Anh Trai Động Phòng Nào

Chương 31

Mèo lười

04/01/2021

"Ân Ân, anh đột nhiên muốn lăn giường cùng với em một lần nữa!"

Cả người Lăng Mạt Ân run lên từng đợt, câu nói đầy mờ ám lại cộng thêm anh thổi khí ở bên tai càng khiến trong người cô có một cỗ nóng ấm dân trào lên, cả người rạo rực theo hành động của anh.

Cảm nhận được chiếc lưỡi nóng ấm của anh đang liếm láp bên tai, lại nhớ đến câu nói vừa rồi càng khiến mặt cô đỏ bừng hơn.

"Đừng..."

Cảm xúc mới mẻ này thật là lạ. Một phút trước cô và anh chẳng là gì của nhau, một phút sau thì lại thành ra thế này, làm cho cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào...

Nhưng lời cự tuyệt lại nghẹn trong cổ họng, nghe qua lại như lời mời gọi uyển chuyển của người phụ nữ ở trong ngực. Lăng Tĩnh Thiên làm sao không hiểu ý tứ trong lời cự tuyệt này? Nhưng hiện tại, nó đã khiến anh không thể bình tĩnh hơn được nữa rồi.

Anh di chuyển đến môi cô dịu dàng hôn ở đó, từ dịu dàng đến nóng bỏng. Lăng Mạt Ân vòng tay lên cổ anh đáp trả lại, cả hai càng đòi hỏi nhiều hơn.

Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại vòng ra phía sau nhẹ nhàng kéo khóa đầm xuống. Cái đầm lập tức rơi xuống, cơ thể chỉ còn sót lại bộ nội y màu trắng tuyết hiện ra.

Lăng Tĩnh Thiên dùng lực ở tay bế trọn người cô đến giường. Anh chăm chú nhìn người phụ nữ ở dưới thân.

Bắt gặp ánh mắt khác lạ của anh, cô liền luống cuống tay chân, hoảng loạn che mắt Lăng Tĩnh Thiên đi.

"Đừng nhìn..."

Nói thế nào đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên anh tỉnh táo nhìn cô trong bộ dạng như thế này...

"Ân Ân..."

Lăng Tĩnh Thiên kéo tay cô xuống, nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình. Ánh mắt nóng bóng của anh dừng lại trên khuôn ngực đang phập phồng của cô.

"Những gì nên nhìn anh cũng đã nhìn hết rồi, em còn ngại ngùng như thế này sao?"

Lăng Tĩnh Thiên cong khóe môi lên tạo thành nụ cười mê người. Anh đưa tay vòng ra phía sau, nhẹ nhàng gẩy một cái, chiếc áo con màu trắng lập tức rớt xuống, đôi gò bông tuyệt đẹp được phơi bày

Bàn tay anh chạm vào nơi anh đang ngắm nhìn. Nhẹ nhàng xoa bóp điểm nhạy cảm nhất, khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh

"Em... em..."

Lời Lăng Tĩnh Thiên nói cũng không phải không đúng. Chỉ là hiện tại, ánh mắt và ngữ khí của anh quá xa lạ, cứ như không phải là người đàn ông ở trong ký ức của cô vậy

"Em làm sao?"



Anh khàn giọng nói, lực tay đang nắn bóp một bên ngực cũng tăng nhanh

"Hửm...?"

Đáy mắt anh hơi tối lại, anh cúi đầu hôn lên ngực của cô, ngậm lấy đỉnh đồi nhạy cảm ở đó.

Cảm nhận đầu lưỡi anh xoay tròn, một cơn đê mê, cảm giác hư vô lan tỏa khắp người cô mỗi lúc một tăng. Cô nắm chặt lấy vai anh, như nắm lấy khúc gỗ nổi trên mặt nước để bản thân không phải bị chìm.

"Em..."

Lăng Mạt Ân vẫn không thể nói ra được chữ gì ngoài một chữ em cả. Cuối cùng cô đỏ mặt đành ngậm miệng, cắn môi, quay mặt đi chỗ khác, không thèm đối diện với bộ dáng này của anh.

"Xem em kìa..."

Lăng Tĩnh Thiên nhướng mắt nhìn cô sau đó anh đột nhiên phì cười, nơi đáy mắt cũng tràn ngập ý cười.

"Đêm nay, em hãy ngoan ngoãn tận hưởng đi..."

Anh khàn giọng cất lên. Cúi đầu xuống, đôi môi anh rơi xuống cổ cô, đầu ngón tay nóng hổi vuốt ve từng tất da thịt của cô từ trên xuống dưới. Nhẹ nhàng cởi bỏ đi chiếc quần nhỏ, rồi dừng lại ở giữa hai chân của cô miên man ở đó.

Dường như có bao nhiêu máu trong người cô cũng đều bị anh rút đi hết, tay anh càng làm loạn thì cô càng thở gấp, cũng không kìm nổi mà bậc ra rên khe khẽ.

Cũng có thể bị tiếng rên của cô kích thích, động tác của anh càng ngày càng mạnh mẽ. Đầu lưỡi ướt át và ấm nóng của anh liếm nhẹ cả cơ thể cô, rồi lặp lại ở chỗ ngón tay anh vừa ở đó.

Nhận thức được đôi môi anh nóng bỏng của anh dừng lại ở giữa hai đùi mình. Cô lập tức không thể nào chịu đựng được nổi, cảm giác trống rỗng vô cùng, lại muốn được anh nhanh chống lấp đầy.

"Em... em muốn..."

Lăng Tĩnh Thiên hơi cong môi lên, anh đưa tay chậm rãi cởi bỏ đồ ở trên người của mình xuống.

Lăng Mạt Ân cũng chẳng biết xấu hổ, trong giờ phút này, khi nói ra câu đó thì thể diện của cô cũng đã bay sạch. Cô lập tức ngồi dậy, giúp anh cởi đi lớp áo sơ mi, đến quần...

Vô tình bàn tay cô lại chà xát bộ phận nóng bỏng của anh, hai đỉnh đồi mềm mại cũng thoáng đụng chạm lồng ngực anh

"Em đang quyến rũ anh sao?"

Bàn tay Lăng Tĩnh Thiên dịu dàng vuốt ve gương mặt đang ửng hồng của cô, lướt xuống đến bên dưới. Anh tách rộng hai đùi của cô, thở gấp một hơi sau đó một cú nhấn người, bộ phận đàn ông đã \*\*\*\*\* \*\*\*\* từ lâu của anh liền chìm trong sự khao khát của cô.

"Aaa..."



Đột ngột như thế khiến cô không thể nào theo kịp, làm cô phải hét lên một tiếng. Cảm giác trống rỗng bỗng được lấp đầy, cơn khoái cảm dường như muốn bùng nổ, nó lại kịch liệt khiến cô không thể tưởng tượng nổi.

Lăng Tĩnh Thiên thì điên cuồng ra vào, trong cơn có rút ở dưới thân của cô. Không có đau đớn, chỉ còn lại sự sung sướng khiến cô như mất hết đi tri giác.

Cô cắn môi để cho bản thân mình không phải cất lên tiếng rên. Anh thì cười cười, ngón tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên vùng trán đã ướt đẫm mồ hôi của cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ yêu thương và mê luyến.

"Đừng kìm nén, anh lại thích tiếng rên của em hơn..."

"Ưm... ưmhh..."

Tức khắc, cô lại không thể khống chế mà nghe theo lời anh, tiếng rên rỉ đầy yêu kiều vang khắp phòng.

"Ngoan lắm"

Anh cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn kéo dài đến nổi cả hai thiếu dưỡng khí.

Càng về sau càng cuồng nhiệt. Anh không chút do dự, hết lần này đến lần khác tiến sâu vào cơ thể của cô. Đôi đồng tử của anh đầy hỗn loạn, khoái cảm từng khắc dồn nén và bùng phát.

Giữa hai thân thể không còn khoảng cách gì nữa, anh mạnh mẽ đâm mạnh vào tận sâu bên trong cơ thể của cô.

"Aahh..."

Cảm giác ấm nóng, từng trận co rút truyền đến, làm cô rên rỉ thoải mái.

Anh thở gấp ở phía trên yêu thương nhìn xuống cô, cô lại bắt được một tia cảm xúc. Đó là sự thỏa mãn, là khát vọng bấy lâu cuối cùng cũng được thoát ra được từ anh.

Anh cong môi, vùi mặt vào ngực cô, nằm im trên người cô lắng nghe tiếng tim đập nhanh của cô.

"Em không nghĩ đến anh lại yêu em..."

Cô nhẹ giọng nói, thật sự không thể tin có ngày anh lại đi yêu cô...

Anh thoáng ngây người, sau đó tự chế giễu bản thân

"Có những chuyện, đâu thể nào biết trước được. Anh cũng không thể ngờ đến, có ngày anh lại yêu em đến như thế"

Lăng Mạt Ân vuốt mái tóc đen ngắn của anh, thỏa mãn mỉm cười đầy hạnh phúc.

Sau đó anh dịu dàng ôm lấy cô, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Anh Trai Động Phòng Nào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook