Chương 7:
Mèo lười
04/01/2021
"Ân Ân! Mau đứng dậy mà đi theo anh về nhà!"
"Anh trai..."
Lăng Mạt Ân nhìn anh nở nụ cười nhạt, cô chớp chớp mắt nói
"Em không về đâu, em còn chưa có chơi đã..."
"Em..."
Khuôn mặt Lăng Tĩnh Thiên tối sầm lại, dưới ánh đèn mờ ảo, cho nên cũng chẳng có ai có thể nhìn thấy rõ bàn tay của anh đang bất giác cuộn tròn lại
"Đây không phải là Lăng tổng sao...?"
Một tiếng cười khẽ từ Trình Khải, anh ta nhìn đến Lăng Tĩnh Thiên rồi lại quay về nhìn Lăng Mạt Ân lên tiếng
"Tôi không ngờ cô lại là em gái của Lăng tổng"
Lăng Mạt Ân chậm rãi đưa mắt nhìn anh ta, điệu bộ nói chuyện thế này chắc hẵn là quen biết với Lăng Tĩnh Thiên đi?
Nhưng mà khuôn mặt của ai đó từ đầu tới cuối chỉ nhìn đến anh ta có một lần, bộ dạng lạnh lùng không hề để mắt tới
Trong lúc Lăng Mạt Ân còn đang phân tích thì cánh tay đã bị bàn tay to bắt lấy
"Đi về nhà với anh!"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh lùng nói sau đó kéo lấy tay cô đứng dậy một mạch đi ra khỏi quán bar bỏ lại Trình Khải ở phía sau đang nhàn nhã dựa lưng vào ghế, trên tay lắc lắc ly rượu, khóe miệng thì cong lên nụ cười thích thú
"Anh trai, cái gì anh cũng mạnh tay như thế à? Đau chết cái tay em rồi này"
Ngồi trong xe, Lăng Mạt Ân vừa xoa xoa cổ tay đỏ ửng vừa nhăn mặt lẩm bẩm nói
Lăng Tĩnh Thiên chuyên chú lái xe, khuôn mặt lạnh lùng như tượng, môi mỏng mím lại chẳng hé ra lời nào
Anh không nói, cô cũng không nói, không khí trong xe hơi im lặng
"Sau này không được đến những nơi đó nữa"
Đột ngột anh lên tiếng, giọng chứa một chút tức giận
"Này anh trai, em đến đó là mau chống tìm em rễ về cho anh nha"
Lăng Mạt Ân nghiêng đầu nhìn anh cười cười
"Nơi đó không phải là nơi em nên đến, còn nữa, bộ dáng của em bây giờ nếu để cho ba thấy thì sẽ không hay đâu!"
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn đến quần áo hôm nay của cô? Mày cũng nhíu lại
Hôm nay cô chơi bộ đồ đen, áo ngắn rộng rãi, chỉ cần rướn người lên là đã hở rốn, cô vận thêm một cái quần dài đen đã mài rách, chân đi giày đế cao đen đường kẻ trắng
Thường ngày cô ăn mặc rất giản gị, đầm váy các loại, chỉ như thế đã đủ đẹp. Bây giờ cách ăn mặc này lại càng khiến cô trở nên phóng túng và quyến rũ hơn trước
Nhưng...
"Anh trai à, đi bar không ăn mặc kiểu nảy chẳng lẽ lại mặc đồ ngủ đi?"
Cô nhẹ giọng phản bác
"Với lại, ở bên kia em cũng thường hay đến mấy quán bar lắm nên sẽ không sao đâu, anh trai anh đừng có lo quá!"
Từ khi lên xe ngồi, mỗi một câu nói của cô đều có hai chữ anh trai. Cũng để nhắc cho cô nhớ, người này suốt đời cũng chỉ có thể làm anh trai của cô mà thôi
"Lăng Mạt Ân!"
Anh thấp giọng gọi tên cô, khuôn ngực anh hơi phập phồng lên xuống, trong giọng nói cũng nén sự tức giận
"Em rốt cuộc có để ý đến những lời của anh nói không hả? Đối với một cô gái như em việc đi vào quán bar một mình như thế là không hề tốt"
"Rồi rồi, em nghe lời, anh trai anh đừng tức giận như thế chứ?"
Nhận thấy sự tức giận của anh, cô đáp lại rồi cũng im lặng lại không phản bác nữa, nghiêng nghiêng đầu nhìn cảnh vật ở bên đường
"Người ban nảy ngồi cùng với em đấy, nếu sau này có gặp anh ta một lần nào nữa thì cố gắng tránh anh ta ra càng xa càng tốt!"
"Tại sao?"
Có phải hôm nay Lăng Tĩnh Thiên đã xen quá nhiều chuyện của cô rồi không? Bản tính của anh luôn luôn kiệm lời nhưng bây giờ thì...
"Anh ta tên Trình Khải, là con người ăn chơi nổi tiếng ở Tây Châu"
Nhớ lại cách ăn mặc của người đàn ông kia thì cô cũng gật đầu tán thành
"Ồ! Em đã rõ rồi anh trai"
Ai đó nghe xong thì mi tâm nhíu lại, gương măt lạnh lùng khẽ liếc nhìn cô như có như không
Đi cả quãng đường dài, cuối cùng cũng trở về nhà, bánh xe từ từ lăn vào sân
"Em vào nhà đây"
Lăng Mạt Ân mở cửa xuống, vừa định đi vào thì ở phía sau tiếng đóng cửa vang lên
"Anh vào nhà luôn à?"
"Em định không cho anh vào nhà?"
"Ý em không phải vậy..."
Cô nhíu mày lựa lời để nói
"Em tưởng anh đưa em về nhà rồi sẽ quay lại quán bar chứ"
Nếu cô nhớ không lầm thì Mục Giai Châu lúc nảy hình như vẫn còn ở quán bar thì phải
Như hiểu ý của cô, anh chỉ liếc cô một cái nói
"Không sao, cô ấy có thể tự lo được, cho nên anh không cần phải quay lại đó nữa"
Nói xong lại trầm mặt nhìn cô, trên mặt có nét khó xử
"Ân Ân, chuyện hôm qua anh..."
"Em nói rồi, đó chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi. Em không để ý thì anh để ý làm gì?"
Lăng Mạt Ân đảo mắt một cái ngáp dài
"Em buồn ngủ rồi, em đi về phòng trước đây"
Nói rồi liền nhanh chống quay đầu đi vào trong nhà bỏ lại Lăng Tĩnh Thiên đứng ở đó trong màn đêm...
"Anh trai..."
Lăng Mạt Ân nhìn anh nở nụ cười nhạt, cô chớp chớp mắt nói
"Em không về đâu, em còn chưa có chơi đã..."
"Em..."
Khuôn mặt Lăng Tĩnh Thiên tối sầm lại, dưới ánh đèn mờ ảo, cho nên cũng chẳng có ai có thể nhìn thấy rõ bàn tay của anh đang bất giác cuộn tròn lại
"Đây không phải là Lăng tổng sao...?"
Một tiếng cười khẽ từ Trình Khải, anh ta nhìn đến Lăng Tĩnh Thiên rồi lại quay về nhìn Lăng Mạt Ân lên tiếng
"Tôi không ngờ cô lại là em gái của Lăng tổng"
Lăng Mạt Ân chậm rãi đưa mắt nhìn anh ta, điệu bộ nói chuyện thế này chắc hẵn là quen biết với Lăng Tĩnh Thiên đi?
Nhưng mà khuôn mặt của ai đó từ đầu tới cuối chỉ nhìn đến anh ta có một lần, bộ dạng lạnh lùng không hề để mắt tới
Trong lúc Lăng Mạt Ân còn đang phân tích thì cánh tay đã bị bàn tay to bắt lấy
"Đi về nhà với anh!"
Lăng Tĩnh Thiên lạnh lùng nói sau đó kéo lấy tay cô đứng dậy một mạch đi ra khỏi quán bar bỏ lại Trình Khải ở phía sau đang nhàn nhã dựa lưng vào ghế, trên tay lắc lắc ly rượu, khóe miệng thì cong lên nụ cười thích thú
"Anh trai, cái gì anh cũng mạnh tay như thế à? Đau chết cái tay em rồi này"
Ngồi trong xe, Lăng Mạt Ân vừa xoa xoa cổ tay đỏ ửng vừa nhăn mặt lẩm bẩm nói
Lăng Tĩnh Thiên chuyên chú lái xe, khuôn mặt lạnh lùng như tượng, môi mỏng mím lại chẳng hé ra lời nào
Anh không nói, cô cũng không nói, không khí trong xe hơi im lặng
"Sau này không được đến những nơi đó nữa"
Đột ngột anh lên tiếng, giọng chứa một chút tức giận
"Này anh trai, em đến đó là mau chống tìm em rễ về cho anh nha"
Lăng Mạt Ân nghiêng đầu nhìn anh cười cười
"Nơi đó không phải là nơi em nên đến, còn nữa, bộ dáng của em bây giờ nếu để cho ba thấy thì sẽ không hay đâu!"
Lăng Tĩnh Thiên liếc nhìn đến quần áo hôm nay của cô? Mày cũng nhíu lại
Hôm nay cô chơi bộ đồ đen, áo ngắn rộng rãi, chỉ cần rướn người lên là đã hở rốn, cô vận thêm một cái quần dài đen đã mài rách, chân đi giày đế cao đen đường kẻ trắng
Thường ngày cô ăn mặc rất giản gị, đầm váy các loại, chỉ như thế đã đủ đẹp. Bây giờ cách ăn mặc này lại càng khiến cô trở nên phóng túng và quyến rũ hơn trước
Nhưng...
"Anh trai à, đi bar không ăn mặc kiểu nảy chẳng lẽ lại mặc đồ ngủ đi?"
Cô nhẹ giọng phản bác
"Với lại, ở bên kia em cũng thường hay đến mấy quán bar lắm nên sẽ không sao đâu, anh trai anh đừng có lo quá!"
Từ khi lên xe ngồi, mỗi một câu nói của cô đều có hai chữ anh trai. Cũng để nhắc cho cô nhớ, người này suốt đời cũng chỉ có thể làm anh trai của cô mà thôi
"Lăng Mạt Ân!"
Anh thấp giọng gọi tên cô, khuôn ngực anh hơi phập phồng lên xuống, trong giọng nói cũng nén sự tức giận
"Em rốt cuộc có để ý đến những lời của anh nói không hả? Đối với một cô gái như em việc đi vào quán bar một mình như thế là không hề tốt"
"Rồi rồi, em nghe lời, anh trai anh đừng tức giận như thế chứ?"
Nhận thấy sự tức giận của anh, cô đáp lại rồi cũng im lặng lại không phản bác nữa, nghiêng nghiêng đầu nhìn cảnh vật ở bên đường
"Người ban nảy ngồi cùng với em đấy, nếu sau này có gặp anh ta một lần nào nữa thì cố gắng tránh anh ta ra càng xa càng tốt!"
"Tại sao?"
Có phải hôm nay Lăng Tĩnh Thiên đã xen quá nhiều chuyện của cô rồi không? Bản tính của anh luôn luôn kiệm lời nhưng bây giờ thì...
"Anh ta tên Trình Khải, là con người ăn chơi nổi tiếng ở Tây Châu"
Nhớ lại cách ăn mặc của người đàn ông kia thì cô cũng gật đầu tán thành
"Ồ! Em đã rõ rồi anh trai"
Ai đó nghe xong thì mi tâm nhíu lại, gương măt lạnh lùng khẽ liếc nhìn cô như có như không
Đi cả quãng đường dài, cuối cùng cũng trở về nhà, bánh xe từ từ lăn vào sân
"Em vào nhà đây"
Lăng Mạt Ân mở cửa xuống, vừa định đi vào thì ở phía sau tiếng đóng cửa vang lên
"Anh vào nhà luôn à?"
"Em định không cho anh vào nhà?"
"Ý em không phải vậy..."
Cô nhíu mày lựa lời để nói
"Em tưởng anh đưa em về nhà rồi sẽ quay lại quán bar chứ"
Nếu cô nhớ không lầm thì Mục Giai Châu lúc nảy hình như vẫn còn ở quán bar thì phải
Như hiểu ý của cô, anh chỉ liếc cô một cái nói
"Không sao, cô ấy có thể tự lo được, cho nên anh không cần phải quay lại đó nữa"
Nói xong lại trầm mặt nhìn cô, trên mặt có nét khó xử
"Ân Ân, chuyện hôm qua anh..."
"Em nói rồi, đó chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi. Em không để ý thì anh để ý làm gì?"
Lăng Mạt Ân đảo mắt một cái ngáp dài
"Em buồn ngủ rồi, em đi về phòng trước đây"
Nói rồi liền nhanh chống quay đầu đi vào trong nhà bỏ lại Lăng Tĩnh Thiên đứng ở đó trong màn đêm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.