Chương 31: Đêm không bình yên?
Tào Đình
08/05/2013
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vẫn phải đi học. Tôi chưa đến mức chỉ vì mất bạn gái mà thấy cuộc đời trở nên đen tối; tình yêu của tôi với Hồ Khả cũng chưa mãnh liệt đến mức chết đi sống lại. Tôi vẫn ngủ gật trên lớp, thỉnh thoảng không muốn đi học thì ở nhà chơi game với Hà Tặc. Bữa sáng vẫn ăn hai quả trứng được Mai Mai bóc vỏ, mỡ bụng vẫn dày lên. Thời gian vùn vụt trôi, khi chỉ có một mình nhìn thế giới đổi thay, mới thấy cuộc sống của mình “xuôi chèo mát mái” hơn chán vạn người.
Trời lạnh dần. Mặt trời đôi khi cũng lấp ló sau đám mây, giống như mới từ Bắc Băng Dương vượt qua băng giá về, không dám khoe khoang uy lực của mình.
Sau cơn mưa, tôi mặc thêm áo. Mấy hôm trước còn mặc áo cộc tay. Mùa đông đến đường đột quá!
Rất ít khi gặp Hồ Khả, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng ở nhà ăn hoặc trong sân trường, tôi cúi đầu đi qua, giả bộ không thấy. Đợi đi qua rồi mới quay lại nhìn hình bóng quen thuộc.
Điều đáng buồn là ngày đầu tiên của tuần lễ Noel lại phải lên lớp, mà lại là giờ tiếng Anh. Tôi không đi, cảm thấy mình như chim gãy cánh. Tôi được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến; tôi không thể tưởng tượng trong khi thiên hạ đang cùng nhau thắp nến, hát và ăn bánh xung quanh cây thông Noel thì tôi phải chịu đựng những bài giảng như đọc kinh của ông thầy già. Hôm sau, nghe gã chịu trách nhiệm khóa cửa lớp kể lại, cả lớp không đi học, khi thầy hùng dũng sải những bước kiêu hãnh vào lớp, lập tức sững người, lớp học trống không. Tay học trò còn buông một câu khiến thầy giật mình: “Thưa thầy, thầy có đi không, em phải khóa cửa lớp.”
Tết dương lịch, đêm bình yên dị thường như chỉ dành cho những cặp tình nhân. Buổi tối, khi không khí tràn ngập mùi bánh mỳ và thịt nướng, đằng sau bụi cây, khóm lá, những đôi tình nhân nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Tôi không có người yêu. Tôi chỉ có một mình. Kẻ đơn độc như tôi, trốn học chỉ có cách ở nhà.
Trên đường về nhà, nhìn thấy chỗ nào cũng quen thuộc; ký ức lại hiện về.
Còn nhớ mùa hè, trời rất nóng. Hồ Khả thường chìa cái gáy thon nhỏ, trắng ngần của nàng trước mặt tôi, nói: “Nóng quá, nóng quá! Chồng xem này, cổ em nóng lắm.”
Khi nàng nói câu đó, tôi xin thề nàng hết sức thành thực. Tôi lờ đi, biết thừa nàng muốn tôi mua tặng nàng sợi dây chuyền nàng thích từ lâu.
Một mình hồi tưởng, bất giác tôi cười đau khổ, cảm giác như luồng khí nóng thổi vào người. Vào mùa hè nóng nực, đã từng có một thiếu nữ xinh đẹp nhảy chân sáo theo sau tôi.
Trở về nhà, đúng như dự đoán. An An đã chạy tót đến nhà người yêu tình tự. Chỉ có một mình Mai Mai cô đơn nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Tôi không thể hình dung cuộc sống của một cô gái câm có thể có những hy vọng, đợi chờ gì. Em giam mình trong một thế giới, hư ảo, lặng lẽ, không người; trong thế giới im lặng đó, chỉ có cô độc một mình em. Thậm chí em không thích lại gần cả con mèo Spin dễ thương.
Vậy hằng ngày em ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, em nghĩ gì, chờ đợi điều gì?
Mai Mai thấy tôi về vội đứng lên rót trà cho nóng, sau đó lấy nước ấm cho tôi rửa chân – tôi có thói quen đi đâu về cũng rửa chân.
Mai Mai làm những việc đó rất thành thạo. Em đi lại nhẹ nhàng như khiêu vũ. Tôi hỏi có buồn không, em nhìn tôi cười, không trả lời.
Tôi nghĩ em gái buồn nên nụ cười cũng ảm đạm, cảm thấy thương em đến tận đáy lòng! Bất giác tôi nắm tay em, muốn sưởi ấm bàn tay bé nhỏ ấy. Tôi chỉ vô thức đặt tay mình lên bàn tay để trên đi văng của em. Nhưng không ngờ, Mai Mai đỏ mặt.
Cúi đầu đỏ mặt, đó là biểu hiện cố hữu của vẻ thẹn thùng thiếu nữ mà tôi đã quen thuộc. Hồ Khả thường có những biểu hiện như vậy.
Nếu là Hồ Khả, nhất định nàng sẽ lao vào lòng tôi, vùi đầu vào ngực tôi như một con mèo lười. Sau đó chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, ép chặt vào nhau rất lâu.
Lúc đó không thấy lãng mạn, cũng không nhận ra đó là thời khắc êm dịu của tình yêu. Bây giờ nhớ lại, thấy tiếc nuối vô cùng; tôi chợt nhận ra mỗi khi nghĩ đến nàng, tôi thường nhớ đến những khoảnh khắc êm đềm hiếm hoi của hai người.
Trong quan hệ của chúng tôi, những thời khắc êm đềm như vậy không nhiều. Hồ Khả luôn như một đứa trẻ hiếu động, không chịu ngồi yên bao giờ. Nàng dùng cái kẹp mi kẹp râu tôi. Nàng túm tóc tôi thành từng túm nhỏ, hết túm này đến túm khác. Công việc nàng yêu thích nhất là kéo tôi đi dạo phố, lúc đầu thì rất đỗi hăm hở, nhưng đi được khoảng nửa tiếng là đã làu bàu kêu mệt đòi về.
Tôi bước vào vùng ký ức cùng Hồ Khả, khi trở về hiện tại, tôi giật mình: tôi đang ôm Mai Mai trong lòng. Tôi quá đỗi kinh hãi. Trong khi em gái đang run rẩy, không hề phản kháng, ngoan ngoãn trong lòng tôi.
“Xin lỗi Mai Mai… anh…” Tôi vội buông em gái ra, hoảng hốt giải thích, vung tay xuống ra hiệu, mặt đỏ như lên cơn sốt. Tôi sợ Mai Mai hiểu lầm, cho tôi là kẻ háo sắc loạn luân, muốn xúc phạm em gái.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hồng rực của em, không biết nói thế nào, không biết làm thế nào cho em hiểu hành động vừa rồi của tôi chỉ là sự hoài niệm người yêu cũ.
Tôi chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi, rồi tìm cách bỏ đi “Anh mệt, anh đi ngủ đây.”
Mai Mai đột nhiên túm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?” Em mỉm cười, dịu dàng dùng tay ra hiệu, muốn tôi đưa nó đi dạo, rồi nó nhoẻn miệng cười phô hàm răng trắng đẹp.
Nếu như trước đây thì tôi đã vui vẻ nhận lời. Còn bây giờ, trong đêm yên tĩnh, đêm của những đôi tình nhân, tôi thật sự không muốn đi chơi cùng em gái. Mai Mai không phải là bạn gái tôi. Mai Mai là em ruột tôi.
Sau đó tôi trở về phòng ngủ. Lúc khép cửa, giống như một kẻ đào ngũ, tôi không dám nhìn vào mắt Mai Mai. Tôi biết, nếu nhìn vào mắt em, tôi sẽ bắt gặp một điểm sáng, như thể tôi nợ em điều gì.
“Hồ Khả!” Tôi gieo mình xuống giường, “chính cô đã hại tôi ra nông nỗi này!”
Khi nhận thấy mình rất nhớ Hồ Khả, tôi không còn cố kìm nén không nghĩ đến nàng nữa. Ký ức ào ạt xô về; tôi ôn lại từng kỷ niệm, từ nụ cười khiến tôi choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng đến gương mặt uất ức, ám ảnh của nàng lúc tôi đẩy nàng ra cửa, tất cả hiện lên như một cuốn phim, hóa ra tôi nhớ Hồ Khả nhiều hơn tôi tưởng! Nàng quan trọng với tôi biết nhường nào! Trời về đêm càng lạnh, tôi cuộn mình trong chăn, vẫn thấy lạnh. Tôi kéo chăn trùm đầu và lại tiếp tục nghĩ về Hồ Khả, tôi nghĩ trùm chăn như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Tôi sẽ thỏa sức mơ mộng và nghĩ về nàng.
Thì ra tấm chăn có những lúc có thể giúp ta trốn tránh hiện thực, giúp an ủi tâm hồn.
Không biết nỗi nhớ ngày càng tăng của tôi đối với nàng sau mấy tháng xa cách có chứng tỏ tôi đã thực sự yêu Hồ Khả hay không?
Trước đây tôi rất ghét khi nàng luôn mồm hỏi tôi có yêu nàng không. Tôi phát bực khi nghe giọng nũng nịu qua điện thoại của nàng.
“Chồng ơi, em ngủ không được!”
“Xin em, bây giờ là hai giờ đêm!”
“Nhưng em không ngủ được!”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Chúng ta cùng nghe ve sầu kêu nhé!”
“Trời ơi, phát điên vì em mất! Ban đêm làm gì có ve sầu? Anh gác máy đây, đừng kiếm chuyện nữa!”
Sau đó, bất chấp sự phản kháng của nàng, tôi kiên quyết gác máy, cắt đứt cuộc nói chuyện không đầu không cuối. Bây giờ tôi khát khao nghe lại tiếng nói của nàng, cho dù vẫn là những chuyện không đầu không cuối. Lát sau, nhắm mắt lại, quả nhiên có tiếng ve sầu kêu. Tiếng ve vào lúc hai giờ đêm, không ra rả, không triền miên như ban ngày mà từng tiếng một rất ngắn, rất rõ, giống như lời trách móc. Đến lượt tôi không ngủ được. Tôi hận Hồ Khả đã làm tôi mất ngủ.
Bây giờ, đêm đêm tôi vẫn mở điện thoại, nhưng không còn nghe thấy tiếng nói tôi muốn nghe nữa. Đầu óc mụ mẫm, tôi mường tượng nếu Hồ Khả chủ động làm lành, tôi có tha thứ cho nàng không?
Trước đây, cũng nhiều lần giận nhau, lần nào sau khi gây sự, Hồ Khả cũng ngoan ngoãn, chủ động hòa giải với tôi. Hồ Khả hay giận dỗi nhưng chưa bao giờ quá một tiếng đồng hồ.
Tôi tưởng lần này cũng thế, tôi cho rằng nhiệm vụ của tôi chỉ là phân tích xem có nên tha thứ cho nàng hay không, có chấp nhận sự quay trở về của nàng không. Tôi cho rằng nàng vội vàng bỏ đi rồi sẽ vội vàng quay lại. Nhưng đến đêm nay tôi mới hiểu, nàng đã thật sự rời xa tôi.
Hồ Khả thích ăn vặt, lúc đòi ăn thứ này, lúc đòi thứ khác nhưng chẳng bao giờ ăn hết, cuối cùng đều dồn cho tôi, lý do thật hoàn hảo: “Em đang giảm béo.” Tôi cười, nói đùa: “Hóa ra anh là thùng nước gạo!”
Bây giờ, không có Hồ Khả, tôi vẫn quen mua nhiều đồ ăn vặt để trong tủ lạnh. Không ăn nhưng lần nào đi qua siêu thị tôi cũng rẽ vào mua, như một phản xạ có điều kiện, bởi vì Hồ Khả thích ăn vặt.
Trước đây, Hồ Khả nói: “Độ dài của mái tóc là thước đo tình yêu.” Vậy nên khi chúng tôi yêu nhau, nàng kiên quyết không cắt tóc, bất luận là đông hay hè.
Tôi luôn bật cười chế nhạo những ý nghĩ ngốc nghếch đó của nàng. Bây giờ nghĩ lại thấy rất xúc động, bởi vì tôi không thể hình dung phụ nữ lại bỏ ra nhiều tâm sức như vậy vì tình yêu.
“Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yêu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc.” Hồ Khả có lần nói như vậy.
Lúc bấy giờ tôi cũng phá lên cười bởi tình yêu đan dệt kiểu “Nữ Oa vá trời” này, tôi không muốn bị ràng buộc bởi tình yêu như thế. Tôi mơ mộng, tôi yêu Hồ Khả, nhưng điều tôi quan tâm vẫn chỉ là so sánh nàng với những cô gái đẹp tôi từng nhìn thấy, tôi quyết không để mình bị lôi kéo vào cái việc đan dệt của nàng.
Bây giờ tôi mới biết tôi đã bị Hồ Khả lôi kéo vào trò “đan dệt” đó từ lúc nào, hóa ra tôi chưa bao giờ vứt bỏ những “sợi tơ” với nàng.
Tôi không muốn khi nhớ về Hồ Khả lại gắn vào từ “hồi ức”. Tôi không muốn khi nghĩ đến Hồ Khả lại phải kèm hai chữ “trước đây”. Tôi vùi đầu sâu hơn vào gối. Bây giờ mới tám giờ, đường phố chắc là rất náo nhiệt! Trong đêm bình yên, tôi nhớ lại “hồi ức trước đây” của mình. Bỗng có cảm giác nóng ấm trên trán, mở mắt ra thấy Mai Mai đang cúi xuống bên giường, dịu dàng vuốt trán tôi, giống bàn tay mẹ tôi khi đau ốm.
Trong phòng không bật đèn ngủ nên rất tối, tôi không nhìn thấy mắt Mai Mai nhưng tôi có thể hình dung nhất định vẫn là ánh mắt tĩnh lặng, dịu dàng với thoáng u ẩn nơi vầng trán.
Mai Mai không biết nói, chắc chắn sẽ hoang mang hơn kẻ thất tình như tôi, nỗi đau khổ trong lòng suốt đời không thể chia sẻ với ai, thật đáng buồn! Nhưng sao em lại yên lặng, bình thản đến vậy, niềm vui lớn nhất của em dường như chỉ là được đi theo anh trai, làm việc nọ việc kia cho anh, như chứng minh em không phải là người tàn tật, em không phải hoàn toàn vô tích sự.
Tôi chống tay ngồi dậy, vui vẻ nói; “Mai Mai, anh sẽ đưa em đi dạo. Đi! Đêm nay là đêm bình yên của chúng ta!”
Mai Mai gật đầu, mắt sáng lên, phấn khởi.
Tôi không thể tỏ ra yếu đuối vì thất tình trước mặt em gái vốn đã chịu nhiều thiệt thòi, đau khổ. Tôi không muốn để Mai Mai nghĩ rằng tôi đang hối hận vì bảo vệ em mà mất người yêu. Tôi không muốn để cô em gái nhạy cảm của mình bị tổn thương.
Đối với Mai Mai, tôi luôn dành cho em tình yêu thương đặc biệt để bù đắp sự thiệt thòi, đau khổ của em. Vậy là tôi làm bộ vui vẻ đưa Mai Mai đi dạo.
Mai Mai ngạc nhiên, nét mặt hồ nghi. Tôi không cười nữa, lườm nó, vui vẻ giục: “Lỏi con, còn không mau đi thay quần áo, bên ngoài lạnh lắm. Đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ còn đợi anh mặc cho ư?”
Lúc ấy, Mai Mai sung sướng chạy biến vào phòng, niềm vui không giấu giếm hiển hiện trên nét mặt.
Đi cạnh em gái xinh đẹp ở ngoài đường, ai không biết chắc sẽ rất ngưỡng mộ tôi: Cha này có người yêu đẹp như tiên nữ.
Tôi nhìn cô em đi bên cạnh. Mai Mai mặc áo khoát nhung màu trắng, tôi có ảo giác nó giống thiên thần bị thu mất cánh.
Mai Mai rất vui, lâu rồi nó không vui như vậy. Nó vụt biến thành con chim nhỏ, lúc chạy lên trước, lúc dừng cạnh tôi, nhìn tôi, cười hồn nhiên. Lần đầu tiên tôi thấy Mai Mai nhí nhảnh như trẻ nhỏ. Nụ cười không lúc nào tắt trên môi. Mai Mai không nói được niềm vui trong lòng, chỉ có thể thể hiện ra qua nụ cười. Tôi nghĩ, có thể Mai Mai đã khôi phục lại nết trẻ thơ của nó. Mai Mai mãi mãi nên là một đứa trẻ giống như An An, nên vui vẻ như một thiếu nữ bình thường, đôi khi có buồn thì cũng chỉ là bí mật trong lòng lúc đó mà thôi.
Bình thường, Mai Mai không thích bộc lộ niềm vui, chỉ có trước mặt tôi nó mới mỉm cười vụng về pha chút e lệ. Nhưng niềm vui hôm nay của Mai Mai đã vượt quá mức bình thường, chỉ vì được một người thân là tôi đi chơi vào ngày lễ.
Mai Mai dễ thỏa mãn đến mức khiến tôi se lòng. Trước đây tôi dành bao nhiều thời gian để vui chơi với Hồ Khả, An An có bạn trai chăm sóc, còn Mai Mai, em chỉ có vầng mặt trời cô đơn, lạnh lẽo trên tường nhà.
Tôi hiểu ra, vì sao mẹ lại thiên vị nó, nó thật sự rất đáng thương, nhu mì như con chim bồ câu. Chỉ cần ban cho nó chút niềm vui thừa thãi là nó đáp trả bằng nụ cười nồng hậu, như thể đã được tặng tài sản quý giá; như lúc này đây, nó nhảy chân sáo vui mừng trước mặt tôi, chỉ vì được tôi đưa đi dạo phố.
“Mai Mai, có lạnh không?” Tôi hỏi.
Nó cười không đáp, mặt mũi đỏ ửng.
Tôi thầm mắng đồ ngốc.
“Mai Mai, có mệt không?” Tôi lại hỏi.
Nó vẫn chỉ cười không đáp, đi giật lùi, quay mặt về phía tôi.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của em gái, tôi bỗng thấy trong lòng thanh thản, nỗi buồn chia tay với Hồ Khả trở nên nhỏ bé, tôi bật cười thành tiếng. Lần đầu tiên từ khi xa Hồ Khả tôi mới cười sảng khoái như thế. Các cửa hàng trên phố bày bán những đồ chơi có nhạc, giai điệu lúc rộn ràng, lúc du dương, Mai Mai nghe càng phấn kích, muốn nhảy theo. Trong không khí rét ngọt của đêm Trùng Khánh không tuyết đậm đặc “mùi” lễ Noel, hai anh em chúng tôi hòa vào dòng người ồn ào trên phố, lòng vui phơi phới như trẻ nhỏ.
Mai Mai giơ tay ra hiệu, nói: “Em có thể tưởng tượng ra ở nửa bên kia của Trái Đất, mọi người đang vui chơi trong biển tuyết.”
Tôi gật đầu, bất chợt nhớ tới Hồ Khả. Bây giờ nàng ở đâu? Nàng có nghe thấy tiếng nhạc, có ngửi thấy mùi bánh mỳ và mùi thịt nướng?
Đang chìm đắm trong những hồi ức về Hồ Khả, tôi bỗng giật mình, một tiếng kêu thất thanh và tiếng xe hơi phanh gấp ngay trước mặt.
“Ối!”
Mai Mai lăn mấy vòng mới dừng lại, rồi nằm sõng soài trên đất. Trong khoảnh khắc, tôi thấy máu mình như đông lại.
“Mai Mai!” Tôi chưa kịp định thần, hoảng loạn hét lên theo phản xạ, đến khi người qua đường vây kín, tôi mới như sực tỉnh, lao đến, hét lên: “Mai Mai!...” Tôi hét gọi Mai Mai như một cái máy.
Tôi không thể tin người nằm trong vũng máu một phút trước còn là cô em gái xinh đẹp của mình. Từ vết thương trên chân nó, máu đang tuôn xối xả. Rất nhiều máu, máu nhuộm chiếc áo nhung thành trắng đỏ.
“Mai Mai! Em đừng chết!” Nước mắt như mưa, đầu óc mụ mị, tôi nâng đầu em ép vào ngực mình. Khóe miệng Mai Mai vẫn đọng nụ cười.
Đêm đó, Mai Mai nằm trong vũng máu, mỉm cười. Máu của em cơ hồ nhuộm đỏ trời đêm Trùng Khánh.
Trời lạnh dần. Mặt trời đôi khi cũng lấp ló sau đám mây, giống như mới từ Bắc Băng Dương vượt qua băng giá về, không dám khoe khoang uy lực của mình.
Sau cơn mưa, tôi mặc thêm áo. Mấy hôm trước còn mặc áo cộc tay. Mùa đông đến đường đột quá!
Rất ít khi gặp Hồ Khả, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng ở nhà ăn hoặc trong sân trường, tôi cúi đầu đi qua, giả bộ không thấy. Đợi đi qua rồi mới quay lại nhìn hình bóng quen thuộc.
Điều đáng buồn là ngày đầu tiên của tuần lễ Noel lại phải lên lớp, mà lại là giờ tiếng Anh. Tôi không đi, cảm thấy mình như chim gãy cánh. Tôi được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến; tôi không thể tưởng tượng trong khi thiên hạ đang cùng nhau thắp nến, hát và ăn bánh xung quanh cây thông Noel thì tôi phải chịu đựng những bài giảng như đọc kinh của ông thầy già. Hôm sau, nghe gã chịu trách nhiệm khóa cửa lớp kể lại, cả lớp không đi học, khi thầy hùng dũng sải những bước kiêu hãnh vào lớp, lập tức sững người, lớp học trống không. Tay học trò còn buông một câu khiến thầy giật mình: “Thưa thầy, thầy có đi không, em phải khóa cửa lớp.”
Tết dương lịch, đêm bình yên dị thường như chỉ dành cho những cặp tình nhân. Buổi tối, khi không khí tràn ngập mùi bánh mỳ và thịt nướng, đằng sau bụi cây, khóm lá, những đôi tình nhân nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Tôi không có người yêu. Tôi chỉ có một mình. Kẻ đơn độc như tôi, trốn học chỉ có cách ở nhà.
Trên đường về nhà, nhìn thấy chỗ nào cũng quen thuộc; ký ức lại hiện về.
Còn nhớ mùa hè, trời rất nóng. Hồ Khả thường chìa cái gáy thon nhỏ, trắng ngần của nàng trước mặt tôi, nói: “Nóng quá, nóng quá! Chồng xem này, cổ em nóng lắm.”
Khi nàng nói câu đó, tôi xin thề nàng hết sức thành thực. Tôi lờ đi, biết thừa nàng muốn tôi mua tặng nàng sợi dây chuyền nàng thích từ lâu.
Một mình hồi tưởng, bất giác tôi cười đau khổ, cảm giác như luồng khí nóng thổi vào người. Vào mùa hè nóng nực, đã từng có một thiếu nữ xinh đẹp nhảy chân sáo theo sau tôi.
Trở về nhà, đúng như dự đoán. An An đã chạy tót đến nhà người yêu tình tự. Chỉ có một mình Mai Mai cô đơn nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Tôi không thể hình dung cuộc sống của một cô gái câm có thể có những hy vọng, đợi chờ gì. Em giam mình trong một thế giới, hư ảo, lặng lẽ, không người; trong thế giới im lặng đó, chỉ có cô độc một mình em. Thậm chí em không thích lại gần cả con mèo Spin dễ thương.
Vậy hằng ngày em ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, em nghĩ gì, chờ đợi điều gì?
Mai Mai thấy tôi về vội đứng lên rót trà cho nóng, sau đó lấy nước ấm cho tôi rửa chân – tôi có thói quen đi đâu về cũng rửa chân.
Mai Mai làm những việc đó rất thành thạo. Em đi lại nhẹ nhàng như khiêu vũ. Tôi hỏi có buồn không, em nhìn tôi cười, không trả lời.
Tôi nghĩ em gái buồn nên nụ cười cũng ảm đạm, cảm thấy thương em đến tận đáy lòng! Bất giác tôi nắm tay em, muốn sưởi ấm bàn tay bé nhỏ ấy. Tôi chỉ vô thức đặt tay mình lên bàn tay để trên đi văng của em. Nhưng không ngờ, Mai Mai đỏ mặt.
Cúi đầu đỏ mặt, đó là biểu hiện cố hữu của vẻ thẹn thùng thiếu nữ mà tôi đã quen thuộc. Hồ Khả thường có những biểu hiện như vậy.
Nếu là Hồ Khả, nhất định nàng sẽ lao vào lòng tôi, vùi đầu vào ngực tôi như một con mèo lười. Sau đó chúng tôi ôm nhau, hôn nhau, ép chặt vào nhau rất lâu.
Lúc đó không thấy lãng mạn, cũng không nhận ra đó là thời khắc êm dịu của tình yêu. Bây giờ nhớ lại, thấy tiếc nuối vô cùng; tôi chợt nhận ra mỗi khi nghĩ đến nàng, tôi thường nhớ đến những khoảnh khắc êm đềm hiếm hoi của hai người.
Trong quan hệ của chúng tôi, những thời khắc êm đềm như vậy không nhiều. Hồ Khả luôn như một đứa trẻ hiếu động, không chịu ngồi yên bao giờ. Nàng dùng cái kẹp mi kẹp râu tôi. Nàng túm tóc tôi thành từng túm nhỏ, hết túm này đến túm khác. Công việc nàng yêu thích nhất là kéo tôi đi dạo phố, lúc đầu thì rất đỗi hăm hở, nhưng đi được khoảng nửa tiếng là đã làu bàu kêu mệt đòi về.
Tôi bước vào vùng ký ức cùng Hồ Khả, khi trở về hiện tại, tôi giật mình: tôi đang ôm Mai Mai trong lòng. Tôi quá đỗi kinh hãi. Trong khi em gái đang run rẩy, không hề phản kháng, ngoan ngoãn trong lòng tôi.
“Xin lỗi Mai Mai… anh…” Tôi vội buông em gái ra, hoảng hốt giải thích, vung tay xuống ra hiệu, mặt đỏ như lên cơn sốt. Tôi sợ Mai Mai hiểu lầm, cho tôi là kẻ háo sắc loạn luân, muốn xúc phạm em gái.
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi hồng rực của em, không biết nói thế nào, không biết làm thế nào cho em hiểu hành động vừa rồi của tôi chỉ là sự hoài niệm người yêu cũ.
Tôi chỉ có thể luôn miệng nói xin lỗi, rồi tìm cách bỏ đi “Anh mệt, anh đi ngủ đây.”
Mai Mai đột nhiên túm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì?” Em mỉm cười, dịu dàng dùng tay ra hiệu, muốn tôi đưa nó đi dạo, rồi nó nhoẻn miệng cười phô hàm răng trắng đẹp.
Nếu như trước đây thì tôi đã vui vẻ nhận lời. Còn bây giờ, trong đêm yên tĩnh, đêm của những đôi tình nhân, tôi thật sự không muốn đi chơi cùng em gái. Mai Mai không phải là bạn gái tôi. Mai Mai là em ruột tôi.
Sau đó tôi trở về phòng ngủ. Lúc khép cửa, giống như một kẻ đào ngũ, tôi không dám nhìn vào mắt Mai Mai. Tôi biết, nếu nhìn vào mắt em, tôi sẽ bắt gặp một điểm sáng, như thể tôi nợ em điều gì.
“Hồ Khả!” Tôi gieo mình xuống giường, “chính cô đã hại tôi ra nông nỗi này!”
Khi nhận thấy mình rất nhớ Hồ Khả, tôi không còn cố kìm nén không nghĩ đến nàng nữa. Ký ức ào ạt xô về; tôi ôn lại từng kỷ niệm, từ nụ cười khiến tôi choáng váng khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng đến gương mặt uất ức, ám ảnh của nàng lúc tôi đẩy nàng ra cửa, tất cả hiện lên như một cuốn phim, hóa ra tôi nhớ Hồ Khả nhiều hơn tôi tưởng! Nàng quan trọng với tôi biết nhường nào! Trời về đêm càng lạnh, tôi cuộn mình trong chăn, vẫn thấy lạnh. Tôi kéo chăn trùm đầu và lại tiếp tục nghĩ về Hồ Khả, tôi nghĩ trùm chăn như vậy sẽ không bị ai phát hiện. Tôi sẽ thỏa sức mơ mộng và nghĩ về nàng.
Thì ra tấm chăn có những lúc có thể giúp ta trốn tránh hiện thực, giúp an ủi tâm hồn.
Không biết nỗi nhớ ngày càng tăng của tôi đối với nàng sau mấy tháng xa cách có chứng tỏ tôi đã thực sự yêu Hồ Khả hay không?
Trước đây tôi rất ghét khi nàng luôn mồm hỏi tôi có yêu nàng không. Tôi phát bực khi nghe giọng nũng nịu qua điện thoại của nàng.
“Chồng ơi, em ngủ không được!”
“Xin em, bây giờ là hai giờ đêm!”
“Nhưng em không ngủ được!”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Chúng ta cùng nghe ve sầu kêu nhé!”
“Trời ơi, phát điên vì em mất! Ban đêm làm gì có ve sầu? Anh gác máy đây, đừng kiếm chuyện nữa!”
Sau đó, bất chấp sự phản kháng của nàng, tôi kiên quyết gác máy, cắt đứt cuộc nói chuyện không đầu không cuối. Bây giờ tôi khát khao nghe lại tiếng nói của nàng, cho dù vẫn là những chuyện không đầu không cuối. Lát sau, nhắm mắt lại, quả nhiên có tiếng ve sầu kêu. Tiếng ve vào lúc hai giờ đêm, không ra rả, không triền miên như ban ngày mà từng tiếng một rất ngắn, rất rõ, giống như lời trách móc. Đến lượt tôi không ngủ được. Tôi hận Hồ Khả đã làm tôi mất ngủ.
Bây giờ, đêm đêm tôi vẫn mở điện thoại, nhưng không còn nghe thấy tiếng nói tôi muốn nghe nữa. Đầu óc mụ mẫm, tôi mường tượng nếu Hồ Khả chủ động làm lành, tôi có tha thứ cho nàng không?
Trước đây, cũng nhiều lần giận nhau, lần nào sau khi gây sự, Hồ Khả cũng ngoan ngoãn, chủ động hòa giải với tôi. Hồ Khả hay giận dỗi nhưng chưa bao giờ quá một tiếng đồng hồ.
Tôi tưởng lần này cũng thế, tôi cho rằng nhiệm vụ của tôi chỉ là phân tích xem có nên tha thứ cho nàng hay không, có chấp nhận sự quay trở về của nàng không. Tôi cho rằng nàng vội vàng bỏ đi rồi sẽ vội vàng quay lại. Nhưng đến đêm nay tôi mới hiểu, nàng đã thật sự rời xa tôi.
Hồ Khả thích ăn vặt, lúc đòi ăn thứ này, lúc đòi thứ khác nhưng chẳng bao giờ ăn hết, cuối cùng đều dồn cho tôi, lý do thật hoàn hảo: “Em đang giảm béo.” Tôi cười, nói đùa: “Hóa ra anh là thùng nước gạo!”
Bây giờ, không có Hồ Khả, tôi vẫn quen mua nhiều đồ ăn vặt để trong tủ lạnh. Không ăn nhưng lần nào đi qua siêu thị tôi cũng rẽ vào mua, như một phản xạ có điều kiện, bởi vì Hồ Khả thích ăn vặt.
Trước đây, Hồ Khả nói: “Độ dài của mái tóc là thước đo tình yêu.” Vậy nên khi chúng tôi yêu nhau, nàng kiên quyết không cắt tóc, bất luận là đông hay hè.
Tôi luôn bật cười chế nhạo những ý nghĩ ngốc nghếch đó của nàng. Bây giờ nghĩ lại thấy rất xúc động, bởi vì tôi không thể hình dung phụ nữ lại bỏ ra nhiều tâm sức như vậy vì tình yêu.
“Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yêu nhất định phải do hai người dệt từng sợi một mới tạo nên hạnh phúc.” Hồ Khả có lần nói như vậy.
Lúc bấy giờ tôi cũng phá lên cười bởi tình yêu đan dệt kiểu “Nữ Oa vá trời” này, tôi không muốn bị ràng buộc bởi tình yêu như thế. Tôi mơ mộng, tôi yêu Hồ Khả, nhưng điều tôi quan tâm vẫn chỉ là so sánh nàng với những cô gái đẹp tôi từng nhìn thấy, tôi quyết không để mình bị lôi kéo vào cái việc đan dệt của nàng.
Bây giờ tôi mới biết tôi đã bị Hồ Khả lôi kéo vào trò “đan dệt” đó từ lúc nào, hóa ra tôi chưa bao giờ vứt bỏ những “sợi tơ” với nàng.
Tôi không muốn khi nhớ về Hồ Khả lại gắn vào từ “hồi ức”. Tôi không muốn khi nghĩ đến Hồ Khả lại phải kèm hai chữ “trước đây”. Tôi vùi đầu sâu hơn vào gối. Bây giờ mới tám giờ, đường phố chắc là rất náo nhiệt! Trong đêm bình yên, tôi nhớ lại “hồi ức trước đây” của mình. Bỗng có cảm giác nóng ấm trên trán, mở mắt ra thấy Mai Mai đang cúi xuống bên giường, dịu dàng vuốt trán tôi, giống bàn tay mẹ tôi khi đau ốm.
Trong phòng không bật đèn ngủ nên rất tối, tôi không nhìn thấy mắt Mai Mai nhưng tôi có thể hình dung nhất định vẫn là ánh mắt tĩnh lặng, dịu dàng với thoáng u ẩn nơi vầng trán.
Mai Mai không biết nói, chắc chắn sẽ hoang mang hơn kẻ thất tình như tôi, nỗi đau khổ trong lòng suốt đời không thể chia sẻ với ai, thật đáng buồn! Nhưng sao em lại yên lặng, bình thản đến vậy, niềm vui lớn nhất của em dường như chỉ là được đi theo anh trai, làm việc nọ việc kia cho anh, như chứng minh em không phải là người tàn tật, em không phải hoàn toàn vô tích sự.
Tôi chống tay ngồi dậy, vui vẻ nói; “Mai Mai, anh sẽ đưa em đi dạo. Đi! Đêm nay là đêm bình yên của chúng ta!”
Mai Mai gật đầu, mắt sáng lên, phấn khởi.
Tôi không thể tỏ ra yếu đuối vì thất tình trước mặt em gái vốn đã chịu nhiều thiệt thòi, đau khổ. Tôi không muốn để Mai Mai nghĩ rằng tôi đang hối hận vì bảo vệ em mà mất người yêu. Tôi không muốn để cô em gái nhạy cảm của mình bị tổn thương.
Đối với Mai Mai, tôi luôn dành cho em tình yêu thương đặc biệt để bù đắp sự thiệt thòi, đau khổ của em. Vậy là tôi làm bộ vui vẻ đưa Mai Mai đi dạo.
Mai Mai ngạc nhiên, nét mặt hồ nghi. Tôi không cười nữa, lườm nó, vui vẻ giục: “Lỏi con, còn không mau đi thay quần áo, bên ngoài lạnh lắm. Đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ còn đợi anh mặc cho ư?”
Lúc ấy, Mai Mai sung sướng chạy biến vào phòng, niềm vui không giấu giếm hiển hiện trên nét mặt.
Đi cạnh em gái xinh đẹp ở ngoài đường, ai không biết chắc sẽ rất ngưỡng mộ tôi: Cha này có người yêu đẹp như tiên nữ.
Tôi nhìn cô em đi bên cạnh. Mai Mai mặc áo khoát nhung màu trắng, tôi có ảo giác nó giống thiên thần bị thu mất cánh.
Mai Mai rất vui, lâu rồi nó không vui như vậy. Nó vụt biến thành con chim nhỏ, lúc chạy lên trước, lúc dừng cạnh tôi, nhìn tôi, cười hồn nhiên. Lần đầu tiên tôi thấy Mai Mai nhí nhảnh như trẻ nhỏ. Nụ cười không lúc nào tắt trên môi. Mai Mai không nói được niềm vui trong lòng, chỉ có thể thể hiện ra qua nụ cười. Tôi nghĩ, có thể Mai Mai đã khôi phục lại nết trẻ thơ của nó. Mai Mai mãi mãi nên là một đứa trẻ giống như An An, nên vui vẻ như một thiếu nữ bình thường, đôi khi có buồn thì cũng chỉ là bí mật trong lòng lúc đó mà thôi.
Bình thường, Mai Mai không thích bộc lộ niềm vui, chỉ có trước mặt tôi nó mới mỉm cười vụng về pha chút e lệ. Nhưng niềm vui hôm nay của Mai Mai đã vượt quá mức bình thường, chỉ vì được một người thân là tôi đi chơi vào ngày lễ.
Mai Mai dễ thỏa mãn đến mức khiến tôi se lòng. Trước đây tôi dành bao nhiều thời gian để vui chơi với Hồ Khả, An An có bạn trai chăm sóc, còn Mai Mai, em chỉ có vầng mặt trời cô đơn, lạnh lẽo trên tường nhà.
Tôi hiểu ra, vì sao mẹ lại thiên vị nó, nó thật sự rất đáng thương, nhu mì như con chim bồ câu. Chỉ cần ban cho nó chút niềm vui thừa thãi là nó đáp trả bằng nụ cười nồng hậu, như thể đã được tặng tài sản quý giá; như lúc này đây, nó nhảy chân sáo vui mừng trước mặt tôi, chỉ vì được tôi đưa đi dạo phố.
“Mai Mai, có lạnh không?” Tôi hỏi.
Nó cười không đáp, mặt mũi đỏ ửng.
Tôi thầm mắng đồ ngốc.
“Mai Mai, có mệt không?” Tôi lại hỏi.
Nó vẫn chỉ cười không đáp, đi giật lùi, quay mặt về phía tôi.
Nhìn nụ cười hạnh phúc của em gái, tôi bỗng thấy trong lòng thanh thản, nỗi buồn chia tay với Hồ Khả trở nên nhỏ bé, tôi bật cười thành tiếng. Lần đầu tiên từ khi xa Hồ Khả tôi mới cười sảng khoái như thế. Các cửa hàng trên phố bày bán những đồ chơi có nhạc, giai điệu lúc rộn ràng, lúc du dương, Mai Mai nghe càng phấn kích, muốn nhảy theo. Trong không khí rét ngọt của đêm Trùng Khánh không tuyết đậm đặc “mùi” lễ Noel, hai anh em chúng tôi hòa vào dòng người ồn ào trên phố, lòng vui phơi phới như trẻ nhỏ.
Mai Mai giơ tay ra hiệu, nói: “Em có thể tưởng tượng ra ở nửa bên kia của Trái Đất, mọi người đang vui chơi trong biển tuyết.”
Tôi gật đầu, bất chợt nhớ tới Hồ Khả. Bây giờ nàng ở đâu? Nàng có nghe thấy tiếng nhạc, có ngửi thấy mùi bánh mỳ và mùi thịt nướng?
Đang chìm đắm trong những hồi ức về Hồ Khả, tôi bỗng giật mình, một tiếng kêu thất thanh và tiếng xe hơi phanh gấp ngay trước mặt.
“Ối!”
Mai Mai lăn mấy vòng mới dừng lại, rồi nằm sõng soài trên đất. Trong khoảnh khắc, tôi thấy máu mình như đông lại.
“Mai Mai!” Tôi chưa kịp định thần, hoảng loạn hét lên theo phản xạ, đến khi người qua đường vây kín, tôi mới như sực tỉnh, lao đến, hét lên: “Mai Mai!...” Tôi hét gọi Mai Mai như một cái máy.
Tôi không thể tin người nằm trong vũng máu một phút trước còn là cô em gái xinh đẹp của mình. Từ vết thương trên chân nó, máu đang tuôn xối xả. Rất nhiều máu, máu nhuộm chiếc áo nhung thành trắng đỏ.
“Mai Mai! Em đừng chết!” Nước mắt như mưa, đầu óc mụ mị, tôi nâng đầu em ép vào ngực mình. Khóe miệng Mai Mai vẫn đọng nụ cười.
Đêm đó, Mai Mai nằm trong vũng máu, mỉm cười. Máu của em cơ hồ nhuộm đỏ trời đêm Trùng Khánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.