Chương 36: Chương 40+41
Mèo lười
04/01/2021
"Em có muốn thử cảm giác làm ở tại phòng này ra sao không?"
Lăng Mạt Ân rối loạn cả tâm trí, mù mù mịt mịt chẳng biết anh đang hỏi cái gì. Cô chỉ biết, hiện tại cô nhất định phải ôm chặt lấy anh...
Lăng Tĩnh Thiên cũng ôm cô thật chặt, hai cơ thể dính sát vào nhau, làm cho anh dễ dàng hôn ngấu nghiếng. Hai đầu lưỡi ướt át quấn quýt lấy nhau, không thể tách rời.
Tay anh từ lưng cô chuyển đến eo, ngập ngừng lần mò vào vạt áo công sở trên người cô. Bàn tay nóng của anh như muốn đốt cháy làn da của cô, rồi anh lại tiếp tục lần mò lên trên, dịu dàng vuốt ve, cuối cùng cũng nắm trọn lấy nơi đỉnh đồi mềm mại ở ngực của cô.
Khi cả hai đang cao trào hôn nhau đến say sưa, khi anh chuẩn bị bắt đầu bộc phát thú tính tiến đến bước cuối cùng thì lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
"Có người đến kìa..."
Hai má cô đỏ bừng, vội vàng rời khỏi đùi của anh, vừa chỉnh sửa lại quần áo của mình vừa nhỏ giọng nói.
Lăng Tĩnh Thiên nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại liếc nhìn cô, thở hắt ra một hơi. Anh chỉnh chỉnh cái cổ áo hơi bị lệch đi của mình rồi lại nghĩ thầm.
Để xem lần này là ai đến đúng lúc như thế. Nhất định phải trừ lương thật nhiều mới được!
Ba ngày kế tiếp trôi qua, cổ phiếu của công ty tiếp tục bị rớt giá thảm hại. Tình hình trong công ty hiện giờ lại càng u ám hơn, mặt mũi ai nấy cũng đều mệt mỏi.
"Dương Quang của công ty Dương thị muốn bàn với anh về mảnh đất ở Lương Tây!"
Lăng Mạt Ân vốn đang loay hoay với tập tài liệu của công ty thì lại nhận được điện thoại từ phía Dương thị, liền lập tức sang phòng chuyển điện thoại cho anh.
Cô đứng ở kế bên nhìn anh nghe điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng ấy lêu lâu lại nhếch môi lên cười.
"Bên phía đó muốn cùng với chúng ta hợp tác về mảnh đất ở Lương Tây à?"
Thấy Lăng Tĩnh Thiên đã cúp điện thoại, cô bèn lên tiếng.
"Ừm"
Lăng Tĩnh Thiên gật đầu, khóe môi cong cong lên, xem ra tâm tình của anh đang tốt.
"Nếu bên kia có liên hiện lại thì em cứ xem lịch trình mà sắp xếp"
"Vâng!"
Anh đứng dậy khỏi ghế, đưa tay cầm lấy áo khoát ở phía sau đồng thời cũng nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái.
"Tan làm rồi, đi thôi, anh dẫn em đi ăn"
Lăng Mạt Ân mỉm cười gật gật đầu, cô quay trở lại phòng lấy túi xách của mình. Vừa bước ra thì cô lại loáng thoáng nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, giọng nói lại mang theo vẻ khó xử.
"Vừa ra viện thì em nên nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng có đi lung tung"
Hai chữ ra viện lọt vào tai thì cô cũng biết rằng anh đang nói chuyện với ai rồi.
Anh bảo là đừng đi lung tung? Phải chăng Mục Giai Châu cô ta vừa mới ra viện lại vì thương nhớ Lăng Tĩnh Thiên quá độ mà muốn đi đến đây để tìm anh?
"Em cứ nghỉ ngơi hết tuần này đi, tuần sau rồi đi làm. Bây giờ anh có việc bận cúp máy trước"
Lăng Tĩnh Thiên nói xong liền lạnh lùng cúp máy. Hơi xoay người lại thì thấy cô đang đứng ở sau lưng, anh nhướng mắt lên nhìn cô.
"Đi ăn thôi, bụng em réo lên rồi"
Lăng Mạt Ân là người thông minh, cô biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Cho nên là cô cứ giả vờ như không quan tâm đến, mỉm cười đi đến cùng anh đi ra khỏi công ty.
"Em nghe hết rồi?"
Ngồi trong xe anh đột nhiên hỏi cô.
"Ừm"
"Em không ghen à?"
"Không hề"
Lăng Mạt Ân đáp lại, nhưng hai giây sau liền cười tủm tỉm nói.
"Nếu anh thật sự muốn em ghen, thì một ngày nào đó anh cứ việc ôm ôm ấp ấp với Mục Giai Châu đi vào khách sạn thì em sẽ lập tức ghen liền cho anh xem"
Ai đó nghe xong thì khóe miệng khẽ giật giật, rồi nhẹ nhàng ném cho cô một cái ánh mắt.
Cô cong môi đón lấy ánh nhìn của anh.
Nếu quả thật có một ngày như vậy xảy ra, cô thật sự sẽ ghen, thậm chí còn sẽ rời khỏi anh, sẽ không gặp anh nữa...
Chuyện cổ phiếu cứ liên tục rớt giá, nười người ở bên ngoài ai nấy cũng đều nghĩ rằng Lăng thị kì này đã tiêu đời rồi. Thế nhưng chỉ đúng vài ngày sau, tình trạng cổ phiếu của công ty đã được cũng cố hoàn toàn, không có dấu hiệu rớt giá nữa.
Một tuần nặng nề qua đi, tuần mới tiến đến. Và hôm nay cũng là ngày mà Mục Giai Châu đi làm lại.
Khi Lăng Mạt Ân vừa đến công ty thì cô thấy Mục Giai Châu đã có mặt tại phòng rồi. Hai người chỉ nhìn nhau một cái, cũng không có ai nói chuyện với ai.
Nhưng mãi cho đến khi gần tan tầm, Mục Giai Châu mới cất giọng khàn khàn nói với cô.
"Chúng ta đi ăn cơm với nhau được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô"
"Được thôi"
Lăng Mạt Ân lại sảng khoái đồng ý, cô cũng muốn xem cô ta muốn nói gì với cô.
Hai người tìm một nhà hàng nổi tiếng ở Tây Châu, bao lấy một phòng, rồi ngồi xuống đối diện nhau.
"Cô muốn nói gì?"
Cô uống một chút nước lạnh để thấm giọng, rồi ngước nhìn người đối diện hỏi.
Đầu tiên Mục Giai Châu liền mỉm cười nhẹ, vài giây sau rồi mới nói.
"Tôi không nghĩ đến cô lại không phải là em gái ruột của anh ấy"
Lăng Mạt Ân yên lặng không đáp lại, nhìn đến gương mặt hơi nhợt nhạt của Mục Giai Châu nghe cô ta nói tiếp.
"Tôi theo Lăng Tĩnh Thiên đã suốt ba năm, mà cũng yêu anh suốt ba năm. Làm cho anh tất cả mọi việc, nhưng không vẫn không thể có được trái tim của anh"
Nói đến đây, gương mặt nhợt nhạt kia lại hiện lên nét uất ức, trong giọng nói cũng chứa sự tức giận.
"Vậy mà không nghĩ đến, trái tim của anh ấy đã sớm trao cho cô rồi!"
Nghe đến đây, Lăng Mạt Ân lại thấy buồn cười mà nói.
"Điều này cũng phải cảm ơn cô mới đúng"
"Cô có ý gì?"
Lăng Mạt Ân nhìn vào gương mặt của cô ta, môi mỏng nhếch lên, tứ từ hé mở.
"Cảm ơn cô vì màn hạ thuốc Lăng Tĩnh Thiên vào đêm hôm đó"
Lăng Mạt Ân rối loạn cả tâm trí, mù mù mịt mịt chẳng biết anh đang hỏi cái gì. Cô chỉ biết, hiện tại cô nhất định phải ôm chặt lấy anh...
Lăng Tĩnh Thiên cũng ôm cô thật chặt, hai cơ thể dính sát vào nhau, làm cho anh dễ dàng hôn ngấu nghiếng. Hai đầu lưỡi ướt át quấn quýt lấy nhau, không thể tách rời.
Tay anh từ lưng cô chuyển đến eo, ngập ngừng lần mò vào vạt áo công sở trên người cô. Bàn tay nóng của anh như muốn đốt cháy làn da của cô, rồi anh lại tiếp tục lần mò lên trên, dịu dàng vuốt ve, cuối cùng cũng nắm trọn lấy nơi đỉnh đồi mềm mại ở ngực của cô.
Khi cả hai đang cao trào hôn nhau đến say sưa, khi anh chuẩn bị bắt đầu bộc phát thú tính tiến đến bước cuối cùng thì lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
"Có người đến kìa..."
Hai má cô đỏ bừng, vội vàng rời khỏi đùi của anh, vừa chỉnh sửa lại quần áo của mình vừa nhỏ giọng nói.
Lăng Tĩnh Thiên nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại liếc nhìn cô, thở hắt ra một hơi. Anh chỉnh chỉnh cái cổ áo hơi bị lệch đi của mình rồi lại nghĩ thầm.
Để xem lần này là ai đến đúng lúc như thế. Nhất định phải trừ lương thật nhiều mới được!
Ba ngày kế tiếp trôi qua, cổ phiếu của công ty tiếp tục bị rớt giá thảm hại. Tình hình trong công ty hiện giờ lại càng u ám hơn, mặt mũi ai nấy cũng đều mệt mỏi.
"Dương Quang của công ty Dương thị muốn bàn với anh về mảnh đất ở Lương Tây!"
Lăng Mạt Ân vốn đang loay hoay với tập tài liệu của công ty thì lại nhận được điện thoại từ phía Dương thị, liền lập tức sang phòng chuyển điện thoại cho anh.
Cô đứng ở kế bên nhìn anh nghe điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng ấy lêu lâu lại nhếch môi lên cười.
"Bên phía đó muốn cùng với chúng ta hợp tác về mảnh đất ở Lương Tây à?"
Thấy Lăng Tĩnh Thiên đã cúp điện thoại, cô bèn lên tiếng.
"Ừm"
Lăng Tĩnh Thiên gật đầu, khóe môi cong cong lên, xem ra tâm tình của anh đang tốt.
"Nếu bên kia có liên hiện lại thì em cứ xem lịch trình mà sắp xếp"
"Vâng!"
Anh đứng dậy khỏi ghế, đưa tay cầm lấy áo khoát ở phía sau đồng thời cũng nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái.
"Tan làm rồi, đi thôi, anh dẫn em đi ăn"
Lăng Mạt Ân mỉm cười gật gật đầu, cô quay trở lại phòng lấy túi xách của mình. Vừa bước ra thì cô lại loáng thoáng nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, giọng nói lại mang theo vẻ khó xử.
"Vừa ra viện thì em nên nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng có đi lung tung"
Hai chữ ra viện lọt vào tai thì cô cũng biết rằng anh đang nói chuyện với ai rồi.
Anh bảo là đừng đi lung tung? Phải chăng Mục Giai Châu cô ta vừa mới ra viện lại vì thương nhớ Lăng Tĩnh Thiên quá độ mà muốn đi đến đây để tìm anh?
"Em cứ nghỉ ngơi hết tuần này đi, tuần sau rồi đi làm. Bây giờ anh có việc bận cúp máy trước"
Lăng Tĩnh Thiên nói xong liền lạnh lùng cúp máy. Hơi xoay người lại thì thấy cô đang đứng ở sau lưng, anh nhướng mắt lên nhìn cô.
"Đi ăn thôi, bụng em réo lên rồi"
Lăng Mạt Ân là người thông minh, cô biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Cho nên là cô cứ giả vờ như không quan tâm đến, mỉm cười đi đến cùng anh đi ra khỏi công ty.
"Em nghe hết rồi?"
Ngồi trong xe anh đột nhiên hỏi cô.
"Ừm"
"Em không ghen à?"
"Không hề"
Lăng Mạt Ân đáp lại, nhưng hai giây sau liền cười tủm tỉm nói.
"Nếu anh thật sự muốn em ghen, thì một ngày nào đó anh cứ việc ôm ôm ấp ấp với Mục Giai Châu đi vào khách sạn thì em sẽ lập tức ghen liền cho anh xem"
Ai đó nghe xong thì khóe miệng khẽ giật giật, rồi nhẹ nhàng ném cho cô một cái ánh mắt.
Cô cong môi đón lấy ánh nhìn của anh.
Nếu quả thật có một ngày như vậy xảy ra, cô thật sự sẽ ghen, thậm chí còn sẽ rời khỏi anh, sẽ không gặp anh nữa...
Chuyện cổ phiếu cứ liên tục rớt giá, nười người ở bên ngoài ai nấy cũng đều nghĩ rằng Lăng thị kì này đã tiêu đời rồi. Thế nhưng chỉ đúng vài ngày sau, tình trạng cổ phiếu của công ty đã được cũng cố hoàn toàn, không có dấu hiệu rớt giá nữa.
Một tuần nặng nề qua đi, tuần mới tiến đến. Và hôm nay cũng là ngày mà Mục Giai Châu đi làm lại.
Khi Lăng Mạt Ân vừa đến công ty thì cô thấy Mục Giai Châu đã có mặt tại phòng rồi. Hai người chỉ nhìn nhau một cái, cũng không có ai nói chuyện với ai.
Nhưng mãi cho đến khi gần tan tầm, Mục Giai Châu mới cất giọng khàn khàn nói với cô.
"Chúng ta đi ăn cơm với nhau được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô"
"Được thôi"
Lăng Mạt Ân lại sảng khoái đồng ý, cô cũng muốn xem cô ta muốn nói gì với cô.
Hai người tìm một nhà hàng nổi tiếng ở Tây Châu, bao lấy một phòng, rồi ngồi xuống đối diện nhau.
"Cô muốn nói gì?"
Cô uống một chút nước lạnh để thấm giọng, rồi ngước nhìn người đối diện hỏi.
Đầu tiên Mục Giai Châu liền mỉm cười nhẹ, vài giây sau rồi mới nói.
"Tôi không nghĩ đến cô lại không phải là em gái ruột của anh ấy"
Lăng Mạt Ân yên lặng không đáp lại, nhìn đến gương mặt hơi nhợt nhạt của Mục Giai Châu nghe cô ta nói tiếp.
"Tôi theo Lăng Tĩnh Thiên đã suốt ba năm, mà cũng yêu anh suốt ba năm. Làm cho anh tất cả mọi việc, nhưng không vẫn không thể có được trái tim của anh"
Nói đến đây, gương mặt nhợt nhạt kia lại hiện lên nét uất ức, trong giọng nói cũng chứa sự tức giận.
"Vậy mà không nghĩ đến, trái tim của anh ấy đã sớm trao cho cô rồi!"
Nghe đến đây, Lăng Mạt Ân lại thấy buồn cười mà nói.
"Điều này cũng phải cảm ơn cô mới đúng"
"Cô có ý gì?"
Lăng Mạt Ân nhìn vào gương mặt của cô ta, môi mỏng nhếch lên, tứ từ hé mở.
"Cảm ơn cô vì màn hạ thuốc Lăng Tĩnh Thiên vào đêm hôm đó"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.