Chương 6
Dạ Man
02/12/2016
Tống Khinh Dương trở lại hồi lâu, mấy người kia nhìn anh. “Tống thiếu, lúc nào thân thiết như thế? Cậu trước đây không phải là rất phản cảm những phỏng vấn này sao?’’ Những người tinh ranh này vừa nhìn liền nhìn ra mờ ám.
Tống Khinh Dương không nhanh không chậm trả lời một câu, “Trước đây là trước đây.’’
Tất cả mọi người đã hiểu, ý tại ngôn ngoại. Bọn họ vẫn tò mò.
Ngày thứ hai, Tống Khinh Dương đi thành phố C công tác, đang trôi qua trong một buổi sáng bận rộn. Lúc ăn cơm trưa, anh giao phó trợ lý đi mua một tờ báo Hoa Tân.
Anh thấy bài báo của đại hội ngày hôm qua, kí tên – Chử Duy Nhất, anh dừng ở cái tên đó hơi xuất thần. Ngoài cửa có người gõ cửa.
“Mời vào – “
Trợ lý cầm văn kiện, “Tống tổng đây là văn kiện cần ký, anh xem qua.’’
Tống Khinh Dương xem qua từng cái, ký tên. “Tìm giúp tôi một cây kéo.’’
“Được.’’
Thời gian vội vã, Chử Duy Nhất đã bắt đầu làm việc ở tòa soạn báo. Nhiệt độ càng ngày càng cao, có đôi khi ban ngày bọn họ cần đi ra ngoài thu thập tin tức, khi trở về mặt phơi nắng đến đỏ bừng. Có vài người không muốn đi ra ngoài, thì đều giao cho Chử Duy Nhất.
Chử Duy Nhất đang cùng Đường Vi thảo luận bản thảo, chủ nhiệm đến hỏi, “Tiểu Chử, chỗ đó nhà cô không phải là muốn phá bỏ sao?’’
“Là vùng đường Vân Nam kia sao? Hai năm trước đã nói rồi mà.’’
Chử Duy Nhất trả lời, “Hàng xóm hai bên đều nói thế, nhưng mà hiện tại thời gian còn chưa xác định.’’
“Duy Nhất, cô phải vùng lên?’’
Hay là tuyệt đại đa số người đều cho rằng phá bỏ và dời đi nơi khác là tốt, nhưng Chử Duy Nhất cũng không nghĩ đến. Căn nhà nhận lại kia chính là tất cả hồi ức tốt đẹp của cô, cô không nỡ.
Cô trở về từ phương Bắc cũng là vì chuyện nhà, lúc bà nội qua đời đem nhà cửa để lại cho cô, nhưng vẫn là tên cha Chử.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười cười.
Thứ sáu, Chử Duy Nhất đi một nhà hàng Thái Phường mới mở trong thành phố. Phỏng vấn kết thúc,vừa lúc là khoảng thời gian ăn cơm, quản lí mời cô ở nhà hàng dùng cơm.
Tầng này là nhà hàng thức ăn chay năm nay vừa khai thác, quản lí đề cử mấy món ăn nổi tiếng nhà hàng. “Du Bát Diện (1), Đóa Tiêu Ngư (2) chính là món ăn sở trường của đầu bếp chúng tôi, cô nhất định phải nếm thử.
*Du Bát Diện: một món mì phở truyền thống, có vị cay.
*Đóa Tiêu Ngư: món ăn cay, phổ biến ở Hồ Nam.(P/s: Mình ko dẫn hình được, các bạn thông cảm.)
Chấm thức ăn ngon,Chử Duy Nhất liếc nhìn, mỗi món đều rất tinh xảo. Mới vừa trong lúc phỏng vấn cô cũng hiểu được, đầu bếp nơi này là do ông chủ tự mình đi Đài Loan mời đến đây, có thể nói ông chủ là một người có lòng.
Chử Duy Nhất cầm camera chụp vài tấm hình, nếu như thêm vào mấy tấm hình của nhà hàng so với chữ nghĩa đơn thuần phác họa ở trong tạp chí có thể rất hiệu quả.
Tống Khinh Dương cùng bạn đến đây dùng cơm, là nhà hàng kiểu mở, cho nên anh liếc mắt liền thấy Chử Duy Nhất, thấy cô đang nghiêm túc sắp xếp ảnh chụp, anh bất giác cười một tiếng.
Bạn đi cùng nhìn theo ánh mắt anh, “Ký giả?’’
“Ừm.’’ Tống Khinh Dương gật đầu một cái.
“Năm ngoái lúc khai trương, cậu cũng không có ý muốn tuyên truyền, sao đã qua nửa năm rồi muốn tuyên truyền?’’ Người nọ bừng tỉnh hiểu ra, là cô ấy!
“Khi đó không có người thích hợp.’’ Tống Khinh Dương đáp.
“Không phải là cậu coi trọng vóc người xinh đẹp chứ.’’ Cậu bạn cười đùa.
Tống Khinh Dương sững sờ một chút, Chử Duy Nhất cũng thấy anh, mâu quang hơi sững sờ.
Chử Duy Nhất đi tới chuẩn bị chào hỏi rồi đi.
Tống Khinh Dương hỏi, “Đến đây thu thập tin tức?’’
“Gần đây tạp chí làm chuyên mục mỹ thực, tôi và đồng sự phụ trách.’’
Tống Khinh Dương gật đầu, giới thiệu, “Đây là ký giả tòa soạn báo Hoa Tân, Chử Duy Nhất. Đây là bạn tôi, Trác Thiên.’’
Trác Thiên không dấu vết đánh giá cô, “Xin chào, tôi thường xuyên đến đây dùng cơm, có gì cần cứ việc nói, tôi tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.’’
(Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì nói nấy.)
Thành phố D rất lớn, từ lần trước hai người đã hơn nửa tháng không gặp nhau.
Tống Khinh Dương dừng ở mặt mũi cô, da hình như đen hơn, song phụ trợ cho con mắt càng thêm trong trẻo, “Phỏng vấn lần trước cô và đồng sự cô nói còn đang chuẩn bị sao?’’
Chử Duy Nhất xấu hổ, “Ừ, tôi sợ làm phiền anh.’’
“Nếu như tôi đã đáp ứng cũng sẽ không đổi ý, lẽ nào ở trong mắt cô tôi là người nói không giữ lời?’’ Tống Khinh Dương cầm chiếc đũa, tư thái vân đạm phong khinh như vậy.
Trác Thiên ngây ngẩn cả người, anh như cười như không, “Tống Khinh Dương cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng phỏng vấn.’’
Chử Duy Nhất nhìn thẳng vào anh, cô nuốt cổ họng một cái, ‘Như vậy thứ bảy anh có rảnh hay không?’’
“Cô hẹn tôi?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
Chử Duy Nhất gật đầu, “Thời gian trên có được không?’’
Tống Khinh Dương để đũa xuống, không nhanh không chậm, “Có thời gian.’’
Trác Thiên bị thái độ ngạo kiều này của Tống Khinh Dương làm giật mình, anh nên chụp lại mới đúng.
Cứ như vậy, Chử Duy Nhất ngồi cùng một bàn với họ. Trác Thiên ngược lại cho cô rất nhiều đề nghị, quà vặt đặc sắc ở thành phố D cậu ta biết rất nhiều. Chử Duy Nhất ghi lại.
Một bữa cơm rất vui vẻ.
“Cám ơn anh.’’ Chử Duy Nhất mắt đang cười.
“Đừng khách khí, cô là bạn học của Tống Khinh Dương, đều là người một nhà, được rồi, năm nay tôi chuẩn bị đi Đông Bắc du ngoạn, cô có đề cử gì tốt không?’’
Tống Khinh Dương ngước mắt nhìn qua.
Chử Duy Nhất nói, “Trước đây tôi đã làm qua nghiên cứu đơn giản.’’
“Vậy làm phiền cô gửi vào hòm thư của tôi, cám ơn cô nha, Duy Nhất.’’ Trác Thiên phấn chấn mà nói, một tay tự nhiên vỗ vỗ vai của Chử Duy Nhất.
Bỗng nhiên,một ánh mắt lạnh bắn qua.
Trên mặt Tống Khinh Dương không có biểu tình gì, “Trác Thiên, buổi chiều cậu không phải muốn đi gặp khách hàng sao?’’
Trác Thiên hậm hực mà thu tay về.
Ăn cơm xong, Trác Thiên về công ty trước, còn lại cô và Tống Khinh Dương ngồi ở chỗ đó.
“Làm thẻ căn cước xong chưa?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
“Xong rồi.’’ Chử Duy Nhất nhìn bức thư pháp bày ở cửa, chữ viết mạnh mẽ tiêu sái.
Người phục vụ đến dọn bàn, lại đổi lại hoa bách hợp mới ở trên bàn, làm cho tâm tình người ta vui vẻ không rõ.
Tay của Tống Khinh Dương tùy ý đặt ở trên bàn, “Không phải là phụ trách bố trí trang in của tờ báo sao? Sao lại bộ phận tạp chí rồi?’’
Chử Duy Nhất nhìn ánh mắt của anh, anh là nội song*, đàn ông có càng có vẻ anh khí. “Một tiền bối bộ phận tạp chí về chờ sinh, tạm thời tìm không được người thay, liền để cho tôi đi thôi.’’ Nói xong rồi, cô nghĩ tới điều gì,”Mấy ngày nay không phải là không liên hệ với anh, mỗi ngày tôi đều phải đi ra ngoài.’’ Đường Vi đã nói với cô nhiều lần, chỉ là trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đang bận, bận quá không có thời gian đi.
(Nội song: cách gọi một loại mắt hai mí.)
Tống Khinh Dương hơi nghiêng đầu, ánh mắt di động, “Cuối tuần này tôi đều có thời gian, mới vừa không phải cô nói muốn đi thưởng thức đồ ăn vặt sao? Tôi biết chỗ đó.’’ Tròng mắt anh trong sáng như sao trời, không phải là lạnh lùng, mà đặc biệt dịu dàng.
Chử Duy Nhất nhìn ngũ quan tuấn dật của anh thoáng ngây người, đẹp quá! Cô cũng nông cạn mất rồi.
Tống Khinh Dương ung dung thản nhiên mặc cho ánh mắt cô đánh giá. Chỉ chốc lát, Chử Duy Nhất mới phản ứng được, mình nhìn anh ta như vậy, thực sự rất không lễ phép. Cô bưng nước trà trước mặt nhợt nhạt nhấp một ngụm, “Hình như tôi luôn luôn làm phiền anh.’’
Càm Tống Khinh Dương căng thẳng, chốc lát, vẻ mặt như thường, “Tôi cô là bạn học, một cái nhấc tay mà thôi. Hơn nữa cô phỏng vấn tôi, với tôi là chuyện hữu lực (trong khả năng).’’ Anh thái độ thản nhiên, ngược lại làm cho Chử Duy Nhất thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày đó đồng nghiệp chúng tôi thấy tấm hình chụp ở hội liên hiệp công thương nghiệp ở đại hội, liền muốn làm bài tin tức của các cô.’’ Cô cũng không nói gì là các cô nhìn tấm hình của Tống Khinh Dương mới có thể xuân tâm đại động, mượn phỏng vấn muốn tiếp xúc nhiều với anh một chút.
Tống Khinh Dương hơi thiêu mi, “Nếu các cô thật sự có hứng thú. Ngược lại tôi có thể giới thiệu ba vị khác cho cô.''
Mâu quang Chử Duy Nhất trong nháy mắt sáng ngời, “Có thể thật sao?’’
Tống Khinh Dương bị vẻ mặt của cô lây nhiễm, anh cười nhạt gật đầu.
Chử Duy Nhất vừa phát hiện anh cười rộ lên ấm áp sạch sẽ. Lúc cô viết văn dùng nhiều “Khiêm khiêm quân tử ôn noãn như ngọc’’, hôm nay thực sự xem như là thấy được rồi.
“Sau khi chuyện thành, tôi mời anh ăn cơm.’’ Chử Duy Nhất cười.
“Được.’’
Cây ngô đồng ngoài cửa sổ lay động theo gió, tháng sáu, gió thổi, tâm động.
Buổi tối ngày thứ sáu, đồng nghiệp tòa soạn báo tổ chức liên hoan, Chử Duy Nhất lo lắng đến cuộc hẹn ngày mai với Tống Khinh Dương, cô liền không có thời gian có thể đi.
“Tiểu Chử, có phải có tình huống hay không? Mấy lần trước cô có thể theo chưa bao giờ vắng mặt cả?’’
Chử Duy Nhất mang theo túi, “Ngày mai có một cuộc phỏng vấn, tối về làm chút bài tập.’’
“Tiểu Chử, cô chịu khó như thế, chúng tôi cho là vẫn nên không nói gì.’’ Nói chuyện là tổ trưởng của trang báo xã hội, chừng ba mươi tuổi, nhỏ hơn cô ấy đều gọi cô ấy là Từ tỷ.
Cô ấy bình thường nói cũng thích kèm theo chế nhạo, mọi người cũng đã quen rồi. Bởi vì cô ấy là họ hàng của ông chủ, vừa đến tòa soạn báo liền được ủy nhiệm chức vụ, cho nên cô ấy đối xử với người ngoài khác hạng tự cho mình là rất cao.
Chử Duy Nhất cũng không để ý, cùng bọn họ ra khỏi tòa cao ốc. Mọi người đều tự lên xe, Đường Vi nói với cô, “Cậu chớ để trong lòng, chị ấy chính là như vậy, không quen nhìn người khác tốt. Ai bảo chúng ta trẻ tuổi xinh đẹp chứ.’’
Chử Duy Nhất cười vui vẻ, “Đúng vậy, người đẹp đi ăn cơm nhanh lên đi. Chơi vui đi.’’
‘’Cậu cũng đúng là, chuyện phỏng vấn nên là tớ và cậu cũng được, ngày mai cậu cực khổ rồi.’’
“Mau đi đi.’’ Chử Duy Nhất nói.
Chử Duy Nhất đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà đã là hai giờ sau rồi. Sau khi tốt nghiệp cô ăn ba bữa không đúng giờ, đến nỗi dạ dày không được tốt. Chỉ cần buổi sáng không ăn điểm tâm, dạ dày liền sẽ bắt đầu đau đớn.
Dùng nước hầm xương đã làm tối hôm qua, thêm gan heo vào, tí thịt, da, bỏ vào hai muỗng chao tương khô lâu năm, mì mua ở trong một cửa tiệm bên cạnh, tay giã bột, vị rất Q, cuối cùng dùng lửa nhỏ nấu từ từ, nửa nồi nước nấu hết một nửa rồi đổ vào một nắm rau cải.
Đây là sở trường giỏi nhất của Chử Duy Nhất, khi còn bé bà nội thường làm cho cô. Về sau bà nội qua đời, cô muốn ăn, lại tự bắt đầu học làm, nhưng cuối cùng cũng không nếm được cái mùi vị từng có kia nữa.
Cơm nước xong xuôi, cô mở máy tính ra, mở nhạc. Cô ngồi xếp bằng trên ghế salon, trên mặt bàn có kẹp một văn kiện, là bản thảo hội nghị “Hội liên hiệp công thương nghiệp’’ lần trước. Ở trong đó còn đang giữ lại, tư liệu của Tống Khinh Dương.
Tuổi 26, sinh nhật, ngày 6 tháng 6. Lúc thấy ngày sinh nhật, Chử Duy Nhất đột nhiên nở nụ cười, cái ngày này, ngày đầu tiên thi tốt nghiệp trung học.
Chiều cao 182. Nhóm máu O, con trai độc nhất trong nhà. Nhà ở: đường XX.
Chử Duy Nhất thực sự bội phục Đường Vi thậm chí ngay cả cái này cũng có thể tra ra được. Ai, internet thật đáng sợ, hay là nữ nhân thật đáng sợ.
Còn thêm một tấm ảnh Tống Khinh Dương ở cao trung, đồng phục học sinh màu xanh, anh ta mặc ngược lại không quê mùa chút nào, khi đó tất cả mọi người đều nói ra đồng phục học sinh xấu, kỳ thực nhìn mặc ở trên người ai thôi.
Trong ảnh chụp, Tống Khinh Dương một tay đút ở túi quần, đang nghiêng đầu nói với bạn học, chính là ở cái góc độ này bị người khác chụp nhanh, thiếu niên nho nhã, khi đó cô thật không có chút ấn tượng nào, ban khoa học xã hội và ban khoa học tự nhiên cách nhau xa như thế, không cùng xuất hiện cũng là điều bình thường, nếu như thật tụ tập cùng nhau đoán chừng yêu sớm sẽ phát triển rồi, thầy cô giáo cũng sốt ruột đến chết.
Tống Khinh Dương, trong đầu Chử Duy Nhất hiện lên khuôn mặt của anh.
Tống Khinh Dương không nhanh không chậm trả lời một câu, “Trước đây là trước đây.’’
Tất cả mọi người đã hiểu, ý tại ngôn ngoại. Bọn họ vẫn tò mò.
Ngày thứ hai, Tống Khinh Dương đi thành phố C công tác, đang trôi qua trong một buổi sáng bận rộn. Lúc ăn cơm trưa, anh giao phó trợ lý đi mua một tờ báo Hoa Tân.
Anh thấy bài báo của đại hội ngày hôm qua, kí tên – Chử Duy Nhất, anh dừng ở cái tên đó hơi xuất thần. Ngoài cửa có người gõ cửa.
“Mời vào – “
Trợ lý cầm văn kiện, “Tống tổng đây là văn kiện cần ký, anh xem qua.’’
Tống Khinh Dương xem qua từng cái, ký tên. “Tìm giúp tôi một cây kéo.’’
“Được.’’
Thời gian vội vã, Chử Duy Nhất đã bắt đầu làm việc ở tòa soạn báo. Nhiệt độ càng ngày càng cao, có đôi khi ban ngày bọn họ cần đi ra ngoài thu thập tin tức, khi trở về mặt phơi nắng đến đỏ bừng. Có vài người không muốn đi ra ngoài, thì đều giao cho Chử Duy Nhất.
Chử Duy Nhất đang cùng Đường Vi thảo luận bản thảo, chủ nhiệm đến hỏi, “Tiểu Chử, chỗ đó nhà cô không phải là muốn phá bỏ sao?’’
“Là vùng đường Vân Nam kia sao? Hai năm trước đã nói rồi mà.’’
Chử Duy Nhất trả lời, “Hàng xóm hai bên đều nói thế, nhưng mà hiện tại thời gian còn chưa xác định.’’
“Duy Nhất, cô phải vùng lên?’’
Hay là tuyệt đại đa số người đều cho rằng phá bỏ và dời đi nơi khác là tốt, nhưng Chử Duy Nhất cũng không nghĩ đến. Căn nhà nhận lại kia chính là tất cả hồi ức tốt đẹp của cô, cô không nỡ.
Cô trở về từ phương Bắc cũng là vì chuyện nhà, lúc bà nội qua đời đem nhà cửa để lại cho cô, nhưng vẫn là tên cha Chử.
Cô không thể làm gì khác hơn là cười cười.
Thứ sáu, Chử Duy Nhất đi một nhà hàng Thái Phường mới mở trong thành phố. Phỏng vấn kết thúc,vừa lúc là khoảng thời gian ăn cơm, quản lí mời cô ở nhà hàng dùng cơm.
Tầng này là nhà hàng thức ăn chay năm nay vừa khai thác, quản lí đề cử mấy món ăn nổi tiếng nhà hàng. “Du Bát Diện (1), Đóa Tiêu Ngư (2) chính là món ăn sở trường của đầu bếp chúng tôi, cô nhất định phải nếm thử.
*Du Bát Diện: một món mì phở truyền thống, có vị cay.
*Đóa Tiêu Ngư: món ăn cay, phổ biến ở Hồ Nam.(P/s: Mình ko dẫn hình được, các bạn thông cảm.)
Chấm thức ăn ngon,Chử Duy Nhất liếc nhìn, mỗi món đều rất tinh xảo. Mới vừa trong lúc phỏng vấn cô cũng hiểu được, đầu bếp nơi này là do ông chủ tự mình đi Đài Loan mời đến đây, có thể nói ông chủ là một người có lòng.
Chử Duy Nhất cầm camera chụp vài tấm hình, nếu như thêm vào mấy tấm hình của nhà hàng so với chữ nghĩa đơn thuần phác họa ở trong tạp chí có thể rất hiệu quả.
Tống Khinh Dương cùng bạn đến đây dùng cơm, là nhà hàng kiểu mở, cho nên anh liếc mắt liền thấy Chử Duy Nhất, thấy cô đang nghiêm túc sắp xếp ảnh chụp, anh bất giác cười một tiếng.
Bạn đi cùng nhìn theo ánh mắt anh, “Ký giả?’’
“Ừm.’’ Tống Khinh Dương gật đầu một cái.
“Năm ngoái lúc khai trương, cậu cũng không có ý muốn tuyên truyền, sao đã qua nửa năm rồi muốn tuyên truyền?’’ Người nọ bừng tỉnh hiểu ra, là cô ấy!
“Khi đó không có người thích hợp.’’ Tống Khinh Dương đáp.
“Không phải là cậu coi trọng vóc người xinh đẹp chứ.’’ Cậu bạn cười đùa.
Tống Khinh Dương sững sờ một chút, Chử Duy Nhất cũng thấy anh, mâu quang hơi sững sờ.
Chử Duy Nhất đi tới chuẩn bị chào hỏi rồi đi.
Tống Khinh Dương hỏi, “Đến đây thu thập tin tức?’’
“Gần đây tạp chí làm chuyên mục mỹ thực, tôi và đồng sự phụ trách.’’
Tống Khinh Dương gật đầu, giới thiệu, “Đây là ký giả tòa soạn báo Hoa Tân, Chử Duy Nhất. Đây là bạn tôi, Trác Thiên.’’
Trác Thiên không dấu vết đánh giá cô, “Xin chào, tôi thường xuyên đến đây dùng cơm, có gì cần cứ việc nói, tôi tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.’’
(Tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì nói nấy.)
Thành phố D rất lớn, từ lần trước hai người đã hơn nửa tháng không gặp nhau.
Tống Khinh Dương dừng ở mặt mũi cô, da hình như đen hơn, song phụ trợ cho con mắt càng thêm trong trẻo, “Phỏng vấn lần trước cô và đồng sự cô nói còn đang chuẩn bị sao?’’
Chử Duy Nhất xấu hổ, “Ừ, tôi sợ làm phiền anh.’’
“Nếu như tôi đã đáp ứng cũng sẽ không đổi ý, lẽ nào ở trong mắt cô tôi là người nói không giữ lời?’’ Tống Khinh Dương cầm chiếc đũa, tư thái vân đạm phong khinh như vậy.
Trác Thiên ngây ngẩn cả người, anh như cười như không, “Tống Khinh Dương cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng phỏng vấn.’’
Chử Duy Nhất nhìn thẳng vào anh, cô nuốt cổ họng một cái, ‘Như vậy thứ bảy anh có rảnh hay không?’’
“Cô hẹn tôi?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
Chử Duy Nhất gật đầu, “Thời gian trên có được không?’’
Tống Khinh Dương để đũa xuống, không nhanh không chậm, “Có thời gian.’’
Trác Thiên bị thái độ ngạo kiều này của Tống Khinh Dương làm giật mình, anh nên chụp lại mới đúng.
Cứ như vậy, Chử Duy Nhất ngồi cùng một bàn với họ. Trác Thiên ngược lại cho cô rất nhiều đề nghị, quà vặt đặc sắc ở thành phố D cậu ta biết rất nhiều. Chử Duy Nhất ghi lại.
Một bữa cơm rất vui vẻ.
“Cám ơn anh.’’ Chử Duy Nhất mắt đang cười.
“Đừng khách khí, cô là bạn học của Tống Khinh Dương, đều là người một nhà, được rồi, năm nay tôi chuẩn bị đi Đông Bắc du ngoạn, cô có đề cử gì tốt không?’’
Tống Khinh Dương ngước mắt nhìn qua.
Chử Duy Nhất nói, “Trước đây tôi đã làm qua nghiên cứu đơn giản.’’
“Vậy làm phiền cô gửi vào hòm thư của tôi, cám ơn cô nha, Duy Nhất.’’ Trác Thiên phấn chấn mà nói, một tay tự nhiên vỗ vỗ vai của Chử Duy Nhất.
Bỗng nhiên,một ánh mắt lạnh bắn qua.
Trên mặt Tống Khinh Dương không có biểu tình gì, “Trác Thiên, buổi chiều cậu không phải muốn đi gặp khách hàng sao?’’
Trác Thiên hậm hực mà thu tay về.
Ăn cơm xong, Trác Thiên về công ty trước, còn lại cô và Tống Khinh Dương ngồi ở chỗ đó.
“Làm thẻ căn cước xong chưa?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
“Xong rồi.’’ Chử Duy Nhất nhìn bức thư pháp bày ở cửa, chữ viết mạnh mẽ tiêu sái.
Người phục vụ đến dọn bàn, lại đổi lại hoa bách hợp mới ở trên bàn, làm cho tâm tình người ta vui vẻ không rõ.
Tay của Tống Khinh Dương tùy ý đặt ở trên bàn, “Không phải là phụ trách bố trí trang in của tờ báo sao? Sao lại bộ phận tạp chí rồi?’’
Chử Duy Nhất nhìn ánh mắt của anh, anh là nội song*, đàn ông có càng có vẻ anh khí. “Một tiền bối bộ phận tạp chí về chờ sinh, tạm thời tìm không được người thay, liền để cho tôi đi thôi.’’ Nói xong rồi, cô nghĩ tới điều gì,”Mấy ngày nay không phải là không liên hệ với anh, mỗi ngày tôi đều phải đi ra ngoài.’’ Đường Vi đã nói với cô nhiều lần, chỉ là trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đang bận, bận quá không có thời gian đi.
(Nội song: cách gọi một loại mắt hai mí.)
Tống Khinh Dương hơi nghiêng đầu, ánh mắt di động, “Cuối tuần này tôi đều có thời gian, mới vừa không phải cô nói muốn đi thưởng thức đồ ăn vặt sao? Tôi biết chỗ đó.’’ Tròng mắt anh trong sáng như sao trời, không phải là lạnh lùng, mà đặc biệt dịu dàng.
Chử Duy Nhất nhìn ngũ quan tuấn dật của anh thoáng ngây người, đẹp quá! Cô cũng nông cạn mất rồi.
Tống Khinh Dương ung dung thản nhiên mặc cho ánh mắt cô đánh giá. Chỉ chốc lát, Chử Duy Nhất mới phản ứng được, mình nhìn anh ta như vậy, thực sự rất không lễ phép. Cô bưng nước trà trước mặt nhợt nhạt nhấp một ngụm, “Hình như tôi luôn luôn làm phiền anh.’’
Càm Tống Khinh Dương căng thẳng, chốc lát, vẻ mặt như thường, “Tôi cô là bạn học, một cái nhấc tay mà thôi. Hơn nữa cô phỏng vấn tôi, với tôi là chuyện hữu lực (trong khả năng).’’ Anh thái độ thản nhiên, ngược lại làm cho Chử Duy Nhất thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày đó đồng nghiệp chúng tôi thấy tấm hình chụp ở hội liên hiệp công thương nghiệp ở đại hội, liền muốn làm bài tin tức của các cô.’’ Cô cũng không nói gì là các cô nhìn tấm hình của Tống Khinh Dương mới có thể xuân tâm đại động, mượn phỏng vấn muốn tiếp xúc nhiều với anh một chút.
Tống Khinh Dương hơi thiêu mi, “Nếu các cô thật sự có hứng thú. Ngược lại tôi có thể giới thiệu ba vị khác cho cô.''
Mâu quang Chử Duy Nhất trong nháy mắt sáng ngời, “Có thể thật sao?’’
Tống Khinh Dương bị vẻ mặt của cô lây nhiễm, anh cười nhạt gật đầu.
Chử Duy Nhất vừa phát hiện anh cười rộ lên ấm áp sạch sẽ. Lúc cô viết văn dùng nhiều “Khiêm khiêm quân tử ôn noãn như ngọc’’, hôm nay thực sự xem như là thấy được rồi.
“Sau khi chuyện thành, tôi mời anh ăn cơm.’’ Chử Duy Nhất cười.
“Được.’’
Cây ngô đồng ngoài cửa sổ lay động theo gió, tháng sáu, gió thổi, tâm động.
Buổi tối ngày thứ sáu, đồng nghiệp tòa soạn báo tổ chức liên hoan, Chử Duy Nhất lo lắng đến cuộc hẹn ngày mai với Tống Khinh Dương, cô liền không có thời gian có thể đi.
“Tiểu Chử, có phải có tình huống hay không? Mấy lần trước cô có thể theo chưa bao giờ vắng mặt cả?’’
Chử Duy Nhất mang theo túi, “Ngày mai có một cuộc phỏng vấn, tối về làm chút bài tập.’’
“Tiểu Chử, cô chịu khó như thế, chúng tôi cho là vẫn nên không nói gì.’’ Nói chuyện là tổ trưởng của trang báo xã hội, chừng ba mươi tuổi, nhỏ hơn cô ấy đều gọi cô ấy là Từ tỷ.
Cô ấy bình thường nói cũng thích kèm theo chế nhạo, mọi người cũng đã quen rồi. Bởi vì cô ấy là họ hàng của ông chủ, vừa đến tòa soạn báo liền được ủy nhiệm chức vụ, cho nên cô ấy đối xử với người ngoài khác hạng tự cho mình là rất cao.
Chử Duy Nhất cũng không để ý, cùng bọn họ ra khỏi tòa cao ốc. Mọi người đều tự lên xe, Đường Vi nói với cô, “Cậu chớ để trong lòng, chị ấy chính là như vậy, không quen nhìn người khác tốt. Ai bảo chúng ta trẻ tuổi xinh đẹp chứ.’’
Chử Duy Nhất cười vui vẻ, “Đúng vậy, người đẹp đi ăn cơm nhanh lên đi. Chơi vui đi.’’
‘’Cậu cũng đúng là, chuyện phỏng vấn nên là tớ và cậu cũng được, ngày mai cậu cực khổ rồi.’’
“Mau đi đi.’’ Chử Duy Nhất nói.
Chử Duy Nhất đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Về đến nhà đã là hai giờ sau rồi. Sau khi tốt nghiệp cô ăn ba bữa không đúng giờ, đến nỗi dạ dày không được tốt. Chỉ cần buổi sáng không ăn điểm tâm, dạ dày liền sẽ bắt đầu đau đớn.
Dùng nước hầm xương đã làm tối hôm qua, thêm gan heo vào, tí thịt, da, bỏ vào hai muỗng chao tương khô lâu năm, mì mua ở trong một cửa tiệm bên cạnh, tay giã bột, vị rất Q, cuối cùng dùng lửa nhỏ nấu từ từ, nửa nồi nước nấu hết một nửa rồi đổ vào một nắm rau cải.
Đây là sở trường giỏi nhất của Chử Duy Nhất, khi còn bé bà nội thường làm cho cô. Về sau bà nội qua đời, cô muốn ăn, lại tự bắt đầu học làm, nhưng cuối cùng cũng không nếm được cái mùi vị từng có kia nữa.
Cơm nước xong xuôi, cô mở máy tính ra, mở nhạc. Cô ngồi xếp bằng trên ghế salon, trên mặt bàn có kẹp một văn kiện, là bản thảo hội nghị “Hội liên hiệp công thương nghiệp’’ lần trước. Ở trong đó còn đang giữ lại, tư liệu của Tống Khinh Dương.
Tuổi 26, sinh nhật, ngày 6 tháng 6. Lúc thấy ngày sinh nhật, Chử Duy Nhất đột nhiên nở nụ cười, cái ngày này, ngày đầu tiên thi tốt nghiệp trung học.
Chiều cao 182. Nhóm máu O, con trai độc nhất trong nhà. Nhà ở: đường XX.
Chử Duy Nhất thực sự bội phục Đường Vi thậm chí ngay cả cái này cũng có thể tra ra được. Ai, internet thật đáng sợ, hay là nữ nhân thật đáng sợ.
Còn thêm một tấm ảnh Tống Khinh Dương ở cao trung, đồng phục học sinh màu xanh, anh ta mặc ngược lại không quê mùa chút nào, khi đó tất cả mọi người đều nói ra đồng phục học sinh xấu, kỳ thực nhìn mặc ở trên người ai thôi.
Trong ảnh chụp, Tống Khinh Dương một tay đút ở túi quần, đang nghiêng đầu nói với bạn học, chính là ở cái góc độ này bị người khác chụp nhanh, thiếu niên nho nhã, khi đó cô thật không có chút ấn tượng nào, ban khoa học xã hội và ban khoa học tự nhiên cách nhau xa như thế, không cùng xuất hiện cũng là điều bình thường, nếu như thật tụ tập cùng nhau đoán chừng yêu sớm sẽ phát triển rồi, thầy cô giáo cũng sốt ruột đến chết.
Tống Khinh Dương, trong đầu Chử Duy Nhất hiện lên khuôn mặt của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.