Chương 14: Phụ nữ và bóng đá
Tào Đình
08/05/2013
Nằm viện một tuần, tôi cơ hồ quên đường về nhà. An An bảo tôi mắc bệnh lú lẩn tuổi già.
Con bé An An cuối cùng cũng thể hiện bản lĩnh khi tôi xuất viện; điều kỳ lạ là mẹ hầu như không mắng nó. Mẹ chỉ nhắc con gái ở ngoài phải cẩn thận, An An trang nghiêm gật đầu.
Ra khỏi viện, nghĩ đến cảnh ngồi xe về nhà, tôi nói với em gái là tôi không thể ngồi nổi nữa, dù trên xe có chỗ ngồi thì tôi vẫn đứng!
"Khi người ta biết nằm lại ngồi suốt một tuần liền mới nhận thấy việc đi lại thật là thú vị".
Ra đến bến xe, mẹ nói: "Dương Dương vừa xuất viện, không thể chen trên xe buýt được, gọi tắc xi thôi.".
……
Về nhà, mẹ đích thân xuống bếp, tôi lại được thưởng thức món ăn quê nhà và hương vị quen thuộc.
Khi mẹ nấu ăn, tôi đứng bên cạnh, mẹ bảo tôi đi nghỉ, tôi bảo thích nghe mẹ cằn nhằn.
"Mẹ cằn nhằn lúc nào! Cô hàng xóm bán rau ngoài chợ mới đúng là kẻ lắm điều, cô ấy thích xen vào chuyện của người khác. Mẹ xưa nay làm việc dứt khoát, không bày đặt nọ kia! Ngày xưa cha con thích mẹ cũng vì điểm ấy…". Sau đó tôi đi lấy ghế ngồi trong bếp nghe mẹ nói, khỏi lo vốn từ của mẹ nghèo nàn.
Hôm đi học đầu tiên sau khi xuất viện thì gặp trận thi đấu bóng đá.
Tôi vốn không định tham gia vì chân vẫn còn yếu. Hà Tắc nói một câu đầy ẩn ý: "Vương Quân cũng tham gia".
"Hắn tham gia hay không việc quái gì đến tớ! Hắn không xứng là tình địch của tớ! Người có mắt sẽ nhận ra ngau Hồ Khả thích tớ. Hắn chẳng là gì hết!".
Hà Tặc lắc đầu bỏ đi. Tôi liền chạy đến ghi tên, tự nhủ: "Bác sỹ đã dặn phải chịu khó tập luyện".
Hồi học phổ thông, tôi đá bóng như điên, tôi và mấy đứa bạn cứ đến giờ giải lao là đá bóng, mồ hôi nhễ nhại, cả lũ ra vòi nước công cộng rửa, nếu nóng quá thì gội đầu luôn. Sau đó bước vào lớp, dũng mãnh như anh hùng trước cái nhìn khâm phục của bọn con gái…Nghĩ lại, bóng đá thực là thế mạnh của chúng tôi, bao giờ cũng rất hấp dẫn.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, sân vận động đã chật ních khán giả. Đa số là những nữ sinh xinh đẹp. Tôi thấy những thiếu nữ Trùng Khánh đáng yêu ấy thật tuyệt vời.
Phụ nữ xem bóng đá khác nào người mù xem cưỡi ngựa. Họ chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng lại hăng hái chiếm chỗ, giống như đi xem các ngôi sao biểu diễn. Hõ cũng bình luận sôi nổi, cũng biết tên các ngôi sao bóng đá Châu Âu, cũng gào thét cổ vũ, cũng chỉ trích trọng tài. Nhưng có một chuyện đàn ông không biết, đó là mâu thuẫn giữa họ khi bình luận về David Beckham và Ronaldo.
Khi nhìn thấy Hồ Khả nổi bật trong đám nữ sinh đang bàn tán ồn ào, tôi cảm thấy sức lực dồi dào, thậm chí còn hận là không thể một mình tấn công cả đội. Tôi chửi đám hậu vệ, hồi phổ thông tôi chơi ở hàng tiên phong.
Lúc đó Hồ Khả cũng nhìn thấy tôi, nàng mỉm cười chạy lại phía tôi. Hồ Khả mặc áo sát nách, tôi luôn khao khát đoá hoa bị cái váy ngắn màu tím đáng yêu bó chặt. Khi nàng chạy, tôi để ý đến bộ ngực rắn chắc của nàng nảy lên theo bước chân. Giấu trong bộ trang phục trả trung là cái có thể so sánh với mặt trời lúc giữa trưa! Nó có sức hấp dẫn khủng khiếp đối với mắt tôi.
Hồ Khả rực rỡ hơn ánh mặt trời. Nàng chạy về phía tôi, nhìn tôi, tôi cảm thấy máu nóng sôi sục. Tôi suy tính nên đáp lại nụ cười của nàng thế nào. Phớt lờ tỏ ra vẻ không biết ư? Hay tỏ ra điểm tĩnh, đường hoàng? Tôi lập tức nghĩ ra một tư thế mà tôi cho là lý tưởng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chờ đợi Hồ Khả đáng yêu đến động viên.
Tôi hy vọng nàng chạy đến với câu nói dễ thương nửa đùa nửa thật, đại loại: "Ồ, Dương Dương, anh mặc bộ thể thao trông rất điển trai! Lát nữa cho xin chữ ký nhé!".
Biết rõ nàng sẽ không nói như vậy, nhng vừa nghĩ đến đấy, tim tôi đã đập loạn xạ. Hà TTặc trông thấy bảo tôi: "Sao lại nhìn lên trời mà cười?". Tôi không thèm bận tâm, nghĩ bụng cậu thì biết cái cóc khô gì. Sau đó tiếp tục ngắm trời chờ Hồ Khả đến. Bầu trời đẹp thật! Xanh ngắt không một gợn mây, xanh đến nhức mắt.
Lát sau nghe tiếng Hồ Khả đang nói phía sau: "Vương Quân cố nhé! Tớ và cả mấy đứa cùng phòng đã bỏ phiếu cho cậu!".
Ngoái lại, thấy Hồ Khả đang nói với Vương Quân, miệng cười tươi, đôi mắt sáng tươi như nửa vầng trăng, Vương Quân mừng quýnh, rối rít như con chó, gật đầu lia lịa: "Chắc chắn. Chắc chắn rồi!".
Hồ Khả lại chạy đi. Khi nàng lướt qua, tôi không kìm được, gọi: "Hồ Khả!". Nàng quay đầu nhìn tôi, nói một câu khiến tôi muốn té xỉu: "Trà ô hả?".
Càng nhìn Vương Quân tôi càng ngứa mắt. Tôi đã mắng hắn một trận trước mặt Hà Tặc và A Thụ.
"Cậu đang ốm, không nên quá xúc động, các cậu chơi cùng đội đấy!". A Thụ nhắc tôi.
Còn nhớ trận giao đấu hữu nghĩ giữa đội khu A và khu B của Đại học Trùng Khánh diễn ra trước khi tôi bị ốm. Vốn dĩ tôi cũng được coi là cầu thủ chủ lực, nhưng bắt gặp ánh mắt của Hồ Khả nhìn Vương Quân khiến tôi tức tối, vừa bắt đầu vào sân là tôi đã tả xung hữu đột, chỉ mong bóng đến chân để ghi bàn, đâu có chuyện chuyền bóng cho người khác. Mỗi khi thấy Vương Quân có bóng là tôi không chịu nổi, lập tức lao đến cướp, thế là bị thầy mắng.
Hồ Khả thích Vương Quân. Ý nghĩ đó khiến toàn thân tôi như không còn chút sức lực nào. Làm sao tôi có thể chạy trên sân suốt chín mươi phút trong tâm trạng thế này? Tôi nói với đội trưởng tự dưng thấy mệt không không thể tham gia trận đấu, đội trưởng bảo cậu mới xuất viện nên về nghỉ ngơi, sẽ có người dự bị thay thế. Tôi đi về phía khán đài chỗ Hà Tặc và A Thụ ngồi.
Ngồi trên khán đài, tôi bứt rứt, tôi bực bội với hết người này đến người khác. Tôi thầm chửi huấn luyện viên, chửi đội trưởng Vương Quân.
"Đã bảo cậu đừng quá xúc động!". A Thụ đập vai tôi: "Cậu cũng thật là, lần trước sao lại đi cướp bóng của Vương Quân!".
"Mẹ kiếp, cậu cứ làm như không biết gì về bóng đá!". Hà Tặc cũng tức giận xen lời, chân giậm thình thịch xuống đất. Trên khán đài, các nữ sinh hò hét ầm ĩ, rồi chỉ trỏ, ăn dưa hấu, uống Coca. Họ không để ý đến tôi. Tôi bỗng cảm nhận sâu sắc cái bẽ bàng của người phải lùi về hậu phương.
Lòng nóng như lửa đốt, tôi liếc nhìn Hồ Khả, nàng đang cầm quần áo hộ ai, mắt nhìn ra sân, vẻ căng thẳng, hoàn toàn không để ý đến tôi, một cầu thủ bất đắc dĩ phải ngồi trên khán đài.
Thời gian nghỉ giữa hai hiệp, trên sân như chợ vỡ. Các nữ sinh tới tấp mang đồ uống, khăn mặt lạnh đến động viên bạn trai. Tôi ngồi một bên, không ai đoái hoài, mắt đỏ như mắt thỏ, nhìn các cô gái như đàn bướm chạy qua trước mặt, không biết đến sự hiện hữu của tôi.
Không phải là người hùng trên sân cỏ, tôi rất buồn. Tôi bảo với Hà Tặc cần đi vệ sinh. rồi lẳng lặng ra về một minhg. Như một tướng quân bại trận, chiến công trước đây của tôi không ai còn nhớ. Trước khi đứng lên ra về, tôi còn liếc Hồ Khả, đúng lúc nàng cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt đẹp của nàng lộ vẻ thông cảm, tôi cau mày quay đầu đi luôn.
Khi đi qua máy nước công cộng, tôi dúi đầu dưới vòi nước lạnh, gội sạch mồ hôi đang túa ra, định về nhà. Tôi biết ở đó có ba người phụ nữ quan tâm đến tôi, sùng bái tôi. Đó là mẹ và hai em gái của tôi, họ không bao giờ coi thường tôi. Gội đầu xong, thấy dễ chịu đôi chút, định đi, nhưng chợt va phải vật gì mềm mềm, tiếp đó là tiếng kêu: "Sao anh không chịu nhìn đường vậy!".
Vừa mới gội đầu, nước vào mắt còn đang nhập nhoạng, nhin chưa rõ, nhưng đúng là tiếng Hồ Khả, cố mở mắt, tôi thấy Hồ Khả đang nhăn nhó đứng ngay trước mặt, tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên. Lông mi vẫn ướt dính, qua rèm mi tôi nhìn thấy những hai Hồ Khả, cả hai đều rất vui vẻ.
"A, Hồ Khả, thì ra là bạn!". Sau đó lại nói: "Bạn không đến đòi cái ô chứ?".
"Đương nhiên!". Nàng nói, đang cố lau đất trên bàn chân bị tôi giẫm lên.
Tôi tưởng nàng sẽ nói một cách khách khí, đâu có đâu có, cái ô lúc nào rảnh anh đến chơi trả tôi cũng được. Ai ngờ nàng nhanh nhảu trả lời: "Đương nhiên!". Tôi hơi thất vọng, tôi nghĩ cô nói chuyện với tôi cốt là để đòi tôi cái ô sao, đã vậy tôi sẽ không bao giờ trả, tôi muốn cô đòi tôi suốt đời. Tôi càng vuốt ve cái con người bướng bỉnh trong tôi.
"Cái ô tôi để ở nhà, hay bạn theo tôi về lấy!". Tôi nói vậy, biết chắc nàng sẽ từ chối.
Nàng không trả lời, nhìn vẻ tức tối của tôi, nàng cười khanh khách. Tôi nhìn nàng cười, thầm nghĩ rồi khuôn mặt này, nụ cười này sẽ chỉ dành cho tôi, cảm thấy rất đắc ý. Tôi thấy nàng cười rất đẹp. Nghĩ thế, tôi nói một cách vô thức: "Hồ Khả, cô cười rất đẹp!".
Hồ Khả không ngờ tôi có thể khen trắng trợn như vậy. Mặt nàng đỏ bừng. Tôi rất khoái nhìn các cô gái đẹp đỏ mặt, nàng cúi đầu lườm tôi, trông như con thỏ hốt hoảng, ngượng nghịu đáng yêu.
Nước vẫn từ trên tóc nhỏ xuống mắt tôi, tôi nhắm lại. Nghe Hồ Khả nói: "Xem anh kìa, vừa xuất viện đã gội đầu nước lạnh!". Sau đó nàng rút khăn giấy trong túi, thận trọng lau mặt cho tôi, lần đầu tiên Hồ Khả lau mặt cho tôi.
Tôi ngửi mùi thơm của giấy, chợt nghĩ tới cảm giác khi tay tôi sờ vào cái vật mềm mềm trước ngực nàng, và mắt tôi không hiểu sao lại liếc nhìn vào chỗ đó, thầm ước bao giờ nàng cho tôi chiêm ngưỡng bông hoa bí mật tuyệt vời ấy. Bông hoa của Hồ Khả ẩn trong xiêm y của nàng, nhưng cái bí mật nữ tính vẫn hiện ra lồ lộ khiến tôi hiếu kỳ, khiến tôi khao khát.
Con người tôi có tật hay buột miệng nói ra những điều nghĩ trong lòng. Tôi nghĩ thế, và cũng vô thức nói: "Hồ Khả, bạn bao giờ cho tôi xem đoá hoa đó?".
Con bé An An cuối cùng cũng thể hiện bản lĩnh khi tôi xuất viện; điều kỳ lạ là mẹ hầu như không mắng nó. Mẹ chỉ nhắc con gái ở ngoài phải cẩn thận, An An trang nghiêm gật đầu.
Ra khỏi viện, nghĩ đến cảnh ngồi xe về nhà, tôi nói với em gái là tôi không thể ngồi nổi nữa, dù trên xe có chỗ ngồi thì tôi vẫn đứng!
"Khi người ta biết nằm lại ngồi suốt một tuần liền mới nhận thấy việc đi lại thật là thú vị".
Ra đến bến xe, mẹ nói: "Dương Dương vừa xuất viện, không thể chen trên xe buýt được, gọi tắc xi thôi.".
……
Về nhà, mẹ đích thân xuống bếp, tôi lại được thưởng thức món ăn quê nhà và hương vị quen thuộc.
Khi mẹ nấu ăn, tôi đứng bên cạnh, mẹ bảo tôi đi nghỉ, tôi bảo thích nghe mẹ cằn nhằn.
"Mẹ cằn nhằn lúc nào! Cô hàng xóm bán rau ngoài chợ mới đúng là kẻ lắm điều, cô ấy thích xen vào chuyện của người khác. Mẹ xưa nay làm việc dứt khoát, không bày đặt nọ kia! Ngày xưa cha con thích mẹ cũng vì điểm ấy…". Sau đó tôi đi lấy ghế ngồi trong bếp nghe mẹ nói, khỏi lo vốn từ của mẹ nghèo nàn.
Hôm đi học đầu tiên sau khi xuất viện thì gặp trận thi đấu bóng đá.
Tôi vốn không định tham gia vì chân vẫn còn yếu. Hà Tắc nói một câu đầy ẩn ý: "Vương Quân cũng tham gia".
"Hắn tham gia hay không việc quái gì đến tớ! Hắn không xứng là tình địch của tớ! Người có mắt sẽ nhận ra ngau Hồ Khả thích tớ. Hắn chẳng là gì hết!".
Hà Tặc lắc đầu bỏ đi. Tôi liền chạy đến ghi tên, tự nhủ: "Bác sỹ đã dặn phải chịu khó tập luyện".
Hồi học phổ thông, tôi đá bóng như điên, tôi và mấy đứa bạn cứ đến giờ giải lao là đá bóng, mồ hôi nhễ nhại, cả lũ ra vòi nước công cộng rửa, nếu nóng quá thì gội đầu luôn. Sau đó bước vào lớp, dũng mãnh như anh hùng trước cái nhìn khâm phục của bọn con gái…Nghĩ lại, bóng đá thực là thế mạnh của chúng tôi, bao giờ cũng rất hấp dẫn.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, sân vận động đã chật ních khán giả. Đa số là những nữ sinh xinh đẹp. Tôi thấy những thiếu nữ Trùng Khánh đáng yêu ấy thật tuyệt vời.
Phụ nữ xem bóng đá khác nào người mù xem cưỡi ngựa. Họ chẳng hiểu gì về bóng đá nhưng lại hăng hái chiếm chỗ, giống như đi xem các ngôi sao biểu diễn. Hõ cũng bình luận sôi nổi, cũng biết tên các ngôi sao bóng đá Châu Âu, cũng gào thét cổ vũ, cũng chỉ trích trọng tài. Nhưng có một chuyện đàn ông không biết, đó là mâu thuẫn giữa họ khi bình luận về David Beckham và Ronaldo.
Khi nhìn thấy Hồ Khả nổi bật trong đám nữ sinh đang bàn tán ồn ào, tôi cảm thấy sức lực dồi dào, thậm chí còn hận là không thể một mình tấn công cả đội. Tôi chửi đám hậu vệ, hồi phổ thông tôi chơi ở hàng tiên phong.
Lúc đó Hồ Khả cũng nhìn thấy tôi, nàng mỉm cười chạy lại phía tôi. Hồ Khả mặc áo sát nách, tôi luôn khao khát đoá hoa bị cái váy ngắn màu tím đáng yêu bó chặt. Khi nàng chạy, tôi để ý đến bộ ngực rắn chắc của nàng nảy lên theo bước chân. Giấu trong bộ trang phục trả trung là cái có thể so sánh với mặt trời lúc giữa trưa! Nó có sức hấp dẫn khủng khiếp đối với mắt tôi.
Hồ Khả rực rỡ hơn ánh mặt trời. Nàng chạy về phía tôi, nhìn tôi, tôi cảm thấy máu nóng sôi sục. Tôi suy tính nên đáp lại nụ cười của nàng thế nào. Phớt lờ tỏ ra vẻ không biết ư? Hay tỏ ra điểm tĩnh, đường hoàng? Tôi lập tức nghĩ ra một tư thế mà tôi cho là lý tưởng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chờ đợi Hồ Khả đáng yêu đến động viên.
Tôi hy vọng nàng chạy đến với câu nói dễ thương nửa đùa nửa thật, đại loại: "Ồ, Dương Dương, anh mặc bộ thể thao trông rất điển trai! Lát nữa cho xin chữ ký nhé!".
Biết rõ nàng sẽ không nói như vậy, nhng vừa nghĩ đến đấy, tim tôi đã đập loạn xạ. Hà TTặc trông thấy bảo tôi: "Sao lại nhìn lên trời mà cười?". Tôi không thèm bận tâm, nghĩ bụng cậu thì biết cái cóc khô gì. Sau đó tiếp tục ngắm trời chờ Hồ Khả đến. Bầu trời đẹp thật! Xanh ngắt không một gợn mây, xanh đến nhức mắt.
Lát sau nghe tiếng Hồ Khả đang nói phía sau: "Vương Quân cố nhé! Tớ và cả mấy đứa cùng phòng đã bỏ phiếu cho cậu!".
Ngoái lại, thấy Hồ Khả đang nói với Vương Quân, miệng cười tươi, đôi mắt sáng tươi như nửa vầng trăng, Vương Quân mừng quýnh, rối rít như con chó, gật đầu lia lịa: "Chắc chắn. Chắc chắn rồi!".
Hồ Khả lại chạy đi. Khi nàng lướt qua, tôi không kìm được, gọi: "Hồ Khả!". Nàng quay đầu nhìn tôi, nói một câu khiến tôi muốn té xỉu: "Trà ô hả?".
Càng nhìn Vương Quân tôi càng ngứa mắt. Tôi đã mắng hắn một trận trước mặt Hà Tặc và A Thụ.
"Cậu đang ốm, không nên quá xúc động, các cậu chơi cùng đội đấy!". A Thụ nhắc tôi.
Còn nhớ trận giao đấu hữu nghĩ giữa đội khu A và khu B của Đại học Trùng Khánh diễn ra trước khi tôi bị ốm. Vốn dĩ tôi cũng được coi là cầu thủ chủ lực, nhưng bắt gặp ánh mắt của Hồ Khả nhìn Vương Quân khiến tôi tức tối, vừa bắt đầu vào sân là tôi đã tả xung hữu đột, chỉ mong bóng đến chân để ghi bàn, đâu có chuyện chuyền bóng cho người khác. Mỗi khi thấy Vương Quân có bóng là tôi không chịu nổi, lập tức lao đến cướp, thế là bị thầy mắng.
Hồ Khả thích Vương Quân. Ý nghĩ đó khiến toàn thân tôi như không còn chút sức lực nào. Làm sao tôi có thể chạy trên sân suốt chín mươi phút trong tâm trạng thế này? Tôi nói với đội trưởng tự dưng thấy mệt không không thể tham gia trận đấu, đội trưởng bảo cậu mới xuất viện nên về nghỉ ngơi, sẽ có người dự bị thay thế. Tôi đi về phía khán đài chỗ Hà Tặc và A Thụ ngồi.
Ngồi trên khán đài, tôi bứt rứt, tôi bực bội với hết người này đến người khác. Tôi thầm chửi huấn luyện viên, chửi đội trưởng Vương Quân.
"Đã bảo cậu đừng quá xúc động!". A Thụ đập vai tôi: "Cậu cũng thật là, lần trước sao lại đi cướp bóng của Vương Quân!".
"Mẹ kiếp, cậu cứ làm như không biết gì về bóng đá!". Hà Tặc cũng tức giận xen lời, chân giậm thình thịch xuống đất. Trên khán đài, các nữ sinh hò hét ầm ĩ, rồi chỉ trỏ, ăn dưa hấu, uống Coca. Họ không để ý đến tôi. Tôi bỗng cảm nhận sâu sắc cái bẽ bàng của người phải lùi về hậu phương.
Lòng nóng như lửa đốt, tôi liếc nhìn Hồ Khả, nàng đang cầm quần áo hộ ai, mắt nhìn ra sân, vẻ căng thẳng, hoàn toàn không để ý đến tôi, một cầu thủ bất đắc dĩ phải ngồi trên khán đài.
Thời gian nghỉ giữa hai hiệp, trên sân như chợ vỡ. Các nữ sinh tới tấp mang đồ uống, khăn mặt lạnh đến động viên bạn trai. Tôi ngồi một bên, không ai đoái hoài, mắt đỏ như mắt thỏ, nhìn các cô gái như đàn bướm chạy qua trước mặt, không biết đến sự hiện hữu của tôi.
Không phải là người hùng trên sân cỏ, tôi rất buồn. Tôi bảo với Hà Tặc cần đi vệ sinh. rồi lẳng lặng ra về một minhg. Như một tướng quân bại trận, chiến công trước đây của tôi không ai còn nhớ. Trước khi đứng lên ra về, tôi còn liếc Hồ Khả, đúng lúc nàng cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt đẹp của nàng lộ vẻ thông cảm, tôi cau mày quay đầu đi luôn.
Khi đi qua máy nước công cộng, tôi dúi đầu dưới vòi nước lạnh, gội sạch mồ hôi đang túa ra, định về nhà. Tôi biết ở đó có ba người phụ nữ quan tâm đến tôi, sùng bái tôi. Đó là mẹ và hai em gái của tôi, họ không bao giờ coi thường tôi. Gội đầu xong, thấy dễ chịu đôi chút, định đi, nhưng chợt va phải vật gì mềm mềm, tiếp đó là tiếng kêu: "Sao anh không chịu nhìn đường vậy!".
Vừa mới gội đầu, nước vào mắt còn đang nhập nhoạng, nhin chưa rõ, nhưng đúng là tiếng Hồ Khả, cố mở mắt, tôi thấy Hồ Khả đang nhăn nhó đứng ngay trước mặt, tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên. Lông mi vẫn ướt dính, qua rèm mi tôi nhìn thấy những hai Hồ Khả, cả hai đều rất vui vẻ.
"A, Hồ Khả, thì ra là bạn!". Sau đó lại nói: "Bạn không đến đòi cái ô chứ?".
"Đương nhiên!". Nàng nói, đang cố lau đất trên bàn chân bị tôi giẫm lên.
Tôi tưởng nàng sẽ nói một cách khách khí, đâu có đâu có, cái ô lúc nào rảnh anh đến chơi trả tôi cũng được. Ai ngờ nàng nhanh nhảu trả lời: "Đương nhiên!". Tôi hơi thất vọng, tôi nghĩ cô nói chuyện với tôi cốt là để đòi tôi cái ô sao, đã vậy tôi sẽ không bao giờ trả, tôi muốn cô đòi tôi suốt đời. Tôi càng vuốt ve cái con người bướng bỉnh trong tôi.
"Cái ô tôi để ở nhà, hay bạn theo tôi về lấy!". Tôi nói vậy, biết chắc nàng sẽ từ chối.
Nàng không trả lời, nhìn vẻ tức tối của tôi, nàng cười khanh khách. Tôi nhìn nàng cười, thầm nghĩ rồi khuôn mặt này, nụ cười này sẽ chỉ dành cho tôi, cảm thấy rất đắc ý. Tôi thấy nàng cười rất đẹp. Nghĩ thế, tôi nói một cách vô thức: "Hồ Khả, cô cười rất đẹp!".
Hồ Khả không ngờ tôi có thể khen trắng trợn như vậy. Mặt nàng đỏ bừng. Tôi rất khoái nhìn các cô gái đẹp đỏ mặt, nàng cúi đầu lườm tôi, trông như con thỏ hốt hoảng, ngượng nghịu đáng yêu.
Nước vẫn từ trên tóc nhỏ xuống mắt tôi, tôi nhắm lại. Nghe Hồ Khả nói: "Xem anh kìa, vừa xuất viện đã gội đầu nước lạnh!". Sau đó nàng rút khăn giấy trong túi, thận trọng lau mặt cho tôi, lần đầu tiên Hồ Khả lau mặt cho tôi.
Tôi ngửi mùi thơm của giấy, chợt nghĩ tới cảm giác khi tay tôi sờ vào cái vật mềm mềm trước ngực nàng, và mắt tôi không hiểu sao lại liếc nhìn vào chỗ đó, thầm ước bao giờ nàng cho tôi chiêm ngưỡng bông hoa bí mật tuyệt vời ấy. Bông hoa của Hồ Khả ẩn trong xiêm y của nàng, nhưng cái bí mật nữ tính vẫn hiện ra lồ lộ khiến tôi hiếu kỳ, khiến tôi khao khát.
Con người tôi có tật hay buột miệng nói ra những điều nghĩ trong lòng. Tôi nghĩ thế, và cũng vô thức nói: "Hồ Khả, bạn bao giờ cho tôi xem đoá hoa đó?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.