Anh Trai Bé Bỏng Của Đinh Tổng
Chương 23: Không Thoải Mái
peachnotbitch
04/01/2021
Vốn là con trai đầu lòng, người nối dõi của cả gia tộc vì thế mà từ khi sinh ra Nguyên Niệm đã luôn được gia đình bao bộc và dậy dỗ một cách nghiêm khắc.
Nguyên Niệm từ bé vẫn luôn có một cái đầu óc thông minh “gia truyền” của Đinh gia. Cậu rất giỏi về suy luận và toán học. Cũng từng là niềm tự hào chớp nhoáng của họ
Nhưng từ ngày xảy ra tai nạn đó cậu không còn giữ lại cái đầu óc thông minh ấy nữa mà đã làm cả gia tộc mình thất vọng.
Cậu bị mọi người nhìn với một con mắt khác. Nói đúng hơn là một con mắt khinh thường
Từ khi có Khuyên Âu mọi người đều hướng mọi sự chú ý lên người em trai đó, người em trai mà cậu vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị . Chỉ có Mễ Lạc mẹ vủa cậu vẫn dịu dàng dẫu cho cậu có thông minh hay ngu ngốc
Nhưng cô quá bận rộn, mọi người đều chẳng ai để ý hay quan tâm đến cậu kể cả người em trai tài giỏi kia. Ai sẽ là người lắng nghe cậu ? Không ai cả
Từ ngày không còn được đi học nữa Nguyên Niệm vẫn luôn phải dán chặt mình vào ngôi biệt thự to lớn ấy trừ khi nào tái khám định kì thì mới có thể ra khỏi nơi cô đơn đó...
Luôn phải chơi một mình, ánh sáng vui vẻ đầu tiên mà cậu có cũng xuất hiện nhưng lại dần tan đi.
Y Khánh...cô hầu với ánh mắt dịu dàng như một nàng tiên giáng trần. Y Khánh khi đó chính là niềm vui duy nhất mà cậu có
Thời gian ở bên cô thật sự rất tuyệt, cô luôn hát ru và đọc truyện cho cậu mỗi tối bằng chất giọng ngọt ngào, cô sẽ luôn xoa đầu cậu, chơi đuổi bắt với cậu, cô đơn cũng dần biến mất...niềm hạnh phúc này sẽ mãi mãi chứ ?
“Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ sẽ luôn ở bên Tiểu Niệm chứ ?”
“Tất nhiên rồi”
Lời hứa không bao giờ thành hiện thực. Khoảng 1 tuần khi Y Khánh đột nhiên bỏ đi, Nguyên Niệm dường như suy sụp hoàn toàn cậu không còn thiết làm gì cả . Cả ngày chỉ ngồi ngẫn người trên xích đu trong khu vườn yên ắng .
Vì mẹ, Nguyên Niệm cậu miễn cưỡng vui tươi, miễn cưỡng hoạt bát và miễn cưỡng làm nũng với em trai trong khoảng thời gian buồn bã đó.
Khoảng 2 tuần sau ngày Y Khánh bỏ đi, Nguyên Niệm đã được phép nuôi một con hamster để bầu bạn
Cậu vui vẻ vì vẫn còn một chút tia nắng đánh bay mọi sự cô đơn, hamster được Nguyên Niệm nâng niu trong tay vui vẻ cùng bé hamster đi ngủ, vui vẻ ngày ngày cười đùa với bé
Màn đêm buông xuống, ôm chú hamster trong lòng bàn tay mỉm cười đi vào giấc ngủ . Vào giữa đêm cậu đột nhiên tỉnh giấc
Đập ngay vào mắt chính là máu.
Máu . Một màu đỏ khắp trên sàn, chú hamster thân thể lạnh ngắt nằm giữa vũng máu hơi thở đã tắt từ khi nào.
Máu . Nó dính cả trên mặt của Nguyên Niệm, tay chân cậu bũn rũn không thể rời giường để đến bên em ấy....với đầu óc ngây thơ của một đứa trẻ 10 tuổi thì chỉ nghĩ loài gặm nhắm nhỏ bé này chỉ bị thương
Tự an ủi bản thân, Nguyên Niệm từ từ lấy lại bĩnh tĩnh đi gần đến hámter. Nhìn thấy hamster đã hoàn toàn tắt thở cậu mới la toáng lên mà chạy ra ngoài
Điều khiến cho Nguyên Niệm sợ hãi đó chính là khi chết hamster vẫn còn mở mắt, nó dùng đôi mắt đen nhánh đó nhìn chằm chằm vào cậu...từ đó Nguyên Niệm bị ám ảnh bởi những loài gặm nhắm nhỏ như hamster.
Khuyên Âu đến tuổi trưởng thành lại sở hữu một thân hình cao to lực lưỡng còn Nguyên Niệm thì lại có thân thể trắng như con gái mềm yếu, yếu đuối và vô dụng
Nó khiến cậu chán ghét
Nguyên Niệm vẫn đang ngập trong những hồi ức đau thương thì Khuyên Âu khi có cậu ở bên thì không thể nào tập trung được.
Không chịu nổi mà cạ đầu hôn lên cổ cậu, để lại một dấu hôn dịu dàng lên cổ cậu . Nguyên Niệm cuối cùng cũng bị nụ hôn đó làm cho giật mình, lấy tay chạm vào nơi vừa bị hôn hỏi
“Âu Nhi ? Có chuyện gì sao ?”
“Không”
Lời vừa dứt, đầu hắn đã cạ vào gáy cậu ngửi mùi thơm từ mái tóc mềm mại đó bây giờ hắn đang cảm thấy rất thoải mái tất cả là nhờ vào mùi hương của cậu.
Nguyên Niệm thì lại không thấy thoải mái một chút nào, đầu thì cạ, mũi thì ngửi, miệng thì liếm, hai bàn tay hư hỏng lại còn mò mẫm thán thể của cậu. Không lâu nữa cậu sẽ bị hắn làm cho kích thích mất thôi
Ưm một tiếng, Khuyên Âu liền hiểu rõ Nguyên Niệm bảo bối đang không thoải mái nên liền dừng lại ngoài trừ đôi tay thì vẫn hoạt động linh hoạt.
“Không thích sao ?”
Cậu lắc lắc đầu
“Không...không hẳn là không thích nhưng....”
“Không thoải mái ?”
Lại gật gật đầu đồng ý
“Ưm”
Không những không dừng lại mà hắn lại tiếp tục làm chuyện mà hắn thích, Khuyên Âu từ đó đến giờ vẫn luôn là như vậy vẫn luôn thích làm theo ý mình.
“Vậy tập làm quen đi”
\( ai ya Khuyên Âu huynh xin giữ tự trọng \)
Nguyên Niệm từ bé vẫn luôn có một cái đầu óc thông minh “gia truyền” của Đinh gia. Cậu rất giỏi về suy luận và toán học. Cũng từng là niềm tự hào chớp nhoáng của họ
Nhưng từ ngày xảy ra tai nạn đó cậu không còn giữ lại cái đầu óc thông minh ấy nữa mà đã làm cả gia tộc mình thất vọng.
Cậu bị mọi người nhìn với một con mắt khác. Nói đúng hơn là một con mắt khinh thường
Từ khi có Khuyên Âu mọi người đều hướng mọi sự chú ý lên người em trai đó, người em trai mà cậu vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị . Chỉ có Mễ Lạc mẹ vủa cậu vẫn dịu dàng dẫu cho cậu có thông minh hay ngu ngốc
Nhưng cô quá bận rộn, mọi người đều chẳng ai để ý hay quan tâm đến cậu kể cả người em trai tài giỏi kia. Ai sẽ là người lắng nghe cậu ? Không ai cả
Từ ngày không còn được đi học nữa Nguyên Niệm vẫn luôn phải dán chặt mình vào ngôi biệt thự to lớn ấy trừ khi nào tái khám định kì thì mới có thể ra khỏi nơi cô đơn đó...
Luôn phải chơi một mình, ánh sáng vui vẻ đầu tiên mà cậu có cũng xuất hiện nhưng lại dần tan đi.
Y Khánh...cô hầu với ánh mắt dịu dàng như một nàng tiên giáng trần. Y Khánh khi đó chính là niềm vui duy nhất mà cậu có
Thời gian ở bên cô thật sự rất tuyệt, cô luôn hát ru và đọc truyện cho cậu mỗi tối bằng chất giọng ngọt ngào, cô sẽ luôn xoa đầu cậu, chơi đuổi bắt với cậu, cô đơn cũng dần biến mất...niềm hạnh phúc này sẽ mãi mãi chứ ?
“Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ sẽ luôn ở bên Tiểu Niệm chứ ?”
“Tất nhiên rồi”
Lời hứa không bao giờ thành hiện thực. Khoảng 1 tuần khi Y Khánh đột nhiên bỏ đi, Nguyên Niệm dường như suy sụp hoàn toàn cậu không còn thiết làm gì cả . Cả ngày chỉ ngồi ngẫn người trên xích đu trong khu vườn yên ắng .
Vì mẹ, Nguyên Niệm cậu miễn cưỡng vui tươi, miễn cưỡng hoạt bát và miễn cưỡng làm nũng với em trai trong khoảng thời gian buồn bã đó.
Khoảng 2 tuần sau ngày Y Khánh bỏ đi, Nguyên Niệm đã được phép nuôi một con hamster để bầu bạn
Cậu vui vẻ vì vẫn còn một chút tia nắng đánh bay mọi sự cô đơn, hamster được Nguyên Niệm nâng niu trong tay vui vẻ cùng bé hamster đi ngủ, vui vẻ ngày ngày cười đùa với bé
Màn đêm buông xuống, ôm chú hamster trong lòng bàn tay mỉm cười đi vào giấc ngủ . Vào giữa đêm cậu đột nhiên tỉnh giấc
Đập ngay vào mắt chính là máu.
Máu . Một màu đỏ khắp trên sàn, chú hamster thân thể lạnh ngắt nằm giữa vũng máu hơi thở đã tắt từ khi nào.
Máu . Nó dính cả trên mặt của Nguyên Niệm, tay chân cậu bũn rũn không thể rời giường để đến bên em ấy....với đầu óc ngây thơ của một đứa trẻ 10 tuổi thì chỉ nghĩ loài gặm nhắm nhỏ bé này chỉ bị thương
Tự an ủi bản thân, Nguyên Niệm từ từ lấy lại bĩnh tĩnh đi gần đến hámter. Nhìn thấy hamster đã hoàn toàn tắt thở cậu mới la toáng lên mà chạy ra ngoài
Điều khiến cho Nguyên Niệm sợ hãi đó chính là khi chết hamster vẫn còn mở mắt, nó dùng đôi mắt đen nhánh đó nhìn chằm chằm vào cậu...từ đó Nguyên Niệm bị ám ảnh bởi những loài gặm nhắm nhỏ như hamster.
Khuyên Âu đến tuổi trưởng thành lại sở hữu một thân hình cao to lực lưỡng còn Nguyên Niệm thì lại có thân thể trắng như con gái mềm yếu, yếu đuối và vô dụng
Nó khiến cậu chán ghét
Nguyên Niệm vẫn đang ngập trong những hồi ức đau thương thì Khuyên Âu khi có cậu ở bên thì không thể nào tập trung được.
Không chịu nổi mà cạ đầu hôn lên cổ cậu, để lại một dấu hôn dịu dàng lên cổ cậu . Nguyên Niệm cuối cùng cũng bị nụ hôn đó làm cho giật mình, lấy tay chạm vào nơi vừa bị hôn hỏi
“Âu Nhi ? Có chuyện gì sao ?”
“Không”
Lời vừa dứt, đầu hắn đã cạ vào gáy cậu ngửi mùi thơm từ mái tóc mềm mại đó bây giờ hắn đang cảm thấy rất thoải mái tất cả là nhờ vào mùi hương của cậu.
Nguyên Niệm thì lại không thấy thoải mái một chút nào, đầu thì cạ, mũi thì ngửi, miệng thì liếm, hai bàn tay hư hỏng lại còn mò mẫm thán thể của cậu. Không lâu nữa cậu sẽ bị hắn làm cho kích thích mất thôi
Ưm một tiếng, Khuyên Âu liền hiểu rõ Nguyên Niệm bảo bối đang không thoải mái nên liền dừng lại ngoài trừ đôi tay thì vẫn hoạt động linh hoạt.
“Không thích sao ?”
Cậu lắc lắc đầu
“Không...không hẳn là không thích nhưng....”
“Không thoải mái ?”
Lại gật gật đầu đồng ý
“Ưm”
Không những không dừng lại mà hắn lại tiếp tục làm chuyện mà hắn thích, Khuyên Âu từ đó đến giờ vẫn luôn là như vậy vẫn luôn thích làm theo ý mình.
“Vậy tập làm quen đi”
\( ai ya Khuyên Âu huynh xin giữ tự trọng \)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.