Chương 64
Tóc Xoăn
12/08/2023
An Lạc bị cậu cuống vào chăn như một con sâu, được cậu đặt ngồi yên trên giường.
Cậu mà nhìn thấy thêm miếng thịt nào nữa thì người không ổn sẽ là cậu.
An Lạc không um xùm nữa, nhưng vẫn sợ lắm, cô ngồi khóc, còn tủi thân, cậu biết cô đang sợ mà còn hung dữ với cô.
Thật ra là lúc quấn cô nàng trong chăn cậu vừa căng thẳng vừa gấp, nhìn như đang tức giận, thế thôi.
"bình tĩnh lại, uống chút sữa đã ?"
"không uống..."
"tớ không hỏi cậu uống hay không..."
"lại còn dữ như vậy nữa...". An Lạc bĩu môi.
Thiếu Phàm thở dài, cầm ly sữa ngồi bên cạnh cô :" cậu biết tớ phải kiềm chế thế nào không..? Đã bảo cậu mặc đồ tử tế trước kia mà..."
"kiềm chế cái gì ? kiềm chế không mắng tớ là đồ ngốc, lớn từng này lại đi sợ ma hả ???"
Mọt tay Thiếu Phàm nâng mặt cô nàng trên tay, hai tay An Lạc cũng bị bỏ vào trong chăn rồi, không phản kháng gì được.
Cậu bóp bóp má cô nàng :" bạn gái mình đang ở phòng của mình lại còn không có quần áo tử tế...cậu muốn mình phải làm sao đây ?"
Đang bực bội mà bị câu nói kia làm cho đỏ cả mặt, An Lạc bĩu môi thủ thỉ :" tưởng cậu miễn nhiễm với mấy thứ sắc dục này...?". Hôn còn không dám nữa mà.
Thiếu Phàm nghe được, cậu phì cười :" tớ là con trai đấy !". Bản thân cậu biết mình muốn ôm muốn hôn An Lạc đến nhường nào, nhưng cậu nghĩ cho cô nhiều hơn, với lại, ở cái tuổi cho là nhỏ này, cái gì nhịn được thì cứ nhịn.
Cứ mỗi lần bóp bóp má cô nàng là cái môi kia lại chu ra, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cậu hôn đôi môi này ở bệnh viện, cậu cũng bóp má cô như thế.
Vừa mới nói tới vấn đề này là liền nghĩ, cậu cứ nhìn chằm chằm cái môi đỏ đỏ đang bị bắt phải chu ra.
An Lạc cứ bị cậu nhìn như thế, bản thân cũng biết mình đang không quần áo, nhìn Thiếu Phàm như muốn nuốt sống cô vậy.
"Lạc Lạc...còn sợ không ?"
"cậu muốn làm gì ?"
"cậu muốn tớ làm gì ?"
"không gì cả..."
"vậy cậu nghĩ tớ sẽ làm gì ?"
"tớ...không biết!"
Ninh Thiếu Phàm đến cực hạn rồi, mấy người kia cũng sắp về, không chừng ngày mai lại 4 cô gái lại dính nhau tiếp, xong kì nghỉ họ sẽ chỉ tập trung học và học thôi.
Cậu thiếu niên thở dài :" Lạc Lạc, làm sao đây ?...tớ không muốn nhịn nữa..."
An Lạc mở to mắt, ngại không nói nên lời.
"h...hả ?"
"tớ muốn hôn"
"gì cơ ?!!!". An Lạc ngạc nhiên, có chút hốt hoảng, có cần hỏi thẳng như thế không.
Nhìn Thiếu Phàm như sắp đè cô luôn rồi, An Lạc rối như tơ vò.
"cậu không nói gì ?"
"cậu...muốn tớ nói gì"
"nói cậu hôn tớ đi !"
Tiếng nổ vang ầm trong đầu An Lạc, Ninh Thiếu Phàm điên rồi.
Ninh Thiếu Phàm ngây ngô, 3 tốt của cô đâu rồi ????
"mấy người kia...sắp về rồi, để tớ về phòng !"
Thiếu Phàm nhếch môi, hai tay chống hai bên hông An Lạc :" cậu dám đi một mình rồi à ?"
À ừ, An Lạc suýt quên chuyện gặp ma rồi, giờ bị cậu nói cho nhớ lại, cô không dám đi một mình được chưa ?
Cô nàng lườm cậu, Thiếu Phàm cười :" tranh thủ một chút, mọi người sắp về rồi"
"cậu...muốn hôn thật à ?"
Thiếu niên gật đầu, An Lạc dù đang rất ngại nhưng thôi thì vẫn cho phép, cậu chỉ bảo muốn hôn thôi, cô cá là ngoài hôn ra Thiếu Phàm cũng không dám làm gì khác.
Nhưng cô hiểu đơn giản ý hôn của Thiếu Phàm.
Vừa được cho phép, Thiếu Phàm liền tiến tới, không phải cái chạm môi chớp nhoáng như ở bệnh viện nữa.
Thiếu Phàm bị bọn kia dạy hư rồi.
Cậu ôm lấy cô nàng, nhẹ hưởng thụ ngọt ngào từng chút một.
Lạc Lạc của cậu thơm thơm trắng trắng, lại rất ngọt ngào, cô nàng lúc này vừa rụt rè vừa ngại ngùng, càng khiến cậu như mất kiểm soát.
An Lạc bị ngợp, cậu như chặn cả đường hô hấp, lại còn cái âm thanh ái muội kia nữa.
Tự nhiên cô bị đẩy ngã nằm xuống, Thiếu Phàm không dừng mà cứ đè cô ra hôn tiếp.
"khoan..Thiếu Phàm cậu...um..."
Thiếu Phàm không còn nghe nữa, cậu bị cô mê hoặc hoàn toàn.
Thiếu niên lần đầu thử cảm giác ấy sao lại không muốn thêm, cậu ước mình giờ phút này lí trí một chút mà dừng lại, nhưng cậu lại lưu luyến.
Chiếc môi ngòn ngọt, mềm mại của An Lạc.
"yên nào, chút nữa thôi...".
Cách đúng 5 phút trước khi mọi người về, Thiếu Phàm cũng chịu dừng.
An Lạc cái môi bị hôn đến sưng đỏ, đôi mắt ngấn nước, cái chăn cũng bị tuột ra một chút.
Thiếu Phàm còn chả dám nhìn An Lạc, nhìn cô mới bị bắt nạt xong, vừa mê người vừa khiến cậu luyến tiếc.
An Lạc ngồi dậy bình tâm lại, một màn vừa nãy khiến cô đầu ốc trống rỗng.
Cảm giác mềm mại ướt át lúc nãy...thật ra cũng không tệ.
Nhưng mà môi cô đau quá, còn bị sưng, bị nhìn thấy chắc sẽ nhận ra ngay thôi.
"một chút của cậu..."
Thiếu Phàm lấy đồ của An Lạc từ trong phòng tắm ra, đưa cho cô nàng, nghe An Lạc nói cũng chỉ biết cười, nhìn môi cô sưng vừa tội vừa vui.
"còn cười...cậu mới bắt nạt con người ta xong, không có chút cắn rứt nào hả ?". An Lạc lườm cậu, nhận lấy quần áo.
"có chứ, cắn rứt một chút, lưu luyến một chút..."
Đây là lý do có lần một rồi sẽ có lần hai, lần ba.
An Lạc bỗng nghi ngờ người trước mặt có thật sự là bạn trai của mình không.
"tớ sẽ đề phòng cậu...hai tên kia biến cậu thành một tên hồ ly rồi !!"
Nhìn cậu lúc nãy như một tên hồ ly, lưu manh đang chén con mồi vậy.
Thiếu Phàm phì cười, hình ảnh học sinh ngoan của cậu cũng cứng cáp thật đấy chứ.
Cậu mà nhìn thấy thêm miếng thịt nào nữa thì người không ổn sẽ là cậu.
An Lạc không um xùm nữa, nhưng vẫn sợ lắm, cô ngồi khóc, còn tủi thân, cậu biết cô đang sợ mà còn hung dữ với cô.
Thật ra là lúc quấn cô nàng trong chăn cậu vừa căng thẳng vừa gấp, nhìn như đang tức giận, thế thôi.
"bình tĩnh lại, uống chút sữa đã ?"
"không uống..."
"tớ không hỏi cậu uống hay không..."
"lại còn dữ như vậy nữa...". An Lạc bĩu môi.
Thiếu Phàm thở dài, cầm ly sữa ngồi bên cạnh cô :" cậu biết tớ phải kiềm chế thế nào không..? Đã bảo cậu mặc đồ tử tế trước kia mà..."
"kiềm chế cái gì ? kiềm chế không mắng tớ là đồ ngốc, lớn từng này lại đi sợ ma hả ???"
Mọt tay Thiếu Phàm nâng mặt cô nàng trên tay, hai tay An Lạc cũng bị bỏ vào trong chăn rồi, không phản kháng gì được.
Cậu bóp bóp má cô nàng :" bạn gái mình đang ở phòng của mình lại còn không có quần áo tử tế...cậu muốn mình phải làm sao đây ?"
Đang bực bội mà bị câu nói kia làm cho đỏ cả mặt, An Lạc bĩu môi thủ thỉ :" tưởng cậu miễn nhiễm với mấy thứ sắc dục này...?". Hôn còn không dám nữa mà.
Thiếu Phàm nghe được, cậu phì cười :" tớ là con trai đấy !". Bản thân cậu biết mình muốn ôm muốn hôn An Lạc đến nhường nào, nhưng cậu nghĩ cho cô nhiều hơn, với lại, ở cái tuổi cho là nhỏ này, cái gì nhịn được thì cứ nhịn.
Cứ mỗi lần bóp bóp má cô nàng là cái môi kia lại chu ra, lần đầu tiên cũng là lần duy nhất cậu hôn đôi môi này ở bệnh viện, cậu cũng bóp má cô như thế.
Vừa mới nói tới vấn đề này là liền nghĩ, cậu cứ nhìn chằm chằm cái môi đỏ đỏ đang bị bắt phải chu ra.
An Lạc cứ bị cậu nhìn như thế, bản thân cũng biết mình đang không quần áo, nhìn Thiếu Phàm như muốn nuốt sống cô vậy.
"Lạc Lạc...còn sợ không ?"
"cậu muốn làm gì ?"
"cậu muốn tớ làm gì ?"
"không gì cả..."
"vậy cậu nghĩ tớ sẽ làm gì ?"
"tớ...không biết!"
Ninh Thiếu Phàm đến cực hạn rồi, mấy người kia cũng sắp về, không chừng ngày mai lại 4 cô gái lại dính nhau tiếp, xong kì nghỉ họ sẽ chỉ tập trung học và học thôi.
Cậu thiếu niên thở dài :" Lạc Lạc, làm sao đây ?...tớ không muốn nhịn nữa..."
An Lạc mở to mắt, ngại không nói nên lời.
"h...hả ?"
"tớ muốn hôn"
"gì cơ ?!!!". An Lạc ngạc nhiên, có chút hốt hoảng, có cần hỏi thẳng như thế không.
Nhìn Thiếu Phàm như sắp đè cô luôn rồi, An Lạc rối như tơ vò.
"cậu không nói gì ?"
"cậu...muốn tớ nói gì"
"nói cậu hôn tớ đi !"
Tiếng nổ vang ầm trong đầu An Lạc, Ninh Thiếu Phàm điên rồi.
Ninh Thiếu Phàm ngây ngô, 3 tốt của cô đâu rồi ????
"mấy người kia...sắp về rồi, để tớ về phòng !"
Thiếu Phàm nhếch môi, hai tay chống hai bên hông An Lạc :" cậu dám đi một mình rồi à ?"
À ừ, An Lạc suýt quên chuyện gặp ma rồi, giờ bị cậu nói cho nhớ lại, cô không dám đi một mình được chưa ?
Cô nàng lườm cậu, Thiếu Phàm cười :" tranh thủ một chút, mọi người sắp về rồi"
"cậu...muốn hôn thật à ?"
Thiếu niên gật đầu, An Lạc dù đang rất ngại nhưng thôi thì vẫn cho phép, cậu chỉ bảo muốn hôn thôi, cô cá là ngoài hôn ra Thiếu Phàm cũng không dám làm gì khác.
Nhưng cô hiểu đơn giản ý hôn của Thiếu Phàm.
Vừa được cho phép, Thiếu Phàm liền tiến tới, không phải cái chạm môi chớp nhoáng như ở bệnh viện nữa.
Thiếu Phàm bị bọn kia dạy hư rồi.
Cậu ôm lấy cô nàng, nhẹ hưởng thụ ngọt ngào từng chút một.
Lạc Lạc của cậu thơm thơm trắng trắng, lại rất ngọt ngào, cô nàng lúc này vừa rụt rè vừa ngại ngùng, càng khiến cậu như mất kiểm soát.
An Lạc bị ngợp, cậu như chặn cả đường hô hấp, lại còn cái âm thanh ái muội kia nữa.
Tự nhiên cô bị đẩy ngã nằm xuống, Thiếu Phàm không dừng mà cứ đè cô ra hôn tiếp.
"khoan..Thiếu Phàm cậu...um..."
Thiếu Phàm không còn nghe nữa, cậu bị cô mê hoặc hoàn toàn.
Thiếu niên lần đầu thử cảm giác ấy sao lại không muốn thêm, cậu ước mình giờ phút này lí trí một chút mà dừng lại, nhưng cậu lại lưu luyến.
Chiếc môi ngòn ngọt, mềm mại của An Lạc.
"yên nào, chút nữa thôi...".
Cách đúng 5 phút trước khi mọi người về, Thiếu Phàm cũng chịu dừng.
An Lạc cái môi bị hôn đến sưng đỏ, đôi mắt ngấn nước, cái chăn cũng bị tuột ra một chút.
Thiếu Phàm còn chả dám nhìn An Lạc, nhìn cô mới bị bắt nạt xong, vừa mê người vừa khiến cậu luyến tiếc.
An Lạc ngồi dậy bình tâm lại, một màn vừa nãy khiến cô đầu ốc trống rỗng.
Cảm giác mềm mại ướt át lúc nãy...thật ra cũng không tệ.
Nhưng mà môi cô đau quá, còn bị sưng, bị nhìn thấy chắc sẽ nhận ra ngay thôi.
"một chút của cậu..."
Thiếu Phàm lấy đồ của An Lạc từ trong phòng tắm ra, đưa cho cô nàng, nghe An Lạc nói cũng chỉ biết cười, nhìn môi cô sưng vừa tội vừa vui.
"còn cười...cậu mới bắt nạt con người ta xong, không có chút cắn rứt nào hả ?". An Lạc lườm cậu, nhận lấy quần áo.
"có chứ, cắn rứt một chút, lưu luyến một chút..."
Đây là lý do có lần một rồi sẽ có lần hai, lần ba.
An Lạc bỗng nghi ngờ người trước mặt có thật sự là bạn trai của mình không.
"tớ sẽ đề phòng cậu...hai tên kia biến cậu thành một tên hồ ly rồi !!"
Nhìn cậu lúc nãy như một tên hồ ly, lưu manh đang chén con mồi vậy.
Thiếu Phàm phì cười, hình ảnh học sinh ngoan của cậu cũng cứng cáp thật đấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.