Chương 55
Tóc Xoăn
12/08/2023
Danh Tiêu Nhi ăn uống xong liền tạm biệt cậu về nhà.
Cô lại lui tới phòng của cô em họ, con gái út của mợ, bằng tuổi cô bé.
"Ninh Hinh ? em bận hả ?"
Tạ Ninh Hinh đang ngồi đấu tranh với đồng bài tập, rầu rĩ lên tiếng :" chị vào đi"
"ò...em làm bài sao ? vậy chị ra ngoài trước..."
Ninh Hinh lắc đầu, dẹp đống bài tập sang một bên :" không sao, chị có chuyện gì à ?"
Tiêu Nhi nhảy lên giường, ôm gối nằm, chôn mặt xuống dưới :" chị lại không ổn rồi...làm sao đây ?"
Tạ Ninh Hinh nghe xong cũng tự hiểu, cô biết quan hệ giữa cô chị họ này và Trương Khởi, có bao nhiêu là Tiêu Nhi tâm sự cho cô hết.
Ninh Hinh nhíu mày :" chị cứ giữ cái ý nghĩ anh em đấy làm gì ? chắc gì anh ta nghĩ như vậy ???"
"nhưng mục đích lúc đầu là như vậy mà...lúc đầu chị cũng cho rằng nó là như thế, xem anh ấy như anh trai, nhưng bây giờ...cũng chính chị làm biến dạng cái ý nghĩ ấy...". Tiêu Nhi xấu hổ, rầu rĩ than thở.
Mấy hôm nay cô cảm giác lạ lắm, các bạn nữ khác nhắc đến Trương Khởi, bảo yêu thích anh ấy, muốn hẹn hò với anh ấy, muốn gả cho anh ấy, còn...còn có chuyện muốn được hôn hít, thân mật với anh ấy.
Danh Tiêu Nhi ngày nào cũng phải nghe, cô cảm giác rất không vui khi nghe những lời nói, ý định kia.
Cảm giác ghen ghét, muốn chấm dứt tất cả, còn có một lần tự nói với bản thân rằng anh ấy là của riêng một mình cô.
Cô bé đã giật mình hoảng hốt với suy nghĩ của bản thân, thử nghĩ nếu Trương Khởi biết được những suy nghĩ này sẽ nhìn cô với con mắt như thế nào chứ ?
Mà cô em Ninh Hinh thì thở dài, cô chị này của cô có phải học hành nhiều quá ngốc luôn rồi không ?
Anh em nào như thế hả ???
"hôm nay anh ấy còn trêu...hỏi chị có muốn gả cho anh ấy không ? em nói xem cứ trêu như thế, ai mà không nghĩ lệch đi được chứ..."
Danh Tiêu Nhi buồn bã, anh cứ thản nhiên đùa giỡn cô như thế, cũng chẳng có gì rõ ràng, chỉ có cô ngồi đây nghĩ nhiều như một con ngốc thôi.
Tạ Ninh Hinh chẳng còn gì để nói nữa, chỉ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, cô là người ngoài, cáo từ trước.
Chiều tối này Dương Yến có hẹn với An Nhật Huy, cậu bảo sẽ chờ cô ở một quán karaoke, vì cậu tụ tập với bạn bè ở đó từ trước, sau đó sẽ từ đó mà đi hẹn hò với cô.
Dương Yến đi đến cầu thang thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"ừ..."
"ui, vậy chia sẻ một chút xem, quen học bá cảm giác thế nào ??"
"thế nào là thế nào ?"
"ài còn phải nói hay sao ? ờm...khi hôn cảm giác thế nào ? có vị như nào ???"
An Nhật Huy nhếch môi, vị như thế nào à...
"có vị của tôi".
Đợi đến khi bọn họ lại đi vào một lúc, Dương Yến mới đẩy cửa vào trong.
"đến rồi à ? vào đây đi đã". Cậu đứng lên, đợi cô đi vào.
Mấy người còn lại cũng đứng lên, vui vẻ một tiếng chị dâu ngọt sớt.
Dương Yến cũng chào một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cậu, mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có cả mùi nước hoa...
"em uống gì ?"
"gì cũng được..."
Anh Huy ồ lên, cúi xuống trêu cô :" uống rượu giống cái của anh không ?"
"nếu anh không ngại đưa em về"
"haha...đùa em thôi, không nên uống rượu". Cậu gọi một ly nước ép cam cho cô.
Mọi người vẫn giữ không khí vui vẻ, ồn ào, Dương Yến vẫn rất bình thản ngồi trong lòng An Nhật Huy, để cậu tùy tiện vòng tay qua eo, như đang giữ của.
"chán không ?"
"ừ..."
"vậy đi thôi". Cậu đứng dậy tay cầm chặt cổ tay cô gái, chỉ chào một câu rồi dắt cô đi khỏi.
Dương Yến thật sự rất ngoan, rất an phận, các cô gái khác mỗi lần đến đều sẽ buồn chán mà quấn lấy cậu, hoặc đòi bỏ về hoặc cứ dính mãi như vậy, muốn nói chuyện với bạn bè cũng khó.
Hai người đến một nhà hàng, ngồi bên trong quán karaoke lúc nãy cũng chỉ có uống và uống, cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Dương Yến có hơi đói nên chỉ tập trung ăn, cô ăn chậm nhai kĩ, anh Huy lại nhìn thành cô nàng đang phớt lờ cậu.
"Dương Yến ? em giận à ?"
"giận cái gì ?"
"ồ, nếu không sao lại không nhìn anh ?"
Dương Yến đang gấp đồ ăn, khựng lại một chút :" em đang ăn mà..."
"cũng phải để ý bạn trai em một chút chứ ? cứ ăn một mình như thế "
Chẳng phải lúc nãy cậu cũng để cô tự chơi điện thoại một mình hay sao ?
Dương Yến gấp đồ ăn bỏ vào chén của cậu :"anh ăn đi"
An Nhật Huy vẫn ngồi im.
Dương Yến lại gấp một miếng thịt đưa đến trước miệng cậu, nhướng mày :" ăn không ?"
An Nhật Huy cười thoả mãn, há mồm nhận lấy, cô còn dùng cả đũa của cô.
Ăn uống xong xuôi, Dương Yến bảo muốn ra bờ hồ đón gió mát.
Trời đã tối dần, gió đêm lạnh hơn ban ngày, Dương Yến một thân khoác thêm áo của An Nhật Huy, đứng nhắm mắt hưởng thụ.
"An Nhật Huy..."
"hửm ?"
Cô nàng xoay người lại, hai người đối diện nhau, khoảng cách rất gần, cô ngước mắt lên nhìn anh :" anh bảo...em có vị của anh ?"
Cậu nhướng mày :" em nghe thấy à ?"
"ừ...vị của anh...là như thế nào ?"
An Nhật Huy cúi xuống, hai tay chống hai bên lang cang, đem Dương Yến giam vào đấy :" muốn biết à ?"
"anh điêu với bạn còn gì...vị của anh là cái gì chứ ?!!". Dương Yến bĩu môi, bọn họ còn chưa hôn nhau bao giờ.
Anh Huy cười, đôi mắt dán chặt vào đôi môi đo đỏ trước mắt :" vị của anh...là như thế này"
Dứt lời, cậu đặt một nụ hôn lên môi cô gái, lúc đầu thì chính xác là môi chạm môi, nhưng đôi môi mềm mại này khiến nụ hôn đi thêm xa, càng lúc càng mạnh bạo, mất kiểm soát.
An Nhật Huy si mê trong mật ngọt, Dương Yến hoàn toàn không cử động, bàn tay trong túi áo nắm chặt.
"đã biết được chưa ?...". Giọng anh trầm đi, cúi rất gần muốn nhìn phản ứng của cô gái.
Dương Yến im lặng, cô biết hai tai mình đỏ lên, mắng nhẹ một tiếng :" lưu manh !"
An Nhật Huy bỗng bật cười :" giờ thì anh không có điêu nữa nhé, em thật sự có vị của anh !"
Mùi hỗn tạp giữa rượu, thuốc lá, nước hoa, xen lẫn chút hoocmon nam giới...
Dương Yến cảm giác vẫn rất rõ, nhịp thở, từng cử chỉ của anh lúc nãy cũng thế.
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, Dương Yến ngồi lên giường, lôi ra một quyển nhật kí.
Hôm nay, anh ấy gọi nước cam, đưa tôi đến nhà hàng ăn những món ngon, đưa tôi đến bờ hồ mà tôi muốn.
Tuy nhiên.
Hôm nay anh ấy không hề giới thiệu chính thức tôi với bạn bè, anh ấy không ngồi bầu bạn với tôi trong lúc còn đang ở trong tiệc cùng với bạn bè anh ấy, trong món canh của nhà hàng có nấm, trong những món ăn đã gọi cũng có một món nấm, tôi bị dị ứng nấm, anh ấy không biết.
Hôm nay chúng tôi hôn rồi, nhưng anh ấy không có yêu tôi.
Cô lại lui tới phòng của cô em họ, con gái út của mợ, bằng tuổi cô bé.
"Ninh Hinh ? em bận hả ?"
Tạ Ninh Hinh đang ngồi đấu tranh với đồng bài tập, rầu rĩ lên tiếng :" chị vào đi"
"ò...em làm bài sao ? vậy chị ra ngoài trước..."
Ninh Hinh lắc đầu, dẹp đống bài tập sang một bên :" không sao, chị có chuyện gì à ?"
Tiêu Nhi nhảy lên giường, ôm gối nằm, chôn mặt xuống dưới :" chị lại không ổn rồi...làm sao đây ?"
Tạ Ninh Hinh nghe xong cũng tự hiểu, cô biết quan hệ giữa cô chị họ này và Trương Khởi, có bao nhiêu là Tiêu Nhi tâm sự cho cô hết.
Ninh Hinh nhíu mày :" chị cứ giữ cái ý nghĩ anh em đấy làm gì ? chắc gì anh ta nghĩ như vậy ???"
"nhưng mục đích lúc đầu là như vậy mà...lúc đầu chị cũng cho rằng nó là như thế, xem anh ấy như anh trai, nhưng bây giờ...cũng chính chị làm biến dạng cái ý nghĩ ấy...". Tiêu Nhi xấu hổ, rầu rĩ than thở.
Mấy hôm nay cô cảm giác lạ lắm, các bạn nữ khác nhắc đến Trương Khởi, bảo yêu thích anh ấy, muốn hẹn hò với anh ấy, muốn gả cho anh ấy, còn...còn có chuyện muốn được hôn hít, thân mật với anh ấy.
Danh Tiêu Nhi ngày nào cũng phải nghe, cô cảm giác rất không vui khi nghe những lời nói, ý định kia.
Cảm giác ghen ghét, muốn chấm dứt tất cả, còn có một lần tự nói với bản thân rằng anh ấy là của riêng một mình cô.
Cô bé đã giật mình hoảng hốt với suy nghĩ của bản thân, thử nghĩ nếu Trương Khởi biết được những suy nghĩ này sẽ nhìn cô với con mắt như thế nào chứ ?
Mà cô em Ninh Hinh thì thở dài, cô chị này của cô có phải học hành nhiều quá ngốc luôn rồi không ?
Anh em nào như thế hả ???
"hôm nay anh ấy còn trêu...hỏi chị có muốn gả cho anh ấy không ? em nói xem cứ trêu như thế, ai mà không nghĩ lệch đi được chứ..."
Danh Tiêu Nhi buồn bã, anh cứ thản nhiên đùa giỡn cô như thế, cũng chẳng có gì rõ ràng, chỉ có cô ngồi đây nghĩ nhiều như một con ngốc thôi.
Tạ Ninh Hinh chẳng còn gì để nói nữa, chỉ người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt, cô là người ngoài, cáo từ trước.
Chiều tối này Dương Yến có hẹn với An Nhật Huy, cậu bảo sẽ chờ cô ở một quán karaoke, vì cậu tụ tập với bạn bè ở đó từ trước, sau đó sẽ từ đó mà đi hẹn hò với cô.
Dương Yến đi đến cầu thang thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"ừ..."
"ui, vậy chia sẻ một chút xem, quen học bá cảm giác thế nào ??"
"thế nào là thế nào ?"
"ài còn phải nói hay sao ? ờm...khi hôn cảm giác thế nào ? có vị như nào ???"
An Nhật Huy nhếch môi, vị như thế nào à...
"có vị của tôi".
Đợi đến khi bọn họ lại đi vào một lúc, Dương Yến mới đẩy cửa vào trong.
"đến rồi à ? vào đây đi đã". Cậu đứng lên, đợi cô đi vào.
Mấy người còn lại cũng đứng lên, vui vẻ một tiếng chị dâu ngọt sớt.
Dương Yến cũng chào một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cậu, mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có cả mùi nước hoa...
"em uống gì ?"
"gì cũng được..."
Anh Huy ồ lên, cúi xuống trêu cô :" uống rượu giống cái của anh không ?"
"nếu anh không ngại đưa em về"
"haha...đùa em thôi, không nên uống rượu". Cậu gọi một ly nước ép cam cho cô.
Mọi người vẫn giữ không khí vui vẻ, ồn ào, Dương Yến vẫn rất bình thản ngồi trong lòng An Nhật Huy, để cậu tùy tiện vòng tay qua eo, như đang giữ của.
"chán không ?"
"ừ..."
"vậy đi thôi". Cậu đứng dậy tay cầm chặt cổ tay cô gái, chỉ chào một câu rồi dắt cô đi khỏi.
Dương Yến thật sự rất ngoan, rất an phận, các cô gái khác mỗi lần đến đều sẽ buồn chán mà quấn lấy cậu, hoặc đòi bỏ về hoặc cứ dính mãi như vậy, muốn nói chuyện với bạn bè cũng khó.
Hai người đến một nhà hàng, ngồi bên trong quán karaoke lúc nãy cũng chỉ có uống và uống, cậu cũng chẳng ăn được bao nhiêu.
Dương Yến có hơi đói nên chỉ tập trung ăn, cô ăn chậm nhai kĩ, anh Huy lại nhìn thành cô nàng đang phớt lờ cậu.
"Dương Yến ? em giận à ?"
"giận cái gì ?"
"ồ, nếu không sao lại không nhìn anh ?"
Dương Yến đang gấp đồ ăn, khựng lại một chút :" em đang ăn mà..."
"cũng phải để ý bạn trai em một chút chứ ? cứ ăn một mình như thế "
Chẳng phải lúc nãy cậu cũng để cô tự chơi điện thoại một mình hay sao ?
Dương Yến gấp đồ ăn bỏ vào chén của cậu :"anh ăn đi"
An Nhật Huy vẫn ngồi im.
Dương Yến lại gấp một miếng thịt đưa đến trước miệng cậu, nhướng mày :" ăn không ?"
An Nhật Huy cười thoả mãn, há mồm nhận lấy, cô còn dùng cả đũa của cô.
Ăn uống xong xuôi, Dương Yến bảo muốn ra bờ hồ đón gió mát.
Trời đã tối dần, gió đêm lạnh hơn ban ngày, Dương Yến một thân khoác thêm áo của An Nhật Huy, đứng nhắm mắt hưởng thụ.
"An Nhật Huy..."
"hửm ?"
Cô nàng xoay người lại, hai người đối diện nhau, khoảng cách rất gần, cô ngước mắt lên nhìn anh :" anh bảo...em có vị của anh ?"
Cậu nhướng mày :" em nghe thấy à ?"
"ừ...vị của anh...là như thế nào ?"
An Nhật Huy cúi xuống, hai tay chống hai bên lang cang, đem Dương Yến giam vào đấy :" muốn biết à ?"
"anh điêu với bạn còn gì...vị của anh là cái gì chứ ?!!". Dương Yến bĩu môi, bọn họ còn chưa hôn nhau bao giờ.
Anh Huy cười, đôi mắt dán chặt vào đôi môi đo đỏ trước mắt :" vị của anh...là như thế này"
Dứt lời, cậu đặt một nụ hôn lên môi cô gái, lúc đầu thì chính xác là môi chạm môi, nhưng đôi môi mềm mại này khiến nụ hôn đi thêm xa, càng lúc càng mạnh bạo, mất kiểm soát.
An Nhật Huy si mê trong mật ngọt, Dương Yến hoàn toàn không cử động, bàn tay trong túi áo nắm chặt.
"đã biết được chưa ?...". Giọng anh trầm đi, cúi rất gần muốn nhìn phản ứng của cô gái.
Dương Yến im lặng, cô biết hai tai mình đỏ lên, mắng nhẹ một tiếng :" lưu manh !"
An Nhật Huy bỗng bật cười :" giờ thì anh không có điêu nữa nhé, em thật sự có vị của anh !"
Mùi hỗn tạp giữa rượu, thuốc lá, nước hoa, xen lẫn chút hoocmon nam giới...
Dương Yến cảm giác vẫn rất rõ, nhịp thở, từng cử chỉ của anh lúc nãy cũng thế.
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, Dương Yến ngồi lên giường, lôi ra một quyển nhật kí.
Hôm nay, anh ấy gọi nước cam, đưa tôi đến nhà hàng ăn những món ngon, đưa tôi đến bờ hồ mà tôi muốn.
Tuy nhiên.
Hôm nay anh ấy không hề giới thiệu chính thức tôi với bạn bè, anh ấy không ngồi bầu bạn với tôi trong lúc còn đang ở trong tiệc cùng với bạn bè anh ấy, trong món canh của nhà hàng có nấm, trong những món ăn đã gọi cũng có một món nấm, tôi bị dị ứng nấm, anh ấy không biết.
Hôm nay chúng tôi hôn rồi, nhưng anh ấy không có yêu tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.