Chương 40: Tính sai, tính sai.
Dung Quang
21/12/2019
Edit: Xiao Yī – 小衣.
Tình cảnh lúc này thật giống như người trên võ đài và kẻ sau sân khấu. Bạn thừa biết bất cứ lúc nào, màn che cũng có thể bị kéo ra, bạn và người bên cạnh có thể lập tức bại lộ bí mật trước mặt mọi người. Thời điểm càng gần, lòng bạn sẽ càng khẩn trương…
Bạn thừa biết rồi cũng sẽ tới lúc ấy!
Nhưng Nam Kiều lúc này đứng sau cửa phòng chiếu phim lại cảm nhận được mùi vị của sự kích thích. Cô và Dịch Gia Ngôn rất có thể sẽ bị người khác phát hiện đang ẩn náu trong phòng chiếu hẻo lánh này, nhưng Nam Kiều lại không nhịn được ôm lấy anh, cô chỉ một mực ôm lấy Dịch Gia Ngôn mà thôi.
Khoảng cách giữa môi và môi là con số 0.
Từng giây từng phút, răng môi của hai người càng thêm gần. Hô hấp đan cài vào nhau, tạo nên diễm cảnh dịu dàng hương nước hoa nhàn nhạt, là trân quý nhất thế gian trong lòng họ.
Nam Kiều buông thả bản thân để hôn anh, cả người cô hơi run lên, từ trái tim đến linh hồn, tất cả đều run lên.
Trong bóng tối, loại dụ hoặc này giống như tiếng thôi thúc khiến người ta mất phương hướng, chậm rãi từng chút đẩy lí trí của người ta xuống biển.
Đã qua bao lâu, vào lúc hai người đang ôm hôn không biết mệt mỏi, chuông điện thoại của Nam Kiều chợt vang lên.
Cả hai chấn động khựng lại, lập tức nới lỏng khoảng cách.
Nam Kiều cúi đầu lấy điện thoại ra, trên màn hình là chữ ‘mẹ’. Cô nhận máy, ở đầu dây bên kia, Hoàng Ngọc Lan thấp giọng hỏi:
“Nam Kiều, con đi đâu vậy?”
Cô dựa vào lòng của Dịch Gia Ngôn, làm như không có chuyện gì, đáp: “Con đi vệ sinh.”
Hoàng Ngọc Lan ngừng một chút, lặp lại một lần: “Con đang ở nhà vệ sinh?”
“Dạ.” Nam Kiều chắc chắn đáp lại.
“Con và Dịch Gia Ngôn một đứa đi vệ sinh, một đứa đi nghe điện thoại hơn mười phút cũng chưa trở lại là sao? Nhanh về, một hồi kết phim lại không kịp xem đấy.”
Thân làm mẹ, Hoàng Ngọc Lan lo lắng oán trách vài câu, cuối cùng căn dặn: “Trở về nhanh lên đó.”
Nam Kiều vâng dạ, sau đó cúp điện thoại.
Màn hình vẫn còn sáng, thứ ánh sáng màu xanh nhàn nhạt hắt lên mặt của Dịch Gia Ngôn, khiến cô nhìn thấy nơi đó có đôi mắt tĩnh lặng như nước của anh.
Dịch Gia Ngôn đưa tay miết nhẹ môi cô, cuối cùng hôn phớt lên đó một cái, rồi nắm lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hai người đi ra khỏi phòng chiếu tối đen. Từ đằng sau, Nam Kiều bất chợt duỗi hai tay ôm anh, thấp giọng nói:
“Em không muốn trở về.”
Dịch Gia Ngôn hơi khựng lại, đưa tay phủ lên mu bàn tay của cô, mỉm cười đáp:
“Nếu như có thể, anh cũng không muốn trở về.”
Hai người lại kéo dài thêm ba phút.
Nhưng cũng chỉ có thể nán lại bấy lâu, cuối cùng, Dịch Gia Ngôn vẫn dẫn cô trở về phòng chiếu phim của họ.
Mà ở bên kia, Hoàng Ngọc Lan cầm điện thoại đứng trong nhà vệ sinh. Dưới ánh đèn, bà nhìn một phòng vệ sinh không có ai, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
Hoàng Ngọc Lan lo lắng cho Nam Kiều đi vệ sinh lâu vẫn chưa trở lại, sợ rằng kỳ kinh nguyệt của cô ảnh hưởng cho nên mới đi xem. Nhưng người từ trong nhà vệ sinh đi ra hết, cho đến khi cửa phòng nào cũng trống, bà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nam Kiều.
Lúc gọi cho cô, Hoàng Ngọc Lan đã đứng tại nhà vệ sinh không một bóng người, hỏi cô: “Con đang ở đâu?”
Vậy mà Nam Kiều rất chắc chắn trả lời: “Con đang ở nhà vệ sinh.”
Hoàng Ngọc Lan cầm di động, lăm lăm nhìn cả phòng vệ sinh trống rỗng, cuối cùng, bà vẫn không thể hỏi ra một câu:
“Mẹ cũng đang ở nhà vệ sinh, tại sao không nhìn thấy con?”
Bà trở về chỗ ngồi trong rạp chiếu.
Trong bóng tối, Hoàng Ngọc Lan khom người, cẩn thận đi vào hàng ghế thứ sáu, ngồi xuống bên cạnh Dịch Trọng Dương.
Ông nghiêng đầu hỏi: “Nam Kiều đâu?”
Bà dừng một chút, đáp: “Lát nữa sẽ về.”
Không đầy một phút, Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn lần lượt trở về. Cô về sớm hơn anh một lát, sau đó vài phút Dịch Gia Ngôn mới trở về.
Nam Kiều ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói: “Con bị tiêu chảy một ít.”
Hoàng Ngọc Lan liếc nhìn cô một cái, dưới ánh đèn chiếu lờ mờ, bà thấy gương mặt của con gái mình có chút mơ hồ, hai gò má của cô hơi đỏ, đôi mắt ánh lệ ngập nước, khoé môi còn mang theo ý cười…
Hoàng Ngọc Lan gật đầu, “Tối nay về nhà, con ngủ sớm chút, uống nước nóng nhiều vào, nếu như vẫn còn tiêu chảy thì nói mẹ cho uống thuốc.”
Sau đó, Dịch Gia Ngôn trở lại, sau khi ngồi xuống, anh không giải thích gì cả, chỉ cất điện thoại vào túi, ám chỉ là nói chuyện đã xong.
Trên màn chiếu lớn đã chiếu tới cảnh hai nhân vật chính ngồi bên ngoài buổi hoà nhạc của Lưu Đức Hoa. Nữ chính hơi khẩn trương lấy di động ra để gọi vào số điện thoại năm xưa, vừa lo lắng vừa mong chờ có được một kinh hỉ.
Không nghĩ tới có người gọi tên cô. Nữ chính mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đã sang Mỹ từ lâu nay đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, phong thái ung dung hạ di động xuống, khoé miệng mỉm cười với cô.
Mặc dù anh đã chậm trễ quá nhiều năm, nhưng chung quy, anh vẫn mang theo giấc mơ của họ trở về.
Nhạc đệm “May mắn nhỏ” lại vang lên thêm một lần nữa.
“Thì ra, anh đã luôn muốn em giữ lại may mắn này.
Thì ra, tình yêu của chúng ta đã sát gần như vậy.
Em vì anh chống lại thế giới, may mắn kia giúp em chắn lại tất cả mưa gió. Nhưng thực ra, anh mới là người giúp em không vấy bụi trần.”
Giọng hát của ca sĩ trong trẻo động lòng, hệt như ngày đông nắng ấm, vừa mang theo tiếc nuối, vừa mang theo hoài niệm.
Một giây sau, đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng.
Nhạc hết, người đi.
Chiều thứ hai, Nam Kiều lên máy bay đi Thượng Hải, mẹ cô và Dịch Gia Ngôn ra sân bay tiễn cô.
Lúc đợi ở đại sảnh, Dịch Gia Ngôn giúp cô xếp hàng lấy phiếu, Hoàng Ngọc Lan và cô ngồi tại ghế chờ. Bà dặn dò Nam Kiều đi học xa phải biết chăm sóc bản thân thật tốt.
Một mặt, Nam Kiều gật đầu, mặt khác lại không nhịn được tìm kiếm thân ảnh của anh trong đám người. Sau khi nhìn thấy bóng lưng an ổn quen thuộc kia đang giúp mình làm những việc lặt vặt này, Nam Kiều mới cong môi, ý cười tràn ra tận đuôi mắt.
Nhưng cô không thể quá mức vui vẻ, Hoàng Ngọc Lan đang ngay bên cạnh, Nam Kiều phải thu liễm lại thật tốt.
Cô đi qua cổng kiểm an rồi vẫy tay tạm biệt hai người, sau đó khuất bóng tại góc cua. Nam Kiều không cảm thấy sự chia ly, nó rất nhạt nhoà, gần như cô không vì nó mà buồn phiền.
Bởi vì Dịch Gia Ngôn đã nói khẽ bên tai cô hai chữ:
“Đợi anh.”
***
Sau khi đến Thượng Hải, Nam Kiều trở về phòng trọ trước, không ngờ lại bị Chu Điềm Điềm hung ác đánh cho một trận.
Ngẫm lại cũng lạ, cô tự nhận bản thân không phải là một người bạn tốt, cũng không hay trò chuyện thân thiết, càng không moi hết ruột gan để đối xử với bất kỳ ai, thậm chí nhiều khi Nam Kiều bởi vì tính cách đạm mạc của mình mà hạn chế giao thiệp, kết bạn mới. Nhưng cuộc đời của cô lại may mắn có được những người bạn rất thân: Thẩm Thiến, Cận Viễn, hôm nay còn có thêm Chu Điềm Điềm. Họ đều là những người có thể vì bạn mà không ngại gian khó, là kiểu người chân thành lại nhiệt huyết, so với cô rất khác biệt.
Nam Kiều và họ thật sự rất khác biệt.
Lúc cô buồn, họ sẵn sàng lôi cô đi uống rượu, hát ca cả đêm, còn có thể điên rồ náo loạn khắp nơi. So với cô, họ còn buồn hơn, cảm xúc mãnh liệt hơn. Nhưng Nam Kiều lại không giống họ. Cô có thể vì họ mà rót một cốc nước ấm, sau đó an tĩnh ngồi bên cạnh nghe họ kể khổ. Cô có thể hi sinh phần lớn thời gian để bồi bạn cùng họ, nhưng cô lại không thể tìm được ngôn từ thích hợp để an ủi họ.
Trên đời này có hai loại người chính.
Một là loại người giàu cảm xúc, tình cảm mãnh liệt, đối nhân xử thể đều là yêu ghét rõ ràng; loại còn lại là kiểu người không nóng không lạnh, đặc biệt bình thản, khi đã là bạn với họ rồi nhưng vẫn không nghe được họ mở miệng chủ động nói chuyện bao nhiêu lần.
Bây giờ thì nhìn xem, Chu Điềm Điềm đây là hận cô mắng cô đó! Cũng bởi vì cô làm chuyện nguy hiểm như vậy, Chu Điềm Điềm trách cô có phải không muốn sống nữa hay không? Nam Kiều chỉ cười, thấp giọng đáp:
“Được được được, lần sau mình nhất định sẽ nghe lời cậu mà.”
Chu Điềm Điềm cảm thấy lời nói của mình giống như nắm đấm vào gối ôm. Cô nàng nghẹn lời, hừ một tiếng rồi ra vẻ thần bí, hỏi:
“Này, mình hỏi cậu, cậu và anh ấy…” Chữ ‘anh ấy’ phía sau thoáng nghe đầy ý vị.
Nam Kiều còn chưa kịp trả lời, điện thoại liền vang lên. Cô và Chu Điềm Điềm cùng nhau cúi đầu nhìn, màn hình hiện ba chữ rõ ràng:
Dịch Gia Ngôn.
“Quỷ thần thiên địa ơi…” Chu Điềm Điềm bắt đầu hiểu ra, lưỡi hơi líu lại, oang oang nói:
“Cậu, cậu chất đấy, Nam Kiều, cậu làm loạn với anh trai thế này cũng chất lắm đấy!”
Tuy cô nàng làm quá, nhưng trên mặt cũng không có cảm xúc tiêu cực nào.
Nam Kiều khẽ làm động tác ‘suỵt’ với cô nàng, sau đó nhận điện thoại: “Gia Ngôn, em nghe đây.”
Chu Điềm Điềm ngồi trên ghế sofa, nhìn cô đi ra ban công, vừa xoa tay vừa rụt cổ nghe điện thoại. Cô nàng chợt nghĩ: Nam Kiều này vốn an tĩnh không nói nhiều, bình thường luôn dùng phần lớn thời gian rảnh để nghe người khác nói, chỉ đôi lúc mỉm cười đáp lại mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, Chu Điềm Điềm lại cảm thấy Nam Kiều thoạt nhìn thật sinh động. Cảm xúc của cô giống như một mặt trời nhỏ, xinh đẹp vô hạn.
Người yêu nhau thì có lỗi gì đâu?
Chu Điềm Điềm ngắm nhìn gò má của Nam Kiều một lát, sau đó chậm rãi bưng ly nước nóng rồi dựa người lên ghế salon, ý cười trên mặt từng chút phai đi.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có người yêu nhau, nhưng không phải ai cũng có thể ở bên cạnh nhau. Mà chuyện ở bên cạnh nhau ấy lại chính là may mắn, nhưng cũng là xa xỉ.
Lúc Nam Kiều từ ban công trở vào, đã thấy khuôn mặt nhạt nhoà của Chu Điềm Điềm. Cô nàng ngồi trên sofa, hai tay bưng ly nước nóng, thần sắc sau làn hơi bốc ra từ miệng ly thoạt nhìn có chút cô đơn, không giống với một Chu Điềm Điềm thường ngày la ó.
“Cậu sao vậy?” Nam Kiều không hiểu, đi qua hỏi cô nàng.
Chu Điềm Điềm giật mình hồi thần lại, dời mắt khỏi góc bàn trà, miễn cưỡng cười đáp:
“Mình không sao, chỉ là nhìn thấy cậu vui vẻ thế này, mình cũng vui lây.”
Nam Kiều nhìn cô nàng chằm chằm, một lát sau mới nói:
“Nhìn dáng vẻ này của cậu không giống như đang vui chút nào.”
Chu Điềm Điềm chỉ đem ly nước đặt lại lên bàn trà. Cô nàng dụi vành mắt một cái, sau đó dãn gân cốt nói: “Mình buồn ngủ rồi, mình đi ngủ trưa trước đây.”
***
Sau khi Nam Kiều đến Thượng Hải học tập rất ít khi liên lạc với Cận Viễn, chỉ tầm mười ngày nửa tháng mới gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương, nhưng mọi chuyện lại như có khoảng cách, hai người khó lòng thân thiết lại như trước. Đối với Nam Kiều, gọi điện thoại với hắn là chuyện xa xỉ, cô không có dũng khí bấm nút gọi đi, cũng không thể dùng ngữ khí thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì để tán gẫu với Cận Viễn.
Tin nhắn giữa họ luôn luôn là hình thức này:
“A Cận, đang bận à?”
“Đang bận biểu diễn, sao vậy?”
“Không có gì, muốn quan tâm anh một chút, gần đây cuộc sống của anh thế nào?”
“Rất bận, cũng rất thú vị, còn em thì sao?”
“Cũng vậy, rất bận, cũng rất thú vị.” Nam Kiều chần chừ thật lâu, cố gắng tìm kiếm một chủ đề có thể chia sẻ cùng hắn:
“Giáo sư giới thiệu cho tôi một học trưởng rất ưu tú, nói tôi sau giờ học có thể đến phụ giúp công ty của anh ấy. Chuyện này đối với chuyên ngành của tôi rất có lợi, lại học được nhiều kinh nghiệm thực tiễn.”
“Như vậy là tốt rồi, Nam Kiều, chúc em sau này cuộc sống càng tốt hơn.”
Chủ đề bị Cận Viễn đẩy tới câu này, tựa hồ không thể tiếp tục nữa.
Nam Kiều chỉ có thể hồi đáp: “Anh cũng vậy, A Cận, cố lên!”
“Được, tôi sẽ cố lên.”
Cận Viễn là một người độc lập, tính tình hướng nội. Hắn biết trong lòng Nam Kiều có người khác, bản thân liền giữ khoảng cách với cô, không hề tiếp tục quấn lấy hay làm phiền cô.
Nam Kiều cũng biết rõ điều này.
Tóm lại, cô và Cận Viễn không thể trở lại thân thiết tự nhiên như trước kia nữa.
Thẩm Thiến hoàn toàn ngược lại. Cô nàng thường xuyên nói chuyện điện thoại với Cận Viễn, nhiều tin tức của hắn mà Nam Kiều biết được đều do cô nàng kể lại.
Ở quán bar, đường ca hát của Cận Viễn ngày càng tốt, rất nhiều người vì hâm mộ anh mà tới nghe anh hát mỗi đêm. Xa Đông gần như đêm nào cũng full khách.
Bọn Mùa Xuân đổi được tay Bass mới rồi, cả giá đỡ trống nữa, nghe nói là có người tài trợ, giá cả của mấy thứ đó không ít chút nào, khiến bọn hắn mừng như điên. Người tài trợ hình như là một công ty làm đĩa nhạc, rất thưởng thức tài nghệ của bọn hắn, nhưng chưa biết là có đầu tư cho bọn hắn một cơ hội hay không?
Còn Cận Viễn đã gầy đi một chút, nửa năm gần đây, hắn hút thuốc rất nhiều. Ai khuyên cũng vô dụng, hắn nói sáng tác bài hát cần có linh cảm, mà linh cảm của hắn lại bắt nguồn từ hút thuốc.
***
Một tháng trôi qua.
Lại qua hai tháng rồi ba tháng.
Chuyện mà Nam Kiều có thể làm cũng chỉ là nhắn tin cho hắn nhiều hơn một câu:
“A Cận, bớt hút thuốc lại đi. Thứ đó không tốt cho sức khoẻ.”
Cô biết rất nhiều chuyện vụn vặt của Cận Viễn, cho đến một ngày, Thẩm Thiến nói chuyện điện thoại với cô, nói cho cô biết:
“Không bao lâu nữa, A Cận sẽ không tiếp tục hát ở Xa Đông.”
“Vậy anh ấy đi đâu? Anh, anh ấy không muốn hát nữa sao?” Nam Kiều lăm lăm hỏi.
Sau một khắc, Thẩm Thiến kìm không được phấn khích mà hét một tiếng chói tai, hoan hô thông báo:
“Cậu còn nhớ cái công ty làm đĩa nhạc không? Người đại diện mời A Cận đi thử giọng, tham dự tuyển chọn gương mặt mới, mọi người trong phòng ban đều đánh giá anh ấy là một người có tiềm lực phát triển!”
“Cho nên…” Nam Kiều có hơi quá tải thông tin.
“Cho nên A Cận muốn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc a! Anh ấy sẽ trở thành idol! Còn ra đĩa nhạc nữa đó!”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Thiến không ngừng hít sâu để lấy hơi. Cô nàng muốn khống chế tâm tình của mình lại, nhưng căn bản là không kìm nổi, cười to một trận:
“Cậu tin được không, Nam Kiều, cuối cùng A Cận cũng có thể thực hiện ước mơ của anh ấy!”
Đối với Nam Kiều mà nói, cái gì gọi là ‘công ty đĩa nhac’ hay ‘idol’, hay là ‘tuyển chọn gương mặt ca sĩ’ đều là những từ ngữ xa lạ, chúng không tồn tại trong thế giới của cô, nhưng bởi vì Cận Viễn mà tâm trạng của cô cũng vui lây phấn khích.
Nam Kiều chưa từng quên buổi hoàng hôn giữa hè đó, cô đứng dưới ánh mặt trời màu cam quýt, nhìn Cận Viễn vừa chơi ghita vừa hát cho mình nghe. Giọng hát của hắn giống như thứ gì đến từ phương xa, thoạt nghe mê man, cũng mơ hồ tựa khói sương, nhưng lại hay tới mức động lòng.
Nam Kiều hi vọng thiếu niên năm xưa sẽ dũng cảm theo đuổi ước mơ của hắn, cũng hi vọng đến cuối cùng, hắn sẽ đạt được như ý nguyện.
Cận Viễn, rốt cục anh cũng có thể thực hiện được ước mơ ngày đó rồi!
Trong hiệu sách, Nam Kiều cười lên. Cô quay đầu nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trước mắt mơ hồ thấy được hình ảnh của Cận Viễn ngày xưa.
Lúc nhận được điện thoại của Dịch Gia Ngôn, giọng nói của cô vẫn còn mang theo ý cười vui vẻ: “Đúng vậy, em đang ở hiệu sách.”
Dịch Gia Ngôn nghe giọng cô thì trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Em đang vui à?”
“Dạ.” Cô gật đầu đáp.
“Vì anh mà vui sao?”
“… Một phần nhỏ.”
Ý cười trong giọng nói của anh chợt giảm: “Vậy phần lớn là cái gì?”
Nam Kiều chợt cười, vui vẻ nói cho anh biết:
“Là vì A Cận. Em nghe Thẩm Thiến kể, anh ấy muốn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, sau này không cần hát ở quán bar nữa.”
“Cho nên em chỉ vui vì anh ‘một phần nhỏ’, còn ‘nhiều phần lớn’ đều vui vì A Cận của em rồi?” Dịch Gia Ngôn tỉnh táo chỉ rõ điểm này.
Nam Kiều mắc cười dữ hơn, “Em nói này, không phải anh đang ghen đấy chứ?”
“Phải thì thế nào?” Dịch Gia Ngôn vậy mà thừa nhận thật.
Nam Kiều chợt muốn trêu chọc anh một chút, đổ thêm dầu vào lửa nói:
“Ai bảo anh cách xa em lâu như vậy nha, làm em quên mất Dịch Gia Ngôn là ai luôn rồi.”
“Vậy là anh nên hoảng hốt nhỉ? Sau đó lập tức bay đến bên cạnh em?” Đầu dây bên kia, Dịch Gia Ngôn trầm thấp hỏi một câu.
“Nghe hay đó, anh bay tới đi.” Thanh âm của cô mềm đi, một lát sau, cô mỉm cười nói:
“Gia Ngôn, em rất nhớ anh.”
Dịch Gia Ngôn trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Em quay đầu lại đi.”
“Dả?” Nam Kiều phản ứng không kịp.
Chỉ một khắc sau, chuông pha lê ở cửa hiệu sách vang lên hai tiếng leng kem, tuy nặng nề nhưng lại dứt khoát cực kỳ.
Nam Kiều kinh ngạc, tay vẫn còn cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn. Trên hành lang gần bức tường là một người mặc áo khoác màu đen, trong tay cầm một cái điện thoại màu đen giống y như đúc cái của cô. Anh an tĩnh đứng đó, nhìn cô chăm chú.
Nam Kiều ngây dại, lúc sau mới hồi thần được. Cô chạy nhanh ra cửa lớn, thẳng một mạch đến trước mặt Dịch Gia Ngôn.
“Anh, anh… Sao anh lại tới đây?” Nam Kiều không thể tin được.
Dịch Gia Ngôn vẫn bình thản cất kỹ điện thoại vào túi, sau đó giang tay ôm cô vào lòng, không nóng không lạnh nói một câu:
“Nếu còn không đến, anh sợ trong mắt em chỉ có A Cận thôi. Ba chữ ‘Dịch Gia Ngôn’ viết như thế nào chắc cũng quên đó.”
Nam Kiều bật cười trong ngực anh.
Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn ngắm đỉnh đầu đen tuyền của cô gái nhỏ. Anh nhịn không được cúi người hôn vào tóc cô một cái, không hề nhắc tới chuyện anh phải đi hết một vòng hiệu sách mới tìm được chỗ ngồi của cô.
Aiz, tính sai, anh tính sai rồi.
Xem ra, nếu lần sau còn muốn cho cô một bất ngờ phải thực hành trước mới được. Phải tìm hiểu kỹ địa hình trước khi đi thôi, nếu không lại gặp hiệu sách vòng vèo như này thì chết!
Tình cảnh lúc này thật giống như người trên võ đài và kẻ sau sân khấu. Bạn thừa biết bất cứ lúc nào, màn che cũng có thể bị kéo ra, bạn và người bên cạnh có thể lập tức bại lộ bí mật trước mặt mọi người. Thời điểm càng gần, lòng bạn sẽ càng khẩn trương…
Bạn thừa biết rồi cũng sẽ tới lúc ấy!
Nhưng Nam Kiều lúc này đứng sau cửa phòng chiếu phim lại cảm nhận được mùi vị của sự kích thích. Cô và Dịch Gia Ngôn rất có thể sẽ bị người khác phát hiện đang ẩn náu trong phòng chiếu hẻo lánh này, nhưng Nam Kiều lại không nhịn được ôm lấy anh, cô chỉ một mực ôm lấy Dịch Gia Ngôn mà thôi.
Khoảng cách giữa môi và môi là con số 0.
Từng giây từng phút, răng môi của hai người càng thêm gần. Hô hấp đan cài vào nhau, tạo nên diễm cảnh dịu dàng hương nước hoa nhàn nhạt, là trân quý nhất thế gian trong lòng họ.
Nam Kiều buông thả bản thân để hôn anh, cả người cô hơi run lên, từ trái tim đến linh hồn, tất cả đều run lên.
Trong bóng tối, loại dụ hoặc này giống như tiếng thôi thúc khiến người ta mất phương hướng, chậm rãi từng chút đẩy lí trí của người ta xuống biển.
Đã qua bao lâu, vào lúc hai người đang ôm hôn không biết mệt mỏi, chuông điện thoại của Nam Kiều chợt vang lên.
Cả hai chấn động khựng lại, lập tức nới lỏng khoảng cách.
Nam Kiều cúi đầu lấy điện thoại ra, trên màn hình là chữ ‘mẹ’. Cô nhận máy, ở đầu dây bên kia, Hoàng Ngọc Lan thấp giọng hỏi:
“Nam Kiều, con đi đâu vậy?”
Cô dựa vào lòng của Dịch Gia Ngôn, làm như không có chuyện gì, đáp: “Con đi vệ sinh.”
Hoàng Ngọc Lan ngừng một chút, lặp lại một lần: “Con đang ở nhà vệ sinh?”
“Dạ.” Nam Kiều chắc chắn đáp lại.
“Con và Dịch Gia Ngôn một đứa đi vệ sinh, một đứa đi nghe điện thoại hơn mười phút cũng chưa trở lại là sao? Nhanh về, một hồi kết phim lại không kịp xem đấy.”
Thân làm mẹ, Hoàng Ngọc Lan lo lắng oán trách vài câu, cuối cùng căn dặn: “Trở về nhanh lên đó.”
Nam Kiều vâng dạ, sau đó cúp điện thoại.
Màn hình vẫn còn sáng, thứ ánh sáng màu xanh nhàn nhạt hắt lên mặt của Dịch Gia Ngôn, khiến cô nhìn thấy nơi đó có đôi mắt tĩnh lặng như nước của anh.
Dịch Gia Ngôn đưa tay miết nhẹ môi cô, cuối cùng hôn phớt lên đó một cái, rồi nắm lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hai người đi ra khỏi phòng chiếu tối đen. Từ đằng sau, Nam Kiều bất chợt duỗi hai tay ôm anh, thấp giọng nói:
“Em không muốn trở về.”
Dịch Gia Ngôn hơi khựng lại, đưa tay phủ lên mu bàn tay của cô, mỉm cười đáp:
“Nếu như có thể, anh cũng không muốn trở về.”
Hai người lại kéo dài thêm ba phút.
Nhưng cũng chỉ có thể nán lại bấy lâu, cuối cùng, Dịch Gia Ngôn vẫn dẫn cô trở về phòng chiếu phim của họ.
Mà ở bên kia, Hoàng Ngọc Lan cầm điện thoại đứng trong nhà vệ sinh. Dưới ánh đèn, bà nhìn một phòng vệ sinh không có ai, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
Hoàng Ngọc Lan lo lắng cho Nam Kiều đi vệ sinh lâu vẫn chưa trở lại, sợ rằng kỳ kinh nguyệt của cô ảnh hưởng cho nên mới đi xem. Nhưng người từ trong nhà vệ sinh đi ra hết, cho đến khi cửa phòng nào cũng trống, bà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Nam Kiều.
Lúc gọi cho cô, Hoàng Ngọc Lan đã đứng tại nhà vệ sinh không một bóng người, hỏi cô: “Con đang ở đâu?”
Vậy mà Nam Kiều rất chắc chắn trả lời: “Con đang ở nhà vệ sinh.”
Hoàng Ngọc Lan cầm di động, lăm lăm nhìn cả phòng vệ sinh trống rỗng, cuối cùng, bà vẫn không thể hỏi ra một câu:
“Mẹ cũng đang ở nhà vệ sinh, tại sao không nhìn thấy con?”
Bà trở về chỗ ngồi trong rạp chiếu.
Trong bóng tối, Hoàng Ngọc Lan khom người, cẩn thận đi vào hàng ghế thứ sáu, ngồi xuống bên cạnh Dịch Trọng Dương.
Ông nghiêng đầu hỏi: “Nam Kiều đâu?”
Bà dừng một chút, đáp: “Lát nữa sẽ về.”
Không đầy một phút, Nam Kiều và Dịch Gia Ngôn lần lượt trở về. Cô về sớm hơn anh một lát, sau đó vài phút Dịch Gia Ngôn mới trở về.
Nam Kiều ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói: “Con bị tiêu chảy một ít.”
Hoàng Ngọc Lan liếc nhìn cô một cái, dưới ánh đèn chiếu lờ mờ, bà thấy gương mặt của con gái mình có chút mơ hồ, hai gò má của cô hơi đỏ, đôi mắt ánh lệ ngập nước, khoé môi còn mang theo ý cười…
Hoàng Ngọc Lan gật đầu, “Tối nay về nhà, con ngủ sớm chút, uống nước nóng nhiều vào, nếu như vẫn còn tiêu chảy thì nói mẹ cho uống thuốc.”
Sau đó, Dịch Gia Ngôn trở lại, sau khi ngồi xuống, anh không giải thích gì cả, chỉ cất điện thoại vào túi, ám chỉ là nói chuyện đã xong.
Trên màn chiếu lớn đã chiếu tới cảnh hai nhân vật chính ngồi bên ngoài buổi hoà nhạc của Lưu Đức Hoa. Nữ chính hơi khẩn trương lấy di động ra để gọi vào số điện thoại năm xưa, vừa lo lắng vừa mong chờ có được một kinh hỉ.
Không nghĩ tới có người gọi tên cô. Nữ chính mờ mịt quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đã sang Mỹ từ lâu nay đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, phong thái ung dung hạ di động xuống, khoé miệng mỉm cười với cô.
Mặc dù anh đã chậm trễ quá nhiều năm, nhưng chung quy, anh vẫn mang theo giấc mơ của họ trở về.
Nhạc đệm “May mắn nhỏ” lại vang lên thêm một lần nữa.
“Thì ra, anh đã luôn muốn em giữ lại may mắn này.
Thì ra, tình yêu của chúng ta đã sát gần như vậy.
Em vì anh chống lại thế giới, may mắn kia giúp em chắn lại tất cả mưa gió. Nhưng thực ra, anh mới là người giúp em không vấy bụi trần.”
Giọng hát của ca sĩ trong trẻo động lòng, hệt như ngày đông nắng ấm, vừa mang theo tiếc nuối, vừa mang theo hoài niệm.
Một giây sau, đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng.
Nhạc hết, người đi.
Chiều thứ hai, Nam Kiều lên máy bay đi Thượng Hải, mẹ cô và Dịch Gia Ngôn ra sân bay tiễn cô.
Lúc đợi ở đại sảnh, Dịch Gia Ngôn giúp cô xếp hàng lấy phiếu, Hoàng Ngọc Lan và cô ngồi tại ghế chờ. Bà dặn dò Nam Kiều đi học xa phải biết chăm sóc bản thân thật tốt.
Một mặt, Nam Kiều gật đầu, mặt khác lại không nhịn được tìm kiếm thân ảnh của anh trong đám người. Sau khi nhìn thấy bóng lưng an ổn quen thuộc kia đang giúp mình làm những việc lặt vặt này, Nam Kiều mới cong môi, ý cười tràn ra tận đuôi mắt.
Nhưng cô không thể quá mức vui vẻ, Hoàng Ngọc Lan đang ngay bên cạnh, Nam Kiều phải thu liễm lại thật tốt.
Cô đi qua cổng kiểm an rồi vẫy tay tạm biệt hai người, sau đó khuất bóng tại góc cua. Nam Kiều không cảm thấy sự chia ly, nó rất nhạt nhoà, gần như cô không vì nó mà buồn phiền.
Bởi vì Dịch Gia Ngôn đã nói khẽ bên tai cô hai chữ:
“Đợi anh.”
***
Sau khi đến Thượng Hải, Nam Kiều trở về phòng trọ trước, không ngờ lại bị Chu Điềm Điềm hung ác đánh cho một trận.
Ngẫm lại cũng lạ, cô tự nhận bản thân không phải là một người bạn tốt, cũng không hay trò chuyện thân thiết, càng không moi hết ruột gan để đối xử với bất kỳ ai, thậm chí nhiều khi Nam Kiều bởi vì tính cách đạm mạc của mình mà hạn chế giao thiệp, kết bạn mới. Nhưng cuộc đời của cô lại may mắn có được những người bạn rất thân: Thẩm Thiến, Cận Viễn, hôm nay còn có thêm Chu Điềm Điềm. Họ đều là những người có thể vì bạn mà không ngại gian khó, là kiểu người chân thành lại nhiệt huyết, so với cô rất khác biệt.
Nam Kiều và họ thật sự rất khác biệt.
Lúc cô buồn, họ sẵn sàng lôi cô đi uống rượu, hát ca cả đêm, còn có thể điên rồ náo loạn khắp nơi. So với cô, họ còn buồn hơn, cảm xúc mãnh liệt hơn. Nhưng Nam Kiều lại không giống họ. Cô có thể vì họ mà rót một cốc nước ấm, sau đó an tĩnh ngồi bên cạnh nghe họ kể khổ. Cô có thể hi sinh phần lớn thời gian để bồi bạn cùng họ, nhưng cô lại không thể tìm được ngôn từ thích hợp để an ủi họ.
Trên đời này có hai loại người chính.
Một là loại người giàu cảm xúc, tình cảm mãnh liệt, đối nhân xử thể đều là yêu ghét rõ ràng; loại còn lại là kiểu người không nóng không lạnh, đặc biệt bình thản, khi đã là bạn với họ rồi nhưng vẫn không nghe được họ mở miệng chủ động nói chuyện bao nhiêu lần.
Bây giờ thì nhìn xem, Chu Điềm Điềm đây là hận cô mắng cô đó! Cũng bởi vì cô làm chuyện nguy hiểm như vậy, Chu Điềm Điềm trách cô có phải không muốn sống nữa hay không? Nam Kiều chỉ cười, thấp giọng đáp:
“Được được được, lần sau mình nhất định sẽ nghe lời cậu mà.”
Chu Điềm Điềm cảm thấy lời nói của mình giống như nắm đấm vào gối ôm. Cô nàng nghẹn lời, hừ một tiếng rồi ra vẻ thần bí, hỏi:
“Này, mình hỏi cậu, cậu và anh ấy…” Chữ ‘anh ấy’ phía sau thoáng nghe đầy ý vị.
Nam Kiều còn chưa kịp trả lời, điện thoại liền vang lên. Cô và Chu Điềm Điềm cùng nhau cúi đầu nhìn, màn hình hiện ba chữ rõ ràng:
Dịch Gia Ngôn.
“Quỷ thần thiên địa ơi…” Chu Điềm Điềm bắt đầu hiểu ra, lưỡi hơi líu lại, oang oang nói:
“Cậu, cậu chất đấy, Nam Kiều, cậu làm loạn với anh trai thế này cũng chất lắm đấy!”
Tuy cô nàng làm quá, nhưng trên mặt cũng không có cảm xúc tiêu cực nào.
Nam Kiều khẽ làm động tác ‘suỵt’ với cô nàng, sau đó nhận điện thoại: “Gia Ngôn, em nghe đây.”
Chu Điềm Điềm ngồi trên ghế sofa, nhìn cô đi ra ban công, vừa xoa tay vừa rụt cổ nghe điện thoại. Cô nàng chợt nghĩ: Nam Kiều này vốn an tĩnh không nói nhiều, bình thường luôn dùng phần lớn thời gian rảnh để nghe người khác nói, chỉ đôi lúc mỉm cười đáp lại mà thôi.
Nhưng giờ khắc này, Chu Điềm Điềm lại cảm thấy Nam Kiều thoạt nhìn thật sinh động. Cảm xúc của cô giống như một mặt trời nhỏ, xinh đẹp vô hạn.
Người yêu nhau thì có lỗi gì đâu?
Chu Điềm Điềm ngắm nhìn gò má của Nam Kiều một lát, sau đó chậm rãi bưng ly nước nóng rồi dựa người lên ghế salon, ý cười trên mặt từng chút phai đi.
Trên thế giới này, mỗi ngày đều có người yêu nhau, nhưng không phải ai cũng có thể ở bên cạnh nhau. Mà chuyện ở bên cạnh nhau ấy lại chính là may mắn, nhưng cũng là xa xỉ.
Lúc Nam Kiều từ ban công trở vào, đã thấy khuôn mặt nhạt nhoà của Chu Điềm Điềm. Cô nàng ngồi trên sofa, hai tay bưng ly nước nóng, thần sắc sau làn hơi bốc ra từ miệng ly thoạt nhìn có chút cô đơn, không giống với một Chu Điềm Điềm thường ngày la ó.
“Cậu sao vậy?” Nam Kiều không hiểu, đi qua hỏi cô nàng.
Chu Điềm Điềm giật mình hồi thần lại, dời mắt khỏi góc bàn trà, miễn cưỡng cười đáp:
“Mình không sao, chỉ là nhìn thấy cậu vui vẻ thế này, mình cũng vui lây.”
Nam Kiều nhìn cô nàng chằm chằm, một lát sau mới nói:
“Nhìn dáng vẻ này của cậu không giống như đang vui chút nào.”
Chu Điềm Điềm chỉ đem ly nước đặt lại lên bàn trà. Cô nàng dụi vành mắt một cái, sau đó dãn gân cốt nói: “Mình buồn ngủ rồi, mình đi ngủ trưa trước đây.”
***
Sau khi Nam Kiều đến Thượng Hải học tập rất ít khi liên lạc với Cận Viễn, chỉ tầm mười ngày nửa tháng mới gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương, nhưng mọi chuyện lại như có khoảng cách, hai người khó lòng thân thiết lại như trước. Đối với Nam Kiều, gọi điện thoại với hắn là chuyện xa xỉ, cô không có dũng khí bấm nút gọi đi, cũng không thể dùng ngữ khí thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì để tán gẫu với Cận Viễn.
Tin nhắn giữa họ luôn luôn là hình thức này:
“A Cận, đang bận à?”
“Đang bận biểu diễn, sao vậy?”
“Không có gì, muốn quan tâm anh một chút, gần đây cuộc sống của anh thế nào?”
“Rất bận, cũng rất thú vị, còn em thì sao?”
“Cũng vậy, rất bận, cũng rất thú vị.” Nam Kiều chần chừ thật lâu, cố gắng tìm kiếm một chủ đề có thể chia sẻ cùng hắn:
“Giáo sư giới thiệu cho tôi một học trưởng rất ưu tú, nói tôi sau giờ học có thể đến phụ giúp công ty của anh ấy. Chuyện này đối với chuyên ngành của tôi rất có lợi, lại học được nhiều kinh nghiệm thực tiễn.”
“Như vậy là tốt rồi, Nam Kiều, chúc em sau này cuộc sống càng tốt hơn.”
Chủ đề bị Cận Viễn đẩy tới câu này, tựa hồ không thể tiếp tục nữa.
Nam Kiều chỉ có thể hồi đáp: “Anh cũng vậy, A Cận, cố lên!”
“Được, tôi sẽ cố lên.”
Cận Viễn là một người độc lập, tính tình hướng nội. Hắn biết trong lòng Nam Kiều có người khác, bản thân liền giữ khoảng cách với cô, không hề tiếp tục quấn lấy hay làm phiền cô.
Nam Kiều cũng biết rõ điều này.
Tóm lại, cô và Cận Viễn không thể trở lại thân thiết tự nhiên như trước kia nữa.
Thẩm Thiến hoàn toàn ngược lại. Cô nàng thường xuyên nói chuyện điện thoại với Cận Viễn, nhiều tin tức của hắn mà Nam Kiều biết được đều do cô nàng kể lại.
Ở quán bar, đường ca hát của Cận Viễn ngày càng tốt, rất nhiều người vì hâm mộ anh mà tới nghe anh hát mỗi đêm. Xa Đông gần như đêm nào cũng full khách.
Bọn Mùa Xuân đổi được tay Bass mới rồi, cả giá đỡ trống nữa, nghe nói là có người tài trợ, giá cả của mấy thứ đó không ít chút nào, khiến bọn hắn mừng như điên. Người tài trợ hình như là một công ty làm đĩa nhạc, rất thưởng thức tài nghệ của bọn hắn, nhưng chưa biết là có đầu tư cho bọn hắn một cơ hội hay không?
Còn Cận Viễn đã gầy đi một chút, nửa năm gần đây, hắn hút thuốc rất nhiều. Ai khuyên cũng vô dụng, hắn nói sáng tác bài hát cần có linh cảm, mà linh cảm của hắn lại bắt nguồn từ hút thuốc.
***
Một tháng trôi qua.
Lại qua hai tháng rồi ba tháng.
Chuyện mà Nam Kiều có thể làm cũng chỉ là nhắn tin cho hắn nhiều hơn một câu:
“A Cận, bớt hút thuốc lại đi. Thứ đó không tốt cho sức khoẻ.”
Cô biết rất nhiều chuyện vụn vặt của Cận Viễn, cho đến một ngày, Thẩm Thiến nói chuyện điện thoại với cô, nói cho cô biết:
“Không bao lâu nữa, A Cận sẽ không tiếp tục hát ở Xa Đông.”
“Vậy anh ấy đi đâu? Anh, anh ấy không muốn hát nữa sao?” Nam Kiều lăm lăm hỏi.
Sau một khắc, Thẩm Thiến kìm không được phấn khích mà hét một tiếng chói tai, hoan hô thông báo:
“Cậu còn nhớ cái công ty làm đĩa nhạc không? Người đại diện mời A Cận đi thử giọng, tham dự tuyển chọn gương mặt mới, mọi người trong phòng ban đều đánh giá anh ấy là một người có tiềm lực phát triển!”
“Cho nên…” Nam Kiều có hơi quá tải thông tin.
“Cho nên A Cận muốn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc a! Anh ấy sẽ trở thành idol! Còn ra đĩa nhạc nữa đó!”
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Thiến không ngừng hít sâu để lấy hơi. Cô nàng muốn khống chế tâm tình của mình lại, nhưng căn bản là không kìm nổi, cười to một trận:
“Cậu tin được không, Nam Kiều, cuối cùng A Cận cũng có thể thực hiện ước mơ của anh ấy!”
Đối với Nam Kiều mà nói, cái gì gọi là ‘công ty đĩa nhac’ hay ‘idol’, hay là ‘tuyển chọn gương mặt ca sĩ’ đều là những từ ngữ xa lạ, chúng không tồn tại trong thế giới của cô, nhưng bởi vì Cận Viễn mà tâm trạng của cô cũng vui lây phấn khích.
Nam Kiều chưa từng quên buổi hoàng hôn giữa hè đó, cô đứng dưới ánh mặt trời màu cam quýt, nhìn Cận Viễn vừa chơi ghita vừa hát cho mình nghe. Giọng hát của hắn giống như thứ gì đến từ phương xa, thoạt nghe mê man, cũng mơ hồ tựa khói sương, nhưng lại hay tới mức động lòng.
Nam Kiều hi vọng thiếu niên năm xưa sẽ dũng cảm theo đuổi ước mơ của hắn, cũng hi vọng đến cuối cùng, hắn sẽ đạt được như ý nguyện.
Cận Viễn, rốt cục anh cũng có thể thực hiện được ước mơ ngày đó rồi!
Trong hiệu sách, Nam Kiều cười lên. Cô quay đầu nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trước mắt mơ hồ thấy được hình ảnh của Cận Viễn ngày xưa.
Lúc nhận được điện thoại của Dịch Gia Ngôn, giọng nói của cô vẫn còn mang theo ý cười vui vẻ: “Đúng vậy, em đang ở hiệu sách.”
Dịch Gia Ngôn nghe giọng cô thì trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Em đang vui à?”
“Dạ.” Cô gật đầu đáp.
“Vì anh mà vui sao?”
“… Một phần nhỏ.”
Ý cười trong giọng nói của anh chợt giảm: “Vậy phần lớn là cái gì?”
Nam Kiều chợt cười, vui vẻ nói cho anh biết:
“Là vì A Cận. Em nghe Thẩm Thiến kể, anh ấy muốn ký hợp đồng với công ty đĩa nhạc, sau này không cần hát ở quán bar nữa.”
“Cho nên em chỉ vui vì anh ‘một phần nhỏ’, còn ‘nhiều phần lớn’ đều vui vì A Cận của em rồi?” Dịch Gia Ngôn tỉnh táo chỉ rõ điểm này.
Nam Kiều mắc cười dữ hơn, “Em nói này, không phải anh đang ghen đấy chứ?”
“Phải thì thế nào?” Dịch Gia Ngôn vậy mà thừa nhận thật.
Nam Kiều chợt muốn trêu chọc anh một chút, đổ thêm dầu vào lửa nói:
“Ai bảo anh cách xa em lâu như vậy nha, làm em quên mất Dịch Gia Ngôn là ai luôn rồi.”
“Vậy là anh nên hoảng hốt nhỉ? Sau đó lập tức bay đến bên cạnh em?” Đầu dây bên kia, Dịch Gia Ngôn trầm thấp hỏi một câu.
“Nghe hay đó, anh bay tới đi.” Thanh âm của cô mềm đi, một lát sau, cô mỉm cười nói:
“Gia Ngôn, em rất nhớ anh.”
Dịch Gia Ngôn trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Em quay đầu lại đi.”
“Dả?” Nam Kiều phản ứng không kịp.
Chỉ một khắc sau, chuông pha lê ở cửa hiệu sách vang lên hai tiếng leng kem, tuy nặng nề nhưng lại dứt khoát cực kỳ.
Nam Kiều kinh ngạc, tay vẫn còn cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn. Trên hành lang gần bức tường là một người mặc áo khoác màu đen, trong tay cầm một cái điện thoại màu đen giống y như đúc cái của cô. Anh an tĩnh đứng đó, nhìn cô chăm chú.
Nam Kiều ngây dại, lúc sau mới hồi thần được. Cô chạy nhanh ra cửa lớn, thẳng một mạch đến trước mặt Dịch Gia Ngôn.
“Anh, anh… Sao anh lại tới đây?” Nam Kiều không thể tin được.
Dịch Gia Ngôn vẫn bình thản cất kỹ điện thoại vào túi, sau đó giang tay ôm cô vào lòng, không nóng không lạnh nói một câu:
“Nếu còn không đến, anh sợ trong mắt em chỉ có A Cận thôi. Ba chữ ‘Dịch Gia Ngôn’ viết như thế nào chắc cũng quên đó.”
Nam Kiều bật cười trong ngực anh.
Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn ngắm đỉnh đầu đen tuyền của cô gái nhỏ. Anh nhịn không được cúi người hôn vào tóc cô một cái, không hề nhắc tới chuyện anh phải đi hết một vòng hiệu sách mới tìm được chỗ ngồi của cô.
Aiz, tính sai, anh tính sai rồi.
Xem ra, nếu lần sau còn muốn cho cô một bất ngờ phải thực hành trước mới được. Phải tìm hiểu kỹ địa hình trước khi đi thôi, nếu không lại gặp hiệu sách vòng vèo như này thì chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.