Chương 39: Đập nát chổ này cho tôi !
CâuCa
30/01/2024
Tịnh Nhi nghe thấy động tĩnh ở bên trong căn nhà, lúc này cô cũng làm hoàn tất tách xong những phần bị dính trên tờ giấy. Vì ở đây không có máy sấy khô, cô đành phải để nó nằm ngang lên phơi trên nóc xe hơi của Mễ Thiên Hàm.
Cô cởi vội đôi găng tay, rồi mới đi vào trong xem tình huống gì đang xảy ra. Bước vào trong, cô chỉ ngơ ngác nhìn về hai cô gái đang được Mễ Thiên Hàm sơ cứu. Đang định hỏi rõ thì cậu ta đã lên tiếng trước.
“Em mau mang nước lại đây!”
Tịnh Nhi chín phần mười đã hiểu được vấn đề, cũng biết được hai cô gái đó là ai. Cô gật đầu rồi chạy ra ngoài, trong xe vẫn còn lại vài chai nước suối bọn họ đã mua lúc trên đường đi đến đây.
Cô mang tất cả vào bên trong đưa cho Mễ Thiên Hàm, rồi mới nhìn sang Mặc Phong. Anh ta lúc này cũng đã nói chuyện điện thoại xong, vừa ngồi xuống ghế im lặng quan sát cả hai người trước mặt. Thái độ vẫn lạnh lùng vốn có, không biểu hiện một chút tâm tình vui vẻ.
Đợi một hồi cho bọn họ lấy lại được bình tĩnh, cơ thể tuy có vẻ vẫn còn rất suy yếu. Nhưng bây giờ đã lên tiếng nói chuyện được, tâm tình rất phức tạp.
Một trong hai cô gái mạnh dạng lên tiếng hỏi trước, tay vẫn đang cầm chai nước Mễ Thiên Hàm đưa cho.
“Cảm ơn, các người là ai?”
Thấy bọn họ ăn mặc rất lịch sự, nhất là vị đang ngồi trên ghế. Gương mặt sáng đẹp hoàn mỹ, không giống như người xấu. Dần dần họ cũng buông thả cảnh giác, nhìn một lượt rồi dừng lại ở trước mặt Tịnh Nhi.
Mặc Phong đương nhiên là không quan tâm đến câu hỏi đó, im lặng dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người mà hỏi ngược lại.
“Hai cô tên gì?”
Không cần phải nói, Tịnh Nhi cũng biết không phải đơn thuần anh ta hỏi như vậy. Cũng là muốn chắc chắn bọn họ chính là hai người bị mất tích mấy ngày qua. Còn nếu như là không phải, có lẽ sẽ rất phiền phức.
“Tôi tên Chu Nhã Mộng!”
Rất may mắn đúng là cái tên này, nghe đến đây Tịnh Nhi mới thở nhẹ ra một tiếng thật dài. Quay sang nhìn cô gái còn lại, cô hỏi.
“Vậy cô là Phương Tiểu Chi?”
Thấy đối phương gật đầu, nổi lo lắng của cô mới thật sự được buông xuống. Nghe hai người kể một lượt vì sao lại bị đưa đến đây, hoá ra sau khi bị tính cách phân liệt của Mã Minh Hào đánh thuốc mê bất tỉnh ở tiệm Studio.
Hắn đã thuê một chiếc xe taxi của hãng trả tiền theo giờ, rồi âm thầm đưa bọn họ đến đây. Lúc đầu hắn nhốt đến ba người ở cùng một chổ, sau đó lại bắt một người trong số họ đi. Không biết là đã dẫn cô gái đó đi đâu, cho đến khi được Mặc Phong phát hiện.
“Có lẽ cô gái mà hai người họ nhắc đến chính là Phương Mẫn Linh!”
Mễ Thiên Hàm xen vào câu chuyện, cô cũng cảm thấy rất có lý. Nếu sắp xếp trình tự phát hiện thi thể, thì chắc chắn là cô ta.
Theo lời kể của bọn họ cũng không khác gì mấy đối với những gì Mặc Phong suy đoán, bây giờ cô mới thật sự khâm phục anh ta. Chỉ trong 4 ngày ngắn ngủi đã phá được vụ án, thậm chí còn phân tích đúng những hành vi cho thấy ai là hung thủ.
Không lâu sau đó tiếng còi hú của xe cảnh sát đã dừng trước cổng, thấy những gì hai cô gái này biết cũng không nhiều. Nên thôi để mọi chuyện còn lại cho bọn họ giải quyết vậy.
Sau khi mấy người cảnh sát đưa hai cô gái vào trong xe, thì Mặc Phong mới lên tiếng.
“Các người khoan đi đã!”
Cô và Mễ Thiên Hàm đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, chẳng lẽ còn chuyện gì chưa giải quyết xong ở đây sao?
Một người trong nhóm bước đi đến gần lên tiếng, nghe thấy thái độ nói chuyện như vậy khỏi nói cũng biết người này là fans cứng của Mặc Phong rồi.
“Mặc tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?”
Không trả lời, anh ta ra hiệu cho mọi người đi theo mình. Tất cả cùng đi tới trong phòng bếp mới dừng lại, Mặc Phong ung dung lên tiếng nói.
“Đập nát chổ này cho tôi!”
Nói xong anh ta mới đưa tay chỉ vào phía dưới của gian bếp, vì ở nông thôn đa phần điều xây theo kiểu đơn giản bằng xi măng. Lúc nào cũng có một vị trí trống để đặt bình ga lớn ở dưới, phía trên là bếp ga để tiết kiệm không gian.
Nhưng ở đây thì lại không như vậy, hoàn toàn bị lấp kính như là một khối bê tông lớn bằng gạch vậy.
“Nhưng mà…!”
Có một người cảnh sát trong đó ngập ngừng tỏ vẻ khó xử, thấy vậy Mặc Phong không nhẫn nại liền liếc ánh mắt, lên tiếng nói.
“Tôi đã hỏi ý sếp các anh!”
Như vậy có lẽ là không còn vấn đề gì nữa, vậy là bọn họ trực tiếp đi mượn mấy nhà hàng xóm xung quanh một cái búa tạ.
Tịnh Nhi cứ mỗi lần thắc mắc lại nhìn sang Mễ Thiên Hàm, chắc vì tính tình lạnh lùng của Mặc Phong khiến cô vẫn có chút gì đó xa cách. Dần dần tạo cho cô một thói quen sẽ hỏi cậu ta mỗi khi có chuyện gì đó không hiểu, dù sao cô thấy cậu ta cũng rất thông minh lại còn không có vẻ khó gần.
Mễ Thiên Hàm hiểu ý của cô, nhún nhẹ vai rồi tự nhiên đi đến đưa tay gõ vài cái vào đó dưới gian bếp. Lúc này cậu ta cũng khẽ nhăn mặt, lắng tai lên nghe tiếng động phát ra thêm một lần nữa.
“Bên trong hình như là rỗng!”
Cô nghe vậy cũng tò mò bước đến gần kiểm tra, đúng thật là tiếng “bộp, bộp”. Bây giờ đã hiểu ra lý do tại sao Mặc Phong muốn kiểm tra dưới đó.
Do ở bên trong hoàn toàn rỗng, nên việc đập phá ra cũng không có gì là khó. Chỉ tốn chút sức lực vung búa, không đến 5 phút đã nhìn thấy được bên trong. Đúng thật là có người đã cố tình dùng gạch và xi măng để che lại bên trong.
“Aaaaa”
Thứ đã khiến cô che miệng hét toáng lên chính là một vài sợi vải quần áo, lấp ló nằm dưới đống gạch vỡ. Tất cả mọi người điều kinh hãi, đến cả Mặc Phong cũng nhíu mày lại. Sau đó cảnh sát mới cẩn thận dùng tay phủi lấy những miếng gạch và xi măng vỡ đổ nằm bên trên.
“Là…là một bộ xương người!”
Cô cởi vội đôi găng tay, rồi mới đi vào trong xem tình huống gì đang xảy ra. Bước vào trong, cô chỉ ngơ ngác nhìn về hai cô gái đang được Mễ Thiên Hàm sơ cứu. Đang định hỏi rõ thì cậu ta đã lên tiếng trước.
“Em mau mang nước lại đây!”
Tịnh Nhi chín phần mười đã hiểu được vấn đề, cũng biết được hai cô gái đó là ai. Cô gật đầu rồi chạy ra ngoài, trong xe vẫn còn lại vài chai nước suối bọn họ đã mua lúc trên đường đi đến đây.
Cô mang tất cả vào bên trong đưa cho Mễ Thiên Hàm, rồi mới nhìn sang Mặc Phong. Anh ta lúc này cũng đã nói chuyện điện thoại xong, vừa ngồi xuống ghế im lặng quan sát cả hai người trước mặt. Thái độ vẫn lạnh lùng vốn có, không biểu hiện một chút tâm tình vui vẻ.
Đợi một hồi cho bọn họ lấy lại được bình tĩnh, cơ thể tuy có vẻ vẫn còn rất suy yếu. Nhưng bây giờ đã lên tiếng nói chuyện được, tâm tình rất phức tạp.
Một trong hai cô gái mạnh dạng lên tiếng hỏi trước, tay vẫn đang cầm chai nước Mễ Thiên Hàm đưa cho.
“Cảm ơn, các người là ai?”
Thấy bọn họ ăn mặc rất lịch sự, nhất là vị đang ngồi trên ghế. Gương mặt sáng đẹp hoàn mỹ, không giống như người xấu. Dần dần họ cũng buông thả cảnh giác, nhìn một lượt rồi dừng lại ở trước mặt Tịnh Nhi.
Mặc Phong đương nhiên là không quan tâm đến câu hỏi đó, im lặng dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người mà hỏi ngược lại.
“Hai cô tên gì?”
Không cần phải nói, Tịnh Nhi cũng biết không phải đơn thuần anh ta hỏi như vậy. Cũng là muốn chắc chắn bọn họ chính là hai người bị mất tích mấy ngày qua. Còn nếu như là không phải, có lẽ sẽ rất phiền phức.
“Tôi tên Chu Nhã Mộng!”
Rất may mắn đúng là cái tên này, nghe đến đây Tịnh Nhi mới thở nhẹ ra một tiếng thật dài. Quay sang nhìn cô gái còn lại, cô hỏi.
“Vậy cô là Phương Tiểu Chi?”
Thấy đối phương gật đầu, nổi lo lắng của cô mới thật sự được buông xuống. Nghe hai người kể một lượt vì sao lại bị đưa đến đây, hoá ra sau khi bị tính cách phân liệt của Mã Minh Hào đánh thuốc mê bất tỉnh ở tiệm Studio.
Hắn đã thuê một chiếc xe taxi của hãng trả tiền theo giờ, rồi âm thầm đưa bọn họ đến đây. Lúc đầu hắn nhốt đến ba người ở cùng một chổ, sau đó lại bắt một người trong số họ đi. Không biết là đã dẫn cô gái đó đi đâu, cho đến khi được Mặc Phong phát hiện.
“Có lẽ cô gái mà hai người họ nhắc đến chính là Phương Mẫn Linh!”
Mễ Thiên Hàm xen vào câu chuyện, cô cũng cảm thấy rất có lý. Nếu sắp xếp trình tự phát hiện thi thể, thì chắc chắn là cô ta.
Theo lời kể của bọn họ cũng không khác gì mấy đối với những gì Mặc Phong suy đoán, bây giờ cô mới thật sự khâm phục anh ta. Chỉ trong 4 ngày ngắn ngủi đã phá được vụ án, thậm chí còn phân tích đúng những hành vi cho thấy ai là hung thủ.
Không lâu sau đó tiếng còi hú của xe cảnh sát đã dừng trước cổng, thấy những gì hai cô gái này biết cũng không nhiều. Nên thôi để mọi chuyện còn lại cho bọn họ giải quyết vậy.
Sau khi mấy người cảnh sát đưa hai cô gái vào trong xe, thì Mặc Phong mới lên tiếng.
“Các người khoan đi đã!”
Cô và Mễ Thiên Hàm đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, chẳng lẽ còn chuyện gì chưa giải quyết xong ở đây sao?
Một người trong nhóm bước đi đến gần lên tiếng, nghe thấy thái độ nói chuyện như vậy khỏi nói cũng biết người này là fans cứng của Mặc Phong rồi.
“Mặc tiên sinh, có chuyện gì vậy ạ?”
Không trả lời, anh ta ra hiệu cho mọi người đi theo mình. Tất cả cùng đi tới trong phòng bếp mới dừng lại, Mặc Phong ung dung lên tiếng nói.
“Đập nát chổ này cho tôi!”
Nói xong anh ta mới đưa tay chỉ vào phía dưới của gian bếp, vì ở nông thôn đa phần điều xây theo kiểu đơn giản bằng xi măng. Lúc nào cũng có một vị trí trống để đặt bình ga lớn ở dưới, phía trên là bếp ga để tiết kiệm không gian.
Nhưng ở đây thì lại không như vậy, hoàn toàn bị lấp kính như là một khối bê tông lớn bằng gạch vậy.
“Nhưng mà…!”
Có một người cảnh sát trong đó ngập ngừng tỏ vẻ khó xử, thấy vậy Mặc Phong không nhẫn nại liền liếc ánh mắt, lên tiếng nói.
“Tôi đã hỏi ý sếp các anh!”
Như vậy có lẽ là không còn vấn đề gì nữa, vậy là bọn họ trực tiếp đi mượn mấy nhà hàng xóm xung quanh một cái búa tạ.
Tịnh Nhi cứ mỗi lần thắc mắc lại nhìn sang Mễ Thiên Hàm, chắc vì tính tình lạnh lùng của Mặc Phong khiến cô vẫn có chút gì đó xa cách. Dần dần tạo cho cô một thói quen sẽ hỏi cậu ta mỗi khi có chuyện gì đó không hiểu, dù sao cô thấy cậu ta cũng rất thông minh lại còn không có vẻ khó gần.
Mễ Thiên Hàm hiểu ý của cô, nhún nhẹ vai rồi tự nhiên đi đến đưa tay gõ vài cái vào đó dưới gian bếp. Lúc này cậu ta cũng khẽ nhăn mặt, lắng tai lên nghe tiếng động phát ra thêm một lần nữa.
“Bên trong hình như là rỗng!”
Cô nghe vậy cũng tò mò bước đến gần kiểm tra, đúng thật là tiếng “bộp, bộp”. Bây giờ đã hiểu ra lý do tại sao Mặc Phong muốn kiểm tra dưới đó.
Do ở bên trong hoàn toàn rỗng, nên việc đập phá ra cũng không có gì là khó. Chỉ tốn chút sức lực vung búa, không đến 5 phút đã nhìn thấy được bên trong. Đúng thật là có người đã cố tình dùng gạch và xi măng để che lại bên trong.
“Aaaaa”
Thứ đã khiến cô che miệng hét toáng lên chính là một vài sợi vải quần áo, lấp ló nằm dưới đống gạch vỡ. Tất cả mọi người điều kinh hãi, đến cả Mặc Phong cũng nhíu mày lại. Sau đó cảnh sát mới cẩn thận dùng tay phủi lấy những miếng gạch và xi măng vỡ đổ nằm bên trên.
“Là…là một bộ xương người!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.