Chương 15:
Mèo lười
04/01/2021
"Thiên! Em nhớ anh lắm!"
Lăng Mạt Ân nhìn trân trân vào điện thoại trên tay sau đó lại cười nhạt
Cô còn nhớ rõ ràng anh đã từng nói, Mục Giai Châu không phải là bạn gái của anh
Lòng của cô lại trùng xuống, không phải bạn gái mà như thế này sao?
Lừa gạt nhau à?
Lăng Mạt Ân nhúc nhích ngón tay một chút. Vừa xem thì điện thoại của Lăng Tĩnh Thiên tổng cộng là có một cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn
Tin đầu, Mục Giai Châu hỏi có phải anh rất bận lắm không? Tin nhắn thứ hai thì lúc nảy cô đã xem rồi
Lăng Mạt Ân vốn đang suy nghĩ nhập tâm cho nên chẳng hề nghe thấy đến tiếng đóng cửa vừa vang lên
"Sao lại đứng dậy? Em hết đau bụng rồi sao?"
Giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên trên đỉnh đầu khiến cô giật mình vội vàng xoay người ra sau
Từ khi nào thì Lăng Tĩnh Thiên đi vào phòng mà cô lại không biết vậy kìa?
Thấy anh đang nhìn chằm chằm vào tay mình, cô vội ngó xuống, cái điện thoại đen bóng của anh đang nằm gọn trong tay cô
Lăng Mạt Ân hơi chột dạ một tí, nhưng cũng cố gắng không để mất tự nhiên. Cô xoay người để điện thoại lại bàn sau đó vừa nhún vai vừa nói
"Điện thoại của anh khi nảy có báo tin nhắn đến, tiện tay nên em mở ra đọc luôn"
Cô rót một ly nước ấm rồi đi về ngồi ở mép giường, khóe mắt chú ý đến từng cử động của anh
Lăng Tĩnh Thiên gật đầu đã biết rõ. Anh chỉ bước đến cầm điện thoại lên, một giây sau lại liếc nhìn đến cô
"Anh đừng ngại, bạn gái nói nhớ mình thì phải vui lên chứ?"
Lăng Mạt Ân một bên né tránh ánh mắt của anh một bên cười nói
"Em đã hết đau bụng chưa?"
Lăng Tĩnh Thiên nhẹ giọng hỏi
"Cũng đã bớt đau rồi"
Anh vẫn còn muốn nói chuyện về tin nhắn khi nảy, nhưng thấy bộ dạng này của cô thì chỉ khẽ thở dài. Để điện thoại xuống bàn rồi mở nắp hộp cháo nóng đưa cho cô
"Chắc em cũng đói bụng rồi, ăn một chút cháo nóng đi"
Thì ra lúc nảy Lăng Tĩnh Thiên không có ở trong phòng hóa ra là đi mua cháo cho cô
"Ừm"
Lăng Mạt Ân gật đầu, đưa tay nhận lấy, ăn được một muỗng lại ngước lên nhìn anh
"Buổi triển lãm tối nay diễn ra như thế nào rồi?"
"Anh chẳng biết"
Lăng Tĩnh Thiên cũng ngồi xuống cái ghế nhỏ đối diện cô, vừa ăn cháo vừa nói
"Anh không tham gia triển lãm tối nay à?"
Cô kinh ngạc nhìn anh, dù sao thì buổi triển lãm này cũng nằm trong kế hoạch của anh khi đi đến thành phố A mà
"Không hề"
Lăng Tĩnh Thiên lắc đầu rồi lại trầm thấp nói tiếp
"Em bị bệnh mà, làm sao anh đi được"
"Cũng có phải là bệnh nặng lắm đâu, chỉ là bị đau bụng một chút thôi"
Lăng Mạt Ân nhăn mặt, nghe giọng điệu này cứ như anh xem cô là con nít vậy
"Đau bụng như vậy thì cũng là bệnh rồi"
Nghe thấy anh lạnh nhạt đáp lại, cô chỉ nhắm mắt gật gật đầu
"Ừ, bệnh thì bệnh..."
Sau khi ăn cháo xong, thấy đã khuya rồi thì Lăng Tĩnh Thiên liền tự giác trở về phòng của mình, trước khi đi anh còn đi đến trước mặt xoa đầu cô một cái
"Ngủ ngon"
"Đừng xoa, anh xoa một cái làm tóc em rối hết rồi này"
Cô nhăn mặt liếc nhìn anh một cái, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của mình
Nhìn thấy Lăng Tĩnh Thiên vẫn còn đứng đó cong khóe môi cười thì cô đưa tay đẩy đẩy vai anh vài cái
"Đi đi, đi về phòng của anh đi, bây giờ em còn phải đi ngủ nữa"
Đẩy đến tận cửa phòng thì cô lại không đẩy được nữa, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại ngó mặt lên nhìn anh
Lăng Tĩnh Thiên hai tay đút vào túi quần, anh cao lờn nhìn từ trên xuống lại thấy cô càng nhỏ bé
Lại nhìn đến đôi mắt đẹp của cô, anh hơi nghiêng người đến trước rồi đặt lên trán cô một nụ hôn
Rất nhanh liền rời đi, anh mỉm cười nói lại câu nói
"Ngủ ngon"
Sau đó xoay người mở cửa đi về phòng, bỏ lại Lăng Mạt Ân đang đơ người ở phía sau
Ân Ân! Lúc trước bỏ qua em anh đúng thật là một thằng ngốc
Lăng Tĩnh Thiên đưa bóng lưng lại cho cô, anh nỡ nụ cười chế giễu
Bây giờ anh hối hận thì cũng chẳng còn có cơ hội nào nữa rồi...
Sáng hôm sau
Lăng Mạt Ân thức dậy với khuôn mặt bơ phờ
Tối qua anh đột nhiên hôn trán, lúc nằm trên giường thì lăn qua lộn lại. Cô đã tự nhủ với mình rằng, đó chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi
Tự nhủ đến mấy lần, nhưng cuối cùng cô vẫn bị mất ngủ dẫn đến thảm trạng như bây giờ
"Tối qua em không ngủ ngon sao?"
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô lên tiếng quan tâm
"Có phải đêm qua lại đau bụng nữa đúng không?"
Mặc dù đã che đi một lớp phấn nhẹ, nhưng vẫn bị anh tinh mắt nhận ra. Cô không được tự nhiên cho nên chỉ đành gật đầu nói
"Bây giờ đã hết đau rồi, chúng ta mau đến xem qua khu đất đi"
Dưới lời thúc giục của cô, Lăng Tĩnh Thiên chỉ đành gật đầu rồi cả hai xuống sảnh trả phòng
Sau đó bắt xe đi đến khu đất cần tham quan
Vòng vòng ở đó rồi nói chuyện trực tiếp với chủ của khu đất mất hết cả buổi sáng
Sau khi tham quan xong thì chính thức kết thúc việc ở thành phố A. Cô và Lăng Tĩnh Thiên lại phải ngồi 3 tiếng đồng hồ trên máy bay để trở về lại Tây Châu
Vẫn là cô và anh ngồi cùng nhau trên băng ghế, vừa lên máy bay thì cô lập tức chuyên tâm vào việc ngủ bù của mình cũng không thèm để ý đến Lăng Tĩnh Thiên ngồi kế bên.
Trở về tới Tây Châu thì đã là xế chiều, cho nên cả hai liền trở về nhà
Không nghĩ đến Mục Giai Châu cũng đang ở nhà của cô
"Thiên! Anh về rồi"
Mục Giai Châu mặc một cái đầm xòe màu xanh nhạt, khuôn mặt tươi tắn đứng dậy nhìn Lăng Tĩnh Thiên cười nói
"Ân Ân"
Đối với lời chào của của Mục Giai Châu, cô chỉ gật đầu đáp qua loa, khóe mắt cũng nhìn đến đồng hồ treo trên tường
Đúng là đã hết giờ tan việc rồi, cô ta đến tận đây để chào đón Lăng Tĩnh Thiên trở về sao?
Lăng Mạt Ân quay sang chào Lăng Viễn, nói vài câu với Từ Hiểu Nhi sau đó liền đi lên lầu
Cô lại nằm ình xuống giường, tiếp tục đánh một giấc ngủ nữa
Đến khi cô tự động bừng tỉnh khỏi giấc ngủ thì đã là 7 giờ rưỡi tối rồi
Tỉnh dậy lúc giờ này, đầu cô có chút hơi đau nhức. Bước chân cũng loạng choạng mà đi vào phòng để rửa mặt
Sau đó đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua cửa sổ. Cô lại thấy Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu đang ở ngoài vườn hoa
Lăng Mạt Ân chớp mắt vài cái, lòng tò mò lại nổi lên.
Cô hơi cuộn chặt tay lại, cuối cùng cũng nhẹ chân đi ra vườn, núp sau một bức tường gần đó nghe lén
Trong đêm tối tĩnh mịch, giọng nói trầm thấp của Lăng Tĩnh Thiên lại đặc biệt êm tai hơn
Anh nhìn đến Mục Giai Châu từ tốn nói
"Giai Châu! Anh đã nói với em nhiều lần rồi, anh chỉ xem em là em gái mà thôi"
Lăng Mạt Ân nhìn trân trân vào điện thoại trên tay sau đó lại cười nhạt
Cô còn nhớ rõ ràng anh đã từng nói, Mục Giai Châu không phải là bạn gái của anh
Lòng của cô lại trùng xuống, không phải bạn gái mà như thế này sao?
Lừa gạt nhau à?
Lăng Mạt Ân nhúc nhích ngón tay một chút. Vừa xem thì điện thoại của Lăng Tĩnh Thiên tổng cộng là có một cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn
Tin đầu, Mục Giai Châu hỏi có phải anh rất bận lắm không? Tin nhắn thứ hai thì lúc nảy cô đã xem rồi
Lăng Mạt Ân vốn đang suy nghĩ nhập tâm cho nên chẳng hề nghe thấy đến tiếng đóng cửa vừa vang lên
"Sao lại đứng dậy? Em hết đau bụng rồi sao?"
Giọng nói trầm ấm đột ngột vang lên trên đỉnh đầu khiến cô giật mình vội vàng xoay người ra sau
Từ khi nào thì Lăng Tĩnh Thiên đi vào phòng mà cô lại không biết vậy kìa?
Thấy anh đang nhìn chằm chằm vào tay mình, cô vội ngó xuống, cái điện thoại đen bóng của anh đang nằm gọn trong tay cô
Lăng Mạt Ân hơi chột dạ một tí, nhưng cũng cố gắng không để mất tự nhiên. Cô xoay người để điện thoại lại bàn sau đó vừa nhún vai vừa nói
"Điện thoại của anh khi nảy có báo tin nhắn đến, tiện tay nên em mở ra đọc luôn"
Cô rót một ly nước ấm rồi đi về ngồi ở mép giường, khóe mắt chú ý đến từng cử động của anh
Lăng Tĩnh Thiên gật đầu đã biết rõ. Anh chỉ bước đến cầm điện thoại lên, một giây sau lại liếc nhìn đến cô
"Anh đừng ngại, bạn gái nói nhớ mình thì phải vui lên chứ?"
Lăng Mạt Ân một bên né tránh ánh mắt của anh một bên cười nói
"Em đã hết đau bụng chưa?"
Lăng Tĩnh Thiên nhẹ giọng hỏi
"Cũng đã bớt đau rồi"
Anh vẫn còn muốn nói chuyện về tin nhắn khi nảy, nhưng thấy bộ dạng này của cô thì chỉ khẽ thở dài. Để điện thoại xuống bàn rồi mở nắp hộp cháo nóng đưa cho cô
"Chắc em cũng đói bụng rồi, ăn một chút cháo nóng đi"
Thì ra lúc nảy Lăng Tĩnh Thiên không có ở trong phòng hóa ra là đi mua cháo cho cô
"Ừm"
Lăng Mạt Ân gật đầu, đưa tay nhận lấy, ăn được một muỗng lại ngước lên nhìn anh
"Buổi triển lãm tối nay diễn ra như thế nào rồi?"
"Anh chẳng biết"
Lăng Tĩnh Thiên cũng ngồi xuống cái ghế nhỏ đối diện cô, vừa ăn cháo vừa nói
"Anh không tham gia triển lãm tối nay à?"
Cô kinh ngạc nhìn anh, dù sao thì buổi triển lãm này cũng nằm trong kế hoạch của anh khi đi đến thành phố A mà
"Không hề"
Lăng Tĩnh Thiên lắc đầu rồi lại trầm thấp nói tiếp
"Em bị bệnh mà, làm sao anh đi được"
"Cũng có phải là bệnh nặng lắm đâu, chỉ là bị đau bụng một chút thôi"
Lăng Mạt Ân nhăn mặt, nghe giọng điệu này cứ như anh xem cô là con nít vậy
"Đau bụng như vậy thì cũng là bệnh rồi"
Nghe thấy anh lạnh nhạt đáp lại, cô chỉ nhắm mắt gật gật đầu
"Ừ, bệnh thì bệnh..."
Sau khi ăn cháo xong, thấy đã khuya rồi thì Lăng Tĩnh Thiên liền tự giác trở về phòng của mình, trước khi đi anh còn đi đến trước mặt xoa đầu cô một cái
"Ngủ ngon"
"Đừng xoa, anh xoa một cái làm tóc em rối hết rồi này"
Cô nhăn mặt liếc nhìn anh một cái, đưa tay lên chỉnh lại mái tóc của mình
Nhìn thấy Lăng Tĩnh Thiên vẫn còn đứng đó cong khóe môi cười thì cô đưa tay đẩy đẩy vai anh vài cái
"Đi đi, đi về phòng của anh đi, bây giờ em còn phải đi ngủ nữa"
Đẩy đến tận cửa phòng thì cô lại không đẩy được nữa, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại ngó mặt lên nhìn anh
Lăng Tĩnh Thiên hai tay đút vào túi quần, anh cao lờn nhìn từ trên xuống lại thấy cô càng nhỏ bé
Lại nhìn đến đôi mắt đẹp của cô, anh hơi nghiêng người đến trước rồi đặt lên trán cô một nụ hôn
Rất nhanh liền rời đi, anh mỉm cười nói lại câu nói
"Ngủ ngon"
Sau đó xoay người mở cửa đi về phòng, bỏ lại Lăng Mạt Ân đang đơ người ở phía sau
Ân Ân! Lúc trước bỏ qua em anh đúng thật là một thằng ngốc
Lăng Tĩnh Thiên đưa bóng lưng lại cho cô, anh nỡ nụ cười chế giễu
Bây giờ anh hối hận thì cũng chẳng còn có cơ hội nào nữa rồi...
Sáng hôm sau
Lăng Mạt Ân thức dậy với khuôn mặt bơ phờ
Tối qua anh đột nhiên hôn trán, lúc nằm trên giường thì lăn qua lộn lại. Cô đã tự nhủ với mình rằng, đó chỉ là nụ hôn chúc ngủ ngon mà thôi
Tự nhủ đến mấy lần, nhưng cuối cùng cô vẫn bị mất ngủ dẫn đến thảm trạng như bây giờ
"Tối qua em không ngủ ngon sao?"
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô lên tiếng quan tâm
"Có phải đêm qua lại đau bụng nữa đúng không?"
Mặc dù đã che đi một lớp phấn nhẹ, nhưng vẫn bị anh tinh mắt nhận ra. Cô không được tự nhiên cho nên chỉ đành gật đầu nói
"Bây giờ đã hết đau rồi, chúng ta mau đến xem qua khu đất đi"
Dưới lời thúc giục của cô, Lăng Tĩnh Thiên chỉ đành gật đầu rồi cả hai xuống sảnh trả phòng
Sau đó bắt xe đi đến khu đất cần tham quan
Vòng vòng ở đó rồi nói chuyện trực tiếp với chủ của khu đất mất hết cả buổi sáng
Sau khi tham quan xong thì chính thức kết thúc việc ở thành phố A. Cô và Lăng Tĩnh Thiên lại phải ngồi 3 tiếng đồng hồ trên máy bay để trở về lại Tây Châu
Vẫn là cô và anh ngồi cùng nhau trên băng ghế, vừa lên máy bay thì cô lập tức chuyên tâm vào việc ngủ bù của mình cũng không thèm để ý đến Lăng Tĩnh Thiên ngồi kế bên.
Trở về tới Tây Châu thì đã là xế chiều, cho nên cả hai liền trở về nhà
Không nghĩ đến Mục Giai Châu cũng đang ở nhà của cô
"Thiên! Anh về rồi"
Mục Giai Châu mặc một cái đầm xòe màu xanh nhạt, khuôn mặt tươi tắn đứng dậy nhìn Lăng Tĩnh Thiên cười nói
"Ân Ân"
Đối với lời chào của của Mục Giai Châu, cô chỉ gật đầu đáp qua loa, khóe mắt cũng nhìn đến đồng hồ treo trên tường
Đúng là đã hết giờ tan việc rồi, cô ta đến tận đây để chào đón Lăng Tĩnh Thiên trở về sao?
Lăng Mạt Ân quay sang chào Lăng Viễn, nói vài câu với Từ Hiểu Nhi sau đó liền đi lên lầu
Cô lại nằm ình xuống giường, tiếp tục đánh một giấc ngủ nữa
Đến khi cô tự động bừng tỉnh khỏi giấc ngủ thì đã là 7 giờ rưỡi tối rồi
Tỉnh dậy lúc giờ này, đầu cô có chút hơi đau nhức. Bước chân cũng loạng choạng mà đi vào phòng để rửa mặt
Sau đó đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua cửa sổ. Cô lại thấy Lăng Tĩnh Thiên và Mục Giai Châu đang ở ngoài vườn hoa
Lăng Mạt Ân chớp mắt vài cái, lòng tò mò lại nổi lên.
Cô hơi cuộn chặt tay lại, cuối cùng cũng nhẹ chân đi ra vườn, núp sau một bức tường gần đó nghe lén
Trong đêm tối tĩnh mịch, giọng nói trầm thấp của Lăng Tĩnh Thiên lại đặc biệt êm tai hơn
Anh nhìn đến Mục Giai Châu từ tốn nói
"Giai Châu! Anh đã nói với em nhiều lần rồi, anh chỉ xem em là em gái mà thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.