Chương 18: Anh Trai Nhà Bên Tán Tỉnh Tôi
Thư Sinh Vấn Lộ
07/10/2024
Mẹ Lương cũng nói mông Kiều Đình có gai, cho nên mới ngồi không yên.
Đột nhiên trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ—— một ý tưởng có thể cho anh vừa được như ý, lại vừa có thể làm thành tích của Kiều Đình tăng lên.
“Nếu mỗi lần điểm kiểm tra của em tiến bộ từ mười điểm trở lên, anh sẽ thưởng cho em.”
“Thật sao?” Nghe được có khen thưởng, hai tròng mắt cô lại sáng lên lần nữa.
“Chỉ có điều, nếu không tiến bộ, hoặc sai quá nhiều, anh sẽ nghiêm khắc trừng phạt em!” Giọng nói anh đanh thép.
Ánh mắt Bá Vân rất đáng sợ, làm Kiều Đình hồn bay phách lạc.
“Ông trời ơi, cứu con!” Hai tay Kiều Đình giơ lên trời la lớn.
Anh kéo xuống bàn tay tinh nghịch đang diễn trò của cô, dùng sức nắm chặt, ăn trộm đậu hủ một lát rồi mới buông ra.
“Mở ra tài liệu cho anh.”
“Hu hu hu……”
Kiều Đình ai oán mở tài liệu vừa dày vừa nặng, cho nên cô không thấy được trong con mắt Bá Vân lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
“……Nếu dùng công thức này thay vào đây, như vậy thì sẽ ra được đáp án.” Bá Vân cầm bút chì ở trong tay gạch hai gạch dưới phần đáp án, “Đã hiểu chưa?”
Kiều Đình nhìn dãy công thức số học trên giấy, nghĩ thầm Bá Vân giỏi thật, như mây trôi nước chảy, nhanh chóng ra được đáp án, nhưng mà… Sao mình xem cũng không hiểu gì thế này?
“Em có hiểu không? Không hiểu thì phải hỏi.”
Kiều Đình ngẩng đầu nhìn Bá Vân, ánh mắt vì chột dạ mà nhìn qua hướng khác, ấp úng nói: “Hiểu ạ…”
Bá Vân nheo nheo mắt, nhìn một cái đã thấu sự chột dạ của Kiều Đình.
“Nếu hiểu rồi thì làm kiểm tra nào.”
“Hả? Kiểm tra?” "Tại sao ko ai nói với cô về bài kiểm tra vậy?"
Bá Vân lấy một tờ giấy trắng ra, chưa quá hai phút đã ra năm đề.
Khóe miệng Kiều Đình giật giật.
Sao mà Bá Vân giải đề nhanh, ra đề lại càng nhanh hơn, cô có chuẩn bị cũng chưa chắc làm tốt được như vậy……
“Mỗi câu hai mươi điểm, anh cho em nửa giờ để giải đề.”
Bá Vân đẩy bài thi về phía cô, sau đó anh cầm sách, nằm trên giường Kiều Đình, xem bài tập của mình.
Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài, trời xanh nắng ấm còn có gió mát, thích hợp để ra ngoài dạo chơi, đáng thương cho Kiều Đình bị nhốt trong phòng làm bài tập, hơn nữa còn phải học thêm hai giờ đồng hồ, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Kiều Đình hao tâm tổn sức giải bài, toàn là số học từ dễ đến khó, câu đầu tiên là đơn giản nhất, nhưng Kiều Đình cũng mất hơn mười phút mới giải được, câu thứ hai giải đến khi nào xong đây, chỉ còn có năm phút thôi, còn câu số ba....
Vì sao con người cứ thích giết hại lẫn nhau chứ, phát minh ra số học làm gì, chỉ học cộng trừ không phải là tốt rồi à?
Chiều cao của hình chóp tứ giác đều thì có liên quan cái rắm gì đến cô !
Câu bốn……
Rõ ràng là đề số học, vì sao lại có một đống chữ tiếng anh thế này?
Cô xem mà muốn loạn cả não rồi.
Đột nhiên trong lòng anh nảy sinh một suy nghĩ—— một ý tưởng có thể cho anh vừa được như ý, lại vừa có thể làm thành tích của Kiều Đình tăng lên.
“Nếu mỗi lần điểm kiểm tra của em tiến bộ từ mười điểm trở lên, anh sẽ thưởng cho em.”
“Thật sao?” Nghe được có khen thưởng, hai tròng mắt cô lại sáng lên lần nữa.
“Chỉ có điều, nếu không tiến bộ, hoặc sai quá nhiều, anh sẽ nghiêm khắc trừng phạt em!” Giọng nói anh đanh thép.
Ánh mắt Bá Vân rất đáng sợ, làm Kiều Đình hồn bay phách lạc.
“Ông trời ơi, cứu con!” Hai tay Kiều Đình giơ lên trời la lớn.
Anh kéo xuống bàn tay tinh nghịch đang diễn trò của cô, dùng sức nắm chặt, ăn trộm đậu hủ một lát rồi mới buông ra.
“Mở ra tài liệu cho anh.”
“Hu hu hu……”
Kiều Đình ai oán mở tài liệu vừa dày vừa nặng, cho nên cô không thấy được trong con mắt Bá Vân lóe lên ánh sáng giảo hoạt.
“……Nếu dùng công thức này thay vào đây, như vậy thì sẽ ra được đáp án.” Bá Vân cầm bút chì ở trong tay gạch hai gạch dưới phần đáp án, “Đã hiểu chưa?”
Kiều Đình nhìn dãy công thức số học trên giấy, nghĩ thầm Bá Vân giỏi thật, như mây trôi nước chảy, nhanh chóng ra được đáp án, nhưng mà… Sao mình xem cũng không hiểu gì thế này?
“Em có hiểu không? Không hiểu thì phải hỏi.”
Kiều Đình ngẩng đầu nhìn Bá Vân, ánh mắt vì chột dạ mà nhìn qua hướng khác, ấp úng nói: “Hiểu ạ…”
Bá Vân nheo nheo mắt, nhìn một cái đã thấu sự chột dạ của Kiều Đình.
“Nếu hiểu rồi thì làm kiểm tra nào.”
“Hả? Kiểm tra?” "Tại sao ko ai nói với cô về bài kiểm tra vậy?"
Bá Vân lấy một tờ giấy trắng ra, chưa quá hai phút đã ra năm đề.
Khóe miệng Kiều Đình giật giật.
Sao mà Bá Vân giải đề nhanh, ra đề lại càng nhanh hơn, cô có chuẩn bị cũng chưa chắc làm tốt được như vậy……
“Mỗi câu hai mươi điểm, anh cho em nửa giờ để giải đề.”
Bá Vân đẩy bài thi về phía cô, sau đó anh cầm sách, nằm trên giường Kiều Đình, xem bài tập của mình.
Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài, trời xanh nắng ấm còn có gió mát, thích hợp để ra ngoài dạo chơi, đáng thương cho Kiều Đình bị nhốt trong phòng làm bài tập, hơn nữa còn phải học thêm hai giờ đồng hồ, cô cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
Kiều Đình hao tâm tổn sức giải bài, toàn là số học từ dễ đến khó, câu đầu tiên là đơn giản nhất, nhưng Kiều Đình cũng mất hơn mười phút mới giải được, câu thứ hai giải đến khi nào xong đây, chỉ còn có năm phút thôi, còn câu số ba....
Vì sao con người cứ thích giết hại lẫn nhau chứ, phát minh ra số học làm gì, chỉ học cộng trừ không phải là tốt rồi à?
Chiều cao của hình chóp tứ giác đều thì có liên quan cái rắm gì đến cô !
Câu bốn……
Rõ ràng là đề số học, vì sao lại có một đống chữ tiếng anh thế này?
Cô xem mà muốn loạn cả não rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.