Chương 39
Mèo lười
04/01/2021
"Em không muốn thấy Mục Giai Châu làm ở công ty mình nữa"
Đáp lại câu nói này là gương mặt hơi biến sắc một chút, sự im lặng của Lăng Tĩnh Thiên. Anh đứng đó nhìn cô, nghiêm túc nhìn, cô lại từ từ lui về phía sau nở nụ cười nhạt.
"Sao anh chẳng nói gì? Im lặng đến thế sao?"
Lăng Mạt Ân nói, trong giọng nói nhận thấy rõ ràng sự buồn bực.
"Em đừng ngang bướng như thế nữa"
Lăng Tĩnh Thiên đột nhiên thở dài nói.
"Ngang bướng? Anh vì Mục Giai Châu cô ta mà bảo em ngang bướng?"
Cô lên tiếng hỏi lại, trên môi nở nụ cười chế giễu.
"Chẳng lẽ em không được phép cấm cản người đang có ý đồ muốn cướp bạn trai em đi sao?"
"Em hãy nghe anh nói..."
Lăng Tĩnh Thiên nắm lấy tay cô, anh bình tĩnh nhìn cô.
"Hay là anh không muốn sa thải Mục Giai Châu?"
"Ân Ân..."
"Anh trả lời em đi?"
"Chuyện này hiện tại thì không được..."
Anh nói không được?
Nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Lăng Tĩnh Thiên mà nơi ngực cô bỗng đầy đau nhói.
"Anh đi về phòng đi, em mệt rồi em muốn đi ngủ"
Lăng Mạt Ân gạt tay đang bị Lăng Tĩnh Thiên nắm ra. Nhưng cô chỉ mới vừa đi được vài bước thì đã bị anh nhoài người túm lấy tay, dùng sức kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng, anh ôm lấy cô thật chặt.
"Anh mau buông em ra..."
"Rốt cuộc giữa em và Giai Châu đã nói những chuyện gì?"
Vẫn là câu hỏi này, nhưng rồi bây giờ cô đột nhiên đã tỉnh ngộ ra, nghĩ đến vấn đề trọng tâm, càng nghĩ ra cô càng thấy buồn cười.
"Anh hỏi như thế là có ý gì? Không phải Mục Giai Châu cô ta nói với anh rằng là em ức hiếp cô ta đấy chứ?"
Lăng Tĩnh Thiên không nói gì, gương mặt hơi chau lại, môi mím vẫn chưa đáp lại.
"Anh nói gì đi? Sao nào, cô ta đã nói những gì rồi?"
Cô nở nụ cười, nụ cười hết sức chua chát.
"Để em nghĩ xem nào. Có phải cô ta nói với anh rằng là em dồn cô ta đến mức đường cùng, ép cô ta rời khỏi anh, không cho cô ta con đường sống, mãi mãi không được đặt chân vào Lăng thị làm việc nữa?"
Vẫn thấy anh im lặng, vẫn là hai hàng chân mày chau chặt, vẫn là đôi môi mím lại đó. Nhìn biểu hiện này của anh cô càng tức giận, giọng nói cũng run run.
"Anh tin đây là sự thật?"
"Không!"
Một chữ không này của anh đã ngăn cản lại hành động giãy giụa mà cô đang muốn thực hiện.
Lòng buồn bực cuối cùng cũng có chút vui vẻ len lỏi vào, nhưng cô vẫn cố chấp hỏi cho ra lẽ.
"Nếu như anh tin em, vậy thì tại sao anh cứ một mực hỏi cho rõ? Anh thật sự sợ em sẽ làm hại đến Mục Giai Châu?"
"Anh sẽ luôn luôn tin em, sẽ luôn ở bên cạnh em. Cho dù là em đúng hay là em sai. Còn về câu đó là anh muốn hỏi cho rõ ràng trong cuộc trò chuyện giữa em và Giai Châu rốt cuộc đã nói những gì thôi"
Lăng Tĩnh Thiên cất giọng trầm thấp giải thích, bàn tay ấm, áp vào đôi gò má đang lạnh của cô. Anh nghiêm túc nói lại một lần nữa.
"Hãy nhớ, anh sẽ luôn tin em, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Cho dù là em đúng hay là em sai"
Có câu nói này của anh là cô mãn nguyện rồi. Cô sẽ ghi nhớ thật kĩ, sẽ nhớ đến suốt cuộc đời này.
"Hết giận anh chưa?"
"Vẫn chưa, vẫn chưa đâu"
Lăng Mạt Ân hừ một tiếng, nghĩ đến chuyện mà Mục Giai Châu nói lúc chiều thì cô liếc anh một cái.
"Vậy, em muốn Mục Giai Châu không được làm ở Lăng thị nữa. Anh đáp ứng không?"
"Như anh đã nói, chuyện này hiện tại là không thể..."
Anh vẫn muốn giữ cô ta ở lại bên cạnh sao?
Nếu một người đàn ông mà muốn để một người phụ nữ ở bên cạnh thì sẽ liên tiếp tìm đủ mọi lí do giữ lại. Giống như tình hình của anh và cô hiện tại đi?
Sau vài giây im lặng, cô ngước nhìn gương mặt điển trai trước mắt nói thẳng ra.
"Nếu mai sau, anh phát hiện ra người anh yêu thật sự không phải là em mà là Mục Giai Châu thì anh cứ việc nói thẳng với em. Đến lúc đó em sẽ tự biết mà buông tay, sẽ tác hợp cho cả hai ở bên nhau"
"Em nói cái gì?"
Anh nhíu mi lại, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
"Em dám bỏ anh?"
"Em chỉ nói nếu là mai sau"
Cô ngước nhìn anh cười, tay vén một lọn tóc ra phía sau tay rồi nói tiếp.
"Em không muốn một người đàn ông ở bên cạnh mình mà cái tâm lại đặt lên người con gái khác!"
Khóe miệng của anh khẽ giật giật theo câu nói.
Anh làm cho cô bao nhiêu việc, cô không biết?
Anh yêu cô nhiều đến thế, cô không biết?
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, cố gắng nén lại lửa giận. Thật sự bây giờ anh rất muốn đánh cô gái ở trước mặt này một trận cho ra trò.
Nghĩ là làm, anh lập tức bế cô đi đến bên giường, thả mạnh xuống.
"Anh định làm gì?"
"Anh muốn cho em biết, tâm của anh hiện tại đang đặt ở đâu"
Bất ngờ anh cúi xuống gặm cắn lấy xương quai xanh của cô, lực đạo không lớn nhưng vốn đang uất ức cô liền hét lên
"Đồ tồi, đau đấy!!"
Cô vẫn hét, anh vẫn gặm cắn. Mãi một lúc sau anh mới ngước mặt lên, đặt một nụ hôn xuống trán cô.
"Hiện tại, Giai Châu đang giúp anh làm một công việc quan trọng. Sau khi chuyện này qua đi, anh sẽ nghe theo ý của em được không?"
Lăng Tĩnh Thiên lại ghé qua tai của cô, nhẹ giọng thủ thỉ tiếp.
"Cho dù mai mốt Mục Giai Châu có chết đi, anh cũng sẽ không đi nhặt xác cô ta"
Đáp lại câu nói này là gương mặt hơi biến sắc một chút, sự im lặng của Lăng Tĩnh Thiên. Anh đứng đó nhìn cô, nghiêm túc nhìn, cô lại từ từ lui về phía sau nở nụ cười nhạt.
"Sao anh chẳng nói gì? Im lặng đến thế sao?"
Lăng Mạt Ân nói, trong giọng nói nhận thấy rõ ràng sự buồn bực.
"Em đừng ngang bướng như thế nữa"
Lăng Tĩnh Thiên đột nhiên thở dài nói.
"Ngang bướng? Anh vì Mục Giai Châu cô ta mà bảo em ngang bướng?"
Cô lên tiếng hỏi lại, trên môi nở nụ cười chế giễu.
"Chẳng lẽ em không được phép cấm cản người đang có ý đồ muốn cướp bạn trai em đi sao?"
"Em hãy nghe anh nói..."
Lăng Tĩnh Thiên nắm lấy tay cô, anh bình tĩnh nhìn cô.
"Hay là anh không muốn sa thải Mục Giai Châu?"
"Ân Ân..."
"Anh trả lời em đi?"
"Chuyện này hiện tại thì không được..."
Anh nói không được?
Nhìn vẻ mặt đầy khó xử của Lăng Tĩnh Thiên mà nơi ngực cô bỗng đầy đau nhói.
"Anh đi về phòng đi, em mệt rồi em muốn đi ngủ"
Lăng Mạt Ân gạt tay đang bị Lăng Tĩnh Thiên nắm ra. Nhưng cô chỉ mới vừa đi được vài bước thì đã bị anh nhoài người túm lấy tay, dùng sức kéo mạnh khiến cô ngã vào lòng, anh ôm lấy cô thật chặt.
"Anh mau buông em ra..."
"Rốt cuộc giữa em và Giai Châu đã nói những chuyện gì?"
Vẫn là câu hỏi này, nhưng rồi bây giờ cô đột nhiên đã tỉnh ngộ ra, nghĩ đến vấn đề trọng tâm, càng nghĩ ra cô càng thấy buồn cười.
"Anh hỏi như thế là có ý gì? Không phải Mục Giai Châu cô ta nói với anh rằng là em ức hiếp cô ta đấy chứ?"
Lăng Tĩnh Thiên không nói gì, gương mặt hơi chau lại, môi mím vẫn chưa đáp lại.
"Anh nói gì đi? Sao nào, cô ta đã nói những gì rồi?"
Cô nở nụ cười, nụ cười hết sức chua chát.
"Để em nghĩ xem nào. Có phải cô ta nói với anh rằng là em dồn cô ta đến mức đường cùng, ép cô ta rời khỏi anh, không cho cô ta con đường sống, mãi mãi không được đặt chân vào Lăng thị làm việc nữa?"
Vẫn thấy anh im lặng, vẫn là hai hàng chân mày chau chặt, vẫn là đôi môi mím lại đó. Nhìn biểu hiện này của anh cô càng tức giận, giọng nói cũng run run.
"Anh tin đây là sự thật?"
"Không!"
Một chữ không này của anh đã ngăn cản lại hành động giãy giụa mà cô đang muốn thực hiện.
Lòng buồn bực cuối cùng cũng có chút vui vẻ len lỏi vào, nhưng cô vẫn cố chấp hỏi cho ra lẽ.
"Nếu như anh tin em, vậy thì tại sao anh cứ một mực hỏi cho rõ? Anh thật sự sợ em sẽ làm hại đến Mục Giai Châu?"
"Anh sẽ luôn luôn tin em, sẽ luôn ở bên cạnh em. Cho dù là em đúng hay là em sai. Còn về câu đó là anh muốn hỏi cho rõ ràng trong cuộc trò chuyện giữa em và Giai Châu rốt cuộc đã nói những gì thôi"
Lăng Tĩnh Thiên cất giọng trầm thấp giải thích, bàn tay ấm, áp vào đôi gò má đang lạnh của cô. Anh nghiêm túc nói lại một lần nữa.
"Hãy nhớ, anh sẽ luôn tin em, sẽ luôn luôn ở bên cạnh em. Cho dù là em đúng hay là em sai"
Có câu nói này của anh là cô mãn nguyện rồi. Cô sẽ ghi nhớ thật kĩ, sẽ nhớ đến suốt cuộc đời này.
"Hết giận anh chưa?"
"Vẫn chưa, vẫn chưa đâu"
Lăng Mạt Ân hừ một tiếng, nghĩ đến chuyện mà Mục Giai Châu nói lúc chiều thì cô liếc anh một cái.
"Vậy, em muốn Mục Giai Châu không được làm ở Lăng thị nữa. Anh đáp ứng không?"
"Như anh đã nói, chuyện này hiện tại là không thể..."
Anh vẫn muốn giữ cô ta ở lại bên cạnh sao?
Nếu một người đàn ông mà muốn để một người phụ nữ ở bên cạnh thì sẽ liên tiếp tìm đủ mọi lí do giữ lại. Giống như tình hình của anh và cô hiện tại đi?
Sau vài giây im lặng, cô ngước nhìn gương mặt điển trai trước mắt nói thẳng ra.
"Nếu mai sau, anh phát hiện ra người anh yêu thật sự không phải là em mà là Mục Giai Châu thì anh cứ việc nói thẳng với em. Đến lúc đó em sẽ tự biết mà buông tay, sẽ tác hợp cho cả hai ở bên nhau"
"Em nói cái gì?"
Anh nhíu mi lại, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
"Em dám bỏ anh?"
"Em chỉ nói nếu là mai sau"
Cô ngước nhìn anh cười, tay vén một lọn tóc ra phía sau tay rồi nói tiếp.
"Em không muốn một người đàn ông ở bên cạnh mình mà cái tâm lại đặt lên người con gái khác!"
Khóe miệng của anh khẽ giật giật theo câu nói.
Anh làm cho cô bao nhiêu việc, cô không biết?
Anh yêu cô nhiều đến thế, cô không biết?
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, cố gắng nén lại lửa giận. Thật sự bây giờ anh rất muốn đánh cô gái ở trước mặt này một trận cho ra trò.
Nghĩ là làm, anh lập tức bế cô đi đến bên giường, thả mạnh xuống.
"Anh định làm gì?"
"Anh muốn cho em biết, tâm của anh hiện tại đang đặt ở đâu"
Bất ngờ anh cúi xuống gặm cắn lấy xương quai xanh của cô, lực đạo không lớn nhưng vốn đang uất ức cô liền hét lên
"Đồ tồi, đau đấy!!"
Cô vẫn hét, anh vẫn gặm cắn. Mãi một lúc sau anh mới ngước mặt lên, đặt một nụ hôn xuống trán cô.
"Hiện tại, Giai Châu đang giúp anh làm một công việc quan trọng. Sau khi chuyện này qua đi, anh sẽ nghe theo ý của em được không?"
Lăng Tĩnh Thiên lại ghé qua tai của cô, nhẹ giọng thủ thỉ tiếp.
"Cho dù mai mốt Mục Giai Châu có chết đi, anh cũng sẽ không đi nhặt xác cô ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.