Chương 82
Tóc Xoăn
12/08/2023
Năm anh em siêu nhân giờ còn bốn người, cùng nhau kéo vali đến Giang Thành tiếp tục con đường học tập.
Thiếu Phàm học trường y.
Trương Khởi và Bùi Tranh học kinh doanh.
Dương Yến theo trường nghệ thuật.
An Lạc ở bên kia trái đất cũng tiếp tục học tập, vì trên di chúc ba cô đã lập từ lâu, toàn bộ mọi thứ kia đều để lại cho cô, giống như Trương Khởi và Bùi Tranh, cô cũng học ngành quản trị kinh doanh.
Hà Dư Hy ở Washington khá gần nên đã rất gấp rút chạy đến xem tình hình của Dụ Minh Quang, cô vốn là bác sĩ khoa ngoại thần kinh nên liền xin phép ở lại, dừng mọi thứ của mình để ở lại Maryland chăm sóc ông.
Cô ngồi nhìn người đàn ông lúc nào cũng luôn khoẻ mạnh, hóng hách, vương oai giờ đang nằm bất động, xung quanh đủ thứ máy móc để duy trì sự sống, Hà Dư Hy không ngừng chua xót, đau lòng nắm lấy bàn tay trên giường :" em đã nghĩ mình đã buông bỏ được...vậy mà lúc nghe tin anh gặp chuyện không hay, em hoảng loạn chẳng thể làm gì..."
"chỉ trước thời điểm đó một chút...em còn dặn anh phải thật cẩn thận...phải sống thật tốt kia mà..."
"vì em không là gì nên anh coi nhẹ lời em nói đúng không...?"
"Dụ Minh Quang, em đã từng nói cả đời này em chẳng thể để ý đến người nào khác...anh biết vì sao không ?"
"vì có người...lấy cắp trái tim em đi mất thật lâu...và không có ý muốn trả lại, khiến em chỉ có thể mãi nhìn về một hướng, chỉ có thể đem lòng lo lắng cho mãi một người".
An Lạc và Ninh Thiếu Phàm vẫn giữ liên lạc, chỉ là...bọn họ lại bước vào một thời kỳ bận rộn khác, múi giờ cũng khác, cả tháng cũng chẳng thể gọi cho nhau được một lần.
Tin nhắn thì vẫn cứ gửi, thức rồi thì đọc, gửi lại, đợi đến khi đi ngủ, người kia lại thức và tương tự sẽ đọc và gửi đáp lại tin nhắn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau sau hơn 2 năm yêu đương, cả hai cũng chỉ mới 18 tuổi, chỉ mới chạm đến điểm khởi đầu cho cuộc sống, sự nghiệp sau này.
Bước vào mùa đông lạnh giá, An Lạc ngắm tuyết đầu mùa từ cửa sổ bệnh viện, cô lại không thể nào không nhớ đến Thiếu Phàm.
Ở Ngụy Dương không có tuyết, mùa đông lạnh lắm cũng chỉ chạm đến khoảng 10°, nếu muốn ngắm phải lên tận Hàn Lộc, quê của Bùi Tranh, đó là nơi duy nhất có tuyết.
Thiếu Phàm từng bảo cậu khá thích mùa đông, và cũng rất muốn đi ngắm tuyết.
Nghĩ ngợi, cô lấy điện thoại ra, muốn gọi cho cậu, nhưng lại chợt nhớ ra, bên kia là buổi sáng, có thể cậu đang trong tiết học.
Nhắc đến học hành, An Lạc có chút hối hận, cậu cần chăm chỉ học tập thật tốt, liệu cậu có đang yếu lòng mà nghĩ ngợi linh tinh như cô không nhỉ ?
An Lạc nghĩ nên dứt khoát lúc đó, như vậy cậu sẽ không phải bận lòng nhiều, tuy nhiên nếu cô làm vậy thì cậu cũng sẽ đau lòng, cô nàng lại không nỡ.
Bé ngoan️[Thiếu Phàm....anh có đang bận không ?]
Tin nhắn gửi đến Thiếu Phàm lúc 2h chiều, cậu đang trống tiết.
Thiếu niên cau mày, rất nhanh hồi đáp.
Bạn trai siêu cấp[sao lại thức đến giờ này ??]
Bé ngoan️[ngủ không được mà...]
Thiếu Phàm thở dài, gọi trực tiếp đến cô.
An Lạc hí hửng bắt máy :" anh đang làm gì thế ??"
Cậu quơ quơ hộp cơm trước điện thoại :" anh đang cố ăn cho xong bữa trưa, chốc lại lên phòng thực hành rồi"
"anh ốm đi rồi..."
Thiếu Phàm nhướng mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên :" anh có sao ? khám sức khoẻ cân nặng vẫn vậy mà...". Thật ra là tụt gần 3kg.
An Lạc đang ngồi trong phòng bệnh, cô rời khỏi phòng một chút, quay cam sang phong cảnh bên ngoài :" ở đây đang có tuyết nè, bắt đầu rơi từ tuần trước lận..."
"em có đang mặc ấm không ?? Đừng để bị cảm lạnh đấy, thời tiết như vậy liệu em có thích ứng được không ?"
Cô nàng lại quay cam sang chính mình, cười nói :" không sao mà, em thích thời tiết như này..."
Cũng chẳng nói thêm được bao nhiêu, Thiếu Phàm lại chuẩn bị lên lớp.
Gần cuối năm học, mọi người chuẩn bị cho một kết thúc vui vẻ.
Cô thấy mọi người đăng ảnh cho buổi prom, vô cùng náo nhiệt, còn có những tài khoản khác tag Thiếu Phàm vào.
An Lạc thấy một người rất quen, cô gái đang đứng cạnh Thiếu Phàm trong bức hình kia...là cô gái từng cầm bánh kem cho cậu thổi lúc sinh nhật 18 của Thiếu Phàm.
Bức hình kia là La Khả Vi đăng lên, cô học cùng trường, cùng khoá với Thiếu Phàm.
Dụ An Lạc bỗng thấy không vui, Thiếu Phàm trong ảnh thật ra cũng chỉ là chụp một bức ảnh tập thể cùng mọi người, có đứng cạnh nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng cô gái kia cô lại cảm giác không ổn, đầu cô gái có vẻ nghiêng về vai Thiếu Phàm, ánh mắt, nụ cười kia, đủ thứ khiến An Lạc cảm thấy chướng mắt.
Lướt xuống phần comment, khuôn mặt An Lạc càng lạnh dần.
"oaaa Thiếu Phàm đại thần kìaaaa, Khả Vi cậu có quen biết với cậu ấy sao ???"
La Khả Vi trả lời :" ừm bọn mình từng học chung cấp 3 đấy, chung trong hội học sinh nên cũng coi là bạn bè đi"
"ôi hay là có quan hệ gì nữa đấy, sao lại đứng gần như thế ??? đẹp đôi quá Vi Vi !!"
La Khả Vi lần này không trả lời, chỉ tim comment đấy, mọi người trong phần cmt càng ngày càng hăng hái bàn luận.
An Lạc siết chặt điện thoại, ý gì đây ?
Thiếu Phàm học trường y.
Trương Khởi và Bùi Tranh học kinh doanh.
Dương Yến theo trường nghệ thuật.
An Lạc ở bên kia trái đất cũng tiếp tục học tập, vì trên di chúc ba cô đã lập từ lâu, toàn bộ mọi thứ kia đều để lại cho cô, giống như Trương Khởi và Bùi Tranh, cô cũng học ngành quản trị kinh doanh.
Hà Dư Hy ở Washington khá gần nên đã rất gấp rút chạy đến xem tình hình của Dụ Minh Quang, cô vốn là bác sĩ khoa ngoại thần kinh nên liền xin phép ở lại, dừng mọi thứ của mình để ở lại Maryland chăm sóc ông.
Cô ngồi nhìn người đàn ông lúc nào cũng luôn khoẻ mạnh, hóng hách, vương oai giờ đang nằm bất động, xung quanh đủ thứ máy móc để duy trì sự sống, Hà Dư Hy không ngừng chua xót, đau lòng nắm lấy bàn tay trên giường :" em đã nghĩ mình đã buông bỏ được...vậy mà lúc nghe tin anh gặp chuyện không hay, em hoảng loạn chẳng thể làm gì..."
"chỉ trước thời điểm đó một chút...em còn dặn anh phải thật cẩn thận...phải sống thật tốt kia mà..."
"vì em không là gì nên anh coi nhẹ lời em nói đúng không...?"
"Dụ Minh Quang, em đã từng nói cả đời này em chẳng thể để ý đến người nào khác...anh biết vì sao không ?"
"vì có người...lấy cắp trái tim em đi mất thật lâu...và không có ý muốn trả lại, khiến em chỉ có thể mãi nhìn về một hướng, chỉ có thể đem lòng lo lắng cho mãi một người".
An Lạc và Ninh Thiếu Phàm vẫn giữ liên lạc, chỉ là...bọn họ lại bước vào một thời kỳ bận rộn khác, múi giờ cũng khác, cả tháng cũng chẳng thể gọi cho nhau được một lần.
Tin nhắn thì vẫn cứ gửi, thức rồi thì đọc, gửi lại, đợi đến khi đi ngủ, người kia lại thức và tương tự sẽ đọc và gửi đáp lại tin nhắn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau sau hơn 2 năm yêu đương, cả hai cũng chỉ mới 18 tuổi, chỉ mới chạm đến điểm khởi đầu cho cuộc sống, sự nghiệp sau này.
Bước vào mùa đông lạnh giá, An Lạc ngắm tuyết đầu mùa từ cửa sổ bệnh viện, cô lại không thể nào không nhớ đến Thiếu Phàm.
Ở Ngụy Dương không có tuyết, mùa đông lạnh lắm cũng chỉ chạm đến khoảng 10°, nếu muốn ngắm phải lên tận Hàn Lộc, quê của Bùi Tranh, đó là nơi duy nhất có tuyết.
Thiếu Phàm từng bảo cậu khá thích mùa đông, và cũng rất muốn đi ngắm tuyết.
Nghĩ ngợi, cô lấy điện thoại ra, muốn gọi cho cậu, nhưng lại chợt nhớ ra, bên kia là buổi sáng, có thể cậu đang trong tiết học.
Nhắc đến học hành, An Lạc có chút hối hận, cậu cần chăm chỉ học tập thật tốt, liệu cậu có đang yếu lòng mà nghĩ ngợi linh tinh như cô không nhỉ ?
An Lạc nghĩ nên dứt khoát lúc đó, như vậy cậu sẽ không phải bận lòng nhiều, tuy nhiên nếu cô làm vậy thì cậu cũng sẽ đau lòng, cô nàng lại không nỡ.
Bé ngoan️[Thiếu Phàm....anh có đang bận không ?]
Tin nhắn gửi đến Thiếu Phàm lúc 2h chiều, cậu đang trống tiết.
Thiếu niên cau mày, rất nhanh hồi đáp.
Bạn trai siêu cấp[sao lại thức đến giờ này ??]
Bé ngoan️[ngủ không được mà...]
Thiếu Phàm thở dài, gọi trực tiếp đến cô.
An Lạc hí hửng bắt máy :" anh đang làm gì thế ??"
Cậu quơ quơ hộp cơm trước điện thoại :" anh đang cố ăn cho xong bữa trưa, chốc lại lên phòng thực hành rồi"
"anh ốm đi rồi..."
Thiếu Phàm nhướng mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên :" anh có sao ? khám sức khoẻ cân nặng vẫn vậy mà...". Thật ra là tụt gần 3kg.
An Lạc đang ngồi trong phòng bệnh, cô rời khỏi phòng một chút, quay cam sang phong cảnh bên ngoài :" ở đây đang có tuyết nè, bắt đầu rơi từ tuần trước lận..."
"em có đang mặc ấm không ?? Đừng để bị cảm lạnh đấy, thời tiết như vậy liệu em có thích ứng được không ?"
Cô nàng lại quay cam sang chính mình, cười nói :" không sao mà, em thích thời tiết như này..."
Cũng chẳng nói thêm được bao nhiêu, Thiếu Phàm lại chuẩn bị lên lớp.
Gần cuối năm học, mọi người chuẩn bị cho một kết thúc vui vẻ.
Cô thấy mọi người đăng ảnh cho buổi prom, vô cùng náo nhiệt, còn có những tài khoản khác tag Thiếu Phàm vào.
An Lạc thấy một người rất quen, cô gái đang đứng cạnh Thiếu Phàm trong bức hình kia...là cô gái từng cầm bánh kem cho cậu thổi lúc sinh nhật 18 của Thiếu Phàm.
Bức hình kia là La Khả Vi đăng lên, cô học cùng trường, cùng khoá với Thiếu Phàm.
Dụ An Lạc bỗng thấy không vui, Thiếu Phàm trong ảnh thật ra cũng chỉ là chụp một bức ảnh tập thể cùng mọi người, có đứng cạnh nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Nhưng cô gái kia cô lại cảm giác không ổn, đầu cô gái có vẻ nghiêng về vai Thiếu Phàm, ánh mắt, nụ cười kia, đủ thứ khiến An Lạc cảm thấy chướng mắt.
Lướt xuống phần comment, khuôn mặt An Lạc càng lạnh dần.
"oaaa Thiếu Phàm đại thần kìaaaa, Khả Vi cậu có quen biết với cậu ấy sao ???"
La Khả Vi trả lời :" ừm bọn mình từng học chung cấp 3 đấy, chung trong hội học sinh nên cũng coi là bạn bè đi"
"ôi hay là có quan hệ gì nữa đấy, sao lại đứng gần như thế ??? đẹp đôi quá Vi Vi !!"
La Khả Vi lần này không trả lời, chỉ tim comment đấy, mọi người trong phần cmt càng ngày càng hăng hái bàn luận.
An Lạc siết chặt điện thoại, ý gì đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.