Chương 47
Tóc Xoăn
12/08/2023
Danh Tiêu Nhi, cô bé này đơn giản, ngây thơ lắm, ngây ngô đến mức luôn khiến người ta phải lo lắng.
Trương Khởi đã cứu cô, cô bé liền mặc định cậu là người tốt, liền trở nên tin tưởng, thân thiết, càng về sau sẽ càng dựa dẫm nếu cô bé cảm thấy an toàn.
Vì cô bé rất ít được quan tâm từ bạn bè xung quanh, cô bé chỉ có mợ và anh hai là luôn bên cạnh và thương yêu cô bé.
Sức khoẻ cô bé không tốt, ốm yếu từ nhỏ, lúc ấy hoàn cảnh gia đình không tốt, cũng không có ba mẹ như các bạn học khác.
Từ nhỏ cô bé đã thấu rõ sự khác biệt giữa mình và các bạn, cô bé cảm thấy tự ti, nhút nhát, sợ hãi và đáng buồn hơn là trong những giây phút ấy, không một ai dang tay đón lấy cô bé.
Vì thế cô bé rất trân trọng những người bạn đã đến bên cạnh cô bé.
"cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đi chơi ạ, em vui lắm !"
Trương Khởi rõ là không nỡ, cậu cúi thấp người, xoa xoa đầu cô bé :"bé Nhi, anh có thể làm bạn em không ?"
"tất nhiên ạ, anh rất tốt với em...". Tiêu Nhi hào hứng, cô bé có bạn rồi.
"vậy bé Nhi đưa anh phương thức liên lạc nhé, muốn đi chơi thì gọi cho anh"
Tiêu Nhi vui vẻ đồng ý để lại số điện thoại, cả hai tạm biệt nhau sau đó.
Trương Khởi cứ đứng đó nhìn cô bé lên xe về nhà, nhà bọn họ ngược đường, cô bé cũng không cho cậu đưa về.
Thiếu niên vẫn đứng đó, chiếc xe đã đi rất xa rồi, Thiếu Phàm gọi đến :" đi đâu đấy ? về nhà chưa ?"
"Phàm, tớ nghĩ mình xong thật rồi..."
"xong cái gì ?!"
"cô bé đó...mẹ nó làm sao đây ? Phàm, cảm giác như tớ bị cuốn vào nụ cười của cô bé đó, không dứt được..."
Thiếu Phàm bên kia máy nhướng mày :" ý cậu là gì ?"
"tớ thích cô bé...nhưng tớ không trả lời được vì sao tớ thích...phải có lý do gì chứ ???"
Ninh Thiếu Phàm im lặng lắng nghe, cậu nhẹ đưa mắt nhìn An Lạc gần đó, lại trả lời cậu bạn thân :" thật sự cần phải có lý do sao ?"
"hả ??"
"nếu cậu nghĩ như vậy, thì đi tìm thử đi...bây giờ không trả lời được, thì đi tìm, cậu bảo phải có lý do còn gì". Nếu phải có thì chắc chắn sẽ tìm thấy.
Yêu một người thật sự cần có lý do sao ?
An Lạc đi đến sau lưng, ngó ngó đầu qua vai Thiếu Phàm :" gọi cho ai thế ?"
"hửm?...gọi cho Trương Khởi"
"xùy, kệ cậu ta". An Lạc bĩu môi, cái tên khó ưa đó cứ mặc kệ cậu ta đi.
Ninh Thiếu Phàm ngắm cô nàng, cậu đi đến ý muốn ôm, tay cũng dang ra rồi nhưng bỗng An Lạc tránh đi, ngơ ngác nhìn hai cánh tay cậu đang chuẩn bị bao lấy mình :" cậu tính làm gì ??"
"...ôm". Thiếu niên ngu ngơ trả lời, thì cậu muốn ôm, cô bảo ôm vẫn được mà.
"hả ? ôm cái gì ở đây ??!". Bọn họ đang ở giữa đường phố đầy người qua lại, ôm là ôm thế nào ???
Thiếu Phàm chớp chớp mắt :" vậy...không ôm được sao ?". Tiếc vậy, cậu thiếu niên thất vọng tràn trề bỏ tay xuống.
"a ?...thì..nắm tay này !!". Cô đưa tay mình ra, cười cười cho đỡ xấu hổ, dạo này An Lạc rất dễ xấu hổ nha.
Thiếu Phàm nhìn tay cô đang đưa ra, chậm nắm lấy, nắm rồi mới hỏi :" nắm tay được mà nhỉ ?"
"tất nhiên, nắm tay là điều bình thường nhất đấy !!". An Lạc bật cười, đòi ôm vì nghĩ nó bình thường vậy nắm tay còn do dự hỏi tới lui.
Từ sau buổi đi chơi, Tiêu Nhi cũng quen thuộc với Trương Khởi hơn, cậu có số của cô bé rồi cũng không ngừng liên lạc.
(Đặt trong dấu [...] thì là tin nhắn nhé.)
Anh Trương Khởi [bé Nhi ?]
Bé Nhi [vâng ạ ?]
Anh Trương Khởi [tuần sau em trực lớp nào ?]
Bé Nhi [11a5, sao thế ạ ?]
Anh Trương Khởi [khi nào bé trực lớp anh ??]
Bé Nhi [tuần rồi em trực lớp anh nè, đúng rồi, sao anh nghỉ học nhiều thế ??]
Anh Trương Khởi [gì cơ ??? bé trực lớp anh rồi ??? sao em không nói anh ???]
Bé Nhi [lúc ấy ta có biết nhau đâu ạ ? anh còn chưa nói sao lại nghỉ nhiều như thế ?]
Anh Trương Khởi [anh sẽ chăm chỉ đi học mà, khi nào em sẽ trực lớp anh tiếp ??"]
Bé Nhi [em không biết, thầy bên phòng đoàn bảo cờ đỏ bốc thăm, trúng lớp nào thì trực lớp đó]
Anh Trương Khởi [nếu bốc được lớp anh thì nhắn anh nhé]
Bé Nhi [vâng, em đi học đây]
Anh Trương Khởi [ừ, học chăm chỉ vào đấy]
Bé Nhi [vâng, anh nhớ đi học đấy !]
Anh Trương Khởi đang nằm thảnh thơi ở nhà, cố gắng trả lời tin nhắn [anh có đi mà...]
Sau đó vẫn trốn học.
Dương Yến cũng không biết có nợ nần duyên phận gì, tuần nầy cô gái tiếp tục bốc trúng lớp 11a7.
"ô, Dương Yến lại trực lớp tớ tiếp à ??"
"ừ..."
"hôm nay lớp vắng...8 nhé"
Trực được chừng 6,7 phút, An Nhật Huy thông thả đi vào, thấy cô vẫn đứng đó, cậu nở nụ cười thương hiệu, đi đến sau lưng cô, âm thầm tiến đến rồi đùng một cái, hai tay đập nhẹ vào vai Dương Yến, lớn giọng hù cô một tiếng :" học sinh giỏi !"
"A !". Dương Yến thật sự bị doạ, cô nàng phẫn nộ lườm cậu một cái :" An Nhật Huy !!!"
"hì hì...giỡn thôi mà, không vui sao ?"
"đi trễ !"
"thôi mà học sinh giỏi, trễ bao nhiêu đâu chứ...cậu làm thế này cuối tuần ông thầy Phó lại bắn rap thủng màn nhĩ tôi mất ". An Nhật Huy đứng bên cạnh, gương mặt chỉ có thể tả hai chữ lưu manh.
"ôi thôi anh Huy cứ thích trêu bạn ấy miết, để người ta trực đi chớ...". Cả bọn đùa nhau, anh Huy nào đó thấy đùa mà cô không vui, không đùa nữa, về lại chỗ của mình.
Trương Khởi đã cứu cô, cô bé liền mặc định cậu là người tốt, liền trở nên tin tưởng, thân thiết, càng về sau sẽ càng dựa dẫm nếu cô bé cảm thấy an toàn.
Vì cô bé rất ít được quan tâm từ bạn bè xung quanh, cô bé chỉ có mợ và anh hai là luôn bên cạnh và thương yêu cô bé.
Sức khoẻ cô bé không tốt, ốm yếu từ nhỏ, lúc ấy hoàn cảnh gia đình không tốt, cũng không có ba mẹ như các bạn học khác.
Từ nhỏ cô bé đã thấu rõ sự khác biệt giữa mình và các bạn, cô bé cảm thấy tự ti, nhút nhát, sợ hãi và đáng buồn hơn là trong những giây phút ấy, không một ai dang tay đón lấy cô bé.
Vì thế cô bé rất trân trọng những người bạn đã đến bên cạnh cô bé.
"cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đi chơi ạ, em vui lắm !"
Trương Khởi rõ là không nỡ, cậu cúi thấp người, xoa xoa đầu cô bé :"bé Nhi, anh có thể làm bạn em không ?"
"tất nhiên ạ, anh rất tốt với em...". Tiêu Nhi hào hứng, cô bé có bạn rồi.
"vậy bé Nhi đưa anh phương thức liên lạc nhé, muốn đi chơi thì gọi cho anh"
Tiêu Nhi vui vẻ đồng ý để lại số điện thoại, cả hai tạm biệt nhau sau đó.
Trương Khởi cứ đứng đó nhìn cô bé lên xe về nhà, nhà bọn họ ngược đường, cô bé cũng không cho cậu đưa về.
Thiếu niên vẫn đứng đó, chiếc xe đã đi rất xa rồi, Thiếu Phàm gọi đến :" đi đâu đấy ? về nhà chưa ?"
"Phàm, tớ nghĩ mình xong thật rồi..."
"xong cái gì ?!"
"cô bé đó...mẹ nó làm sao đây ? Phàm, cảm giác như tớ bị cuốn vào nụ cười của cô bé đó, không dứt được..."
Thiếu Phàm bên kia máy nhướng mày :" ý cậu là gì ?"
"tớ thích cô bé...nhưng tớ không trả lời được vì sao tớ thích...phải có lý do gì chứ ???"
Ninh Thiếu Phàm im lặng lắng nghe, cậu nhẹ đưa mắt nhìn An Lạc gần đó, lại trả lời cậu bạn thân :" thật sự cần phải có lý do sao ?"
"hả ??"
"nếu cậu nghĩ như vậy, thì đi tìm thử đi...bây giờ không trả lời được, thì đi tìm, cậu bảo phải có lý do còn gì". Nếu phải có thì chắc chắn sẽ tìm thấy.
Yêu một người thật sự cần có lý do sao ?
An Lạc đi đến sau lưng, ngó ngó đầu qua vai Thiếu Phàm :" gọi cho ai thế ?"
"hửm?...gọi cho Trương Khởi"
"xùy, kệ cậu ta". An Lạc bĩu môi, cái tên khó ưa đó cứ mặc kệ cậu ta đi.
Ninh Thiếu Phàm ngắm cô nàng, cậu đi đến ý muốn ôm, tay cũng dang ra rồi nhưng bỗng An Lạc tránh đi, ngơ ngác nhìn hai cánh tay cậu đang chuẩn bị bao lấy mình :" cậu tính làm gì ??"
"...ôm". Thiếu niên ngu ngơ trả lời, thì cậu muốn ôm, cô bảo ôm vẫn được mà.
"hả ? ôm cái gì ở đây ??!". Bọn họ đang ở giữa đường phố đầy người qua lại, ôm là ôm thế nào ???
Thiếu Phàm chớp chớp mắt :" vậy...không ôm được sao ?". Tiếc vậy, cậu thiếu niên thất vọng tràn trề bỏ tay xuống.
"a ?...thì..nắm tay này !!". Cô đưa tay mình ra, cười cười cho đỡ xấu hổ, dạo này An Lạc rất dễ xấu hổ nha.
Thiếu Phàm nhìn tay cô đang đưa ra, chậm nắm lấy, nắm rồi mới hỏi :" nắm tay được mà nhỉ ?"
"tất nhiên, nắm tay là điều bình thường nhất đấy !!". An Lạc bật cười, đòi ôm vì nghĩ nó bình thường vậy nắm tay còn do dự hỏi tới lui.
Từ sau buổi đi chơi, Tiêu Nhi cũng quen thuộc với Trương Khởi hơn, cậu có số của cô bé rồi cũng không ngừng liên lạc.
(Đặt trong dấu [...] thì là tin nhắn nhé.)
Anh Trương Khởi [bé Nhi ?]
Bé Nhi [vâng ạ ?]
Anh Trương Khởi [tuần sau em trực lớp nào ?]
Bé Nhi [11a5, sao thế ạ ?]
Anh Trương Khởi [khi nào bé trực lớp anh ??]
Bé Nhi [tuần rồi em trực lớp anh nè, đúng rồi, sao anh nghỉ học nhiều thế ??]
Anh Trương Khởi [gì cơ ??? bé trực lớp anh rồi ??? sao em không nói anh ???]
Bé Nhi [lúc ấy ta có biết nhau đâu ạ ? anh còn chưa nói sao lại nghỉ nhiều như thế ?]
Anh Trương Khởi [anh sẽ chăm chỉ đi học mà, khi nào em sẽ trực lớp anh tiếp ??"]
Bé Nhi [em không biết, thầy bên phòng đoàn bảo cờ đỏ bốc thăm, trúng lớp nào thì trực lớp đó]
Anh Trương Khởi [nếu bốc được lớp anh thì nhắn anh nhé]
Bé Nhi [vâng, em đi học đây]
Anh Trương Khởi [ừ, học chăm chỉ vào đấy]
Bé Nhi [vâng, anh nhớ đi học đấy !]
Anh Trương Khởi đang nằm thảnh thơi ở nhà, cố gắng trả lời tin nhắn [anh có đi mà...]
Sau đó vẫn trốn học.
Dương Yến cũng không biết có nợ nần duyên phận gì, tuần nầy cô gái tiếp tục bốc trúng lớp 11a7.
"ô, Dương Yến lại trực lớp tớ tiếp à ??"
"ừ..."
"hôm nay lớp vắng...8 nhé"
Trực được chừng 6,7 phút, An Nhật Huy thông thả đi vào, thấy cô vẫn đứng đó, cậu nở nụ cười thương hiệu, đi đến sau lưng cô, âm thầm tiến đến rồi đùng một cái, hai tay đập nhẹ vào vai Dương Yến, lớn giọng hù cô một tiếng :" học sinh giỏi !"
"A !". Dương Yến thật sự bị doạ, cô nàng phẫn nộ lườm cậu một cái :" An Nhật Huy !!!"
"hì hì...giỡn thôi mà, không vui sao ?"
"đi trễ !"
"thôi mà học sinh giỏi, trễ bao nhiêu đâu chứ...cậu làm thế này cuối tuần ông thầy Phó lại bắn rap thủng màn nhĩ tôi mất ". An Nhật Huy đứng bên cạnh, gương mặt chỉ có thể tả hai chữ lưu manh.
"ôi thôi anh Huy cứ thích trêu bạn ấy miết, để người ta trực đi chớ...". Cả bọn đùa nhau, anh Huy nào đó thấy đùa mà cô không vui, không đùa nữa, về lại chỗ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.