Anh.... Thích Em Được Không

Chương 22: Sự Thật

Song Nhi

13/01/2018

Chương 22

Nhiều ngày liên tục , tôi lên kế hoạch kĩ lưỡng hơn để phá hoại thành công . Nhưng mọi kế hoạch tôi suy nghĩ ra đều bị lật lại hoàn toàn và ngày càng Song Vi và Gia Dương ngày càng thân thiết với nhau hơn .

- Đừng để tôi biết là ai làm .

Lời nói khẽ vang lên , má tôi chợt ửng hồng , tôi tức đến nỗi sắp không kìm chế được bản thân nữa rồi.

Bàn tay ai đó chạm khẽ vai tôi , tôi khẽ quay lại nhìn .

- Em đừng làm mọi chuyện để rắc rối hơn nữa , cái gì không là của mình mãi mãi chẳng là của mình .

Ren thở dài chính anh là người đã cho Gia Dương và Song Vi gặp nhau .

- Anh… sao anh lại đối xử với em như vậy chứ .

Tôi không thể tin rằng anh lại làm như vậy với tôi . tôi biết rằng tôi và Ren là anh em song sinh nên một phần suy nghĩ của tôi anh có thể biết và anh đã phá hoại mọi thứ mà tôi xây dựng.

- Song Vi đã làm sai điều gì ???

- Cô ta sinh ra trên thế gian này đã sai , những việc cô ta làm đều sai hết , em ghét cô ta , ghét những thứ xung quanh cô ta , em có gì không bằng cô ấy chứ . cô ta luôn dành mọi thứ của em , sao cô ta lúc nào cũng có mẹ yêu thương , quan tâm chăm sóc còn em muốn nhận cái ôm từ mẹ mình sao lại không được .

Tôi đau lòng , nhưng lần này tôi lại không khóc , đúng ! Tôi cần mạnh mẽ .

- Sao em trẻ con quá vậy , em không còn là Vũ Song Nhi mà anh từng biết .

- Trẻ con sao ! Từ đó con người em luôn như vậy . Vũ Song Nhi trước kia là một con ngốc chỉ biết lấy nước mắt giải quyết mọi chuyện , lúc nào cũng cần có người chăm sóc bảo vệ nhưng bây giờ thì em sẽ tự dựa vào bản thân mình .

- Dựa vào bản thân bằng cách hại người ta lần này đến lần khác sao ? Em đã quá thay đổi anh không nhận ra rồi .

- Anh mới chính là người thay đổi đó , lúc trước anh yêu thương em , quan tâm và bảo vệ em còn bây giờ thì sao một câu Song Vi hai câu Song Vi , anh còn xem em là em gái nữa không .

Tôi cương quyết chống cự nhìn Ren bằng đôi mắt căm phẵng . anh đã làm mất lòng tin ở tôi rất nhiều , tôi ghét anh , tôi sợ ánh mắt anh nhìn tôi , tôi sợ mọi thứ thuộc về anh .

- Song Nhi em …

Ren thật hối hận vì lúc trước đã dung túng cho tôi quá nhiều , con người tôi trở nên như vậy một phần cũng do anh mà ra .

- Em thì sao , anh cũng giống như ba mà thôi , nhẫn tâm luôn thay đổi khi có người khác .

Bốp

Tôi ôm mặt của mình , tôi nhìn anh , đây không phải Vũ Thiên Minh mà tôi biết , anh đánh tôi , anh nhìn tôi bằng đôi mắt nảy lửa . ngoài trời mây đen kéo mù mịt , gió đung đưa mạnh mẽ , những giọt mưa đua nhau rơi xuống .

- Anh đánh em cho em tỉnh ra , hãy thôi những việc mình đang làm đi và đừng bao giờ nhắc đến ba khi em không hiểu chút gì ông ấy đã trải qua .

- Vũ Thiên Minh ! Em ghét anh .

Đó là lần đầu tiên tôi nói những lời với anh , nó cay độc như đâm sâu vào tim Ren , tôi nói xong chạy ra ngoài thật nhanh để không phải nhìn anh thêm một giây nào nữa .

Ren nhìn đôi chân tôi rời đi . anh ngồi bệt xuống đất , anh đang làm sai hay đúng , anh có quá vô tình hay không ?? Anh đảo mắt qua cửa sổ , từng cơn mưa tạt mạnh vào tấm kính , gió ùa qua cánh cửa đã làm con tim anh nôn nóng không nguôi .

Ren bật dậy chạy ra ngoài , mong sao đuổi kịp đứa em gái nhỏ này , anh biết nó rất đau nhưng anh muốn nó có thể suy nghĩ chính chắn hơn một chút .

Ren tìm khắp xung quanh , nhưng mãi vẫn không thấy Song Nhi đâu , anh lo lắng mặc cho mưa đang lao vào anh như con thú dữ . anh cố bình tĩnh suy nghĩ cô em gái đang nghĩ gì ! Nhưng hoàn toàn trống rỗng không có một thứ gì xuất hiện làm anh đau lên từng cơn .

- Song Nhi ! Anh xin lỗi .

Ren quỳ xuống , anh thật sự đã sai , nếu như lúc đó không đánh nó thì nó đâu có chạy ra ngoài , mà lúc đó anh khuyên nhủ nó thì mọi chuyện đã khác , anh thật sự hối hận .

-------

Tôi không còn suy nghĩ gì nữa , cứ chạy thật nhanh về phía trước , con đường đêm vắng lặng , đèn đường vàng ánh , mưa thì càng ngày càng lớn , chỉ có một bóng dáng nhỏ xuất hiện .

Nước mưa ào ào rơi xuống , tát vào trong mặt , bây giờ tôi không nhận ra do nước mắt hay nước mưa nữa mà làm tim tôi tan rã .

Tôi ngã quỵ , chẳng còn biết gì nữa , chỉ thấy một bóng người đỡ tôi lên , tôi không còn sức chống cự chỉ biết mặc sức cho người ta đưa đi đâu thì đi và từ từ chẳng còn biết gì nữa .



°°°°°°°°

- Sao anh lại ướt thế này .

Song Vi lo lắng nhìn Ren .

- Không có gì .

Nói đoạn anh liền vào trong nhà thay đồ .

- Gì Đình Đình không có ở nhà à !

Ren ngó xung quanh , anh với lấy chiếc khăn lao khô mái tóc còn ướt .

- Mẹ em đi về quê tuần sao sẽ lên . mà chị Nhi đâu rồi anh.

Song Vi nhanh chóng trả lời , liền nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh .

- Nó đi rồi .

Vẻ mặt ưu tư của anh lại xuất hiện .

- Vâng !

Song Vi không hiểu gì nhưng vẫn không tò mò chuyện người khác, lại nhìn thêm Ren buồn bã nên cô cũng không hỏi gì thêm , vì ai cũng phải có gì đó một chút bí mật , cô cũng có một bí mật gữi cho riêng mình .

Song Vi lăng lẽ lôi cuốn sách nhỏ ra cùng cây bút bi được trang trí phức tạp , nó mang tên ' nhật ký '

" Hôm nay 12/12/2017

Một ngày trôi qua với bao nhiêu hương vị sống , có những lúc vui có những lúc buồn đều tùy thuộc vào chúng ta nhìn nhận và nhận thức được .

Hôm nay tôi lại gặp anh , anh cười nhưng tôi biết sau đó ẩn chứa nỗi buồn .

Anh hay chọc tôi cười , dù có đôi lúc tôi hay cáu với anh , nhưng anh cũng chỉ mĩm cười cho qua .

Tôi biết mình chưa hiểu anh nhưng nhiều nhưng tôi sẽ cố gắng làm anh vui vẻ khi ở cạnh tôi .

Anh luôn biết che dấu nỗi buồn của mình , anh luôn quan tâm người khác mà chẳng cần nhận lại từ họ bất cứ một thứ gì .

Nếu như người yêu thương nhất cuộc đời tôi là mẹ thì người thứ hai không ai khác là anh.

Nhiều lúc tôi từng nghĩ nếu tôi không gặp anh , thì cuộc sống tôi sẽ vô cùng nhạt , anh như muối rắc từng nụ cười vào tôi .

' có lẽ em đã thích anh ' . "

--------------

3 ngày sau .

Bệnh Viện .

Trong căn phòng nhỏ , có cô gái đang mệt mỏi , nhắm khẽ đôi mắt lại .

Tôi mở mắt ra một màu đen u tối xuất hiện , tôi ngồi dậy mong tìm được chút ánh sáng vì tôi rất sợ màu đen u tối này .

Bốp

Tiếng mãnh vỡ thủy tinh rơi xuống , tôi vội vàng tìm nhưng không thấy gì .

- Song Nhi ! Coi chừng .

Tôi cảm nhận được giọng nói quen thuộc , người đó nắm tay tôi kéo về phía nào đó . thì ra tôi sắp dẫm vào mãnh thủy tinh lúc nãy .

- Gia Dương ! Sao ở đầy tối quá vậy , em không thấy gì cả ???

Tôi ngây ngô hỏi . Gia Dương không nói chỉ dìu tôi vào chiếc ghế gần đó .



- Em bình tĩnh nhé .

Tôi cảm nhận được gì đó chẳng lành . tim tôi đập mạnh từng hồi .

- Anh cứ nói

- Mắt của em bị ảnh hưởng rất nặng , khó có khả năng phụ hồi lại như trước .

Lời nói nghẹn ở cổ , với cương vị là bác sĩ anh cũng rất đau lòng , mà đây lại là cô gái anh có đôi chút cảm tình , anh biết sự thật này thì tôi chẳng thể chấp nhận .

- Không phải …

Tôi lắc đầu đứng dậy , tôi không thệ nghĩ thêm một cái gì nữa rồi , mắt tôi không nhìn thấy nữa , không nhìn thấy anh nữa , chẳng còn cảm nhận được vẻ đẹp hiền hoà của thành phố về đêm , tất cả bây giờ sẽ chỉ còn là bóng đêm .

- Em bình tĩnh lại đi ! Anh sẽ gọi cho Song Vi và Ren đến đưa em về nhà mà chăm sóc .

- Không được . em không muốn họ thấy em như bây giờ với họ có cần em nữa đâu .

Tôi cười chua xót , nếu để Ren biết tôi như thế sẽ khinh miệt tôi đến mức nào , vì tôi bướng chạy ra ngoài lúc nữa đêm , vì tôi luôn tìm cách hại người khác bây giờ nhận hậu quả sao !

- Vậy em ở đây được không !

Gia Dương lo lắng nhìn tôi , anh biết tôi sẽ nghĩ ra trò dại dột nào đó , ai trong hoàn cảnh này cũng phải rơi vào con đường tuyệt vọng mà đây lại là cô gái luôn không biết suy nghĩ , anh tin linh cảm của mình , mà nó không sai .

Tôi không nói gì chỉ gật đầu , tôi biết mình chẳng còn con đường nào khác có thể đi với đôi mắt tâm tối này . nếu như ở đây tôi sẽ gần anh nhiều hơn , tuy không thấy nhưng tôi luôn cảm nhận được sự quan tâm hay thương hại gì đó của anh .

Gia Dương đưa tôi đến cạnh giường , đắp chăn cho tôi .

- Em nghĩ ngơi đi .

Gia Dương nhỏ giọng .

- Khoan ! Anh ở lại với em được không .

Đôi mắt tôi ương uớt , tôi sợ phải ở một mình , sợ cái cảm giác kia lại ùa về .

Gia Dương xoa đầu tôi , ngồi cạnh nắm chặt tay tôi .

- Mạnh mẽ nào cô gái .

Tôi nhắm khẽ đôi mắt lại .

°°°°°°°°°°°°°

Nhật Bản

- Hợp tác thành công .

Ren đưa tay ra phía trước , diện trên người chiếc âu phục đen sâu thẩm mang đậm chất trưởng thành .

- Cậu đúng là tuổi trẻ tài cao .

Người đàn ông nhận cái bắt tay ấy , nở nụ cười hiền hậu .

- Cảm ơn ông .

Ren cuối người chào người đàn ông ông đó và rời đi .

Tâm trạng anh bây giờ rất tốt , nhưng tim của anh có gì đang nén lại nhưng anh cũng không quan tâm nhiều nghĩ rằng " chắc do mình hồi hộp quá thôi " . vì 3 ngày qua , anh đã sang Nhật lo cho dự án của mình và quên đi cô em gái nhỏ của mình đã trải qua chuyện gì , anh đã tìm được nhà tại trợ lớn cho mình là ông Hùng của công ty " Huy Hùng " . anh đã tốn khá nhiều công sức để thuyết phục ông , để có thể đem một số tiền lớn vào dự án " ước mơ nhỏ " của anh .

Dự án " ước mơ nhỏ " của anh đã ấp ủ rất lâu , lí do anh nhờ các cô nàng xung quanh anh để thiết kế ra những bộ quần áo theo sở thích của mình là vậy .

- Thành công rồi .

Tiếp ~~~~

- mọi người ơi !!! Mình biết mình viết chưa hoàn chỉnh lắm nên các bạn có thể góp một chút ý kiến gì đó để truyện hấp dẫn hơn không .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Anh.... Thích Em Được Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook