Chương 12:
Mèo lười
04/01/2021
"Phòng tắm trong phòng anh nó bị hư mất rồi"
"Bị hư?"
Đang đùa cô đúng không? Khách sạn lớn và nổi tiếng như thế này mà lại để cho phòng tắm bị hư sao??
"Anh đang đùa em có đúng không?"
"Nhìn giống như anh đang đùa sao?"
Đúng vậy, theo như cô biết thì Lăng Tĩnh Thiên không phải là kiểu người thích đùa
Nhưng là bây giờ...
"Vậy anh kêu nhân viên khách sạn đến kiểm tra xem sao?"
"Em nghĩ anh có thể nhịn tắm cho đến lúc bọn họ sửa xong sao?"
Ặc...
Vấn đề này quả thật là rất khó đi
Lăng Mạt Ân không muốn cùng anh bàn đến vấn đề này nữa, cô đành đồng ý cho anh dùng phòng tắm của mình, sau đó chính mình quay về giường
Ngồi được một lúc, Lăng Mạt Ân lại trực nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng
Đến đây công tác, bọn họ chẳng hề mang theo đồ đạc gì cả. Tức là, sau khi Lăng Tĩnh Thiên tắm xong sẽ choàng khăn tắm ư?
Nghĩ đến đây, trong đầu cô lại liên tưởng đến hình ảnh nửa thân dưới của anh thì quấn lấy khăn tắm, còn bên trên thì để lộ cơ ngực săn chắc...
Liên tưởng đến đó thì khuôn mặt cô lại đỏ bừng
Ôi ôi, cô lại lên cơn biến thái rồi...
Tầm 15 phút sau, tiếng nước trong phòng tắm đã tắt đi, cửa cũng mở ra sau đó
Anh bước ra, trên tay cầm lấy khăn lông lau đầu
Cũng may, cũng may là anh khoác áo ngủ vào chứ không phải là bộ dạng nửa hở nửa kín
Nhưng là...
Khuôn mặt đến góc nghiêng đều hoàn hảo, đôi mắt sắc bén đầy ý cười, môi lại cong cong lên, từng giọt nước tung tăng ẩn sâu vào áo choàng
Bộ dạng như thế này của Lăng Tĩnh Thiên còn gợi cảm nhiều hơn bộ dạng mà cô đã liên tưởng đến
Vì thế để không làm mất mặt, Lăng Mạt Ân giả vờ cúi đầu nghịch nghịch cái điện thoại trong tay nhưng rồi vẫn nhịn không được mà ngước lên
"Như vậy... lúc chúng ta đi đến đây không có đem theo đồ, vậy anh..."
Như hiểu được ý cô, anh cười cười vừa đi đến ngồi ở mép giường
"Anh đã cho người chuẩn bị đồ rồi"
"Vậy sao anh không đi về phòng của mình đi?"
"Em muốn anh trong bộ dạng này trở về?"
Phòng anh đối diện phòng cô luôn đấy có được không? Bước có mấy bước thôi mà?
"Em muốn đi tắm, cho nên bây giờ anh đi về phòng của mình đi"
Lăng Mạt Ân lên tiếng đuổi khách, bộ dạng anh như vậy, trong phòng lại chỉ có hai người
Anh lại muốn cho cô có cơ hội để ảo tưởng nữa hay sao?
"Ân Ân..."
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong lên
"Em có thể khóa cửa lại mà?"
Nghe đến đây cô lại trừng to mắt nhìn anh hơn
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Lăng Mạt Ân cứ cảm thấy dạo này anh rất lạ, giống như là biến thành một người khác vậy
Một người có tính cánh vô sỉ...
Lăng Mạt Ân hít một hơi thật sâu, môi nở nụ cười nhạt, cô nhìn thẳng vào mắt anh dò hỏi
"Nhưng nếu như khóa lại rồi thì lại bị anh bộc phát thú tính mà phá cửa xong vào thì làm sao?"
"Bị hư?"
Đang đùa cô đúng không? Khách sạn lớn và nổi tiếng như thế này mà lại để cho phòng tắm bị hư sao??
"Anh đang đùa em có đúng không?"
"Nhìn giống như anh đang đùa sao?"
Đúng vậy, theo như cô biết thì Lăng Tĩnh Thiên không phải là kiểu người thích đùa
Nhưng là bây giờ...
"Vậy anh kêu nhân viên khách sạn đến kiểm tra xem sao?"
"Em nghĩ anh có thể nhịn tắm cho đến lúc bọn họ sửa xong sao?"
Ặc...
Vấn đề này quả thật là rất khó đi
Lăng Mạt Ân không muốn cùng anh bàn đến vấn đề này nữa, cô đành đồng ý cho anh dùng phòng tắm của mình, sau đó chính mình quay về giường
Ngồi được một lúc, Lăng Mạt Ân lại trực nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng
Đến đây công tác, bọn họ chẳng hề mang theo đồ đạc gì cả. Tức là, sau khi Lăng Tĩnh Thiên tắm xong sẽ choàng khăn tắm ư?
Nghĩ đến đây, trong đầu cô lại liên tưởng đến hình ảnh nửa thân dưới của anh thì quấn lấy khăn tắm, còn bên trên thì để lộ cơ ngực săn chắc...
Liên tưởng đến đó thì khuôn mặt cô lại đỏ bừng
Ôi ôi, cô lại lên cơn biến thái rồi...
Tầm 15 phút sau, tiếng nước trong phòng tắm đã tắt đi, cửa cũng mở ra sau đó
Anh bước ra, trên tay cầm lấy khăn lông lau đầu
Cũng may, cũng may là anh khoác áo ngủ vào chứ không phải là bộ dạng nửa hở nửa kín
Nhưng là...
Khuôn mặt đến góc nghiêng đều hoàn hảo, đôi mắt sắc bén đầy ý cười, môi lại cong cong lên, từng giọt nước tung tăng ẩn sâu vào áo choàng
Bộ dạng như thế này của Lăng Tĩnh Thiên còn gợi cảm nhiều hơn bộ dạng mà cô đã liên tưởng đến
Vì thế để không làm mất mặt, Lăng Mạt Ân giả vờ cúi đầu nghịch nghịch cái điện thoại trong tay nhưng rồi vẫn nhịn không được mà ngước lên
"Như vậy... lúc chúng ta đi đến đây không có đem theo đồ, vậy anh..."
Như hiểu được ý cô, anh cười cười vừa đi đến ngồi ở mép giường
"Anh đã cho người chuẩn bị đồ rồi"
"Vậy sao anh không đi về phòng của mình đi?"
"Em muốn anh trong bộ dạng này trở về?"
Phòng anh đối diện phòng cô luôn đấy có được không? Bước có mấy bước thôi mà?
"Em muốn đi tắm, cho nên bây giờ anh đi về phòng của mình đi"
Lăng Mạt Ân lên tiếng đuổi khách, bộ dạng anh như vậy, trong phòng lại chỉ có hai người
Anh lại muốn cho cô có cơ hội để ảo tưởng nữa hay sao?
"Ân Ân..."
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn cô một cái, khóe môi hơi cong lên
"Em có thể khóa cửa lại mà?"
Nghe đến đây cô lại trừng to mắt nhìn anh hơn
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Lăng Mạt Ân cứ cảm thấy dạo này anh rất lạ, giống như là biến thành một người khác vậy
Một người có tính cánh vô sỉ...
Lăng Mạt Ân hít một hơi thật sâu, môi nở nụ cười nhạt, cô nhìn thẳng vào mắt anh dò hỏi
"Nhưng nếu như khóa lại rồi thì lại bị anh bộc phát thú tính mà phá cửa xong vào thì làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.