Chương 9: Sếp tôi rất khủng bố
CâuCa
30/01/2024
Tịnh Nhi bây giờ mới đi ra khỏi căn phòng, hướng đi xuống trở lại phòng bếp. Chuẩn bị tiếp tục dùng bữa trưa của mình, đặt chân xuống dưới đã thấy Mặc Phong đứng sẵn ở phía cạnh bàn. Trên tay vẫn còn đang cầm đôi đũa gắp thức ăn, thấy vậy cô lên tiếng.
"Đó là bữa trưa của tôi!"
Anh ta vẫn thản nhiên gắp lấy thức ăn, xem ra không chút nào để tâm đến lời nói của Tịnh Nhi. Cô thở dài một tiếng, nhanh bước đến vỗ nhẹ vào vai anh ta.
"Khó ăn quá!"
Đã có sẵn sự khó chịu vì thái độ bất lịch sự này của Mặc Phong, lại đúng lúc nghe thấy những lời chê này. Nét mặt của cô đỏ ửng lên vì giận dữ, không suy nghĩ nhiều nữa. Tịnh Nhi kéo tay đòi lại đĩa thức ăn, ngược lại trông anh ta lại không biểu hiện gì phản đối, giữ nguyên tư thế cầm đũa đứng đấy nhìn cô.
"Nếu vậy thì đừng ăn!"
Cô không thèm quan tâm anh ta, liếc mắt ngó nghiêng qua phía cửa sổ tiếp tục ăn. Lúc này bên ngoài cổng biệt thự đột nhiên có tiếng chuông cửa, Mặc Phong mới chịu buông lỏng ngồi xuống ghế đối diện, lên tiếng như đang ra lệnh.
"Cô ra ngoài lấy đồ giúp tôi!"
Cô khẽ nhăn mắt tỏ vẻ không đồng ý, vị Mặc tiên sinh này nhìn bề ngoài tuy soái ca, nhưng tính cách và thái độ lại rất đáng ghét. Nếu vậy bản thân mình cũng không cần khách sáo nữa, cô lên tiếng có phần gắt gỏng giọng hỏi.
"Tại sao phải là tôi?"
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vắt chân chữ ngũ một cách thản nhiên, nhìn vào điện thoại đặt ở trên bàn đã bắt đầu reo tiếng chuông cuộc gọi, xem ra là người đến giao hàng.
"Tiểu Hàm không ở đây!"
Tịnh Nhi nghe vậy tiếp tục gắt gỏng, đây là đạo lý gì vậy, Mễ Thiên Hàm đi rồi chẳng lẽ anh ta không biết tự làm chuyện gì sao?
"Anh tự đi mà lấy!"
Mặc Phong chớp mắt tiếp tục nhìn cô, biểu hiện ra ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi không thích gặp người khác!"
Sau một hồi chuông reo khá lâu anh ta cũng không đưa điện thoại lên nhấc máy, không gian lại bắt đầu yên lặng. Nói đúng hơn là căng thẳng, với hai ánh mắt hình viên đạn đang nhìn nhau.
"Bản đánh giá chất lượng làm việc của cô tôi vẫn chưa ghi một chữ nào!"
Nghe vậy Tịnh Nhi mới chợt nhớ ra, anh ta mới chính là sếp của mình. Từ khi vào phỏng vấn đến bây giờ, cô chỉ nói chuyện nhiều với Mễ Thiên Hàm. Nên trong tiềm thức của cô mới vô tình nhận định tiểu soái ca pháp y đó là sếp.
Cô ấm ức đứng dậy bước ra cổng giúp anh ta nhận đồ, là nhân viên của một nhà hàng. Kí tên đã nhận xong cô đưa tay lên nhìn hộp đựng, phía trên ghi tên một vài món ăn cao cấp. Xem ra anh ta đã đặt thức ăn, vậy mà còn cố tình thử rồi chê tay nghề của mình, thật đáng ghét.
Người nhân viên quay lưng lại chuẩn bị leo lên chiếc xe máy chạy về, ngó lại bên trong biệt thự thêm một lần nữa.
"Trông ngôi biệt thự này sao thấy quen vậy nhỉ, hình như mình đã từng thấy ở đâu đó?"
Mặc Phong lúc này vẫn đang ngồi đợi bên trong phòng bếp, nhìn thấy cô cầm hộp đồ ăn mình đặt bước vào. Anh ta mới mỉm cười nhìn rất ngạo nghễ hài lòng, nói "Cảm Ơn" rồi đi lên tầng lầu.
Cô bĩu môi không nói gì tiếp tục ngồi xuống bàn ăn, điện thoại của cô reo lên. Nhìn vào thì thấy hiện số của chú Trịnh, nhấc máy lên nghe, tay còn lại của cô vẫn còn gắp mì.
Phía bên kia giọng của chú Trịnh nghe có chút vội vàng, vừa nhấc máy đã vào thẳng vấn đề liên tiếng hỏi.
"Cháu đang ở bên cạnh một người đàn ông?"
Tịnh Nhi vẫn vừa ăn vừa trả lời.
"Dạ vâng, sao chú biết?"
"Vừa nãy chú nhận được ảnh của cháu gửi, gọi lại định hỏi cháu đã chụp nó từ đâu thì có một người đàn ông nghe máy, nói một chút nữa hãy liên lạc lại!"
Cái tên họ Mặc đáng ghét này đúng là tự tung tự tác, còn dám nghe điện thoại của người khác nữa. Thấy cô yên lặng, chú Trịnh tiếp tục truy hỏi.
"Có phải cháu chụp bản suy luận đó ở chổ người này?"
"Đúng vậy ạ!"
"Suy luận của người này rất vững chắc, cộng thêm giọng nói chú từng nghe khi tham gia trong buổi thuyết trình khoá tâm lý tội phạm ở Washington vừa rồi. Không sai, 8 phần 10 chính là người này!"
Tịnh Nhi lúc này cũng ngừng ăn, quay mặt về hướng cầu thang đi lên tầng lầu. Bên tai vẫn đang cầm điện thoại, ánh mắt tròn xoe đó thể hiện sự kinh ngạc, im lặng nghe chú Trịnh tiếp tục nói.
"Mặc Phong, bằng cấp tốt nghiệp hạng A, trở thành chuyên gia tâm lý học trẻ tuổi nhất trường Marquette University. 27 tuổi, từng từ chối lời đề nghị trở thành phó giáo sư ngành tội phạm học. Đột ngột rời đi trở về nước, cắt đứt toàn bộ liên lạc với mọi người."
Nội dung về trường Marquette University như sau:
Marquette University nằm ở Milwaukee, Wisconsin là ngôi trường đại học tư thục đồng giáo dục, có uy tín trong việc chuẩn bị cho sinh viên thành công trong bất kỳ con đường sự nghiệp tương lai. Chương trình tội phạm tại Marquette cho sinh viên kiến thức và kỹ năng để không chỉ điều tra tội phạm, mà còn hiểu rõ hơn về lý do khiến con người phạm tội.
"Tuần qua bên phía lãnh đạo tin tức tốn không ít giấy mực, có người còn chụp được ảnh cậu ta xuất hiện trong một ngôi biệt thự cách xa thành phố. Nhưng vẫn không có cách nào liên hệ, nên chỉ có thể xem đó là tin đồn!"
Lúc này Tịnh Nhi mới nhớ trong lần mình đến đây để phỏng vấn, Mễ Thiên Hàm đã giới thiệu ngắn gọn qua về vị Mặc tiên sinh này. Cô vẫn nghĩ đây chỉ là một sự trêu chọc, hoặc đang phóng đại để tìm người trợ lý giỏi xứng tầm.
"Lai lịch anh khủng bố vậy sao?"
"Đó là bữa trưa của tôi!"
Anh ta vẫn thản nhiên gắp lấy thức ăn, xem ra không chút nào để tâm đến lời nói của Tịnh Nhi. Cô thở dài một tiếng, nhanh bước đến vỗ nhẹ vào vai anh ta.
"Khó ăn quá!"
Đã có sẵn sự khó chịu vì thái độ bất lịch sự này của Mặc Phong, lại đúng lúc nghe thấy những lời chê này. Nét mặt của cô đỏ ửng lên vì giận dữ, không suy nghĩ nhiều nữa. Tịnh Nhi kéo tay đòi lại đĩa thức ăn, ngược lại trông anh ta lại không biểu hiện gì phản đối, giữ nguyên tư thế cầm đũa đứng đấy nhìn cô.
"Nếu vậy thì đừng ăn!"
Cô không thèm quan tâm anh ta, liếc mắt ngó nghiêng qua phía cửa sổ tiếp tục ăn. Lúc này bên ngoài cổng biệt thự đột nhiên có tiếng chuông cửa, Mặc Phong mới chịu buông lỏng ngồi xuống ghế đối diện, lên tiếng như đang ra lệnh.
"Cô ra ngoài lấy đồ giúp tôi!"
Cô khẽ nhăn mắt tỏ vẻ không đồng ý, vị Mặc tiên sinh này nhìn bề ngoài tuy soái ca, nhưng tính cách và thái độ lại rất đáng ghét. Nếu vậy bản thân mình cũng không cần khách sáo nữa, cô lên tiếng có phần gắt gỏng giọng hỏi.
"Tại sao phải là tôi?"
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vắt chân chữ ngũ một cách thản nhiên, nhìn vào điện thoại đặt ở trên bàn đã bắt đầu reo tiếng chuông cuộc gọi, xem ra là người đến giao hàng.
"Tiểu Hàm không ở đây!"
Tịnh Nhi nghe vậy tiếp tục gắt gỏng, đây là đạo lý gì vậy, Mễ Thiên Hàm đi rồi chẳng lẽ anh ta không biết tự làm chuyện gì sao?
"Anh tự đi mà lấy!"
Mặc Phong chớp mắt tiếp tục nhìn cô, biểu hiện ra ánh mắt lạnh lùng.
"Tôi không thích gặp người khác!"
Sau một hồi chuông reo khá lâu anh ta cũng không đưa điện thoại lên nhấc máy, không gian lại bắt đầu yên lặng. Nói đúng hơn là căng thẳng, với hai ánh mắt hình viên đạn đang nhìn nhau.
"Bản đánh giá chất lượng làm việc của cô tôi vẫn chưa ghi một chữ nào!"
Nghe vậy Tịnh Nhi mới chợt nhớ ra, anh ta mới chính là sếp của mình. Từ khi vào phỏng vấn đến bây giờ, cô chỉ nói chuyện nhiều với Mễ Thiên Hàm. Nên trong tiềm thức của cô mới vô tình nhận định tiểu soái ca pháp y đó là sếp.
Cô ấm ức đứng dậy bước ra cổng giúp anh ta nhận đồ, là nhân viên của một nhà hàng. Kí tên đã nhận xong cô đưa tay lên nhìn hộp đựng, phía trên ghi tên một vài món ăn cao cấp. Xem ra anh ta đã đặt thức ăn, vậy mà còn cố tình thử rồi chê tay nghề của mình, thật đáng ghét.
Người nhân viên quay lưng lại chuẩn bị leo lên chiếc xe máy chạy về, ngó lại bên trong biệt thự thêm một lần nữa.
"Trông ngôi biệt thự này sao thấy quen vậy nhỉ, hình như mình đã từng thấy ở đâu đó?"
Mặc Phong lúc này vẫn đang ngồi đợi bên trong phòng bếp, nhìn thấy cô cầm hộp đồ ăn mình đặt bước vào. Anh ta mới mỉm cười nhìn rất ngạo nghễ hài lòng, nói "Cảm Ơn" rồi đi lên tầng lầu.
Cô bĩu môi không nói gì tiếp tục ngồi xuống bàn ăn, điện thoại của cô reo lên. Nhìn vào thì thấy hiện số của chú Trịnh, nhấc máy lên nghe, tay còn lại của cô vẫn còn gắp mì.
Phía bên kia giọng của chú Trịnh nghe có chút vội vàng, vừa nhấc máy đã vào thẳng vấn đề liên tiếng hỏi.
"Cháu đang ở bên cạnh một người đàn ông?"
Tịnh Nhi vẫn vừa ăn vừa trả lời.
"Dạ vâng, sao chú biết?"
"Vừa nãy chú nhận được ảnh của cháu gửi, gọi lại định hỏi cháu đã chụp nó từ đâu thì có một người đàn ông nghe máy, nói một chút nữa hãy liên lạc lại!"
Cái tên họ Mặc đáng ghét này đúng là tự tung tự tác, còn dám nghe điện thoại của người khác nữa. Thấy cô yên lặng, chú Trịnh tiếp tục truy hỏi.
"Có phải cháu chụp bản suy luận đó ở chổ người này?"
"Đúng vậy ạ!"
"Suy luận của người này rất vững chắc, cộng thêm giọng nói chú từng nghe khi tham gia trong buổi thuyết trình khoá tâm lý tội phạm ở Washington vừa rồi. Không sai, 8 phần 10 chính là người này!"
Tịnh Nhi lúc này cũng ngừng ăn, quay mặt về hướng cầu thang đi lên tầng lầu. Bên tai vẫn đang cầm điện thoại, ánh mắt tròn xoe đó thể hiện sự kinh ngạc, im lặng nghe chú Trịnh tiếp tục nói.
"Mặc Phong, bằng cấp tốt nghiệp hạng A, trở thành chuyên gia tâm lý học trẻ tuổi nhất trường Marquette University. 27 tuổi, từng từ chối lời đề nghị trở thành phó giáo sư ngành tội phạm học. Đột ngột rời đi trở về nước, cắt đứt toàn bộ liên lạc với mọi người."
Nội dung về trường Marquette University như sau:
Marquette University nằm ở Milwaukee, Wisconsin là ngôi trường đại học tư thục đồng giáo dục, có uy tín trong việc chuẩn bị cho sinh viên thành công trong bất kỳ con đường sự nghiệp tương lai. Chương trình tội phạm tại Marquette cho sinh viên kiến thức và kỹ năng để không chỉ điều tra tội phạm, mà còn hiểu rõ hơn về lý do khiến con người phạm tội.
"Tuần qua bên phía lãnh đạo tin tức tốn không ít giấy mực, có người còn chụp được ảnh cậu ta xuất hiện trong một ngôi biệt thự cách xa thành phố. Nhưng vẫn không có cách nào liên hệ, nên chỉ có thể xem đó là tin đồn!"
Lúc này Tịnh Nhi mới nhớ trong lần mình đến đây để phỏng vấn, Mễ Thiên Hàm đã giới thiệu ngắn gọn qua về vị Mặc tiên sinh này. Cô vẫn nghĩ đây chỉ là một sự trêu chọc, hoặc đang phóng đại để tìm người trợ lý giỏi xứng tầm.
"Lai lịch anh khủng bố vậy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.