Chương 42: Loạn hết lên rồi!
Mai Đặng
03/11/2017
#Anh_Trai_của_Nấm:
#43: Loạn, loạn hết cả rồi!
Nếu như hỏi Lâm Mai Hương tôi trên đơi này, thứ gì là dày nhất?
Tôi sẽ sẵn sàng đáp trả: chính là da mặt của tôi!
Từ lúc sinh ra, ở bên cạnh Lâm Vũ Minh, da mặt tôi đã luyện dày đến độ… đạn bắn không xuyên qua nữa rồi!
Haha. Nhiều chuyện hay ho lắm các bạn ạ, nhưng cũng tại có tên anh trai “ngây thơ” quá, nên nhiều lúc tôi cứ phải mặt dày lên mới giải quyết xong chuyện.
Ví dụ như bây giờ này, lão đang đỏ mặt ngây thơ thông báo cho tôi một tin rất vui: “Cái đó” của Nấm …đến rồi!
Haha, Dì cả của tôi ơi, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc tôi muốn chạy trốn khỏi Lâm Vũ Minh. Là sao?
**
Thế mà lão còn cười cười được mới ghét chứ!
-“Lâm Vũ Minh anh vui lắm hay sao mà còn cười?”
Lão nhìn tôi, khuôn mặt tỏ ra rất vui vẻ, tâm tình có vẻ rất tốt hay sao ấy. Mà vui cái nỗi gì cơ chứ.
-“Nấm ngồi yên đây, anh gọi mẹ đưa quần áo vào cho Nấm!”
Kết quả, số tôi đúng là xui xẻo mà, lão gọi đến mười mấy cuộc cũng không thể gọi cho mẹ được, cuối cùng lão ngây thơ nói:
-“Hay anh gọi cho bố nhé!”
Haha, gọi cho bố? Lâm Vũ Minh, anh có phải là quá đáng lắm rồi không? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lão lại đề xuất:
-“Hay anh gọi cho chị… Giang ?”
Giề?
Tôi hung hăng giật máy điện thoại, cuối cùng đành phải mặt dày ra lệnh:
-“Lâm Vũ Minh, anh đi đi, anh đó, anh tự đi mua… cho em?”
Lão tái mặt, cuối cùng tôi trừng mắt dọa nạt lão đành ngoan ngoãn “trốn viện” đi mua. Lúc đi còn nói với lại:
-“Nấm lấy cho anh cái…khẩu trang y tế đi, anh cứ thế này đi mua…người ta sẽ cười anh mất!”
Mặt lão đỏ bừng bừng, tôi lại thấy tim đập mạnh quá!
Lâm Vũ Minh, tại sao anh càng ngày càng… đáng yêu như vậy?
**
Hôm đó đi học, tâm tình đúng là thay đổi, tôi thấy vui vẻ lên bao nhiêu. Chết, hình như yêu rồi! Mà có đúng là yêu không vậy? Có đánh chết tôi cũng không muốn tin là tôi đã…rung động!
Trên đường đến trường tôi cứ mơ mộng, mà mơ mộng ai, lại là mơ mộng về Lâm Vũ Minh. Hồi nãy lão con nói:
-“Nấm đi học trước đi, lát trưa anh khám xong, sẽ qua đón Nấm về!”
Tại sao lão lúc nào cũng xem tôi như trẻ con thế nhỉ?
Nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại bắt đầu thích thích kiểu này, thế rồi không kiểm soát được, hát líu ló mấy lời. Tâm tình đúng là vui vẻ.
Tôi cũng chẳng hề hay biết, có những rắc rối sắp tìm đến tôi.
**
Chuyện là lúc đó đi vệ sinh, vô tình nghe thấy.
-“Này mày nghe nói gì chưa? Hôi trưởng của chúng ta, anh Vũ Minh ấy, yêu em gái mình đó!”
-“Thật á? Sao lại như thế được? Tao đ** tin!”
-“Thật, mày không lên confession trường mình mà xem à, có cả ảnh hai người bọn họ dắt nhau vào…nhà nghỉ nữa, sáng nay đứa nào vừa đăng lên, hót hòn họt!”
-“Mẹ kiếp, thế mà lâu nay tao cứ tưởng hội trưởng của chúng ta đường hoàng lắm, thì ra cũng là loại nam nhân tầm thường đó!”
-“Không, mày hiểu nhầm ý tao rồi, cái tao muốn nói là hội trưởng yêu em gái của anh ấy kia kìa, thật quá loạn luân lên rồi!”
-“Loạn, loan, loạn hết cả lên rồi!”
-“Tao vỡ mộng rồi mày ơi, tao còn tính sắp tới sẽ tỏ tình với hội trưởng, thế này thì bung bét hết rồi!”
Haha, tôi đang đứng dậy chuẩn bị kéo khóa quần để đi ra thì suýt ngất trong bồn cầu vì tình cờ nghe lén được cuộc hội thoại “đáng yêu” kia. Phải, chuyện này mà vào kẻ yếu tim có khi ngất thật rồi ấy chứ!
Cmn, tôi chạy tít về lớp, giằng cái điện thoại của Yến Chi, vào ngay confession, quả là đúng như lời đồn, trên đó là một dòng tin đầy dật gân “Hội trưởng và em gái yêu nhau, ai đó cho lời giải thích đi, cảm thấy hoang mang quá!”
Lại còn đính kèm một tá ảnh, ôm nhau có, hôn nhau có, à, đúng là có cả ảnh trước nhà nghỉ (T_____T) càng xem, càng nóng mặt càng xem càng điên hết cả máu lên, tôi thậm chí còn không thể ngờ được, trình độ cắt ghép và photoshop ảnh đã đạt đến đẳng cấp này rồi!
Ức hơn nữa là mới đăng có 2 giờ đã có cả gần 10k like và 6k comment. Mạng xã hội quả là thứ đáng sợ! Đọc bình luận lai càng cảm thấy nóng máu.
“Loạn luân” “hạ lưu” “con đĩ” “mất dạy” “mất hình tượng” ….có kẻ còn còn tâm dành tặng cả cụm từ “cẩu nam nữ” hahahahahaha
Ơ thế là cứu yêu nhau thì gọi là “cẩu nam nữ” hay sao?
Tuyệt thật, đúng là anh hùng bàn phím! Bọn họ đâu có biết Lâm Vũ Minh nhà tôi, 18 tuổi trên đầu, vẫn ngây thơ như một tờ giấy trắng, chuyện bôi nhọ danh dự này, lão mà biết được, có khi sẽ chết vì sock mất.
Kể mà chúng tôi có yêu nhau thật thì có sao, các bạn cứ phải sồn sồn hết cả lên thế này nhỉ?
Yến Chi hình như cũng biết rồi hay sao ấy, thấy nó nhìn tôi e ngại.
-“Cái này…là thật hả mày?”
Thật,cmn, tôi cáu đến cái mức không kiểm soát được nữa, hét toáng lên:
-“Bọn mày thích tin ba cái thứ linh tinh hay không thì tùy, tao không có thói quen giải thích!”
Thì ra sáng tới giờ, chúng nó cứ xì xào, tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này, cái này không biết Lâm Vũ Minh mà biết được, thì lão sẽ thế nào nữa đây. Tên đăng bài còn nặc danh mới khốn nạn, tâm tình vui vẻ lúc sáng, vì chuyện này mà hỏng bét hết. Tôi yêu cầu admin xóa bài đăng, nhưng mà admin còn không thèm đọc tin nhắn của tôi.
Chuyện này, tôi nhất quyết không để yên đâu, đây đích thị là bôi nhọ danh dự, cái này có thể đưa ra kiện tụng pháp luật được phải không?
“Thằng” nặc danh chết tiệt kia, có giỏi thì mày ra mặt đi!!!
Hùng hùng hổ báo thế này thôi, chứ lúc ra về tôi vẫn phải trốn trong lớp. Mãi đến khi cả trường về hết, tôi mới dám đứng lên đi về, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng cao cao quen thuộc đứng ở cửa lớp tôi, mặt lão có chút lo lắng:
-“Nấm, có chuyên gì sao em?”
Tôi mới nhớ ra Lâm Vũ Minh có hứa đi đón tôi, rốt cuôc nhìn thấy lão, tôi bỗng thấy bao nhiêu tủi thân dồn nén từ sớm đến giờ thật chịu hết nổi, thế rồi tôi khóc ầm lên.
Lão không hiểu chuyện gì, lập tức ôm tôi vào lòng!
Phía ngoài kia, tôi không hay biết, có ai đó đang căm thù nhìn chúng tôi.
Còn…
Nấm: thôi đừng nói gì với tôi nữa, đừng nói gì với tôi nữa!
Măng Đại: @@ ngược xíu rồi end nhé!
#43: Loạn, loạn hết cả rồi!
Nếu như hỏi Lâm Mai Hương tôi trên đơi này, thứ gì là dày nhất?
Tôi sẽ sẵn sàng đáp trả: chính là da mặt của tôi!
Từ lúc sinh ra, ở bên cạnh Lâm Vũ Minh, da mặt tôi đã luyện dày đến độ… đạn bắn không xuyên qua nữa rồi!
Haha. Nhiều chuyện hay ho lắm các bạn ạ, nhưng cũng tại có tên anh trai “ngây thơ” quá, nên nhiều lúc tôi cứ phải mặt dày lên mới giải quyết xong chuyện.
Ví dụ như bây giờ này, lão đang đỏ mặt ngây thơ thông báo cho tôi một tin rất vui: “Cái đó” của Nấm …đến rồi!
Haha, Dì cả của tôi ơi, sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc tôi muốn chạy trốn khỏi Lâm Vũ Minh. Là sao?
**
Thế mà lão còn cười cười được mới ghét chứ!
-“Lâm Vũ Minh anh vui lắm hay sao mà còn cười?”
Lão nhìn tôi, khuôn mặt tỏ ra rất vui vẻ, tâm tình có vẻ rất tốt hay sao ấy. Mà vui cái nỗi gì cơ chứ.
-“Nấm ngồi yên đây, anh gọi mẹ đưa quần áo vào cho Nấm!”
Kết quả, số tôi đúng là xui xẻo mà, lão gọi đến mười mấy cuộc cũng không thể gọi cho mẹ được, cuối cùng lão ngây thơ nói:
-“Hay anh gọi cho bố nhé!”
Haha, gọi cho bố? Lâm Vũ Minh, anh có phải là quá đáng lắm rồi không? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lão lại đề xuất:
-“Hay anh gọi cho chị… Giang ?”
Giề?
Tôi hung hăng giật máy điện thoại, cuối cùng đành phải mặt dày ra lệnh:
-“Lâm Vũ Minh, anh đi đi, anh đó, anh tự đi mua… cho em?”
Lão tái mặt, cuối cùng tôi trừng mắt dọa nạt lão đành ngoan ngoãn “trốn viện” đi mua. Lúc đi còn nói với lại:
-“Nấm lấy cho anh cái…khẩu trang y tế đi, anh cứ thế này đi mua…người ta sẽ cười anh mất!”
Mặt lão đỏ bừng bừng, tôi lại thấy tim đập mạnh quá!
Lâm Vũ Minh, tại sao anh càng ngày càng… đáng yêu như vậy?
**
Hôm đó đi học, tâm tình đúng là thay đổi, tôi thấy vui vẻ lên bao nhiêu. Chết, hình như yêu rồi! Mà có đúng là yêu không vậy? Có đánh chết tôi cũng không muốn tin là tôi đã…rung động!
Trên đường đến trường tôi cứ mơ mộng, mà mơ mộng ai, lại là mơ mộng về Lâm Vũ Minh. Hồi nãy lão con nói:
-“Nấm đi học trước đi, lát trưa anh khám xong, sẽ qua đón Nấm về!”
Tại sao lão lúc nào cũng xem tôi như trẻ con thế nhỉ?
Nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại bắt đầu thích thích kiểu này, thế rồi không kiểm soát được, hát líu ló mấy lời. Tâm tình đúng là vui vẻ.
Tôi cũng chẳng hề hay biết, có những rắc rối sắp tìm đến tôi.
**
Chuyện là lúc đó đi vệ sinh, vô tình nghe thấy.
-“Này mày nghe nói gì chưa? Hôi trưởng của chúng ta, anh Vũ Minh ấy, yêu em gái mình đó!”
-“Thật á? Sao lại như thế được? Tao đ** tin!”
-“Thật, mày không lên confession trường mình mà xem à, có cả ảnh hai người bọn họ dắt nhau vào…nhà nghỉ nữa, sáng nay đứa nào vừa đăng lên, hót hòn họt!”
-“Mẹ kiếp, thế mà lâu nay tao cứ tưởng hội trưởng của chúng ta đường hoàng lắm, thì ra cũng là loại nam nhân tầm thường đó!”
-“Không, mày hiểu nhầm ý tao rồi, cái tao muốn nói là hội trưởng yêu em gái của anh ấy kia kìa, thật quá loạn luân lên rồi!”
-“Loạn, loan, loạn hết cả lên rồi!”
-“Tao vỡ mộng rồi mày ơi, tao còn tính sắp tới sẽ tỏ tình với hội trưởng, thế này thì bung bét hết rồi!”
Haha, tôi đang đứng dậy chuẩn bị kéo khóa quần để đi ra thì suýt ngất trong bồn cầu vì tình cờ nghe lén được cuộc hội thoại “đáng yêu” kia. Phải, chuyện này mà vào kẻ yếu tim có khi ngất thật rồi ấy chứ!
Cmn, tôi chạy tít về lớp, giằng cái điện thoại của Yến Chi, vào ngay confession, quả là đúng như lời đồn, trên đó là một dòng tin đầy dật gân “Hội trưởng và em gái yêu nhau, ai đó cho lời giải thích đi, cảm thấy hoang mang quá!”
Lại còn đính kèm một tá ảnh, ôm nhau có, hôn nhau có, à, đúng là có cả ảnh trước nhà nghỉ (T_____T) càng xem, càng nóng mặt càng xem càng điên hết cả máu lên, tôi thậm chí còn không thể ngờ được, trình độ cắt ghép và photoshop ảnh đã đạt đến đẳng cấp này rồi!
Ức hơn nữa là mới đăng có 2 giờ đã có cả gần 10k like và 6k comment. Mạng xã hội quả là thứ đáng sợ! Đọc bình luận lai càng cảm thấy nóng máu.
“Loạn luân” “hạ lưu” “con đĩ” “mất dạy” “mất hình tượng” ….có kẻ còn còn tâm dành tặng cả cụm từ “cẩu nam nữ” hahahahahaha
Ơ thế là cứu yêu nhau thì gọi là “cẩu nam nữ” hay sao?
Tuyệt thật, đúng là anh hùng bàn phím! Bọn họ đâu có biết Lâm Vũ Minh nhà tôi, 18 tuổi trên đầu, vẫn ngây thơ như một tờ giấy trắng, chuyện bôi nhọ danh dự này, lão mà biết được, có khi sẽ chết vì sock mất.
Kể mà chúng tôi có yêu nhau thật thì có sao, các bạn cứ phải sồn sồn hết cả lên thế này nhỉ?
Yến Chi hình như cũng biết rồi hay sao ấy, thấy nó nhìn tôi e ngại.
-“Cái này…là thật hả mày?”
Thật,cmn, tôi cáu đến cái mức không kiểm soát được nữa, hét toáng lên:
-“Bọn mày thích tin ba cái thứ linh tinh hay không thì tùy, tao không có thói quen giải thích!”
Thì ra sáng tới giờ, chúng nó cứ xì xào, tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này, cái này không biết Lâm Vũ Minh mà biết được, thì lão sẽ thế nào nữa đây. Tên đăng bài còn nặc danh mới khốn nạn, tâm tình vui vẻ lúc sáng, vì chuyện này mà hỏng bét hết. Tôi yêu cầu admin xóa bài đăng, nhưng mà admin còn không thèm đọc tin nhắn của tôi.
Chuyện này, tôi nhất quyết không để yên đâu, đây đích thị là bôi nhọ danh dự, cái này có thể đưa ra kiện tụng pháp luật được phải không?
“Thằng” nặc danh chết tiệt kia, có giỏi thì mày ra mặt đi!!!
Hùng hùng hổ báo thế này thôi, chứ lúc ra về tôi vẫn phải trốn trong lớp. Mãi đến khi cả trường về hết, tôi mới dám đứng lên đi về, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng cao cao quen thuộc đứng ở cửa lớp tôi, mặt lão có chút lo lắng:
-“Nấm, có chuyên gì sao em?”
Tôi mới nhớ ra Lâm Vũ Minh có hứa đi đón tôi, rốt cuôc nhìn thấy lão, tôi bỗng thấy bao nhiêu tủi thân dồn nén từ sớm đến giờ thật chịu hết nổi, thế rồi tôi khóc ầm lên.
Lão không hiểu chuyện gì, lập tức ôm tôi vào lòng!
Phía ngoài kia, tôi không hay biết, có ai đó đang căm thù nhìn chúng tôi.
Còn…
Nấm: thôi đừng nói gì với tôi nữa, đừng nói gì với tôi nữa!
Măng Đại: @@ ngược xíu rồi end nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.