Chương 35: Gặp nhau tình cờ, nhưng éo le
Hoa Tiểu Lê
25/05/2024
Nhờ nửa tháng phụ huynh đi vắng mà hai vợ chồng nhà họ Phí mặn nồng không ít.
Tuy nhiên Diêu Mỹ Nhân không hề rút đơn ly hôn.
Phí Thiệu Dương đang ngồi cùng Trương Như Ý ở ghế sau oto, dự là đi ăn tối thì nhận được tin nhắn từ luật sư.
“ Vợ ngài không hòa giải, tòa sẽ triệu tập lần hai”
Hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, Trương Như Ý nhìn biểu hiện này liền biết kim chủ có chuyện không vui, thế là ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh mà không dám nhiều lời.
Bữa tối anh không ngon miệng, ăn được chút thì nhàm chán uống rượu vang rồi rời bàn sớm. Trương Như Ý ăn chưa xong cũng phải nhanh chóng đi theo.
***
Diêu Mỹ Nhân gặp một đối tác quan trọng cũng ở nhà hàng này, nhưng cô tới không phải để ăn mà để bàn lại một chút thỏa thuận trên hợp đồng. Dù giỏi giang nhưng phụ nữ trên thương trường đôi khi vẫn bị đám đàn ông làm khó dễ không ít. Hôm nay cô không hài lòng, không những không ăn được gì mà tâm trạng cũng không vui. Bận công ty lại phải chạy tới tòa án, lu bu bao việc.
Trong lúc lơ đãng, cô lùi xe bị va vào một chiếc Maserati màu đen bên cạnh. Diêu Mỹ Nhân thở dài chán nản bước xuống xem xét tình hình, vết xước dài cỡ 1 gang tay, chiếc xe này có vẻ là phiên bản đặc biệt vì nhìn qua cũng toát lên sự đắt tiền.
Cô nhìn quanh, không có ai cả. Diêu Mỹ Nhân không đói, cũng không muốn về nhà, nên đành đứng tại chỗ đợi chủ xe Maserati kia ra để đền bù thiệt hại. Dẫu vậy, trong lòng cô đang nghĩ nên nói chuyện ly hôn với bố mẹ hai bên như nào cho phải. Nghĩ lại thêm bực, Phí Thiệu Dương không có mặt trong buổi đầu tòa triệu tập, còn cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng ly hôn, thậm chí còn giục luật sự và “chạy tiền” để đẩy nhanh tiến độ.
Diêu Mỹ Nhân phiền não chui vào xe và tìm được bao thuốc lá của mình. Châm một điếu, cô đứng dựa vào thân xe, nhàn nhã nhả từng ngụm khói.
Cuối cùng cũng có người đi tới. Cô thấy hơi quen nhưng nhất thời chưa nhớ ngay được. Điếu thuốc được kẹp trên tay, Diêu Mỹ Nhân nhàn nhạt hỏi.
- Xin hỏi xe này của anh?
- Dạ…
- Xin lỗi, tôi đã bất cẩn làm xước xe anh, đây, ở gần phía đuôi, anh nghĩ nên đền bù như nào? Tôi sẽ phối hợp …
- Dạ… Xe này…
Nam thanh niên khá trẻ và bối rối khi đối mặt với Diêu Mỹ Nhân mặc cho cô nhiệt tình muốn chuộc lỗi. Khi cô đang chỉ tay vào vết xước dài trên chiếc xe sang, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Về thôi!
- Phí tổng…là…vợ…ngài…
Người đó lúng túng nhìn đối phương, cô ngẩng lên thì ngạc nhiên thấy chồng, tay anh được tay Trương Như Ý khoác lấy.
Nhân tình lập tức thả tay ra, còn anh thì nheo mắt nhìn vợ.
- Chuyện gì?
Cô lạnh nhạt chỉ vào vết xước xe.
- Xe anh à?
- Ừm!
Điếu thuốc được cô đưa lên miệng hút tiếp, sau khi nhả khói nghi ngút thì cong môi cười. Dáng vẻ bất cần lại ngông nghênh lần đầu lộ ra trước mặt Phí Thiệu Dương.
- Phí tổng cũng rạch ròi đấy. Xe chở vợ khác, xe chở bồ khác, tài xế mỗi xe cũng không giống nhau.
Cô gọi anh đầy xa lạ và khách sáo, hai người còn lại thì thấy thật kì cục. Vợ chồng nhà này chắc chán nhau lắm rồi, mà vợ còn không biết xe chồng, lại còn gặp trong tình cảnh éo le nữa.
Diêu Mỹ Nhân không hút thêm mà dí điếu thuốc xuống đất cho tắt hẳn mới ném vào thùng rác, chuẩn chỉ chứ không tùy tiện. Cô hất hàm về chiếc Maserati và nói tiếp.
- Xe này chắc anh thích lắm. Vết xước kia cần đền bao nhiêu?
Trương Như Ý và nam tài xế là trợ lý riêng của Phí Thiệu Dương im thin thít, không khí bãi đậu xe ngoài trời nhưng ngột ngạt khó tả.
- Không cần đền.
Cô gật gù nhưng lời nói ra châm biếm không khách khí.
- Cũng phải, ai là chồng lại để vợ đền chiếc xe chuyên chở bồ chứ. Dù là lỗi của tôi trước, nhưng cảm ơn Phí tổng đã hào phóng bỏ qua.
- Em cũng nhớ mình là vợ tôi nhỉ?
Phí Thiệu Dương quắc mắt nhìn sang Trương Như Ý, cô nhân tình bé nhỏ biết điều liền lánh mặt. Nam trợ lý cũng hiểu ý né luôn.
Chỉ còn lại hai vợ chồng.
- Anh không tới tòa, tưởng sếp Phí bận rộn thế nào, hóa ra cũng không bận lắm, dành thời gian đi ăn đi chơi lãng mạn cơ mà. Là tôi nghĩ nhiều rồi.
- Tôi đã nói là tôi không ly hôn.
Cô nhún vai dửng dưng.
- Không sao! Một mình tôi ly hôn vẫn được, lâu hơn chút thôi… Vậy không phiền anh hẹn hò nữa. Chúc vui!
Khi cô lướt qua người anh để rời đi thì lại bị anh giữ tay.
- Thái độ cái kiểu gì vậy? Sao em không tức giận?
Lần này cô cười thành tiếng.
- Kiểu gì là kiểu gì? Sao tôi phải tức giận, chuyện anh ngoại tình đã quá đỗi bình thường, chuyện anh không tới tòa và không chịu ly hôn cũng đều nằm trong dự đoán của tôi. Tôi tức giận làm gì cho mệt thân cơ chứ. Nực cười!
Diêu Mỹ Nhân thẳng tay hất chồng ra. Cô vào xe của mình rồi đóng rầm cửa một cái, sau đó nhấn mạnh ga đi mất hút, bỏ lại Phí Thiệu Dương đang bức bối bực bội.
- Không tức giận mà đóng cửa mạnh thế. Lại còn hút thuốc lá. Em làm cái quần què gì mà dám hút thuốc lá, hả??
Phí Thiệu Dương tự lẩm bẩm, lại còn vô thức dùng kiểu ngôn ngữ phàn nàn giống vợ. Rõ ràng anh cũng hút thuốc lá, nhưng thấy cô hút thuốc lá anh lại không chấp nhận được.
Tuy nhiên Diêu Mỹ Nhân không hề rút đơn ly hôn.
Phí Thiệu Dương đang ngồi cùng Trương Như Ý ở ghế sau oto, dự là đi ăn tối thì nhận được tin nhắn từ luật sư.
“ Vợ ngài không hòa giải, tòa sẽ triệu tập lần hai”
Hai hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, Trương Như Ý nhìn biểu hiện này liền biết kim chủ có chuyện không vui, thế là ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh mà không dám nhiều lời.
Bữa tối anh không ngon miệng, ăn được chút thì nhàm chán uống rượu vang rồi rời bàn sớm. Trương Như Ý ăn chưa xong cũng phải nhanh chóng đi theo.
***
Diêu Mỹ Nhân gặp một đối tác quan trọng cũng ở nhà hàng này, nhưng cô tới không phải để ăn mà để bàn lại một chút thỏa thuận trên hợp đồng. Dù giỏi giang nhưng phụ nữ trên thương trường đôi khi vẫn bị đám đàn ông làm khó dễ không ít. Hôm nay cô không hài lòng, không những không ăn được gì mà tâm trạng cũng không vui. Bận công ty lại phải chạy tới tòa án, lu bu bao việc.
Trong lúc lơ đãng, cô lùi xe bị va vào một chiếc Maserati màu đen bên cạnh. Diêu Mỹ Nhân thở dài chán nản bước xuống xem xét tình hình, vết xước dài cỡ 1 gang tay, chiếc xe này có vẻ là phiên bản đặc biệt vì nhìn qua cũng toát lên sự đắt tiền.
Cô nhìn quanh, không có ai cả. Diêu Mỹ Nhân không đói, cũng không muốn về nhà, nên đành đứng tại chỗ đợi chủ xe Maserati kia ra để đền bù thiệt hại. Dẫu vậy, trong lòng cô đang nghĩ nên nói chuyện ly hôn với bố mẹ hai bên như nào cho phải. Nghĩ lại thêm bực, Phí Thiệu Dương không có mặt trong buổi đầu tòa triệu tập, còn cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng ly hôn, thậm chí còn giục luật sự và “chạy tiền” để đẩy nhanh tiến độ.
Diêu Mỹ Nhân phiền não chui vào xe và tìm được bao thuốc lá của mình. Châm một điếu, cô đứng dựa vào thân xe, nhàn nhã nhả từng ngụm khói.
Cuối cùng cũng có người đi tới. Cô thấy hơi quen nhưng nhất thời chưa nhớ ngay được. Điếu thuốc được kẹp trên tay, Diêu Mỹ Nhân nhàn nhạt hỏi.
- Xin hỏi xe này của anh?
- Dạ…
- Xin lỗi, tôi đã bất cẩn làm xước xe anh, đây, ở gần phía đuôi, anh nghĩ nên đền bù như nào? Tôi sẽ phối hợp …
- Dạ… Xe này…
Nam thanh niên khá trẻ và bối rối khi đối mặt với Diêu Mỹ Nhân mặc cho cô nhiệt tình muốn chuộc lỗi. Khi cô đang chỉ tay vào vết xước dài trên chiếc xe sang, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Về thôi!
- Phí tổng…là…vợ…ngài…
Người đó lúng túng nhìn đối phương, cô ngẩng lên thì ngạc nhiên thấy chồng, tay anh được tay Trương Như Ý khoác lấy.
Nhân tình lập tức thả tay ra, còn anh thì nheo mắt nhìn vợ.
- Chuyện gì?
Cô lạnh nhạt chỉ vào vết xước xe.
- Xe anh à?
- Ừm!
Điếu thuốc được cô đưa lên miệng hút tiếp, sau khi nhả khói nghi ngút thì cong môi cười. Dáng vẻ bất cần lại ngông nghênh lần đầu lộ ra trước mặt Phí Thiệu Dương.
- Phí tổng cũng rạch ròi đấy. Xe chở vợ khác, xe chở bồ khác, tài xế mỗi xe cũng không giống nhau.
Cô gọi anh đầy xa lạ và khách sáo, hai người còn lại thì thấy thật kì cục. Vợ chồng nhà này chắc chán nhau lắm rồi, mà vợ còn không biết xe chồng, lại còn gặp trong tình cảnh éo le nữa.
Diêu Mỹ Nhân không hút thêm mà dí điếu thuốc xuống đất cho tắt hẳn mới ném vào thùng rác, chuẩn chỉ chứ không tùy tiện. Cô hất hàm về chiếc Maserati và nói tiếp.
- Xe này chắc anh thích lắm. Vết xước kia cần đền bao nhiêu?
Trương Như Ý và nam tài xế là trợ lý riêng của Phí Thiệu Dương im thin thít, không khí bãi đậu xe ngoài trời nhưng ngột ngạt khó tả.
- Không cần đền.
Cô gật gù nhưng lời nói ra châm biếm không khách khí.
- Cũng phải, ai là chồng lại để vợ đền chiếc xe chuyên chở bồ chứ. Dù là lỗi của tôi trước, nhưng cảm ơn Phí tổng đã hào phóng bỏ qua.
- Em cũng nhớ mình là vợ tôi nhỉ?
Phí Thiệu Dương quắc mắt nhìn sang Trương Như Ý, cô nhân tình bé nhỏ biết điều liền lánh mặt. Nam trợ lý cũng hiểu ý né luôn.
Chỉ còn lại hai vợ chồng.
- Anh không tới tòa, tưởng sếp Phí bận rộn thế nào, hóa ra cũng không bận lắm, dành thời gian đi ăn đi chơi lãng mạn cơ mà. Là tôi nghĩ nhiều rồi.
- Tôi đã nói là tôi không ly hôn.
Cô nhún vai dửng dưng.
- Không sao! Một mình tôi ly hôn vẫn được, lâu hơn chút thôi… Vậy không phiền anh hẹn hò nữa. Chúc vui!
Khi cô lướt qua người anh để rời đi thì lại bị anh giữ tay.
- Thái độ cái kiểu gì vậy? Sao em không tức giận?
Lần này cô cười thành tiếng.
- Kiểu gì là kiểu gì? Sao tôi phải tức giận, chuyện anh ngoại tình đã quá đỗi bình thường, chuyện anh không tới tòa và không chịu ly hôn cũng đều nằm trong dự đoán của tôi. Tôi tức giận làm gì cho mệt thân cơ chứ. Nực cười!
Diêu Mỹ Nhân thẳng tay hất chồng ra. Cô vào xe của mình rồi đóng rầm cửa một cái, sau đó nhấn mạnh ga đi mất hút, bỏ lại Phí Thiệu Dương đang bức bối bực bội.
- Không tức giận mà đóng cửa mạnh thế. Lại còn hút thuốc lá. Em làm cái quần què gì mà dám hút thuốc lá, hả??
Phí Thiệu Dương tự lẩm bẩm, lại còn vô thức dùng kiểu ngôn ngữ phàn nàn giống vợ. Rõ ràng anh cũng hút thuốc lá, nhưng thấy cô hút thuốc lá anh lại không chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.