Chương 5: Ngôi nhà hoang
CâuCa
30/01/2024
Một ngôi nhà bỏ hoang xập xệ tồi tàn ở gần giữa khu rừng cách khu đô thị thành phố An Huy không xa, một người phụ nữ đang nằm bất động. Tay chân cô bị trói ngược về phía sau, xung quanh dường như chỉ có tiếng gió đêm và tiếng côn trùng kêu xen lẫn nhau.
"Đây là đâu?"
Câu hỏi đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy, đôi mắt lừ đừ vẫn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Cơ thể mệt mỏi, không còn một chút sức lực nào để có thể cử động, dường như mình đã bị hạ thuốc mê. Kí ức cuối cùng cô nhớ được chỉ vỏn vẹn gương mặt một người.
Tiếng lá cây khô bị bước chân chậm rãi giẫm đạp tạo thành tiếng bên ngoài, cô nghe rất rõ như có người đang bị về phía sau lưng mình. Nhưng lúc này cô chỉ bất lực nằm yên mặc dù ý thức dần dần đã tỉnh.
"Người đó dừng lại rồi, là ai?"
Cô gái bây giờ thật sự rất sợ hãi, lo lắng nghĩ về tình huống hiện tại. Bất ngờ người đó từ từ rút ra sợi roi thừng sau lưng quần, vụt tay đánh một phát rõ đau vào lưng cô. Sau đó là phát thứ hai, thứ ba.
"Ưm...ưm"
Sự đau đớn đó của cô dường như không thể phát lên thành tiếng, cô gái đã bị bịt miệng. Sức lực dần hồi phục cũng chỉ đủ để cô quằn quại thân thể một cách khó khăn. Người đánh cô có vẻ như đang cười, hắn cười rất hứng thú.
Trở lại phía Tịnh Nhi, cô vừa về đến nhà, tuy khá mệt mỏi nhưng trên nét mặt của cô vẫn tỏ ra vui vẻ. Đã tìm được công việc, lại thêm chuyện lúc chiều mình chọc anh chàng pháp y. Nhớ lại khuôn mặt của Mễ Thiên Hàm bối rối lúc đó, Tịnh Nhi lại phì cười tít cả mắt.
"Tịnh tiểu thư nhà ta về rồi à?"
Là tiếng của mẹ cô vọng ra từ trong phòng bếp, mùi đồ ăn cũng đang bốc lên thơm phức. Tịnh Nhi để túi xách lên trên bàn phòng khách, rồi chạy thẳng vào phụ giúp mẹ.
Hai mẹ con lay hoay cũng dọn xong cơm bàn, Tịnh Nhi vẫn không quên khoe với mẹ bản thân mình đã tìm được công việc phù hợp với sở thích chuyên ngành của mình.
"Tịnh Văn đâu rồi hã mẹ?"
Từ lúc cô về đến nhà thì đã không thấy thằng nhóc Tịnh Văn này, nó là cậu em trai của cô, cũng sắp thi vào đại học An Huy ngành thiết kế. Phụ giúp xong thì hai con mẹ cô ngồi vào bàn, mẹ cô vừa bới cơm vào bát vừa trả lời.
"Chú Trịnh vừa mới cùng nó đi xem đá bóng rồi, hôm nay có trận banh của đội chú cháu họ rất thích!"
Chú Trịnh là trưởng phòng đội trọng án thành phố An Huy, là bạn rất thân cũng là đồng nghiệp của ba Tịnh Nhi. Năm đó khi cùng với ba cô theo đuổi một điều tra ma túy, cả hai người không may lọt vào bẫy cũng bọn buôn hàng trắng. Chú ấy được ba cô dùng cả tính mạng để cứu ra, sau khi chạy thoát thì ba cô qua đời vì bị trúng đạn quá nặng.
Từ đó về sau, chú trở thành người hàng xóm luôn chăm sóc giúp đỡ gia đình cô mọi thứ khi có thể. Xem như là một phần đền đáp ân tình năm xưa. Chú rất thương hai chị em cô, luôn bao bọc che chở đến tận bây giờ.
Sau bữa ăn cô cùng với mẹ dọn dẹp, phụ mẹ mọi thứ lặt vặt cũng đã xong. Tịnh Nhi mới bước vào phòng tắm rửa thây đồ ngủ, cũng như mọi khi. Cô bật ti vi xem để giết thời gian, chuyển kênh liên tục cũng đến tin thời sự.
"Trong 3 ngày vừa qua, cảnh sát lại nhận báo án thêm 2 vụ mất tích, đối tượng điều là nữ!"
Tịnh Nhi cũng chỉ xem cho qua, đến khi kết thúc tin tức mới tắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng trong lúc này, cô gái bị người đàn ông hành hạ cũng không còn chút cử động thân thể nào nữa. Khắp người quần áo rách tơi tả, có những nơi bị máu ươm ra thấm đỏ một mảng.
Cô gái chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, sắp không còn chịu đựng được nữa, đôi mắt cũng hiện lên một sự tuyệt vọng. Có lẽ hắn cũng đã thưởng thức thoả mãn tiếng gào thét ấy, tạm thời đứng bất động nhìn cô gái thoi thóp.
Gương mặt nhắm ghiền lại bất chợt nhăn lại, hắn ngồi bật xuống rồi oà lên. Một người đàn ông trưởng thành lại khóc như đứa trẻ đang mắc lỗi, khoảnh khắc này càng khiến cho khung cảnh càng thêm kinh khủng thậm tệ.
Lúc sau, hắn lại đứng lên cười sằng sặc đi đến phía gốc tường. Để sẵn ở đó từ bao giờ là thiết bị quay phim, tháo lắp chỉnh vị trí máy hướng thẳng về phía cô gái nằm bất động rồi bật lên.
Hắn đứng trước máy quay, dường như trong miệng đang nói lảm nhảm
điều gì đó. Gã làm đủ trò trước ống kính, như muốn giữ lại khoảnh khắc vui sướng khi sắp giết chết một con mồi. Một loại khoái cảm cực kì biến thái, hắn móc trong túi ra một bọc nilon.
Bước về phía cô gái, ống kính máy quay vẫn đang còn hoạt động. Cứ như thế, hắn đã dùng túi nilon đó làm cô gái ngạt chết. Tiếng khóc xen lẫn tiếng cười sảng khoái đó làm không gian ngôi nhà hoang trở nên rất kinh dị, rất biến thái.
"Đây là đâu?"
Câu hỏi đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy, đôi mắt lừ đừ vẫn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Cơ thể mệt mỏi, không còn một chút sức lực nào để có thể cử động, dường như mình đã bị hạ thuốc mê. Kí ức cuối cùng cô nhớ được chỉ vỏn vẹn gương mặt một người.
Tiếng lá cây khô bị bước chân chậm rãi giẫm đạp tạo thành tiếng bên ngoài, cô nghe rất rõ như có người đang bị về phía sau lưng mình. Nhưng lúc này cô chỉ bất lực nằm yên mặc dù ý thức dần dần đã tỉnh.
"Người đó dừng lại rồi, là ai?"
Cô gái bây giờ thật sự rất sợ hãi, lo lắng nghĩ về tình huống hiện tại. Bất ngờ người đó từ từ rút ra sợi roi thừng sau lưng quần, vụt tay đánh một phát rõ đau vào lưng cô. Sau đó là phát thứ hai, thứ ba.
"Ưm...ưm"
Sự đau đớn đó của cô dường như không thể phát lên thành tiếng, cô gái đã bị bịt miệng. Sức lực dần hồi phục cũng chỉ đủ để cô quằn quại thân thể một cách khó khăn. Người đánh cô có vẻ như đang cười, hắn cười rất hứng thú.
Trở lại phía Tịnh Nhi, cô vừa về đến nhà, tuy khá mệt mỏi nhưng trên nét mặt của cô vẫn tỏ ra vui vẻ. Đã tìm được công việc, lại thêm chuyện lúc chiều mình chọc anh chàng pháp y. Nhớ lại khuôn mặt của Mễ Thiên Hàm bối rối lúc đó, Tịnh Nhi lại phì cười tít cả mắt.
"Tịnh tiểu thư nhà ta về rồi à?"
Là tiếng của mẹ cô vọng ra từ trong phòng bếp, mùi đồ ăn cũng đang bốc lên thơm phức. Tịnh Nhi để túi xách lên trên bàn phòng khách, rồi chạy thẳng vào phụ giúp mẹ.
Hai mẹ con lay hoay cũng dọn xong cơm bàn, Tịnh Nhi vẫn không quên khoe với mẹ bản thân mình đã tìm được công việc phù hợp với sở thích chuyên ngành của mình.
"Tịnh Văn đâu rồi hã mẹ?"
Từ lúc cô về đến nhà thì đã không thấy thằng nhóc Tịnh Văn này, nó là cậu em trai của cô, cũng sắp thi vào đại học An Huy ngành thiết kế. Phụ giúp xong thì hai con mẹ cô ngồi vào bàn, mẹ cô vừa bới cơm vào bát vừa trả lời.
"Chú Trịnh vừa mới cùng nó đi xem đá bóng rồi, hôm nay có trận banh của đội chú cháu họ rất thích!"
Chú Trịnh là trưởng phòng đội trọng án thành phố An Huy, là bạn rất thân cũng là đồng nghiệp của ba Tịnh Nhi. Năm đó khi cùng với ba cô theo đuổi một điều tra ma túy, cả hai người không may lọt vào bẫy cũng bọn buôn hàng trắng. Chú ấy được ba cô dùng cả tính mạng để cứu ra, sau khi chạy thoát thì ba cô qua đời vì bị trúng đạn quá nặng.
Từ đó về sau, chú trở thành người hàng xóm luôn chăm sóc giúp đỡ gia đình cô mọi thứ khi có thể. Xem như là một phần đền đáp ân tình năm xưa. Chú rất thương hai chị em cô, luôn bao bọc che chở đến tận bây giờ.
Sau bữa ăn cô cùng với mẹ dọn dẹp, phụ mẹ mọi thứ lặt vặt cũng đã xong. Tịnh Nhi mới bước vào phòng tắm rửa thây đồ ngủ, cũng như mọi khi. Cô bật ti vi xem để giết thời gian, chuyển kênh liên tục cũng đến tin thời sự.
"Trong 3 ngày vừa qua, cảnh sát lại nhận báo án thêm 2 vụ mất tích, đối tượng điều là nữ!"
Tịnh Nhi cũng chỉ xem cho qua, đến khi kết thúc tin tức mới tắt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cũng trong lúc này, cô gái bị người đàn ông hành hạ cũng không còn chút cử động thân thể nào nữa. Khắp người quần áo rách tơi tả, có những nơi bị máu ươm ra thấm đỏ một mảng.
Cô gái chỉ còn chút hơi thở yếu ớt, sắp không còn chịu đựng được nữa, đôi mắt cũng hiện lên một sự tuyệt vọng. Có lẽ hắn cũng đã thưởng thức thoả mãn tiếng gào thét ấy, tạm thời đứng bất động nhìn cô gái thoi thóp.
Gương mặt nhắm ghiền lại bất chợt nhăn lại, hắn ngồi bật xuống rồi oà lên. Một người đàn ông trưởng thành lại khóc như đứa trẻ đang mắc lỗi, khoảnh khắc này càng khiến cho khung cảnh càng thêm kinh khủng thậm tệ.
Lúc sau, hắn lại đứng lên cười sằng sặc đi đến phía gốc tường. Để sẵn ở đó từ bao giờ là thiết bị quay phim, tháo lắp chỉnh vị trí máy hướng thẳng về phía cô gái nằm bất động rồi bật lên.
Hắn đứng trước máy quay, dường như trong miệng đang nói lảm nhảm
điều gì đó. Gã làm đủ trò trước ống kính, như muốn giữ lại khoảnh khắc vui sướng khi sắp giết chết một con mồi. Một loại khoái cảm cực kì biến thái, hắn móc trong túi ra một bọc nilon.
Bước về phía cô gái, ống kính máy quay vẫn đang còn hoạt động. Cứ như thế, hắn đã dùng túi nilon đó làm cô gái ngạt chết. Tiếng khóc xen lẫn tiếng cười sảng khoái đó làm không gian ngôi nhà hoang trở nên rất kinh dị, rất biến thái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.