh Thiên nói như vậy, Lôi Hạo biết tóm lại một từ—tiền, nhìn anh Thiên đánh giá mà nói, chỉ cần tiền là có thể dẹp yên mọi chuyện.
Lôi Hạ cười cười: “Tiểu mễ thành thật, về sau nhất định sẽ nghe lời, rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu tiền? Tôi thay nó trả đi!”
Anh Thiên đưa tay giơ ra số tiền, khóe miệng toát ra một chút ý cười.
Lôi Hạo lấy ra ví tiền, lấy tờ có giá trị lớn nhất, đưa qua.
“Di, có khách hàng hào phóng như vậy, mày gặp may đó. . .” Lưu lại một câu, anh Thiên dẫn người đi.
Lôi Hạo nâng Tiểu Mễ, cởi áo khoác bao lấy cậu: “Anh mang em đi bệnh viện.”
Lúc này, Lôi Hạo giải quyết xong chuyện của Tiểu Mễ, Tiểu Mễ vừa tựa vào trong lòng Lôi Hạo, vừa khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.