Chương 21
Dung Quang
06/12/2019
Cô kiễng chân, hôn lên má của Dịch Gia Ngôn một cái.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc Dịch Gia Ngôn nhận được điện thoại của Thẩm Thiến, anh vẫn còn đang lái xe trên đường về nhà.
Xe dừng ở vạch chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn mấy túi quà bên cạnh ghế phụ, khoé môi lan tràn ý cười.
Nam Kiều thích những món đồ tinh xảo nho nhỏ, anh liền vòng mấy vòng cửa hàng có trình độ gia công tốt ở Bắc Âu, chọn lựa kỹ một chút. Bởi vì anh cho rằng cô sẽ thích.
Đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe, điện thoại vang lên chính vào lúc này.
Lúc trước dẫn Thẩm Thiến về nhà cho Nam Kiều gặp, Dịch Gia Ngôn đã từng lưu số của Thẩm Thiến, nhưng chưa từng gọi lần nào. Cho nên khi nhìn thấy hai chữ "Thẩm Thiến" trên màn hình điện thoại, anh còn ngẩn người.
Dịch Gia Ngôn nghe điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thẩm Thiến ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Dịch Gia Ngôn, anh đang ở đâu? Đã về nước chưa?"
Anh khẽ giật mình, hỏi: "Vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà. Sao vậy? Nam Kiều có chuyệ..."
"Nam Kiều đi bệnh viện, anh đi với tôi một chút!"
Gần như chớp mắt, Dịch Gia Ngôn nặng nề đạp phanh, ngay trước vạch chờ đèn xanh đèn đỏ. Đằng sau có xe nhấn còi, lái xe ló đầu ra cửa sổ, quát to: "Con mẹ nó mày ăn no rửng mỡ có phải không? Dừng xe ngay giữa ngã tư đường vậy hả?"
Trong điện thoại, giọng của Thẩm Thiến không rõ ràng, cô nàng báo vị trí của mình, muốn anh nhanh chóng đón mình đi bệnh viện.
Dịch Gia Ngôn không quan tâm chủ xe phía sau đang gào thét cái gì, cấp tốc quay đầu xe, lái đi.
Thẩm Thiến chờ anh ở giao lộ, mở cửa xe chui vào, thẳng một mạch đem cái túi đặt trên ghế phụ ném ra sau.
Dịch Gia Ngôn muốn nói gì đó, nhưng chỉ hỏi: "Nam Kiều làm sao?"
"Cậu ấy..." Biểu tình của Thẩm Thiến có chút ảo não, vừa nôn nóng vừa nhụt chí, nói: "Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, lỡ nói với cậu ấy vài lời không hay. Cậu, cậu ấy có thể... đi bệnh viện để xoá sẹo..."
Sắc mặt Dịch Gia Ngôn lập tức biến đổi, ánh mắt trầm xuống, gần như nghiêm nghị hỏi: "Xoá như thế nào?"
"Năm hai cao trung, tôi từng cùng cậu ấy tới bệnh viện hỏi. Bác, bác sĩ nói... vết sẹo có thể dùng nitơ lỏng thiêu huỷ..."
Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên phanh xe, bởi vì quán tính, lưng của Thẩm Thiến lập tức đâm vào ghế dựa.
"Anh biết là bệnh viện nào sao?" Thanh âm của Thẩm Thiến yếu đi, hỏi.
Dịch Gia Ngôn không nói lời nào, lái xe với tốc độ kinh người lao đi.
Những năm gần đây, anh làm sao không biết được thói quen của Nam Kiều?
Cô thích ăn cháo trứng muối thịt nạc ở quán nằm cạnh ngã ba đường, thích sưu tầm búp bê Long Miêu ở tất cả cửa hàng gần trường Đại học, thích đeo tai nghe để nghe nhạc của ca sĩ Adele.
Cô có thói quen mang theo băng keo cá nhân trong balo, bị thương thì lập tức đi bệnh viện xử lí trước. Mà bệnh viện như thế nào, chẳng lẽ Dịch Gia Ngôn còn không biết?
Lần đầu tiên cô ngã cầu thang, đập thương đầu gối, chính anh đã đưa cô tới bệnh viện kia.
Dịch Gia Ngôn không nói lời nào, chỉ lái xe, biểu cảm trên mặt ngưng trọng.
Môi của Dịch Gia Ngôn vốn luôn nhếch lên một chút, nhưng bởi vì lúc này nghiêm túc mà môi anh mím lại thành một đường thẳng.
Thẩm Thiến trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Anh rất quan tâm Nam Kiều à?"
"..."
"Không thân cũng chẳng quen, vì sao anh lại đối xử với cậu ấy tốt như vậy?"
Một lát sau, rốt cục Dịch Gia Ngôn cũng mở miệng: "Em ấy là em gái của tôi, tại sao lại nói là "không thân cũng chẳng quen"?"
"Em gái cái gì? Cậu ấy và anh không có quan hệ huyết thống, đối với cậu ấy tốt như thế, thật đáng giá sao?" Thanh âm của Thẩm Thiến chợt bén nhọn.
Dịch Gia Ngôn rất thâm ý mà trả lời: "Có đáng hay không, do tôi quyết định."
Giữa hai người, vậy mà trùng hợp như thế...
Thẩm Thiến ngồi ở đó, trong đầu nhớ lại Nam Kiều đêm qua.
Nam Kiều trầm mặc đứng trong đêm tối, bối cảnh lờ mờ chính là thị trấn Ngô. Nam Kiều dáng người thẳng tắp, nói: "Có đáng hay không, mình không biết. Mình chỉ biết rằng nếu không làm, nhất định mình sẽ hối hận."
Thẩm Thiến trước giờ luôn kiên định chính mình là đang ngăn Nam Kiều làm bậy, nghe cô nói như vậy, Thẩm Thiến cũng ngây ngẩn cả người.
Thẩm Thiến yên lặng nhìn Dịch Gia Ngôn, đột nhiên hỏi: "Anh biết vì sao Nam Kiều muốn xoá sẹo không?"
Hơn nửa ngày sau, Dịch Gia Ngôn mới hỏi ngược lại: "Vì sao?"
"Vì anh đấy."
Ba chữ, khiến Dịch Gia Ngôn hoảng hồn.
Anh mím môi, không nói một câu.
Trên đường cái, chiếc xe gầm thét lao đi, nhưng trong đầu cũng gào thét những thanh âm ồn ào, giống như trong tim có một người đang đào một cái động, gió lạnh rít gào ùa vào, trống rỗng, lạnh thấu xương.
Bệnh viện gần ngay trước mắt.
Nhưng anh vẫn chậm một bước, lúc xuống xe chỉ nhìn thấy sườn mặt của cô.
Mái tóc xưa nay luôn được kẹp gọn gàng, vậy mà bây giờ lại để lộ ra cái trán trơn bóng. Giống như lúc anh gặp cô năm cô mười bốn tuổi, dưới ánh mặt trời, Nam Kiều ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào với Hoàng Ngọc Lan.
Cô không còn là Nam Kiều từng có sẹo nữa.
Cô không còn là Nam Kiều tự ti giấu mình nữa.
Thẩm Thiến liều mạng chạy tới, vội vàng nói gì đó. Nhưng Dịch Gia Ngôn lại không nhấc nổi bước chân, chỉ có thể yên lặng đứng đó, cảm giác dưới chân như đổ chì.
Anh nhìn thấy Nam Kiều nhìn qua Thẩm Thiến, rồi nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt của cô bình tĩnh lại sâu xa, rất nhiều cảm xúc trước kia cô luôn cật lực che giấu, lúc này đều phóng thích ra.
Sau một khắc, Nam Kiều đến gần anh, ánh mắt tỉnh táo, thần sắc ung dung.
Cô nói: "Anh về rồi, Dịch Gia Ngôn."
Lần này, không phải "anh trai Gia Ngôn", cũng không phải "anh trai".
Cô gọi tên của anh, rất quen mà tự nhiên.
Dịch Gia Ngôn không biết tại sao bây giờ, người bất định lại là mình...
Anh nhìn trán của Nam Kiều, nhìn dấu tích màu hồng nhạt, nhất thời không thốt ra được câu nào. Hơn nửa ngày sau, anh mới hỏi:
"Tại sao em lại muốn như vậy?"
Tại sao muốn xoá đi nó?
Tại sao đã biết quá trình sẽ rất thống khổ nhưng vẫn chịu đựng, nhất định làm bằng được?
Anh không phải chưa từng đưa Hoàng Ngọc Lan tới bệnh viện hỏi qua. Y học bây giờ nếu muốn xoá đi ba ngấn sẹo thể chất như thế, chỉ có thể trực tiếp thiêu cháy, quá trình đau đớn thống khổ, khiến cho người khác nghĩ đến liền sợ.
Khi đó, anh liền nghĩ, chi bằng cứ để nó êm đẹp ở trên trán của cô đi. Anh chưa từng bởi vì nó mà ghét bỏ Nam Kiều, càng không bởi vì nó mà cảm thấy cô không đáng yêu. Dịch Gia Ngôn tình nguyện cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng yếu ớt của cô, sự mẫn cảm của cô, đối với vết sẹo luôn tỏ ra không biết gì cả.
Dịch Gia Ngôn cũng từng nghĩ tới, nếu sau này Nam Kiều tới tuổi yêu đương, đối phương bởi vì vết sẹo mà ghét bỏ cô, vậy thì là hắn không xứng đáng với cô.
Bởi vì Nam Kiều của anh là cô gái nhỏ tốt nhất trên thế giới. Nếu có người tốt bụng che chở cô, vậy thì người đó mới có tư cách có được thứ tốt đẹp nhất trên thế giới.
Dịch Gia Ngôn đứng đó, cuối cùng đi qua con phố lớn để nhìn kỹ cô. Tóc của cô ướt nhẹp mồ hôi, sắc mặt của cô tái nhợt, anh không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hồn vừa rồi.
Dịch Gia Ngôn tự hỏi tại sao cô lại không nói tiếng nào mà chịu đựng thống khổ như vậy, để cho trán của mình bị dày vò thiêu đốt như vậy?
Anh đã từng cẩn thận từng li từng tí để bảo vệ cô, chỉ mong có thể cách biệt tất ca hắc ám và thống khổ trên đời xa khỏi cô.
Thế nhưng bây giờ, Nam Kiều lại bởi vì anh, mà lựa chọn một mình tiếp nhận...
"Còn đau không?" Dịch Gia Ngôn chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên trán cô, cũng không dám dùng sức.
Nam Kiều nhìn anh, bên môi thấp thoáng ý cười: "Không đau."
Đau nhức từ nãy đến giờ không đáng so sánh với vui sướng lúc này.
Trên đường lái xe về nhà, Dịch Gia Ngôn không nói một lời.
Nam Kiều ngồi bên ghế lái, nghiêng đầu nhìn anh, chỉ mong anh có thể nói ra gì đó.
Dịch Gia Ngôn không dừng xe trước cửa nhà, mà là dừng ở dưới lầu một nhà trọ.
"Tới đây làm gì vậy ạ?" Nam Kiều không hiểu, hỏi.
Dịch Gia Ngôn trả lời, "Tìm người." Lời ít ý nhiều.
Anh lấy di động ra, bấm một dãy số, thấp giọng nói: "Nhã Vi, xuống lầu một chút đi."
Nam Kiều nhạy bén bắt được hai chữ "Nhã Vi", lập tức biến sắc.
Lư Nhã Vi?
Anh tìm cô ấy làm gì?
Chỉ một lúc sau, Lữ Nhã Vi từ trong căn hộ riêng xuống dưới, mặc một cái áo khoác đỏ chót, mái tóc xoăn hoạt bát đáng yêu, khoé môi còn mang theo ý cười động lòng người.
Từ đằng xa, Lư Nhã Vi vẫy vẫy tay: "Mới xa tôi có một chút liền chờ không được phải tìm tới tận cửa rồi? Này, Dịch Gia Ngôn, sao tôi không biết anh xem trọng tôi vậy nhỉ?"
Dịch Gia Ngôn mở cửa xe, tìm ở hàng ghế sau cái túi mà lúc nãy, Thẩm Thiến đã thô bạo ném ra sau. Anh cầm nó, đi vài bước, đưa cho Lư Nhã Vi.
Biểu cảm trên mặt Lư Nhã Vi giật mình rõ ràng, nhưng chỉ trong chốc lát. Lư Nhã Vi khó hiểu nhìn Nam Kiều sắc mặt phức tạp đang ngồi bên ghế lái của Dịch Gia Ngôn. Lư Nhã Vi không kịp nhìn rõ chân dung của cô, chỉ lại gần Dịch Gia Ngôn, thấp giọng hỏi:
"Uầy, anh làm gì vậy? Không phải là mua cho em gái của anh sao?"
Dịch Gia Ngôn nhìn cô ta, thần sắc bình thản nói: "Biết em thích, cho nên nói dối là mua cho em gái tôi, nhưng thực tế là mua tặng em."
Nam nữ trẻ tuổi đứng cùng một chỗ, thân ảnh được ánh nắng bao phủ, ánh lên một tầng hào quang vàng nhạt, giống như ngọn liễu tháng ba, nước hồ tháng tư, một đường mạ vàng trải dài...
Dịch Gia Ngôn đưa lưng về phía Nam Kiều, chính vì vậy, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh chứa đựng bao nhiêu ý cười, bao nhiêu ôn nhu.
Dịch Gia Ngôn đứng đối diện với Lư Nhã Vi, chính vì vậy, Lư Nhã Vi có thể nhìn ra ôn nhu của anh chỉ ở trong giọng nói, nhưng nét mặt của anh lại chẳng hề lưu luyến, chỉ một mực cứng nhắc.
Nhìn qua đầu vai của anh, Lư Nhã Vi nhìn thấy cô gái nhỏ trong cửa sổ xe đã khóc lã chã, trong lòng khẽ động.
Lư Nhã Vi nhận lấy cái túi, tươi cười kiễng chân hôn lên má của Dịch Gia Ngôn một cái: "Vậy thì cảm ơn anh nha, đại thổ hào!"
Giảm thấp âm lượng giọng nói, Lư Nhã Vi không để Nam Kiều nghe được mà bổ sung một câu: "Giúp anh một lần này, Dịch Gia Ngôn, anh thiếu tôi một ân huệ to bằng trời nhé."
Ánh mắt của Dịch Gia Ngôn nặng nề nhìn cô, giật giật khoé miệng, nói: "Cảm ơn cô."
Lư Nhã Vi trợn mắt, nghiêng đầu quơ quơ mấy cái túi trong tay với Nam Kiều ở trong xe: "Cô gái nhỏ, chị lên nhà trước nhé! Anh trai Gia Ngôn của em vậy mà tiêu tiền như nước vì phụ nữ, em về nhà phải giáo huấn thật tốt anh ấy đó!"
Bắt được ánh mắt bi thương của Nam Kiều, Lư Nhã Vi kín đáo thở dài, nhưng lại làm bộ vui vẻ trở lại chung cư.
Hai người kia rốt cục đang làm gì vậy chứ?
Một người diễn kịch tới đau thương, một người xem kịch tới tan nát cõi lòng...
Lư Nhã Vi lắc đầu, nghĩ thầm Dịch Gia Ngôn suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, sẽ có thất tình lục dục [1], sẽ vì tình mà đau khổ.
Cắt!
Lư Nhã Vi vẫn luôn cho rằng anh là người cao cao tại thượng, là nam thần không dính khói lửa trần gian nha.
Chậc chậc chậc!
Nhưng những chuyện này, đến nam thần cũng không có cách đâu...
_____
[1] Thất tình lục dục: tâm tư xao động vì chuyện tình cảm.
Edit: Ngô Anh Thảo.
Lúc Dịch Gia Ngôn nhận được điện thoại của Thẩm Thiến, anh vẫn còn đang lái xe trên đường về nhà.
Xe dừng ở vạch chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn mấy túi quà bên cạnh ghế phụ, khoé môi lan tràn ý cười.
Nam Kiều thích những món đồ tinh xảo nho nhỏ, anh liền vòng mấy vòng cửa hàng có trình độ gia công tốt ở Bắc Âu, chọn lựa kỹ một chút. Bởi vì anh cho rằng cô sẽ thích.
Đèn xanh sáng lên, anh tiếp tục lái xe, điện thoại vang lên chính vào lúc này.
Lúc trước dẫn Thẩm Thiến về nhà cho Nam Kiều gặp, Dịch Gia Ngôn đã từng lưu số của Thẩm Thiến, nhưng chưa từng gọi lần nào. Cho nên khi nhìn thấy hai chữ "Thẩm Thiến" trên màn hình điện thoại, anh còn ngẩn người.
Dịch Gia Ngôn nghe điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Thẩm Thiến ở đầu dây bên kia vội vàng nói: "Dịch Gia Ngôn, anh đang ở đâu? Đã về nước chưa?"
Anh khẽ giật mình, hỏi: "Vừa xuống máy bay, còn chưa về nhà. Sao vậy? Nam Kiều có chuyệ..."
"Nam Kiều đi bệnh viện, anh đi với tôi một chút!"
Gần như chớp mắt, Dịch Gia Ngôn nặng nề đạp phanh, ngay trước vạch chờ đèn xanh đèn đỏ. Đằng sau có xe nhấn còi, lái xe ló đầu ra cửa sổ, quát to: "Con mẹ nó mày ăn no rửng mỡ có phải không? Dừng xe ngay giữa ngã tư đường vậy hả?"
Trong điện thoại, giọng của Thẩm Thiến không rõ ràng, cô nàng báo vị trí của mình, muốn anh nhanh chóng đón mình đi bệnh viện.
Dịch Gia Ngôn không quan tâm chủ xe phía sau đang gào thét cái gì, cấp tốc quay đầu xe, lái đi.
Thẩm Thiến chờ anh ở giao lộ, mở cửa xe chui vào, thẳng một mạch đem cái túi đặt trên ghế phụ ném ra sau.
Dịch Gia Ngôn muốn nói gì đó, nhưng chỉ hỏi: "Nam Kiều làm sao?"
"Cậu ấy..." Biểu tình của Thẩm Thiến có chút ảo não, vừa nôn nóng vừa nhụt chí, nói: "Tối hôm qua tôi uống quá nhiều, lỡ nói với cậu ấy vài lời không hay. Cậu, cậu ấy có thể... đi bệnh viện để xoá sẹo..."
Sắc mặt Dịch Gia Ngôn lập tức biến đổi, ánh mắt trầm xuống, gần như nghiêm nghị hỏi: "Xoá như thế nào?"
"Năm hai cao trung, tôi từng cùng cậu ấy tới bệnh viện hỏi. Bác, bác sĩ nói... vết sẹo có thể dùng nitơ lỏng thiêu huỷ..."
Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên phanh xe, bởi vì quán tính, lưng của Thẩm Thiến lập tức đâm vào ghế dựa.
"Anh biết là bệnh viện nào sao?" Thanh âm của Thẩm Thiến yếu đi, hỏi.
Dịch Gia Ngôn không nói lời nào, lái xe với tốc độ kinh người lao đi.
Những năm gần đây, anh làm sao không biết được thói quen của Nam Kiều?
Cô thích ăn cháo trứng muối thịt nạc ở quán nằm cạnh ngã ba đường, thích sưu tầm búp bê Long Miêu ở tất cả cửa hàng gần trường Đại học, thích đeo tai nghe để nghe nhạc của ca sĩ Adele.
Cô có thói quen mang theo băng keo cá nhân trong balo, bị thương thì lập tức đi bệnh viện xử lí trước. Mà bệnh viện như thế nào, chẳng lẽ Dịch Gia Ngôn còn không biết?
Lần đầu tiên cô ngã cầu thang, đập thương đầu gối, chính anh đã đưa cô tới bệnh viện kia.
Dịch Gia Ngôn không nói lời nào, chỉ lái xe, biểu cảm trên mặt ngưng trọng.
Môi của Dịch Gia Ngôn vốn luôn nhếch lên một chút, nhưng bởi vì lúc này nghiêm túc mà môi anh mím lại thành một đường thẳng.
Thẩm Thiến trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên quay đầu hỏi: "Anh rất quan tâm Nam Kiều à?"
"..."
"Không thân cũng chẳng quen, vì sao anh lại đối xử với cậu ấy tốt như vậy?"
Một lát sau, rốt cục Dịch Gia Ngôn cũng mở miệng: "Em ấy là em gái của tôi, tại sao lại nói là "không thân cũng chẳng quen"?"
"Em gái cái gì? Cậu ấy và anh không có quan hệ huyết thống, đối với cậu ấy tốt như thế, thật đáng giá sao?" Thanh âm của Thẩm Thiến chợt bén nhọn.
Dịch Gia Ngôn rất thâm ý mà trả lời: "Có đáng hay không, do tôi quyết định."
Giữa hai người, vậy mà trùng hợp như thế...
Thẩm Thiến ngồi ở đó, trong đầu nhớ lại Nam Kiều đêm qua.
Nam Kiều trầm mặc đứng trong đêm tối, bối cảnh lờ mờ chính là thị trấn Ngô. Nam Kiều dáng người thẳng tắp, nói: "Có đáng hay không, mình không biết. Mình chỉ biết rằng nếu không làm, nhất định mình sẽ hối hận."
Thẩm Thiến trước giờ luôn kiên định chính mình là đang ngăn Nam Kiều làm bậy, nghe cô nói như vậy, Thẩm Thiến cũng ngây ngẩn cả người.
Thẩm Thiến yên lặng nhìn Dịch Gia Ngôn, đột nhiên hỏi: "Anh biết vì sao Nam Kiều muốn xoá sẹo không?"
Hơn nửa ngày sau, Dịch Gia Ngôn mới hỏi ngược lại: "Vì sao?"
"Vì anh đấy."
Ba chữ, khiến Dịch Gia Ngôn hoảng hồn.
Anh mím môi, không nói một câu.
Trên đường cái, chiếc xe gầm thét lao đi, nhưng trong đầu cũng gào thét những thanh âm ồn ào, giống như trong tim có một người đang đào một cái động, gió lạnh rít gào ùa vào, trống rỗng, lạnh thấu xương.
Bệnh viện gần ngay trước mắt.
Nhưng anh vẫn chậm một bước, lúc xuống xe chỉ nhìn thấy sườn mặt của cô.
Mái tóc xưa nay luôn được kẹp gọn gàng, vậy mà bây giờ lại để lộ ra cái trán trơn bóng. Giống như lúc anh gặp cô năm cô mười bốn tuổi, dưới ánh mặt trời, Nam Kiều ngẩng đầu nở nụ cười ngọt ngào với Hoàng Ngọc Lan.
Cô không còn là Nam Kiều từng có sẹo nữa.
Cô không còn là Nam Kiều tự ti giấu mình nữa.
Thẩm Thiến liều mạng chạy tới, vội vàng nói gì đó. Nhưng Dịch Gia Ngôn lại không nhấc nổi bước chân, chỉ có thể yên lặng đứng đó, cảm giác dưới chân như đổ chì.
Anh nhìn thấy Nam Kiều nhìn qua Thẩm Thiến, rồi nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt của cô bình tĩnh lại sâu xa, rất nhiều cảm xúc trước kia cô luôn cật lực che giấu, lúc này đều phóng thích ra.
Sau một khắc, Nam Kiều đến gần anh, ánh mắt tỉnh táo, thần sắc ung dung.
Cô nói: "Anh về rồi, Dịch Gia Ngôn."
Lần này, không phải "anh trai Gia Ngôn", cũng không phải "anh trai".
Cô gọi tên của anh, rất quen mà tự nhiên.
Dịch Gia Ngôn không biết tại sao bây giờ, người bất định lại là mình...
Anh nhìn trán của Nam Kiều, nhìn dấu tích màu hồng nhạt, nhất thời không thốt ra được câu nào. Hơn nửa ngày sau, anh mới hỏi:
"Tại sao em lại muốn như vậy?"
Tại sao muốn xoá đi nó?
Tại sao đã biết quá trình sẽ rất thống khổ nhưng vẫn chịu đựng, nhất định làm bằng được?
Anh không phải chưa từng đưa Hoàng Ngọc Lan tới bệnh viện hỏi qua. Y học bây giờ nếu muốn xoá đi ba ngấn sẹo thể chất như thế, chỉ có thể trực tiếp thiêu cháy, quá trình đau đớn thống khổ, khiến cho người khác nghĩ đến liền sợ.
Khi đó, anh liền nghĩ, chi bằng cứ để nó êm đẹp ở trên trán của cô đi. Anh chưa từng bởi vì nó mà ghét bỏ Nam Kiều, càng không bởi vì nó mà cảm thấy cô không đáng yêu. Dịch Gia Ngôn tình nguyện cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng yếu ớt của cô, sự mẫn cảm của cô, đối với vết sẹo luôn tỏ ra không biết gì cả.
Dịch Gia Ngôn cũng từng nghĩ tới, nếu sau này Nam Kiều tới tuổi yêu đương, đối phương bởi vì vết sẹo mà ghét bỏ cô, vậy thì là hắn không xứng đáng với cô.
Bởi vì Nam Kiều của anh là cô gái nhỏ tốt nhất trên thế giới. Nếu có người tốt bụng che chở cô, vậy thì người đó mới có tư cách có được thứ tốt đẹp nhất trên thế giới.
Dịch Gia Ngôn đứng đó, cuối cùng đi qua con phố lớn để nhìn kỹ cô. Tóc của cô ướt nhẹp mồ hôi, sắc mặt của cô tái nhợt, anh không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng kinh hồn vừa rồi.
Dịch Gia Ngôn tự hỏi tại sao cô lại không nói tiếng nào mà chịu đựng thống khổ như vậy, để cho trán của mình bị dày vò thiêu đốt như vậy?
Anh đã từng cẩn thận từng li từng tí để bảo vệ cô, chỉ mong có thể cách biệt tất ca hắc ám và thống khổ trên đời xa khỏi cô.
Thế nhưng bây giờ, Nam Kiều lại bởi vì anh, mà lựa chọn một mình tiếp nhận...
"Còn đau không?" Dịch Gia Ngôn chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng chạm lên trán cô, cũng không dám dùng sức.
Nam Kiều nhìn anh, bên môi thấp thoáng ý cười: "Không đau."
Đau nhức từ nãy đến giờ không đáng so sánh với vui sướng lúc này.
Trên đường lái xe về nhà, Dịch Gia Ngôn không nói một lời.
Nam Kiều ngồi bên ghế lái, nghiêng đầu nhìn anh, chỉ mong anh có thể nói ra gì đó.
Dịch Gia Ngôn không dừng xe trước cửa nhà, mà là dừng ở dưới lầu một nhà trọ.
"Tới đây làm gì vậy ạ?" Nam Kiều không hiểu, hỏi.
Dịch Gia Ngôn trả lời, "Tìm người." Lời ít ý nhiều.
Anh lấy di động ra, bấm một dãy số, thấp giọng nói: "Nhã Vi, xuống lầu một chút đi."
Nam Kiều nhạy bén bắt được hai chữ "Nhã Vi", lập tức biến sắc.
Lư Nhã Vi?
Anh tìm cô ấy làm gì?
Chỉ một lúc sau, Lữ Nhã Vi từ trong căn hộ riêng xuống dưới, mặc một cái áo khoác đỏ chót, mái tóc xoăn hoạt bát đáng yêu, khoé môi còn mang theo ý cười động lòng người.
Từ đằng xa, Lư Nhã Vi vẫy vẫy tay: "Mới xa tôi có một chút liền chờ không được phải tìm tới tận cửa rồi? Này, Dịch Gia Ngôn, sao tôi không biết anh xem trọng tôi vậy nhỉ?"
Dịch Gia Ngôn mở cửa xe, tìm ở hàng ghế sau cái túi mà lúc nãy, Thẩm Thiến đã thô bạo ném ra sau. Anh cầm nó, đi vài bước, đưa cho Lư Nhã Vi.
Biểu cảm trên mặt Lư Nhã Vi giật mình rõ ràng, nhưng chỉ trong chốc lát. Lư Nhã Vi khó hiểu nhìn Nam Kiều sắc mặt phức tạp đang ngồi bên ghế lái của Dịch Gia Ngôn. Lư Nhã Vi không kịp nhìn rõ chân dung của cô, chỉ lại gần Dịch Gia Ngôn, thấp giọng hỏi:
"Uầy, anh làm gì vậy? Không phải là mua cho em gái của anh sao?"
Dịch Gia Ngôn nhìn cô ta, thần sắc bình thản nói: "Biết em thích, cho nên nói dối là mua cho em gái tôi, nhưng thực tế là mua tặng em."
Nam nữ trẻ tuổi đứng cùng một chỗ, thân ảnh được ánh nắng bao phủ, ánh lên một tầng hào quang vàng nhạt, giống như ngọn liễu tháng ba, nước hồ tháng tư, một đường mạ vàng trải dài...
Dịch Gia Ngôn đưa lưng về phía Nam Kiều, chính vì vậy, cô chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh chứa đựng bao nhiêu ý cười, bao nhiêu ôn nhu.
Dịch Gia Ngôn đứng đối diện với Lư Nhã Vi, chính vì vậy, Lư Nhã Vi có thể nhìn ra ôn nhu của anh chỉ ở trong giọng nói, nhưng nét mặt của anh lại chẳng hề lưu luyến, chỉ một mực cứng nhắc.
Nhìn qua đầu vai của anh, Lư Nhã Vi nhìn thấy cô gái nhỏ trong cửa sổ xe đã khóc lã chã, trong lòng khẽ động.
Lư Nhã Vi nhận lấy cái túi, tươi cười kiễng chân hôn lên má của Dịch Gia Ngôn một cái: "Vậy thì cảm ơn anh nha, đại thổ hào!"
Giảm thấp âm lượng giọng nói, Lư Nhã Vi không để Nam Kiều nghe được mà bổ sung một câu: "Giúp anh một lần này, Dịch Gia Ngôn, anh thiếu tôi một ân huệ to bằng trời nhé."
Ánh mắt của Dịch Gia Ngôn nặng nề nhìn cô, giật giật khoé miệng, nói: "Cảm ơn cô."
Lư Nhã Vi trợn mắt, nghiêng đầu quơ quơ mấy cái túi trong tay với Nam Kiều ở trong xe: "Cô gái nhỏ, chị lên nhà trước nhé! Anh trai Gia Ngôn của em vậy mà tiêu tiền như nước vì phụ nữ, em về nhà phải giáo huấn thật tốt anh ấy đó!"
Bắt được ánh mắt bi thương của Nam Kiều, Lư Nhã Vi kín đáo thở dài, nhưng lại làm bộ vui vẻ trở lại chung cư.
Hai người kia rốt cục đang làm gì vậy chứ?
Một người diễn kịch tới đau thương, một người xem kịch tới tan nát cõi lòng...
Lư Nhã Vi lắc đầu, nghĩ thầm Dịch Gia Ngôn suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường, sẽ có thất tình lục dục [1], sẽ vì tình mà đau khổ.
Cắt!
Lư Nhã Vi vẫn luôn cho rằng anh là người cao cao tại thượng, là nam thần không dính khói lửa trần gian nha.
Chậc chậc chậc!
Nhưng những chuyện này, đến nam thần cũng không có cách đâu...
_____
[1] Thất tình lục dục: tâm tư xao động vì chuyện tình cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.